chap 7
sau bữa tiệc đêm hôm đó, em đã 'may mắn' có thêm hai cái đuôi tên là sim jaeyun và lee heeseung. họ hành động trẻ con đến mức đôi khi em phải nghi ngờ đây có phải là những chàng trai em từng biết hay không nữa.
"y/n à, anh đến đưa em đi học"
"y/n đi chung với anh đi, đừng đi với thằng nhóc đó"
em nheo mắt khó hiểu, mới sáng sớm mà đã ồn ào như thế rồi. vừa mở cổng ra, em thấy hai con người kia đã đứng chờ ở trước nhà em sẵn.
một người trong chiếc sơ mi xanh và quần bò rộng bên cạnh con audi a8 đen tuyền, người còn lại diện đồng phục cấp 3 nhưng áo khoác vắt ở trên xe moto bmw s1000rr. cũng không biết đã đến đây từ lúc nào mà bây giờ cứ đứng cãi qua lại rồi liếc xéo, không ai nhịn ai cả.
em đặt tay lên trán rồi thở dài, cố gắng bình tâm hết sức để không giận dữ vào sáng sớm với hai tên rảnh hơi này.
"hai anh rảnh rỗi quá đúng không? mới sáng sớm lượn qua đây làm gì vậy?"
"anh vẫn đến rước em như mọi hôm thôi, vì chúng ta cùng trường mà. cái anh heeseung kia mới là người rắc rối ấy..." jaeyun cảm thấy bị oan, nhanh chóng phản bác.
"ơ hay? y/n à, em đừng nghe thằng nhóc đó nói. anh tiện đường nên ghé qua đây đưa em đi học" heeseung cũng không chịu thua, vội vàng giải thích.
"cho là vậy đi, nhưng moto vẫn tiện hơn chứ. mau, lên xe anh chở em tới trường không lại trễ học" jaeyun cầm sẵn nón bảo hiểm trên tay, định đưa cho em.
"đi moto bụi với nguy hiểm lắm. em lên xe anh đi y/n" heeseung cũng không vừa, mở cửa chiếc xe hơi đắt tiền rồi kéo em lại gần.
"hai anh tài lanh quá, ai mướn?"
tuy lúc đầu có chút bực mình nhưng bây giờ nhìn cảnh này em mắc cười quá, cố gắng nín cười để diễn vẻ mặt nghiêm túc. hai cái người này, lớn già đầu rồi mà không biết đang làm cái trò mèo gì trước cổng nhà em nữa?
tình huống này có hơi khó cho em rồi đây. nếu buộc phải lên đi cùng một người, chắc chắn sẽ làm người còn lại buồn và hiểu lầm ý em. em thì không muốn như thế vì rất khó xử và ngại ngùng, nhưng mà jongseong giờ này còn chưa chịu dậy nữa.
"ah, sunghoon oppa. chở em đi học với"
trong khi em đang bối rối và vắt óc nghĩ cách, bỗng thấy anh họ sunghoon phóng xe điện ngang qua nhà em hệt như một vị cứu tinh.
em gọi sunghoon ơi ới, anh cũng giảm tốc độ rồi hướng về phía em. em mừng thầm trong lòng, vội vàng nhảy lên yên sau mà không kịp để anh đồng ý.
sunghoon là kiểu người đơn giản, tuy giàu có nhưng ít khi đi xe hơi vì anh cho rằng đi học bằng xe điện sẽ tiện lợi hơn. mặc dù ngày thường hay bị em trêu nhưng có lẽ hôm nay em phải đội ơn chiếc xe điện của anh, vì đã cứu em trong tình huống khó quyết định.
"cái con nhóc này, suýt thì té" sunghoon cằn nhằn, quay xuống liếc em.
"anh vặn tay lái đi, chó dí bỏ mẹ bây giờ..." sunghoon định dừng xe lại thì bị em vỗ đùi rồi đe doạ, thế là anh cắm đầu cắm cổ phóng lên phía trước.
em đã đi được một đoạn khá xa, ngoái đầu lại vẫn còn thấy hai tên kia ngơ ngác đứng nhìn nhau. có vẻ như lại sắp cãi nhau nữa rồi, xa xa vẫn nhìn thấy miệng jaeyun đang hoạt động không ngừng.
"ơ? tất cả là tại anh đó, anh heeseung"
"bậy, tại mày thì có ấy thằng nhóc"
"tại anh"
"tại mày"
"anh"
"mày"
"mới sáng sớm, hai người làm loạn gì trước nhà tôi đấy?" jongseong mở cổng bước ra, trên người vẫn còn bộ pijama xanh đen và đôi dép bông hình quả ngô.
"loạn gì đâu, anh đến đưa y/n đi học thôi. do thằng nhóc này phá đám"
"do anh thì có, đáng lẽ ra em mới là người chở y/n đến trường"
"thế rồi y/n nhà tôi đâu?" jongseong ngáp ngắn ngáp dài, nhìn hai con người trước mặt mình rồi cau mày.
"đi với sunghoon rồi" heeseung thở dài.
"chịu, hết nói nổi. hai người đưa nhau đi khỏi đây hộ tôi với, thả chó ra cắn bây giờ" jongseong hù doạ, bật cười rồi đi thẳng vào nhà.
hai người con trai ấy bỗng nhiên cũng cảm thấy quê, vội trèo lên xe rồi đường ai nấy đi. trước khi rời khỏi đó vẫn không quên tặng nhau những ánh nhìn đầy tia 'yêu thương'.
______
"anh sunghoon, chạy chậm thôi"
"nhỡ chó dí thì sao..."
"chó nào thèm dí anh, em nói vậy để anh không dừng xe lại. trước nhà em có hai tên rảnh hơi, nhức đầu lắm" em than thở với sunghoon, giọng ỉu xìu.
"con nhỏ này, thế mà dám hù anh mày. cơ mà hai tên mày nhắc đến là sim jaeyun với cái ông anh đẹp trai bên cạnh đó hả?"
"chứ ai vào đây nữa. anh còn nhớ anh lee heeseung mà hồi nhỏ anh khen hát hay không? ông anh đẹp trai chính là anh ấy đó"
"à, thì ra đó là anh heeseung. anh ấy mới về nước hả? mà chẳng phải hồi nhỏ em rất thích anh heeseung đó sao?"
"đó là hồi nhỏ thôi, còn bây giờ...em không chắc nữa"
_______
"y/n, em tới rồi" jaeyun ở phía cổng trường, thấy em vừa đến thì mặt rạng rỡ hẳn. anh dúi vào tay em hộp sữa chuối với cái bánh ngọt, ánh mắt hiện rõ ý cười.
"anh lại phóng nhanh vượt ấu đấy hả? rõ là đi sau em cả một lúc mà sao giờ đã ở đây rồi" em cau mày, nhìn jaeyun rồi hỏi han.
từng ngồi sau xe jaeyun khi có việc gấp, em biết rõ anh ta có thể phóng nhanh đến mức nào trên con xe phân khối lớn. nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, em đánh như phủi bụi rồi nhắc nhở.
"lần sau đừng có mà chạy xe tốc độ cao như thế, nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao? em không chơi với anh nữa đâu đấy"
"em là...đang lo lắng cho anh đấy hả?"
jaeyun rõ là bị đánh và bị mắng, thái độ em cũng không dễ chịu gì, thế mà anh cứ đứng ngây ngốc mỉm cười.
"chứ không lẽ em lại cho chiếc xe của anh?" em vờ giận dỗi, toan bỏ đi trước
"y/n, chờ anh đi cùng với" jaeyun lớn tiếng gọi rồi nhanh chóng theo sau em.
_______
lee heeseung ở trường đại học cách đó khá xa thì bắt đầu bất an, chẳng phải tên em họ kia học cùng trường với vợ tương lai của anh à? anh đang bất lợi một chút, nhất định heeseung phải tấn công nhanh chóng thôi.
"sao thẫn thờ từ nãy giờ vậy? đang tương tư em nào sao?"
"ơ, yeonjun sunbae"
"park y/n? em thích con bé đó?"
"h-hả? sao anh lại biết"
yeonjun liếc mắt xuống quyển vở trên bàn heesung, lắc đầu "kìa nhìn xem, vở của em đã có bao nhiêu chữ park y/n trên đó rồi?"
"y/n của chúng ta quả là lợi hại, lại có thể khiến heeseung trở nên thẫn thờ thế này đây..." yeonjun nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp.
"anh biết y/n sao?"
"biết chứ, khá thân thiết vì hay trò chuyện qua mạng. cũng may là có thằng nhóc khác chen ngang, chứ không bây giờ anh đã là tình địch của em rồi heeseung ạ" yeonjun bật cười, trêu heeseung.
heeseung cúi đầu, khẽ "à" một tiếng. có lẽ thằng nhóc mà anh yeonjun nhắc đến không ai khác chính là sim jaeyun. đứa em họ này của anh quả là lợi hại khi có sức ảnh hưởng lớn như thế.
_____
heeseung quen tiền bối yeonjun và nhập học ở đại học ở hàn quốc nhanh thế vốn dĩ không phải anh mới về nước vài ngày, thật ra là đã trở về từ tháng trước rồi.
heeseung không để ai biết ngoài bố mẹ và anh trai cả, gia đình anh thật ra cũng không hiểu con trai mình đang định làm gì. họ chỉ nghe nghe theo và nói với mọi người rằng anh vẫn ở pháp học đại học, sẽ không trở về hàn quốc nữa.
trong suốt thời gian đó, heeseung không ngừng tìm hiểu xem y/n của anh hiện tại đang học ở đâu, sống như thế nào. anh có theo dõi tài khoản mạng xã hội của y/n, nhìn sơ qua cũng thấy y/n với em họ jaeyun của anh có mối quan hệ thân thiết. heeseung dần mất tự tin và có chút lo lắng.
'em ấy còn thích mình không?'
'mình mất em ấy thật rồi sao?'
'y/n...em có thể không thích anh. nhưung anh chắc chắn không bỏ cuộc, trừ khi em kết hôn'
heeseung thở dài, ngả lưng ra chiếc giường lớn. dòng suy nghĩ cứ chảy qua trong đầu.
tự tin khi xuất hiện là thế, nhưng khi nghĩ đến jaeyun, anh lại hơi do dự...trách ai bây giờ? chỉ trách bản thân không thể trở về bên y/n sớm.
'y/n, em biết không? suốt thời gian qua, anh chưa từng quên đi hình bóng của em năm ấy. anh mặc kệ, một mình anh thích em là được rồi, nhỉ? anh thích nụ cười của em, thích ngắm nhìn em hạnh phúc, nên là dù sau này người em yêu không phải là anh, hãy hứa với anh rằng em sẽ luôn hạnh phúc nhé'
heeseung tự thoại, mọi suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi giữa đêm muộn.
anh quyết tâm rồi, cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải thổ lộ tình cảm với y/n, không thể làm một kẻ nhát gan mãi như thế được...
end chap 7.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip