Chương 110 - Ước Định

Thời điểm Đoàn Nghi Ân trở lại bệnh viện, đã là hơn năm giờ chiều, Liêu Thắng Anh không biết đã về từ lúc nào, trong phòng bệnh chỉ có một mình Vương Gia Nhĩ.

Gã ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt không dễ nhìn lắm, trên đùi thả một tạp chí dùng để giết thời gian, thỉnh thoảng lật lật. Khi Đoàn Nghi Ân đi tới, gã nâng khóe mắt lên liếc người một cái, miễn cưỡng hỏi han: "Đi đâu?"

Đoàn Nghi Ân thành thật trả lời, "Có hẹn, cùng một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi."

Vương Gia Nhĩ nghĩ nghĩ, hoài nghi hỏi, "Mẹ anh?"

Đoàn Nghi Ân gật gật đầu.

Vương Gia Nhĩ buông tạp chí trong tay xuống, "Tán gẫu gì vậy?"

Đoàn Nghi Ân: "Bà bảo em rời khỏi anh."

Sắc mặt Vương Gia Nhĩ bỗng nhiên sầm xuống, "Em nói thế nào?"

Đoàn Nghi Ân vẻ mặt trầm trọng: "Em làm bà tức giận đến mức phát bệnh tim rồi."

Vương Gia Nhĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nheo mắt lại, "Mẹ anh không có bệnh tim."

Đoàn Nghi Ân sửa lại từ: "Thì phải là giận ra bệnh tim."

Vương Gia Nhĩ bất mãn kêu lên, "Đại nghịch bất đạo, đó là mẹ chồng em!"

Đoàn Nghi Ân trợn mắt nhìn, "Anh còn thật muốn bà ngồi 120 trở lại!"

Hai tay Vương Gia Nhĩ gối lên sau đầu tựa vào bên giường, "Mẹ anh không yếu ớt như em tưởng."

Đoàn Nghi Ân cười cười, cởi áo khoác treo lên giá áo, ngồi vào trên giường, nghiêng thân tới gần, nghiêm túc nhìn gã, "Anh thật sự muốn thế này sao?"

Vương Gia Nhĩ tức giận: "Em tưởng anh ngứa da, cố ý làm bia ngắm cho ông già nhà anh chơi sao?"

Đoàn Nghi Ân: "Vương Gia Nhĩ, người nhà anh có khả năng sẽ thay đổi sao?" Vương Gia Nhĩ: "Rất khó."

Đáp án trong dự kiến của Đoàn Nghi Ân, lại vẫn làm người cảm thấy uể oải, tương lai quá mơ hồ, cả hi vọng cũng nhìn không thấy.

Lại có người, nắm chặt tay anh, dùng một khuôn mặt tươi cười thoải mái làm anh an tâm, "Có anh đây, em sợ cái gì."

Vương Gia Nhĩ vẫn luôn giống một đứa trẻ chưa lớn, lúc nào cũng muốn anh dỗ dành, nhường nhịn. Nhưng một khắc này, chính là một câu vô cùng đơn giản trẻ con như vậy, lại cho anh rất nhiều dũng khí và tin tưởng.

Vương Gia Nhĩ nói có gã ở đây, cái gì cũng không cần sợ.

Trời sập, có gã chống.

Những lời này còn hơn rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, Đoàn Nghi Ân cười mà xót xa trong lòng.

"Anh sẽ ở bên em tới khi nào?"

Vương Gia Nhĩ nghĩ nghĩ, "Đến lúc anh không ở bên em được nữa."

Đoàn Nghi Ân không hài lòng với đáp án này của gã, "Anh còn chơi chữ với em, nói một câu lời ngon tiếng ngọt có thể sến chết anh sao?"

Vương Gia Nhĩ cười hôn trộm lên môi anh một cái, "Chúng ta đều thành vợ chồng già cả rồi, còn phải nói rõ ràng như vậy sao, em còn không biết anh? Thời điểm không ở bên em được nữa, thì phải là lúc anh vào quan tài, cả loại ý ngầm này cũng nghe không hiểu, ai nói anh yêu em làm chi!"

Đoàn Nghi Ân hôn trở lại trên môi gã một cái, "Đúng vậy, em yêu anh làm chi! Nói yêu đương mà cứ như phán tử hình, chỗ nào cũng bị ngăn cản, anh còn là đồ không đáng tin cậy, ngày nào đó làm phản cũng không biết chừng, ai nói em yêu anh làm chi!"

Vương Gia Nhĩ vươn đầu lưỡi ra liếm liếm khóe miệng anh, "Ai bảo chúng ta là nồi nào úp vung nấy!"

Đoàn Nghi Ân kinh ngạc, "A, hiếm khi nghe thấy anh khiêm tốn! Đồng chí Vương, có tiến bộ."

Cái lưỡi Vương Gia Nhĩ chọt một chút công hãm khoang miệng Đoàn Nghi Ân, "Vậy, dù sao cũng phải có chút phần thưởng chứ!"

Đoàn Nghi Ân không chút khách khí ôm chặt gã đáp trả bằng một cái hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn, hôn đến mức hai người đều nổi lửa.

Có người cởi nút áo, có người cãi cọ kéo lại.

Có người nói: "Anh có được không đấy, vết thương còn chưa lành hẳn, vẫn là chờ sau này đi!"

Có người cười, "Bảo bối, đến ngồi trên, chủ động chút, hôm nay nhìn biểu hiện của em."

Có người cắn răng, không cam, có người hưng phấn, chờ mong, sau cánh cửa đóng chặt của phòng bệnh truyền ra tiếng rên rỉ không hài hòa.

Xong việc, Đoàn Nghi Ân lấy thuốc lá từ trong túi tiền ra vừa định châm, nhìn nhìn phòng bệnh, lại nhìn nhìn kẻ bị thương kia, đành chịu đựng.

Vương Gia Nhĩ: "Em hút đi, anh không để ý."

Đoàn Nghi Ân nhét thuốc lá lại vào trong túi, "Coi như xong, cũng chỉ mấy ngày nay."

Ngón tay thon dài của Vương Gia Nhĩ sờ soạng trên thân thể người đàn ông trước mặt, "Chờ anh xuất viện, làm vài món ngon một chút, em cũng phải bồi bổ, gầy thành bộ xương rồi." Đoàn Nghi Ân không vui mà liếc gã một cái, "Này đều vì ai chứ!"

Vương Gia Nhĩ cúi đầu gặm loạn trên ngực anh, miệng mơ hồ không rõ, không tình nguyện phun ra ba chữ.

Đoàn Nghi Ân nở nụ cười, hai tay đỡ đầu gã kéo đến trước mắt, khuôn mặt anh tuấn của Vương Gia Nhĩ bỗng dưng phóng đại, anh dán lên môi gã nói: "Lặp lại lần nữa!"

Vương Gia Nhĩ đỏ mặt, trừng mắt dựng thẳng lông mày lặp lại ba chữ kia một lần, "Thật xin lỗi!"

Đoàn Nghi Ân vừa lòng cười: "Em chấp nhận lời xin lỗi của anh."

Vương Gia Nhĩ nhìn thẳng vào mắt người yêu, chính mình nơi đó chẳng qua chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông cái gì cũng sai, một... con rùa trốn trong mai không dám thăm dò.

Anh lần lượt tha thứ, tiếp thu, chờ đợi một chính mình như vậy, không từ bỏ.

"Cám ơn."

Đoàn Nghi Ân đưa tay vuốt ve mỗi một vết thương trên người gã, động tác mềm nhẹ, thương tiếc, "Vương Gia Nhĩ, người muốn nói xin lỗi không chỉ có mình anh. Em, cũng bỏ rơi, không tin tưởng anh đến cuối cùng, không tiếp tục cùng anh. Thật xin lỗi, Vương Gia Nhĩ. Làm người yêu của anh, em cũng không đạt yêu cầu. Chẳng qua, quá khứ, chúng ta để nó qua đi, hiện tại lại đi so đo ai thiệt thòi, ai bị thương nặng hơn, ai nợ ai, còn có ý nghĩa gì. Chúng ta đều từng làm sai, quan trọng là chúng ta đều cho đối phương cơ hội sửa đổi, chúng ta, còn bên nhau, vậy đã đủ rồi."

Ngay cả như vậy, trong lòng Vương Gia Nhĩ vẫn có điều cố kỵ, "Sau này... Chúng ta... chỉ sợ sẽ càng khó, em... có thể chịu được sao?"

Đoàn Nghi Ân thở dài, "Khó chịu cũng phải chịu, đã tới bước này, chỉ có thể kiên trì thôi."

Vương Gia Nhĩ rũ mắt, có vài lời thật sự nghẹn lại trong cổ họng: "Sau này, anh..."

Kỳ thật gã cái gì cũng chưa nói, nhưng Đoàn Nghi Ân hiểu được, "Dù anh có là kẻ bất lực em cũng muốn anh."

Vương Gia Nhĩ: "..."

Đoàn Nghi Ân nói: "Thời điểm em mới biết anh, anh chính là như vậy, cuồng vọng, tự đại, hư hỏng đến không có thuốc nào cứu được. Sau này, anh còn có thể thế nào? Anh sợ anh không còn là vạn năng nữa, sẽ có vẻ thật yếu đuối? Vương Gia Nhĩ, nói thật, trước kia những năng lực đó của anh ngược lại là căn nguyên làm em thống hận anh. Từ nay về sau, anh còn loại năng lực này nữa, có lẽ cuộc sống của chúng ta sẽ càng tốt. Anh không biết, em sẽ dạy anh. Dạy không được, anh chậm rãi học cho em. Té ngã một lần đứng lên là được, té ngã mười lần chỉ cần anh còn có hai chân cũng cứ thế đứng lên thôi. Em yêu anh, sẽ không khinh thường anh. Em vô dụng như vậy, không đáng để anh hi sinh nhiều như vậy sao? Vương Gia Nhĩ, có thể áp suy sụp người chưa bao giờ là hoàn cảnh, mà là lòng người. Sinh tồn ở trên đời, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần anh đồng ý kiên trì, anh có thể vượt qua. Chỉ cần anh đồng ý trở về, về đến nhà có thể nhìn thấy em đang chờ anh, cùng anh. Cái đáp án này, có đủ tư cách đứng bên cạnh anh chưa?"

Đèn đường ngoài cửa sổ sáng lên, hắc ám buông xuống dần dần bị xua tan, Vương Gia Nhĩ ôm người vào trong ngực, ôm chặt, giống như đối xử với một bảo vật trân quý. "Làm ước định, sau này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ khó khăn thế nào, cho dù có hận, có oán, Đoàn Nghi Ân, em không được nói chia tay, hai chữ này, đời này anh không muốn nghe thấy từ miệng em nữa."

Đoàn Nghi Ân đưa tay ôm lại người đàn ông kia, gắt gao chôn vùi bản thân trong vòng tay gã.

Trên người Vương Gia Nhĩ có rất nhiều hương vị, mùi thuốc, mùi thuốc sát trùng, nhưng Đoàn Nghi Ân vẫn dễ dàng ngửi được hương vị anh quen thuộc nhất, loại hương vị đặc biệt thuộc riêng về Vương Gia Nhĩ.

Anh cong khóe miệng, "Cái này chưa chắc, sau này nếu anh còn tìm cái tình nhân bồ nhí gì về, em còn phải chia tay với anh, nói chia liền chia, cho dù anh có gãy cả chân cả tay, em cũng sẽ không đau lòng nữa."

Vương Gia Nhĩ vừa nghe liền nổ: "Chuyện tám trăm năm trước rồi, em còn định nhắc tới già sao!"

Đoàn Nghi Ân mừng rỡ ngã xuống giường, Vương Gia Nhĩ như con sói đói chụp mồi chồm lên gặm được miệng người liền không chịu nhả.

Ban đêm dài lâu, bọn họ ôm chặt lẫn nhau.

Ai có thể đoán được giây tiếp theo, ngày mai, tương lai, có lẽ là tai nạn không thể vãn hồi, có lẽ là thương tổn tê tâm liệt phế.

Có lẽ là... tuyệt vọng sinh tử chia ly, ai có thể đoán được.

Bọn họ ước định không nói chia tay, chẳng sợ mỏi mệt làm cả thân và tâm đều giá lạnh.

Giữ cái ước định này, có lẽ, có thể chống đỡ được ngày mai kế tiếp.

Quan trọng là, hiện tại, hôm nay, giờ khắc này, bọn họ ở bên nhau.

Kiên định tin tưởng, nắm tay, chính là cùng nhau.

Ngày hôm sau Trần Thiến sinh con gái, Đoàn Nghi Ân mua chút đồ bổ dưỡng phụ giúp Vương Gia Nhĩ nửa tàn phế đến phòng bệnh thăm.

Nói đến cũng khéo, bọn họ lại ở cùng một bệnh viện. Câu nói đầu tiên khi Vương Gia Nhĩ nhìn thấy Trần Thiến là, "Chúng ta như vậy cũng coi như đồng cảnh ngộ."

Thân thể Trần Thiến vẫn đang còn ở trạng thái suy yếu, đáp trả gã bằng một cái xem thường.

Trên cơ bản trẻ con mới sinh ra nhìn đoán không ra là giống ai, nho nhỏ một cục, nhiều nếp nhăn như một lão già, suốt ngày nhắm mắt ngủ ngon, thời điểm tỉnh duy nhất, không ăn thì là khóc, nhìn không ra chỗ nào đáng yêu.

Đoàn Nghi Ân rốt cuộc đã ngâm mình trong hội chị em mấy năm, có thể tán gẫu với chị gái Trần Thiến vài câu về phương diện nuôi trẻ con, Vương Gia Nhĩ không có việc gì làm nháy mắt đưa tình đùa giỡn cô gái bé nhỏ cả ánh mắt cũng không muốn mở.

Sau buổi trưa, Trần Thiến ngồi trên giường bệnh ôm con gái ăn uống no đủ thoải mái ngủ say, vẻ mặt hạnh phúc.

Sau khi chị gái bế bé con đi, Trần Thiến hàn huyên cùng bọn họ một hồi.

Chuyện của Vương Gia Nhĩ cô đã nghe nói, đối với Đoàn Nghi Ân cũng không tính là xa lạ, cô nói: "Vương Gia Nhĩ, quen anh nhiều năm như vậy, thật không nghĩ tới anh thế mà có phần dũng khí này, coi như em phục anh, rốt cuộc làm được một chuyện đàn ông nên làm." Vương Gia Nhĩ không vui, "Nói kiểu gì vậy, anh đắc tội em sao."

Trần Thiến cười, "Lão Đoàn, nói thật, ánh mắt anh cũng thật kém, sao lại coi trọng tên ăn chơi trác táng này. Aiz, cũng không nói anh, em so với anh cũng chẳng hơn gì, nhìn xem kết cục của em thế nào. Anh nha, cũng nên cẩn thận, một đám con nhà giàu bọn họ thật sự chẳng phải thứ hay ho gì."

Đoàn Nghi Ân nghiêm túc suy xét một chút, "Em nói rất đúng, anh đúng là nên đề phòng chút. Aiz, trong số đàn ông chất lượng tốt em quen có ai thích hợp với anh không, hỗ trợ giới thiệu một chút, tốt nhất là loại có thể cùng sống qua ngày ấy. Lăng nhăng củ cải một người là đủ rồi, lại thêm nữa anh thật sự ăn không tiêu."

Vương Gia Nhĩ buồn bực thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi xe lăn, "Hai người thật sự coi như anh chết rồi phải không. Đoàn Nghi Ân, em câm miệng cho anh! Trần Thiến, có muốn anh gọi lão Anh tới, hai người tự ôn chuyện không!"

Trần Thiến cười làm một động tác kéo khóa bên miệng, "Aiz, em đúng là không đắc tội nổi với anh! Đúng rồi, hai người tương lai có tính toán gì không. Bình thường mà nói, sau khi come out là sẽ bị đuổi khỏi nhà. Nếu thật như vậy, Vương Gia Nhĩ, anh sẽ thành tiểu bạch kiểm danh xứng với thực. Lão Đoàn, người này bình thường quen tiêu tiền như nước, anh nuôi được sao?"

Vẻ mặt Đoàn Nghi Ân đau xót, nghiêm túc hỏi ngược lại Vương Gia Nhĩ, "Nếu không, hỏi trước mẹ anh có thể cho bao nhiêu tiền, em trước tiên lừa tới tay lại nói."

Vương Gia Nhĩ mặt không đổi sắc lấy di động ra, bấm số gọi đi, sau khi điện thoại thông, gã thản nhiên tự đắc mà nói: "Lão Anh, đến bệnh viện một chuyến, thuận tiện mang chút thuốc bổ hậu sản, Trần Thiến nói..."

Trần Thiến hét rầm lên ngã xuống giường, chị gái cô lo lắng kêu lên, Đoàn Nghi Ân cuống quýt đỡ người dậy.

Nhất thời, trong phòng bệnh gà bay chó sủa.

Vương Gia Nhĩ thu điện thoại về túi áo, coi như không có việc gì, lăn xe lăn đi đùa cô bé nhỏ không mở mắt.

Trần Thiến bất mãn ồn ào với thiếu gia ngồi trên xe lăn, "Thu hồi cái vẻ mặt đáng khinh của anh đi, khốn kiếp, sau này không cho anh đụng Tiểu Kỳ nhà em."

Vương Gia Nhĩ coi như không nghe, le lưỡi với bé gái thiên chân vô tà đang ngủ.

Đoàn Nghi Ân bất đắc dĩ an ủi, "Đừng nổi giận, thời gian này nổi giận rất hại cơ thể. Kỳ thật, hắn trước kia không như vậy."

Trần Thiến hoàn toàn không tin trừng anh, Đoàn Nghi Ân lập tức ngoan ngoãn im miệng.

Ngồi một hồi, lúc gần đi Trần Thiến đột nhiên hỏi, "Lão Đoàn, nghe nói anh trước kia cùng đơn vị với Giai Giai, gần đây có nghe nói tin tức của cô ấy không? Từ khi cô ấy rời đi, vẫn chưa từng liên hệ, em có chút lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jm