[Special day] Happy Jaehyuk's day
Rồi sẽ đến một lúc nào đó bạn nhận ra rằng, đánh mất người ấy chính là điều mà bản thân hối hận nhất.
Mùi sơn dầu vẫn còn quẩn quanh trong khoảng không gian bị bóng tối bao trùm. Cái mùi hương đặc trưng đến khó quên ấy khiến ta cứ ngỡ người ấy đang ở đây. Ở nơi chúng ta đã từng hạnh phúc.
Chỉ là đã từng.
~~~~~
Khi Yoon Jaehyuk về đến nhà cũng đã quá mười giờ đêm. Hôm nay quả là một ngày quá mức mệt mỏi, công việc ở văn phòng như muốn nhấn chìm anh đến nơi. Ai mà ngờ được, nhân viên Yoon lại phải tăng ca trong chính ngày sinh nhật của mình.
Bọt bia mát lạnh sóng sánh nơi khoang miệng, đáng lẽ lúc này anh phải cảm thấy thật sảng khoái mới đúng chứ nhỉ? Nhưng Jaehyuk lại chẳng cảm nhận được gì ngoài sự lạnh lẽo và đắng ngắt nơi đáy lòng.
Này! Đừng tỏ ra u buồn như thế chứ. Ít nhất là trong ngày hôm nay. Yoon Jaehyuk gượng gạo vẽ lên một nụ cười, cảm giác này là gì?
Là cô đơn, là cạn kiệt, là chẳng còn ai cạnh bên để tiếp thêm sức mạnh.
Là trong lúc bản thân yếu đuối nhất, lại không thể dựa vào người ấy nữa rồi.
Một lon, rồi hai lon, thoáng chốc đã hết một thùng bia. Jaehyuk như một cỗ máy được lập trình sẵn, cứ thế mà nốc cạn thứ chất lỏng đắng ngắt kia. Vì muốn tìm lại thứ cảm giác sảng khoái lúc trước.
Muốn tìm lại người ấy.
Tìm lại Hamada Asahi.
Ngón tay run run trượt dài trên danh sách những số điện thoại đã bị chặn. Đây rồi! Dãy số quen thuộc mà dù có bị men rượu làm cho lú lẫn, thì Yoon Jaehyuk vẫn không tài nào quên được.
"Anh muốn gặp em. Nhớ em, rất nhớ em."
Lấy hết dũng khí của bản thân mà nói ra nhưng sao chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủn. Cúp máy, Yoon Jaehyuk cười phá lên, giọt nước mắt bỏng rát lăn dài trên gương mặt tiều tụy.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Bảy tháng.
Đã hơn nửa năm không còn người ấy ở bên cạnh. Chưa một lần Jaehyuk liên lạc với cậu, cái tên quen thuộc cũng đã ở trong danh sách chặn chừng ấy thời gian.
Yoon Jaehyuk cảm thấy bản thân mình thật không có liêm sỉ. Người rời đi trước là anh cơ mà, người bỏ rơi Asahi chính là anh.
Vì công việc bộn bề, áp lực. Vì chán ghét cái mùi hương sơn dầu cay cay sống mũi. Vì cảm thấy cậu thật phiền phức. Vì gì nữa nhỉ?
Chỉ là lúc ấy muốn dừng lại thôi.
Asahi rất hiểu chuyện, cứ im lặng như thế, rời đi, không một lời níu kéo.
Đơn giản đến mức, Jaehyuk nghĩ rằng.
"Thì ra em không yêu anh nhiều như anh nghĩ."
"Anh có quyền nói ra điều đó sao?"
Kẻ khốn nạn như Yoon Jaehyuk có quyền nói ra điều đó sao?
Ngoài trời đã đổ cơn mưa rào, từ ô của sổ to lớn của căn chung cư cao cấp nhất thành phố, Yoon Jaehyuk nhìn thấy một Seoul nhộn nhịp tráng lệ. Cơn mưa như trút nước cũng không thể ngăn được những người ngoài kia vui vẻ tận hưởng cuộc sống của họ. Còn anh ở nơi đây, khô ráo, ấm áp, nhưng lại thập phần cô đơn.
Thì ra đây là thứ "hạnh phúc" mà anh đã đánh đổi, thứ "hạnh phúc" mà anh mải mê kiếm tìm.
Có lẽ vì Yoon Jaehyuk thiếu đi một thứ. Một thứ thực sự quan trọng.
Hamada Asahi.
Tiếng chuông cửa vang lên, ai lại đến nhà anh vào cái giờ này nhỉ?
Khi cánh cửa nặng nề mở ra, trong cơn say Yoon Jaehyuk lờ mờ nhìn thấy hình bóng nhỏ bé quen thuộc. Nơi chóp mũi người kia còn vương chút màu vẽ, mùi sơn dầu hòa cùng mùi ẩm ướt của cơn mưa đầu hè.
Thật nhớ quá...
Giống như lần đầu họ gặp nhau, nơi phòng tranh nhỏ hẹp, đậm đặc mùi sơn dầu. Cậu bạn họa sĩ cùng với vệt màu đỏ ửng trên chóp mũi nhẹ nhàng bước vào thế giới của Yoon Jaehyuk.
Asahi nghĩa là ánh sáng. Một loại ánh sáng ấm ấp và bình yên.
Jaehyuk nức nở ôm lấy người kia, vùi đầu vào hõm cổ còn đang ướt đẫm nước mưa. Trái tim một lần nữa trở nên bồi hồi.
"Cảm ơn vì em đã đến. Cảm ơn em."
"Yoon Jaehyuk! Anh lớn rồi còn khóc nhè à."
Nhận thấy mùi cồn nồng đậm trên người anh, cũng đủ để cậu biết được đối phương đã uống rất nhiều, chắc cũng đã say mất rồi.
Bàn tay đều đều vỗ về lấy chú cún bự trong lòng. Sao lại khóc đến thê thảm thế chứ, hôm nay là ngày sinh nhật của anh cơ mà.
"Sinh nhật vui vẻ anh nhé."
"Anh nhớ em, rất nhớ em."
"Em biết, nhưng anh không định mời em vào nhà à?"
Jaehyuk chợt nhận ra hiện tại bọn họ vẫn đang đứng trước cửa nhà, do cơn mưa ngoài kia nên nhiệt độ có phần xuống thấp. Giọng nói Asahi cũng có chút khàn đặc, hình như em bị mắc mưa trên đường đến đây.
Cả hai cùng vào nhà, căn hộ tối đen giờ đã được một thứ ánh sáng ấm áp lấp đầy. Yoon Jaehyuk đi lên trước, thấy đống vỏ lon bia đang nằm ngổn ngang liền thẳng tay gạt chúng qua một bên.
"Vì không biết tặng anh món gì nên em đã mua bánh kem."
Không khí bỗng trở nên thật ngượng ngùng, Asahi đưa ra chiếc bánh kem nhỏ mà em mua vội trên đường đến đây. Sinh nhật thì phải có bánh kem chứ.
"Để anh đi tắt điện rồi mình cũng thổi nến."
Yoon Jaehyuk chẳng hiểu vì sao mà lại trở nên luống cuống.
Đèn đã được tắt, mọi thứ xung quanh tối đen như mực, anh lần mò trong bóng tối, tiến về phía người kia.
Khi ánh nến nhỏ bé vừa được thắp lên. Có lẽ do men say làm cho Jaehyuk đến đi lại cũng không còn vững vàng. Chân này vướng chân kia, rồi ngã nhào lên người cậu, khóa chặt Asahi xuống tấm thảm bông mềm.
Dưới thứ ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, gương mặt thanh tú của cậu hiện lên thật rõ nét. Gương mặt khiến Jaehyuk nhớ nhung muốn điên lên được.
Bàn tay anh run run, chạm nhẹ đầu ngón tay lên chóp mũi cậu, lau đi vệt màu lem nhem kia. Không gian xung quanh như ngưng đọng lại, nhường chỗ cho bọn họ có thể nói ra hết lòng mình.
"Asahi! Em có thể cho anh cơ hội để làm lại không. Anh sẽ bắt đầu lại. Sẽ yêu em hơn cả ngày đầu tiên yêu em. Chỉ cần em cho phép anh."
Hơi rượu nóng ấm bao vây, khiến tim cậu càng đập loạn thêm. Asahi biết rằng suốt khoảng thời gian qua cậu chưa từng hết yêu người đàn ông trước mặt.
Chỉ là cậu đã không còn đủ dũng cảm để tiếp tục câu chuyện tình cảm này.
Ở bên anh có những lúc cậu mệt mỏi chứ, cũng có những lúc cậu muốn buông tay chứ.
Nhưng tại sao đến khi buông rồi lại cảm thấy thật nuối tiếc người ấy.
Để lúc này, trái tim trong lồng ngực đang không ngừng thôi thúc cậu hãy trở về bên anh, trở về bên người cậu yêu.
"Em đồng ý. Chúng mình bắt đầu lại nhé."
Ánh sáng cuối cùng trong căn phòng cũng vụt tắt. Yoon Jaehyuk cúi đầu, tìm kiếu cánh môi người kia, hôn xuống.
Họ hôn nhau, nụ hôn vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Là hương vị của yêu thương xen lẫn với niềm nhớ nhung da diết.
Yoon Jaehyuk thề rằng anh sẽ không đánh mất Hamada Asahi nữa.
Bọn họ lạc nhau từng đó thời gian đã là quá đủ rồi.
"Cảm ơn vì món quà sinh nhật.
Cảm ơn vì em đã đến.
Cảm ơn em vì đã cho phép anh được yêu em."
_End_
Happy birthday Yoon Jaehyuk.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip