5. [RhymTee] Flight (2)

...



"Không ai đi Pattaya với anh thật sao?" Rhymastic đứng trơ trọi giữa phòng nghỉ dành cho tiếp viên, nhìn mọi người bận rộn nói chuyện bàn việc với nhau mà bỏ rơi cậu. Phút chốc Rhymastic cảm thấy bản thân thật cô đơn, thật đáng thương.


"Đã mở cửa đâu mà anh đi!" Gonzo thở dài.

"Các quán bar đóng hết rồi, sexy show cũng không biểu diễn! Anh tới đó làm gì?" 16 Typh cau mày ném cái áo khoác vào vali. Cậu vẫn còn chút bực dọc vì màn thuyết trình trên máy bay lúc nãy của cơ phó.

"Chúng ta có thể tắm biển mà!"

Touliver xách cổ áo Rhymastic từ đằng sau. "Về Phú Quốc mà tắm!" Rồi lôi xềnh xệch đi vào phòng họp bàn giao.

Anh ném hết nhiệm vụ lại cho Rhymastic, mặc kệ cậu kêu gào trong bất lực. Sự khác biệt giữa cơ trưởng và cơ phó chỉ là kinh nghiệm và số giờ bay thực tế. Touliver thì luôn muốn tạo mọi điều kiện cho Rhymastic thăng tiến nhanh hơn nữa. Nên thay vì đích thân đi báo cáo và bàn giao chuyên cơ lại cho đội bay kế tiếp, anh quyết định để Rhymastic làm, bản thân thì rảo bước đến phòng nghỉ thương gia để hút thuốc.

Quy định bên ngành hàng không rất khắt khe. Touliver không hẳn là nghiện thuốc lá, nhưng thỉnh thoảng anh cần hương vị ấy.

Trong phòng hiện giờ chỉ có một vị khách đang sử dụng. Và người đó ngồi đúng khu vực cho phép hút thuốc, dù bên cạnh chẳng có điếu nào. Điều đó khiến Touliver hơi cau mày.

Âm thanh gõ máy tính vang lên đều đặn trong gian phòng vắng.

'Lại là một doanh nhân bận rộn!' Touliver lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện xéo hắn.

Anh châm điếu thuốc, ngả người ra sau và tận hưởng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này. Hương thuốc lá âm trầm lan tỏa khắp gian phòng nhỏ. Cũng không ảnh hưởng nhiều đến người kia. Hắn vẫn chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt, nhịp điệu gõ trên bàn phím vẫn không ngơi chút nào.

Đột nhiên Touliver thắc mắc, gõ nhanh và nhiều như vậy, là một nhà văn hay là người kinh doanh đang trả lời mail khách hàng, có khi là đang viết bảng báo cáo hay tường trình gì đấy. Anh đẩy nhẹ cắp kính đen, lén quan sát. Từ dáng ngồi điềm tĩnh đến gương mặt lạnh nhạt, thờ ơ, tất cả đều tạo cảm giác cực kỳ xa cách. Như đang thầm nhắn cho những người khác đừng đến làm phiền, bởi thứ duy nhất khiến anh ta chú ý chính là những con chữ trên màn hình.

Touliver đột nhiên nghĩ đến từ 'điềm tĩnh'. Người đàn ông trước mặt cho anh cảm giác như vậy. Sự điềm tĩnh và vững chãi.

Anh hút một hơi dài rồi phả ra. Làn khói vấn vương một lúc rồi hòa vào không gian. Giữa hương bụi phấn gắt gỏng từ gỗ ấy, anh nghe loáng thoáng chút mặn ngọt của hổ phách, len lỏi những chấm phá cay nồng nhưng mỏng tênh như cánh hoa trôi trên dòng suối. Touliver sững người.

Anh nhớ hương nước hoa này.

Mùi mỏng như voan nhưng không hề nhạt nhòa mà lại khiến người ta lưu luyến.

Mùi hương mà Bvlgari đã khai tử bởi không còn hương liệu để sản xuất. Hương thơm được giới mộ điệu mùi hương ưu ái gọi bằng cái tên 'A perfume Catcher'.

Touliver đã lùng gần như khắp các thị trường buôn nước hoa nổi tiếng, từ Pháp đến Ấn Độ và cả Singapore nhưng cũng chỉ gom được vài chai chiết nhỏ. Anh trân quý đến mức không dám sử dụng thường, mà chỉ chấm nhẹ lên người mỗi khi thật sự cần được thả lỏng tinh thần.

Ánh mắt anh đặt lên người đàn ông trước mặt bỗng chốc trở nên kỳ lạ. Touliver bấu vào đùi mình. Anh sẽ không từ bỏ sự thẳng tưng của mình chỉ vì một hương nước hoa. Nghe rất nực cười. Nước hoa thôi mà. Anh cũng có, chỉ là anh không sử dụng mà thôi!

Và chỉ vài giây sau, khi làn hương ấy in vào tâm trí, Toulive phải cắn răng thừa nhận, cùng một mùi hương, thể hiện trên mỗi người mỗi khác. Catcher vốn mềm mại như voan và êm ả như dòng suối, nay lại nghe thêm chút lành lạnh từ sương sớm, vẻ cao sang và khó gần, nhưng quá đỗi thu hút. Cảm giác như thể mình đã nắm được làn hương trong tay nhưng đến khi mở ra lại vụt bay mất.

Giờ thì anh đã hiểu vì sao Catcher lại được gọi là 'Catcher'.

Touliver hít sâu, dụi tắt điếu thuốc lá trên tay. Anh giả đò nghiêng người nằm xuống bàn như thể đang cần nghỉ ngơi. Chỉ là đằng sau cặp kính đen ấy, tinh thần anh vẫn rất tỉnh táo. Touliver chỉ đang cố gắng nhấm nháp từng nốt hương trong đầu. Giờ phút này anh lại hơi tiếc nuối, biết vậy ngay từ lúc bước vào sẽ chọn ngồi cạnh người đàn ông đó.

Và rồi trong khoảnh khắc, anh chợt nhận ra mình cũng là một thằng đàn ông, tại sao phải xoắn xuýt chỉ vì một người khác? Mà thậm chí còn là một người xa lạ.

Anh trấn an mình. Chỉ vì anh quá thích hương thơm này mà thôi. Liệu có quá thất lễ nếu đột ngột hỏi anh ta có thể chiết lại chai nước hoa này cho anh? Touliver cũng biết đối với một dòng nước hoa đã ngưng sản xuất, thì xác suất lấy được nó từ những người sưu tầm là cực kỳ bé. Nhưng biết đâu anh sẽ gặp may, biết đâu người đàn ông trước mặt là một tay buôn nước hoa thì sao?

Touliver lại ngước lên nhìn, và rồi lập tức phủ nhận suy nghĩ vừa rồi. Chỉ riêng việc ngồi trong phòng chờ hạng Thương gia cũng đủ hiểu không phải dân kinh doanh bình thường.

Hắn phối áo khoác cardigan với quần tây ống đứng, áo phông sậm màu và giày da. Nghe tổng thể chẳng có chút ăn nhập gì với nhau nhưng diện lên người hắn lại như một xu hướng thời trang mới. Touliver đảo mắt khắp phòng. Người đàn ông này, cùng với chiếc Macbook màu xám và dáng ngồi nhàn nhã đó, hệt như khung cảnh trong một quyển tạp chí thời trang nào đó.

Anh không biết hắn làm nghề gì, nhưng chắc chắn không phải dân buôn nước hoa nhỏ lẻ.

'Nên hỏi... thử không nhỉ?' Anh gục mặt vào khủy tay, âm thầm cắn môi.

Ngay khi Touliver vừa gom đủ quyết tâm thì tiếng gọi của Rhymastic phá tan tất cả. "Anh Touliver!" Cậu đẩy cửa xông thẳng vào phòng, cười toe toét. "Bàn giao xong rồi, về khách sạn ngủ thôi anh!"

Tiếng gõ bàn phím chợt ngưng lại vài giây. Bàn tay hắn ngừng lại, hơi cau mày nhìn vào màn hình. Dường như âm lượng trong giọng nói của Rhymastic đã khiến hắn quên mất nội dung đang đánh máy.

Touliver trừng mắt, nghiến răng nhìn thằng em vô số tội của mình. "Rhymastic!"

Cậu rụt cả người, lí nhí. "Em... xin lỗi!"

Touliver hừ lạnh. Anh hơi đắn đo, lúc này mở miệng có vẻ không tiện. Nhưng trước khi anh kịp quyết định mình sẽ làm gì thì người đàn ông đó đã quay trở lại với công việc của hắn. Chỉ thấy hắn gõ nhẹ vào cái airpots và bấm gì đó vào màn hình điện thoại. Touliver thở dài. Coi như không có duyên vậy.

Anh bước tới và xách cổ áo Rhymastic đi. Trước khi ra khỏi phòng, khẽ quay lại nhìn hắn, nhỏ giọng. "すみません" (Sumimasen!)
//Xin lỗi!//

Cậu chật vật giữ bản thân không té theo những bước chân của anh. "Anh ta là người Nhật hả anh?"

"Chả biết!" Touliver chỉ thấy tờ báo tiếng Nhật bên cạnh điện thoại của hắn mà thôi.

Đến khi hai người đi xa khỏi phòng nghỉ, LK mới bỏ tai nghe ra, cau mày. 'Cơ trưởng Touliver sao? Mà cậu ta mới nói cái quỷ gì vậy nhỉ?' LK nhả miếng kẹo cao su vào tờ báo, gói lại và ném vào thùng rác.

Đúng lúc Justa Tee quay trở lại, "Xe đến rồi anh! Đi thôi!"

LK mỉm cười, "Vẫn là Pattaya?"

"Bãi biển Dongtan!" Cậu cười tươi rói, phụ giúp anh dẹp hết đống đồ trên bàn.

"Nếu em đến sớm một chút thì sẽ gặp cơ phó Rhymastic đấy!"

Động tác của Justa Tee ngưng lại, cậu kinh ngạc. "Anh ta trông như thế nào?"

LK không nhìn rõ mặt do lúc đó còn đang chú tâm vào công việc của mình, nhưng chất giọng hồ hởi kiểu Anh và tràn đầy năng lượng đó thì không thể không ấn tượng. "Trẻ!"

"Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì nhập vào mắt anh được nữa hả?"

Hắn nghĩ một chút, "Cao!"


"Có phi công nào thấp đâu anh!" Justa Tee ném cả cái balo vào ngực ông anh mình, thở dài.

"Ốm!"

"Anh nghĩ anh mập hơn người ta chắc?" Cậu nửa kéo nửa lôi cánh tay hắn đi nhanh hơn. Đúng là không thể trông cậy gì vào LK. "Nếu có ngày anh tuyên bố kết hôn với công việc, bọn em cũng không ngạc nhiên đâu!"




~*~




Rhymastic kéo cái kính râm xuống, cười thỏa mãn nhìn lên bầu trời.

Cậu nằm dài trên bãi cát vàng, ngắm nhìn mây trắng, lắng nghe tiếng rì rào dịu êm của sóng biển lăn tăn. Hơi ấm từ những sợi nắng bao bọc và xoa dịu tinh thần Rhym. Cậu bật ra một tiếng thở dài lười nhác và vươn người như một con mèo đang sưởi nắng.

Bãi biển vắng người, không gian thiên nhiên thanh bình, khung cảnh nên thơ và tách biệt hoàn toàn với tiếng xe cộ ồn ã, tiếng hoạt động huyên náo.

Cậu vươn vai, chạm vào lớp cát mịn, cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời. Thiên nhiên tuyệt vời. Và bờ biển cũng tuyệt nốt.

'Còn gì để phàn nàn chứ?' Rhymastic gác tay ra sau, huýt sao tận hưởng ngày nghỉ của riêng mình. 'À thật ra thì... ông trời à, nếu ông có thể ném tình yêu vào mặt con thì càng tuyệt hơn nữa đó!'

Rhymastic tự cười hì hì với bản thân, đeo kính mát lại nhưng một chấm đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời khiến cậu nheo mắt. 'Cái gì...'

Rầm

Điều cuối cùng Rhymastic thấy trước khi mọi thứ tối đen là cái dù lượn màu đỏ lao thẳng vào đầu.

"Ouch~" Justa Tee chật vật cố chui ra khỏi cái dù. Hoàn toàn không biết người đang bị mình đè lên là Rhymastic.

"Tee!"

Anh nghe tiếng anh trai mình vang lên từ đằng xa. Justa Tee cố thoát khỏi lớp dù nặng nề đang trùm trên người, với tay ra ngoài, "Anh LK! Gỡ cái của nợ này ra giúp em!"

Chưa bao giờ anh rơi vào tình huống đáng sợ đến thế này.

Justa Tee chỉ nổi hứng muốn thử cảm giác bay dù lượn kéo trên biển. Hôm nay gió to, vốn rất thích hợp để bay một vòng quanh bờ biển. Nhưng đáng lẽ điểm rơi của anh phải là dưới nước chứ không phải trên bờ. Justa Tee không biết trách mình xui xẻo hay sao mà đúng lúc chiếc cano kéo dù bay của anh giảm tốc độ cũng là lúc gió đổi hướng, thổi tạt anh lên bãi cát.

Giờ thì anh lại sợ mình gây ra tai nạn cho chàng trai xấu số đang nằm bất tỉnh này rồi.

LK lôi Justa Tee ra khỏi mớ vải và dây thừng, phủi sạch cát trên người. "Em có sao không?"

Hắn quay sang những nhân viên bãi biển đang hớt hải chạy đến. "What the hell are you doing? What if my brother gets hurt?"
//Mấy người làm có trò gì vậy hả? Nếu em tôi bị thương thì làm sao?//

"Em không sao!" Justa Tee vội kéo LK lại, chỉ tay vào người đang bất tỉnh trên bãi biển. "Em té trúng người này!"

Anh quỳ bên cạnh, vỗ nhẹ vào má cậu. "Hey! Are you okay?" //Này! Anh có sao không?// Rồi ngước lên nhìn những nhân viên bản địa, "I need a doctor!" //Gọi bác sỹ ngay đi!//

"Tee, đừng lay cậu ta! Anh sợ là bị chấn động vào đầu rồi!" LK đứng bên cạnh, giữ tay anh lại.

Rhymastic mơ màng thấy mình bị đau. Rất đau. Và có ai đó đang dùng hết sức để lắc đầu cậu như đang đánh bóng chuyền. Ánh nắng mặt trời chói chang khiến cậu nheo mắt lại, tầm nhìn cứ mờ mờ ảo ảo, Rhymastic mơ hồ thấy rất nhiều bóng đen xung quanh. Và rồi tầm nhìn của cậu chỉ có thể tập trung vào một gương mặt.

Cậu thì thào, "Angel?" //Ôi thiên thần?//

Tiếng nói lao xao và tiếng sóng biển văng vảng bên tai, cậu nghe đâu đó hương thơm nhẹ tênh như lông vũ bay theo gió, như mảnh lụa lướt nhẹ qua tim. "I'm in heaven?" //Tôi đang ở thiên đường sao?//

LK cau mày, sợ rằng người này bị đụng vào đầu đến hỏng cả não rồi. Nhưng em trai anh lại ngây thơ hơn thế.

Justa Tee nhíu mày rồi nhìn xung quanh, biển hiệu nhà hàng 'Heaven Garden' khiến anh gật đầu. "Uhm it's Heaven Garden!"
//Ừ, là nhà hàng 'Heaven Garden'!//

Hắn trố mắt nhìn Justa Tee, xem ra không chỉ có một người bị té trúng là chấn động não.

Rhymastic cười một cách ngu ngốc, nắm lấy tay anh. "Angel, you came here for me?"
//Thiên thần, em đến đón tôi sao?//

"No, I'm not an-"

Trước khi Justa Tee nói xong thì LK đã trực tiếp cho Rhymastic một cú đập ngay trán, khiến cậu bất tỉnh lần nữa. Thế giới lại yên tĩnh. Justa Tee sợ đến xanh mặt. "Anh làm gì vậy? Lỡ chết người thì sao?"

"Té trúng một tý thôi, không sao đâu!" Hắn quay sang nhân viên cứu hộ, "Take him to the emergency room! He come with us!" 
//Đưa cậu ta đến phòng cấp cứu đi! Chúng tôi đi chung với nhau!//

Anh níu tay LK lại, "Anh biết cậu ta?"


"Cơ phó Rhymastic mà em muốn gặp đấy!"







~(Cont)~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #fanfiction