Chương 68 - Tình Yêu Chân Thành

Rạng sáng hơn bốn giờ, bên đường ngoài cửa quặng mỏ dừng một chiếc xe màu lam.

Hệ thống sưởi trong xe chạy hết công suất, Vương Gia Nhĩ nhìn người đàn ông ngủ thật say bên ghế phó lái, dùng giọng điệu dịu dàng hiếm thấy đánh thức anh.

Đoàn Nghi Ân lúc đang ngủ là nghe lời nhất. Nhỏ giọng hỏi, "Em yêu nhất là ai?"

Tên kia bất mãn hừ hừ, Vương Gia Nhĩ hướng dẫn từng bước, "Nói em yêu nhất là Vương Gia Nhĩ, nói đi, Vương Gia Nhĩ, yêu Vương Gia Nhĩ nhất."

Tên họ Đoàn lầu bầu vài tiếng, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể nghe thấy đại khái, "Yêu Vương Gia Nhĩ nhất."

Vì thế, kẻ ấu trĩ kia liền thỏa mãn.

Đoàn Nghi Ân mở đôi mắt buồn ngủ ra hỏi một câu, "Mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ hai mươi."

Đoàn Nghi Ân ngáp một cái, nói: "Em đi làm đây."

Kẻ ấu trĩ tiến lên phía trước, cười nhìn anh, "Hôn một cái thưởng được không?"

Đoàn Nghi Ân nhìn ngã tư đường tối đen, "Lỡ như bị ai thấy..."

Người đàn ông bất mãn, "Hơn nửa đêm ai mà thấy chứ, xe đã đậu ở phía ngoài quặng mỏ rồi, em còn tìm nhiều lý do như vậy, aiz, anh nói này, có người thì sao? Sợ người trong xưởng biết chúng ta qua lại?"

Đoàn Nghi Ân liếc gã, "Anh muốn để người ta biết anh mỗi ngày tới đưa đón em như vậy sao, hừ, sáng sớm hơn ba giờ đứng lên đưa em đi làm, anh để người khác nghĩ thế nào, người ta có ngốc cũng không đến thế. Mỗi ngày đón đón đưa đưa, sớm muộn gì cũng đồn ầm cả lên. Anh có biết đầu năm nay lời đồn đãi đáng sợ bao nhiêu sao? Chúng ta vẫn là sống vài ngày yên ổn đi!"

Vương Gia Nhĩ bĩu môi, không đồng ý cũng không phản bác, "Aiz, anh tìm chỗ ngủ bù, tan việc đến đón em."

Tay mở cửa xe của Đoàn Nghi Ân dừng một chút, kinh ngạc nhìn gã, "Hôm nay còn trở lại?"

Vương Gia Nhĩ không vui liếc anh một cái, "Vô nghĩa!"

Đoàn Nghi Ân nhíu mày, "Không cần, ngày mai em vẫn làm ca sớm, anh lại muốn hơn ba giờ dậy, không phiền sao? Hôm nay không về, ngày mai em tự đi làm, cơm cũng không ăn, biết không?"

Vương Gia Nhĩ nói: "Mệt cái gì? Em ngủ cả đường rồi còn dám ngại mệt, anh lái xe còn chưa kêu mệt đây! Đừng dài dòng!"

"Lỗ tai anh đi xiên à, em nói anh không mệt sao?"

"Anh có mệt hay không tự anh biết, em cứ thanh thản đi!"

Đoàn Nghi Ân phát hiện nói chuyện cùng người này quá mệt mỏi, trong cơn tức giận mở cửa xe, "Tùy anh!"

Làm ơn mắc oán, nếu gã nhỏ hơn một chút, thật sự nên cởi quần đánh cho gã một trận.

Đoàn Nghi Ân chưa đi được hai bước, Vương Gia Nhĩ từ trong xe xuống dưới gọi anh: "Giữa trưa muốn ăn cái gì? Anh mua cho em."Tim Đoàn Nghi Ân lại mềm nhũn, quay đầu nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn xe, nhìn người đàn ông đứng trong màn sương trắng giữa đêm lạnh, thở dài một tiếng, nói: "Canh thịt bò đi!"

Tình yêu của Vương Gia Nhĩ cho đi không hề lưu lại, tình cảm của Vương Gia Nhĩ chân thành tha thiết thuần túy.

Trên cổ Đoàn Nghi Ân quàng khăn quàng tình nhân gã mua, trên tay là bao tay da dê gã cố ý chọn.

Vương Gia Nhĩ nói: "Đông lạnh em còn không phải cũng lây bệnh cho anh."

Đoàn Nghi Ân cũng đem ý gã lý giải thành, anh lo lắng cho em, thân mến, đừng để cảm lạnh.

Thời gian lâu, Đoàn Nghi Ân cũng hiểu được, Vương Gia Nhĩ như vậy, rất đáng yêu.

Rõ ràng mỗi ngày đều muốn anh nấu cơm, lúc ăn lại luôn chọn này chọn kia rõ ràng muốn tặng quà cho anh, lại giống như ban ân lớn bằng trời rõ ràng là bởi vì nghĩ đến anh, nhớ anh, lại cứng mồm nói thành nhìn anh đáng thương mới phát từ bi mà ở bên cạnh anh nhiều một chút.

Rõ ràng, yêu anh đến muốn chết, lại keo kiệt nói ra miệng như vậy.

Vương Gia Nhĩ như vậy, khiến tâm tình Đoàn Nghi Ân càng thêm mâu thuẫn.

Lúc điểm danh, Tiểu Kiều đến bên cạnh Đoàn Nghi Ân, "Tan việc đánh bài, đã lâu không luyện!"

Đoàn Nghi Ân nói: "Tôi có việc, không chơi cùng các cậu được."

Tiểu Kiều buồn bực nhìn anh, "Tôi nói, cậu quen ai phải không, ngày nào cũng về nhà, kim ốc tàng kiều?"

(Nhà vàng cất người đẹp. Là một thành ngữ bắt nguồn từ cuốn tiểu thuyết lịch sử "Hán vũ cố sự.Vị hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ đế tên gọi là Trần A Kiều (陈阿娇), là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của Hán Vũ đế.Khi còn là vương gia, Hán Vũ đế đã nói nếu lấy được bà, sẽ xây nhà vàng cho bà để ở. Nên sau khi bà gả cho Lưu Triệt, Quán Đào công chúa – tức mẹ của Trần A Kiều, đã ra sức giúp Lưu Triệt đoạt ngôi thái tử, cuối cùng thành công.)

Đoàn Nghi Ân nghĩ, ừm, là một nàng kiều đặc biệt ngây thơ đặc biệt đáng yêu đặc biệt đáng quý.

Hơn tám giờ, Lâm Giai Giai mặc một thân quần áo lao động đi vào phòng trực ban.

Tiểu Lý cười tiến lên chào hỏi, "Giai Giai đến đấy à."

Lâm Giai Giai đem một tờ báo cáo bỏ trước mặt Tiểu Lý, "Đưa bảng ghi chép lại đây, sau này số liệu mỗi ngày đều phải thống kê một chút."

Tiểu Lý nhận báo cáo nghiêm túc nhìn, Đoàn Nghi Ân ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Giai Giai.

Lâm Giai Giai rất đẹp, cho dù là mặc quần áo lao động bình thường cũng không che không được dáng người và khí chất kia. Đoàn Nghi Ân không nghĩ ra, Vương Gia Nhĩ ngay từ đầu là thẳng, ban đầu Vương Gia Nhĩ thích là Lâm Giai Giai.

Sao lại có thể rẽ ngoặt một cái như vậy, cong đến một người đàn ông không có điểm gì đặc biệt như anh?

Khó có thể hiểu được.

Nhưng, những chuyện Vương Gia Nhĩ làm mỗi ngày, đều đang xác minh sự thật này.

Vương Gia Nhĩ thương anh, ít nhất, trong khoảng thời gian này, là thật sự thương anh.Cảm nhận được tầm mắt của anh, Lâm Giai Giai quay đầu nhìn lại.

Đoàn Nghi Ân cũng không tránh, hơi mỉm cười, gật gật đầu với cô coi như chào hỏi.

Lâm Giai Giai trả lời bằng một nụ cười nhợt nhạt.

Bọn họ cho tới bây giờ cũng không quen thuộc, dù làm việc với nhau vài tháng, nhận thức của Đoàn Nghi Ân với cô vẫn dừng lại ở một người phụ nữ, Lâm Giai Giai giai đoạn đầu.

Bọn họ vốn không nên cùng xuất hiện, nếu lúc trước Lâm Giai Giai không chọn làm cùng ca với anh, anh vĩnh viễn, sẽ không quen biết Vương Gia Nhĩ.

Không có thương tổn và đau khổ kế tiếp, đương nhiên, cũng không có khả năng có hạnh phúc, vui vẻ ngắn ngủi hôm nay.

Anh hiện tại, cũng không biết có nên hối hận quen biết người này không.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, Vương Gia Nhĩ gọi điện thoại tới, "Em muốn ăn canh thịt bò nhà ai?"

"Cổng Bắc quặng mỏ."

"Ớt muốn cho nhiều hay ít?"

"Đừng quá nhiều là được."

"Đó là bao nhiêu? Lấy cái gì làm tiêu chuẩn?"

Đoàn Nghi Ân cười, "Non nửa thìa là được."

"Thìa lớn bao nhiêu?"

"Vương Gia Nhĩ!"

"Thôi, kia, kia gọi là cái gì, đồ ăn kèm, có muốn không?"

"Rau thơm đúng không, một ít."

"Sao em cứ nói ba phải như vậy, cái gì gọi là một ít một chút, anh không biết là bao nhiêu cả."

Đoàn Nghi Ân nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người, "Anh cứ trực tiếp nói với bà chủ là một chút, một ít, yên tâm, bà ấy sẽ biết."

"Muốn bao nhiêu tiền thịt?"

"Một phần là được, đừng có hỏi em một phần là bao nhiêu, Vương Gia Nhĩ, anh không biết nói gì nên tìm đề tài đúng không?"

Vương Gia Nhĩ vui vẻ, "Anh chỉ sợ em nhàm chán thôi, em nói xem mỗi ngày đối diện với mấy cái máy kia, không buồn sao! Anh nói chuyện với em không tốt sao, tri kỷ biết bao, đi đâu mà tìm được chứ!"

Mười hai giờ năm mươi, Đoàn Nghi Ân chạy chậm ra ngoài quặng mỏ, quả nhiên thấy được chiếc xe thể thao màu lam đỗ ở chỗ ngoặt ven đường.

Lên xe, mùi canh thịt bò nồng đậm bay vào lỗ mũi, Đoàn Nghi Ân cởi khăn quàng cổ và bao tay, bưng bát canh lên uống một hớp lớn, lập tức thoải mái thở ra một tiếng, "A, thật là thoải mái!"

Vương Gia Nhĩ chỉ coi như không nhìn thấy khí tức nông dân cá thể của anh, "Toàn là chất hóa học, em còn làm như quý lắm."

Đoàn Nghi Ân lười tranh cãi với gã, vừa hút miến vừa nói: "Aiz, nói thật, sau này em không thể mỗi ngày về nhà như vậy nữa đâu. Người trong xưởng đã bắt đầu hoài nghi rồi, nhà cũng chẳng gần gũi gì, sao có thể mỗi ngày chạy về nhà được. Lão Trần hôm nay còn hỏi em, không thấy em về ký túc xá ngủ, hơn nửa đêm, em làm sao chạy từ nhà tới."Vương Gia Nhĩ không vui, "Em cũng quá để ý người khác rồi, vậy em có nghĩ đến anh không?"

Đoàn Nghi Ân có chút buồn cười nhìn gã, "Vương Gia Nhĩ, em đâu có mị lực như vậy, làm gì mà một ngày không gặp như cách ba thu."

Vương Gia Nhĩ nhíu mày, oán hận nhìn anh, "Đoàn Nghi Ân, anh là môt người đàn ông bình thường, có yêu cầu bình thường, tinh thần yêu đương của em ở đâu hả?"

Đoàn Nghi Ân không đồng ý, "Hôm qua không phải vừa mới làm sao!"

Vương đại thiếu tức sùi bọt mép đỏ mặt lên quát: "Em tưởng anh là ông lão bảy tám mươi tuổi à, ăn thịt một lần no được cả năm!"

Đoàn Nghi Ân bị gã rống đến sững sờ.

Vương đại thiếu thô lỗ nổ máy, lôi kéo người nào đó đang hóa đá về nhà ở thành phố.

Đoàn Nghi Ân nghĩ, Vương Gia Nhĩ xong rồi.

Từ thân đến tâm, đều bị giam lại nơi ông chú ba mươi này.

Không phải anh tự kỷ, Vương Gia Nhĩ như vậy, tuyệt đối không là giả vờ được!

Anh tin tưởng phần tình cảm này tồn tại, lại, không biết, phải làm sao bắt nó duy trì lâu một chút.

Nếu có một ngày, Vương Gia Nhĩ thật lòng yêu thương anh chán ghét, mệt mỏi, như vậy, người bị giam lại trong bản kế hoạch tình yêu gã tạo ra không thể tự kiềm chế như anh, nên làm gì bây giờ?

Có đôi khi, anh thật muốn, Vương Gia Nhĩ đối xử tốt với anh, có thể bớt một chút, lại bớt một chút.

Như vậy, thời điểm rời đi, có lẽ, thương tổn, thật sự có thể giảm bớt một ít.

Hơn mười giờ tối, Vương Gia Nhĩ nhận được điện thoại của Liêu Thắng Anh.

Người đàn ông say rượu ở đầu kia điện thoại khóc khóc cười cười náo loạn một trận, lúc Vương Gia Nhĩ đến quán bar đón hắn, hắn còn ôm bình rượu chơi xấu trên sô pha quán bar không chịu đi.

Ngồi trong xe, Vương Gia Nhĩ hỏi rõ người đàn ông ủ rũ kia chuyện gì xảy ra.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay, Vương Gia Nhĩ thấy Liêu Thắng Anh khóc.

Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, khóc như một đứa trẻ ba tuổi.

Trần Thiến và hắn chia tay, triệt để chia tay, hôn lễ của Trần Thiến tổ chức vào thứ ba, cùng một người đàn ông hơn cô mười lăm tuổi.

Liêu Thắng Anh vừa được thông báo cô về nước liền đi tìm, lại bị báo cho cái tin sét đánh này.

Liêu Thắng Anh cầu xin cô, thậm chí quỳ xuống cầu xin cô, Trần Thiến cũng không thay đổi, quăng cho hắn một bàn tay, bỏ lại một câu "Liêu Thắng Anh, đời này tôi sẽ chỉ hận anh" xong, lạnh mặt đi vào nhà.

Đoạn tình cảm tám năm này, triệt để tan nát.

Vương Gia Nhĩ dừng xe ven đường, như có suy nghĩ mà nhìn hắn.

Liêu Thắng Anh u mê, tính tình lăng nhăng gã hiểu rõ, bao nhiêu năm qua, Trần Thiến cũng không phải không biết gì, vẫn mở một mắt nhắm một mắt.Lúc này, có lẽ là thật sự bị thương rất triệt để mới tuyệt đường lui của hai người.

Chỉ là, quyết định vội vàng lỗ mãng như vậy thật sự có thể cho cô cuộc sống cô muốn sao?

Có lẽ cũng là do tức giận chiếm đa số, thậm chí không tiếc hủy đời mình cũng muốn trả thù người đàn ông cô yêu sâu sắc nhiều năm này.

Làm như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ có thể có một kết cục lưỡng bại câu thương.

(Lưỡng bại câu thương: chỉ hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng được ích lợi gì. Xuất xứ từ "Sử ký – Truyện Trương Nghi Liệt".

Thời Chiến Quốc, hai nước Hàn Ngụy giao chiến với nhau đã được hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại.

Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại hỏi ý kiến. Các đại thần đều có ý kiến khác nhau, khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao.

Bấy giờ có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho vua nghe: "Một hôm, Trang Tử nhìn thấy hai con hổ ăn thịt một con trâu, ông đang định rút kiếm ra đâm chúng, thì người hầu bàn trong quán dịch vội ngăn ông lại nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh nhau, mà đã tranh giành nhau thì tất cắn xé nhau. Sau đó thì con hổ to hơn sẽ bị thương, con hổ nhỏ sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, há chẳng phải có tiếng tăm cùng lúc giết chết hai con hổ sao. Biện Trang Tử nghe lời nói này thật có lý, bèn dừng tay ngồi đợi xem, cuối cùng quả nhiên đúng như vậy, ông một lúc giết chết cả hai con hổ".

Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên nước Tần hãy đợi khi hai nước này đã thương vong nặng nề rồi mới xuất quân, thì sẽ chẳng khác gì Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, bèn làm theo ý của Trần Chẩn, tạm thời không xuất quân để chờ đợi thời cơ.)

Không biết ở một khắc xúc động kia có nghĩ tới hay không, đáng giá sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #jm