V7C3
Tôi rên rỉ. Những lớp muối nhô ra trên sàn hầm ngục không giúp tôi bò chậm qua đó. Con rắn lửa đã giết chết các hiệp sĩ của Thánh Linh quốc chỉ bằng một đòn tấn công đã biến mất không thấy đâu nữa. Tôi cũng không cảm nhận được mana của nó.
Tôi đang trong tình trạng tồi tệ. Những đòn mà người đàn ông mặc áo choàng xám—người bạn tâm giao của Gregory Algren, Lev—đã giáng vào lưng tôi bằng quyền trượng của hắn đặc biệt đáng lo ngại. Tôi cần tìm cách nào đó để giải thoát cánh tay và tháo bỏ những chiếc vòng tay giữ mana của tôi. Tôi không nghĩ rằng mình đã phải chịu nhiều đau đớn như vậy...
"Kể từ trận chiến với con hắc long đó," tôi lẩm bẩm yếu ớt.
Lydia sẽ bắt tôi phải nằm nghỉ một tuần nếu cô thấy tôi thế này. "Hết nói nổi cậu mà," cô sẽ nói. "Thật nực cười. Một tên ngốc hoàn toàn. Làm sao cậu có thể tự làm mình bị thương khi tớ không ở đây? Cậu cũng đừng dám làm mình bị thương khi ở bên tớ luôn!" Và với điều đó, tiểu thư khóc nhè sẽ khóc cho đến khi ngủ.
Tôi không thể để các học trò của mình—Tina, Ellie và Lynne—nhìn thấy tôi trong tình trạng đáng thương như vậy. Tôi có thể hình dung ra cảnh họ dán chặt vào giường tôi, cố kìm nước mắt khi thì thầm, "Sensei," "Allen-sama," và "Nii-sama." Thật đáng yêu, chắc chắn rồi, nhưng tôi sẽ là gia sư kiểu gì nếu tôi khiến họ lo lắng như vậy? Tôi đã khiến cả ba lo lắng khá nhiều trong những ngày gần đây rồi.
Còn Stella thì... "Allen-san, xin anh đừng làm gì cả ngoài việc nghỉ ngơi cho đến khi hoàn toàn bình phục. Em sẽ trông chừng anh suốt thời gian đó. Em đã lo lắng đến phát điên rồi nè." Cô sẽ nắm chặt tay áo tôi và không chịu buông ra.
Caren sẽ không bỏ qua điều đó. "Tại sao anh lại bắt Stella chăm sóc anh?" cô sẽ đòi hỏi. "Đó là bổn phận của em gái này! Đó là cách thế gian này vận hành!" Sau đó, mặc cho tất cả những lời lẩm bẩm giận dữ và những tia lửa tím, cô sẽ lau lưng tôi bằng một chiếc khăn ẩm.
Felicia có lẽ sẽ có phản ứng thái quá nhất, dù cô sẽ cố gắng không thể hiện điều đó. "Allen, tại sao anh cứ khăng khăng làm quá lên thế?" cô sẽ hỏi, với một tiếng thở dài. "Anh là một trường hợp vô vọng. Nào, em đã đặt thuốc từ khắp mọi nơi trên lục địa. Em cần anh khỏe lại sớm thôi! Và bất kể anh muốn sao, đừng làm bất cứ việc gì trong phòng bệnh nhé—dù em chắc chắn anh vẫn sẽ làm!"
Tôi có thể hình dung ra giường mình chất đầy thuốc đắt tiền. Thật là một sự lạm dụng quyền lực trắng trợn!
Khi trí tưởng tượng của tôi bay xa, tôi không thể không cười toe toét.
Tốt. Nếu mình có thể mỉm cười thì tình hình của mình vẫn chưa đến nỗi tệ.
Mình cần phải quay lại với họ, bất kể thế nào. Làm họ buồn là điều cuối cùng mình muốn làm. Mình không thể chết—cho đến khi tìm ra cách giải phóng những Đại Ma Pháp khỏi Tina và Lydia và đền đáp mẹ, cha và Caren vì mọi thứ họ đã làm cho mình. Và mình cần nói chuyện với Gil; mình chắc rằng cậu ấy đã tự trách bản thân suốt thời gian qua.
Từng chút một, tôi tiến qua bóng tối, hướng tới thứ gì đó sở hữu một lượng mana đáng kinh ngạc. Kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy ác ý. Nếu nó muốn giết tôi, nó đã làm rồi.
"Có gì đó quen thuộc về mana này. Nó làm mình nhớ đến Hàn Lãnh Hạc và Chước Nhiệt Lân," tôi lẩm bẩm, dựa lưng vào tường. Với một tiếng rên rỉ, tôi đứng dậy và loạng choạng tiến về phía trước, từng bước một. Tôi lờ đi cơn đau rát bỏng; nó nằm trong khả năng chịu đựng của tôi.
Đột nhiên, đèn mana sáng lên ở hai bên tôi. Trước mặt tôi là...
"Cánh cửa?"
Phía sau lưng, tôi mơ hồ cảm nhận được một luồng mana đang được kiểm soát chặt chẽ—tôi cho là con rắn lửa.
Tôi giơ cánh tay đeo vòng tay lên và nói, "Cảm ơn đã giúp đỡ lúc trước. Tuy nhiên, với ma thuật bị phong ấn, tôi nghĩ mình sẽ chẳng có ích gì để—"
Một tia sáng đỏ thẫm cắt đôi chiếc vòng tay. Những gì còn lại của chúng rơi xuống sàn, để lại cổ tay tôi không hề hấn gì. Ma thuật vừa mạnh mẽ hơn nhiều vừa chính xác hơn nhiều so với ma thuật thấm nhuần trong con dao găm mà Gerard đã vung. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi, dù điều đó không ngăn cản tôi thi triển Sơ Cấp Ma Pháp, Thiên Quang Hồi Phục. Cơn đau thể xác của tôi đã giảm xuống mức có thể chịu đựng được.
Trong khi tôi đang làm điều đó, tôi nhặt những mảnh vòng tay trên sàn và bỏ chúng vào túi. "Lời nguyền của tòa án dị giáo được nung trong đó sẽ giết chết ngươi trong mười ngày," một trong những người đàn ông mặc áo choàng xám đã đưa tôi đến đây đã nói. Kiểm tra cổ tay của mình trong ánh sáng mờ, tôi thấy chúng được đánh dấu bằng những thiết kế đáng ngại, đập mạnh.
"Vậy thì tháo vòng tay ra cũng không giải được lời nguyền đâu," tôi trầm ngâm. Nếu tin lời pháp sư, tôi chỉ còn mười ngày để sống.
Mười ngày?
Có điều gì đó ở đấy làm tôi thấy hơi lạ. Tuy nhiên, tôi quay lại... để nhìn lên một con rắn lửa khổng lồ cao hơn cả tôi. "Cảm ơn nhé," tôi nói. "Tôi vào nhé?"
Đôi mắt đỏ thẫm của con rắn lóe lên, và những Hoả Ma Pháp mà tôi chưa từng thấy trước đây bắt đầu xuất hiện. Thông điệp rất rõ ràng: "Tiếp tục đi hoặc sẽ bị bắn."
Tôi bị kẹt giữa một sinh vật có mana không thể đo lường và một con rắn được trang bị Hoả Ma Pháp lạnh thấu xương. Trở lại mặt đất, các hiệp sĩ của Thánh Linh quốc sẽ bao vây tôi, và Lev không phải là một kẻ nghiệp dư. Trong khi đó, tôi chỉ có một phần mười sức mạnh thông thường của mình. Cố gắng thoát ra sẽ là vô ích. Nhưng ẩn náu cũng chẳng có ích gì cho tôi cả—tôi sẽ chết khi mười ngày của tôi kết thúc. Con đường duy nhất của tôi là tiến về phía trước.
Tôi lấy hết can đảm và dùng hết sức lực của mình đập vào cánh cửa cũ.
Nó mở ra một căn phòng rộng lớn đến nghẹt thở. Đèn mana vẫn sáng dọc theo các bức tường, nghĩa là tầm nhìn sẽ không thành vấn đề. Tôi hướng sự chú ý của mình về phía xa của căn phòng và nhìn thấy... một con cáo trắng tinh khổng lồ, đang khom mình với các chi bị xiềng xích màu xám đen hung dữ.
Con cáo ngẩng đầu lên. Mắt chúng tôi chạm nhau. Nó hú lên.
Âm thanh khủng khiếp gây ra một làn sóng xung kích khiến đèn mana nhấp nháy và bắn ra những tia lửa màu tím nổ lách tách khắp căn phòng. Hành động theo bản năng, tôi niệm Sơ Cấp Ma Pháp, Thiên Thổ Thành nhiều lần. Ngay khi tôi khom người xuống thì vụ nổ đã lấp đầy không khí xung quanh tôi bằng những mảnh tường vỡ.
"C-Chuyện này chả vui tý nào," tôi lẩm bẩm.
Mười hai trong số mười ba bức tường của tôi đã bị phá hủy hoàn toàn. Các vết nứt chạy qua một nửa bức tường còn lại. Tôi không thể bắt đầu tính toán được đã mất bao nhiêu mana vào đó!
Con cáo trắng cố gắng đứng dậy, chống lại những sợi xích của nó, nhưng những sợi xích sẫm màu chống trả lại bằng một luồng mana nham hiểm. Tôi biết ma thuật đó, và nó khiến sự ghê tởm của tôi trỗi dậy. Đó là bản nhái của Toả Quang Thuẫn và Tái Phục Sinh được Gerard và Gaucher, hiệp sĩ của Thánh Linh quốc mà Caren và tôi đã đánh bại ở Đông đô, sử dụng. Nghĩa là phạm vi của giáo hội thậm chí còn mở rộng—
Với tiếng gầm chói tai làm rung chuyển các bức tường của căn phòng, con cáo ngã gục. Tôi bịt tai lại. Và rồi, tôi chợt nghĩ: Có thể con thú... đang hét lên? Tôi nhận ra lý do tại sao con rắn lại dẫn tôi vào căn phòng này—nó muốn tôi phá vỡ xiềng xích.
Tôi nhìn qua bức tường đá của mình vào con cáo. Những chiếc xiềng xích dường như đã ghim chặt nó xuống đến mức không thể di chuyển nhiều. Nó đang gầm gừ và run rẩy, có lẽ là vì đau đớn.
Tôi nhớ lại một bài học mà cha tôi đã dạy mình khi tôi còn nhỏ. "Con có thể quên những việc mình đã làm," ông đã nói, "nhưng đừng bao giờ quên những gì người khác làm cho con." Và vì con rắn đã tháo vòng tay cho tôi... nên tôi phải đền đáp lại ân huệ đó.
Cha ơi, con chưa bao giờ làm trái lời cha dạy. Nếu con bắt đầu ngay từ bây giờ, con sẽ là người như thế nào?
Tâm trí tôi đã quyết định. Nhưng mana của con cáo vẫn lấn át mana của tôi rất nhiều. Ngay cả khi tôi ở trạng thái tốt nhất, tôi cũng không thể với tới được phía bên kia của căn phòng—và tôi còn lâu mới đạt được trạng thái tốt nhất. Sau khi thở dài, tôi nhảy ra khỏi bức tường.
Con cáo không thể đứng vững, nhưng nó hú lên, và phần đầu của bộ lông trắng tinh của nó chuyển sang màu tím khi nó thi triển Lôi Ma Pháp mà tôi chưa từng thấy. Tám cột điện đè xuống tôi, thống trị căn phòng. Tôi đã cố gắng can thiệp, nhưng tôi không bao giờ làm kịp—tôi thiếu mana, và mã hóa của ma thuật thay đổi như thể nó còn sống. Và không có phép thuật nào trong tầm tay tôi có thể đủ để chặn hoặc chuyển hướng cuộc tấn công. Chỉ còn lại một lựa chọn!
Tôi dồn chút mana ít ỏi còn lại vào Phong Ma Pháp. Sau đó, tạo ra một kết giới kháng lôi, tôi chạy nước rút qua khe hẹp giữa những cây cột nổ lách tách. Tôi chỉ lướt qua tia sét trong chốc lát, nhưng nó vẫn giáng cho tôi một đòn đau đớn. Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi tôi. Tuy nhiên, tôi đã vượt qua được con cáo!
Những sợi xích được nối với tường. Nếu mình có thể chạm trực tiếp vào chúng, mình sẽ có thể—
"Ờm, mình cho rằng hy vọng như vậy là quá nhiều," tôi lẩm bẩm khi con cáo nhấc thân hình run rẩy của nó lên và chuẩn bị niệm một ma pháp khác.
Thuật thức lơ lửng là đỉnh cao của sự chính xác, và nó bùng cháy với điện khi nhắm vào tôi. Lượng mana mà nó chứa dễ dàng vượt qua các tia mà Gaucher đã bắn ra sau khi biến đổi bản thân bằng Tái Phục Sinh và Toả Quang Thuẫn. Tôi không thể chiến đấu với ma thuật này một mình.
Tôi từ từ giơ tay lên và nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của con cáo trắng. "Ta không muốn làm tổn thương mi đâu," tôi nói. "Ta có thể giải thoát mi khỏi những sợi xích đó. Làm ơn, hãy tin ta đi."
Đột nhiên, mọi ngọn đèn trong phòng đều tắt ngúm. Chúng không hết mana—đây là sự can thiệp! Trước khi tôi kịp phản ứng, tôi thấy mình bị ghim xuống sàn với tiếng kim loại va chạm mạnh. Một tiếng hét thoát ra khỏi miệng tôi, nhưng tôi bất lực không thể di chuyển.
Khi ánh sáng trở lại, con cáo đang nhìn chằm chằm xuống tôi, răng nanh sắc nhọn của nó nhe ra. Tôi thấy sự cảnh giác dữ dội trong mắt nó.
Trời ơi. Giữa cơn đau và sự thiếu hụt mana, mình nghĩ có thể ngất đi mất.
Với nỗ lực to lớn, tôi đã chạm được ngón tay vào sợi xích và cố gắng thâm nhập vào thế giới kỳ diệu của nó.
Gừ. Thứ này là gì thế? Nó được làm để thắt chặt mỗi khi con cáo di chuyển. Chúng đang cố làm gì vậy, xé chân nó ra sao? Đây không phải là cách đối xử với một sinh vật sống!
Sử dụng tất cả mana còn lại, tôi ép mình vào một sợi xích duy nhất... và cắt đứt nó. Cái cùm rơi xuống với một tiếng va chạm vang dội, và tôi nghe thấy sàn nhà nứt ra bên dưới nó.
Con cáo trắng rút chân trước bên phải của nó ra khỏi tôi với vẻ mặt rõ ràng là bối rối. Nhìn vào chân tay đầy máu thật đau đớn.
"Điều đó có mang lại cho ta... một chút lòng tin không?" Tôi hỏi yếu ớt, cố gắng mỉm cười khi tầm nhìn của tôi trở nên tối sầm lại.
Vô ích thôi. Mình không thể nhấc nổi một ngón tay nữa. Mình thực sự...thà chết còn hơn.
Điều đầu tiên đập vào giác quan của tôi khi tôi tỉnh dậy, rên rỉ, là ánh sáng mờ nhạt của đèn mana. Rõ ràng là con cáo đã chọn không ăn thịt tôi ngay tại chỗ. Cũng không có dấu hiệu nào của con rắn.
Điều đó làm tôi nhớ đến một lời nhận xét mà một cô gái thích đồ ngọt nào đó đã từng nói với tôi: "Hừm. Giờ cậu ăn không ngon chút nào. Cậu phải ngọt ngào hơn với tớ cơ."
Alice nè, tớ không đi ăn tráng miệng với những cô gái nói những điều như thế đâu.
Dù chỉ nửa tỉnh nửa mê, tôi vẫn cố gắng ngồi dậy. Ngay lúc đó, với tiếng kim loại va chạm, một cô gái thú nhân nhỏ bé mắt đẫm lệ mặc đồ trắng choàng tay ôm lấy tôi.
Câu "Xin lỗi?" sửng sốt của tôi hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh này. Tôi bắt lấy cô gái—một phản xạ sinh ra từ thói quen—nhưng tâm trí tôi đang quay cuồng.
L-Loli Caren đang làm gì ở đây vậy?!
Tôi trợn mắt nhìn cô gái trong ánh sáng mờ ảo, rồi lắc đầu. "Không phải, cô bé không phải em gái mình. Tóc Caren chưa bao giờ dài hay nhạt màu như thế này, và tai và đuôi cũng khác. Thực ra, với đôi mắt vàng kim ấy, trông gần giống như..." Tôi im bặt, choáng ngợp bởi những ký ức về Atra, cô gái tộc cáo đã chết khi che chở cho em gái mình khi chúng tôi còn nhỏ.
Cô bé không trả lời. Chỉ giữ im lặng, chỉ cho tôi thấy cổ tay trái của mình. Nó bị còng tay—hay đúng hơn, một cái cùm đã cắn vào nó đủ sâu để chảy máu. Những sợi xích tương tự trói chặt chân cô bé. Nước mắt chảy dài từ đôi mắt to của cô bé khi cô bé lắc đầu phản đối.
Cơn thịnh nộ sôi lên trong tôi. Không chút do dự, tôi can thiệp vào ma thuật của những sợi xích, lờ đi cơn đau rát và cảm giác ghê tởm như những con bọ nhỏ bò khắp cơ thể tôi. Một số phần của thuật thức có nét tương đồng rõ rệt với Gaucher.
Mình có thể làm được!
Tôi dồn hết sức mạnh vào việc phá vỡ ma thuật. Xiềng xích trên chân và cổ tay trái của cô gái tách ra và rơi xuống sàn, nơi chúng tan rã thành ánh sáng xám đen nham hiểm.
Hành động tiếp theo của tôi là thi triển ma pháp sơ cứu thầm lặng lên vết thương của cô gái. Việc điều trị của tôi sẽ để lại sẹo—tôi cần đưa cô ra ngoài và tìm ai đó để sớm truyền cho cô Thượng Cấp Ma Pháp hồi phục.
Rồi đến những hình vẽ rung động kỳ lạ trên cổ tay và mắt cá chân của cô bé. Tôi cho rằng đó là lời nguyền, vì chúng giống với những vết hằn trên cổ tay của chính tôi. Giải trừ lời nguyền là một nhánh ma thuật cực kỳ cao cấp—chưa kể đến việc tốn nhiều mana. Rất ít người có khả năng thực hiện được. Giáo sư và hiệu trưởng có thể, nhưng không ai khác trong quan hệ thân cận của tôi có thể làm được. Tôi đã ghi một ma pháp thanh tẩy thử nghiệm vào sổ tay của Stella, nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa thành thạo.
Trong khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ u ám, cô bé nhìn tôi với vẻ sửng sốt không tin nổi. Cô bé rơi nhiều nước mắt hơn khi ôm chặt tôi.
"Anh tên là Allen," tôi nói. "Tên em là gì?"
Cô gái vẫn tiếp tục khóc vào ngực tôi. Tai cô bé giật giật, có lẽ cô bé hiểu tôi nhưng không thể nói.
Em ấy bị xiềng xích và trông giống như thú nhân tộc cáo, tôi suy nghĩ, chấp nhận sự thể hiện của cô bé mà không phản kháng. Tóc em ấy màu trắng pha màu tím nhạt ở phần ngọn, và đôi mắt màu vàng kim.
"Ngay cả mana cũng ngang ngửa với con cáo đó," tôi trầm ngâm.
Cô gái nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
"Đừng lo lắng. Anh xin lỗi về chuyện trước đó nhé."
Cô bé lắc đầu liên tục rồi gục xuống, chán nản. Rõ ràng là muốn xin lỗi.
Mình đã đúng—em ấy CHÍNH LÀ con cáo trắng đó.
Cô gái liên tục liếc nhìn tay và chân của mình.
"Vẫn còn đau không?" Tôi hỏi. "Giá như anh giỏi ma pháp hồi phục hơn một chút."
Với một loạt cử chỉ khoa trương, cô bé ra hiệu rằng tôi không cần phải lo lắng.
Em ấy thực sự khiến mình nhớ đến Caren thời thuở bé, tôi nghĩ, xoa đầu cô bé một cách nhẹ nhàng để cảm ơn. Ồ, nhưng tóc em ấy có cảm giác khác.
Cô bé tỏ ra nhột nhạt, nhưng vẫn vui vẻ dụi đầu vào tay tôi.
Giờ thì, điều này thật thú vị...
Tôi khom người nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp long lanh của cô bé. "Anh cần phải rời khỏi nơi này," tôi nói, "nhưng những người đáng sợ đang đợi ở lối vào, và anh không thể vượt qua chúng. Em có biết lối thoát nào khác không?"
Cô gái nhảy lên và kéo tay tôi trong sự phấn khích vui vẻ. Cổ tay cô bé vẫn còn chảy máu. Có vẻ như quá trình chữa lành của tôi không đủ sức.
"Đợi một lát," tôi gọi cô gái, cô bé có vẻ háo hức muốn lên đường.
Cô bé dừng lại, dù miễn cưỡng, vì vậy tôi đã vỗ nhẹ vào đầu cô bé. Sử dụng Phong Ma Pháp, tôi cắt một phần tương đối nguyên vẹn từ chiếc áo choàng rách nát của mình, sau đó cắt nó theo chiều dọc để tạo thành những miếng băng ngẫu hứng.
"Em có thể cho anh xem cổ tay và mắt cá chân của em không?" Tôi hỏi, mỉm cười khi cúi xuống ngang tầm mắt cô bé. "Anh muốn buộc chúng vào em."
Cô bé ngoan ngoãn giơ tay và chân ra từng cái một. Tôi rửa từng cái bằng Thuỷ Ma Pháp trước khi buộc chúng lại—không quá chặt—bằng một dải vải và thi triển ma pháp chữa lành thầm lặng khác.
"Giờ thì được rồi, nhưng tụi mình sẽ tìm cho em một bác sĩ giỏi sau khi ra khỏi đây nhé."
Cô gái nhìn băng bó của mình một cách bối rối, rồi bắt đầu chạy vòng quanh tôi với vẻ thích thú rõ ràng. Cô bé quả là một bó năng lượng nho nhỏ. Tuy nhiên, làm thế nào cô bé lại bị giam cầm ở một nơi như thế này?
"Phong ấn của Quỷ Lửa," tôi trầm ngâm, nhớ lại những gì Lev đã nói khi hắn ném tôi vào phòng giam. "Mình tin rằng một người tiên phong trong cấm thuật đã sử dụng cái tên đó. Và đây là một tàn tích ở Biển Bốn Anh Hùng, cổ hơn cả Ám Vương Chiến. Có thể là... phòng thí nghiệm của cô ấy không?"
Trong khi suy nghĩ của tôi cuối cùng cũng bắt đầu đi vào đúng hướng, cô gái nắm lấy tay phải của tôi và kéo mạnh. Cô bé dường như đang bảo tôi "Nhanh lên!"
Tôi có thể thấy một cánh cửa khác ở phía trước, và tôi cho rằng mình cần phải đi qua đó. Không còn nơi nào khác để đi. Ít nhất thì cô gái này cũng không có gì xấu xa. Tôi sẽ tin cô bé, tôi quyết định như vậy, khi cô bé vui vẻ dắt tay tôi đi sâu hơn vào vực thẳm.
Một câu "Ấy chà" chậm chạp là tất cả những gì tôi có thể thốt ra sau khi nhìn thấy thứ nằm trong căn phòng bên cạnh. Màu đen như mực của vực thẳm đang há hốc làm tôi nghẹt thở. Những chiếc đèn mana được treo dọc theo các bức tường, nhưng ánh sáng yếu ớt của chúng thậm chí còn không đủ để chiếu sáng phía dưới.
Chúng ta có thể xuống được không đây?
Tôi do dự, và cô gái lại kéo tay tôi một lần nữa, hoàn toàn không sợ hãi. Tai và đuôi cô bé tỏ ra mất kiên nhẫn với sự chần chừ của tôi. Tuy nhiên, tôi không thể không thấy lạnh chân.
Khi tôi không di chuyển, cô gái đã mệt mỏi vì chờ đợi. Cô bé buông tay tôi ra và tiến thẳng vào hố. Tôi hét lên một tiếng kinh hãi, nhưng cô bé đã biến mất. Tôi không thể cảm nhận được một chút dấu vết nào của mana của cô bé.
Tôi đã thử triệu hồi một số ánh sáng và thả chúng xuống mép, nhưng chúng chẳng tiết lộ điều gì. Bóng tối dường như nuốt chửng ánh sáng. Nếu tôi muốn biết có gì ở dưới đó, tôi sẽ phải tự mình đi xuống.
"Mình cho là không còn cách nào khác nữa," tôi lẩm bẩm, gãi đầu.
Sau khi chuẩn bị ma pháp lơ lửng để kích hoạt bất cứ lúc nào, tôi bước vào hố—hoặc tôi sắp bước vào khi, đột nhiên, tôi cảm thấy một bàn tay nhỏ kéo. Cú sốc gần như khiến tôi lên cơn đau tim. Tuy nhiên, tiếng "Này!" đầy tức giận của tôi đã không lọt vào tai cô bé trước mặt tôi, người dường như đang có khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời.
Tôi đã loạng choạng bước về phía trước trên một cầu thang vô hình. Và dù tôi chỉ bước một bước, nhưng mép hố hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn phía trên tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Những bậc thang dưới chân tôi có vẻ vững chắc. Xung quanh chúng tôi, những ánh sáng yếu ớt lướt qua lướt lại. Tôi cảm thấy như thể mình đã bị ném vào bên trong quả cầu thiên thể mà tôi đã từng trình diễn cho các học viên của Học viện Hoàng gia.
"Liệu đây có phải là loại ánh sáng bay xung quanh Đại Thụ trong Lễ Tiễn Linh Hồn không?" Tôi do dự tự hỏi.
Cô gái lên đường với tinh thần phấn chấn. Ánh sáng xoáy lên từ mặt đất dưới chân cô bé, giống như vô số ngôi sao tắm cho chúng tôi trong ánh sáng nhợt nhạt của chúng.
Đây có phải là...một loại ma thuật không?
"Thật không thể tin được," tôi lẩm bẩm trong sự ngưỡng mộ chân thành. Dù trong tình cảnh khó khăn, tôi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, và tôi không thể không mỉm cười. Tôi không biết ai đã xây dựng nơi này, nhưng nghệ thuật kỳ diệu của họ vượt xa mọi thứ tôi có thể hiểu được hiện tại. Làm thế nào mà mọi thứ lại diễn ra như vậy?
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng Lydia bực bội quát lên, "Nói thật đấy, chả đúng lúc đúng chỗ gì hết! Cậu đã quên rằng mình xém chết rồi sao? Hay là cậu vẫn có thể chết sau mười ngày nữa? Hãy có chút cảm giác cấp bách đi! Cậu phải đuổi theo mọi ma thuật mới mà cậu thấy sao?!"
Ờm...Mình biết là mình hơi quá đà rồi.
Cô gái nhìn lại tôi với ánh mắt tò mò, rồi lại kéo tay tôi một cách đầy phấn khích.
Giờ thì, mình tự hỏi điều gì đang chờ đợi ở phía dưới.
✦✧✦✧
Tôi đã đi xuống cầu thang xoắn ốc vô hình trong một thời gian, nhưng vẫn không thấy đáy đâu cả. Chỉ có những ánh sáng nhợt nhạt nhảy múa từ mỗi bậc thang tôi đi xuống và những ánh sáng ma thuật tôi đã triệu hồi làm dịu đi bóng tối đen kịt. Nếu tôi ở một mình, nỗi sợ hãi có thể đã chế ngự tôi. Vâng, nếu tôi ở một mình.
Cô bé tai cáo nắm tay trái tôi nhìn tôi với vẻ bối rối. Cử chỉ đó, giống như rất nhiều thứ ở cô bé, khiến tôi nhớ đến Caren thời thơ ấu.
"Ồ, xin lỗi nhé," tôi nói. "Anh ổn mà."
Cô gái mỉm cười rạng rỡ.
May mắn thay, tôi đã phục hồi đủ mana để triệu hồi nước. Với nó, tôi đã giải cơn khát và rửa sạch một chút bụi bẩn. Và, tôi nghĩ khi liếc nhìn băng quấn trên cổ tay và mắt cá chân của cô gái, nó đã cho phép tôi rửa sạch vết thương của cô bé.
"Tay chân em còn đau không?" Tôi hỏi, đáp lại ánh mắt dò hỏi của cô bé.
Cô lắc đầu.
"Tốt. Nhưng cầu thang này có vẻ như kéo dài mãi mãi."
Cô gái chỉ kéo nhẹ tay tôi rồi tiếp tục dẫn đường. Cô bé chưa từng chủ động buông tay tôi ra kể từ lần đầu tiên nắm lấy. Ngay cả khi tôi băng bó vết thương, cô bé vẫn làm tôi khó chịu khi cố gắng bám chặt trong nước mắt.
Em ấy thực sự giống hệt Caren trước đây.
Tuy nhiên, việc xuống dốc bắt đầu làm tôi mệt mỏi. "Hay là nghỉ ngơi một lát nhé?" Tôi đề nghị.
Cô gái gật đầu mạnh mẽ, vì vậy tôi ngồi xuống tại chỗ và duỗi chân ra. Mọi bộ phận trên người tôi đều đau nhức, và không có ma pháp hồi phục nào tôi có thể thực hiện có thể chữa lành hoàn toàn vết thương nghiêm trọng.
"Hửm? Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi, trả lời cái nhìn kiên quyết của cô gái. "À, em muốn ngồi lên đùi anh à? Được rồi, lại đây."
Cô bé trèo lên người tôi, khuôn mặt rạng rỡ, và ngồi xuống với vẻ mặt sung sướng. Tôi xoa đầu cô bé trong khi suy ngẫm về hoàn cảnh của mình.
Sau trận chiến ở Thị trấn mới, tôi đã bị Bá tước Haig Hayden bắt làm tù binh. Tôi lờ mờ nhớ lại vị hiệp sĩ lớn tuổi, cùng với Bá tước Zaur Zani, đang nhìn xuống tôi trong khi họ đang chỉ huy quân lính của họ.
"Hãy lắng nghe cho kỹ," hiệp sĩ đã nói. "Một hiệp sĩ thực thụ là người nâng đỡ kẻ yếu, hạ bệ kẻ mạnh và liều mạng vì người khác với nụ cười. Đừng bao giờ quên điều đó, các hiệp sĩ trẻ. Chàng trai như cậu Allen ở đây... nên là hình mẫu mà mọi người phấn đấu noi theo trong suốt cuộc đời!"
"Là một pháp sư, không ai ở miền Đông có thể sánh bằng sự tinh tế của cậu ấy!" lão pháp sư tiếp tục. "Và cậu ấy sở hữu sức mạnh nội tâm lớn đến thế nào! Vương quốc của chúng ta là nơi sinh sống của nhiều pháp sư, nhưng tôi không biết ai giỏi hơn. Các pháp sư trẻ, cuộc sống mọi người còn phía trước. Nếu đặt ra cho mình một mục tiêu, thì đó phải là cậu ấy."
Mình chưa bao giờ biết rằng thật xấu hổ khi có người khen ngợi mình khi bản thân không thể đáp trả. Mình nên thử làm thế với các cô bé một lần. Nhưng dù sao thì...
Theo như tôi biết, các bá tước không muốn lấy mạng tôi. Cùng với lão Bá tước Harclay, người đang ở Vương đô, họ là trụ cột của quân đội Algren—những hiệp sĩ và pháp sư trung thành từ những ngày xa xưa. Tất nhiên, đó có lẽ là lý do tại sao họ cảm thấy cần phải tham gia vào thảm họa này.
Sau đó Lev xuất hiện cùng với các hiệp sĩ và thẩm vấn viên của Thánh Linh quốc và đưa tôi đến nơi này—Biển Bốn Anh Hùng, trừ khi tôi đoán sai. Với những cú sốc mà tôi phải chịu đựng trên đường đi và thực tế là, theo hiểu biết của tôi, Gia tộc Algren chưa bao giờ đầu tư vào vận chuyển hàng không, chúng tôi hẳn đã đi hầu hết chặng đường bằng xe ngựa. Và việc tính ngược lại từ số bữa ăn không ngon miệng mà tôi đã nhận được đã dẫn tôi đến... một kết luận vô cùng đau khổ.
Tệ nhất thì đã mười ngày hoặc hơn kể từ khi cuộc nổi loạn nổ ra. Khoảng thời gian đó là quá đủ để Lydia nổi điên, ngay cả với dải ruy băng mà tôi đã giao cho Ryan Bor của đội cận vệ hoàng gia. Cô có thể mất bình tĩnh nhanh đến bất ngờ vào những lúc như thế này. Trừ khi tôi có thể bằng cách nào đó cho cô biết rằng tôi vẫn còn sống—
Cô bé lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
"Vâng? Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
Cô bé đáp lại bằng những cử chỉ ngông cuồng.
"Ồ, anh có nói to thế không? Em biết đấy, có một cô gái trẻ mà anh biết. Cậu ấy tốt bụng nhưng thực sự là một đứa trẻ hay khóc, và anh cần phải nhanh chóng trở về nhà vì cậu ấy có lẽ đã khóc suốt thời gian qua. Hơn nữa, em gái anh cũng đang đợi nữa. Em làm anh nhớ đến em ấy quá đấy."
Cô gái có vẻ thắc mắc.
"Em gái đáng yêu của anh," tôi giải thích thêm. "Tên em ấy là Caren. Anh sẽ giới thiệu em sau khi chúng ta ra khỏi đây."
Cô bé ôm tôi thật nồng nhiệt. Cô nàng biểu cảm thật quyến rũ.
Ai trên đời này đã đặt những sợi xích khủng khiếp đó lên đứa trẻ này? Các thuật thức chứng minh rằng Thánh Linh Giáo hoặc Thánh Linh quốc đã tham gia. Nhưng đây là Công quốc Algren, và xiềng xích của cô gái rõ ràng đã có ít nhất vài năm tuổi. Tôi không nghĩ rằng Lão Công tước Guido Algren, một thần dân trung thành của vương tộc, sẽ cho phép giáo hội tiếp cận. Và trên hết, không một hiệp sĩ hay pháp sư bình thường nào có thể vượt qua được con rắn đó.
Đương nhiên, tôi không có ảo tưởng rằng cô gái này là một thú nhân bình thường. Không ai có thể sống sót trong nhiều năm bị xiềng xích như cô bé. Về phần cô bé thực sự là ai, tôi đã có nghi ngờ của mình.
Nhưng tất cả những điều đó có thể đợi cho đến khi chúng tôi trốn thoát! Nếu tôi không nhanh chóng thoát khỏi đây, Lydia sẽ lao vào, băm nhuyển mọi thứ thành từng mảnh, và thiêu rụi toàn bộ khu vực—thậm chí có thể là toàn bộ hòn đảo—để tiêu hủy bằng chứng. Sau đó... tôi sẽ lại bị bắt cóc. Sẽ không có lý lẽ nào với cô nàng. Với vị trí này, tôi thấy thật dễ dàng để tưởng tượng cảnh cô kéo tôi thẳng về phía bắc qua Biển Bốn Anh Hùng đến Lalannoy. Những tiêu đề tuyên bố rằng, "Công nương Lydia Leinster đào tẩu sang cộng hòa!" sẽ không phải là chuyện đùa.
Tina và Ellie sẽ ổn thôi—Stella ở cùng họ. Thánh nữ của chúng tôi là một người chăm chỉ và có đầu óc sáng suốt. Cô sẽ kiểm soát các em gái của mình và sẽ không làm bất cứ điều gì quá liều lĩnh.
Tất cả những điều này hẳn là khó khăn nhất đối với Lynne. Thật không may, Lydia có xu hướng suy nghĩ hạn hẹp khi cô ấy cảm thấy lo lắng.
Felicia ở cùng Emma và những hầu gái khác, nên có lẽ cô đã trốn khỏi Vương đô và đi về phía nam. Tôi chỉ hy vọng rằng cô không làm hỏng sức khỏe của mình trong quá trình này.
Còn lại...
Tôi xoa đầu cô bé hơi thô bạo và cô bé giật mình.
"Em không thích thế à?" Tôi hỏi. Nhưng cô bé có vẻ khá vui. "Vậy thì thế này thì sao?!" Tôi xoa mạnh hơn, và đứa trẻ ngọ nguậy vui vẻ trên đùi tôi.
Sau Lydia, Caren là người dễ mất bình tĩnh nhất vào thời điểm như thế này. Theo lời cô ấy, "Một người em gái có nghĩa vụ phải bảo vệ anh trai mình!" Nhưng với tư cách là anh trai của cô ấy, tôi thực lòng mong muốn em gái mình được bình an vô sự.
Cha mẹ có an toàn không? Tim tôi đau nhói khi nhớ lại cảnh chia tay trên cây cầu trước Đại Thụ. Nhưng tôi không hối hận. Nếu phải làm lại, tôi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy mỗi lần. Nếu không có cha mẹ và Caren, cuộc đời tôi đã kết thúc từ lâu rồi—chỉ đơn giản là đã đến lúc phải đền đáp.
Còn về Richard... tốt hơn là tôi nên tránh xa anh trong thời điểm này. Anh nóng tính hơn những gì anh thể hiện và chắc chắn sẽ nổi điên trong cuộc gặp tiếp theo của chúng tôi. Bertrand và đồng đội của ông cũng có thể làm như vậy. Họ chắc chắn sẽ tức giận sau khi tôi đẩy họ xuống kênh đào vào phút cuối.
Cô bé bắt đầu hát, và những ánh đèn nhợt nhạt xung quanh chúng tôi nhảy múa như thể chúng là sự sống. Trong khi đó, suy nghĩ của tôi vẫn tiếp tục.
Cuộc nổi loạn sẽ bị dập tắt trong thời gian ngắn. Algren và chư hầu phía đông của họ đã không ra trận trong hai thế kỷ. Do đó, bộ máy hậu cần của họ trở nên mờ nhạt khi so sánh với ba Gia tộc Công tước khác. Ngay cả khi họ chiếm được Vương đô, tôi không nghĩ rằng họ sẽ có thể giữ được nó. Họ có thể vận chuyển hàng tiếp tế bằng đường sắt, nhưng điều đó sẽ không có lợi cho họ—họ vẫn cần phải dỡ hàng, lưu trữ và phân phối hàng hóa. Và việc duy trì một hệ thống như vậy trong thời gian dài sẽ là một công việc to lớn. Tôi rất nghi ngờ rằng thủ lĩnh phiến quân, Grant Algren, sẽ hiểu được sự khó khăn trong nhiệm vụ của mình.
Ở cấp độ chiến thuật thuần túy, sự khác biệt thậm chí còn lớn hơn. Không có đội quân nào trên lục địa có thể đánh bại Leinster và Howard trên chiến trường. Liên minh Công quốc và Đế quốc Yustinian có thể cố gắng lợi dụng cuộc nổi loạn, nhưng ngay cả khi đó, hai Gia tộc Công tước đáng gờm đó có thể dễ dàng gạt chúng sang một bên nếu họ quyết tâm.
Tôi nhớ lại một cuộc trò chuyện mà tôi từng có trong quán cà phê có mái nhà màu xanh da trời đó. Trong khi đang ngấu nghiến một trong những chiếc bánh nướng đặc biệt của họ, một cô gái tóc vàng bạch kim ngắn đã vui vẻ—dù không có vẻ hứng thú—giảng giải cho tôi về cán cân quyền lực quốc tế. "Cừu không thể đánh bại được những chú chó có sói dẫn dắt chúng; chúng chỉ là bữa sáng," tôi tin là cô ấy đã nói vậy. Và "Những chú thỏ không thể đánh bại những chú chim có đại bàng dẫn dắt chúng; chúng chỉ là bữa tối." <Tluc: "Cừu -> Yustinian", "chó, sói -> Howard", "thỏ -> Liên minh Công quốc" và "chim, đại bàng -> Leinster".>
Alice, tớ muốn đền đáp cậu vì đã giúp đỡ trong cuộc chiến với con hắc long, dù tớ nhận ra rằng việc Dũng Giả giúp đỡ có thể là quá đáng để hy vọng. Và tất nhiên, tớ biết cậu sẽ không tham gia vào những cuộc cãi vã nhỏ nhặt của con người. Giờ thì, còn ở đâu đây?
Cuối cùng, Gia tộc Công tước Lebufera miền Tây thậm chí không cần can thiệp. Nhưng họ sẽ can thiệp—nếu thú nhân kêu gọi Cổ Thệ. Không phải ai cũng quên nợ và lịch sử của họ. Tuy nhiên... việc nhớ lại hội đồng tộc trưởng như lần cuối tôi nhìn thấy họ khiến tôi có tâm trạng u ám. Lúc này, họ hẳn đã—
"Woa!"
Cô gái ngồi trên đùi tôi hát xong và áp tay lên má tôi một cách giận dữ. Cô bé rõ ràng là bực bội vì tôi không chú ý đến mình.
"Xin lỗi nhé," tôi nói. "Anh sẽ đền bù cho em... như thế này!"
Cô bé tỏ vẻ ngạc nhiên rồi líu lo thích thú khi tôi đứng dậy, bế cô bé lên. Cô bé nhẹ đến không thể tin được.
"Giờ thì, chúng ta đi thôi."
Từ chỗ bám trên lưng tôi, cô bé trả lời bằng một bài hát hoàn toàn mãn nguyện. Cô bé thực sự có vẻ cư xử giống hệt như Caren đã từng.
Mình cần phải nhanh chóng quay trở lại, quay trở lại nơi mình thuộc về.
Với mục đích mới, tôi tiếp tục hành trình xuống cầu thang xoắn ốc.
✦✧✦✧
"Em nghĩ đây có phải là đáy không?" Tôi tự hỏi thành tiếng khi từng bước chân vô hình cuối cùng cũng nhường chỗ cho nền đất vững chắc và an toàn.
Nhưng khi chúng tôi rời khỏi cầu thang, xung quanh vẫn tối đen như mực. Tôi triệu hồi một số ngọn đèn lơ lửng, nhưng chúng không thể chiếu sáng con đường phía trước. Những ánh sáng nhợt nhạt, nhảy múa cũng biến mất.
Theo như tôi có thể xác định bằng Phong Ma Pháp, chúng tôi đang ở một không gian rộng lớn khác, dù không rộng bằng hội trường phía trên. Tất nhiên, tôi không thể chắc chắn rằng chúng tôi thậm chí đang ở trong cùng một tòa tháp. Nếu cả hai đã bị dịch chuyển mà không nhận ra thì sao? Chạm vào các bức tường đã chấm dứt nỗi lo lắng đó—chúng ẩm ướt với những mảng nước muối. Đồng thời, những gì tôi tìm thấy trên chúng khiến tôi bối rối.
"Những bức tường được phủ đầy những thuật thức cổ xưa," tôi lẩm bẩm. "Liệu chúng có giống với những thuật thức ở đường thủy ngầm ở Đông đô không?"
Cô gái thò đầu qua vai tôi để nhìn chằm chằm.
"Không sao đâu," tôi trấn an cô bé. Sau khi rửa tay bằng Thuỷ Ma Pháp, tôi xoa đầu cô bé. Cô bé thích được cõng trên lưng, nếu tiếng khóc nhỏ đầy thanh âm của cô bé có thể là một ví dụ. Tôi đã ghi nhớ trong đầu rằng sẽ cõng cô bé trên vai mình nếu chúng tôi có thể ra khỏi đây.
Sau đó, tôi đặt cô gái xuống và cúi xuống nhìn vào mắt cô bé. "Đây có phải là nơi em muốn đưa anh đến không?"
Cử chỉ trả lời ấy, sử dụng toàn bộ cơ thể, là một câu trả lời "Vâng!" rõ ràng.
"Được rồi," tôi nói, mỉm cười và gật đầu. "Em có thể dẫn đường không?"
Cô bé lại kêu thêm một tiếng nữa và bay đi, kéo tôi đi bằng tay phải. Cô bé dường như biết chính xác mình đang đi đâu. Đôi tai và đuôi ve vẫy, vui vẻ và không sợ hãi, và cô bé không hề để lộ dấu vết của những giọt nước mắt mà đã rơi trong lần gặp đầu tiên của chúng tôi.
Tôi đi theo, cảnh giác nhìn xung quanh—phòng hờ—và tiếp tục suy nghĩ. Lev đã nói gì? "Mở phong ấn của Quỷ Lửa, rồi chết đi. Ngươi là chìa khóa dùng một lần."
Mình nghĩ hắn đang nói về những sợi xích của em ấy, tôi nghĩ, nhìn cô gái phấn khích phía trước. Mình không cảm nhận được chút mana nào của con rắn trong chúng. Nghĩa là...
"'Phong ấn' thực sự ở xa hơn," tôi lẩm bẩm, dừng lại để nhìn về phía trước.
Đứa trẻ bĩu môi với tôi, như thể muốn nói, "Cứ đi tiếp đi!"
"Ồ, xin lỗi nhiều nhé. Đây, ôm nàooo!" Tôi nói, khuỵu gối và ôm cô bé thật nhẹ nhàng, giống như mẹ tôi vẫn thường làm với mình. Đôi tai giật giật và cái đuôi vẫy ấy cho thấy cô bé thích điều đó nhiều như Caren vẫn thường làm. Khi nhìn kỹ hơn, tôi có thể thấy một chút màu tím trên mái tóc trắng của cô bé—có lẽ đó là màu tự nhiên của nó.
Rồi bụng tôi cồn cào. Tôi theo sau âm thanh đó bằng một tiếng "Aaa" ngượng ngùng, dù đó là một hiện tượng hoàn toàn tự nhiên. Tôi đã không ăn gì kể từ khi những người thẩm vấn đưa tôi đến đây.
Cô gái nhìn tôi, vẻ bối rối, rồi dùng ngón trỏ chọc vào bụng tôi.
"Tiếng động đó có nghĩa là anh đói rồi," tôi giải thích. "Sau khi ra khỏi đây, tụi mình sẽ có nhiều món ngon để ăn."
Cô gái tỏ vẻ lo lắng rồi vội vã chạy đi.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi, ngơ ngác đi theo.
Cô bé dừng lại ngay sau đó... nhưng tôi không thể nhìn thấy gì cả. Tôi đưa đèn lại gần nơi trước mặt chúng tôi, nhưng nó chỉ cho thấy một bức tường đá bẩn thỉu.
Cô gái nhảy lên nhảy xuống phấn khích.
"Ở đây? Anh không thấy bất k—"
Ngay khi tay phải chạm vào tường, một cảm giác hồi hộp chạy dọc sống lưng tôi.
Đây chính xác là cảm giác khi chiến đấu với con hắc long hay ác ma bốn cánh đó—giống như nỗi sợ về một khoảng cách không thể vượt qua đang bóp nghẹt trái tim mình. Nhưng mà...
Cô gái không cảm thấy như vậy. Ngược lại, cô bé vẫy đuôi rất phấn khởi và trông như thể muốn biết tại sao tôi lại mất nhiều thời gian như vậy.
Cho rằng mỉnh sẽ không tạo được ấn tượng tốt nếu bây giờ bản thân bỏ cuộc.
Cười toe toét với chính mình, tôi tiếp tục chạm vào bức tường. Một lát sau, mana tràn về phía sau tôi! Tôi quay lại ngạc nhiên khi thấy những ngọn đèn mana trên tường đều sáng lên và con rắn lửa bay về phía tôi. Tôi nhảy sang một bên, và nó đâm sầm vào bức tường, bị hút vào.
"C-Cái gì thế này?!"
Một cánh cửa đen tuyền hiện ra ở nơi mà tôi chắc chắn là có một tảng đá trống trước đó. Một luồng mana đỏ tươi chảy theo và bắt đầu đồng thời tạo ra tám thuật thức phức tạp nhất mà tôi từng thấy.
L-Liệu mana này có phải là...
"Cùng loại với dạng của Chước Nhiệt Lân sao?!" Tôi thốt lên. "Vậy thì... đây hẳn là 'phong ấn của Quỷ Lửa'!"
Tôi cảm thấy tim mình run rẩy. Tôi đã có Lydia và Tina bên cạnh trong cuộc gặp gỡ đó. Tuy nhiên, bây giờ—
Những ngón tay nhỏ ấm áp khép lại quanh bàn tay trái của tôi. Cô gái tai cáo mỉm cười nhẹ nhàng với tôi, như thể muốn nói, "Đừng lo lắng. Em ở đây, nhớ chứ?"
Tâm trí tôi đã ổn định. Tôi đã từng thấy thuật thức của cô ấy trước đây, nên tôi có thể xử lý được. Và nếu tôi để nỗi sợ chế ngự mình...
"Mình không có quyền nhìn thấy tương lai của Lydia hay các cô gái!"
Các thuật thức lan rộng ra không chỉ bao phủ cánh cửa mà còn bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh. Vẻ đẹp của chúng khiến tôi ghen tị đến phát xanh, và độ chính xác của chúng thực sự vô song. Nhưng chúng cũng cực kỳ thù địch. Nếu chúng giải phóng ma thuật, tôi sẽ vong mạng ngay.
Tôi hít một hơi thật sâu, chạm vào cánh cửa đen để bắt đầu can thiệp... và ngay lập tức nhận được một sự ngạc nhiên khó chịu—lượng thông tin khổng lồ gần như làm cháy não tôi. Tôi phải đấu tranh để không khuỵu gối xuống.
Trong đầu, tôi đã tổng hợp lại những gì mình đã học được:
• Những thuật thức này giống với thuật thức của con rắn lửa.
• Tất cả đều được mã hóa và quá trình mã hóa thay đổi với tốc độ chóng mặt.
• Việc cướp bóc hoặc đánh sập chúng là điều không thể.
• Mã hóa này gần như giống hệt với mật mã được sử dụng trong cuốn nhật ký có chứa thuật thức của Chước Nhiệt Lân.
• Những ma pháp này chứa một lượng mana khổng lồ—nhiều hơn Lydia có thể tạo ra bây giờ và ngang bằng với những gì tôi tưởng tượng Tina có thể đạt được một ngày nào đó ở đỉnh cao sức mạnh. Bất cứ ai đã tạo ra những thứ này chắc chắn là một thiên tài siêu phàm.
• Nếu tấn công, họ sẽ tấn công bằng sức mạnh của ma pháp bao vây chiến lược!
Các thuật thức vẫn tiếp tục phát triển trong suốt thời gian đó, thậm chí còn vươn tới cầu thang xoắn ốc mà chúng tôi sẽ đi xuống. Tôi nhăn mặt. Nếu tôi không giải trừ chúng, những ma thuật này không chỉ san phẳng hòn đảo mà còn để lại dấu ấn của chúng trên cảnh quan xung quanh nữa!
Cô gái nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Cô bé hẳn không thể theo kịp những gì đang diễn ra.
Tôi đã giải mã được mã hóa và chuẩn bị giải trừ ma thuật đầu tiên, nhưng nó đã thay đổi trước khi tôi có cơ hội. "Xin lỗi!" Tôi nói trong khi vật lộn với các thuật thức thay đổi nhanh chóng. "Với mana của mình, điều này có thể hơi khó khăn!"
Cô gái nhìn tôi với vẻ bối rối, rồi chắp tay lại và bắt đầu hát. Ánh sáng nhợt nhạt bắt đầu tụ lại xung quanh tôi và sáng hơn.
"Chuyện gì thế này—"
Tôi để câu hỏi của mình chìm vào sự sốc khi mana của tôi đột nhiên tăng vọt. Có phải tôi đã bị buộc phải kết nối với những ánh sáng nhấp nháy không?!
Tôi cảm thấy như mình có thể làm bất cứ điều gì. Tôi chỉ từng trải qua cảm giác choáng ngợp này một lần trước đây—khi tôi tạo nên liên kết sâu sắc với Lydia trong cuộc chiến chống lại con hắc long. Và thậm chí điều đó có thể không dữ dội như vậy.
Mình biết mà. Đứa trẻ này là Đại Ma Pháp. Và những ánh sáng này là tinh linh nguyên tố, vì vậy— Không, chuyện đó thì để sau!
Dựa vào mana mới tìm thấy, tôi bắt đầu giải trừ thuật thức bằng vũ lực. Trong khi làm vậy, tôi vung tay phải và thi triển nhiều lần Thượng Cấp Ma Pháp, Đế Quang Trị Liệu vào cô gái và tôi. Khi vết thương của chúng tôi lành lại, tôi thử gỡ bỏ lời nguyền, nhưng vô ích.
Những dấu hiệu nguyền rủa này thật quá đáng! Giá mà mình dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về thanh tẩy!
Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng ngăn chặn sự lan truyền của các ma thuật trong khi tôi tách chúng ra. Một, hai, ba, bốn... Cuối cùng, tôi đã phá vỡ thuật thức thứ bảy. Ngay khi tôi bắt đầu làm chủ thuật thức thứ tám và cũng là thuật thức cuối cùng, độ khó tăng vọt. Tôi rên rỉ khi thuật thức cuối cùng đẩy tôi trở lại, thậm chí còn ăn vào các ma thuật mà tôi nghĩ rằng mình đã giải trừ.
Không tốt!
Đúng lúc này, một loại ma pháp hỗ trợ xa lạ xuất hiện trên cửa, cùng với chữ viết. Thuật thức vừa tao nhã vừa vững chắc, dựa trên tám nguyên tố.
Liệu thứ này có bắt nguồn từ Thảo Ma Pháp không?!
Tôi nhanh chóng kết hợp thuật thức mới vào thuật thức của mình, giúp tăng tốc quá trình giải mã.
Tôi có thể nói rằng thông điệp này khá cũ vì nửa đầu của nó đã bị hư hỏng đến mức không thể đọc được, và các chữ cái được sử dụng cho phép tôi thu hẹp khoảng thời gian. Nhánh phía tây của tộc sói đã sử dụng phương ngữ này cách đây khoảng hai trăm năm!
...Ba chúng tôi đã băng qua hành lang đa chiều và đến đây, trong sâu thẳm của tòa tháp phòng thí nghiệm Etherheart. Và dù chúng tôi đã gỡ bảy phong ấn trên cánh cổng đen, cả ba vẫn chọn rút lui. Đối với bất kỳ ai trong gia tộc tôi có thể đọc được điều này, tôi để lại một ma pháp để giúp bạn, và cái tên sẽ mở khóa phong ấn cuối cùng. Khi bạn đi sâu vào vấn đề, tôi không đủ can đảm để xem điều gì nằm ở cuối. Nếu bạn thấy điều này hữu ích, tôi hy vọng bạn sẽ để lại một quả của Đại Thụ trên mộ tôi. Tên là...
Tên và ngày tháng đã biến mất, nhưng tôi có thể đoán được. Không nhiều thú nhân nói phương ngữ tộc sói nhánh phía tây và thèm muốn quả của Đại Thụ.
Ra là thế. Vậy là người đó cũng đến đây. Bây giờ, hai thế kỷ sau, mình ở đây với cùng một cái tên. Liệu những điều kỳ diệu sẽ không bao giờ chấm dứt? Và để kết thúc...
Tôi nhìn cô bé cáo nhỏ đang hát và mỉm cười.
"Tên của em cũng là Atra."
Đôi mắt vàng kim của cô bé mở to. "Atra," cô bé lẩm bẩm, ngượng ngùng nhưng đầy niềm vui.
Ánh sáng xung quanh chúng tôi trở nên rực rỡ chói lọi, và mana mà tôi có thể sử dụng tăng lên theo cấp số nhân. Phong ấn đã chiến đấu với tôi một cách ngoan cố đã tan chảy. Sau đó, cuối cùng, thuật thức thứ tám đã tan rã. Tôi chạm vào bề mặt trần trụi của cánh cửa đen và đẩy bằng tất cả sức mạnh của mình.
Khóe mắt tôi thoáng thấy con rắn lửa đang biến hình thành một nữ pháp sư với mái tóc dài màu đỏ thẫm và một cặp kính nhỏ.
Mình đã thấy cô ấy ở đâu rồi— Cảnh tượng khi mình phong ấn Chước Nhiệt Lân!
Khoảnh khắc tiếp theo, Atra và tôi bị hút vào cánh cửa đen. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cô bé hát.
✦✧✦✧
"Ở đâu thế này...?"
Điều tiếp theo tôi biết là chúng tôi đang đứng trên một con đường đá xa lạ. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy dấu vết nào của cánh cửa hay nơi chúng tôi vừa rời đi. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống cả hai, và tôi cảm thấy một làn gió dễ chịu. Những bông hoa mà tôi chưa từng thấy trước đây nở rộ bên con đường, chạy qua những lùm cây rậm rạp. Đây không phải là cõi tối tăm ngầm theo bất kỳ trí tưởng tượng nào. Không có một bóng người nào trong tầm mắt.
"Một khu rừng nào đó?" Tôi lẩm bẩm khi quan sát quang cảnh. "Không phải, cây cối được sắp xếp quá gọn gàng, và con đường này rõ ràng là do con người tạo ra. Có lẽ là một khu vườn bị bỏ hoang từ lâu? Tina có thể kể cho mình nhiều hơn về nó."
Tôi nhìn lên và thấy những cành cây đâm xuyên qua phần còn lại của một tòa nhà, trông như thể nó từng được lắp kính. Và cao phía trên...
"Một đàn griffin biển xanh?" Theo hiểu biết của tôi, giống loài đó chỉ sống ở các vùng phía đông của vương quốc. Tôi đã băn khoăn về bằng chứng trong một thời gian. Sau đó, tôi nghĩ ra một lời giải thích. "Đây hẳn là tàn tích của một nhà kính, hay thứ gì đó tương tự. Nhưng mà, làm sao chúng ta lại đến đây từ nơi sâu thẳm như vậy— Woa!"
Atra giật mạnh tay trái của tôi bằng cả hai tay. Rõ ràng là cô bé muốn tôi đi theo mình. Tôi không thể đoán được chúng tôi đang ở đâu nhưng đã chọn đi theo sự dẫn dắt của cô bé trong lúc này. Chúng tôi cùng nhau lên đường.
Khi chúng tôi tiếp tục đi xuống con đường, tôi đã trải qua một cảm giác déjà vu mạnh mẽ. Dù nơi này rõ ràng được xây dựng trên quy mô lớn hơn, nhưng cách bố trí lối đi, cách trồng cây và hoa, và thậm chí cả vị trí của nơi từng là khu vực nghỉ ngơi đều có những điểm tương đồng đáng kinh ngạc với nhà kính của Tina ở ngoại ô Bắc đô.
"Hoặc ngược lại," tôi trầm ngâm. "Có lẽ nơi này chính là nguồn cảm hứng."
Ngay cả Vương đô cũng không thể tự hào có một nhà kính lớn như nhà của Tina. Lúc đó tôi chỉ ấn tượng với kích thước của nó. Tuy nhiên, khi nhìn lại, tôi không khỏi tự hỏi làm thế nào mà ngay cả Gia tộc Công tước lại có thể vượt qua được thành phố đầu tiên của vương quốc. Tôi nghĩ rằng Công tước Walter đã cố tình che giấu thông tin. Rất có thể, chính ông cũng không biết. Tôi sẽ phải hỏi ông ấy xem ai đã thiết kế nhà kính đó khi chúng tôi gặp lại nhau lần sau.
Cuộc điều tra của tôi về người mẹ quá cố của Tina và Stella hầu như không có tiến triển gì, dù tôi đã theo đuổi nó từ mùa đông. Tuy nhiên, tôi đã biết được họ gốc của bà ấy—Etherheart. Và tôi vừa đọc được cái tên đó trong tin nhắn trên cửa.
"Nghĩa là Nữ Công tước Rosa có thể biết về vụ việc này— Aaa!"
Một vòi nước lạnh ngắt đã chấm dứt suy đoán của tôi một cách đột ngột. Một tiếng kêu du dương đã thu hút sự chú ý của tôi đến Atra, người đã trèo vào phần còn lại của một đài phun nước ngay phía trước. Nước vẫn đang chảy ào ạt vào bồn nước đổ nát. Cái nhìn tinh nghịch và cái đuôi quẫy đạp của cô bé cho tôi biết rằng cô bé muốn chơi.
"Nhìn kia kìa! Có trẻ hư ở đây không?" Tôi hỏi, nhìn từ mình sang cô gái. "Những đứa trẻ không ngoan sẽ bị... phạt!" Tôi nhảy xuống đài phun nước cũ và bắt đầu rửa Atra trong dòng nước sạch.
Tôi thích thú nhớ lại rằng Caren và tôi thường nhảy xuống một con kênh như thế này trên đường về nhà sau khi chơi đùa. Nhưng trong khi tôi đang hoài niệm, Atra đã thoát khỏi vòng tay tôi và vui vẻ té nước vào tôi.
"Em có gan ghê đó," tôi đe dọa khi cô gái ồn ào kia quay người bỏ chạy. Cô bé giống hệt một đứa trẻ thú nhân khi vừa bơi vừa kêu lên thích thú.
Sau khi tôi phủi sạch bụi bẩn trên người, chúng tôi tiếp tục lên đường, vừa ăn vừa nhâm nhi những trái cây ngon ngọt hái từ những cái cây chúng tôi đi qua. Tôi đã rất thích thú khi phát hiện ra rằng những loài chim và động vật nhỏ không hề bỏ chạy khi chúng tôi đến gần. Có vẻ như con người đã trở thành một cảnh tượng vô danh ở đây.
Atra kéo tay trái tôi.
"Ồ, mình biết mà," tôi nói khi cánh cửa vào một căn phòng riêng rất giống phòng của Tina hiện ra trước mắt.
Tôi bước đến cánh cửa gỗ và thận trọng đặt tay lên đó. Dù không có kết giới, nhưng nó đã được bao bọc trong lớp ma thuật bảo quản. Tôi từ từ mở nó ra, rồi cứng đờ.
"Thật...không thể tin được," tôi lẩm bẩm, kinh ngạc.
Căn phòng được phủ kín bởi những giá sách. Chúng bắt đầu từ gần cửa ra vào và kéo dài dọc theo các bức tường. Một lần nữa, nó lại gợi cho tôi nhớ đến căn phòng của Tina, nhưng ở quy mô lớn hơn nhiều. Tôi chạm vào một tập sách—Sử Ký Về Tất Cả Thiên Hiệp Sĩ Và Thiên Pháp Sư. Những danh hiệu đã tuyệt chủng đó từng ám chỉ những bậc thầy còn sống mạnh nhất về chiến đấu tầm gần và tầm xa.
"Không có bụi."
Rõ ràng là ma pháp bảo tồn đã mở rộng ra toàn bộ căn phòng. Tôi hầu như không thể chờ đợi để xem qua thư viện riêng này. Tuy nhiên...
Tôi nhìn Atra. Việc chơi đùa quá mức đã khiến cô bé phủ đầy lá rụng, nghĩa là điều đầu tiên tôi phải tìm kiếm là...
"Tắm rửa, mình cho là vậy," tôi lẩm bẩm một cách cam chịu. "Với tất cả ma pháp bảo tồn nơi này, có lẽ vẫn còn sử dụng được. Vậy nên— Nè! Quay lại đây!"
Atra chạy nhanh vào phòng, tai và đuôi dựng ngược lên. Tôi cho rằng cô bé không thích tắm lắm.
Thậm chí còn giống Caren thời bé hơn.
Tôi cười khúc khích và bắt đầu chơi trò đuổi bắt với đứa trẻ.
Một lúc sau khi đuổi theo, tôi đã thành công trong việc phát hiện ra một bồn tắm ngoài trời vẫn còn hoạt động. Sau khi tắm và ngâm mình để lấy lại bình tĩnh, tôi bắt đầu mơ hồ nhìn thấy bức tranh toàn cảnh.
Nơi này rộng hơn hầu hết các dinh thự, nhưng lại không có hành lang—mỗi cánh cửa đều mở thẳng vào phòng bên cạnh. Thư viện khổng lồ mà tôi bước vào lần đầu, một căn bếp rõ ràng là chưa sử dụng, bồn tắm nước nóng lộ thiên, một khu vực làm việc đơn giản, và nhiều thứ khác được thiết kế để tạo thành một nơi ở hoàn chỉnh. Không có thuật thức nào giữ cho nó phù hợp với các mô hình hiện có. Lượng mana ít ỏi của tôi sẽ không đủ để kích hoạt một trong số chúng.
Tôi lướt tay trên những chiếc tủ đen xếp dọc theo các bức tường của căn phòng. Tôi đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng mới mà Atra đã tìm thấy cho tôi trong chuyến thám hiểm của tôi. Có lẽ cô bé đã từng sống ở đây.
Tủ quần áo được làm bằng gỗ. Nhưng loại gỗ nào có thể ngăn chặn sự mục nát trong nhiều thế kỷ, ngay cả khi được bảo quản bằng ma thuật? Tâm trí tôi nhảy vọt đến Đại Thụ cao chót vót trên Đông đô.
Atra nhìn tôi với vẻ bối rối, tự hỏi tại sao tôi không đi theo cô bé, và chạy đến chỗ tôi. Tóc cô bé ướt, và đang mặc một chiếc váy trắng mới, nhưng những miếng băng tôi buộc quanh cổ tay và mắt cá chân vẫn còn nguyên—cô bé có vẻ không muốn tháo chúng ra. Tôi giả vờ không để ý đến cô bé đang đến gần... rồi ôm chầm lấy cô bé. Đã bắt được tù nhân!
Cô bé vùng vẫy trong vòng tay tôi, dùng toàn bộ cơ thể để phản đối. "Không có gì bất công trong chuyện đó cả," tôi đáp. "Nào, chúng ta hãy sấy tóc cho em thôi, sau đó tìm một nơi để nghỉ ngơi nhé."
Atra chỉ tay vào một cánh cửa. Tôi đi theo chỉ dẫn của cô bé qua nhiều căn phòng chứa đầy tủ quần áo và đến một cánh cửa khác, lớn hơn những cánh cửa còn lại. Nó nhấp nháy mã hóa khi Atra chạm vào, ngăn cản chúng tôi vào. Tuy nhiên, cuối cùng, thuật thức đã hết tác dụng và cánh cửa mở ra.
"Được rồi."
Chúng tôi thấy mình đang ở trong một phòng ngủ có một chiếc giường có màn che lớn ở giữa. Một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế đơn giản có niên đại cổ xưa nằm cạnh đó. Nhiều tủ quần áo hơn xếp dọc theo các bức tường, và đèn chiếu sáng ở bốn góc. Một tấm thảm đỏ thẫm nổi bật phủ kín sàn nhà.
Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã bước vào, và Atra đã lợi dụng sự khó chịu của tôi để thoát khỏi tay tôi. Cô bé nhảy thẳng lên giường—hay đúng hơn là vào ma pháp lơ lửng của tôi, thứ đã bắt được cô bé trước khi đáp xuống. Cô bé khéo léo xoay tròn giữa không trung, mái tóc, tai và đuôi dựng đứng khi cô bé bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
"Không được," tôi nói với cô bé. "Không phải khi tóc em còn ướt."
Tôi đặt cô bé xuống chiếc ghế gỗ và bắt đầu sấy tóc bằng một làn gió ấm áp kỳ diệu. Cô bé cười rạng rỡ và líu lo vui sướng.
Chiếc bàn và chiếc ghế này không phải do một người thợ thủ công làm ra mà là do một người nghiệp dư làm bằng tay. Nhưng đồng thời...
"Họ hẳn phải trân trọng những thứ này lắm. Có hơn một nghìn ma pháp bảo tồn trên đó," tôi lẩm bẩm. "Đây, xong rồi."
Atra đứng dậy và bắt đầu xoay tròn tại chỗ, có lẽ là đang tận hưởng cảm giác của mái tóc mới gội và khô của mình. Sau đó, cô bé nhảy về phía tôi. Tôi đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy, và cô bé ngay lập tức bắt đầu trèo lên người tôi.
Ôi không! Cuối cùng mình cũng tắm sạch sẽ em ấy được rồi, và em ấy lại muốn chơi tiếp!
Với một ma pháp lơ lửng khác, tôi nhẹ nhàng ném cô gái giật mình lên giường. Atra nhảy lên giường vài lần với sự phấn khích vui sướng trước khi chui vào chăn. Cô bé ngọ nguậy dưới chăn một lúc, rồi thò đầu ra nhìn tôi. Sinh vật đáng yêu ấy vỗ nhẹ vào giường vài cái, yêu cầu tôi ngồi xuống. Khi tôi tuân thủ, cô bé đặt đầu lên đùi tôi, vì vậy tôi vuốt ve nó, với sự hài lòng rõ ràng trên khuôn mặt. Chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đặn, thư thái báo hiệu rằng cô bé đã chìm vào giấc chiêm bao.
Tôi nghĩ mình biết Atra là gì. Nhưng bất kể bản chất thực sự của cô bé là gì, tôi vẫn nợ cô bé mạng sống của mình. Tôi sẽ tìm cách để xoay xở. Một lần nữa, tôi nhớ lại bài học mà tôi đã học được trên đầu gối của cha mình: "Con có thể quên những điều mình đã làm, nhưng đừng bao giờ quên những gì người khác làm cho con."
Tôi rút tay trái ra và nhẹ nhàng đặt lên đầu đứa trẻ.
Vâng thưa cha, con nhớ rồi ạ. Dù sao thì con cũng là con trai của cha mà.
Tôi cảm thấy có sự hiện diện đằng sau mình. Tôi từ từ chuyển đầu Atra sang gối, rồi đứng dậy và quay lại. Tôi ngờ rằng thử thách thực sự vẫn chưa đến.
"Tôi đang đợi cô đấy," tôi nói.
"Chúng ta hãy mang chuyện này đi nơi khác," giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ đáp lại. "Chúng ta không được kéo Atra vào chuyện này."
✦✧✦✧
Điều tiếp theo tôi biết là tôi đang đứng ở căn phòng đầu tiên tôi bước vào. Choáng váng, tôi không thể không lẩm bẩm, "Cô ấy khiến việc dịch chuyển người khác trông có vẻ dễ dàng."
"Làm sao một người đàn ông để ma pháp nho nhỏ như thế làm bất ngờ lại có thể phá vỡ được những phong ấn mà tôi đã đặt cả cuộc đời mình vào được chứ?"
Tôi quay lại nhìn mỹ nhân đó, với cặp kính nhỏ xíu và mái tóc rực lửa đặc trưng, đang đứng cạnh một cái bàn. Cô mặc một chiếc áo choàng phù thủy màu đỏ thẫm, và một thanh kiếm phép đeo ở hông. Tôi đoán cô đang ở độ tuổi cuối thiếu niên. Có điều gì đó ở cô khiến tôi nhớ đến Lydia, dù tôi không thể nhớ chính xác đó là gì. Cô khoanh tay, và lạnh lùng nhìn tôi—nhưng hình dáng trong suốt của cô cho tôi biết rằng thiếu nữ này không còn sống nữa.
"Tôi là Allen, con trai của Nathan và Ellyn thuộc tộc sói," tôi nói, nhớ lại những gì tôi đã thấy khi phong ấn Chước Nhiệt Lân. "Tôi rất vinh dự được trò chuyện với nữ pháp sư được ca ngợi là thiên tài vô song cách đây năm thế kỷ phải không—đại Quỷ Lửa?"
Một con dao găm lửa bay vụt qua cổ tôi với tốc độ kinh ngạc, rồi dừng lại trước một giá sách và lơ lửng giữa không trung. Tôi hoàn toàn không thể phản ứng. Chỉ cần một chuyển động nhỏ nhất cũng có nghĩa là tôi sẽ chết.
"Đừng dùng biệt danh đó," thiếu nữ đáp lại. "Và ngưng xưng hô danh hiệu đi."
Vô số những cây gai lửa ngoằn ngoèo mọc lên xung quanh tôi theo một vòng tròn đáng sợ. Nhưng không có cuốn sách hay kệ nào bắt lửa. Ngay cả từ cõi chết, cô vẫn kiểm soát ma thuật một cách tinh tế đến kinh ngạc. Tôi cảm thấy mình bị đánh bại một cách buồn cười đến nỗi sự tò mò đã lấn át nỗi sợ hãi.
"Xin thứ lỗi," tôi nói. "Nhưng làm sao Atra lại bị xích lại như thế với cô ở đây? Chuyện đó hẳn đã xảy ra nhiều năm trước, theo như mana có thể thấy được."
"Tại sao ta phải nói cho một pháp sư trình độ như ngươi biết?" cô hỏi.
Tôi lắc đầu im lặng. Cô không có lý do gì để nói với tôi. Tuy nhiên...
"Vậy thì làm ơn, hãy gỡ bỏ lời nguyền trên Atra!" Tôi cầu xin. "Tôi không muốn nhìn thấy em ấy đau khổ."
Tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của cô khi khuôn mặt xinh đẹp ấy trở thành một chiếc mặt nạ giận dữ. "Nếu có thể làm điều đó, ta đã làm từ lâu rồi!"
Một luồng lửa đỏ thẫm thổi qua căn phòng, và một số con rắn lửa lập tức áp sát tôi hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục.
"Nếu cô không giải được nó, thì ai giải được? Tôi đã chiến đấu với Thánh Linh Giáo và Thánh Linh quốc nhiều lần trước khi chúng ném tôi vào hầm ngục đó, và tôi nhận ra dấu hiệu nguyền rủa trên Atra." Tôi để dấu hiệu đó trên cổ tay trái của mình và thấy mắt cô nheo lại. "Tôi chắc chắn đây là cùng một loại lời nguyền, dù lời nguyền của em ấy mạnh hơn nhiều. Với một ví dụ minh hoạ, có lẽ cô có thể—"
"Lời nguyền đó được tạo ra để giết Etherheart và làm suy yếu các Đại Ma Pháp để bắt giữ," cô ngắt lời. "Ta không thể phá vỡ nó khi ta còn sống, và tàn dư của ta thậm chí còn ít cơ hội hơn."
Tàn dư à?
Tôi cho rằng mình chỉ có thể phá vỡ được phong ấn của cô ấy, ngay cả với sự giúp đỡ của Atra, vì thời gian đã tàn phá nó.
"Một con sói cùng tên với ngươi đã đi đến tận cánh cổng đen hai trăm năm trước," thiếu nữ trẻ tiếp tục, trừng mắt nhìn tôi. "Tên đó là chìa khóa thật. Nói thật thì, ta mong đợi tên đó sẽ mở nó. Nhưng tên đó dừng lại sau phong ấn thứ bảy và bỏ đi—tên đó hẳn đã nhận ra nơi này nguy hiểm như thế nào. Và bây giờ một chiếc chìa khóa lỗi, trong số tất cả, lại xuất hiện và phá vỡ nó!"
Rõ ràng là Lưu Tinh đã sở hữu một khả năng giống như tôi—dù là phiên bản mạnh hơn nhiều. Ờ thì, sau khi nhìn thấy ma pháp hỗ trợ mà người đó để lại, tôi không còn tư cách để phản đối nữa.
"Tôi sẽ đi ngay nếu cô chỉ cho tôi biết cách!" Tôi tha thiết cầu xin trong khi cô nhìn tôi chằm chằm. "Tôi có một đống câu hỏi khác cho cô: Chúng ta đang ở đâu? Tòa tháp đó được xây dựng để làm gì? Ai đã giam cầm Atra? Nhưng tôi không đủ thời gian để hỏi họ. Và... tôi nghĩ cô cũng vậy."
Dù mana của thiếu nữ vẫn rất lớn, nhưng rõ ràng sức mạnh của cô đã giảm đi kể từ khi tôi phá vỡ phong ấn.
Những con rắn lửa biến mất. "Dù sao thì ngươi cũng ranh mãnh như tên đó vậy. Được rồi, ta sẽ kể cho ngươi mọi chuyện. Nhưng chỉ có điều"—khiến tôi sửng sốt, cô đột nhiên lao về phía tôi—"nếu ngươi đánh bại ta!"
Thanh kiếm của cô bay ra khỏi vỏ kiếm theo một đường quét ngang. Tôi chỉ có thể cảm ơn sự huấn luyện của Lydia vì khả năng né tránh nhát chém của mình. Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn trí óc, truyền Phong Ma Pháp vào chân. Sau khi né lưỡi kiếm của cô ấy, tôi lập tức lùi lại để giữ khoảng cách.
Những tủ sách trên đường cô vung tay không hề có một vết xước nào—nói một cách nhẹ nhàng thì quả là một kỳ tích siêu phàm!
Thiếu nữ đặt thanh kiếm lên vai và mỉm cười như một con sói đói. "Ta đoán là ngươi có chút kỹ năng. Ta định đập bay đầu ngươi rồi ấy."
"Cô quá tử tế," tôi đáp, sốt sắng đan xen những ma thuật. Cú đánh đó đã dạy cho tôi một điều—thiếu nữ này thậm chí còn mạnh hơn cả Lydia!
Cô từ từ chĩa kiếm về phía tôi. "Ngươi đoán đúng rồi đấy—ta sẽ sớm biến mất thôi. Ta đã đổ gần hết mana của mình vào việc phong ấn cánh cổng đen khi chết, và đó là năm trăm năm trước. Ta hầu như không thể niệm phép nữa. Nhiều nhất thì ta cũng chỉ trụ được nửa ngày nữa thôi."
Tôi nhăn mặt. Đây là nhận thức của cô về "hầu như" sao?
"Dù lý do của ngươi là gì thì ngươi cũng đã cứu Atra, vì vậy ta sẽ cung cấp cho ngươi một ít thông tin," thiếu nữ tiếp tục, biểu cảm của cô dịu đi lần đầu tiên. "Atra đã bị xích lại hai năm trước, và xương thanh long được cất giữ sâu trong tòa tháp cũng bị đánh cắp cùng lúc. Cô ấy đã than khóc mỗi ngày kể từ đó. Cảm ơn vì đã giải thoát cho cô ấy. Điều đó nói rằng..."
Tôi giật mình khi nhiệt độ tăng đột ngột và một kết giới bao quanh toàn bộ căn phòng—để ngăn Atra phát hiện ra chúng tôi, tôi cho là vậy. Trong khi những luồng lửa sáng lấp đầy không khí, tôi vắt óc suy nghĩ.
Atra đã bị giam cầm hai năm trước, rất có thể là do các thẩm vấn viên của giáo hội hoặc Thánh Linh quốc. Nhưng tại sao thiếu nữ này lại để điều đó xảy ra? Và phần còn lại cuối cùng của thanh long? Xương rồng chứa đựng mana cực lớn, ngay cả khi đã chết. Chúng có thể định làm gì với thứ như thế?
"Ta không thể tin tưởng ai được nữa," nữ pháp sư tiếp tục buồn bã. "Ta đã bị phản bội quá nhiều lần trong cuộc sống và cái chết. Ta có thể đặt nhiều niềm tin hơn vào những đại tinh linh nguyên tố bị giam cầm mà ta đã cố gắng sử dụng làm vũ khí. Ta cho rằng ngươi đã hiểu ra phần đó rồi chứ? Atra là một trong Bát Đại Tinh Linh. Ta đã bắt ba trong số họ để sử dụng trong chiến tranh—Chước Nhiệt Lân, Thạch Linh Xà và Thiên Lôi Hồ. Nhưng khi ta thực sự làm việc với họ... Ta đã thay đổi ý định. Ta không thể tự mình biến họ thành ma pháp quân sự, vì vậy ta đã để lại hai trong số họ cho những người mà ta có thể tin tưởng trước khi chết. Nhưng trước khi ta có thể giải thoát Atra, ta đã bị giết—bởi ai, ta không nhớ. Trong những khoảnh khắc cuối cùng của mình, ta đã phong ấn cánh cổng đen, và ta đã ở đây một mình kể từ đó, canh gác Atra và chờ đợi một người sẽ đưa cô ấy ra ngoài. Và sau đó... một sự phản bội khác."
Những luồng lửa xoáy tròn, tụ lại ở giữa phòng. Ở đó, một con Hoả Điểu đã thành hình. Kích thước của Siêu Cấp Ma Pháp và lượng mana mà nó chứa đựng lớn hơn gấp bội so với bất kỳ ma thuật nào mà tôi từng trải nghiệm.
"Vậy nên, làm ơn, hãy giành được lòng tin của ta. Hãy thuyết phục ta rằng ta có thể để Atra rời khỏi cùng ngươi—rằng cuối cùng ta cũng có thể yên nghỉ." Sau đó, mỉm cười qua những giọt nước mắt, thiếu nữ tự giới thiệu. "Ta là Linaria 'Song Thiên' Etherheart, người duy nhất trong lịch sử vừa là Thiên Hiệp Sĩ kiêm Thiên Pháp Sư. Hãy chiến đấu tới cùng như thể giành lấy sự sống...vì nó đúng là như vậy."
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip