Tha Thứ

- Tôi...
Dù đúng là vậy, Lisa cũng đừng thẳng thắn như vậy chứ!
Đôi môi mỏng mím chặt, rồi lại vẽ ra một đường cong hoàn mĩ. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, nở một nụ cười, nụ cười ấy đẹp đến bi thương.
Sự thật phũ phàng giống như một cái tát đau đớn giáng thẳng xuống mặt hắn.
- Tôi biết. Tôi chỉ muốn hỏi thăm em một chút thôi. Có được không?
Jeon Jungkook vốn lạnh nhạt, nghe được tiếng lòng mình, ánh mắt vốn lãnh đạm xưa nay lại được thay bằng sự khẩn cầu, tha thiết. Hắn ta biết mình không còn cơ hội quay lại, nhưng chẳng lẽ cơ hội làm bạn với cô cũng không có?
Một kẻ luôn bất bại trên thương trường như hắn đương nhiên sẽ không chấp nhận được việc này.
- Không.
Lisa mặt không cảm xúc, sự chân thành của hắn làm lòng lại chứa đầy cảnh giác. Lisa quay lưng trực tiếp đi về hướng ngược lại với Jungkook
-Lisa, chẳng lẽ bao nhiêu năm sống với nhau, em không có một chút tình cảm nào với tôi sao?
Đối với sự lạnh lùng của cô, Jungkook không hề nổi giận. Cả người tựa vào chiếc xe sang trọng, tôn lên sự cao quý của mình, Jungkook lấy ra một điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô.
Khói thuốc từ miệng nhả ra, lan tỏa vào không khí, quanh quẩn trước mắt hắn, làm mờ đi thân ảnh đẹp đẽ của cô, rồi dần dần đáy mắt của Jungkook chỉ còn là một khoảng không vô tận.
- Chậc, cứ tưởng gặp lại tim không đập, chân sẽ không còn run.Lisa, tôi vẫn chưa quên được em Lisa
___
- Ở đây tuy không có đầy đủ tiện nghi nhưng cũng không quá tồi tàn, tình hình an ninh ổn định. Cháu xem có được không?
- Dạ, cảm ơn bác. Cháu chỉ cần một nơi trú ẩn là tốt rồi ạ.
- Vậy ta không làm phiền cháu nữa.
Bà chủ nhà trọ mỉm cười vẫy tay chào cô. Lisa lễ phép cúi đầu, tiễn bà ta ra khỏi cửa.
Xong xuôi, cô ngắm nhìn căn nhà nhỏ trước mặt. Nhìn qua thì rất thô sơ, nhưng lại mang cho cô một cảm giác ấm cúng, không tả được.
- Cố lên, mày sẽ ổn thôi.
Đè nén trái tim đang rỉ máu, Lisa mỉm cười, vươn vai, động viên bản thân mình.
Chí ít, giờ đây cô cũng có một nơi để trở về.
Cô phải sống thật tốt, để minh chứng rằng, không có anh ấy, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc đời này.
____
-Lisa, sao em không bật đèn?
- "..."
-Lisa, em đâu rồi, sao không ra đón tôi?
- "..."
- Lisa, em...
Cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại, lời nói trong miệng vừa định thốt lên bỗng dưng bị chặn, trôi ngược vào.
Vô tình nhìn thấy tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn, trong đầu Kim Taehyung bỗng dưng hoảng loạn. Đôi bàn tay run run đặt xuống bàn, chạm vào tờ giấy. Giấy mỏng manh, nhưng khi anh ta cầm vào lại giống như một hòn đá nặng trĩu, khiến anh không thể nhấc nổi lên. Mà ba chữ in đậm trong đó, lại như một hàng gai nhọn, hung hăng đâm vào mắt anh ta "Đơn li hôn".
- Nhanh vật sao? Ly hôn cũng không cần cái gì của mình.
Kim Taehyung cười như không cười, trong lòng một khoảng trống rỗng. Anh ta vốn đang nghĩ mình nên phải làm sao khi cô khóc lóc cầu xin, hoặc nhất quyết không đi. Thật không ngờ cô lại dứt khoát vào lạnh nhạt đến vậy, một chút tài sản cũng không đòi.
Chẳng nhẽ cô đã sớm muốn li hôn, và có chỗ dựa mới?
Chẳng lẽ cô đã sớm muốn li hôn, và có chỗ dựa mới?
Trên trán anh ta nổi ba vạch đen, cả người hiện lên một mảng u tối. Kim Taehyung nghiến răng nghiến lợi, tăng lực siết chặt vật trên tay, đơn li hôn vì thế mà biến dạng méo mó.
Kim Taehyung mệt mỏi tựa vào sô pha, hai ngón tay day day huyệt thái dương, vo tròn tờ giấy rồi tùy tiện ném mạnh ra sàn.
Mất đi hơi thở của Lisa, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và đáng sợ. Cẩn thận quan sát căn nhà, đồ vật nơi đây đều được cô chăm chút tỉ mỉ, cẩn thận. Đáy mắt anh ta bất chợt dừng lại, dán chặt lên bình hoa được đặt ngay ngắn trên bàn. Là hoa cúc dại?
Hoa trong lọ vẫn còn rất tươi, chắc là mới cắm vào sáng sớm. Gương mặt Kim Taehyung nhất thời biến động, anh ta bắt đầu lục lọi về quá khứ. Ba tháng trước, hai người cùng đi ngắm hoa, anh nói với cô rằng mình thích hoa cúc dại, nó đơn thuần và tinh khiết, thủy chung như tình yêu của anh đối với cô. Kể từ ngày hôm đó, cứ mỗi sáng cô lại mua về một đóa cúc dại.
- Chết tiệt!
Rốt cuộc anh ta bị sao vậy? Sao lại có cảm giác nhớ nhung không tả được với người phụ nữ kia? Rõ ràng là người chấm dứt, tại sao trái tim lại đau thế này?
___
Tại cao ốc K.S , Lisa đi đi lại lại trước cửa phòng chủ tịch, bàn tay đưa lên định gõ cửa, sau đó lại rút về. Cô phân vân nửa ngày trời vẫn chưa quyết định được. K.S là công ti giải trí lớn nhất nhì trong nước, là nơi mà có tiền cũng chưa chắc vào được. Lisa còn chưa vào nghề, nhưng vừa mới nộp hồ sơ xin việc liền được nhận.
Người ta nói chủ tịch công ti này luôn thần thần bí bí, không bao giờ lộ diện, giờ lại trực tiếp muốn phỏng vấn cô.
Lisa không ngốc, tất nhiên cô nhận thấy sự bất thường này. Chỉ là... cô đang rất thiếu tiền, cơ hội tốt như vậy, phải trả giá đắt một chút cô cũng cam tâm.
Sau cùng, Lisa hít thật sâu, làm động tác trấn an bản thân, nhắm chặt hai mắt đưa tay lên cánh cửa.
' Cốc... Cốc! ', âm thanh vang lên nhỏ nhẹ, có thể cảm nhận được sự rụt rè nó.
Trong phòng vẫn là một khoảng yên tĩnh, bàn tay đang nắm chặt của Lisa đã ướt đẫm mồ hôi. Cô cắn môi, hồi hộp nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Thời gian cảm tưởng như ngưng đọng, Lisa đứng im bất động như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ của nghệ nhân nổi tiếng.
Vẫn không có phản hồi.
Nuối tiếc thở dài một hơi, Lisa quay lưng bước đi.
Nhưng vừa cất đi được hai bước, trong phòng liền truyền ra một âm thanh trầm ấm, đủ để cô nghe thấy:
- Vào đi!
Khuôn mặt u ám của cô lập tức chuyển sang một màu tươi tắn. Đôi môi mỏng vẽ ra một nụ cười xã giao, bàn tay búp măng khẽ đẩy cánh cửa to lớn.
Căn phòng này rất rộng, gấp mấy lần nơi cô đang sống, nhưng lại chỉ có duy nhất một màu xám xịt, khiến người ta chỉ cần đến gần cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn.
- Chủ tịch, tôi là Lisa, đến đây phỏng vấn.
Cô rất giỏi che giấu cảm giác sợ hãi trong lòng, vỏ ngoài, cô toát lên dáng vẻ tự tin, nói năng thật lưu loát.
Lisa nhìn thẳng vào người đàn ông kia, hắn ta vẫn ở trong một góc tối, bóng tối che khuất khuôn mặt hắn. Nhưng nhìn dáng vẻ cao lớn ấy, cô cũng có thể đoán được đây hắn ta là một người hoàn hảo.
- Ồ, hóa ra là thực tập sinh mới.
Một luồng ánh sáng chợt lóe lên, chiếu thẳng vào đáy mắt của cô. Đôi mắt bồ câu đẹp đẽ nhắm chặt rồi từ từ mở ra, giúp cô có thể nhìn rõ mọi vật.
- Là... Là ông?
Toàn thân như bị hóa đá, nụ cười trên môi cứng đờ lại, đôi tay run run, lắp bắp chỉ thẳng vào gương mặt yêu nghiệt đang tươi cười kia.
- Jeon Jungkook.
Đúng là nghiệt duyên!
Từ khi nào Jeon Jungkook lại đầu tư vào giải trí vậy? Cô còn nhớ trước kia hắn rất ghét những ai làm nghề nghệ sĩ, nhưng hiện tại lại trở thành ông chủ trong làng giải trí.
Lisa chợt lắc đầu lia lịa, nhớ đến điều gì đó, ánh cười trên môi cô được mở rộng ra, nhưng trong lòng lại nổi lên một tầng chua xót.
Đúng là thời thế thay đổi, tình cảm con người cũng đổi thay.
- Em cười cái gì?
Người khác nhìn vào nụ cười kia, thấy nó thật đẹp, lung linh và cao quý. Hàm răng trắng như ngọc lộ ra sau cánh môi đỏ thắm. Kết hợp với ngũ quan tinh xảo trên gương mặt Lisa tạo ra bức tranh hoàn mĩ. Nhưng Jeon Jungkook thì khác. Sống với nhau bao nhiêu năm, Jungkook biết rõ đâu là nụ cười thật lòng của Lisa và đâu là điệu cười xã giao.
Giờ phút này, Lisa đứng trước mặt hắn thật giả tạo. Cô hiện tại chẳng khác gì những kẻ ngoài kia, thích xum xoe mỗi khi gặp hắn, chỉ mong được một cái liếc nhìn của hắn ta. Nhưng sau lưng lại thầm chửi bới, nguyền rủa hắn, sẵn sàng bán đứng hắn nếu có cơ hội.
Thật mệt mỏi!
Ngày nào cũng phải đối diện với những người hai dạ một lòng này giúp cho hắn có thể dễ dàng nhìn thấu được tâm tư của người người.
- Nếu không muốn có thể không cười.
Hắn không thích dáng vẻ này của cô. Đôi môi mỏng mím chặt, răng sắc nhọn cắn vào môi, hiện lên những vết hằn đỏ hồng. Trống ngực phập phồng, ruột gan khó chịu, thấy Lisa vẫn giữ nguyên tư thế kia, Jeon Jungkook bỗng nhiên giống như một đứa trẻ đang giận dỗi:
- Dù sao cũng là sếp lớn của em rồi. Một chút nghe lời em cũng không thể cho tôi sao? Tôi đã cải tà quy chính rồi, em có thể đừng coi tôi là ác ma nữa không được sao?
- Được. Tôi sẽ không trách ông nữa. Dù sao thì cũng là quá khứ rồi.
Đối với sự làm nũng của Jeon Jungkook, Lisa vẫn không bận tâm. Nhưng cái gì đã qua thì cô cũng phải cho qua đi. Thứ bây giờ lisa cần nhất là tiền, cô không muốn để thù riêng làm ảnh hưởng tới công việc của mình. Trên thế gian này, buông bỏ được đau khổ nào thì nên buông, hãy nên sống tốt ở hiện tại và nghĩ về một tương lai tươi sáng. Giống như tình cảm của cô giành cho Kim Taehyung vậy.
Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô nhận ra rằng, là con gái, nhất định phải yêu lấy bản thân mình trước. Nhất định phải thật xinh đẹp và giỏi giang, mới có thể mong có được tình cảm của người khác.
- Em hứa rồi nha!
Ngoài mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng lòng cũng đã trùng xuống một quãng. Jungkook ta biết, nói gì thì nói, tội nghiệt hắn gây ra cho Lisa không có cách nào bù đắp được. Chỉ mong cô có thể đối mặt với hắn mà không ghét bỏ, thế đủ để hắn mãn nguyện rồi.
Hai năm xa cô, hắn nhận ra rằng, chỉ cần cô sống đủ, sống tốt, hắn ta cũng sẽ không đòi hỏi, bắt cô ở bên cạnh hắn.
Lisa liếc nhìn, cảm nhận được một tia ảm đạm bao quanh mắt Jeon Jungkook. Jeon Jungkook đã thay đổi rất nhiều, dường như, anh ta biết quan tâm và lắng nghe hơn. Lisa không biết đó có phải là lớp ngụy trang không, nhưng nếu là khẩn cầu chân thành, xuất phát từ đáy lòng hắn ta, vậy tại sao cô không thể bao dung hơn với hắn. Dù giết con cô nhưng hắn cũng cứu cô. Một mạng trả một mạng, không ai nợ ai. Lisa nhận ra, ngoài dục vọng chiếm hữu quá cao, tình cảm của jungkook dành cho cô đều thật lòng
- Jeon Jungkook, tôi tha thứ cho ông. Mong sau này ông không lặp lại vết xe đổ, làm tổn thương người con gái nào nữa.
Vẽ một nụ cười tỏa nắng, bàn tay trắng nõn chìa ra.
Lisa không phải là thánh mẫu, nhưng Lisa biết, tha thứ là thứ duy nhất giúp tâm hồn thanh thản, cuộc sống dễ chịu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip