Phiên ngoại 2 (H)

> Tiện thụ thai lần đầu khi nào?

Sau khi bắt mạch, Ôn Tình đưa ra con số cực kỳ chính xác, 16 ngày.

Bình tĩnh lại sau khi biết tin mình có thai, Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một hồi, nhớ lại tình huống 16 ngày trước, liếc nhìn Lam Vong Cơ, trong mắt tràn đầy ý cười. Ôn Tình vẫn ngồi đối diện, dưới gầm bàn, Lam Vong Cơ đang nắm chặt tay hắn trong lòng bàn tay ấm áp.

Bàn tay còn lại buông xuống và đặt lên thật nhẹ nhàng, cách nhiều lớp áo cẩn thận vuốt ve vùng bụng dưới, đứa nhỏ trong bụng này, thế mà được hoài thai không phải trong Tĩnh Thất.

Là vào một tối cuối thu, bọn họ cùng nhau trở về Liên Hoa Ổ.

Chính trong căn phòng ngủ mà hắn từng ở khi còn nhỏ, đối với hai người đã trưởng thành mà nói, cùng nằm trên chiếc giường gỗ sẽ hơi chật chội.

Vân Mộng có rất nhiều hồ, đầm sen rộng lớn, vì mùa sen ở đây rất là dài, các loại sen cũng rất phong phú. Có hạt sen tươi từ mùa hè đến cuối mùa thu, vẫn còn hạt sen chưa được thu hoạch, một số đầm sen đã bắt đầu hái những củ sen non mềm trong lớp phù sa.

Nói rằng muốn đi hái những mẻ hạt sen cuối cùng, nên Nguỵ Vô Tiện lại kéo Lam Vong Cơ trở về Liên Hoa Ổ một chuyến.

Hoa sen ở Cô Tô, cành sen thực sự thướt tha duyên dáng, cọng sen mảnh mai, tư thế tao nhã, hoa cũng rất đẹp, đài sen trông cũng tinh tế hơn rất nhiều, hạt sen cũng nhỏ hơn một chút, vì vậy Nguỵ Vô Tiện vẫn thích cây sen béo mập ở Vân Mộng hơn. Nhìn từ xa những chiếc lá sen như một cái khay, như một chiếc ô, vươn lên tầng tầng lớp lớp, những đài sen cong xuống thực sự là do những hạt sen căng tròn ở bên trong, nặng đến nỗi gục xuống.

Nếu muốn hái, đương nhiên là phải hái cái phần đầu to này, cảm giác rất tuyệt khi bẻ gập thân sen dài phát ra âm thanh giòn tan.

Vừa hái xong bóc ra, trên chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi trong hồ, hạt sen tươi dẻo ngọt mọng nước, đưa vào miệng tươm nước ra.

Hắn lại tới đây, nhưng không phải sau khi hái trộm thì bỏ chạy để người ta rượt đuổi, thân thể của ông lão trồng sen thật sự là cường tráng, đến giờ vẫn có thể đuổi bắt đám đệ tử thiếu niên lứa nhỏ nhất của Liên Hoa Ổ. Cây sào tre vẫn có thể xoay vun vút trên không trung, thằng quỷ nước đó chính là cháu trai của ông lão, đi theo ông nội, chống thuyền đi tới vừa nhanh vừa êm, cây sào tre đánh người quất phát nào trúng phát đó, thanh thiếu niên của Giang gia mà trúng đòn cũng phải kêu thét lên.

Nhưng những lần sau Nguỵ Vô Tiện đến hái sen, đều đến chào hỏi người ta trước.

Khi còn trẻ Lam Vong Cơ không giống hắn ham thích cái cảm giác phấn khích gì đó khi bị đuổi đánh, rồi cười giỡn và bị mắng, Nguỵ Vô Tiện tự cảm thấy, dù gì cũng đã 25 tuổi, bị đuổi mắng trước mặt đạo lữ, không được hay cho lắm.

Nhìn đạo lữ bị truy đuổi, lại càng bất đắc dĩ hơn nữa.

Cho nên bỏ qua.

Nói cho đúng ra, vì cuối mùa nên lá sen cũng thưa thớt, không che được gì, còn có chỗ nào để trốn đâu?

Ông lão trồng sen cũng đã từng nhìn thấy hắn được rước đi khỏi Liên Hoa Ổ trước ngày thành hôn, kể từ đó thay bộ bạch y có tay áo bay bay, nếu không nói gì, thì đi đứng cũng đàng hoàng,

có thể khen là quy phạm mẫu mực, ở chung lâu ngày với Lam Vong Cơ, sẽ học hỏi tác phong của y cũng có thể giống y. Nhưng bản chất thì vẫn vậy, đảo mắt, cong khoé môi, cười lên vẫn như trẻ con, mặc dù ăn mặc đã khác, nhưng tinh thần vẫn như cũ, là một thiếu niên sáng láng đẹp trai thu hút người khác.

Vì thế nếu dám ăn trộm, bị đánh cũng không sai, nếu không thì phải chào hỏi trước khi bị đánh, nhìn người ta thong thả hái sen bỏ lên chiếc thuyền nhỏ, thỉnh thoảng còn ghé sát cắn vào tai của đạo lữ, nỡ lòng nào trước đó dùng gậy mà đánh đôi uyên ương cơ chứ?

Xét cho cùng thì bị đánh từ nhỏ tới lớn rồi.

Nguỵ Vô Tiện hái xong, ôm một bó sen hướng về ông lão trồng sen để chào hỏi, ông lão càu nhàu, kêu hắn đi đi.

Thu hoạch được rất nhiều, không thể nào ăn hết nhưng vẫn còn giả bộ muốn hái tiếp, nhân tiện hái vài củ sen nhỏ xinh cho vào túi càn khôn, muốn Lam Vong Cơ nấu canh cho hắn. Mà ở lại qua đêm, đương nhiên sau khi ăn tối sẽ ở lại căn phòng dành cho khách mà Giang Phong Miên đã sai người chuẩn bị.

Đi dạo ban đêm, lang thang khắp Liên Hoa Ổ, nghe tiếng côn trùng kêu, tiếng ếch nhái, gió đêm mùa thu vừa phải, thật mát mẻ dễ chịu.

Nguỵ Vô Tiện từ từ đi chậm lại.

Lam Vong Cơ nhìn theo ánh mắt của hắn, không hiểu sao lại đi ngang qua căn phòng mà Nguỵ Vô Tiện đã ở khi còn niên thiếu, Nguỵ Vô Tiện nhìn một cái, kéo y qua, đẩy cửa vào, bên trong vẫn được quét dọn cẩn thận.

Sau bao nhiêu năm, lâu ngày không có ai ở, nhưng cũng không hề có một hạt bụi nào.

Nhớ lại lần trước khi ngủ ở đây, đó là lần đầu tiên hắn và Lam Vong Cơ trở về Vân Mộng sau khi lập khế ước, đêm đó hai thiếu niên ngủ ở đây thật sự rất là chật chội, sau đó mỗi khi trở về cùng với Lam Vong Cơ thì đều ngủ ở phòng dành cho khách.

Khi đó hắn mới mười lăm, mười sáu tuổi, xương cốt còn chưa phát triển hoàn toàn, bây giờ trưởng thành càng không thích hợp để hai người chen chúc trên chiếc giường đơn bằng gỗ chỉ dành cho thiếu niên này.

Nháy mắt đã 10 năm.

Nguỵ Vô Tiện sờ lên tấm gỗ đầu giường, hình vẽ nguệch ngoạc hơn 10 năm dù sao cũng đã hơi phai mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ, đó là một loạt các đầu người nhỏ hôn nhau, tự cảm thấy buồn cười, khi đó hắn bao nhiêu tuổi? Vẽ cái thứ này .....

Thiếu niên nào cũng phải xem sách Xuân cung gì đó, rồi so kè coi ai biết nhiều hơn, lo khoe khoang ngoài miệng, tự cho là mình rất lợi hại, hắn không ngờ rằng cuối cùng lại kết khế với một người chỉ xem sách Xuân cung thôi đã thấy xấu hổ, còn bị ăn sạch sẽ, lần nào hôn cũng mãnh liệt đến mức hắn không thể nào chịu nổi.

Vừa suy nghĩ, hắn vừa khe khẽ bật ra tiếng cười, ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn trở về bức vẽ nguệch ngoạc mà hắn vừa mới chạm vào, khẽ hỏi: "Cười gì vậy?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không có gì ... chỉ là nghĩ, ngươi là một người không xem sách Xuân cung, cho ngươi xem ngươi còn tức giận, nhưng tại sao ... lần đầu tiên ngươi lại lợi hại như vậy ...."

Kéo dài giọng ra, lông mày cong lên, đưa hai tay lần lên khuôn mặt y, giữ lấy, nhón chân và hôn lên.

Lam Vong Cơ phối hợp cúi đầu xuống, đặt tay kia lên eo hắn, Nguỵ Vô Tiện vừa hôn vừa từ từ lùi lại, chạm vào mép giường, chân đều đã mềm nhũn ra, Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn và từ từ đặt hắn nằm xuống, môi răng khắng khít, gần như không bao giờ rời ra, tiếng nước nhỏ vụn.

Bàn tay Nguỵ Vô Tiện di chuyển từ mặt Lam Vong Cơ đến sau gáy y, trượt dần xuống, dừng ở trên lưng, vừa mò mẫm vừa kéo quần áo của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ quay sang nới lỏng thắt lưng của hắn.

........................

........................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Vỗ về một hồi trước khi dọn dẹp, Lam Vong Cơ khẽ cử động hôn lên mái tóc của hắn, Nguỵ Vô Tiện thoả mãn vuốt ve vùng bụng dưới của hắn, được ôm trong vòng tay, vì chiếc giường nhỏ, nên ôm càng sát hơn, trao nhau những nụ hôn dài và tinh tế.

Cũng không hiểu sao, vùng bụng ấm lên, sau cơn cực khoái, cảm giác ngọt ngào và mềm mại cứ từng đợt từng nhỏ nhỏ mà co rút.....

Lúc đó, đã thụ thai.

Bây giờ biết được đã thụ thai vào thời điểm đó, thực sự hắn có một ảo tưởng, nếu như hồi mười lăm mười sáu tuổi cùng Lam Vong Cơ làm chuyện đó trên chiếc giường gỗ nhỏ của chính mình, không nghe theo lời dặn của Ôn Tình, thì có lẽ hắn đã mang thai với Lam Vong Cơ ngay lúc đó.

16 ngày trước, đến Liên Hoa Ổ và dây dưa trong căn phòng ngủ nhỏ đã lâu không ghé vào, cho đến khi bị bắn đến căng bụng, tinh dịch được giữ lại trong cung khang, ôm nhau trên chiếc giường gỗ nhỏ, ngủ suốt đêm, hắn nằm trên người Lam Vong Cơ, được người ta ôm rất chặt, mặt áp lên ngực nghe tiếng nhịp tim đều đều, có một giấc mộng đẹp.

Không nhớ đã mơ thấy gì, khi bình minh còn mờ ảo, được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đánh thức, khoé miệng vẫn còn cười, bị hỏi là cười cái gì.

"Hả? Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip