Chương 125 - Vay Tiền

Anh gọi điện thoại cho mẹ mới biết được chú Phương mùa hè vừa rồi ốm nặng một hồi, tiền để dành cũng gần như bị đào không, vẫn luôn không nói cho anh biết, sợ anh lo lắng.

Mà bạn bè anh trong nhà cũng không dư giả gì, mấy chục vạn không phải nhà ai cũng có thể dễ dàng lấy ra.

Khi chú Câm trở lại bệnh viện, trên mặt còn cười, cố gắng biểu hiện kiên cường.

Chú Trương hỏi đi đâu, chú Câm nói việc làm ăn của quán quá tốt, không làm kịp, chú ấy đi giúp một tay, bọn lão Trần còn muốn đến thăm anh.

Chú Trương lắc đầu nói, mọi người đều bận, đừng để bọn họ tới.

Chú Câm ngồi bên giường cẩn thận gọt táo.

Chú Trương lẳng lặng nhìn chú Câm, vỏ táo bị gọt thành dây thật dài rơi xuống, chú Trương vươn tay đặt lên mu bàn tay cầm dao của chú Câm.

Chú Câm rũ mắt không dám nhìn thẳng.

Chú Trương nhẹ giọng nói, không có việc gì, anh sẽ khỏe thôi, anh còn chờ về nhà chúng ta đây!

Chú Trương vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của chú Câm, nước mắt chú Câm rơi xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Buổi tối, chú Câm bôn ba một ngày bị Vương Gia Nhĩ khuyên nhủ trở về nhà, Vương Gia Nhĩ ngủ trên giường cho người nhà nhỏ giọng tán gẫu với chú Trương.

Hôm nay trong phòng bệnh có một người xuất viện, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tế bào ung thư đã di căn, không biết người ấy dùng phương pháp gì thuyết phục được người nhà, không trị.

Trước khi đi, người ấy được vợ nâng dậy từ biệt với những người cùng phòng, Vương Gia Nhĩ nói: "Sao không thử một lần nữa?"

Người đàn ông kia sắc mặt tái nhợt, cười thật suy yếu, "Không thử nữa, tiền trong nhà đều ném vào đây, chờ tôi đi rồi, vợ con tôi cũng không cách nào sống nổi."

Vợ người kia đỏ hốc mắt, xoay mặt đi lau nước mắt, anh ta ngược lại giống như người không có việc gì an ủi, "Như vậy không tốt sao, chờ lúc anh đi, em và con đều ở bên người, anh cũng không cần chịu tội nữa."

Vương Gia Nhĩ xách giúp anh ta vài kiện hành lý, sau khi đưa bọn họ lên xe taxi trở lại phòng bệnh chú Trương đang ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn.

Vương Gia Nhĩ lấy một đoạn video trong di động ra đưa cho chú Trương, "Chú xem, cậu ấy bình thường cứ bắt nạt con, con đều quay lại, đây là bằng chứng!"

Trong video Đoàn Nghi Ân đang nấu cơm, thỉnh thoảng gọi Vương Gia Nhĩ một tiếng, "Đi lấy mấy nhánh hành lại đây!", "Bóc mấy củ tỏi!" "Bảo anh nhặt mớ rau cần mà anh định nhặt mấy năm vậy, anh cầm tinh con rùa sao, nhanh lên!"

Chú Trương nhẹ nhàng cười, vừa cười vừa lắc đầu, "Các con ấy à, tình cảm tốt là chuyện tốt."

Vương Gia Nhĩ: "Tình cảm của chú với chú Câm cũng thật tốt, con coi như hiểu được, Nghi Ân vì sao lại hâm mộ các chú như vậy. Nói thật tình cảm của hai người thậm chí còn tốt hơn so với vợ chồng bình thường. Nghi Ân nói, chưa bao giờ thấy hai người cãi nhau.Chú Trương tựa vào đầu giường, cười nói: "Nếu thật sự cãi nhau, còn không phải là khi dễ em ấy sao, nhớ trước kia có lần cực kỳ tức giận quát em ấy một lần, lúc ấy, mặt em ấy đỏ bằng, miệng há ra vài lần lại không có cách nào nói ra một chữ. Chú hối hận, từ đó về sau thề không bao giờ quát em ấy nữa. Aiz, hai người cùng nhau vốn đều không dễ dàng. Bọn chú rất quý trọng, con với Nghi Ân cũng đừng từ bỏ, cho dù khó mệt, chỉ cần đừng ôm ý tưởng thật sự không được liền chia tay, rồi cũng sẽ qua thôi.

Vương Gia Nhĩ gật gật đầu, "Chú Trương, trước kia chú có từng thích người khác không?"

Chú Trương: "Không."

Vương Gia Nhĩ cười, "Hồi thiếu niên không thích cô bé nào sao?"

Chú Trương nghĩ nghĩ, "Hồi thiếu niên, cũng chỉ nhìn đến em ấy."

Ngoài hành lang bệnh viện hắt vào ánh sáng mỏng manh, Vương Gia Nhĩ nhìn không rõ trần nhà, thì thảo nói nhỏ, "Trước khi con gặp được Nghi Ân, cũng chưa từng yêu ai."

"Con... cả yêu một người là như thế nào cũng không biết."

Đêm hôm đó gã và chú Trương tán gẫu về quá trình gã và Nghi Ân quen biết nhau, bao quát cả những thương tổn, nhục nhã đó.

Chú Trương trợn mắt há hốc mồm mà nghe xong, lắc lắc đầu, "Nếu sớm biết con là người như vậy, chú cho dù có đánh gãy chân nó cũng không cho phép nó cùng con."

Vương Gia Nhĩ nở nụ cười, "Đúng vậy, hiện tại nhớ tới, những chuyện đó giống như là phát sinh ở đời trước vậy. Hơn nữa sau khi trải qua tất cả chuyển biến, loại cảm giác này càng sâu sắc."

Lúc đi làm gã gặp được không ít kẻ ăn chơi trác táng quen biết cũ, bọn họ có lẽ cũng là "tốt bụng" đến xem gã, giống như gã lúc trước, thuần túy chỉ là tìm việc vui, đùa bỡn một người không bằng mình trong lòng bàn tay, ấu trĩ cho rằng đó là tài trí hơn người.

Trước kia gã ở vị trí cao cao tại thượng, cũng không biết những người bị gã trêu đùa đau lòng bao nhiêu.

Hiện tại, gã là nhân vật bị trêu đùa, nếm hết khuất nhục, phẫn hận, khổ sở.

Gã mới biết được, loại tư vị này có bao nhiêu không xong.

Chú Trương nói: "Sau này phải đối xử tốt với người khác, đền bù lại những chuyện ngu xuẩn con làm ngày xưa."

Vương Gia Nhĩ cười nói: "Một mình con không có động lực, phải nhờ hai chú giám sát mới được."

Chú Trương chậm rãi nhắm mắt lại, "Nếu... Nếu chú không khỏe lại được, con và Nghi Ân, chăm sóc chú Câm một chút, một mình em ấy, sẽ có rất nhiều chuyện không tiện."

"Em ấy thích nghe chú đọc báo, sau này các con ai bớt thời giờ mỗi ngày đọc cho cậu ấy vài đoạn tin tức cậu ấy thích đi dạo siêu thị, nói là so hàng ba nhà thì sẽ không lo bị thiệt cậu ấy thích xem chương trình dưỡng sinh, sau này cậu ấy hầm canh, các con thay chú ăn nhiều một chút. Nếu cậu ấy đau đầu nhức óc, nhất định phải dẫn cậu ấy đi gặp bác sĩ. Cậu ấy sẽ không nói, không có ai đi cùng cũng sẽ không đi. Các con, chịu mệt chút, đừng để cậu ấy vò võ một mình."Vương Gia Nhĩ quay đầu nhìn một khối hở ra phía trên giường bệnh, tốc độ nói của chú Trương rất chậm, vừa nói vừa suy nghĩ một ít chi tiết trong sinh hoạt, sợ quên mất điểm nào, chú ấy đang dặn Vương Gia Nhĩ, xin hãy chăm sóc tốt cho người yêu của chú ấy.

Vương Gia Nhĩ ngồi dậy, "Chú Trương, dạy con ngôn ngữ của người câm điếc đi! Dù thế nào, trước khi dạy xong cho con, chú tuyệt đối không thể rời đi!"

Sáng sớm hôm sau khi chú Câm bưng điểm tâm đi vào phòng bệnh, Vương Gia Nhĩ vừa vặn đi từ bên trong ra.

Chú Câm nhấc nhấc gói điểm tâm to, Vương Gia Nhĩ cười đặt một tay trước ngực, mu bàn tay hướng lên, chậm rãi nâng về phía trước, năm ngón tay mở ra.

Ánh mặt trời sáng rõ, dù khó khăn bao nhiêu, chúng ta vẫn luôn nhìn thấy mặt trời dâng lên ngoài cửa sổ.

Đó đại biểu cho sinh mệnh, đại biểu cho kiên cường và dũng khí, cùng với, niềm tin cuồn cuộn không ngừng.

Buổi tối khi Đoàn Nghi Ân đến đưa cơm đi qua phòng lấy nước, thấy Vương Gia Nhĩ đang đứng đó lấy nước.

Anh vừa định tiến lên gọi gã, đã thấy gã đứng bên bồn nước đầu gật gà gật gù, nước ấm tràn qua miệng bình chảy ra đất.

Đoàn Nghi Ân đau lòng nhìn gã, tiến lên khóa vòi, Vương Gia Nhĩ đột nhiên bừng tỉnh.

Đoàn Nghi Ân lúc này mới chú ý vành mắt đen thui cùng đôi mắt đầy tơ máu của gã.

Thời gian này tâm tư của anh đều đặt lên chú Trương, xem nhẹ người đàn ông bên người này.

Anh không biết Vương Gia Nhĩ hiện tại đang làm công việc gì, làm gì có dạng công tác nào có thể để gã nghỉ phép nhiều ngày như vậy?

Trên đường có phải đã đổi vài phần việc rồi không, có phải còn gặp phải người quen cũ, lọt vào đùa cợt cùng thương tổn.

Vương Gia Nhĩ luôn dùng khuôn mặt tươi cười đối diện với anh, cho dù mệt đến sắp không chống đỡ được.

Vương Gia Nhĩ nói: "Em đến rồi." Trong tươi cười lại tràn đầy mỏi mệt.

Anh cúi đầu đi về phía phòng bệnh, "Vương Gia Nhĩ, anh trở về nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nay vẫn luôn canh giữ ở đây, cả một giấc ngủ ngon cũng không có."

Vương Gia Nhĩ nhấc phích nước, "Anh không sao, công việc rất thoải mái, ngồi ở văn phòng đánh máy vài chữ là được, ngược lại là em, còn đi làm buổi tối, ăn cơm sớm một chút trở về ngủ đi."

Đoàn Nghi Ân dừng bước, biết trong lời gã có vài phần thật vài phần giả, nhưng ở loại thời khắc này, anh chỉ có thể lựa chọn xem nhẹ.

Anh cầm cà mèn, gian nan nói: "Vương Gia Nhĩ, tiền thuốc men, chỉ sợ kiếm không đủ."

Vương Gia Nhĩ nghĩ nghĩ, than nhẹ một tiếng gật gật đầu, "Để anh nghĩ cách."

Vương Gia Nhĩ hẹn Liêu Thắng Anh gặp mặt ở quán cà phê.

Lớn như vậy, gã chưa từng mượn tiền ai, gã thậm chí không biết nên vay tiền như thế nào.

Gã cho rằng sau khi thoát ly gia đình, mặc kệ khó khăn bao nhiêu, gã cũng có thể ưỡn ngực dựa vào hai tay hai chân của mình chống đỡ được một mảnh trời.Chẳng sợ chỉ là một mảnh trời đất thật nhỏ thật nhỏ, gã vẫn sẽ kiêu ngạo, tự hào.

Nhưng hôm nay gã mới biết, cuộc sống, tại rất nhiều thời điểm, đều khiến người ta không thể không cúi đầu.

Bất kì ai, cũng không thể cả đời làm kẻ mạnh.

Gã biết Liêu Thắng Anh sẽ cho gã mượn không chút do dự, cả nguyên nhân cũng không cần hỏi.

Nhưng cảm giác vẫn là không xong như vậy, thời gian chờ đợi Liêu Thắng Anh đến, rất nhiều lần gã chỉ muốn chạy đi.

Trong quán cà phê phát nhạc nhẹ, độ ấm thích hợp, không khí thơm mùi cà phê, ngoài cửa sổ thủy tinh mọi người đi lại vội vàng.

Gã không thể trốn.

Bệnh của chú Trương không thể kéo dài, tiền này, không thiếu được.

Gã nắm chặt hai nắm tay, nhìn chằm chằm cốc cà phê trên bàn.

Cho dù khó hơn nữa, gã cũng phải làm.

Đến loại thời điểm này, mặt mũi dư thừa thật sự nên từ bỏ.

Thời điểm Liêu Thắng Anh đến vẫn vui đùa như thường lệ, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của gã liền thu lại nụ cười, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Vương Gia Nhĩ nghĩ tới đoạn chú Trương dặn dò gã chăm sóc chú Câm mấy lần, há miệng mấy lần, rốt cuộc nói ra yêu cầu vay tiền.

Liêu Thắng Anh nhìn thấy bộ dạng này của gã, cái gì cũng không nói, lấy một cái thẻ từ trong ví ra đưa cho gã, "Mật mã là sinh nhật tao."

Vương Gia Nhĩ siết chặt cái thẻ kia trong tay, lòng bàn tay hằn lên một vết thật sâu.

Gã không nói cám ơn, giữa gã và Liêu Thắng Anh không cần loại khách sáo này.

Trước khi đi, Liêu Thắng Anh vừa uống cà phê vừa như vô ý nói: "Chuyện khác tao không thể giúp, loại chuyện như tiền bạc này mày cứ việc tìm tao, Nhĩ tử, tuy rằng tao không quá thích lão Đoàn, nhưng nếu mày là một thằng đàn ông hãy chịu đựng cho tao. Nếu bởi vì loại chuyện rách nát này mà bye hắn, tao cũng khinh thường mày."

Vương Gia Nhĩ đưa lưng về phía hắn giơ giơ cái tay cầm thẻ, đi ra khỏi quán cà phê.

Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Liêu Thắng Anh cũng hiểu được, đây có lẽ là lần cuối cùng Vương Gia Nhĩ tìm hắn vay tiền.

Nếu không phải thật sự không có cách nào khác, gã tuyệt đối sẽ không làm thế này.

Người sống an nhàn sung sướng quen, lòng tự trọng cũng mạnh e rằng ít người có thể địch.

Những gì gã làm trong khoảng thời gian này, cả hắn là kẻ đã từng rất quen thuộc với gã cũng không thể tin được.

Vì một Đoàn Nghi Ân, gã buông tha thiên hạ của Vương Gia Nhĩ, buông tha cuộc sống thoải mái.

Gã dần trưởng thành trong gập gập ghềnh ghềnh, học được kiên cường, dũng cảm, ẩn nhẫn, gã có lương tâm, có năng lực tay làm hàm nhai.

Gã lựa chọn con đường vất vả này, chỉ có thể bước lên bụi gai tiến về phía trước không quay đầu lại.

Vương Gia Nhĩ như vậy...Liêu Thắng Anh uống ngụm cà phê cuối cùng, lấy tiền trong ví ra đặt lên bàn, đứng dậy ra khỏi quán cà phê.

Hắn gọi điện thoại cho Trần Thiến, hắn nói, nếu anh cũng có thể bắt đầu từ con số 0, em có đồng ý cho anh một cơ hội không?

Con đường hắn muốn đi cũng sẽ gian nan vạn phần, nhưng cả tên khốn kiếp như Vương Gia Nhĩ cũng có thể kiên định tin tưởng đi tiếp, hắn, sao có thể thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jm