Chap 22

Nhưng vì Nguyên nó không có mặc quần chíp nên… khi kéo được nữa thì…

- Sặc! Giỡn hả mày… - Vũ bất ngờ không kém Lâm.

- Cái gì đấy… - Khôi đẩy cửa vào.

- À không không! Không có gì. - Lâm chợt kéo quần Nguyên theo đà đẩy tay của Vũ.

- Ừm! Hihi. - Khôi gãi đầu nhìn khó hiểu.

Lâm liền vòng tay ra sau bịt lên miệng Nguyên… sợ hắn lại nói lung tung…

- Thôi em đi ra với anh một tí đi. - Vũ kéo Khôi đi xuống dưới ra thềm trước nhà đứng.

Còn ở lại… khi đã bỏ tay ra…

- Mày tính cưỡng tao à… - Nguyên còn lo lắng.

- Giỡn tí thôi. Haha

- Làm tao tưởng… hú hồn luôn. - Nguyên thở phào nhẹ nhỏm.

- Mà sao lớn rồi mà không mặc quần nhỏ thế ông tướng? Hihi. - Lâm cười.

- Tao không quen! Tại nó gò bó quá ấy mà. Hì - Nguyên gãi đầu.

- Có vụ đấy à? Hay sợ thay quần vì cậu nhỏ khóc đây. Hehe.

- Cũng tiện luôn mà he. Hihi

- Để coi có khóc không tao lau cho. Haha - Lâm giỡn tăng hai.

- Thôi đi! Kì lắm, bôi thuốc cho tao đi… - Nguyên bỏ quần ra.

- Ừ! - Lâm lấy chăn phủ lên người Nguyên.

Nhìn Lâm làm một lúc…

- Mày cũng tử tế thật đấy… - Nguyên nhìn cử chỉ và hành động đó.

- Tao cũng vậy nên người khác tao cũng sẽ làm thế. - Lâm sợ Nguyên ngại.

- Con trai… với tao không sao đâu. Hihi.

- Ờ! Làm đã là một tội, mà nhìn không đúng lúc còn nặng hơn ấy. Hì - Lâm giải thích.

Chợt Nguyên ngồi dậy ôm lấy eo Lâm…

- Sao vậy? Lạnh à. - Lâm ngừng lại một chút.

- Ừm! Tao thấy cô đơn quá… - Không gian trong căn gác quá tối nên không thấy được gì.

- Không sao! Đã có tao ở đây rồi mà. - Lâm nắm lấy tay Nguyên nhẹ nhàng.

- Vậy mày có thể… ở bên tao được không? - Nguyên đã… mở lòng.

- Được rồi! Được mà, tao không đi đâu hết đến khi nào mày thấy an toàn. - Lâm có cảm giác với Nguyên rồi.

- Ừm… - Nguyên kéo Lâm nằm xuống ôm lấy cậu ấy.

Nhưng… vết thương vô tình chạm vào chân Lâm…

- Á! Đau quá… - Nguyên nhăn mặt.

- Đau sao? Thôi buông ra đi… - Lâm tụt hứng…

- Không là vết thương nó chạm vào chân mày… - Nguyên níu vai Lâm.

- Ờ! Mà chỗ đó nó nhớt thế… - Lâm cảm thấy có gì đó dính vào.

- Ý! Lại khóc không đúng lúc rồi… - Nguyên đỏ mặt.

- Ái chà! Hứng quá sao… Hihi

- Không… không có mà… - Sự thật là thế nên quay đi chỗ khác thì hơn.

- Có cần cho mượn để giải tỏa không? - Lâm chỉ hỏi thử.

- Chưa gì hết! Đừng có dễ dãi như vậy? Tao không muốn. - Nguyên cần sự tự nguyện.

- Tao tin mày! - Lâm hôn luôn rồi…

Còn bên dưới lúc này…

- Có phải anh buồn vì anh Hoàng không? - Khôi mở lời trước.

- Sao em biết? - Nó chưa hiểu.

- À không có gì! Bố em đã làm ở nhà anh ấy hai mươi năm rồi nên chuyện gì em chẳng biết. - Khôi còn nhớ cái lần nó bị ốm do hôm ấy mưa to, nên bố nó không đi đón anh Vũ được và ngày hôm ấy anh Vũ đã bị bệnh rất nặng nhưng sợ anh Hoàng lo nên đã tự chăm sóc mà chuyện càng tồi tệ hơn.

- Bố em biết anh… còn chuyện đấy em không thấy phiền sao? - Không biết bắt đầu sao.

- Ừm! Em không phân biệt đối xử với ai hết, họ đều là con người cả mà. Hì - Khôi thành thật.

- Em còn nhỏ mà đã nghĩ được thế rồi sao? - Nó hơi ngạc nhiên.

- Bình thường anh à? Vì từ nhỏ em đã tiếp xúc với nhiều bạn như thế rồi. - Quá khứ Khôi có gì đó.

- Thôi không cần kể đâu? Mà chuyện anh với anh Hoàng không sao cả, chỉ có chút rắc rối nhỏ ấy mà. - Nó tựa người vào tường.

- Hì! Vậy thì tốt quá, em chỉ sợ có chuyện gì đó thôi, cảm giác mất mát em cũng đã từng trải. - Khôi tâm sự.

- Mất mát? Sao em lại nói vậy, chắc quá khứ em đã yêu rồi à. - Nó chợt hiểu cảm giác đang có trong nó lúc này.

- Đúng! Chỉ là tình đơn phương và cậu ấy đã mất cách đây hai năm rồi. - Khôi lại nhớ cậu ấy.

- Sao “cậu ấy”? Em đã từ chối sao. - Nó đoán thử.

- Vâng! Vì lúc ấy em chưa biết mình có tình cảm với cậu ấy nhưng khi cậu ấy bỏ em mà đi thì lúc ấy… - Khôi cười nhợt nhạt đi trong màn đêm này.

- Thật là trớ trêu? Đến khi mất mới biết mình cần họ đến nhường nào thì đã quá muộn. - Nó sợ phải như Khôi.

- Anh có vẻ hiểu quá nhỉ? Mà giờ em cũng không sao rồi. Hì - Khôi thấy vậy.

- Chuyện cũng qua rồi nên cho qua thì hơn. - Khôi nói tiếp.

- Đúng rồi! Sống mãi trong quá khứ đâu có được, nên nhìn tương lai mà bước chứ. Hì - Nó biết mình sẽ phải làm gì…

- Cho nên bây giờ hãy quan tâm những người còn ở cạnh mình chứ khi mất rồi thì sẽ không có cơ hội nữa đâu? - Khôi rút ra kinh nghiệm.

- Anh hiểu rồi! Cảm ơn em nha. - Nhóc thú vị lắm đấy.

- Không có chi! Thôi lên đi, chứ mấy anh đợi cũng lâu rồi. - Khôi vừa bước đi… thì Vũ nhận tin nhắn chết người.

“Đừng để Khôi lên, đang còn làm dỡ chuyện ấy trên gác, nhớ nha…”

Cái gì mà lẹ vậy trời… nó mới giỡn có tí mà giờ thành thật luôn hả… bó tay hai thằng đó luôn thiệt mà…

- Khoan đã Khôi… - Có cách nào không ta.

- Sao anh? - Khôi đứng lại.

- À em có biết làm đồ giải rượu không? - Nói đại cho rồi.

- Ờ! Được để em làm cho. - Khôi không nói gì mà đi vào trong.

May quá Khôi nó không nghi ngờ… tí chết mất…

Đi ngay lên gác để xem hiện trường vụ án… chúng mày sẽ chết với tao…

Vừa mở cửa ra… bật đèn lên…

- Xong chưa vậy? - Nó cũng nên hỏi cho có.

- Xong gì mà xong? Còn chưa hết hứng mà. Hihi - Lâm nháy mắt Nguyên.

- Hết lâu rồi mà… cứ… - Nguyên ngồi dậy nhìn Vũ.

- Nguyên nó bị làm sao à? - Vũ hình như hiểu.

- Thì đây nè… - Lâm đưa tay dín cái gì đó lên.

- Sặc! Nhiều vậy cơ à. - Vũ cười.

- Hihi! Cún của tao mà còn phải nói. - Lâm tự đắc.

- Liếm hết ngay! - Nguyên nổi quởn.

- Hở? - Vũ tròn xoe mắt.

- Thôi trả em nè… - Lâm tí tởn dí tay vào mặt Nguyên.

- Không! Bỏ ra… - Nguyên lùi ra sau.

- Cũng sạch mà có dơ đâu mà sợ. - Vũ nói.

- Vậy luôn hả? Mày thử rồi sao. - Lâm phản ứng ngay với câu ấy.

- Chưa! Nhưng anh Hoàng còn nhiều lắm. Hehe

- Cái gì! Làm rồi hả? - Nguyên đơ người.

- Chứ không phải mày với Lâm đã ấy rồi sao… - Vũ còn chưa biết gì thì phải.

- Tất nhiên là chỉ bên ngoài thôi… - Lâm giải thích.

- Thật thà thấy sợ… vậy mà cái tin nhắn đó làm tao đứng tim… - Vũ nhắc lại.

- Tin nào cơ… đưa tao coi? - Nguyên chưa biết.

- Không! Không được đưa. - Lâm ngăn ngay.

- Ấy bỏ cái tay đó ra. - Vũ chạy lại chỗ Nguyên.

- Vừa nãy bảo sạch? Sao giờ sợ rồi. - Lâm tra khảo.

- Chỉ là nó của Nguyên nên không chạm vào thì hơn, mất công si tình… Hehe - Vũ giỡn.

- Si cái khỉ móc ấy? Tao không thèm. - Nguyên đứng dậy giật cái điện thoại và đá nó ra.

- Hả? Cái gì thế này! - Nguyên cười nham nhở với cái tin nhắn.

- Mặc đồ vô dùm anh cái! - Lâm tức vô cớ.

- Dạ dạ! Em biết mà anh. - Nguyên hiểu nên đã lật đật kéo chăn để mặc quần nhưng là của Lâm.

- Nè! Có mặc nhầm không đấy? - Lâm nhìn lại.

- Cho anh cái quần xích Cún đấy…”lè lưỡi” - Nguyên cười khin khít.

- Giỡn mặt anh hả? Trả đây… - Lâm lại kéo ra.

- Mới đi có một tí mà giờ hai mày gọi nhau ngọt sớt luôn à. - Vũ sợ luôn.

- Sao không đi lâu hơn tí nữa thì có lẽ đã… Hihi. - Lâm thôi không giựt nữa.

- Lâu nữa là nó giết tao luôn vì mất sinh lực cạn kiệt mà chết đấy. Hihi - Trả đũa.

- Sinh khí chứ lực cái đầu mày? - Vũ bắt bẻ.

Thì nghe có tiếng chân quen bước lên…

- Thôi chết! Mẹ tao lên đấy, ngủ hết đi… - Nguyên kéo chăn và nắm tay Lâm kéo vô.

Vũ nó nhảy vô giữa cho an toàn…

- Mày nữa… - Lâm dỗi.

- Suỵt! - Nguyên nắm chặt tay Lâm hơn.

Được một lúc không thấy động tĩnh gì thì mẹ Nguyên lại đi xuống, cùng vừa lúc Khôi nó đi lên nên đã chào bác và nói tiện làm thuốc cho mấy anh giải rượu vì chưa ngủ được. Thằng nhóc cũng lém lĩnh lắm nên bác khen nó chu đáo, Khôi đẩy cửa phòng vào thì thấy mấy anh ngủ mất rồi:

- Ngủ rồi sao ta… - Khôi đặt khay thuốc xuống.

- Khôi! Là em đó à… - Nguyên khẽ gọi.

- Ủa? Chưa ngủ à.

- Ừm! Bác lên nên giả bộ đó. Hehe - Lâm nói theo.

- Vui nhỉ? Ngộp thở gần chết! - Vũ bò qua chỗ Khôi nằm.

- Ai biểu mày ham hố chi! - Lâm còn ghen đó.

- Thôi tao không thèm, đêm nay mượn tạm Khôi cho rồi. - Vũ xoay người để tay lên ngực Khôi.

- Vậy mình cũng chơi tới bến đi anh… - Nguyên hiểu rồi nên kéo Lâm vô.

- Ờ vậy đi! Cho mau thấy. Hehe - Lâm ôm Nguyên ngủ.

- Ấm quá ha? - Khôi lên tiếng sau nãy giờ.

- Tất nhiên rồi. Hì - Vũ tưởng nói mình.

- Em nói anh Lâm kìa? Haha.

- Còn phải hỏi sao? Đúng không Cún! - Lấy tay vuốt nhẹ lên mặt Nguyên.

- Ừm… - Nguyên rúc đầu vào ngực Lâm.

- Thôi ngủ đi em. - Vũ bỏ tay ra khỏi người Khôi và quay sang hướng khác.

Một đêm đủ để mọi chuyện trở về điểm xuất phát, mọi thứ được mở ra một con đường mới cho riêng nó, cảm xúc dâng trào xóa tan đi màn đêm lạnh lẽo, phá vỡ chiếc quan tài giải thoát cho linh hồn bản thân, vì đã có lời nói ấm áp xoa dịu đi nỗi đau, vì đã có lời động viên chân thành khiến bản thân không còn lạc mất lối đi mà tìm đường trở về, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi nó tin là vậy. Giờ Lâm phải về để thay đồ rồi quay lại đón Nguyên, từ giờ chắc chúng nó sẽ như hình với bóng mất thôi, Khôi từ sớm đã chở nó về vì sợ anh lo nên nó cũng ráng dậy khi còn giấc ngủ, về đến nhà nó thấy anh nằm ở ghế sofa chờ nó từ lâu. Nó nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người anh, nhìn anh thật gần, hôn anh nhẹ nhàng và đi xuống dưới để pha một ly sữa ấm, dọn sẵn đồ ăn sáng lên bàn và nằm ngủ quên trên bàn ăn luôn từ khi nào, đồng hồ đã báo 6h sáng làm anh tỉnh giấc, nhìn thấy chiếc áo có thoảng mùi quen thuộc, ôm lấy một lúc rồi ngồi dậy nhìn về phía nó, thôi giận lòng vì không thể nào giận được nó cả. Anh đắp lại chiếc áo cho nó rồi đi lên phòng thay đồ, khi bước xuống nó đã viết một tờ giấy ở đấy.

“Ăn đi nha anh, đừng làm việc quá sức đấy, chiều học xong em sẽ lên công ty sớm phụ anh, anh nhớ lời em dặn đấy, yêu anh nhiều…”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip