Chương 135 - Gặp Lại
Thời điểm trở lại thành phố S, lá cây đầu cành đã chuyển vàng, lưu loát rớt đầy mặt đất.
Khi nhận được thông tri triệu hồi thành phố S, anh nhất thời khó mà tin được, sững sờ ở nơi đó.
Mấy người cùng phòng tổ chức cho anh cái tiệc tiễn đưa, trên bàn rượu Trần Lỗi hỏi anh, phải trở về gặp vợ không vui sao?
Đoàn Nghi Ân bưng rượu lên mãnh liệt đổ vào yết hầu, cay độc kích thích nói cho anh biết đây là sự thật.
Tám tháng, tròn tám tháng, hiện giờ anh lại về tới thành phố S, hết thảy, còn có thể trở lại như trước sao?
Dùng một ngày tổng vệ sinh căn nhà, lúc chạng vạng, anh tản bộ đi nhà chú Câm, khí sắc chú Trương rất tốt, tự mình xuống bếp nấu một bàn đầy đồ ăn, giúp đỡ dì Trương rõ ràng cũng bị nhiễm không khí gia đình đoàn tụ của bọn họ, Đoàn Nghi Ân ngồi ở trước bàn cũng uống hai chén.
Đoàn Nghi Ân hàn huyên rất nhiều chuyện trong cuộc sống của anh và Lâm Kha ở nhà máy điện mới.
Dì Trương không hiểu, tuổi cháu còn trẻ, nếu muốn có con tự mình sinh một đứa đi, nuôi con người ta nuôi không quen. Nếu không thế này, dì giới thiệu cho cháu một cô bé, người rất thật thà...
Đoàn Nghi Ân cười cười, ngắt lời dì, cháu không sinh được con.
Dì Trương khó tin trừng lớn mắt, sau đó xấu hổ cười cười, kéo ra đề tài khác.
Cơm nước xong, khi anh và chú Trương chơi cờ, một tờ giấy đưa tới trước mắt anh.
Ánh mắt chú Trương vẫn luôn đặt trên bàn cờ, hơi thở dài, "Đây là địa chỉ công ti hắn, hắn lưu cho chúng ta hẳn cũng là ý tứ này. Đi thôi, đi xem cũng tốt, đừng quá khó xử bản thân."Một đêm kia, Đoàn Nghi Ân lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Tờ giấy nho nhỏ kia dán trên máy tính, kỳ thật không cần nhìn, anh cũng đã thuộc lòng hàng chữ trên đó.
Vương Gia Nhĩ làm việc ở một công ti mậu dịch nhỏ, nghe nói là làm không tồi, thưởng cuối năm cũng rất khả quan.
Khí sắc Vương Gia Nhĩ không tồi, vui vẻ cười nói, sáng sủa như trước đây.
Vương Gia Nhĩ, vẫn luôn chờ cháu.
Những lời chú Trương nói vang lên trong đầu anh rất nhiều lần.
Anh mới biết được, Vương Gia Nhĩ, thật sự không có về nhà.
Sáng sớm hôm sau rời giường, anh ngồi chuyến xe bus đầu tiên đi tới địa chỉ trên tờ giấy.
Bảy giờ, thành phố này vừa mới thức tỉnh, ở trên đường thỉnh thoảng có mấy chiếc xe, người trẻ tuổi chạy buổi sáng đeo tai nghe điện thoại vội vàng rời đi, Đoàn Nghi Ân ngơ ngác đứng trước bức tượng nhìn tòa nhà Tả Tự cao hơn mười tầng này.
Nơi này là chỗ làm việc của Vương Gia Nhĩ, là nơi Vương Gia Nhĩ bắt đầu một lần nữa.
Ngây ngốc đợi nửa giờ, người nọ mới từ xa xa chậm rãi đi tới..
Đoàn Nghi Ân cúi đầu tránh ở sau bức tượng, trộm nhìn chăm chú vào con người mình ngày nhớ đêm mong kia.
Vương Gia Nhĩ hôm nay, trên mặt treo nụ cười tự tin hoàn mĩ, so với mấy tháng trước khác biệt như là hai người.
Gã sẽ lễ phép chào hỏi cùng nữ đồng nghiệp, sẽ cùng bạn bè cười nói đi vào tòa nhà, sẽ ném quá khứ đi xa xa, sẽ nhiệt tình nghênh đón cuộc sống mới.
Mũi Đoàn Nghi Ân đau xót, trong hốc mắt có chất lỏng nóng bỏng cấp tốc muốn chảy xuống.
Anh thoáng nghiêng đầu, bước nhanh rời đi chỗ này.
Vì sao anh lại muốn tới, vì cái gì còn muốn gặp, biết rõ gặp qua về sau liền càng khó quên, lại càng không muốn quên.
Thật sự rất tốt, Vương Gia Nhĩ sống tốt như thế, thật tốt quá.
Anh có thể không cần lo lắng cho gã nữa, bọn họ sẽ ở thế giới từng người nghiêm túc trải qua mỗi ngày thật tốt, có cười vui có nước mắt, có bạn bè có thân nhân, bọn họ, cũng sẽ không cô đơn nữa.
Đem nước mắt không nên có bức quay về lại hốc mắt, anh chuyển tới góc đường, một thân ảnh lại đột nhiên từ ngõ nhỏ bên kia nhảy ra.
Anh kinh hoảng ngẩng đầu, ngực người kia kịch liệt phập phồng, trên mặt đầy mồ hôi, có lẽ là do một đường chạy tới.
Đoàn Nghi Ân chỉ có thể ngơ ngác nhìn người kia, nước mắt vừa mới khống chế tốt trong nháy mắt chảy xuống, bại lộ toàn bộ yếu ớt trước mắt người kia.
Sáu giờ rưỡi sáng, Vương Gia Nhĩ đúng giờ rời giường, gấp chăn thay quần áo vận động bắt đầu chạy buổi sáng.
Mấy cụ ông đánh quyền trong công viên lên tiếng chào hỏi gã, vài học sinh trung học đá bóng đến trước mặt gã, gã nhấc chân, quả bóng bay về giữa sân.Ở dưới lầu mua điểm tâm, trở về rửa mặt, khi ra cửa gã soi gương một chút, được, perfect!
Lily ở công ti dưới lầu chào hỏi gã, gã mỉm cười đáp lịa. Chị Vương đi đến trước mặt, cau mày quở trách gã một phen, "Nói đã có vợ, cả khi liên hoan cũng không thấy cậu đưa người tới, thế nào, bộ dạng rất dọa người, không dám cho chúng ta nhìn sao?"
Vương Gia Nhĩ cười, "Không, cực kỳ xinh đẹp, mang đi ra em không yên tâm."
"Cậu cứ khoe khoang đi!"
Trong lúc chờ thang máy gã tùy ý liếc ra phía ngoài một cái, xa xa một cái thân ảnh vội vàng quay đầu có vài phần quen thuộc, chờ gã nhìn kĩ lại, thân ảnh kia đã biến mất.
Thang máy mở cửa, chị Vương đi vào sau đó nghi hoặc nhìn gã, "Ngẩn người cái gì vậy, mau vào đi!"
Vương Gia Nhĩ lên tiếng trả lời sau đó nhấc chân, mới vừa tiến vào thang máy gã mãnh liệt nhớ tới cái gì, xoay người phóng đi ra khỏi tòa nhà.
Trái tim gã cấp tốc nhảy lên, ở ngoài tòa nhà nhìn khắp nơi tìm thân ảnh mơ hồ kia.
Gã không biết có phải là ảo giác của mình không, có phải chỉ là ảo giác do hi vọng của gã sinh ra.
Thân ảnh kia như ẩn như hiện trong đám người phía trước, gã không để ý được quá nhiều, nhìn phương hướng người nọ đi tới, chọn đường tắt đi tới.
Một khắc lao ra khỏi ngõ nhỏ kia, trái tim của gã cơ hồ dừng đập.
Người đàn ông gã đợi tròn tám tháng đứng trước mặt gã, mấy giọt nước mắt lặng yên không tiếng động trượt xuống khóe mắt, gã thật muốn đi lên trước, lau lệ trên mắt anh, kéo anh vào trong ngực.
Gã tiến lên một bước, thử tới gần, người nọ, lại lựa chọn lui bước.
Đoàn Nghi Ân lung tung lau mặt một phen, nặn ra một nụ cười khó coi, "Đã lâu không gặp."
Bốn chữ, dễ dàng ngăn ra khoảng cách giữa bọn họ.
Vương Gia Nhĩ dừng bước lại, chuyên chú ngóng nhìn anh.
Gầy, đen, cười y như khóc, khó coi chết đi được.
Vương Gia Nhĩ cũng đáp lại anh một câu đã lâu không gặp bình thản, trong mắt lại tràn đầy thương tiếc.
Bọn họ bỏ lỡ thời gian lâu như vậy, bọn họ có rất nhiều lời muốn nói với đối phương.
Bọn họ hẳn nên ôm lấy nhau, dùng một nụ hôn thật sâu truyền tải tất cả nỗi khổ ly biệt cho đối phương.
Nhưng... Không ai còn dám đi về phía trước một bước.
Đoàn Nghi Ân tận lực bình tĩnh hỏi: "Gần đây, vẫn tốt chứ?"
Vương Gia Nhĩ nói: "Rất tốt, anh đi làm ở một công ti mậu dịch nhỏ, làm cũng không tệ lắm, ông chủ cũng thừa nhận. Sang năm, anh định thuê một phòng trọ lớn hơn chút, trồng chút hoa cỏ. Cuối tuần anh với bọn lão Anh hẹn nhau đi chơi bóng, bọn họ còn thương lượng cuối năm đi du lịch một chuyến, em cùng đi không?"
Đoàn Nghi Ân yên lặng nghe Vương Gia Nhĩ nói liên miên cằn nhằn, rũ mí mắt che giấu bi thương không ngừng tràn ra, khóe miệng nhẹ cong lên, "Không, thời điểm cuối năm không dễ xin nghỉ."Vương Gia Nhĩ rất sợ quên mất biểu cảm nào của anh, tinh tế nhìn, "Là quay về nhìn một cái sao? Còn đi sao?"
Đoàn Nghi Ân lắc đầu, "Tạm thời, không đi."
Vương Gia Nhĩ cười cười, "Vậy nếu có rảnh đi ra tụ tụ đi, bọn Trương Âm nói nhớ em. Đúng rồi, Hách Thời sắp kết hôn, đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng!"
Đoàn Nghi Ân gật gật cái đầu vẫn luôn cúi gằm, "Được."
Vương Gia Nhĩ nắm chặt bàn tay nắm công văn, móng tay Đoàn Nghi Ân đâm vào thịt lòng bàn tay đau đớn.
Bọn họ đều đang ẩn nhẫn không cho bi thống vỡ đê.
Kiên trì thêm một giây, sẽ là thêm một giây an bình.
Cuộc sống bình tĩnh hiện tại không thể bị đánh phá, có chút tội, là bọn họ dù thế nào cũng không gánh vác nổi.
Đoàn Nghi Ân nói tạm biệt, đi qua ngang người gã.
Vương Gia Nhĩ không thể vươn tay nắm lấy con người đi xa kia, chỉ có thể để ánh mắt kia đuổi theo từng chút cho tới biến mất.
Gã biết, Nghi Ân và gã, đều đang thừa nhận nỗi đau đớn tuyệt vọng đến cực điểm.
Cũng biết, chôn giấu mặt sau nỗi đau này chính là tình yêu như lúc trước.
Vậy là đủ.
Bọn họ cũng không cách xa, con đường tương lai còn rất dài, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ đi đến chỗ cùng xuất hiện.
Thời tiết sắp lạnh, mặc áo khoác lông chồn, Kim Mỹ Tuyên ăn mặc ung dung hoa quý trong một lần tham dự tiệc tối từ thiện, đột nhiên té xỉu.
Cô gã gọi cho Vương Gia Nhĩ mười mấy cuộc điện thoại gã đều không tiếp, rơi vào đường cùng đành phải vọt tới phòng trọ của Vương Gia Nhĩ, sau khi cửa mở, bà không nói hai lời cho Vương Gia Nhĩ một bạt tai.
Gã lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên cô gã đánh gã.
Ở nhà bà nội gã là chiều gã nhất, tiếp theo chính là cô gã, nghe bà nội gã nói khi gã vừa sinh ra cô gã còn chưa kết hôn, ban ngày gã luôn được cô gã ôm, ai muốn đổi một hồi cô gã cũng không vui lòng.
Bà nội gã cười nói thích trẻ con thì sớm kết hôn đi, tự mình sinh một đứa.
Cô gã không cho là đúng, cho dù sinh thế nào cũng không thể đáng yêu bằng Nhĩ Nhĩ nhà chúng ta.
Cô gã đau đứa cháu trai này từ trong đáy lòng, có lẽ là do uống qua hai năm mực nước bên Tây, cho dù gã làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, bà khiếp sợ qua đi cũng tiếp nhận rồi.
Nhưng là mấy cụ trong nhà tuổi tác đã cao, tư tưởng khó tránh khỏi cổ hủ, anh bà lại là người rất xem trọng mặt mũi, thuyết phục bọn họ, loại chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bà thật không ngờ chính là Vương Gia Nhĩ sẽ áp dụng phương pháp cực đoan như vậy đối kháng với người nhà.
Nên nói, gã hiện tại, đã không còn là đứa bé gọi là Vương Gia Nhĩ mà bà biết nữa.
Bà xuống tay rất nặng, trên mặt Vương Gia Nhĩ tức khắc để lại năm dấu ngón tay màu hồng.
Bà giận không kiềm được: "Vương Gia Nhĩ, cháu ỷ vào người trong nhà đối tốt với cháu mà vô pháp vô thiên đúng không, chúng ta vì sao phải chịu đựng loại đối đãi vô lý này của cháu, nếu không phải vì yêu cháu...""Đủ rồi!" Thanh âm Vương Gia Nhĩ trầm thấp quát, "Bớt tới nơi này dạy dỗ cháu, đừng để cháu nghe thấy từ ngữ ghê tởm kia, nếu không có việc gì cô trở về đi!"
Nói xong xoay người vào nhà liền muốn đóng cửa lại.
Cô gã giận dữ rống một tiếng, "Mẹ cháu sắp chết rồi, cháu vửa lòng chưa?!"
Xe vừa mới tới bệnh viện, Vương Gia Nhĩ mở cửa xe vội vàng phóng về phía dãy phòng bệnh, cô gã ở phía sau lớn tiếng hô số phòng.
Thang máy chậm chạp không đến, Vương Gia Nhĩ không kịp đợi, một hơi vọt tới lầu bốn, tìm được phòng bệnh, mãnh liệt mở cửa.
"Mẹ."
Kim Mỹ Tuyên ngồi trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt nhìn thấy bộ dáng chật vật này của Vương Gia Nhĩ, nước mắt liền chảy xuống.
Vương Gia Nhĩ không để ý tới nghỉ ngơi, chạy tới trước mặt bà đánh giá cao thấp một phen, "Mẹ, mẹ làm sao vậy, bác sĩ nói thế nào, bệnh gì?"
Kim Mỹ Tuyên lau nước mắt trên mặt, cười vui vẻ hơn bất cứ lúc nào, "Mẹ không có việc gì, Tiểu Nhĩ, con vẫn lo lắng cho mẹ, con không phải là đứa trẻ vô tình như thế, mẹ biết mà!"
"Mẹ..." Vương Gia Nhĩ sốt ruột hoảng hốt nói: "Cô nói mẹ té xỉu, người bình thường làm sao sẽ đột nhiên té xỉu, đã làm kiểm tra chưa?"
Kim Mỹ Tuyên lau đi mồ hôi trên trán Vương Gia Nhĩ, "Làm rồi, đều bình thường, mẹ thật sự không có việc gì, con đừng lo lắng."
"Sao lại không có việc gì!" Cô gã đi vào phòng bệnh, oán giận nói: "Mẹ cháu nhớ cháu bao nhiêu cháu không biết sao, cháu là thịt trên người bà ấy rơi xuống, lại đối xử với bà ấy như thế, trong lòng bà ấy có thể dễ chịu sao? Nghẹn thời gian dài, không bệnh mới là lạ. Vương Gia Nhĩ, nếu cháu còn có chút lương tâm, đừng làm loại chuyện ấu trĩ này nữa."
Kim Mỹ Tuyên kéo tay Vương Gia Nhĩ đặt vào lòng bàn tay, "Tiểu Nhĩ, con đừng hận mẹ nữa, một năm nay, mẹ đều trải qua cuộc sống như thế nào. Điện thoại cho con con không tiếp, đi tìm con con không gặp, những lời lạnh như băng đó câu nào cũng nói vào lòng mẹ. Tiểu Nhĩ, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con được không? Con trở về đi, đừng giày vò mẹ. Còn tiếp tục như vậy, mẹ thật sự không chịu nổi. Cái nhà này không có con, còn gọi là nhà sao? Con bảo mẹ coi như con đã chết, Tiểu Nhĩ, sao con có thể nói ra lời nhẫn tâm như thế, mẹ tình nguyện mình chét cũng không muốn con có chuyện gì. Tiểu Nhĩ, những điều đó, con thật sự không hiểu sao?"
Vương Gia Nhĩ chậm rãi thả trái tim vào lại trong bụng, rũ mắt yên lặng nghe người người phụ nữ trước mặt bi tình kể ra, mỗi chữ mỗi câu đều bao hàm thống khổ và nước mắt.
"Mẹ không phải vì mặt mũi, danh dự nhà họ Vương cái gì, những thứ đó, căn bản không quan trọng bằng một phần vạn con. Mẹ, mẹ chỉ là không hi vọng con đi lên con đường này. Cùng một người đàn ông, sau này con phải thừa nhận bao nhiêu xem thường, thóa mạ, con không phải người thường, tương lai con phải tiếp nhận Húc Dương, nhất cử nhất động của con đều bị người chú ý. Đến lúc đó sẽ có càng nhiều chuyện con không tưởng tượng nổi. Tiểu Nhĩ, các con bây giờ yêu đến chết đi sống lại, tách ra chính là thống khổ, nhưng sau này thì sao, năm năm mười năm về sau, tình cảm hai người phai nhạt chia tay, con còn có thể quay trở về con đường bình thường sao? Mẹ nghĩ thừa dịp hiện tại còn chưa muộn, kéo con trở về, chỉ muốn con có thể tốt đẹp trải qua một đoạn nhân sinh không hối hận. Tương lai, có con trai con gái, có người vợ cùng nhau già đi. Vương Gia Nhĩ, bây giờ con còn không hiểu, sau này con sẽ rõ, đây mới là cuộc sống bình thường, là cuộc sống con hi vọng!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip