Chương 118 - Ngày Mai

Khói thuốc súng trên internet duy trì một trận lâu mới dần bình ổn, cự tuyệt tất cả các loại phỏng vấn, Vương Gia Nhĩ phát lên mạng một đoạn video, nói người yêu của gã đã trở về, cảm ơn mọi người đã chú ý, sau này bọn họ chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường.

Bộ phận quan hệ xã hội của Húc Dương làm việc không tồi, đầu tiên, Vương Chính Dương ra mặt tỏ vẻ thông cảm với ý tưởng của con trai, cũng đang cố gắng tiếp thu bọn họ. Đồng thời tổ chức mấy sự kiện công ích, hoạt động từ thiện, vãn hồi một ít hình tượng chính diện. Đối với sự kiện mất tích lần này, cảnh sát giải thích là ân oán cá nhân, phạm nhân đã bị bắt giữ, Đoàn Nghi Ân không bị bất cứ thương tổn gì.

Mấy ngày nay, di động Đoàn Nghi Ân suýt thì nổ tung.

Mẹ, chú Câm cùng chú Trương, anh phải giải thích một trận mới làm bọn họ yên tâm. Về phần Khổng Tân và Đại Cương, anh định thời gian bày hai bàn ở Tửu Hương, đối mặt với chúng đồng nghiệp kiêm bạn tốt ngày xưa, anh cố lấy dũng khí thừa nhận sự thật.

Anh là đồng tính luyến ái, Vương Gia Nhĩ là người yêu đã ở chung hơn hai năm.

Thời điểm nhìn thấy video này ở trên mạng, bọn Đại Cương tập thể hóa đá, lão Đoàn, đồng nghiệp bảy tám năm của bọn họ sao có thể...

Vợ Khổng Tân khiếp sợ đồng thời liên tiếp gật đầu, "Khó trách lúc trước nhìn hai người bọn họ nháo thành như vậy cứ thấy là lạ, rõ ràng là tình nhân liếc mắt đưa tình mà."

HIện giờ nghe Đoàn Nghi Ân chính miệng thừa nhận, rung động vẫn mãnh liệt như cũ.

Tiểu Kiều hiếm thấy văng tục, chụp cái bàn chửi ầm lên, "Cậu cái đồ @%(%, rốt cuộc có coi chúng tôi là anh em không, loại chuyện này cũng có thể giấu nhiều năm như vậy. Thành thật khai ra, cậu với Vương thiếu kia bắt đầu từ bao giờ?"


Vẻ mặt Đại Cương cũng không thoải mái, "Lão Đoàn, cậu thật sự là... Kia, người kia... Aiz!"

Khổng Tân im lặng ngồi một bên hút hết một điếu thuốc mới chậm rãi mở miệng, "Tất cả mọi người cầm chén lên, mặc kệ thế nào chúng ta cũng từng là đồng nghiệp một hồi. Hôm nay lão Đoàn cũng coi như là để mắt chúng ta, cho mọi người một lời nói thật. Mọi người làm xong chén này, nguyện ý coi cậu ta là bạn bè thì lưu lại, nếu khó chịu, không tiếp thụ được thì trở về đi thôi! Chỗ chúng ta là địa phương nhỏ, tin đồn truyền cũng không dễ nghe, lão Đoàn có thể hiểu được."Lời này vừa ra, trên bàn rượu yên tĩnh một mảnh.

Tuy rằng đến cuối cùng cũng không có ai rời tiệc, trong lòng Đoàn Nghi Ân vẫn rõ ràng, có vài người, đã định trước là không thể như trước.

Đêm đó, Đoàn Nghi Ân ngủ lại nhà Khổng Tân, Đại Cương và Tiểu Kiều cũng không đi, trong phòng khách tiếng mạt chược vang lên cả một đêm.

Vẻ mặt Tiểu Kiều mờ ám, "Cậu với Vương thiếu... Lúc ấy... Cái lúc ấy... thì làm thế nào?"

Đoàn Nghi Ân khụ một tiếng, đánh ra một quân nam phong vang canh cách.

Đại Cương cười hề hề xấu xa, "Nha, lão Đoàn cũng có lúc ngại ngùng! Tiểu Kiều, nếu muốn biết thì cởi hết lên giường nằm quyến rũ lão Đoàn nhà ta một phen, để hắn làm cậu một lần thì biết."

Tiểu Kiều cuống quít ôm ngực, vẻ mặt "hoảng sợ", "Không cần, người ta có vợ rồi, người ta hơi sợ, về nhà phải quỳ bàn giặt."

Khổng Tân miệng ngậm điếu thuốc nói mơ hồ không rõ: "Đều đi chết đi, cậu đồng ý Vương thiếu cũng không chịu, cũng đừng có biến nhà tôi thành hiện trường án hình sự." Hắn xoay đầu lại, nhìn Đoàn Nghi Ân không có ý tốt, "Tôi còn nói năm đó cậu ta sao cứ nhất nhất phải lắp điều hòa trong phòng bếp, còn thật sự để vợ tôi đoán đúng, các người hóa ra là đang liếc mắt đưa tình!"

Đoàn Nghi Ân nhíu mày, "Chuyện trăm năm trước rồi cậu còn nhắc mãi!"

Tiểu Kiều cùng Đại Cương hưng trí bừng bừng, "Nói nói nói nói, xảy ra chuyện gì, có gì hot?"

Khổng Tân nhắc lại chuyện lắp điều hòa một lần, Tiểu Kiều rất có vẻ thông cảm mà nói: "Vương thiếu này còn tình sâu vô cùng nha! Nhớ năm đó hắn còn theo đuổi Lâm Giai Giai, không phải ngụy trang chứ! Aiz, anh em còn nhớ không, lần Vương thiếu mua thuốc cho cậu ta ấy, tôi còn nhớ, khi đó còn buồn bực đâu, chúng ta đều coi như là bạn bè Vương thiếu, sao không thấy hắn đối chúng ta tốt như vậy, đội mặt trời nắng chang chang đứng phạt trước cửa phòng lão Đoàn, đệt, rất Đoànn tình!"

Khổng Tân nghẹn khuất, "Các người còn chưa oan bằng tôi đâu, năm đó Vương thiếu một ngày mấy cú điện thoại đuổi tới, khiến cho vợ tôi cứ hoài nghi là tôi lừa cô ấy cùng tên nào làm gay, kỳ thật đâu phải, toàn là hỏi tôi chuyện ai kia. Aiz, hai người rốt cuộc để ý nhau từ bao giờ, ai coi trọng ai trước?"

Tiểu Kiều ngáp một cái, "Còn phải nói sao, khẳng định là Vương thiếu mắt mù coi trọng cậu ta, lão Đoàn của chúng ta khi đó bén nhọn bao nhiêu! Đừng nhìn người ta là Cao phú soái, lão Đoàn căn bản không phản ứng. Mời ăn không đi, đưa cơm không cần. Còn từng mắng người ta, đánh người ta. Tôi nói này lão Đoàn, rốt cuộc cậu rót bùa mê thuốc lú gì cho hắn, một thanh niên tốt vậy mà chết dí trong tay cậu."

Đoàn Nghi Ân nắm bài trong tay, liếc mắt qua một cái, đánh một quân, đẩy bài, thản nhiên nói: "Nhà cái tự tiếp, các vị, nhìn mà trả tiền đi!"

Tiểu Kiều buồn bực vò đầu, Đại Cương cuồng nộ rống một tiếng, Khổng Tân đặt ngón trỏ lên miệng, "Suỵt, nhỏ giọng chút cho tôi, con tôi còn đang ngủ!"

Ngày vừa mới tờ mờ sáng, Tiểu Kiều và Đại Cương không thức nổi nửa, làm ổ hai bên sô pha ngủ thành lợn chết.Di động Đoàn Nghi Ân vang lên, là Vương Gia Nhĩ gọi tới, hỏi anh ở đâu, hai mươi phút sau đến.

Đoàn Nghi Ân cả kinh, "Sao anh lại tới đây?"

Vương Gia Nhĩ: "Lo cho em, lỡ như lại nửa đường bị người bắt đi thì làm thế nào."

Đoàn Nghi Ân: "Sớm như vậy anh tới thế nào, không phải xe mất rồi sao?"

Vương Gia Nhĩ: "Mượn lão Anh, hắn còn không đồng ý để anh đổ xăng nữa, chờ chúng ta về đến nhà, mua một thùng tới tưới nhà hắn."

Đoàn Nghi Ân: "Thôi, đừng vớ vẩn. Em ở nhà Khổng Tân, anh tới đi!"

Cúp điện thoại, Đoàn Nghi Ân nói với Khổng Tân một tiếng sau đó đi toilet, khi trở ra thấy Khổng Tân đang bận việc trong phòng bếp, Đoàn Nghi Ân đi đến, "Làm gì vậy?"

Trong lò vi ba đang đặt nồi, trên bếp ga bắc sữa đậu nành vừa mới làm xong, Khổng Tân một bên quấy một bên đáp, "Làm chút đồ ăn cho cậu, đánh bài một đêm chắc cũng đói bụng rồi, mấy ngày hôm trước trong nhà gói bánh chưng, hâm vài cái nhân thịt cho cậu, luộc thêm vài cái trứng gà, cậu ăn xong thì mang cho Vương thiếu một ít."

Đoàn Nghi Ân giương mắt nhìn về phía hắn, "Khổng Tân, cậu đây là..."

Khi sữa đậu nành màu trắng sắp tràn ra khỏi mặt nồi, Khổng Tân lấy cái thìa múc một thìa, lại tiếp tục đun, "lão Đoàn, cậu cũng đừng quá để ý. Ở đây dù sao cũng là địa phương nhỏ, không thể so với trong thành phố, có vài người thế hệ trước đến cả tính luyến là gì cũng không hiểu. Muốn mọi người đều tiếp thu là không hiện thực."

Đoàn Nghi Ân gục đầu xuống, thấp giọng đáp một tiếng.

Khổng Tân: "Kỳ thật, tôi cũng không phải không cảm thấy gì, lúc trước Vương thiếu đối với cậu rất khác. Hắn một thiếu gia có tiền, lặp đi lặp lại lấy lòng cậu, ngay cả đối với Lâm Giai Giai cũng không tốt đến thế. Tôi từng nghĩ đến khả năng này, nhưng vẫn cảm thấy có chút hoang đường. Không nghĩ tới, đúng là thế. Lão Đoàn, Vương thiếu đối với cậu, phải là thật sự động lòng."

Đoàn Nghi Ân dần dần cũng có chút nghi hoặc, lẽ ra khi đó Vương Gia Nhĩ đều đang diễn, lừa anh, cũng lừa mọi người. Nhưng Vương Gia Nhĩ, rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu có cảm giác với anh?

Những chuyện lúc đó, từng li từng tí, thật sự, đều là ngụy trang sao?

Khổng Tân: "Người khác tôi không dám nói, nhưng tôi với Đại Cương, Tiểu Kiều tuyệt đối sẽ không đối xử khác với cậu. Mặc kệ cậu thích đàn ông hay phụ nữ, cậu vẫn là lão Đoàn cùng chúng tôi đánh bài cả đêm, cùng chúng tôi văng tục mà thôi, sẽ không thay đổi."

Đoàn Nghi Ân rũ mắt, cái gì cũng không nói.

Khổng Tân đem sữa đậu nành đun xong múc ra bát, "Thôi, tôi cũng không khách khí với cậu, cậu ăn ngay trong phòng bếp đi."

Tắt bếp, Khổng Tân mở vung lấy bánh chưng và trứng gà ra, lấy túi thực phẩm trong tủ bát ra, "Đợi nguội một chút gói cho vị kia nhà cậu."

Đoàn Nghi Ân cười, bưng sữa đậu nành thổi nguội một chút lại nhấp một ngụm.

Vị kia nhà cậu, cái từ này, mẹ nó rất êm tai.Ăn một cái bánh chưng hai cái trứng gà, Đoàn Nghi Ân vừa mới rửa xong chén, điện thoại Vương Gia Nhĩ liền đánh tới.

Cầm lên bữa sáng Khổng Tân đã gói tốt, vừa ra đến trước cửa, Đoàn Nghi Ân quay đầu lại, "Khổng Tân, cảm ơn."

Ông chú già ba mươi mấy tuổi không quen nghe mấy câu kiểu này, trên mặt có vài phần ngượng ngùng, "Đi, đi nhanh đi! Đừng làm vị kia nhà cậu sốt ruột chờ, có gì gọi điện thoại!"

Đoàn Nghi Ân đi xuống lầu, liếc mắt một cái liền thấy cái xe thể thao đã độ lại của Liêu Thắng Anh dừng ven đường.

Ngồi trên xe, Đoàn Nghi Ân đem bữa sáng cho Vương Gia Nhĩ, "Ăn xong hãy đi!"

Sáng sớm, đúng là có chút đói bụng, Vương Gia Nhĩ ba bốn miếng đã giải quyết xong một cái bánh thịt, "Mùi vị không tệ, nhà Khổng Tân gói à?"

Đoàn Nghi Ân "ừm" một tiếng, một tay chống má nhìn gã.

Vương Gia Nhĩ liếc anh một cái, tiếp tục lột vỏ trứng gà, "Làm gì, làm chuyện đuối lý gì muốn sám hối sao?"

Đoàn Nghi Ân cười, "Nói nói xem, thích em từ bao giờ?"

Vương Gia Nhĩ cắn một ngụm trứng gà, lòng đỏ trứng dính vào ngoài miệng, mặt dán lên người nọ, cười nói, "Sao đột nhiên lại tò mò chuyện này?"

Đoàn Nghi Ân lấy ngón cái hủy diệt vết lòng đỏ trứng trên môi gã, "Năm đó anh rốt cuộc đón mua bao nhiêu người, vì chỉnh em nhưng cũng lao tâm lao lực nhỉ?"

Vương Gia Nhĩ không vui nhíu mày, "Đó mà là chỉnh em sao? Không biết đến cuối cùng là ai chỉnh ai! Họ Đoàn, bớt lật nợ cũ cho anh. Nói em vài câu thì làm sao, em còn chưa thôi! Anh đây một người sống sờ sờ em lừa tới tay, coi như em kiếm lời lớn, còn muốn như thế nào!"

Đoàn Nghi Ân dán tới dùng miệng ngăn chặn tiếng ồn ào huyên náo của gã, "Anh nói xem cái tên xấu tính nhà anh muốn chế tạo chút không khí lãng mạn sao mà khó thế không biết! Đi thôi, nói thêm cái gì nữa lại phải đánh nhau dưới lầu nhà người ta! Thật sự định để bọn Khổng Tân ra xem náo nhiệt sao!"

Vương Gia Nhĩ hỏi chuyện công tác của Đoàn Nghi Ân, kỳ thị nhất định là có, dù sao cũng là người thành niên, cũng không nên quá mức nóng tính. Vài người tuổi trẻ kiến thức rộng rãi, vẫn duy trì quan hệ bình thường với anh, hết thảy coi như thuận lợi.

Khi sắp đến nội thành, Vương Gia Nhĩ đột nhiên nhắc tới chuyện tìm việc làm.

Vốn là sắp tiến vào trạng thái mơ mang Đoàn Nghi Ân lập tức thanh tỉnh, quay đầu kinh ngạc nhìn gã.

Khóe môi Vương Gia Nhĩ nhếch lên mỉm cười, nhìn phía trước, "Mặc dù có điểm muộn, nhưng mà, anh phải bước ra một bước này, mới có thể nói sau này."

Sau này, gã muốn trở nên mạnh mẽ, vứt bỏ danh hiệu sâu gạo và phế vật, hết toàn lực bảo vệ người yêu mình.

Đương nhiên, tất cả đều là sau này.

Mặc kệ lý do của gã là gì, quyết định này đối với Đoàn Nghi Ân đều là đáng giá vui mừng.

Vương Gia Nhĩ đang từng bước trưởng thành, tuy rằng bắt đầu muộn, quá trình chậm rãi, nhưng gã đồng ý cố gắng bước ra một bước này, chính là tiến bộ lớn nhất.Đoàn Nghi Ân làm ổ trong ghế phó lái, khóe miệng cong cong, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Con đường ngày mai vẫn gian khổ như cũ, cuộc sống ngày mai cũng sẽ không thoải mái hơn hôm nay, nhưng trong lòng bọn họ còn tràn đầy tự tin, hướng về phía ngày mai, bước ra một bước mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jm