Chapter 10: Ta là người nhà Zoldyck

Tôi đã quyết định sẽ rời biệt thự, rèn luyện thêm và thi lấy bằng Hunter. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho chuyến đi lần này.

Tôi biết tự tôi không thể mở cổng thử thách, tôi liền nhớ đến cánh cổng phụ. Nó có vẻ ổn, tôi đoán con chó Mike sẽ không làm hại tôi, tôi sẽ thử một phen. Dù sao tôi cũng ở đây một thời gian rồi.

Tôi muốn chọn thời điểm ban đêm để đi, nhưng tôi lại thấy sợ. Dù ra được khỏi cổng thì tôi làm sao băng qua rừng một mình vào buổi tối được. Đi đường cái cũng sợ nữa, vắng vẻ không một bóng người hay một bóng đèn. Tôi chọn thời điểm giữa trưa.

Bước lại vào khoảng rừng cây dẫn ra lối phụ, nơi mà lần đầu tiên tôi đặt chân đến đây, nơi lần đầu tiên tôi gặp Illumi. Tôi dáo dác ngó quanh cẩn thận, tôi vẫn hơi sợ. Đi được nửa đường thì tôi nghe tiếng thở phì phò của con quái vật khổng lồ, tim tôi như ngừng đập, tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó. Mike đang đứng đó vẫy đuôi nhìn tôi. Tôi cũng chằm chằm nhìn nó, nó không có động tĩnh gì nữa, tôi tiếp tục bước không quên theo dõi từng cử động của nó. Nó bước theo tôi chầm chậm, vẫn ve vẫy cái đuôi. Xem ra nó không có ý định tấn công tôi thật, thế là tôi vững tâm bước đi. Tôi đã đoán đúng, mấy con chó nhà này không tấn công tôi, tuy tôi vẫn không biết lí do tại sao.

Két!

Cánh cửa phụ mở ra, nhìn thấy con đường trước mắt trải dài khiến tôi cảm thấy như vừa được tự do. Tôi bước lớn đi ra ngoài, hướng về đường lớn thì một tiếng gọi giữ tôi lại.

"Tiểu thư Nyoko!"

Tôi biết giọng nói này, là của quản gia Gotoh. Ông ấy ra đây hồi nào? Tôi quay lại.

"Ngài quản gia?"

Ông ấy cúi chào tôi. Sao ông ấy lại có thể trịnh trọng như thế chứ. Tôi đâu phải một thành viên trong gia đình. Tôi cũng cúi chào ông ấy, đó là phép lịch sự cơ bản và cũng là điều để tôi thể hiện sự tôn trọng của mình đối với ông ấy. Tôi thật sự quý ông ấy và thích nói chuyện, chơi trò chơi với ông ấy những lúc có cơ hội, mặc dù chơi mấy trò ông ấy bày ra tôi đều thua cả.

"Mời tiểu thư lên xe."

Một chiếc xe đang dừng cạnh ông ấy, bước xuống là một người gia nhân, cô ấy mở cửa xe sẵn cho tôi. Hành động chuẩn bị trước cho tôi thế này thật khiến tôi hơi sốc. Tôi không nghĩ mình lại có vinh hạnh được đưa đón như thế. Chắc chắn là bố của Illumi đã đề xuất điều này. Tôi cũng muốn nhảy lên xe, chỉ cần chợp mắt một cái là đã đến nơi muốn đến. Tuy nhiên, tôi không thể. Tôi đã bảo mình sẽ mạnh mẽ, một chuyện đơn giản là rời khỏi núi Kukuroo mà tôi cũng phải nhờ cậy vào người nhà Zoldyck thì làm sao có quyền nói ra câu muốn đi thi Hunter. Tôi từ chối.

Quản gia Gotoh mỉm cười với tôi, tôi chào tạm biệt ông và người kia rồi bắt đầu rời đi. Tôi nhìn lại, vẫn thấy ông ấy đứng đó cho đến khi tôi khuất khỏi tầm nhìn. Vậy là tôi sẽ đi một mình kể từ giờ phút này, hơi lo lắng nhưng tôi tự nhủ rằng sẽ không sao.

Đi bộ đúng là mỏi rã rời chân tay. Thế mà tôi vẫn chưa xuống hết con đường lớn dốc này. Tôi chọn đi đường này vì nghĩ sẽ không quá vắng vẻ đâu, dù sao đi đường rừng một mình vẫn rất nguy hiểm, biết đâu có thú dữ thì tôi chết chắc. Lại nhớ đến Illumi, lần trước đi với anh ấy là đi đường rừng, nhanh hơn nhiều, tuy vậy tôi vẫn đi quá chậm đến nỗi anh ấy phải cõng tôi, nhún nhún mấy cái khiến tôi hoa cả mắt, phóng như sao chổi ấy, loáng chốc là ra khỏi rừng, vào được thành phố. Haizz. Bây giờ, thật không ngờ là tôi lại chọn đi một mình, xe cộ lại thật quá ít ỏi ở chốn này, thật sự là rất vắng vẻ. Đột nhiên tôi cảm thấy thật hối hận khi từ chối ngồi xe mà quản gia Gotoh đã chuẩn bị cho. Tôi thật ngốc mà, tôi đúng ngốc không tả nổi.

Ngồi xuống bên đường nghỉ một lát, cũng may là chuẩn bị đủ đồ. Cũng có mang theo vài thứ phòng thân nhỡ may có chuyện gì. Tôi lại thở dài trong tiếc nuối.

Một lúc, có một chiếc xe phóng ngang qua, nhìn thấy xe lăn bánh êm ru, tôi cũng ước mình được ngồi trên đó, thật sự là mỏi lắm rồi.

Cầu được ước thấy, một chiếc xe nữa chạy đến, hướng về cùng chiều mà tôi đang đi, chiếc xe đổ lại bên đường gần nơi tôi ngồi. Mở cửa xe là một người đàn ông trung niên, tên này béo thật. Tôi cá ông này với Milluki phải một 9 một 10. Béo y như nhau. Nhắc mới nhớ, Milluki có vẻ khó gần, có gặp tôi mấy lần nhưng cậu ấy tỏ vẻ không ưa. Tuy vậy, tôi chắc cậu ấy không phải kẻ xấu, mê anime thì sẽ không phải là kẻ xấu đâu nhỉ?

Người đàn ông đó bước đến cạnh tôi hỏi một cách lịch sự.

"Cô bé, xuống núi hả? Có cần ta cho quá giang không?"

Lời mời của ông ta thật làm tôi không kìm chế nổi muốn hét lên "CÓ" thật lớn. Nhưng gượm đã, tôi đã tự nhủ là tự mình phải mạnh mẽ mà, tôi còn từ chối đi xe của gia đình Zoldyck nữa. Không được lên xe người lạ. Tâm trí tôi muốn lắc đầu nói không, nhưng cơ thể và miệng tôi lại phản bội chủ của nó mà gật đầu nói có. Ôi thôi, tôi thật sự không cưỡng lại được sự cám dỗ này mà. Sao cũng được, thoát khỏi cái núi này trước đã, ở lâu nữa chắc tôi qua đêm giữa đường luôn quá, trời cũng đã xế chiều rồi còn gì. Tôi không nghĩ mình lại lết bộ lâu đến như vậy. Tôi lên xe.

Ngâm nga một vài câu hát nghe thật vui tai, như thể đang thưởng thức chuyến đi du ngoại vậy. Đúng là ngồi xe thế này thật thoải mái, lại có thể ngắm được cảnh bên ngoài đang dần lướt qua bên khung cửa kính xe.

"Cô bé đi đâu mà lại chỉ có một mình vậy?"

Tôi không thể nói là từ biệt thự Zoldyck ra được, nhưng mà ở ngọn núi này thì chỉ có nhà Zoldyck sinh sống thôi. Tôi phải trả lời sao đây?

"À. Tôi đi chơi cùng với đoàn. Nhưng ham vui mà không may đã bỏ lỡ tuyến xe, nên phải đi bộ."

Tôi nói dối có tệ lắm không nhỉ? Ông ta chỉ gật gù ngỏ ý đã hiểu. Ông ấy còn hỏi tôi một vài câu vu vơ nữa nhưng tôi ngại trả lời lắm, đành nói qua loa cho qua chuyện thôi.

Xe chạy thật êm, cũng được một lúc rồi, tôi cá là sắp xuống hết núi, sắp vào đến thành phố. Đến một đoạn vắng vẻ ( thật ra thì con đường vốn đã vắng vẻ từ trước rồi), đoạn này có một khoảng rừng hơi âm u, chiếc xe bỗng đổi hướng vào đó, tôi thật sự ngạc nhiên. Quay sang hỏi ông ấy.

"Chú ơi, hình như rẽ nhầm đường rồi."

Vậy mà ông ta vẫn cứ lái đi. Tôi bồn chồn lo lắng, liệu ông ta có muốn bắt cóc tôi? Thế giới này cũng có bắt cóc đem nội tạng đi bán ư? Chúa ơi. Đúng là trên đời này không ai làm việc tốt với mình mà không có mục đích cả. Tôi giùng giằng đòi xuống, cứ đá và cố gắng mở cửa nhưng không được. Đột nhiên xe dừng lại.

"Cô bé, ngoan nào. Rồi anh chở về nhà."

Chúa ơi, cái giọng điệu này. Lão ta là tên yêu râu xanh hả? Không hay rồi, dao---dao--- tôi có mang theo dao.

"Cấm cử động, không ta cắt cổ."

Tôi may mắn rút được con dao ra trước khi ông ta kịp chạm vào người tôi, ông ta chỉ cách tôi có 20cm và con dao trên tay tôi chỉ cách cổ ông ta có 2cm. Nhìn mặt ông ta tái nhợt đi vì con dao đang kề gần sát cổ họng. Chút xíu nữa thôi là ông ta đi đời, và tôi cũng ngồi tù mọt gông. À mà thế giới này có ngồi tù không nhỉ? Tôi thấy người ta vẫn giết người đầy ra đó mà có bị bắt đâu.

"Nói cho ngươi biết, ta là người nhà Zoldyck, nếu ngươi dám làm gì không đúng, TA GIẾT."

"Zold..... Zoldyck??" Ông ta lắp bắp.

"Phải. Con dâu nhà Zoldyck. Bây giờ, ngoan ngoãn lái xe trở lại đường lớn, về thành phố."

Tôi đe doạ ông ta, thật ra tôi chỉ lớn miệng thế tôi chứ tôi không dám cắt cổ người khác đâu.
Ông ta nghe tôi dọa thế thì mặt mày tái mét, cái tên Zoldyck đúng là có tác động mạnh mẽ, ông ta răm rắp nghe lời. Con dao trên tay tôi vẫn kề sát cổ ông ta. Đến khi ông ta đặt tay vào bánh lái, chuyển hướng xe tôi mới di chuyển con dao ra xa hơn.

Ông ta đúng là kẻ nhát gan tầm thường, thế nên tôi mới dọa được, chứ mà gặp tên nào lớn gan, có thù hằn gì với nhà Zoldyck thì tôi chính là kẻ chết trước, số tôi đúng là còn may mắn lắm.
Đến được thành phố, tôi xuống xe, không quên đe dọa ông ta một câu.

"Ngươi mà dám cư xử, dọa dẫm các cô gái nào khác nữa. Nhà Zoldyck sẽ truy sát cả dòng họ ngươi."

Ông ta gật đầu sợ hãi. Tôi bỏ đi. Bữa nay tôi tự thấy mình thật lớn gan, đem cả họ Zoldyck ra dọa người khác nữa. Tôi nên hạn chế lại, nếu không sẽ có ngày rước hoạ vào thân.

Trước tiên, tôi cần phải đi ăn, làm no cái dạ dày đã. Sau đó mướn một phòng khách sạn. Tôi ghé vào một nhà hàng gần đó, chọn một chỗ đẹp có thể nhìn ra đường phố. Gọi một vài món và thưởng thức nó. Đói cả ngày đến tối mới được ăn nên có cảm giác ngon miệng hẳn. Bây giờ, ngoài trời bắt đầu có mưa phùn, không gian thật lãng mạn. Ước gì lúc này có Illumi ngồi đối diện đây cùng tôi thưởng thức món ăn, ngắm cảnh. Thật thích biết bao.

Tôi mải mơ mộng mà không nhận ra một người cực kì nổi bật vừa bước vào nhà hàng, tiến đến chỗ tôi và ngồi xuống.

"Thật có duyên làm sao. Bé con."

"HISOKA."

Nhìn thấy anh ta khiến tôi sốc, lại nghĩ đến trận đánh đòn mà Illumi cho tôi, đúng thật rùng mình. Tôi đứng bật dậy, tôi phải cách xa Hisoka trăm mét, nếu không tôi sẽ chết lúc nào không hay. Không phải là sợ Hisoka giết tôi, tôi chỉ sợ Illumi mà thôi. Anh ấy tàn nhẫn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip