3

Ngay từ sáng sớm, Sanghyeok đã đến nhà của Hyukkyu. Mặc kệ cái nhìn như ăn tươi nuốt sống vì bị làm phiền vào buổi sáng của Jihoon, anh tự nhiên vào nhà người bạn thân với con gấu bông hối lộ cho Jinee. Hyukkyu đến giờ còn chưa tỉnh ngủ, vậy nên không có việc gì khác ngoại trừ ngồi nói chuyện với người đàn ông còn lại trong gia đình. Thực ra thì Sanghyeok đối với Jung Jihoon bình thường nhưng hình như với người kia thì anh là tình địch. Chịu thôi, làm quỷ vương giới LOL nhiều người ngưỡng mộ quá.

- Mới sáng ra anh đến nhà tôi với ý đồ gì?

- Nào, đừng tỏ thái độ thù địch như thế. Tôi cũng có làm gì Hyukkyu của cậu đâu. Chỉ là hôm nay nghe tin Wangho sẽ đến, tôi muốn gặp em ấy mà thôi.

Jihoon nhìn người đối diện bằng ánh mắt dò xét, nhưng nghĩ lại mình và Hyukkyu đã có Jinee, người trước mặt sẽ không mang lại quá nhiều nguy hiểm.

- Được rồi, nhưng thật sự tôi vẫn không hiểu hai người chơi đuổi bắt với nhau mãi làm gì, rõ ràng có tình cảm với nhau vậy mà. Anh không biết đâu, hồi trước khi còn chung đội, mỗi lần vô tình gặp T1, anh ấy sẽ nhìn về anh mãi, nhưng khi anh quay lại thì sẽ giả vờ không quan tâm. Hai người định đóng phim lửa hận tình thù hay gì.

Nghe vậy, trong lòng Sanghyeok dâng lên mỗi nỗi chua xót, vậy mà những năm tháng ấy, anh đã thực sự tin rằng cậu đã vứt bỏ quá khứ lại phía sau mà không quan tâm đến anh nữa. Sai lầm của cả hai trước đây luôn khiến anh bận tâm, Sanghyeok là thần trong giới LOL, nhưng trong tình yêu, anh cũng chỉ là một con chiên đang vùng vẫy cố tiến tới chạm vào chấp tin của mình.

Wangho mãi luôn là người khiến cho quỷ vương bất tử lay động.

- Tôi, tôi cũng không rõ. Tôi thật sự muốn quay lại với em ấy. Nhưng Wangho lại không muốn.

- Hứ, anh ấy giả vờ thì có. Trong phòng anh ấy chỗ nào cũng có goods của anh đấy anh Sanghyeok à. Lắm lúc anh ấy còn nổi hứng tặng cho em một cái.

Sanghyeok bỗng cất tiếng cười khẽ, xinh ngoan yêu của anh khi nào cũng khiến cho anh cảm thấy dễ thương. Có lẽ ngay từ lúc nhỏ Wangho đã được mẹ cho ăn đáng yêu để lớn. Nhìn bộ mặt lo sỉm hết cứu của người đối diện, Jihoon chỉ biết lắc đầu ngao ngán, Jinee bên cạnh thấy bố như vậy cũng cười khanh khách. Cái không khí ấm áp hoà ái thân thương này làm Hyukkyu vừa tỉnh dậy cũng tràn ngập dấu chấm hỏi. Đón Jinee từ tay Jihoon, cậu nhìn Sanghyeok như thể sinh vật lạ:

- Tao bảo mày đến ăn cơm chứ có bảo mày đến sớm như vậy đâu?

- Tao không ngủ được nên quyết định đến sớm để phòng em ấy chạy mất.

Nghe vậy, Hyukkyu không biết nên nói người bạn thân mình lo xa hay quá mong chờ người thương nữa. Mặc kệ người ngồi ở phòng khách, cậu quyết định đi vào bếp phụ giúp chồng yêu của cậu, có Sanghyeok trông Jinee hộ, vợ chồng cậu đỡ biết bao nhiêu.

Sau khi chuẩn bị bữa trưa, Hyukkyu  bảo vừa nhận được tin nhắn báo chuẩn bị đến của Wangho. Ngay lúc này,  Sanghyeok bỗng thấy bồn chồn đến lạ, ngay cả khi thi đấu, anh cũng không lo lắng đến thế. Vô tình sự căng thẳng của anh trở thành trò cười cho cặp vợ chồng nhỏ, Jihoon ôm từ phía sau Hyukkyu thì thầm to nhỏ với vợ của mình.

Tầm 15p sau, tiếng chuông cửa vang lên, Hyukkyu bế Jinee ra đón Wangho. Vừa mở cửa, bé Jinee đã thích thú vẫy vẫy tay với cậu.

- Xin chào Wangho, hơi ngại quá nay nhà anh có thêm một vị khách nữa. Em không ngại thêm một người chứ.

- Lâu ngày không gặp anh Hyukkyu. Jinee lại đây chú bế nào. Không sao đâu anh Hyukkyu ơi, em thoải mái lắm.

Đón nhận Jinee từ tay Hyukkyu, Wangho thích chí nắm chặt đôi tay của bé. Cậu nghĩ vị khách đó chỉ là một người bạn bình thường của anh mà thôi. Với tài ngoại giao của mình thì Wangho không biết sợ người lạ là gì.

Nhưng cậu sợ người quen. Đập vào mắt cậu, ngồi trên chiếc sofa không ai khác là Lee Sanghyeok, chính anh lúc này cũng đang nhìn chằm chằm về phía cậu. Shibal, bây giờ cậu chạy được không, thật đấy, không hề giỡn. Trốn tránh nhau được gần 2 tháng rồi, vậy mà cứ thế gặp lại ở nhà anh Hyukkyu sao.

Có vẻ Jihoon cũng thấy được sự lúng túng của cậu, nhưng chịu thôi vợ mình muốn tác thành cho hai người ấy mà. Không còn cách nào khác, Jihoon nhanh tay kéo Wangho đang đứng bất động về phía sofa. Giọng mèo ranh mãnh cất lên:

- Hehe anh Wangho không cần giới thiệu thì anh cũng biết anh Sanghyeok nhỉ. Nay anh ấy tình cờ đến thăm nhà chúng em.

- Hứ, ai mà không biết quỷ vương của giới LOL Faker chứ.

Mang theo chút bực dọc, cậu chắc chắn anh đã cố tình đến đây. Nhưng bây giờ không thể chạy trốn được, cậu không muốn thất lễ với anh Hyukkyu và Jihoon. Có lẽ cũng cảm nhận được Wangho không thoải mái, anh chỉ đành ngồi im lặng nhìn cậu. Bầu không khí im ắng làm cho cả Jihoon- người ngoại giao tốt cũng không biết làm sao. May là không để cậu chờ lâu, tiếng anh Hyukkyu ở bếp truyền đến bảo mọi người vào ăn cơm. Như bắt được tín hiệu giải cứu, Jihoon nhanh lẹ bế Jinee về phòng rồi chạy tót về phía vợ. Để lại hai con người phía sau, Sanghyeok chỉ đành cất giọng bảo với em:

- Wangho à, chúng mình đi ăn thôi.

Đáp lại sự nhẹ nhàng của anh, cậu chỉ gật đầu rồi đứng dậy đi vào bếp.

Bên trong Hyukkyu đã chuẩn bị tươm tất tất cả mọi thứ. Từng món ăn nhà làm nóng hổi mang lại cho cậu cảm giác ấm áp lạ thường. Đã rất lâu rồi cậu chưa được ăn một bàn đồ ăn như vậy. Anh Hyukkyu dịu dàng bảo cậu ngồi vào ghế, nhưng cái kiểu ngồi một bên cái người nào đó là như nào. Nhìn có khác gì hai cặp vợ chồng ăn một bữa cơm với nhau đâu. Cố đánh lừa bản thân mình, Wangho tiếp tục như bình thường với mọi người. Thực ra cũng không có làm gì quá đáng lắm, xuyên suốt bữa cơm, chỉ mình Wangho, Jihoon và anh Hyukkyu trò chuyện. Sanghyeok sẽ đáp lại vài câu hỏi liên quan đến bản thân mình, đôi lúc như một thói quen cũ, anh sẽ gắp những món ăn yêu thích vào bát cậu. Để tránh sự ngượng ngùng cậu chỉ đành cảm ơn với ý tốt của người ta.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Hyukkyu gọi cậu vào phòng để lấy sổ ghi chép. Chỉ còn Jihoon và Sanghyeok ở ngoài, mèo cam lắc đầu khinh bỉ nhìn con người bảo là quyết tâm tán lại người yêu cũ nhưng việc duy nhất anh ta làm là im lặng. Biết sao được, Sanghyeok không biết nói gì khi đứng trước mặt em cả. Thấy cách này không ổn, thần tình yêu Jihoon quyết định lại giúp đỡ cho cặp đôi máu chó này.

- Anh Wangho à, em thấy trời bắt đầu mưa rồi. Anh không đi xe đến đúng không, vừa hay có xe anh Sanghyeok ở đây, anh ấy đưa anh về nhé

Đây rồi thứ Wangho sợ nhất đây rồi:

- Ha, không sao đâu, anh bắt xe về cũng được mà, không dám làm phiền anh Sanghyeok đâu .

- Không phiền.

Người kia im lặng mãi cuối cùng cũng cất tiếng nói:

- Uhm, trời mưa sẽ khó bắt taxi lắm. Wangho à để anh đưa em về nhé.

Người ta đã nói đến như vậy rồi, cậu cũng không thể từ chối. Vậy nên, dưới ánh mắt hóng hớt của đôi vợ chồng nhà kia, cậu bước lên xe anh Sanghyeok để về nhà.

Không khí trong xe duy trì một sự im lặng, Wangho cũng không có ý định tiếp chuyện với anh, cậu đành hướng mắt về phía ngoài nhìn từng hạt mưa rơi. Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Wangho à, sao ngày đó em lại bỏ anh lại một mình. Lúc tỉnh dậy anh đã rất buồn khi một lần nữa không thấy em.

Rồi, cuối cùng cậu chuyện cậu tránh né đã đến.

- Uhm, em nghĩ chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa. Hãy xem đêm ấy là tình một đêm, chúng ta chỉ vô tình gặp nhau mà thôi.

- Em thật sự nghĩ như vậy sao. Nhưng anh thì khác, anh thật sự đã nghĩ đó là cơ hội để chúng ta quay lại với nhau. Wangho à, suốt thời gian xa cách anh đã tự ân hận biết bao lần khi để em rời đi, anh nhớ em..

- Nhưng chúng ta đã là quá khứ rồi, em không dám cược nữa anh ơi. Một lần đau là đủ với em rồi.

Không biết từ lúc nào, từng giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt cậu. Sanghyeok đang lái xe hoảng loạn vội tấp vào ven đường, hai tay anh xoa nhẹ nước mắt trên má cậu, lúc nào nước mắt Wangho cũng chính là điểm yếu của anh:

- Anh xin lỗi, Wangho à. Anh vẫn luôn yêu em, chưa bao giờ ngừng yêu. Tội lỗi anh tạo ra anh sẽ trả. Nhưng xin em, đừng tránh mặt anh. Anh sẽ phát điên mất. Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em. Khoảng thời gian em không còn thi đấu, anh dường như đã mất sức sống khi không được thấy em bằng da bằng thịt. Thiên sứ của anh, xin em đừng rời bỏ anh.

Wangho im lặng nhìn anh, sao nhìn anh bây giờ còn vật vã hơn cả người đang khóc là cậu vậy. Nuốt nước mắt vào trong, cậu chỉ đành lúng túng đồng ý yêu cầu của anh. Nhưng Sanghyeok là một người cố chấp, anh bắt cậu phải huỷ block trước mặt anh rồi mới đưa cậu về nhà. Nên là bé con à, đừng học tính cách xấu như này của bố con nhé.
__________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip