2. pocky vị dâu (2)
ở đây chỉ có luỵ, và luỵ tình thôi mọi người ạ
...
kể từ ngày mà em chính thức bước vào thế giới của tôi, em như một thiên thần giáng xuống kéo tôi ra khỏi những điều tiêu cực nhất trong cuộc sống vô vị này, và ngay cả khi em rời đi, hình bóng em vẫn mãi luôn in đậm trong tâm trí tôi, dường như tôi không nỡ quên đi em, mà con tim cũng chẳng thể quên được
"subedar, tan làm sớm nay đi cà phê xíu chứ?"
một người đàn ông khác đến vỗ nhẹ vai, naib subedar hơi ngoảnh mặt lại, cũng cười nhẹ đáp trả ngắn gọn
"ừm"
đó là một người đồng nghiệp của hắn ở công ty, naib subedar sau khi thi tốt nghiệp mặc dù đạt được điểm số khá cao nhưng hắn nhận ra bản thân không thể thích hợp với việc học, nên nhờ vào gia thế cùng mối quan hệ rộng của ba mẹ mà hắn có được công việc ổn định tại một công ty, dù sao phần khác cũng nhờ vào đầu óc nhạy bén cùng năng lực học hỏi nhanh chóng mà subedar cũng đã có được vị trí nhất định
tại quán cà phê oletus, quán cà phê này không quá nổi trong thành phố họ sống, nhưng chiếm được cảm tình vì mùi cà phê thơm phức thoang thoảng trong bầu không khí mỗi khi bước vô, không gian thoáng đãng, im lặng, là nơi thích hợp để làm việc, đọc sách, hay hò hẹn với tình nhân
ngồi bàn chút chuyện với đồng nghiệp, anh ấy nhận được một cuộc gọi từ vợ, nói rằng sẽ về trước. hắn theo lẽ thường cười xã giao nói rằng không sao, hẹn anh vào một ngày nào đó khác sẽ uống chung với nhau lâu hơn
subedar trầm ngâm nhìn vào tách cà phê đã nguội dần nhưng chẳng vơi đi chút nào. ở bên ngoài, những tia nắng hoàng hôn cuối cùng trong ngày đã vụt tắt, yên ắng đến mức dường như tiếng nước nhỏ giọt ở vòi trong quầy pha chế cũng có thể nghe thấy rõ ràng
"anh lại nhớ em rồi, eli"
;;
vào một buổi chiều mùa thu, gió mát rượi, bóng dáng một thiếu niên trẻ tuổi hơn hào hứng dắt tay hắn vào chiếc ngõ nhỏ trong thành phố, đứng trước cửa quán cà phê, thiếu niên với cặp mắt xanh mỉm cười
"giới thiệu với anh, đây là một trong những quán mà em thích nhất"
naib subedar vốn là một kẻ khó tính, nhưng khi đối diện với eli clark, chỉ cần nhìn thấy em cười, hắn cũng sẽ cười cùng em
"cà phê phải ngon thế nào mới được eli chấm nhỉ? anh tò mò thật đấy"
cứ như vậy, hai người họ vui vẻ dắt tay nhau vào quán, họ chọn một góc khuất nhưng đủ ánh sáng, đủ yên tĩnh để eli có thể vừa thưởng thức cà phê, vừa đọc sách
hắn nhớ lúc đó họ mang hai quyển sách, nhưng subedar lại chẳng đọc được chữ nào, vì mải chống tay lên bàn ngắm nhìn tình nhân của hắn, đến cả tách cà phê đang dần nguội cũng bị hắn lãng quên
những lúc như vậy, khi eli dời mắt khỏi cuốn sách chạm phải ánh mắt mê say nọ, em ấy lại đỏ mặt cầm quyển sách lên vờ như tiếp tục đọc, nhưng mục đích chỉ để che đi hai gò má phớt phấn hồng đáng yêu
"nào eli yêu dấu, đừng che đi khuôn mặt xinh đẹp của em như vậy"
naib subedar cười cười nghịch ngợm đẩy quyển sách xuống, mà thiếu niên càng ngại nhất quyết giữ lấy quyển sách không buông, họ giằng co được một lúc, vừa mới cười thật to cho đến khi hai ánh mắt va phải nhau mới dần ngừng lại
eli, em ấy bên dưới ánh nắng ngoài cửa sổ, hắt lên khuôn mặt thon gọn tinh tế, mái tóc nâu hạt dẻ ngắn có chút bù xù nhưng mềm mại vô cùng, sống mũi cao, da trắng, và cặp mắt xanh mà hắn đặc biệt yêu thích, tất cả mọi thứ của em đều thu gọn trong tầm mắt subedar làm thổn thức trái tim hắn
người đẹp hắn đã thấy qua nhiều, nhưng subedar đây chỉ duy nhất muốn ngắm nhìn em
bàn tay hắn chậm rãi kéo gần khoảng cách, chạm nhẹ vào bàn tay đang cầm lấy quyển sách của đối phương, nâng niu nó như một báu vật quý giá, hắn đặt xuống mu bàn tay một nụ hôn ngọt ngào
"eli
em mãi mãi ở bên anh có được không?"
nhưng lúc ấy hắn nào biết câu nói kia đã khiến trái tim thiếu niên quặn thắt đến nhường nào, eli clark cúi đầu im lặng một lúc, hắn biết, hắn thấy biểu cảm bất thường cùng đôi mắt xanh chứa đầy nỗi u sầu nơi em
mỗi khi hắn hỏi như vậy, thiếu niên đều trả lời cho qua, hoặc nhanh chóng chuyển chủ đề khác, khiến subedar đau lòng không thôi, nhưng hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng có lẽ hắn chưa đủ tốt với em ấy để em ấy cảm nhận được sự an toàn khi ở bên cạnh hắn
;;
"eli ơi, anh tặng em hoa.."
trên đường về, con phố đã lên đèn, người đông tấp nập lướt qua, một vài trong số đó là những đôi tình nhân cùng dắt tay nhau vui vẻ cười nói. subedar vẫn đi cho đến khi bước chân dừng lại, trước một cửa tiệm bán hoa quen thuộc
"woaaa, sao anh naib biết em thích hoa này vậy?"
subedar ngại ngùng gãi gãi đầu, thật lòng mà nói thì hắn luôn luôn ghi nhớ những sở thích mà eli vô tình nói ra, cho nên chuyện hắn biết em thích hoa hồng trắng chỉ là một điều đương nhiên mà thôi
nhìn thiếu niên hạnh phúc ôm bó hoa vào lòng, hắn cũng không nhịn được, hai khoé môi bất chợt cong lên
nhìn em ấy cười, có lẽ đã trở thành một việc mà hắn yêu thích nhất
"eli sao lại thích hoa nhỉ? cá nhân anh...
anh thấy hoa còn không đẹp bằng em..."
vào thời điểm đó, naib subedar ngây ngô đã nói ra tất cả những điều mà hắn thật lòng nghĩ, hoàn toàn không đến từ bất kì một bộ phim tình cảm hay tiểu thuyết lãng mạn nào, hắn yêu em, yêu em đến đánh mất chính mình
năm mà một 16, một 18, khoảng thời gian ở bên nhau, subedar vô cùng cởi mở dường như sẵn sàng công khai với tất cả mọi người. họ như hình với bóng, dính nhau không thôi, đương nhiên một cặp đồng tính đôi khi sẽ nhận lại được những lời chửi rủa, xỉ vả, nhưng hắn không mấy quan tâm, để được bên cạnh em ấy thì cho dù phải chết hắn cũng sẵn lòng
nhưng bất kì ai bắt nạt, buông lời xúc phạm tình nhân của hắn đều bị subedar tẩn cho một trận tưng bừng khói lửa, sau đó vẫn như cũ, hắn sẽ bị đình chỉ học, mà trong thời gian đình chỉ học sẽ lựa giờ giải lao đứng ngoài cổng trường đưa đồ ăn vặt cho em, hỏi han em ấy và đảm bảo không có bất kì đứa nào dám bén mảng tới eli clark của hắn khi không có hắn bên cạnh
subedar nhẹ mỉm cười, nụ cười chất chứa nỗi buồn không thể tả mà cũng cay đắng một cách nào đó, từng bước chân của hắn nặng trĩu trên con phố nhộn nhịp, thời gian đã lấy đi tất cả, hắn bây giờ không còn mấy khi thật lòng cười vì hạnh phúc, thời gian cũng đánh dấu lên khuôn mặt từng trẻ trung những vết nhăn ở khoé mắt, đôi khi hắn tự hỏi liệu có phải nhanh già như thế do khi đó mỗi ngày đều khóc khi nhớ đến em hay không, hay thậm chí khi vào cửa hàng tiện lợi nhìn thấy những gói bánh pocky vị dâu được bày bán, tim hắn cũng có thể nhói đau
cho dù hắn chưa sống hết cuộc đời mình, nhưng hắn chắc chắn rằng khoảng thời gian có em là khoảng thời gian tươi đẹp nhất
tiếng "cạch" của tay nắm cửa vang lên, gã đàn ông đẩy cửa vào nhà, đặt xuống một bó hoa hồng trắng trên chiếc bàn nhỏ gần phòng ăn, hắn cầm lấy bức ảnh được đóng khung gỗ lên, hôn nhẹ lại thì thầm
"anh về rồi, eli"
và cứ thế, ngôi nhà nhỏ tràn ngập sự im lặng, hắn tự nấu, tự ăn bữa tối một mình
ba mẹ hắn rất ít khi về nước, họ hầu như luôn đi công tác xa nên subedar từ lâu đã xem căn nhà này vốn dĩ chỉ có một mình hắn, hầu như mỗi ngày đi làm về hắn đều mua cho eli của hắn một bó hoa hồng thật đẹp, mỗi sáng đi làm đều hôn lên ảnh em ấy nói lời chào tạm biệt
từ ngày em rời xa hắn, hắn không thể tiếp tục nhìn về tương lai, trái tim hắn đã vốn xem em như một phần trong cuộc sống, mọi thứ, đều khiến hắn nhớ nhung em đến tận cùng
hắn nhớ hơi ấm mỗi đêm khi mà em dịu dàng ôm hắn vào lòng, hỏi han hắn một ngày của anh hôm nay như thế nào, rồi em sẽ hôn lên trán hắn, môi hắn một cách âu yếm
bạn bè người thân ai cũng nghĩ rằng naib subedar chắc chắn sẽ vượt qua được, chỉ cần thời gian, nhưng thấm thoắt trôi qua 7 năm, chưa một giây một phút nào hắn ngừng nghĩ về em, vì vậy mà ngoại hình của subedar bây giờ trông có vẻ già hơn so với những gã đàn ông bằng tuổi hắn bây giờ
chỉ là hắn không còn khóc nữa, nhưng cái cảm giác đau đớn âm ỉ từ sâu trong trái tim vẫn luôn ở đó, từ từ gặm nhấm ngày qua ngày, bào mòn tinh thần subedar
"eli... nếu anh chết đi, liệu anh có thể được ở bên em một lần nữa hay không?"
naib subedar nhẹ mỉm cười, ngồi bên giường, đưa tay dịu dàng vuốt ve gương mặt quen thuộc trên tấm ảnh đã lâu mà hai đôi mắt nặng trĩu đồng thời chất chứa đầy sự trìu mến hiếm thấy
"eli yêu dấu, mong đêm nay em vẫn sẽ ngủ ngon"
vẫn là môt nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống bức ảnh, giống như eli vẫn còn ở đó, ở bên cạnh hắn
"anh yêu em, rất nhiều và mãi mãi"
____end; 241019
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip