Chương 4: Tìm Được Bánh Bao
Ở trạm xe buýt, có một đứa bé thoạt nhìn chỉ trên dưới 1m một mình đứng ở nơi đó . Trên lưng bé đeo một chiếc ba lô hình gấu Teddy, mặc một chiếc áo T-shirt thuần trắng có hình mèo Tom, quần yếm bò màu xanh nhạt dài tới đầu gối, chân mang giày sandal màu nâu. Dưới ánh mặt trời cái đầu nhím màu nâu đậm kia vừa vừa gọn gàng vừa đẹp trai, đôi mắt đen ánh ánh sắc lục to tròn xoay xoay xem đông ngó tây, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng không biết đang lẩm bẩm cái gì đó. Khuôn mặt non nớt tròn tròn nhỏ nhắn, hai cánh tay lộ ngoài áo cũng đầy thịt khiến người ta nhìn thấy muốn nhéo cho một cái, trắng nõn non mềm như cái bánh bao.
Người qua đường và hành khách đứng chờ ở bến xe nhìn đứa nhỏ đáng yêu như vậy không nhịn được liền đưa mắt nhìn nhiều hơn một chút, có mấy cô gái trẻ tuổi không kiềm được tình mẫu tử nổi lên chạy đến trêu chọc bé.
Cô gái A: "Bạn nhỏ em tên là gì? Nói cho chị biết sao em lại ở đây một mình vậy?" Nói xong còn muốn vươn tay véo véo hai má mê người phấn nộn một tí, bất quá cô lại bị bé tránh né.
Nhóc Bánh bao bĩu môi, "Baba nói không được nói cho người lạ tuổi và địa chỉ của mình, còn có nam nữ thụ thụ bất tương thân, nên không được tùy tiện chạm mặt của con" Bà cô này da mặt thiệt là dày, cư nhiên còn dám tự xưng mình là chị, mắc cỡ chết người!
Cô gái bị nghẹn đến nửa ngày không nói được gì, mọi người bên cạnh xem náo nhiệt cũng không khách khí cười cười. Đại khái là trong lòng họ đều cảm thán đứa nhỏ này thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng.
Nhóc Bánh Bao quệt miệng nhìn xung quanh, bé không nhớ rõ phương hướng lần trước Baba chỉ cho bé rồi, sao bây giờ? Hay là tìm người hỏi một chút nhỉ? Sau đó cái miệng bé bé bĩu bĩu, không tình nguyện cho lắm. Chỗ này chả có anh chị xinh đẹp nào, toàn là các chú các dì nhìn già hơn Baba nhiều, hơn nữa bọn họ đều muốn véo mặt mình,mình mới không thèm hỏi bọn họ. Không thể không nói, kì thật Bánh Bao vẫn là một nhan khống(hiểu nôm na là trọng sắc đẹp ấy)!
Chân nhỏ nâng lên cẩn thận đi qua đường , đến cửa hàng cách đó không xa thì dừng lại, sau đó vừa đi vừa nhớ lại đại khái vị trí phụ thân từng nói, không chú ý liền đâm phải một người đang tiến tới, cơ thể nhỏ bé lập tức bất ổn chuẩn bị ngả ra sau, may mà được một đôi tay hữu lực đón lấy.
Bánh bao ngẩng đầu nhìn người vừa đỡ mình, cập mắt trong suốt lóe sáng, đẹp trai ghê ta!
"Cảm ơn anh!" Thanh âm trẻ con đặc biệt mềm mại nhẹ nhàng, vẻ mặt nhu thuận khiến khóe miệng nam nhân khẽ cong.
Đỡ bé đứng vững, nam nhân nhìn bé từ đầu đến chân thấy không có vấn đề gì, sau đó mở miệng hỏi, "Chỉ có mình nhóc thôi à? Ở đây nhiều người như vậy cũng không sợ bị người ta dụ dỗ hay lừa bán"
"Em đi tìm baba, thế nhưng lại quên mất đường rồi" Hai tay nhỏ xoắn đến xoắn đi, ủy ủy khuất khuất chu miệng.
không phải cậu nói đã chỉ cho bé chỗ này sao, có lẽ đang chờ ở bến xe không chừng, chúng ta thử đến hỏi thâm một chút" Một tay điều khiển vô lăng một tay vỗ về người bên cạnh vì lo lắng mà phát run.
Gật đầu, đôi mắt luôn ôn nhuận của James vì lo lắng khẩn trương mà lay động không ngừng, gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài tìm kiếm bóng dáng của con trai.
"Đều do mình, mấy ngày nay vì dịch tài liệu cho giáo sư mà không về nhà với nó, bình thường nó đều rất ngoan, lần này hẳn là nhớ mình quá nên mới chạy tới. Nếu mình tranh thủ chút thời gian về xem nó sẽ không xảy ra chuyện này, nếu nó gặp phải người xấu thì sao bây giờ? Trời sắp mưa rồi, nó sẽ lạnh lắm" Cậu thấp giọng nỉ non, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm hai má.
Thở dài, Yim lúc này không biết nên an ủi cậu thế nào, vừa nãy khi nghe người này nói có đứa con trai ba tuổi hắn vô cùng hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của cậu hắn vẫn rất thích. Trách không được lúc nào cậu có thời gian thì sẽ đi làm ít việc vặt kiếm một hai trăm khối trang trải phí sinh hoạt, lần này khẳng định cũng bởi vì dịch tài liệu có thể kiếm được hai ngàn nên cậu mới đồng ý, bằng không loại việc tốn hết sức mà nhận được như không công người này sẽ không làm.
Yim không có khuyết điểm gì, nhưng ở khoản tiền bạc lại tính toán rất chi li, bạn học cùng lớp sau lưng đều cười cậu là thần giữ của, nhưng hôm nay hắn đã biết, căn bản không phải là cậu muốn tính toán chi li, mà là vì lo con trai nên cậu không thể không so đo.
Bên ngoài, trời mưa càng lúc càng lớn, người trên đường ngày càng ít, trạm xe vắng tanh. James mặt càng thêm tái nhợt, phần eo khó chịu đau đớn cộng thêm lo lắng trong lòng, cậu cắn chặt môi, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần Bánh Bao phải an toàn.
Lúc này điện thoại của James vang lên, cậu gấp gáp nhận điện thoại, bảo vệ nói khiến nước mắt cậu cố nén lại lần nữa chảy xuống, lần này là vì mừng quá mà khóc, "Cảm ơn, cảm ơn, tôi lập tức trở về" Cúp điện thoại nhìn Yim, thanh âm vì kích động mà nâng lên không ít, "Yim mau quay về trường, Bánh Bao đang chờ ở phòng bảo vệ đấy"
Bất quá không vấn đề gì, Yim đâu phải là người dễ dàng bị vài ba câu đánh bại, chỉ cần James một ngày chưa xác định quan hệ với ai, như vậy mình vẫn còn cơ hội! Hơn nữa hắn không cho rằng có người không để tâm đến đứa con ba tuổi của cậu, nhưng mà, mẹ đứa nhỏ kia đâu? Bằng không bao giờ tìm thời gian hỏi một chút mới được?
Hai người trong lòng đều tự cân nhắc suy ngẫm, rất nhanh đã đến trước cổng trường học.
==========End 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip