Chương 127 - Sinh Sự
Khi Vương Gia Nhĩ nhận được điện thoại của chú Câm đuổi về nhà liền nhìn thấy cha Đoàn giống như phát điên đập phá đồ vật trong nhà, trong phòng khách một đống hỗn độn, ông ta còn chưa đã nghiền, chuyển sang phòng bếp, mò ra nồi niêu bát đĩa hất toàn bộ xuống nền nhà, một bên đập một bên không ngừng hùng hùng hổ hổ.
"Mẹ nó, có tiền cho người ta chữa bệnh lại không có tiền cho em trai ruột trả nợ, Đoàn Nghi Ân, ông đây coi như nhìn thấu mày, mày đồ sói mắt trắng nuôi không quen, từ nay về sau đừng trách ông đây không khách khí..."
Chú Câm ngồi trên sàn phòng khách, tóc rối tung, trên mặt xanh một khối tím một khối, nhìn thấy Vương Gia Nhĩ vội vàng khoa tay múa chân cái gì. Chú Trương trong phòng ngủ không ngừng đập cửa muốn đi ra, chắc sợ chú ấy gặp chuyện không may nên bị chú Câm khóa trái trong phòng.
Vương Gia Nhĩ đỡ chú Câm dậy, đẩy chú vào phòng trấn an chú Trương.
Xoay người đi vào phòng bếp, giữ chặt cha Đoàn còn đang không ngừng đập phá, lạnh lùng hỏi ông ta muốn làm gì?!
Cha Đoàn cũng là gấp đỏ mắt, những kẻ cho vay nặng lãi đó siết chặt hơn, ngày đông lạnh Đoàn Tử Lam bị bọn họ lột hết quần áo bắt nhảy trong sân hai giờ, nói là nếu vẫn không trả tiền sẽ ném hắn từ trên cầu vượt xuống.
Cha Đoàn bỏ tay Vương Gia Nhĩ ra, cũng không cho người này sắc mặt hòa nhã, "Tao làm gì mày quản được sao? Đây là nhà con trai tao, tao muốn đập thì đập, cút ngay cho tao!"
Nói xong ôm lấy lò vi ba ném xuống đất.
Tiếng vang thật lớn qua đi, lò vi ba bị ném nứt lẳng lặng nằm trên sàn nhà.
Vương Gia Nhĩ lạnh lùng nhìn một miếng gạch lát nền bị ném nứt ra một khối kia, "Ông muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua?"
Cha Đoàn giống như nghe được chuyện cười, hơi trào phúng cười vài tiếng, "Bỏ qua? Ông đây cả mạng cũng sắp không có, còn bỏ qua?! Tao cho mày biết, họ Vương, không có bản lĩnh thì đừng học người ta mạnh miệng, chúng mày không phải muốn nhìn tao chết sao? Được, tao mẹ nó muốn chết cũng phải lôi chúng mày cùng! Tao muốn tên súc sinh kia chôn cùng tao, ông đây sinh nó ra coi như mất trắng, tao thật hối hận lúc trước không bóp chết nó. Còn có một đám biến thái chết tiệt chúng mày, tao sẽ không để chúng mày sống yên ổn! Không giết chết chúng mày ông đây cùng họ với chúng mày!" Khi nói chuyện, ông ta lại mò ra được mấy cái bát từ trong tủ bát, rầm rầm đập hết lên mặt đất.Độ ấm trong mắt Vương Gia Nhĩ nháy mắt thấp đến cực hạn, "Ông tốt nhất đừng ép tôi."
Cha Đoàn tức giận rống ra tiếng, "Đồ chó má, còn dám dạy dỗ tao! Ông đây còn thật sự muốn nhìn xem mày có thể làm gì tao, không làm chết tao tao còn sẽ đến nháo mỗi ngày, không phải mày thích nổi tiếng sao, ông đây làm cho chúng mày mỗi ngày nổi tiếng. Đoàn Nghi Ân không cho hai người nhà chúng tao sống, nó cũng đừng hòng sống tốt. Còn có mày đồ đê tiện chết tiệt, tao còn muốn bớt thời gian đến tìm cha mẹ mày nói lý đây, tao con mẹ nó..."
Lời cha Đoàn còn chưa dứt một bàn tay Vương Gia Nhĩ đã bóp cổ ông ta ấn lên trên tường, trong mắt bắn ra ánh sáng ngoan độc, dưới tay dùng sức một chút, bóp cho cha Đoàn không thở nổi.
Có một nháy mắt, gã rất muốn cứ như vậy...
Cha Đoàn ngã trên mặt đất, ho khù khụ, ông không dám ngẩng đầu nhìn mặt Vương Gia Nhĩ, nói thật ra người này không có chút quan hệ nào với ông, lỡ như thật sự chọc gã nổi khùng, nói không chừng thật sự sẽ...
Cha Đoàn dù không đầu óc hơn cũng không dám làm ẩu nữa, dùng cả tay cả chân bò ra bên ngoài, muốn chạy nhanh ra khỏi cái nhà này.
Vương Gia Nhĩ tỉnh táo lại nhìn bóng dáng người đàn ông hốt hoảng thoát đi kia, lạnh lùng nói: "Số tiền kia, tôi thay ông trả."
Cha Đoàn không thể tin được vào lỗ tai mình, lo sợ nghi hoặc quay đầu nhìn gã.
Vương Gia Nhĩ đi từng bước hướng về phía ông ta, thân ảnh cao lớn tạo nên áp lực nặng nề, ánh mắt gã như tên độc lấy máu, từng mũi thẳng tắp bắn về phía người quỳ trên mặt đất.
Vương Gia Nhĩ nhấn từng chữ: "Số tiền kia, tôi sẽ trả. Ông, nhớ kỹ tên tôi, tôi tên Vương Gia Nhĩ. Hi vọng, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, nếu để tôi biết ông lại đến làm phiền Đoàn Nghi Ân," khóe miệng gợi lên một hình cung tà ác, "Tôi cam đoan với ông, con trai bảo bối của ông sẽ phải đến một chỗ không có thiên lý vượt qua nốt quãng đời còn lại. Nhớ kỹ tên tôi chưa? Có qua có lại, tôi cũng sẽ nhớ kỹ tên ngài, Đoàn Hạo Trung, Đoàn Tử Lam. Sau này, còn dài."
Rõ ràng chỉ là một câu uy hiếp quen thuộc, nhưng từ miệng Vương Gia Nhĩ nói ra lại làm cha Đoàn có cảm giác càng khủng bố.
Ánh mắt của Vương Gia Nhĩ, giọng nói của Vương Gia Nhĩ, giống như là từ chỗ sâu trong địa ngục bay ra, làm lông tơ cả người ông dựng thẳng lên.
Cha Đoàn liên tục gật đầu, liên tục đáp, "Không, sẽ không, chúng tôi sẽ không chọc phiền toái nữa, tuyệt đối sẽ không, cậu yên tâm đi!"
Giây tiếp theo, cha Đoàn ù té trốn mất.
Vương Gia Nhĩ quay đầu đứng cạnh cửa sổ phòng bếp, ánh mắt thâm trầm nhìn ông già một đường chạy ra khỏi hàng hiên.
Gã nắm chặt nắm tay, đôi mắt híp lại, Đoàn Hạo Trung, Đoàn Tử Lam... Gã sẽ nhớ kỹ hai cái tên này.
Một ngày nào đó...
Khi Đoàn Nghi Ân về đến nhà, Vương Gia Nhĩ đang quét tước phòng ở bị phá hư nghiêm trọng.
Sau khi Đoàn Nghi Ân nghe được tình huống từ chỗ chú Câm, tức đến khó thở vọt tới phòng bếp, đẩy Vương Gia Nhĩ một phen, "Con mẹ nó, đầu óc anh bị nhét phân vào hả, sao lại giúp ông ta trả tiền, anh kiếm tiền đâu ra?"Vương Gia Nhĩ buông cái chổi trong tay xuống, cười cười không sao cả, "Không phải chỉ là tiền sao, chậm rãi kiếm, rồi sẽ có ngày trả hết."
Đoàn Nghi Ân tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, mang theo giọng mũi mắng gã, "Anh nói nhẹ nhàng thật, mấy chục vạn đấy, anh biến ra cho em xem, thực sự có bản lĩnh kia, vậy đi mua lại phòng ở của chú Câm về đây, anh tưởng anh vẫn là Vương thiếu gia sao, anh tỉnh lại đi!"
Vương Gia Nhĩ gục đầu xuống cười khổ hai tiếng, "Được rồi, anh biết làm thế nào, em đừng có gấp, dưỡng bệnh cho tốt, cảm mạo đã bao lâu, sao mãi vẫn chưa khỏi."
Đoàn Nghi Ân buồn bực nói không lựa từ: "Anh đừng chuyển hướng đề tài, anh định làm thế nào? Nói đi, anh nói cho em biết, làm như thế nào, đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy, anh là muốn cởi hết quần áo đi bán hay là muốn đi quyên nội tạng?!"
Vương Gia Nhĩ còn giống như nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ấy... Ý tưởng là tốt, nhưng là thực tế làm cũng có chút khó khăn."
Đoàn Nghi Ân: "Vương Gia Nhĩ?!"
Vương Gia Nhĩ trấn an vỗ vỗ bả vai anh, "Được rồi, không đùa em nữa, tóm lại, anh đã đáp ứng rồi, hiện tại cũng không có cách nào khác, chỉ còn có thể kiếm từng chút một trả lại, ngươi ấy à, cũng đừng nghĩ quá nhiều. Chẳng lẽ anh trả không nổi, bọn họ còn thật sự có thể trói anh lại chặt tay chặt chân sao, không nghiêm trọng như trên TV đâu."
Đoàn Nghi Ân: "Vương Gia Nhĩ, anh cảm thấy tình huống hiện tại còn chưa đủ loạn sao? Anh sính anh hùng cái gì, phiền toái em chuốc lấy em sẽ tự mình giải quyết. Mấy chục vạn đối với nhà chúng ta mà nói, chính là con số trên trời, em hiện tại một tháng chỉ có một ngàn tiền lương cơ bản, còn phải nuôi cái nhà này, em cầu xin anh thương xót, đừng gây sức ép cho em nữa, được không?!"
Vương Gia Nhĩ cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, gã biết từ khi trong xưởng xảy ra chuyện cảm xúc của Đoàn Nghi Ân vẫn luôn không tốt, hơn nữa khoản nợ mấy chục vạn... Xem ra, thật sự là rất miễn cưỡng.
"Nghi Ân, họa anh gây ra anh sẽ tự mình thu phục, em..."
Đoàn Nghi Ân rũ đầu, không ngăn được cười ra tiếng, "Anh tự thu phục? Anh thật sự tưởng mình vẫn là thiếu gia cao cao tại thượng, một bữa cơm giá trị mấy vạn sao? Đúng vậy, anh có cách, bạn bè anh nhiều như vậy, tùy tiện ai cũng có thể ném ra mấy chục vạn cho anh. Anh không quan tâm có phải hay không, được, anh đi mượn, anh lại đi mượn, tìm Liêu Thắng Anh tìm Hách Thời, mượn bọn hắn chừng trăm tám mươi vạn dự bị, hôm nay Đoàn Tử Lam có thể tìm anh muốn bốn mươi vạn, ngày mai là bao nhiêu, năm mươi vạn, tám mươi vạn? Anh thật dễ nói chuyện, anh là thiếu gia có cầu tất ứng, cũng đừng làm mất mặt mũi, anh cứ việc cho hắn. Chỉ cần anh có thể bỏ qua sĩ diện, cho dù anh mỗi ngày tìm bọn họ vay tiền nuôi hai kẻ khốn nạn kia, Đoàn Nghi Ân em cũng sẽ tuyệt đối không can thiệp."
Vương Gia Nhĩ chậm rãi cúi đầu, nụ cười trên mặt cũng bong ra từng tấc từng mảng, "Em yên tâm, anh không tìm bọn họ vay tiền. Cùng lắm thì làm thêm vài phần việc, trả từng chút một."
Đoàn Nghi Ân cười càng lớn tiếng, mang theo cả ho khan, "Làm thêm vài phần việc? Việc gì có thể kiếm mấy chục vạn, anh mang em đi làm cùng? Vương Gia Nhĩ, anh có mấy cơ thể, cơ thể anh làm từ sắt sao? Hay là anh nghĩ anh giống như nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết huyền huyễn kia có bàn tay vàng, tiền liền cuồn cuộn không ngừng tiến vào?"Vương Gia Nhĩ cứng rắn nặn ra một tia cười cuối cùng, "Em đừng tốn tâm sức như vậy, nếu không được việc hơn nữa còn có nhà họ Vương, bọn họ sẽ không mặc kệ anh bị chém chết đầu đường đâu, em yên tâm đi."
Đoàn Nghi Ân buồn bực rống ra tiếng: "Đến bây giờ anh còn làm xuân thu đại mộng, nhà họ Vương cao cao tại thượng kia hận không thể đùa chết chúng ta!"
Không khí nhất thời lạnh đến cực điểm, Vương Gia Nhĩ nhìn trân trối người đàn ông đối diện, không nói được một lời, tức giận của Đoàn Nghi Ân cũng bị cái nhìn chăm chú của gã làm lạnh.
Có vài lời, một khi nói ra, liền không thể thu hồi lại nữa.
Sau một lúc lâu, Vương Gia Nhĩ nói: "Em chắc đã sớm nghĩ tới, việc này, tất cả mấy việc này, hẳn đều là kiệt tác của nhà họ Vương. Chúng ta vẫn luôn lảng tránh chủ đề này không nói chuyện, nhưng trong lòng hẳn là rõ ràng hơn ai hết. Nhà họ Vương sẽ không bỏ qua chúng ta, việc này, chỉ là bắt đầu."
"Số tiền kia sao anh có thể không trả, mặc kệ ông ta cứ lần lượt gây sức ép cho em, hôm nay là đánh vỡ đầu, là sai lầm trong công tác, ngày mai những kẻ cho vay nặng lãi đó bức ông ta nóng nảy, ông ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp kéo em vào địa ngục. Anh chỉ có thể thay ông ta trả, bởi vì người bức ông ta đến đường cùng là nhà họ Vương, là nhà họ Vương muốn triệt để đùa chết chúng ta."
"Nghi Ân, có người nhà như vậy, là anh có lỗi với em, anh không thể giúp được chú Câm. Nhưng hiện tại giải thích cũng là vô ích, cho nên, anh chỉ muốn nói với em một câu, tiếp tục chống đỡ cho anh. Mấy chục vạn thì thế nào, lại đau khổ hơn thì thế nào, em đã nói, có thể lay động chúng ta, chỉ là lòng người. Cho nên, xin em hãy chống đỡ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta, tuyệt đối sẽ không tách ra. Nhớ kỹ, em đã đáp ứng anh."
Dứt lời, Vương Gia Nhĩ tha cả thân và tâm mỏi mệt không chịu nổi đi ra khỏi nhà.
Đoàn Nghi Ân nản lòng ngã ngồi xuống ghế sô pha, xoa xoa cái đầu phát đau, cố gắng tự hỏi những gì gã nói.
Tiếp tục chống đỡ.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối, sẽ không tách ra.
Đây là yêu cầu duy nhất Vương Gia Nhĩ đặt ra với anh.
Mà anh, đã không còn biết, còn có thể làm được yêu cầu này hay không.
Bởi vì, Kim Mỹ Tuyên tìm anh.
Vương phu nhân ung dung hoa quý lạnh như băng yêu cầu anh buông tha Vương Gia Nhĩ.
Nhà họ Vương đã cho các người thời gian, mà hiện tại, không ai có kiên nhẫn nhìn các người tiếp tục hồ nháo.
Nếu vẫn cố chấp, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, không ai có thể đoán trước được.
Cho dù cậu chịu được, không quan tâm, những người bên cạnh cậu còn có thể trụ được mấy lần đả kích nữa?
Khi sự tình còn chưa ngưng hẳn, nhà họ Vương muốn đùa chết một người rất dễ dàng.
Nếu kiên trì cùng Vương Gia Nhĩ, vậy vứt bỏ lương tâm đi! Nếu không có thứ này, cậu có thể không cố kỵ cái gì.
Kim Mỹ Tuyên nói đây là lần cảnh cáo cuối cùng, nhà họ Vương sẽ không nương tay nữa.Trong đầu Đoàn Nghi Ân bị nhét vào một mớ tương hồ, làm cả năng lực tự hỏi của anh cũng bị mất.
Vương Gia Nhĩ nói đây chỉ là bắt đầu, muốn anh cắn chặt răng chống đỡ.
Kim Mỹ Tuyên nói nếu không ngừng, nếu kiên trì cùng Vương Gia Nhĩ, người bên cạnh cậu liền sẽ không ngừng bị đả kích.
Anh giãy dụa đứng lên khỏi ghế sô pha, lấy thuốc trong túi ra, nuốt xuống cùng nước.
Anh cần phải nhanh khỏe lên, nhà họ Vương quá mạnh, nếu anh vẫn bệnh như vậy, cả năng lực phản kháng cũng mất.
Mà Vương Gia Nhĩ, Vương Gia Nhĩ cố gắng đứng ở phía trước anh, Vương Gia Nhĩ vì anh che mưa chắn gió, Vương Gia Nhĩ còn đang kiên trì đấu tranh kia, chẳng phải rất đáng thương?
Gã còn đứng đó chống, dùng hai vai bị áp suy sụp cố gắng chống, chỉ để bọn họ có thể tiếp tục cùng nhau.
Cho nên, anh cần phải nhanh khỏe lại, đứng cùng một chỗ với gã, dùng sức mạnh của hai người dỡ xuống từng chút gánh nặng này.
Dù thế nào, anh cũng muốn bảo vệ ước hẹn với gã.
Cho dù ước hẹn này đã đẩy bọn họ đến sát vách vực sâu.
Nếu muốn ngã xuống, bọn họ cũng phải ngã cùng nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip