Hạnh phúc nhất thời
Lisa cô tỉnh lại cho tôi.
"..."
- Đừng giả bộ nữa, mở mắt ra nhìn tôi.
"..."
- Lisa!
"..."
Jeon Jungkook nhận thấy người con gái dưới thân nhắm nghiền mắt, ngưng vận động, chán ghét gọi cô dậy. Hắn ta muốn cô ghi nhớ cảm ghi nhớ cảm giác ở cạnh mình, để Lisa mãi mãi biết rằng Jeon Jungkook chính là người đàn ông duy nhất của cô.
Đêm tối mịt mờ, hắn có thể cảm nhận rõ hơi thở yếu ớt của cô, kết hợp mùi tình dục trên cơ thể, hòa quyện vào không khí càng thêm kích tình.
Jeon Jungkook linh cảm điều gì không ổn, vội vã rời khỏi người cô để bật đèn. Ánh đèn điện phản chiếu vào đáy mắt hắn hình ảnh một cô gái xinh đẹp đến động lòng người. Chỉ có điều thân ảnh đẹp đẽ đó lại đang nằm bất động trên một vũng máu màu đỏ sẫm.
- Li...Lis...Lisa! Mau... tỉnh lại đi! Em mau tỉnh lại cho tôi. Bác sĩ! Người đâu mau gọi đưa cô ấy đi bệnh viện!
Có thể nghe cảm nhận được sự run rẩy trong lời nói của Jeon Jungkook. Jungkook sợ, hắn rất sợ lại mất đi Lisa thêm một lần nữa. Lisa là của hắn. Mãi mãi là của hắn. Dù là thần hay quỷ cũng sẽ không được bắt Lisa đi, rời xa hắn.
Hành lang bệnh viện về đêm âm u đến đáng sợ, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân, nhìn thấy mấy bóng người qua lại. Lạnh lẽo và cô độc, giống hệt như trái tim hắn.
Jungkook hai tay ôm đầu, không quan tâm hình tượng, ngồi bệt trước cửa phòng phẫu thuật. Trông hắn tiền tụy và khổ sở, vừa đáng thương lại vừa đáng trách.
- Xin em! Xin em... Làm ơn đừng có chuyện gì!
Đã là năm tiếng kể từ khi lisa được đưa vào phòng bệnh nhưng chưa có động tĩnh gì. Từng giây từng phút trôi qua, trái tim hắn như bị treo lơ lửng trên không trung, không có khắc nào không sợ hãi. Nếu cô có chuyện gì, hắn sẽ không sống nổi mất.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân dồn dập, phá vỡ bầu không gian tĩnh mịch nơi đây. Khi Jeon Jungkook đang cúi người cầu nguyện, có một lực rất mạnh tóm lấy cổ áo hắn, bên má trái trực tiếp đón nhận một cú giáng đau điếng người.
- Jeon Jungkook, mày là thằng khốn!
Cơ thể Jeon Jungkook vì mất đà ngã ngửa ra hàng ghế đằng sau, va đập vào thành ghế. Đôi mắt mơ màng nhìn lên người đàn ông vừa tấn công mình.
Kim Taehyung.
- Thằng súc vật! Mày không những hại Lisa mày còn nhẫn tâm giết hại đứa trẻ của mình. Jeon Jungkook, tao cứ tưởng mày chỉ độc ác đối với người ngoài. Hóa ra, mày còn máu lạnh với chính người thân của mình.
Kim Taehyung về nước liền đến nhà Jeon Jungkook. Nào ngờ, lại nghe được cái tin kinh hoàng này. Anh ta chắn chắn đứa trẻ là con của cô và hắn, nhưng lại không ngờ chính cha đứa trẻ lại giết hại nó.
Anh ta khác với Jeon Jungkook thích độc chiếm, đa nghi thì Kim Taehyung luôn tin tưởng Lisa. Chỉ cần là cô sinh ra, dù nó là con của ai anh ta cũng sẽ hết mực thương yêu nó, coi như con đẻ của mình.
- Cái gì? Anh nói... Đứa trẻ... Là con của tôi sao? Không thể nào... Tôi bị vô sinh. Chắc chắn không phải là của tôi.
- Jeon Jungkook! Rốt cuộc anh có hiểu cô ấy không?
Kim Taehyung bất lực nhìn hắn. Anh ta không hiểu, rốt cuộc thứ tình cảm Jeon Jungkook dành cho lisa có phải là tình yêu không. Nếu yêu tại sao cứ luôn nghi ngờ phẩm chất của người con gái mình yêu? Nếu yêu tại sao cứ dằn vặt cô, bắt cô nhận bao nhiêu khổ đau.
Người khác không tin, nhưng anh ta tin tưởng cô. Anh ta biết Lisa có lòng tự trọng cao, cô sẽ không đến nỗi để cốt nhục của mình không biết cha là ai.
- Ba năm ở Anh, tôi vẫn chưa một lần chạm vào Lisa. Tôi không giống như anh. Nếu cô ấy không muốn nhất định tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy.
Lời nói của anh ta giống như một con dao phảng phất hung hăng đâm vào tim Jeon Jungkook.
Thì ra hắn đã trách lầm cô.
Lòng trùng xuống một quãng, trong đầu hắn còn vang vọng âm thanh khản đặc của cô: "Ông nhất định sẽ hối hận. Jeon Jungkook nhất định ông sẽ hối hận!"
Jungkook hối hận rồi. Hắn thật sự biết mình đã sai ở đâu rồi.
Lisa, liệu anh có thể quay lại sửa sai không?
Là câu hỏi nhưng cũng có đáp án trả lời rồi. Thời gian là thứ vô giá nhưng lại luôn đắt giá. Nếu đã mất rồi thì mãi mãi và mãi mãi cũng không bao giờ lấy lại được.
Một vị bác sĩ già từ phòng mổ bước ra, hai người đàn ông cùng đồng thanh:
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi.
- Rất may đã qua cơn nguy kịch. Còn nữa, ai là Kim Taehyung? Bệnh nhân vừa trong cơn mơ màng luôn gọi tên anh. Tôi nghĩ anh nên vào đó.
- Là tôi.
Kim Taehyung gật đầu theo gót bác sĩ vào phòng bệnh. Lướt qua bộ dạng khắc khổ của Jeon Jungkook, không hiểu sao anh ta lại hiện lên một tia đồng cảm.
Cùng là đàn ông, anh ta nhìn thấu được tình cảm Jeon Jungkook dành cho Lisa là thật lòng.
Ánh mắt vô hồn của Jeon Jungkook nhìn theo bóng lưng của Kim Taehyung, đến khi khuất dần, ánh mắt anh ta vẫn đặt ở đó. Bước chân khập khễnh, Jeon Jungkook quay đầu ra hướng cửa bệnh viện.
Điều anh ta duy nhất anh ta có thể làm cho lisa có lẽ là sẽ không cho cô nhìn thấy mặt mình thêm một lần nào nữa.
Bóng hình đẹp đẽ chậm rãi bước đi chứa đầy sự lưu luyến, nhớ thương, rồi dần dần chìm vào bóng đêm.
Người con gái tôi yêu, chúc em một đời hạnh phúc:
2 năm sau
- Taehyung à, tối nay anh về sớm được không?
"Lisa! Tôi đã nói em không được gọi cho tôi vào giờ làm việc rồi mà. Lời nói của tôi em không nghe hay sao?"
- Nhưng hôm nay...
"Xin lỗi Lisa, hôm nay tôi rất bận."
Cô còn chưa kịp dứt câu, đầu dây bên kia đã không thương tiếc cắt ngang lời nói của cô, rồi trực tiếp ngắt điện thoại.
Lisa cả người run run, mất thăng bằng ngã quỵ xuống. Sàn nhà lạnh lẽo. Giống như trái tim cô lúc này. Hai hàng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp không kìm được mà rơi lã chã, làm con ngươi thêm mờ mịt.
Đã từ bao giờ, quan hệ của họ trở nên như vậy? Hình như bắt đầu từ một ngày trước... Hay là một tuần trước... Hoặc là một tháng trước...
Nhiều quá, cô không nhớ nổi nữa.
Cơn gió lạnh lẽo ngoài cửa sổ lùa vào căn biệt thự to lớn, quấn quanh bóng dáng nhỏ bé của cô, càng thêm cô đơn, buồn tủi.
Kết hôn hơn hai năm, cuộc sống vợ chồng của họ luôn rất tốt, là cuộc hôn nhân mà người người người ngưỡng mộ. Nhưng rồi, cái gì muốn đến thì cũng sẽ đến...
Cứ tưởng tình yêu của họ trải qua bao nhiêu sóng gió, đến được với nhau sẽ mãi hạnh phúc.
Nhưng cô sai rồi.
Một tháng trước, Kim Taehyung bắt đầu trở nên lạnh lùng với cô, anh thường xuyên đi sớm về muộn, quần áo lúc thì nồng nặc nước hoa phụ nữ, khi lại đầy dấu son môi. Không biết vô tình hay cố ý, qua những cuộc gọi hiếm hoi của hai người, cô luôn nghe được tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên của người phụ nữ.
Trong lồng ngực, trái tim như bị bóp nát, vụn vỡ ra từng mảnh nhỏ, cứa vào da thịt cô. Đau quá!
Ánh mắt cô vô hồn nhìn vào tấm ảnh to lớn treo giữa căn phòng, cánh môi vẽ một nụ cười chua xót.
Hôn nhân đẹp như vậy, lẽ nào phải chấm dứt tại đây?
- Cô là ai?
Lisa che đi cảm giác đau đớn, khoanh hai tay trước ngực, hờ hững nhìn người con gái trước mặt.
- Em là thư kí của Kim tổng. Vì anh ấy uống say nên em...
- Phòng ngủ ở lầu hai, phiền cô đưa anh ấy lên giúp tôi. Tôi vào bếp hâm ít cháo.
- Dạ.
Cô gái lễ phép cúi đầu, một tay ôm eo Kim Taehyung, tay con lại giữ chặt cánh tay anh. Vì sức nam nữ chênh lệnh, động tác của cô có chút chật vật, nhưng lại rất thành thạo. Hẳn là đã làm rất nhiều lần.
Lisa nhàn nhạt cười như không cười, hai chân tê cứng khập khiễng bước vào phòng bếp.
Mười phút sau, Lisa bước vào phòng, tùy tiện đưa cho cô ta một bát cháo.
- Cô đút cho anh ấy ăn đi.
- Phu nhân... Mối quan hệ của bọn em không phải như chị nghĩ đâu. Em chỉ...
- Thì tôi đâu có nói gì. Tôi mệt rồi, muốn nhờ cô chăm sóc anh ấy. Cô đã đưa được anh ấy về thì chuyện này có là gì.
Không đợi đối phương phản ứng, Lisa đã thô lỗ dí bát cháo nóng vào tay cô ta, âm điệu cô chứa đầy mỉa mai. Mặc cho khuôn mặt cô ta biến sắc, Lisa lạnh lùng bước ra ngoài.
Ha... chỉ là thư kí sao? Đang lừa trẻ con chắc?
Đứng từ trên cao cô có thể nhìn rõ những vết đỏ hồng trên hõm cổ cô ta, nhìn thấy vết son đỏ trên cổ áo của anh. Là người từng trải, cô có muốn cũng không thể không tưởng tượng được những chuyện họ đã làm.
Có lẽ, nên kết thúc sớm hơn, nếu không cô sẽ mãi là người chịu thiệt thòi.
____
- Taehyung, chúng ta ly hôn đi.
Bước chân của Kim Taehyung khựng lại, rất nhanh sau đó khôi phục động tác ban đầu, chỉ là nhịp điệu chậm hơn một chút. Sau tiếng rầm của cánh cửa, cô nghe được từng câu từng chữ anh ta bỏ lại:
- Được. Giấy ly hôn tôi để trong ngăn kéo tủ. Cô ký xong có thể đi.
Trong lòng Lisa rộ ra một tràng cười trào phúng.
Khi nãy, cô mong chờ cái gì chứ?
Anh không hỏi lý do, không một chút lưu luyến đồng ý kết thúc cuộc hôn nhân. Đêm qua còn nghĩ vô vàn tình huống để đối mặt, nhưng một bước không ngờ, cuộc chia tay của hai người lại thô sơ và tàn nhẫn như vậy.
Giấy ly hôn để trong ngăn kéo tủ. Thì ra, anh đã muốn kết thúc cuộc hôn nhân này lâu rồi. Thì ra, chỉ có mình cô đơn phương bồi đắp tình cảm gia đình. Thì ra cô vẫn luôn chỉ như một con ngốc.
Người đàn ông cô yêu thương hết mực cuối cùng cũng hết thương cô rồi...
___
' Rầm '
Cánh cửa biệt thự được đóng thật mạnh, Lisa nhắm nghiền mắt, chạy một hơi thật nhanh về phía trước. Lisa rất sợ, sợ nhìn thấy ngôi nhà thân thuộc ấy lại không thể rời đi, chỉ biết chạy thật nhanh về phía trước. Không có nhà, không có chốn nương thân, trái tim cô càng thêm cô đơn.
Đêm lạnh lẽo, từng cơn mưa tuyết trút xuống mặt đất, tát vào da thịt cô, đau rát. Bước chân cứ tiến lên phía trước, không biết đi đâu, về đâu.
- Đây không phải là mơ chứ? Lisa, đúng là em sao?
Một thân ảnh cao lớn đứng trước mặt cô, giúp cô che đi những giọt mưa đang bay xối xả vài người. Giọng nói ấy, vừa trầm ấm lại vừa thân quen.
- Là ông?
Lisa vừa ngước lên, lập tức theo bản năng lùi lại một bước, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Vết thương trong quá khứ khiến Lisa không muốn nhìn thấy người đàn ông này thêm một lần nào nữa.
- Xin lỗi, đã làm em sợ!
Jeon Jungkook đè nén xúc động muốn ôm Lisa vào lòng, nhận thấy sự khó chịu của cô liền tự động cách xa cô một chút.
Jungkook ngơ ngẩn liếc nhìn người con gái trước mặt. Lisa vẫn vậy, trong mắt hắn, cô vẫn là loài hoa bạch ngọc lan, đẹp nhất thế giới. Gương mặt cô tỏa sáng, mùi hương của cô vẫn luôn thu hút hắn, dù cô có đứng giữa biển người bao la, Jungkook vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
Chỉ có Jungkook là thay đổi. Sự chuyển động của thời gian không những không lấy đi sức trẻ của Jeon Jungkook. Sau bao ngày tháng cách biệt, sức cuốn hút của hắn càng mãnh liệt hơn. Jeon Jungkook hiện không còn nóng nảy, ngông cuồng như trong quá khứ, thay vào đó là sự điềm đạm và chững chạc hơn rất nhiều.
- Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.
Khôi phục dáng vẻ bình thường, Lisa lịch sự cúi đầu chào Jungkook , rồi lạnh lùng lướt qua người hắn.
- Khoan đã!
- Jeon Jungkook, mong ông tự trọng!
Lisa hét lên, lòng đầy cảnh giác. Cô còn chưa đi được năm bước, Jeon Jungkook đã không kìm được mà nắm lấy cổ tay Lisa
- Tôi... Tôi không cố ý...
Hắn vốn dĩ không muốn cô hoảng sợ, Nhưng khó khăn lắm mới gặp lại nhau, Jeon Jungkook thực sự không muốn cuộc tái ngộ lại thờ ơ và tẻ nhạt như vậy.Jungkook biết, bản thân mình đã không còn cơ hội. Mặc dù vậy, Jeon Jungkook vẫn khao khát được trò chuyện với cô... Chỉ một chút thôi là hắn mãn nguyện rồi.
- Em sống có tốt không?
- Tốt, nhờ phúc của ông mà tôi sống rất tốt.
Trong lòng vang lên một giọng cười trào phúng, âm thanh của lisa chứa đầy sự mỉa mai. Giết con cô, biến không một lời giải thích. Giờ đây lại hỏi cô sống có tốt hay không.
- Chỉ cần không nhìn thấy ông, cuộc sống của tôi sẽ luôn hạnh phúc.
Nỗi ám ảnh của Jungkook gây ra, khiến lisa nhiều đêm mất ngủ. Nếu có một điều ước, cô ước hắn ngày đó không hề cứu cô. Giá như, ngày đó Jeon Jungkook bỏ mặc cô ở lại đấy, thì liệu hôm nay cô có phải lâm vào cảnh không chốn nương thân này không?
Nhưng trên đời này làm gì có giá như chứ?
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô từ từ buông lỏng. Jeon Jungkook cúi đầu, che đi vẻ chua xót trên gương mặt anh tuấn. Dù đã biết cô hận hắn thấu xương, nhưng khi nhắc lại, trái tim hắn vẫn kiềm được mà tan vỡ. Thời gian qua, Jeon Jungkook vẫn luôn cầu mong sự tha thứ của lisa nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không chấp nhận được thì người trực tiếp chịu nỗi đau như lisa lấy gì bỏ qua cho hắn?
Càng nghĩ, đôi đồng tử càng lộ ra dáng vẻ khắc khổ, toàn thân lại vô tình tỏa ra sự âm u, đáng sợ, khiến người ta nhìn vào đều có thể cảm nhận sự lạnh lẽo có thể làm tan rã băng tuyết mùa đông.
- Jeon Jungkook, tôi là người đã có chồng rồi, chẳng lẽ ông vẫn không định buông tha cho tôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip