Chap 6
" Cậu đừng đi được không? Ở lại đây không tốt sao? Tớ nuôi cậu được mà, cậu không cần phải vất vả đâu. "
Nói thì rất hay nhưng xem kìa, ai đang khóc lóc đến mức mặt mũi tèm nhem khi phải tiễn bạn mình đi học xa, Lee Felix chứ ai.
Hôm nay là ngày cả ba Hyunjin, Seungmin và Jisung sẽ lên Seoul bắt đầu một cuộc sống mới, Felix ở không cũng muốn đi ké tiễn mấy đứa bạn chí cốt. Kết quả là ngay lúc chuẩn bị khởi hành thì Felix lại giở chứng, bắt đầu mếu máo, hai tay níu lấy tay áo Hyunjin mà khóc lóc, không cho cậu đi.
" Nói nhảm gì đó thằng này. Mê quá lú à. " - Jisung cố hết sức gỡ tay Felix ra khỏi người Hyunjin nhưng chả ăn thua còn bị Felix đánh ngược lại.
" Tớ sẽ giữ liên lạc mà. Sắp trễ giờ rồi, tới nơi tớ sẽ gọi mà. " - Hyunjin nhìn cũng như sắp khóc, nhưng khóc ở đây là vì cười nhiều quá chảy nước mắt nha. Cậu không ngờ Felix cũng có mặt này đấy.
Rốt cuộc phải nhờ sự can thiệp của quý phụ huynh hai bên mới có thể tách Felix với Hyunjin ra. Ai cũng thấy thương cho tình bạn thắm thiết của bọn nhóc, đặc biệt là mối quan hệ giữa Felix và Hyunjin, không ai là không biết hai đứa dính nhau như sam. Nhưng họ cũng chỉ nghĩ chúng là những người bạn thân, kể cả Hyunjin cũng nghĩ vậy.
" Tạm biệt mọi người. "
" Nhớ gọi cho tớ Hwang Hyunjin! "
------------------------------------------------------
Felix mấy ngày tiếp theo không khác gì cái xác không hồn. Cậu không nghĩ là xa Hyunjin lại khiến cậu buồn đến vậy. Cứ nghĩ ở lại nơi chứa nhiều kỷ niệm giữa họ thì cậu đã đủ hạnh phúc rồi, cậu cũng biết thứ tình cảm này Hyunjin sẽ chẳng bao giờ hiểu được nên mới thử xa Hyunjin, muốn thử xem liệu cậu hay Hyunjin thì ai sẽ là người chiến thắng. Cậu thành công làm Hyunjin chấp nhận quay trở về, hay Hyunjin sẽ mãi mãi rời xa cậu như lời Seungmin nói? Dù kết quả như thế nào, cũng mong là ông trời sẽ thương cậu, để lại cho cậu chút gì đó gọi là quà, một món quà cho sự cố gắng trong suốt những năm qua.
" Học sáng giờ rồi, ăn chút rồi hẳn học tiếp. " - Mẹ Felix đẩy cửa bước vào phòng cậu, trên tay là khay đồ ăn toàn món cậu thích, đúng là sống chung với ba mẹ thì mình mãi mãi vẫn là một cậu bé.
" Cảm giác làm sinh viên như thế nào? Có khác biệt gì so với thời học sinh không? "
" Không khác lắm ạ, chắc do con học online nên cảm giác sẽ khác hơn nếu đi học tại trường. "
" Vậy nhà ta trở lại Úc đi, cho con học trực tiếp. "
Felix khựng lại một chút. Cậu cũng từng được nghe mọi người nói về việc này nhưng trực tiếp nghe lời đề nghị từ mẹ cậu thì thật sự khiến cậu có chút lung lay.
" Dạ thôi ạ, con thích ở đây. " - Nhưng vẫn là câu trả lời đó. Không biết cậu đã nói điều này bao nhiêu lần và sẽ phải tiếp tục nói thêm bao nhiêu lần nữa, nhưng cậu chắc chắn sẽ không thay đổi, cậu sẽ tiếp tục đến khi nó trở thành thói quen của cậu.
" Được rồi, mẹ hiểu rồi, con học tiếp đi. À còn nữa, chị và em rất ủng hộ con và ba mẹ cũng...chấp nhận rồi. "
Ánh mắt Felix dõi theo người phụ nữ đẩy cửa ra ngoài, mắt cậu ngấn nước, bản thân bất ngờ đến nỗi run lên bần bật, hai tay bịt chặt miệng ngăn những tiếng thút thít lọt ra ngoài và cả những tiếng reo hò vì phấn khích. Mẹ cậu chấp nhận rồi, gia đình cậu chấp nhận rồi, họ chấp nhận con người thật nhất của cậu, một người không hoàn hảo như họ mong muốn nhưng họ vẫn bên cạnh ủng hộ, không bỏ rơi cậu. Ngay lúc này Lee Felix cậu có thể nói là người hạnh phúc nhất thế giới.
Năng lượng bỗng dưng được nạp đầy, cậu quyết phải xử xong đống bài tập tiếng Pháp khó nhằn mà giáo viên mới giao cho cậu. Cuộc đời của cậu gần như đã hoàn thiện một nửa, cậu phải học thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để báo đáp công ơn của ba mẹ, và để nuôi Hyunjin nữa. Nghĩ tới đây, Felix lại mất 5% năng lượng, đến khi nào Hyunjin mới thích cậu đây? Lỡ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ hiểu được, lỡ cậu ấy sẽ chẳng quay về, lỡ cậu ấy sẽ trao tình cảm cho một người khác? Lúc ấy không phải Felix sẽ trở thành thầy tu sao? Mức năng lượng ngày càng giảm, bài tập cũng hết hứng để giải, cuối cùng Felix thở một hơi dài, cúi gằm mặt xuống bàn.
" Hyunjin cậu làm khổ tớ quá! "
------------------------------------------------------
Sau khi lên Seoul thì Jisung đã vào ở kí túc xá của công ty mà cậu thành công gia nhập, còn Seungmin và Hyunjin thì quyết định ở chung trọ với hai người khác nữa. Dù cả hai đều có học bổng nhưng họ cũng vẫn còn rất nhiều thứ phải chi trả nên việc ở ghép là lựa chọn tốt nhất.
Hai người bạn mới là Minho và Jeongin. Minho hiện đang là sinh viên năm ba ngành kinh tế nhưng anh không theo nó lâu, anh nói là anh sẽ trở thành một dancer nổi tiếng, Hyunjin thấy điều này hoàn toàn có thể vì anh đã là một thành viên của một nhóm nhảy khá có tiếng ở Hàn Quốc. Cậu bé Jeongin thì mới chỉ bắt đầu năm cuối trung học, nhà cậu bé ở xa nên phải thuê trọ bên ngoài, cậu bé rất đáng yêu, Hyunjin ngay từ khi gặp mặt đã không kiềm chế được mà nhào nặn gương mặt nhỏ xinh của cậu, làm cậu phải cầu cứu Minho và Seungmin. À Hyunjin rất sợ Minho nha, lúc trước cậu chỉ sợ mỗi Seungmin nay còn thêm Minho nữa, ai đó đến cứu cậu đi!
Về phần Jisung thì Hyunjin nghe cậu kể lại rằng cậu ấy rất mệt nhưng cũng rất vui vì được theo đuổi đam mê. Jisung còn rủ bọn họ khi nào rảnh thì đến chơi với cậu, mặc dù trong công ty có rất nhiều thực tập sinh nhưng Jisung lại là người không dễ kết bạn, cậu thường xuyên ở một mình trong studio nên rất chán, cậu muốn được đi chơi.
" Thế là cậu chỉ ở lì trong studio mà đòi có bạn á? " - Hyunjin khó hiểu nhìn gương mặt bạn mình bên kia điện thoại. Coi kìa, mới mấy ngày mà quần thâm đã đen hơn gấu trúc, mẹ cậu ta mà biết chắc sẽ lôi đầu cậu ta về ngay.
" Cậu thì khác gì. Không ở phòng vẽ thì cũng thư viện, tớ cá là ngoại trừ hai người bạn chung phòng trọ với cậu thì cậu chẳng kiếm thêm người bạn mới nào cả. Trong ba đứa thì ngoại giao tốt nhất chỉ có Kim Seungmin thôi. "
" Nhắc gì tớ đó. " - Seungmin vô tình đi ngang nghe tiếng Jisung đỏng đảnh nhắc tên cậu, liền ghé mặt vào điện thoại Hyunjin trừng mắt với Jisung.
" Không có, cậu nghe nhầm rồi. " - Jisung thấy hơi rén.
" Coi chừng tớ đó. "
" Nhưng mà, tớ có bạn mới rồi. Gọi là hyung mới đúng, họ lớn hơn tụi mình. "
" Ai thế? "
" Bang Chan hyung và Changbin hyung. Bọn tớ hợp với nhau tạo thành 3racha, nghe ngầu không, tất nhiên là ngầu rồi. Changbin hyung giàu lắm, chắc cỡ Felix á, mà Chan hyung cũng là người Úc nữa. Tự nhiên nhớ Felix ghê. "
Phải rồi, từ lúc lên Seoul Hyunjin chỉ gọi cho Felix đúng một lần duy nhất, việc học quá bận rộn khiến cậu quên mất cậu bạn dính người kia, phải gọi cho cậu ấy mới được, chắc cậu ấy giận Hyunjin nhiều lắm.
" Tắt nha, bữa sau nói tiếp. Bye. "
" Ê thằng này, gì v- "
Đồng hồ chỉ đã gần nửa đêm, không biết Felix ngủ chưa nữa, thôi thì cứ gọi đại lỡ cậu ấy thức khuya chơi game thì sao, Felix nổi tiếng mê game mà. Nhưng...nếu chơi game mà cậu gọi thì có làm phiền cậu ấy không nhỉ? Felix đã giận nay còn giận thêm, sẽ nghỉ chơi với cậu mất. Trong lúc đợi đầu dây bên kia bắt máy, Hyunjin đã có thể suy nghĩ ra được biết bao nhiêu viễn cảnh có khả năng xảy ra, mà sao cái nào cũng tồi tệ hết vậy, sống tích cực lên nào!
" A! Hello Felix. Cuối cùng cậu cũng bắt máy. "
" Tớ có việc bận nên trả lời hơi lâu, bắt cậu đợi, xin lỗi nha. "
" Tớ làm phiền Felix sao? " - Hyunjin dè dặt hỏi, cố quan sát các biểu cảm trên mặt Felix.
" Không có đâu. Hyunjin không bao giờ làm phiền tớ hết, tớ luôn có thời gian rảnh cho Hyunjin mà. "
" Vậy à..."
Đêm đó cả hai đã trò chuyện với nhau không quá lâu, chỉ khoảng trong một giờ đồng hồ, nhưng Felix lại thao thức đến tận sáng. Không ai có quyền trách cậu, lúc mấy người nói chuyện với crush không phải cũng như vậy sao? Hyunjin kể cho cậu mọi thứ từ việc học đến cuộc sống xung quanh còn Felix chỉ lo ngắm cậu thôi.
Và Hyunjin có vẻ rất thích Seoul.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip