Chap 7

- Rick à, nếu nói cậu chưa có bạn gái thì tớ không tin đâu nhá!? Chu đáo lại handsome như cậu thì có cô gái nào mà không thích! - Yura xoay người nhìn Rick, giọng nói pha chút tinh nghịch trẻ con.

- Vậy cậu có thích không? - Rick hỏi đùa nhưng làm bộ nghiêm túc.

- Có! Nhưng là thích được làm em gái! Hihi!

- You vere smarts! But... Except for one person! ( Cậu thật sự rất thông minh! Nhưng... Ngoại trừ một người!) - Rick ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây màu cam như chiếu sáng kia, giọng nói và đôi mắt pha chút buồn bã khẽ liết nhìn Sae Ron.

- R-i-c-k! - Sae Ron khẽ thở dài, nói một chữ nhưng dài tựa mười câu.

Đột nhiên Rick lại cười tươi sao tiếng gọi của Sae Ron, nói:

- I forget it! ( Tớ quên rồi!)

- Vậy là tớ đã hiểu. Thôi! Không nói nhiều nữa, đi ăn thôi!

Yura kéo mọi người trở lại cuộc vui trước khi bầu không khí trở nên ảm đạm. Thế là, ba người bọn họ tiến về một nhà hàng hải sản theo hướng dẩn của vệ sĩ của Rick.

" Anh chàng ngoại quốc đó, anh ta thích cô ấy à? Không được! Không được! Nên tiếp tục bám theo thì hơn!". Suy nghĩ này của chàng trai nổi tiếng băng tản như Woohuyn mà đồn ra ngoài thì có nước độn thổ.

- Đi theo nữa không? - Sungkyu bất chợt hỏi anh.

Ọc! Ọc! Ọc!

Dạ dày của Sungkyu đang biểu tình. Nhìn cậu, Woohuyn lười biếng nói:

- Gyu à, tội nhỉ? - Woohuyn nói xong không thèm nhìn sắc mặt Sungkyu khó coi tới cỡ nào, tay ung dung cho vào túi quần bước theo ba người kia. Cậu cũng đang đói, thôi thì chịu mất mặt một lần cho xong.

Nhà hàng hải sản...

Sae Ron, Yura và Rick đang ngồi đợi món, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ thì đột nhiên, quản lý chợt chạy ra mở cửa cho ai đó.

- Cậu Hai, cậu Nam, vinh hạnh, vinh hạnh! - Nhìn quản lý trán bịnh rịnh mồ hôi mở cửa, xem ra rất căng thẳng à nha.

Không biết là có duyên hay là oan gia, đám vệ sĩ của Rick lại chọn trúng phóc nhà hàng kiêm khách sạn của tập đoàn Lee Gia, một trạm dừng chân của các thành viên trong công ty hoặc là gia đình khi đi nghỉ mát ở đây. Lại chạm mặt nhau rồi, kịch tính đây.

- E hèm! Mang hết hải sản ngon ra đây!

Sungkyu giả vờ như không thấy có ba gương mặt đang trở nên u ám, cùng Woohuyn bước tới ngồi... kế bên Sae Ron, Yura và cả Rick. Đây là kế hoạch mà cậu cùng với Woohuyn mới nghĩ ra khi nhìn thấy ba người bọn họ bước chân vào nhà hàng. Ai bảo cả trăm quán khác không chọn, vào đây làm chi, nhất định cho cha nội ngoại quốc bẻ mặt chơi.

- À dạ! Cậu Hai, cậu Nam thứ lỗi, hải sản vừa được bàn bên cạnh mua hết rồi ạ! - Quản lý đưa ống tay áo đưa lên chậm mồ hôi. Xem ra hai thiếu gia Woohuyn và Sungkyu rất khó hầu hạ đây mà.

- Cứ mang hết ra! - Woohuyn lạnh lùng nói nhưng trong lòng đẫy thích thú.

- Các cậu có biết lịch sự không đấy? - Rick bất đắt dĩ lên tiếng, mài anh vì khó chịu mà chau lại.

- Ây dà! Đây là nhà hàng của tôi, tôi thích như thế! - Sungkyu kênh kênh kiệu kiệu nói.

- Chúng ta đi! - Yura đột ngột lên tiếng. lửa giận trong người cô sắp " bùng phát" rồi.

Nghe giọng nói quen thuộc kia, Sungkyu bất tri giác giật mình. Thôi chết rồi, chỉ lo trả đũa mà quên mất cô ấy! Làm sao bây giờ, làm sao đây hả?

Đầu ốc của cậu đang ong lên, tai thì hình như ù luôn rồi. Trước giờ cậu chưa từng tán gái mà chỉ có gái nó tán cậu nên lần này coi như xong. Sungkyu ơi là Sungkyu, lần này thì khỏi mơ mộng nghe chưa?!

Còn Woohuyn và Sae Ron thì sao nhỉ? Còn phải nói, ánh mắt Sae Ron thì âm luôn, nhìn chằm chằm anh Woohuyn nhà mình, người bình thường là đóng băng rồi, vì là Woohuyn nên " miễn dịch" được.

- Quá đáng! - Cuối cùng Sae Ron cũng mở miệng.

Thành công! Woohuyn đã chọc tức được Sae Ron. Anh đứng dậy, đi đến trước cô rồi mặt kề sát mặt, nói nhỏ một câu:

- Vì cô chọc giận tôi!

Bụp!

Thấy hành động vô lễ của Woohuyn, Rick không tiếc giáng cho anh một đấm muốn gãy xương hàm, máu theo khóe miệng chảy ra. Sungkyu phản xạ nhanh, vội đỡ lấy anh.

SaevRon và Yura như chết đứng, căng tròn mắt nhìn họ. Quản lý nhà hàng còn căng thẳng hơn, mồ hôi tuông như suối. Bị động, hai đội vệ sĩ của Rick và cả Sae Ron ngoài cửa ùa vào.

Woohuyn vì bị đánh bất thình lình nên loạng choạng, cũng may chưa ngã. Anh ngước đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ lên, sấn tới đấm vào mặc Rick. Lần này vệ sĩ cũng không kịp phản ứng, chỉ khi Rick đã " ăn" trọn một quả đấm mới ngăn được Woohuyn.

Chát!

Sae Ron tức điên lên, không kiềm chế được mà tát vào mặt Woohuyn một tát. Cô tức đến đỏ mắt, ánh mắt như nuốt chửng anh, hoàn toàn không bị vẻ nguy hiểm của anh dọa sợ.

Yura giật mình, đưa tay lên che miệng. Cả Sungkyu, Rick, quản lý và vệ sĩ của Sae Ron cũng bị một phen bất ngờ.

- Quá đáng! Anh nghĩ anh là ai hả? Gây sự với người khác, lại còn đánh người vô cớ! - Sae Ron sau cơn giận thì lạnh giọng, thẳng thừng giáo huấn Woohuyn.

- Cô là ai mà dám lên giọng dạy bảo tôi? - Woohuyn như con thú xổng chuồng, nhoài tới định nắm cổ áo Sae Ron thì anh bị Sungkyu giữ lại, còn Sae Ron thì được vệ sĩ ngăn ra.

- Woohuyn, đủ rồi! - Sungkyu dùng hết sức mới kéo nổi Woohuyn.

- Cô ta nghĩ cô ta là ai? Hả? Nói cho cô biết, tôi đây còn lâu mới cần đến cô. Đừng có chút nhan sắc thì kênh kiệu! - Woohuyn cứ chồm chồm tới như muốn nhai tươi Sae Ron

Sae Ron như mặt hồ tĩnh mịch, không một chút sợ sệt liết anh một cái rồi quay sang cái cằm vấy màu, quai hàm sưng tấy của Rick, ân cần hỏi:

- Rick, chắc cậu đau lắm! Yura, chúng ta ra về, cậu tự láy xe, mình chung xe với Rick!

- Được! Chúng ta về! - Yura cũng lo lắng cho Rick, nhưng chỉ là quan tâm bạn bè thôi.

Nói xong, Sae Ron đỡ Rick một bên, bên còn lại cho một vệ sĩ khác đỡ rồi cùng Yura và mấy người bọn họ bước ra khỏi cửa, tiến về thành phố với cái bụng rỗng tuếch.

Rầm!

Cái bàn bằng gỗ bị Woohuyn nện cho một cú gãy tét bét. Mấy nhân viên cộng với quản lí xém tí nữa là nhặt tim từ dưới đất lên.

- Chết tiệt! Cô dám tát tôi! Để rồi coi...! - Woohuyn bỏ lửng câu nói vì cơn đau ở quai hàm.

- MANG HỘP SƠ CỨU RA, CẢ ĐÁ LẠNH VÀ TÚI CHƯỜM! LUỘC TRỨNG LUÔN CHO TÔI! - Sungkyu hét với nhân viên nhà hàng, ngay lập tức hộp sơ cứu được mang ra, một người khác chạy đi luộc trứng.

Woohuyn giật mình trước những gì vừa nghe thấy, vô cùng lo lắng và rất sợ sệt nhìn Sungkyu, mắt muốn lộn ngược, nói ra mấy chữ:

- Đừng nói cậu thích tớ nha?

- Cậu có điên không! Đàn ông chết, à không, phụ nữ chết hết cũng không chọn cậu! Mà cậu cũng lạ, mới giận đùng đùng giờ hỏi vậy! Cậu là bạn chí cốt của tớ, làm vậy không được à? - Sungkyu nóng máu tuông một lèo.

Woohuyn nhìn Sungkyu gật gù vẻ hiểu dữ lắm hiểu, thôi thì cứ " giao trứng cho ác" một lần vậy.

Thế là, một tên công tử bột ngồi chườm đá rồi lăn trứng gà cho một đại thiếu gia. Tên đại thiếu gia cứ lo lo nhìn tên công tử bột, báo hại bị tên công tử bột ký cho một cái.

Sau khi " sơ chế" vết thương trên mặt, Sungkyu để Woohuyn tự quấn băng gạc cho cái tay mới " giận cá chém thớt". Đúng là khi bực ở bên bạn bè là " hạ hỏa".

Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra Woohuyn còn rất giận. Cô vì tên ngoại quốc đó mà dám tát anh. Sae Ron ơi, cô nên về ăn mừng đi, cô là người mà Woohuyn tôi may mắn để ý tới rồi cũng vinh hạnh đi khi " cái tát đầu" của tôi bị cô cưỡng mất. Tôi sẽ cho gã đó biết tay, cả cô nữa!

Sungkyu cũng chả màng mà để ý tới Woohuyn nữa. Bây giờ cậu đang nghĩ tới Yura. Lúc cô sắp bước ra cửa còn lườm cậu một cái đầy phẫn nộ.

Không biết Yura có giận mình không nhỉ?

( T/g: Tất nhiên là có!)

Không biết mình có bị " mất điểm" không nhỉ?

( T/g: Tất nhiên là có!)

Không biết Yura có thích tên tóc vàng kia chưa nhỉ?

( T/g: Hỏi đi rồi biết!)

...

...

Không biết mình có thích Yura không nhỉ?

Vừa nghĩ đến đây thì Sungkyu chợt lắc lắc cái đầu xua đi ý nghĩ đó. Nhưng người cậu xụi lơ. Cứ nghĩ tới việc Yura cười với tất cả mọi người trừ cậu là trong lòng cậu như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu. Haizzz... Tất nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lí và đó là quyết định của Sungkyu.

Quản lý cùng mấy người người làm đứng nhìn hai thiên sứ đang suy mà há hốc mồm kinh ngạc. Ai cũng tròn xoe mắt, chả hiểu lúc nãy hai người làm vậy là có ý gì? Rồi bây giờ ngồi thẫn thờ làm gi? Đánh nhau làm gì? Tát nhau làm gì?

Sau một hồi ngắm nhìn họ, ai cũng trở về công việc của mình. Được một lúc, Woohuyn và Sungkyu cũng đi tìm chỗ đậu xe lúc nãy rồi quay về thành phố. Vì là xe của người nên mấy fan giữ kỹ lắm à nghe, cũng tốt đó chứ.

Trên đường về thành phố, cả hai tiếp tục nghĩ về Sae Ron và Yura. Một người lo lắng còn một người bực tức. Chỉ có điều, cả hai không nhận ra rằng, từ tận tâm can của họ, hạt giống của tình yêu đã được tưới nước sau bao tháng ngày hạn hán và đã nức vỏ.
Tầng 30 của một khách sạn rất lớn ở TP.HCM, Rick đứng nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, bàn tay không tự chủ đưa lên sờ nhẹ vào quai hàm đã sưng gần 2 ngày nhưng trong lòng lại cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Chính tay Sae Ron đã chườm đá rồi lăn trứng gà cho anh, lại còn giúp anh bôi thuốc, thật là tuyệt mà.

Cũng tại tên khốn đó, nếu không có hai cô gái đứng đó thì anh ta đã cho vệ sĩ nện cho tên khốn dám đánh vào mặt con trai của Ngoại Trưởng Bộ Ngoại giao Australia.

Anh dám cam đoan tên đó có tình cảm gì với Sae Ron đây mà. Không được, bằng mọi giá thì Rick Jackson anh mới là người xứng đáng ở cạnh Sae Ron. Anh quen Sae Ron lâu như vậy, đối đãi với cô ấy tận tình như vậy, cô ấy còn vì anh mà đánh tên kia thì chắc chắn cô ấy cũng bị rung động bởi tình cảm của anh rồi.

Còn nhớ cách đây 1 năm, anh tỏ tình như bị cô từ chối, vậy mà anh vẫn không bỏ cuộc đó thôi. Lần này chẳng những tránh mặt ba anh trốn đi mà còn là vì một người con gái châu Á, vậy cũng đủ hiểu Sae Ron quan trọng như thế nào đối với Rick. Anh đã bay hàng nghìn ki-lo-met để đến được đây thì chắc chắn sẽ giành được trái tim băng giá của Sae Ron mà thôi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Rick không tự chủ mà nhết lên cười tà mị. Vì Sae Ron, anh sẽ không từ mọi thủ đoạn để dành được cô ấy, nhất định là vậy.

- Sae Ron, anh sẽ để em yêu anh, cam tâm tình nguyện yêu anh.

( Ây da, sau này Rick sẽ hợp tác với một người để cản trở tình cảm của Woohuyn và Sae Ron, với ý định chiếm đoạt. Haizzzzz... Còn nói yêu Sae Ron, rõ ràng chỉ xem cô là một vật thuộc quyền sở hữu mà thôi!)

[...]

Sân trường WOOLLIM School vẫn ồn ào nhộp nhịp như thường ngày. Đã 2 ngày trôi qua, Woohuyn và Sungkyu không có đi học, gây tổn thất cho tâm tình của không ít nữ sinh hậm mộ họ. Nhớ nhớ nhung nhung, rồi cuối cùng cũng chỉ là thầm thương trộm nhớ. Mà chắc gì đã yêu thật, hay chỉ vì cái nhan sắc tài tử điển trai cộng với tài sản triệu đô, chỉ người trong cuộc mới biết à nha!

Hôm nay xe của Sae Ron mang đi bảo dưỡng nên đành cho tài xế chở đến trường, buộc Bomi phải đi xe bus tiếp tục. Mà suy cho cùng, hai chị em cùng cha khác mẹ này cũng khá là giông giống đây. BOMI cũng như Sae Ron, miễn nhiễm với " giai đệp" lại có con mắt thẩm mĩ và tinh tế không kém gì " chị" mình đâu.

Nói Bomi không đẹp bằng Sae Ron là vì nhỏ dùng mỹ phẩm sớm và một phần duy truyền nhan sắc từ mẹ nên không bằng Sae Ron, nhỏ lại hay trang điểm đậm nên da có phần thua xa Sae Ron vậy thôi.

( Bomi sau này sẽ có một thời lâm li bi đát và Sae Ron cũng bị làm cho mềm lòng nè! Hai người, suy cho đến cùng thì cũng là chung một dòng máu mà!)

Không hiểu cơ cớ gì mà lúc Sae Ron xuống xe cũng là lúc Bomi từ trên xe bước xuống. Hôm nay Sae Ron không đi cùng vệ sĩ, cho họ nghĩ ngơi ít ngày.Thế là, mấy học sinh khác lại có dịp bàn tán, chỉ trỏ bình phẩm hai người này.

Bomi thì cao cao tự đại, quyết định đi ngang hàng với Sae Ron cho bằng được. Sae Ron cũng chả bận tâm làm gì, tiếp tục ngẩng cao đầu mà bước tới.

- Cô, lùi lại! - Sae Ron vẫn bước đi, giọng nói có phần chừng mực một chút, âm lượng cũng nhỏ hơn một chút

- Sao... sao tôi phải lùi? - Bomi đâu dễ chịu thua, đốp lại liền xì bóc.

- Bây giờ có lùi không thì bảo? - Vẫn là giọng nói lạnh tựa băng tan đó.

- Không! - Bomi không sợ trời đất gì trả lời lại.

Nghe câu trả lời không vừa ý, Sae Ron khựng lại, nhíu mày nhìn qua Somi, nói:

- Chán sống?

Câu hỏi làm nhỏ rùng mình. Nói xong, Sae Ron quay lưng bước đi, bỏ lại Bomi với vẻ mặt giật mình sợ hãi, không biết hôm nay ăn gan cọp hay gấu mà dám nói chuyện với cô như vậy.

Ring! Ring! Ring!

Di động của Bomi chợt đổ chuông, là Suzy. Hai ngày nay vì chuẩn bị kế hoạch phục thù mà Suzy đã nghỉ học. Bomi bắt máy:

- Tao nghe!

-...

- Chắc chứ?

-...

- Ừ!

- ...

- Được! Mọi chi phí mẹ tao trả!

-...

- Được! Tạm biệt!

Bomi cúp máy, khóe miệng vẽ thành một nụ cười đểu giả nguy hiểm rồi vừa đi vừa cười kinh dị trở về lớp.

[...]

- Chào Sae Ron! - Yura rời mắt khỏi cuốn sách, cười chào Sae Ron, vừa lúc Bomi bước vào.

- Hôm nay đi học sớm vậy? - Sae Ron để cặp xuống, đi đến bàn của Yura, không quên lườm Yura một phát.

- Tâm trạng tốt! A, hình như cậu không được thoải mái?! - Yura lo lắng nhìn Sae Ron khi thấy cô bất lực ngả người ra sau ghế, dùng tay xoa xoa thái dương.

- Một chút! Chắc do thời tiết!

- Có uống thuốc chưa?

- Không cần! Nghĩ ngơi chút sẻ khỏi!

- Vậy sao cậu không ở nhà, tới trường làm gì?

- Done! Stopping problems, now! Ok? ( Được rồi! Dừng vấn đề này lại ngay bây giờ! Được chứ?)

- No problem! ( Không thành vấn đề!) - Yura bĩu môi nói. Thật là làm ơn mắt oán.

Bên ngoài đột nhiên vang lên những âm thanh reo hò, toàn bộ đều là giọng nữ. Sae Ron và Yura cũng chả thiết quan tâm là kẻ nào, cô trở về chỗ ngồi nghe nhạc còn Yura tiếp tục đọc sách, Bomi cũng ngồi nghe nhạc nên không nghe được mấy tiếng la hét đó.

- Hội trưởng thật là phong độ à nha!

- Không biết Hội trưởng có bạn gái chưa nhỉ?

- Còn phải nói, chẳng phải là " Miss Teen" Naeun đó sao?

- Huhu! Đau lòng quá!

- Nhưng hai người thật xứng đôi, chị Thúy còn là Hội phó nữa kìa!

Blo...bla...blo...bla...

Sehun cũng có nhiều người hâm mộ lắm chứ, chỉ là lượng fan của anh chịu thiệt, đứng sau Woohuyn và Sungkyu một tí.

Sehun nghe những lời cuối thật êm tai. Cả anh cũng muốn tỏ tình và thành một cặp với Naeun lắm đó chứ, nhưng trong lòng thì mong rằng sau khi tốt nghiệp Phổ thông mới tiến tới. Bây giờ anh đang đến lớp tìm Naeun đây mà.

Sehun bước vào lớp đảo mắt một vòng, nữ sinh vẫn hò reo bên ngoài không ít. Ánh mắt anh đáp lại ở chỗ Sae Ron vì cứ ngỡ là Naeun. Cô ngồi chống tay xuống bàn dưới, mặt lại quay vào trong.

- Naeun à, chúng ta...

Sehun đặt tay lên vai Sae Ron, vừa xoay người cô lại vừa nói, đang nói thì lại cứng họng vì trước mắt ánh là gương mặt của thiên thần băng giá cực kỳ xa lạ. Cô ấy là ai? Tại sao lại ngồi chỗ của Naeun? Cô ấy thật đẹp!

Sae Ron bực mình nhíu mài, giật dây phone khỏi tai, trừng mắt hỏi:

- Quen sao? - Nói rồi, cô lấy tay phủi phủi vai.

Giọng nói âm độ của cô khiến Sehun thoáng rùn mình một cái, nhưng cũng nhanh lấy lại hình tượng, đáp:

- À! Xin... xin lỗi! Tớ nhầm! - Sehun hơi bối rối, tim anh đột nhiên đập bùm bùm khi nhìn thấy Sae Ron.

- T-r-á-n-h! Và cũng đừng lầm tôi với ả đó! - Sae Ron bực bội đứng dậy ra khỏi lớp, đi xuyên qua đám fan hâm mộ của Sehun đang nhìn mình bằng ánh mắt nảy lửa.

- Này! - Yura cười cười gọi anh, mắt vẫn dán vào quyển lịch sử dày cộm.

- Gọi tớ á? - Sehun ngu ngơ hỏi, tim vẫn còn loạn nhịp vì ai kia.

- Ừ! Đừng chọc giận Sae Ron! Cô ấy sẽ khiến anh đóng băng đó ông anh à! - Yura vẫn không thèm nhìn lên một cái.

- À! Đã biết!

Sehun nghe xong thì lủi thủi ra khỏi lớp, quên luôn cả mục đích mình đến đây. Cô ấy tên là Sae Ron à? Tên thật đẹp! Nhưng sao cô ấy lạnh lùng quá? Còn gương mặt nữa, cô ấy thật xinh đẹp!

Đám nữ sinh hâm mộ thấy Sehun suy tư như thế thì không khỏi ôm tim đau đớn. Vậy là anh đã trúng tiếng sét ái tình rồi sao? Nhưng chẳng phải người anh thích là " Miss Teen" Naeun hay sao? Thật là khiến đám fan đau đầu.

- A! Anh Sehun! Anh đến tìm em à?

Naeun mới tới, vừa thấy Sehun hớn hở tới chào hỏi. Nhưng... Sehun im re làm nhỏ giật mình. Bình thường thì anh đã để ý mình từ xa rồi chứ, hôm nay sao kỳ vậy?

Naeun lấy tay xua xua trước mặt Sehun khi anh đi qua người nhỏ. Nhưng kết quả một lần nữa làm nhỏ giật mình. Anh chẳng những không ngước lên hỏi mà còn không thèm nhìn mình một cái, đi lướt qua nhỏ làm nhỏ sững người!

Một mớ câu hỏi bắt đầu nhảy lung tung trong đầu Naeun, đành phải dùng khổ nhục kế thôi. Nghĩ tới đây, Naeun làm bộ mặt hiền từ, hớn đở đi lại đám fan của Sehun, giọng nói hết sức dễ nghe, hỏi:

- Mấy bạn có biết anh Sehun bị làm sao không vậy?

- Lúc nãy anh ấy tới lớp tìm Naeun nhưng không gặp cậu, lại nhận nhầm với một nữ sinh kiêu ngạo nào đó, bị cô mắng vài câu nữa chứ! - Một nữ sinh đại diện đáp lại.

- Vậy à? Thật cảm ơn bạn nha! Thôi chào mấy bạn, mình vào lớp đây!

Naeun làm bộ làm tịch cười chào rồi bước đi, miệng toe toét mà trong lòng thì xấu xa. Nhìn nhầm sao? Chắc là con nhỏ Sae Ron đó rồi! SEHUN lại còn có thái độ như thế! Không được, tuyệt đối không được! Nếu anh Sehun mà thích con đó thì nguy to mất! Phải ra tay trước thôi! Cô nghĩ xong, trở về lớp, bắt đầu tìm tòi nghiên cứu kế hoạch chi tiết.

[...]

Trên sân thượng của dãy phòng giáo viên, Sae Ron đứng tựa hai khủy tay lang cang. Gió thổi mát rượi, hất tung mái tóc mượt như lụa của cô, tạo nên một thiên thần trong gió.

Gió, lại là gió! Đối với cô, ngoài khói trắng của café thì gió là tuyệt nhất trên đời, nó khiến cô vừa thích vừa ghét. Thích vì gió mát, gió làm diệu lòng người. Ghét vì gió nghịch ngợm, phá cho mái tóc của cô rối mù cả lên. Sae Ron khẽ cười, nụ cười tỏa nắng.

Tai phone nhẹ nhàng vang lên bài hát Man in love khiến tâm hồn của cô nhẹ nhàng bay bỗng. Cô lại ngửa mặt ra đón gió, tận hưởng cái không kí hiếm có ở một đất nước nhiệt đới.

- Thích lắm à?

Một giọng nam chứa khí chất lạnh lùng phát ra. Sae Ron nghe được vì bài hát thuộc thể nhạc nhẹ, không đến mức ảnh hưởng đến các giọng nói khác.

Theo phản xạ, cô quay người lại nhìn. Bất giác, hai ánh mắt đối nghịch màu, vừa âm lãnh vừa cô đơn chạm vào nhau. Cứ như thế, Woohugn và Sae Ron nhìn nhau chăm chăm. Được một lúc cô cũng trở lại tự thế cũ.

- Cậu, còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?

Woohuyn tiến đến đứng cạnh cô, hai tay cũng chống vào lang cang. Sae Ron khẽ nhìn qua anh, một nửa gương mặt bên trái. Gió hất tung máy tóc màu hạt dẻ, lộ ra vầng trán trí thức. Làn da trắng, mũi cao, môi cong và một đôi mắt màu huyết đỏ rực như máu. Cái hoa tai đá quý màu tím khiến Woohuyn càng đẹp mê người.

Chợt Sae Ron nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày trước, khóe mắt chợt hiện lên một sự bực tức, càng nhìn chăm chăm anh hơn. Không biết tai nghe của cô đã được tháo lúc nào.

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Cậu, còn giận không? - Woohuyn hõi một câu làm Sae Ron thoát ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng bình tĩnh lại, cười nhạt.

- Tôi và cậu, có gì phải giận! Chỉ là, cậu đánh bạn của tôi, hôm nay lại lên đây hỏi tôi như thế là có ý gì? - Ánh mắt cô thu lại, rời khỏi gương mặt tuấn tú kia mà nhìn về phía xa.

- Tôi cũng không biết! Là tôi đặc biệt có hứng thú giao tiếp với cậu! Bỏ qua chuyện cũ, làm bạn? - Woohuyn nghiêm túc nói, mắt vẫn nhìn đi nơi khác.

- Hứng thú? Tôi nào phải món hàng để cậu gây cảm hứng! Lại càng không thích là bạn với một kẻ bốc đồng! - Sae Ron nói xong, biểu hiện lạnh lùng rời khỏi chỗ này, để lại Woohuyn với một sắc mặt vô cùng khó coi.

Là anh đã hạ bệ, chủ động lên tiếng trước. Vậy mà Sae Ron cô lại chẳng coi Nam Woohuyn anh ra gì, rõ quá đáng! Cô đúng là cao cao tự đại, tự cho mình là đúng! Nam Woohuyn anh xưa nay coi đàn bà con gái như rác, cô may mắn được để ý mà chẳng biết quý trọng, lại còn dám tát anh vì một kẻ khác! Ôi trời, anh chết trong suy nghĩ mất thôi.

Không lẽ những gì Sungkyu nói là thật, là anh đang bắt đầu có biểu hiện tâm lí về người khác phái? Ây dà, không khéo có vấn đề về giới tính cũng nên. Tốt nhất nên nghe tên lắm mồm Sungkyu là đi gặp bác sĩ tâm lí! Đúng rồi, nên đi gặp bác sĩ một phen.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Woohuyn xoay người rời khỏi sân thượng, đi tìm Sungkyu giải khuây một tí. Hai ngày căn thẳng đúng là khó chịu, nên đua xe cho thoải mái một tí.

[...]

Hai tiết đầu trôi qua, Sae Ron ngồi nghe nhạc. Xem ra hôm nay cô rất không khỏe, không biết là chuyện gì nữa. Woohuyn và Sungkyu thì vẫn mất tích, không thèm vào lớp thì đúng hơn. Yura đang lo lắng cho Sae Ron nhưng cô vẫn cứng đầu, không chịu đi khám bác sĩ, thật là hết chỗ nói.

Sau giờ, ra chơi, lớp 11a3 có giờ học bơi lội, chung tiết với lớp 12a3, tức là lớp của... Sehun.

Đúng là cái lớp quý tử, giờ học bơi mà cứ như trình diễn thời trang đi biển. Nữ thì màu mè lòe loẹt, nam thì hoa văn sinh động, đúng là " khoe của", loại người mà Sae Ron và Yura ghét nhất. Bọn này cứ thi nhao ưỡn ưỡng ẹo ẹo, lượn lượn lờ lờ rồi lại nói là... khởi động. Khổ nổi gặp huấn luyện viên dễ tính nên chả la mắng gì.

Naeun biết là học chung với với lớp khác vậy nên chọn cho mình một bộ đồ bơi vô cùng nổi với gam màu đỏ. Da trắng, eo thon, số đo khá là chuẩn nên nhỏ vô cùng tự tin với " Nice Body" tự phong của mình. Bomi còn chơi sốc hơn, quất nguyên bộ bikini 2 mảnh màu nude, nhìn xa mà không soi kĩ thì bảo đảm nhầm lẫn 100%.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip