Chương 34 - Hai Ngài Chủ Tịch - Một Chọi Hai
Vương Gia Nhĩ gọi điện cho mẹ Vương hỏi về những món mà Nghi Ân thích ăn, đương nhiên cũng như mọi khi, mẫu thân đại nhân lại lải nhải cho anh nghe một bài ca thật dài. Anh chẳng dễ dàng gì mới nói chen vào được một câu, tỏ ý cuộc sống của mình và Nghi Ân đang vô cùng tốt đẹp, chỉ có như vậy anh mới thoát khỏi mấy lời dặn dò thương yêu nhưng vô cùng dài dòng của mẹ mình. Vương Gia Nhĩ chạy xe tới siêu thị gần nhà.
Ngài chủ tịch Vương không hề có chút kinh nghiệm mua sắm nào, ở giữa sự soi mói của một đám đông cô dì chú bác, anh không hề luống cuống một chút nào cầm lấy hai cái giò heo, sau đó đi nhanh về phía quầy tính tiền. Xếp hàng cả nửa ngày trời, nhân viên thu ngân nhìn anh bằng một ánh mắt khinh bỉ nói: "Thưa ngài, cái này trước tiên phải đem đi cân rồi niêm yết giá, ngài đem tới đây như thế này chúng tôi không có cách nào tính tiền cho ngài được."
"..." Vương Gia Nhĩ có chút lúng túng mang giò heo rời đi, nhường cho người phía sau lên thanh toán. Trải qua một quá trình đầy gian nan và vất vả, cuối cùng Vương boss cũng đã mang được móng heo về nhà, anh xem lướt qua đồng hồ thì thấy mới 3 giờ chiều. Nghi Ân vẫn đang ngủ trưa ở trên lầu, Nghi Lâm ngồi trên sopha đọc một cuốn sách không rõ tên. Vương Gia Nhĩ khinh bỉ nhìn thoáng qua Nghi Lâm ngồi trên ghế salon, mặc dù là anh em ruột nhưng cử chỉ lại chẳng giống nhau chút nào, Nghi Ân chỉ cần đứng lên đã khiến cho người khác cảm nhận được cậu là một đại thiếu gia phong độ, nhẹ nhàng, còn Nghi Lâm thì ngay cả những động tác sinh hoạt ngày thường cũng cho thấy bản chất mặt người dạ thú của mình.
"Cậu sao vẫn còn ở đây?" Giọng nói của Vương Gia Nhĩ mang theo chút ý ghét bỏ.
"Tôi thích đấy!" Nhìn thấy Vương Gia Nhĩ, Nghi Lâm liền nổi lửa trong bụng, suốt ngày chỉ biết khiến em trai nhà mình tức giận. Nếu không phải Nghi Ân thật tình thích cậu ta, Nghi Lâm nhất định sẽ đập cho cậu ta một trận nên thân.
"Ân Ân đâu? Em ấy vẫn đang ngủ trưa à?" Vương Gia Nhĩ nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Nghi Ân đâu, anh liền đoán rằng người kia vẫn còn ở trên lầu.
"Biết rồi mà còn hỏi!" Nghi Lâm tiếp tục lật sách trên tay, lạnh lùng nói với Vương Gia Nhĩ.
"Cậu chừng nào thì về? Đoàn thị không có việc gì cho cậu làm hả?" Vương Gia Nhĩ nhìn thấy Nghi Lâm cũng không được tự nhiên, khó có dịp anh được tan tầm sớm, muốn cùng Nghi Ân hưởng thụ thế giới hai người hạnh phúc, Nghi Lâm hết lần này tới lần khác xuất hiện làm bóng đèn, đem toàn bộ ý tưởng lúc ban đầu của mình phá cho rối tung lên. Về tới nhà cũng chả có cách nào ôm vợ yêu vào lòng.
"Vậy cậu như thế nào lại về sớm thế hả?" Nghi Lâm chẳng còn hơi sức nào để đôi co với thằng bạn thân của mình, ai có thể nói cho anh biết vì sao chủ tịch đại nhân của Thần Thời giờ này lại rảnh rỗi đến vậy, ba giờ chiều là đã có thể tan tầm về nhà.
"Cậu chả phải cũng không đi làm sao?" Vương Gia Nhĩ lười cãi nhau với anh, nhớ tới lúc trước khi Nghi Ân bị thương, hai người chỉ có thể ăn cơm bên ngoài, thừa dịp bác gái bảo mẫu không có nhà, hôm nay vô luận thế nào anh cũng phải chứng tỏ tài năng nấu nướng của mình. Hỏi rõ cách làm món canh giò heo hầm táo đỏ, Vương Tây Thanh nhanh chóng đưa bác gái bảo mẫu đang tỏ vẻ lo lắng tiễn khỏi nhà, ngỏ lời với bác ấy bữa cơm tối nay không cần phải lo cho bọn anh.
Nghi Lâm tựa ở cửa phòng bếp nhìn Vương Gia Nhĩ một thân tây trang giày da bận bịu trong nhà bếp, lờ mờ có cảm giác không ổn: "Tôi nói cậu đó Vương Gia Nhĩ, cậu chắc là làm được không vậy hả?"
"Cậu đừng hỏi một thằng đàn ông những câu như vậy, tôi không được lẽ nào cậu được à?" Vương Gia Nhĩ khinh bỉ liếc mắt nhìn người kia, làm như cậu ta biết làm lắm vậy, mặc dù mình là người mới, nhưng bất luận thế nào cũng hơn hẳn vị đại thiếu gia kia.
"Tôi nói này, giò heo kia không phải chỉ cần nấu một cái thôi sao? Tôi thấy trong tiệm cơm có ai dùng hết hai cái đâu."
"Ủa? Vậy hả?" Vương Gia Nhĩ nhìn lướt qua cái giò heo đặt trên thớt cảm giác khác hẳn với hình ảnh ở trong sách dạy nấu ăn, anh thấy Nghi Lâm nói cũng có lý, liền chuẩn bị chặt đi bớt. Nhưng khi nhìn thấy đủ loại dao trên kệ Vương Gia Nhĩ hơi chút do dự: "Cậu nghĩ nên dùng loại dao nào để chặt nó đây?"
"Tôi đâu có biết mấy vụ này, cậu cầm lấy một cái chặt đại đi!" Nghi Lâm nhìn cả đám dao lớn dao nhỏ trên kệ, cũng chóng mặt theo, nấu ăn cũng cần có sự chuyên nghiệp thật cao nha.
Vương Gia Nhĩ xem qua một lần, quyết định chọn một con dao tương đối lớn: "Woa, nhìn nó sắc bén chưa kìa." Thử quơ qua quơ lại mấy lần, thấy xúc cảm không sai, dứt khoát mạnh mẽ chém xuống, chợt nghe "đông" một tiếng, cái giò heo vẫn còn nguyên vẹn, còn Vương Gia Nhĩ thì ôm cổ tay nhíu mày.
"Cậu thật là ngốc, có cái giò heo chặt cũng không xong!" Đến lúc này Nghi Lâm không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, đưa tay giật lấy con dao của Vương Gia Nhĩ, trong lòng thầm cân nhắc, hiệu suất của cậu ta thế này, em trai nhà mình làm sao có cơm để ăn, căn bản là chả được tích sự gì. Nghi Lâm cầm dao dùng sức, một nhát chém xuống: "What the...?" Nghi Lâm ném dao đỡ lấy cổ tay mình, nhìn thoáng qua cái giò heo trên thớt vẫn y như cũ không mảy may sứt mẻ gì cảm thán nói: "Cái móng heo này làm bằng thép hả, cứng quá trời quá đất!"
"..." Vương Gia Nhĩ nhìn giò heo trên thớt đã trúng hai dao mà vẫn không hề suy suyễn kia đưa ra quyết định: "Đem nguyên cái này nấu luôn đi, thấy ở tiệm cơm người ta cũng làm vậy mà."
"Ừ." Nghi Lâm đồng ý gật đầu, vì thế Vương Gia Nhĩ ỉu xìu đem cái giò heo thương tích đầy mình nhưng vẫn chẳng đứt kia bỏ vào trong nồi đất.
Nhìn Vương Gia Nhĩ bỏ giò heo vào nồi đất rồi thêm gia vị vào, Nghi Lâm cảm thấy rất nguy hiểm: "Chờ một chút Vương Gia Nhĩ, cậu vừa bỏ vào cái gì vậy?"
"Táo đó mà!" Vương Gia Nhĩ vừa căng thẳng nhìn công thức nấu ăn, vừa bỏ nguyên liệu vào nồi.
"Đó mà là táo hả? Cậu bị bệnh mù màu sao?" Nghi Lâm nhìn Vương Gia Nhĩ cầm lấy một vật hình tròn màu vàng chẳng biết là gì giật mình hỏi.
"A, không chú ý, đây là cây long nhãn, không sao, chỉ cần bỏ táo vào nữa là được rồi."
"Đợi lát nữa đi, cậu thêm nhiều rồi, wtf, cậu có chắc là cậu làm được không đấy?"
"Cậu không nên ở chỗ này chi cho phiền, nhanh đi ra ngoài!" Vương Gia Nhĩ vốn đã luống cuống tay chân lại bị Nghi Lâm chỉ huy càng thêm hoảng loạn, kết quả hai người đều quên làm chuyện quan trọng nhất – đun nước.
Lúc Nghi Ân tỉnh ngủ đi xuống cầu thang đầu tiên ngửi thấy một mùi vị rất đặc biệt, sau đó chợt nghe thấy tiếng Vương Gia Nhĩ và Nghi Lâm ở phòng bếp tranh cãi với nhau.
"Cậu sao lại quên nấu nước! Canh giò heo mà cậu không nấu nước!"
"Cậu cút ra ngoài đi, đều tại cậu ở đây hại tôi lăn qua lăn lại nãy giờ, vì thế tôi mới quên đun nước đó."
"Là do cậu não tàn bảo không cần người khác giúp đó thôi."
"Tôi cũng chẳng muốn cậu đến góp vui làm gì, mà bây giờ vẫn có thể châm nước chứ."
"Nhanh lên nhanh lên, tôi giúp cậu giở nắp ra."
Sau một trận thanh âm hỗn loạn là tiếng đồ sứ vỡ vụn.
"A Lâm, chỉ số thông minh của cậu là thật sao, nói cậu là heo còn vũ nhục chúng nó đó biết chưa!"
"Tôi làm sao biết cái nắp đó nóng dữ vậy, bể rồi mua cái mới không được sao? Thần Thời nghèo tới nỗi một cái nắp nồi cũng không mua được hả? Nhanh châm nước đi, cậu không thấy cái móng heo kia sắp dính ở đáy nồi luôn rồi sao?"
Khi Nghi Ân đến nhà bếp đã thấy mảnh nhỏ gốm sứ rơi đầy đất, khói đen bốc lên từ nồi đất, Vương Gia Nhĩ thì đang vặn van lấy nước lạnh: "Chờ một chút!" Nghi Ân còn chưa kịp nói xong, đã thấy Vương Gia Nhĩ đem nước đổ vào, sau đó... nồi đất "bùm" một tiếng nổ tanh bành.
"WTF, cậu đúng là đồ bã đậu! Thêm nước vào chi cho nổ vậy!" Nghi Lâm cực kỳ kinh hãi chỉ vào cái nồi, đây là lần đầu anh biết thêm nước vào cũng sẽ gây nổ.
"Cậu xéo đi! Tôi chẳng muốn thấy mặt cậu nữa!" Vương Gia Nhĩ vẻ mặt ảo não nhìn cái nồi đã nổ banh chành, vốn Nghi Ân đang sinh bệnh nên anh muốn biểu hiện tốt một chút, kết quả đều bị Nghi Lâm làm hỏng.
Giữa lúc hai người không biết làm sao với cái nồi đã nổ banh, thanh âm bình tĩnh của Nghi Ân từ phía sau truyền đến: "Hai người đem nước lau hết đi!"
"... Ân Ân em đến đây lúc nào?" Nghi Lâm lại càng hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua Nghi Ân, không hiểu sao có chút cảm giác chột dạ, dường như anh đã tự tạo ra rắc rối cho mình.
"Anh là người bảo anh ấy châm nước đúng không?" Nhìn thoáng nhà bếp một mảnh hỗn độn, Nghi Ân hướng về phía Nghi Lâm nói: "Anh xúi giục anh ấy châm nước, cho nên anh dọn dẹp chỗ này đi." Nhìn Vương Gia Nhĩ đang đứng ở một bên, đưa tay lấy xuống một mảnh rau xanh không biết làm sao mà dính vào trên người anh, tỏ vẻ chán ghét nói: "Anh bẩn muốn chết, trước lên lầu thay quần áo mau lên." Nói xong Nghi Ân không để ý tới hai người, tự mình cầm một quyển sách đi lên lầu, về phần mùi vị nồng nặc ở tầng một, thôi quên đi, để đó tính sau vậy.
Lúc Vương Gia Nhĩ tắm rửa thay quần áo xong thì đi tìm Nghi Ân, cậu đang tựa vào cửa sổ trong thư phòng đọc sách. Nhìn không được đi tới ôm lấy cậu từ phía sau ai oán nói: "Vốn anh có thể làm tốt, đều là do A Lâm, bằng không tối nay em có canh ngon để ăn rồi."
"Thật không?" Nghi Ân không tín nhiệm liếc mắt nhìn Vương Gia Nhĩ, anh ấy nghĩ mắt mình mù hay sao, may mà quên châm nước nên nồi đất nổ banh, nếu không thứ nấu ra chắc chắn cũng chả ăn được, đã vậy còn bỏ một đống nhãn với táo vào, nhìn quanh mặt đất trong nhà bếp giống y như một nồi súp thập cẩm.
"Mặc kệ, Ân Ân em phải an ủi anh." Vương Gia Nhĩ dùng khuôn mặt còn mang theo hơi nước của mình cọ nhẹ lên hai má cậu.
"Anh muốn an ủi như thế nào?" Nghi Ân âm thầm lắc đầu, hình như càng ở chung cậu càng thấy Vương Gia Nhĩ khôn khéo nghiêm túc dường như biến đâu mất chỉ thấy anh mỗi lúc một trẻ con hơn, tuy rằng đôi khi anh cũng làm cậu bó tay, nhưng Nghi Ân không hề ghét cảm giác này. Thuận thế nghiêng đầu hôn lên má phải Vương Gia Nhĩ một cái: "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, anh em vẫn còn đang ở dưới. Chắc đã dọn cơm tối xong rồi."
"Ừ." Vương Gia Nhĩ ngoài miệng hàm hồ trả lời một câu, thân thể vẫn như cũ tựa hết lên người Nghi Ân không chịu động đậy, thuận tiện dán sát má trái vào mặt cậu.
"Nhanh đi, em đói bụng." Nghi Ân bất đắc dĩ hôn hôn anh một chút.
"Ừ, vậy được rồi, anh sẽ xuống ngay." Vương Gia Nhĩ lại hôn trộm lên môi Nghi Ân một cái, mới chịu đứng dậy đi xuống lầu xem Nghi Lâm.
Sau đó, cả nhà vẫn ăn cơm tối gọi ở ngoài. Ngày hôm sau bác gái bảo mẫu tới làm việc thấy nhà bếp là một trở thành một đống lộn xộn sửng sốt nửa ngày, sau đó lặng lẽ khuyên Vương Gia Nhĩ một câu, tốt xấu gì cũng là người làm chuyện lớn, nhà bếp sau này vẫn không nên đi vào là tuyệt nhất.
Từ khi Nghi Ân phát hiện chuyện Vương Gia Nhĩ nhìn lén mình, hai người bọn anh không được tự nhiên mất hai ngày trời, sau đó anh suy đi nghĩ lại, dứt khoát thừa dịp Nghi Ân còn đang nghỉ dưỡng bệnh ở nhà đem phòng làm việc của anh và cậu nối liền với nhau. Nếu vợ yêu đã biết chuyện mình nhìn trộm em ấy, không bằng cứ thoải mái mà nhìn cho rồi. Mặt mũi là cái gì, nếu đem ra so sánh thì việc được nhìn thấy vợ yêu càng quan trọng hơn nhiều! Mà Nghi Ân ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cũng cảm vô cùng nhàm chán, nên cậu quyết định trả phép đi làm.
Thấy phòng làm việc của hai người nối liền nhau, Nghi Ân có cảm giác mình không phải là đang đau tay mà là đau đầu. Ai đã cho Vương Gia Nhĩ cái dũng khí đem hai căn phòng có phong cách hoàn toàn khác hẳn nhau đả thông như vậy, chẳng lẽ là dạo gần đây có ít việc để làm quá cho nên anh rất rảnh rỗi sao?
"Ân Ân, em xem, như vậy rất tốt đúng không? Anh ngồi làm việc chỉ cần ngẩng đầu một cái là đã thấy được em rồi, còn em mỗi khi làm việc mệt mỏi thì chúng ta có thể cùng nhau uống trà vân vân. Lúc trước trong văn phòng của em cũng chưa lắp đặt điện thoại nội tuyến, nếu muốn tìm em chỉ có thể đến văn phòng gõ cửa, hiện tại em có thể trực tiếp dùng đường dây nội tuyến của anh, như vậy Văn Lý cũng sẽ chẳng phàn nàn linh tinh về việc không tìm được anh mỗi khi anh đến gặp em nữa, như vậy rất tốt phải không!"
"Anh thấy tốt là được rồi." Nhìn Vương Gia Nhĩ tràn trề hứng thú tỏ vẻ "cầu được khen ngợi", Nghi Ân chẳng thể nhìn thẳng đành phải quay đầu đi chỗ khác.
"Việc này... anh còn chưa cùng em bàn bạc mà đã tự ý nối liền hai phòng, Ân Ân em đừng giận anh nha! Anh không có ý gì đâu, chỉ là muốn được ở cạnh em nhiều hơn thôi." Vương Gia Nhĩ lo lắng xem xét sắc mặt của cậu.
"Em không đến mức nhỏ nhen như thế đâu, sau này anh nhớ phải cùng em bàn bạc trước là được rồi." Nghi Ân đã dần dần quen với sự thay đổi trong tính cách của Vương Gia Nhĩ, vẻ mặt tương đối bình tĩnh: "Dọn dẹp sơ một chút rồi bắt đầu làm việc nào!"
"Nói tới công việc, Ân Ân, em nhìn qua cái này một chút." Thu hồi thái độ đùa giỡn, Vương Gia Nhĩ đem tư liệu trong tay đưa cho Nghi Ân.
"Đông Dương?" Nghi Ân có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn Vương Gia Nhĩ.
"Ừ, đúng, em đối với công ty này có ý kiến gì không?"
"Em cũng không chắc lắm, thật ra thì Trương Huy Thanh có vẻ khá là hứng thú với công ty đó, còn em thì thấy bình thường. Có chuyện gì sao anh, anh định hợp tác với bên đó hả?"
"Khoan nói đến việc hợp tác, anh thấy công ty Đông Dương này có phần kỳ lạ. Về phương diện này em là chuyên gia, nên anh muốn nghe về cái nhìn của em một chút."
"Cá nhân em thì không tán thành việc hợp tác với bọn họ. Ngọc đen tuy rằng khá hiếm, nhưng cũng không phải do Đông Dương độc quyền phân phối. Hơn nữa công ty này xuất hiện một cách rất đột ngột, không có gì rõ ràng cả. Thần Thời chúng ta luôn lấy thiết kế đá quý làm chủ đạo, ngọc thạch vẫn chưa được nhiều người biết đến, bây giờ đào tạo giám định viên cũng không kịp, cho nên lần chọn lựa nguyên liệu đầu tiên phải hết sức cẩn thận, không bằng chọn một nhãn hiệu cung cấp có danh tiếng đi." Nghi Ân đã điều tra qua tư liệu của công ty Đông Dương này, khối ngọc đen kia tuy rằng rất hấp dẫn nhưng xem xét dựa trên lợi ích công ty mà nói, cậu không hề tán thành việc hợp tác thương mại với họ.
"Còn anh thì nghi ngờ công ty Đông Dương này có quan hệ với Đoàn Tử Lam." Vương Gia Nhĩ hơi cúi đầu dựa vào bên cạnh bàn, biểu cảm cực kỳ khó chịu.
"Sao anh nghĩ vậy?" Nghe tới cái tên Đoàn Tử Lam, Nghi Ân cũng nhíu mày theo.
"Trực giác." Vương Gia Nhĩ không biết giải thích thế nào? "Đoàn Tử Lam lúc còn chưa đến Thần Thời làm việc cũng đã mua chuộc được không ít cấp cao của Thần Thời, đến khi vào công ty y cũng chưa có động thái gì lớn, lần kia hãm hại em coi như là tự thân ra trận, cũng không dùng đến những mối quan hệ này. Mà lần này việc công ty Đông dương được đề cử trong danh sách cũng rất kỳ lạ, có thể "ném đá giấu tay" mua chuộc quản lí phòng vật tư sử dụng thủ đoạn ghi tên công ty này vào, nhưng lại không hề có chút sơ hở, có thể thấy địa vị của người này trong Thần Thời không hề thấp chút nào. Liên tưởng lại mọi việc, không thể không khiến người khác nghi ngờ. Anh đã nhờ Văn Lý tìm người điều tra, trước hết cứ chờ tin tức đã!"
"Vậy anh chuẩn bị thế nào?"
"Anh dự định sẽ đi gặp người phụ trách của công ty Đông Dương này, xem bọn họ muốn làm gì. Hiện tại tay chân của Đoàn Tử Lam còn ở cục cảnh sát, tạm thời chắc sẽ không có sóng gió gì xảy ra nữa."
"Trong lòng anh đều biết là tốt rồi." Nghi Ân suy nghĩ một chút rồi nói với anh: "Nếu thật sự liên quan đến Đoàn Tử Lam, nhớ kỹ nói em biết một tiếng. Anh trước đi làm việc đi, em đi qua xem Huy Thanh một chuyến, không biết mấy ngày nay bản thiết tiến độ tiến hành thế nào rồi."
"Ừ, vậy em đi đi." Vương Gia Nhĩ gật đầu, sau khi đưa Nghi Ân ra khỏi cửa cũng bắt đầu công việc của mình.
Lúc Nghi Ân đẩy cửa phòng làm việc của Trương Huy Thanh ra, thấy nhóc đang ghé vào bàn tập trung tinh thần sửa chữa vật gì đó. Nghi Ân đi vào thấy nhóc đang vẽ bản thiết kế vòng tay.
Phần lớn chiếc vòng được thiết kế khá đơn giản, nhìn cũng không khác mấy những chiếc vòng tay bình thường. Nhìn kỹ một chút chi tiết, Nghi Ân mở miệng hỏi: "Cậu đang dự định khảm cái gì lên đó?"
"A!" Trương Huy Thanh bị Nghi Ân làm cho hoảng sợ, thoáng cái từ trên ghế đứng lên: "Học trưởng, anh đến đây lúc nào?"
"Tôi tiến vào đây đã nửa ngày."
"Được rồi, do em không chú ý." Trương Huy Thanh đau đầu, đưa bản vẽ trong tay cho Nghi Ân: "Học trưởng, anh thấy cái này thế nào?"
"Khả thi đấy, cậu đây là dự định dùng hai loại nguyên liệu này sao?" Nghi Ân chỉ chỉ bên phải bản thiết kế.
"Ừ, ta định dùng san hô và mặc ngọc để làm, một nửa chiếc vòng dùng mặc ngọc chạm thành các hạt châu, nửa còn lại thì dùng san hô tròn. Chỉ là hình hạt châu rất khó làm ra, nên em định cách điệu san hô đi, nhưng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào."
"Ừ..." Nghi Ân cúi đầu suy nghĩ một hồi, hỏi: "Cậu nghe câu 'cha mẹ sinh con trời sinh tính' thấy sao? Chuỗi 108 hạt châu giống nhau như xâu lại với nhau, một nửa là 54 hạt san hô, nếu khắc thành long cửu tử đúng lúc là 6 bộ, mấy chữ này cũng rất may mắn. Tôi nghĩ mẫu vòng tay này nên là thiết kế dành cho nam giới, nên không cần những hoa văn quá sức phức tạp."
"Vâng..." Trương Huy Thanh suy nghĩ một chút, thân thủ lấy qua một tờ giấy trắng phát họa vài nét bút ra một nhà giam bằng gỗ, cầm lên nhìn một chút rồi nhíu mày: "Ý nghĩa của nó rất hay, nhưng em luôn cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm, cảm giác thiếu mới mẻ độc đáo."
"Ừ..." Nghi Ân nhìn tờ giấy trầm ngâm một chút, cũng phát họa vài nét của mình.
"Học trưởng, tay anh." Trương Huy Thanh nhanh chóng ngăn cản cậu.
"Không sao." Nghi Ân khoát khoát tay, ý bảo nhóc không cần khẩn trương, mình ở trên giấy vẽ một con rồng điêu khắc cùng quả cầu trạm trỗ bằng ngọc. Quả cầu bằng ngọc trong ngoài phân hai tầng, tầng ngoài là ba dòng sóng biển mãnh liệt, tầng trong là một con rồng đặt chân trên biển phóng túng không gò bó.
"Cái này thật đẹp, nhưng nếu dùng gỗ không phải rất dễ bị gãy sao?" Trương Huy Thanh thán phục Nghi Ân đúng là họa sĩ, thật là giỏi, cho dù chỉ là vài nét bút mà giống như một bức tranh sống.
"Không cần dùng gỗ, dùng ngọc để khắc, cậu nghĩ thế nào?"
"Ngọc?" Trương Huy Thanh nghi hoặc nhìn Nghi Ân.
"Ừ, đúng là tôi muốn vậy, điêu khắc bằng gỗ có vẻ thông thường, đổi thành chạm trổ rồng bằng ngọc có thể sẽ khiến cho chỉnh thể càng thêm đặc biệt. Dù sao cũng là hàng thiết kế cao cấp, nhất định phải có chút đặc thù. Cậu cảm thấy thế nào?"
"Vâng! Học trưởng, ý nghĩ này không sai, hơn nữa ngọc cũng thể tránh được nhiều vấn đề hơn gỗ."
"Vậy những thứ còn lại trước để cậu đảm nhiệm! Suy nghĩ của cậu rất tốt, tôi không có gì nghi ngờ, hôm nay chủ yếu qua xem tiến độ của cậu tới đâu rồi."
"Cảm ơn học trưởng đã khen." Trương Huy Thanh cười với vẻ mặt hài lòng: "Em có làm thiết kế, học trưởng có thời gian xem qua một chút! Chỗ nào không thích hợp nữa để em chỉnh sửa."
"Ừ, được." Nghi Ân tỉ mỉ lật xem thiết kế của Trương Huy Thanh, càng xem càng thấy niên đệ này đúng là một nhân tài, thấy người đại diện để giới thiệu trang sức khiến Nghi Ân trì trệ một chút: "Cậu dự định cho Trương Huy Nhiên làm đại diện cho sản phẩm trang sức của Thần Thời à?"
"Vâng, học trưởng thấy anh ấy không thích hợp sao?" Trương Huy Thanh lúc rảnh rỗi đầu óc đã viết vào chỗ này, chẳng qua cảm thấy ca ca nhà mình danh khí lớn như vậy, lại là người một nhà, vậy thì nhờ người khác làm gì.
"Đều không phải, tôi trước có nghe nói nam thần quốc dân không làm đại diện cho các doanh nghiệp, phỏng chừng muốn anh ta lên sân khấu sẽ rất khó."
"Không hề gì, việc này cứ để cho em." Vẻ mặt Trương Huy Thanh rất tự tin.
"Woa? Sao cậu tự tin dữ vậy?"
"Nhất định! Em là em ruột của Trương Huy Nhiên!" Nói tới ca ca của mình, gương mặt Trương Huy Thanh dường như trở nên kiêu ngạo.
"Thật hả?" Nghi Ân có chút kinh ngạc, xem xét cẩn thận Trương Huy Thanh vài lần, thấy nhóc này so với nam thần trong trí nhớ cũng không giống nhau lắm.
"Hàng thật giá thật, không giả được. Em và anh hai là từ một khuôn đi ra!" Trương Huy Thanh nói, lên mạng tìm ảnh chụp của Trương ca ca, đưa Nghi Ân xem: "Học trưởng anh xem! Có đúng hai anh em em lớn lên siêu cấp giống nhau không?"
Nghi Ân cẩn thận đối chiếu một chút, phát hiện ngũ quan của hai người đúng là tương tự. Nhưng Trương Huy Nhiên luôn mang theo một cặp kính có gọng màu vàng, biểu thị phần lớn là nhân vật chủ chốt, khí chất cá nhân cũng thuộc loại tao nhã mang theo vài phần kiêu căng quý khí, cùng với Trương Huy Thanh thật sự bất đồng. Tính cách Trương Huy Thanh tương đối "nhoi", chỉnh thể đều là một bộ dáng tràn đầy sức sống, càng giống đại nam hài nhà bên thích nói thích cười. Vì thế, tuy rằng ngũ quan của hai người tương tự, nhưng đem hai người đặt chung một chỗ đối chiếu thật không nhìn ra đây là anh em ruột của nhau.
"Cậu đây là tính đi cửa sau nhờ Trương Huy Nhiên giúp Thần Thời sao?" Tâm tình Nghi Ân đang tốt nên cùng nhóc vui đùa một chút.
"Ai, cứ xem là vậy đi, sản phẩm do chính tay đệ đệ mình thiết kế, làm ca ca dù sao cũng phải ủng hộ chứ!" Trương Huy Thanh cợt nhả phản bác trở lại.
"Vậy chuyện này giao cho cậu, bản thiết kế chờ cậu làm xong thì giao cho tôi, có việc gì cứ đến phòng làm việc tìm tôi. Tôi đi về trước."
"Vâng, anh đi ạ."
Đứng trước cửa phòng làm việc của mình, Nghi Ân do dự một chút, không biết có nên gõ cửa hay không. Lúc Vương Gia Nhĩ đem hai phòng làm việc đả thông, hai người bọn họ coi như xài chung một gian phòng làm việc. Nghi Ân không biết Vương Gia Nhĩ đang làm cái gì bên trong, sợ tùy tiện đi vào đi vào sẽ quấy rầy công việc của anh. Ai, Nghi Ân thở dài, cũng không biết thời điểm nào Vương Gia Nhĩ suy tính đến chuyện đập vỡ bức tường. Tái liên tưởng một chút về bức tranh cực kỳ bất đồng của hai phòng làm việc, Nghi Ân âm thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không thuộc cung hoàng đạo Xử Nữ, bằng không đã bắt buộc Vương Gia Nhĩ đem tường xây trở lại.
Khi Nghi Ân đang do dự, từ phía sau Văn Lý ôm văn kiện đi tới: "Sao lại không vào?" Văn Lý từ xa đã nhìn thấy Nghi Ân đứng trước phòng làm việc ngây ngẩn.
"Ách, bây giờ đi vào ngay, anh tìm Gia Nhĩ có việc?" Nghi Ân hướng về phía Văn Lý gật đầu.
"Ừ." Văn Lý nhìn ra Nghi Ân không được tự nhiên, kéo cậu một cái nói: "Đi thôi! Học trưởng nếu đã đả thông phòng sẽ không nghĩ tới không có gì bất tiện. Học trưởng nhìn vậy thôi chứ thật ra là người rất đơn giản, anh ấy hứa đối tốt với cậu chắc chắn sẽ như thế, cũng không nói gì tới ý tứ phòng bị của cậu đâu."
"Ừ." Nghi Ân gật đầu tỏ ra đã hiểu ý rồi đi vào chung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip