Chapter 24: Cô không được nhìn anh ấy như vậy!
Ta thấy nam chính còn đẹp hơn cả nữ chính. Đúng như trong chap 1 nữ chính đã nhận xét "vẻ đẹp đến cả con gái như tôi cũng phải ghen tỵ"
------(^~^)------
Nyoko's POV
Nhức đầu quá! Nhức đầu khiến tôi không thể ngủ được nữa. Tôi cựa người mở mắt. Thứ tôi nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt Illumi. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trán anh ấy có chút mồ hôi. Nóng ư?
"Illumi? Anh bị ốm ư?"
Sao anh ấy im lặng vậy, cứ nhìn tôi mãi thế này. Tôi ngồi dậy đưa tay lên trán Illumi để đo nhiệt độ, đúng là có nóng một chút. Nhưng tôi không nghĩ là anh ấy ốm.
"Anh không bị ốm, trời cũng đâu có nóng lắm, sao đổ mồ hôi nhiều vậy....?"
Bất thình lình Illumi nắm lấy tay tôi và... nhào người đến hôn tôi. Môi chạm môi, một nụ hôn đơn giản nhưng kéo dài khiến tôi bất động. Tôi vội đẩy anh ấy ra, mặt tôi nóng ran như thể cái lò sưởi.
"Làm...làm gì vậy chứ?"
Tôi không dám nhìn vào Illumi. Quay đi nhìn về phía cửa sổ, sao tôi vẫn không thể quen được cái cảm giác này, tim tôi vẫn cứ đập thình thịch mỗi khi anh ấy hôn mình. Tuy nhiên cảm xúc của tôi bị đứt đoạn khi tôi nhận thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Tôi nhảy đến cửa sổ nhìn ra... thu vào tầm mắt tôi chỉ toàn là biển cả, tôi đang ở trên một chiếc tàu lênh đênh trên biển? Đừng nói là tôi đã bị loại khỏi cuộc thi. Và đang trên đường trở về. Không...không!!!
"ILLUMI!!!!!!????"
Tôi quay lại hét lên với anh ấy. Anh ấy không biểu hiện gì ngoài cái ánh nhìn vô cảm. Tôi bực rồi đấy! Sao tôi lại muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét kia quá! Tất cả là do anh ấy.
"Đúng như những gì em nghĩ. Chúng ta đang trên đường về."
Illumi thản nhiên nói chuyện với tôi. Vậy là không còn bàn cãi gì nữa. Tôi vốn dĩ đã làm được mà. Illumi thật đáng ghét.
"Anh ra ngoài, tôi ghét anh. Không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Tôi xô Illumi, đẩy anh ấy ra khỏi cửa, cảm giác bên hông có chút đau khiến sức lực của tôi cũng giảm hẳn. Illumi định dìu lấy tôi nhưng tôi không muốn, tôi đẩy mạnh anh ấy, có lẽ vì trông tôi khá đau đớn và tức giận nên anh ấy muốn chiều theo ý tôi, anh ấy bước ra ngoài. Trước khi cánh cửa kia khép lại, tôi vẫn còn nhìn thấy ánh mắt thờ ơ không áy náy của anh ấy nhìn mình. Tựa người vào tường, tôi cố kìm nén nỗi uất nghẹn trong lòng. Tôi không muốn phải làm theo sự sắp xếp của Illumi, aaaaaaaaaaaa... tôi ghét chuyện này.
Trong suốt chuyến tàu hôm đó. Tôi chẳng thèm nói chuyện với anh ấy. Anh ấy cũng chẳng nói gì với tôi cả. Tôi bực mình, cau có, tự làm mấy hành động giận dỗi, không thèm để ý đến Illumi. Và Illumi cũng chỉ im lặng không nói gì. Anh ấy như vậy càng khiến tôi ức chế hơn nữa.
Khi tàu cập bến, Illumi dẫn tôi đến một khách sạn, bảo là đi tàu mệt nên ở đó một đêm, sau đó thì trở về nhà. Nhưng mà.... *Rột... Rột... Rột...*
Bụng tôi đang biểu tình dữ dội, hình như cả ngày hôm nay tôi chưa có ăn gì cả.
Illumi's POV
Tôi đứng ở quầy lễ tân, Nyoko thì ngồi xuống ghế chờ ở góc tường đợi tôi, tỏ vẻ chán nản. Vết thương của nó đã đỡ hơn nhiều. Tuy vậy đi tàu khá mệt, tôi muốn nó được nghỉ ngơi thoải mái, vết thương lành hẳn đã rồi cùng nó về nhà. Để nó bị thương như vậy, bà nhà sẽ lại cằn nhằn là tôi không chăm sóc nó chu đáo cho mà coi. Lần trước tôi đánh nó, mẹ Kikyo của tôi đã khá không ưa, lên tiếng dạy bảo tôi, bà thật là lo lắng một cách thái quá.
Tôi lơ đãng nhìn về phía nó, ánh mắt của tôi bỗng bị thu hút bởi một kẻ đang đứng cách đó không xa - Kuroro Lucifer. Hắn cũng đến đây ư? Chắc hẳn là hắn đang có một vụ làm ăn lớn. Nếu thế thì băng Nhện cũng sẽ có mặt, tên Hisoka sẽ lại xuất hiện, hắn ta mà gặp Nyoko thì sẽ rất phiền phức. Nhưng cũng chẳng đáng lo lắm, vì cuộc thi Hunter sẽ không kết thúc sớm như vậy. Trước khi chờ hắn ra khỏi cuộc thi đến chỗ tên Lucifer, tôi nhất định phải đem Nyoko đi trước.
Khi đã đặt phòng xong xuôi, tôi đi đến chỗ Nyoko và lên tiếng:
"Đi thôi!"
"---------" có một sự im lặng kéo dài. Nó vẫn nhìn tôi, thế nhưng không nói gì. Nó đang muốn cái gì vậy chứ?
"Đi thôi!"
"Tôi đói!"
Nó nói nhỏ, mắt nhìn đi chỗ khác, giọng nó có vẻ không vui. Nó giận vì tôi không nhận thấy được là nó đang đói ư? Nó không nói làm sao tôi biết nó đói. Trước kia nó đâu có như vậy, nó còn hay ra lệnh cho tôi nữa chứ, thích gì cứ làm không kể tôi có cho phép hay không. Nếu là trước kia thì sẽ là "Nè Illumi, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn đi!" và rồi nó sẽ lôi tôi đi không cần đợi sự đồng ý. Còn giờ thì nó cứ im lặng, suốt cả ngày nay nó không nói với tôi lời nào, xuống khỏi tàu thì cũng chỉ có mình tôi độc thoại. Chẳng lẽ nó còn giận chuyện tôi cướp ngang cái thành quả mà nó đã đạt được. Nó phải biết là tôi chỉ đang muốn tốt cho nó.
"Vậy chúng ta đi ăn."
Dỗ nó một chút, chiều nó một chút. Tôi không muốn nó cứ mang vẻ mặt ủ rủ như thế mãi. Tôi muốn nhìn thấy nó cười, vì nó cười trông rất dễ thương. Cũng chẳng biết từ khi nào mà tôi thích nó nhiều như vậy nữa.
Dẫn nó vào một nhà hàng sang trọng, thế mà mặt nó vẫn lầm lầm lì lì.
"Ăn món này nhé!"
Tôi chỉ vào menu hỏi nó, nó làm ngơ nhìn đi chỗ khác. Tôi lại tiếp tục.
"Hay món này?"
Vẫn im lặng. Sao nó giận dai thế. Haizzz. Tôi gọi phục vụ và bảo người ta mang hết mấy món ngon mà nó hay ăn, kêu thêm cả mấy món nổi tiếng của nhà hàng này nữa. Người nữ phục vụ đứng nghe tôi nói mà tâm trí cô ta không biết để đâu. Cô ta luống cuống hỏi lại, cười cười với tôi và gãi gãi đầu. Cái nhà hàng này thật sự không làm việc nghiêm túc được ư?
"Illumi, tôi khát nước!"
Nyoko đột ngột lên tiếng, nó nói to hơn mọi lần khiến người nữ phục vụ kia chú ý. Cô ta cúi xuống hỏi nó muốn uống gì nhưng lại nhận được cái ngoảnh mặt làm ngơ của nó.
"Illumi! Anh gọi loại đồ uống mà tôi thích nhất đi."
Nó nói với tôi mà không thèm nhìn người nữ phục vụ. Nó giận lây cả người ta ư? Bình thường nó rất dễ thương, rất thân thiện và không bao giờ tỏ thái độ khinh thường người khác, mặc kệ người ta làm gì, ở giai cấp nào. Sao hôm nay nó kì thế. Vậy là tôi đành gọi đồ uống cho nó.
Nyoko's POV
Illumi gọi món cho tôi. Tôi đang giận nên làm lơ mặc anh ấy gọi gì. Nhưng mà hình như toàn món tôi thích, tôi cười thầm trong bụng. Tôi để ý thấy người nữ phục vụ kia nhìn Illumi một cách kì quái, ánh mắt kia nhìn Illumi say đắm, anh ấy nói gì cô ta cũng không nghe và rồi thì hỏi lại, còn cười cười gãi đầu với anh ấy. Thật bực bội mà, "Ai cho cô nhìn chằm chằm rồi còn cười với anh ấy như vậy hả?"
"Illumi, tôi khát nước!"
Nghe thấy tôi bỗng nhiên lên tiếng thì Illumi nhìn sang tôi. Thế nhưng cô ta đã nhanh chóng cướp lời của anh ấy, còn mỉm cười giả tạo, tỏ vẻ thân thiện với tôi nữa chứ. Tôi cho cô biết, Illumi là bạn trai tôi, cô không được nhìn anh ấy với cái vẻ mặt thèm thuồng như thế.
"Illumi. Anh gọi loại đồ uống mà tôi thích nhất đi."
Tôi cứ tưởng thế là xong, cô ta sẽ biết là Illumi với tôi đang quen nhau, anh ấy hiểu tôi và chỉ quan tâm mình tôi thôi. Thế mà, khi đồ ăn được mang ra, cô ta vẫn liếc mắt đưa tình với Illumi khiến tôi bực. Một tên lạnh lùng chẳng có cảm xúc gì như Illumi mà cô nhìn làm gì chứ? Có gì mà nhìn anh ấy dữ vậy hả? Nhìn hoài coi chừng đau mắt đỏ đấy! Aaaaaaa!!! Tôi cố ăn thật nhiều, ăn cho bỏ tức, tôi ăn cho sạch túi tiền của anh luôn.
"Ăn chậm thôi!"
Kệ tôi, liên quan gì đến anh. Tôi làm lơ anh ấy và cứ tiếp tục. Đồng thời tôi cũng nhìn quanh nhà hàng, bắt gặp ánh mắt của những người con gái khác nhìn anh ấy. Đằng sau tôi vang lên tiếng nói thì thầm.
"Anh ấy đẹp trai quá! Nhìn đôi mắt ấy đi, thật muốn đóng băng bởi ánh mắt ấy...."
"Cái cô gái đi cùng có gì đâu mà lại quen được anh ấy nhỉ? Cô ta còn không xinh đẹp, điện nước đầy đủ như tôi...."
Mấy người nói cái gì vậy hả? Ai không điện nước đầy đủ? Mặc dù không chuẩn lắm nhưng cũng gần đạt mức chuẩn rồi nhé! Tôi đây ăn nhiều vậy thôi chứ không bao giờ lên cân, eo vẫn thon lắm nhá. Ngực với mông không lớn lắm nhưng mà.... nhưng mà vẫn khiến người khác phải ngước nhìn đấy!
Ôi thôi, tôi đang nghĩ gì vậy chứ! Illumi chết tiệt, anh dẫn tôi vào cái nhà hàng này làm gì hả?
Càng nghĩ càng thấy ức, tôi cố ăn nhanh hơn.... và rồi.... Sặc!!!! Tôi ho khù khụ, Illumi vuốt lưng giúp tôi đỡ sặc. Anh ấy còn giúp tôi uống nước.
"Đã bảo ăn chậm rồi mà!"
"Tại ai hả?"
Tôi tức giận quát lên với anh ấy. Thế mà anh ấy nhìn tôi như thể "tôi đã làm gì sai ư?". Aaaaaa!!! Thật bực bội, sao cả mấy hôm nay lại có nhiều chuyện khiến tôi bực mình như thế chứ. Tại mấy người đó!!!
Ăn xong tôi đứng dậy ra ngoài, để mặc Illumi trả tiền.
Trên đường về khách sạn, tôi thấy một quán kem gần đó. Cũng lâu rồi tôi chưa được ăn kem, nhớ lại khi Illumi mua kem cho tôi tôi lần đó, tôi lại thấy nhớ, hồi đó tôi thấy rất vui, giờ thì chẳng thể nào mà vui nổi nữa. Tôi dừng lại trước quán kem, Illumi nhìn tôi rồi nhìn vào đó.
"Muốn ăn kem?"
Không đợi tôi trả lời ( tôi cũng không thèm trả lời), Illumi đã vào đó mua cho tôi, kêu tôi đợi anh ấy một lát. Lâu rồi mới ăn lại nên có cảm giác rất ngon, tôi ngồi bên ghế đá ven đường nhâm nhi từng cây kem. Illumi không ăn, tôi cũng mặc kệ, tôi tiếp tục xơi hết bịch kem rồi mới cùng Illumi về khách sạn.
Trên đường về, tôi bỗng nghĩ đến chuyện ngày mai. Chẳng lẽ tôi buộc phải về cùng Illumi thật sao? Nếu về biệt thự Zoldyck rồi, tôi có còn cơ hội để ra ngoài được nữa không? Illumi chắc chắn sẽ quản tôi cho mà xem. Tôi cần nghĩ ra kế gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip