Chap 28

Đi ra mà không biết rồi mọi chuyện có ổn không, nó là người ngoài cuộc, nên không thể làm gì được, có cách nào để nó tìm hiểu được con người kia, giá như có một chút manh mối thì đã khác, đằng này chả có lấy một tí manh mối nào cả, đang suy nghĩ lung tung thì...

- Khôi hả! Anh hai cho gọi mày đấy? - Đầu dây bên kia ra lệnh.

- Dạ! Em biết rồi. - Lại thêm kèo nào đây.

Đến nơi, ở một khu công trường đã bị bỏ hoang, nhìn các tán cây sơ xác không có tí sự sống nào, đất đá gồ gề lởm chởm cao thấp cho chiếc xe chạy qua, xung quanh tối đen như mực làm cảm giác nó rùng rợn hơn, bước xuống chiếc xe người đó tiến đến chỗ hai người đàn ông đang vác cây gậy lên vai, họ lắm lét nhìn anh ta, nhìn như một vụ mua bán trao đổi cái gì đấy, anh ta chỉ là con mồi không lấy một manh giáp hay ai bên cạnh, chúng nó cảnh cáo nếu báo cảnh sát là không xong với chúng nó đâu, nên anh đã nghe lời răm rắp bọn chúng vô điều kiện, anh ta đưa cho chúng nó cái vali đựng đầy tiền khoảng hơn mấy chục đô ấy, Khôi bước đến sau lời chỉ thị của ông chủ để kiểm tra số tiền đó, nó nhìn anh ta có vẻ sợ thì phải nhưng nó chả muốn có một cuộc đụng độ nào, tâm trạng nó hôm nay không tốt lắm, thật ra nó vẫn còn làm cái nghề này vì chỉ là băng nhóm rất xem trọng nó, là đàn anh đi trước nên chúng rất nể nó, cả ông chủ cũng không thể thiếu đi một cánh tay phải như nó dù là nó đã nhiều lần xin rút kiếm ở ẩn, nhưng ông chủ đã hứa chỉ để nó chỉ đạo mấy tên đấy không cần nó nhúng tay vào và tiền nó vẫn cần nên chưa thể từ chối ngay được. Kiểm tra xong thì nó bảo hai tên kia đi ra sau.

- Anh cũng biết giữ lời đấy? - Khôi lên giọng.

- Tôi nghĩ số tiền mà mấy người có được từ tôi đủ để có một cuộc sống sung sướng hơn rồi chứ? - Anh nói nhưng không quên mình là ai.

- Đúng là thế? Nhưng vì thằng em của tôi đã bị công an nó tóm cổ rồi nên đành bịt mồm nhà nó lại đã.

- Vậy giải quyết lẹ đi! Tôi không có thời gian để tâm đến mấy cái vặt vẻ này đâu?

- Anh yên tâm! Quá khứ đó sẽ không tái diễn lần nữa đâu?

- Được vậy thì tốt! - Anh ta quay ra xe mình.

Đó là đối tác mà ít ai để nó phải lên tiếng thế này, vì anh ta rất trọng chữ tín nên nó biết mà chọn người để nắm việc, ông chủ rất khen cái tài này của nó, nên vậy là nó thấy đủ để tiếp tục khi còn có thể.
Còn ở một quán bar nơi mà chúng thường đến…

- Mày say lắm rồi đấy Nguyên? - Lâm khuyên ngăn nhưng không được.

- Không cần mày bận tâm… - Nguyên lấy điện thoại gọi cho Khôi nhưng không nghe máy.

- Nó không đáng để mày làm thế này? - Lâm thấy tức hơn.

- Tất nhiên! Tao chỉ uống để giải tỏa tâm trạng thôi mà. - Có thể là không.

- Mặt mày nó thể hiện rõ lên điều đấy còn chối à? - Lâm giật lấy chai rượu.

- Trả đây… - Giằng co nhưng không được.

- … - Ôm nó vào người thật chặt.

- Bỏ ra! Tao… - Khó chịu quá rồi khóc thôi.

- Rồi sẽ ổn thôi, chơi lâu với nó như vậy tao không tin nó là con người như thế… - Lâm tin vào mắt mình.

- Nhưng mà… - Đấm liên hồi.

Đỡ hắn ra ngoài, mà hắn còn cười như điên nhìn Lâm một lúc rồi lại lắc con cù quay ngã nghiêng, Lâm chở hắn mà cứ giữ tay sợ hắn té, chạy xe một tay cũng đủ thấy mệt rồi còn lo cái cục nợ sau lưng nữa chứ. Vừa dừng xe hắn đã lao xuống đất, người thì như muốn đỗ mà còn vẫy tay ra hiệu Lâm đi đi không cần lo, thấy vậy không yên tâm chút nào nên đã gạt chân xe và xuống đưa hắn vô trong, nghe tiếng gọi cửa ầm ỉ nên mẹ hắn ra mở, nhìn con trai mình nó say khướt thế này hết hiểu nổi, nhưng bà nhìn Lâm một cách khó hiểu rồi nói.

- Được rồi cháu về đi để nó cho cô… - Bà đỡ lấy Nguyên tự mình đưa vô dù hơi nặng.

- Dạ! Nhưng mà… - Lâm có lòng tốt khi thấy cảnh đấy.

- Đã bảo về đi rồi mà… - Bà tự dưng quát lớn.

- Sao mẹ lại nói thế với anh ấy… - Say rồi còn biết mình nói gì.

- Mày còn lo cho nó à? Cái thứ không ra gì… - Bà tát nó một cái, làm nó té nhào xuống đất.

- Sao mẹ lại tát con… - Nguyên khó hiểu.

- Sao bác lại làm thế… - Lâm lao tới ngăn lại nhưng không được.

- Mày không buông tha cho nó được à… - Nổi đau ấm ức trong lòng bấy lâu…

- Mẹ nói cái gì vậy… - Nguyên hình như hiểu.

- Cái gì nữa? Mày không thấy nó quyến rũ mày à. - Bà chữi rủa.

- Con… - Nó biết nói sao.

- Hai cha con mày đều cùng một ruột với nhau, cha mày cũng vì trai mà bỏ tao đấy? - Bà lẳng lặng đi vô và chỉ trong phút chốc cả đống đồ nó bị ném ra.

- Cũng chỉ là con người? Sao bác có thể đối xử với con mình như vậy. - Lâm nhịn không được nữa.

- Mày biến khỏi nhà tao ngay… - Bà đau vì sự việc lặp lại hai lần.

- Được thôi! Con sẽ đi… - Nguyên lượm đồ bỏ vào vali.

Cảnh đấy, tiếng nói như không thành lời, mọi người già trẻ gái trai đều nói những cái gì đấy to nhỏ, mà Lâm chỉ lấy tay bịt tai Nguyên lại mà đi ra, chắc là chúng nó khác người lắm, mấy người xem thường cái thứ ghê tởm như bọn tôi, mấy người chỉ giỏi nhận xét người khác mà không xem lại bản thân mình đã làm gì có ích cho cái xã hội này chưa, yêu nhau thì có gì sai trái chỉ có mấy loại hai mặt mới không biết yêu là gì thôi, bọn tôi có làm gì ảnh hướng đến cuộc sống của mấy người không, mà mấy người lại soi mói đời sống riêng tư của người khác, thấy thích thì cứ làm vậy đi bọn tôi chả nhỏ mọn đến mức như mấy người, nên cứ vậy đi mấy người muốn nhìn gì nói gì mặc mấy người bọn tôi chả quan tâm vậy còn dễ sống hơn…

Đang lúc bế tắc thế này không biết nên đưa Nguyên đi đâu, về nhà Lâm cũng không ổn vì cũng chẳng biết họ nghĩ thế nào nên đã gọi cho Bảo, sau một hồi nói chuyện thì Lâm đưa Nguyên tới, có lẽ bây giờ Nguyên nó đau lắm, nên Lâm chỉ ôm Nguyên vào lòng mà an ủi nó đi phần nào, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.

- Xin lỗi vì làm phiền em nha Bảo? - Lên tiếng khi Bảo mang đồ ngủ vô.

- Không sao đâu anh! Nhìn ảnh thế em cũng không yên tâm tí nào. Hihi

- Ừm! Cảm ơn em.

Bảo đưa chăn gối cho anh Lâm xong thì cũng nằm xuống cái chăn phủ trên nền gạch dưới giường để ngủ, nằm quay sang hướng khác và ngủ thiếp đi. Đến gần 2h sáng thì Nguyên nó tỉnh ngủ, cảm thấy đầu mình nó hơi ê ẩm do men rượu, nhìn không gian xung quanh nhưng chả nhớ được gì và sao lại ở đây nữa, thấy Lâm đang ôm nó nằm ngủ ngon lành mà Nguyên không khỏi chạnh lòng, có lẽ Lâm đã vất vả lắm, suy nghĩ một lúc thì nhớ ra khi đã vội đưa mắt nhìn cái vali ở góc phòng, bị đuổi rồi thì làm sao bây giờ, mà cũng không đi học được nữa, bà ấy phát hiện ra từ khi nào nhỉ, chắc cũng tại cái thằng Lâm này không biết kiềm chế đúng nơi đúng chỗ hay làm bừa quá mà, gãi đầu cười một mình vì tên khờ đại ngáo này, nhưng thôi mọi chuyện cũng đã rồi thì trách ai được, cố gắng mà kiếm tiền để sống thôi, thấy bản thân quen được chiều chuộng rồi nên có làm được trò chống gì không nữa, nó biết mình ra sao nên cũng hơi buồn vì bản chất nó vậy rồi…

Thấy tay Lâm nó cử động loạn xoạn nên Nguyên lấy tay bịt miệng lại không lại phát ra tiếng vì bị đụng chạm nhột nhạt trên người thế này…

Thấy người Nguyên có phản ứng lại hành động đó nên Lâm dù còn mớ ngủ cũng nói nhảm…

- Em chưa ngủ mà còn làm gì vậy? - Nói để kiểm chứng.

- Hmmm… - Nguyên không biết nói gì.

- Thôi ngủ đi đừng nghĩ lung tung nữa? Anh sẽ giúp em mà. - Có lẽ Lâm nghĩ nhiều cho nó lắm.

- Anh… - Nguyên xoay mạnh người qua hôn Lâm kịch liệt.

- Y… từ từ coi nào… Hmmm - Lâm không kịp phản ứng lại.

Nhưng tiếng nói đó đã làm Bảo nghe thấy…

- Mấy giờ rồi mà… - Bảo thấy cảnh không nên thấy…

- Em xin lỗi vì… - Ngại nên đã quay đi.

- Không sao! Nguyên nó say nên làm bậy đó mà… - Lâm đẩy Nguyên ra để biện minh.

- Dạ...

Bảo chưa nghĩ có tình yêu thế này, từ nhỏ đến giờ Bảo có biết yêu là gì đâu, chả có lấy một mối tình chấp vai thì làm sao hiểu được, một phần vì nó nghĩ chả ai yêu cái thằng không có điểm tài năng hay chỗ nào thu hút như nó cả, con người nó vốn dĩ rất bình thường rồi, nên con gái chơi với nó cũng chỉ như bạn bè xã giao mà thôi, nghĩ là mình còn nhỏ nên chưa hiểu được tình yêu là gì nên chả bao giờ có khái niệm thổ lộ với ai cả, mất công họ lại đùa cợt hay cười vào mặt nó cũng nên, nhìn thấy cảnh đấy vừa làm tim nó xao xuyến xen lẫn ganh tị vì muốn biết cảm giác hôn nó thế nào đó mà, nghĩ lung tung lại tự lắc đầu để xua đi những suy nghĩ tiêu cực của nó để ngủ tiếp thôi…

Vừa mới sáng sớm đã có chuyện rồi…

- Hôm qua anh đã làm gì tôi… - Hy lo lắng vì người nó đã được thay bộ đồ mới.

- Anh đã làm gì em chứ? Thôi ăn đi, cháo còn nóng đó.  - Luân đưa cho nó.

- Bỏ tay ra? Tránh xa tôi ra… - Hy còn lo sợ khi ai chạm vào người nó mà không được sự cho phép.

- Không ăn thôi vậy? Anh đi làm đây !

- Chứ hôm nay không lên trường à? - Ai chở nó đi đây.

- À… mà em làm phụ anh công việc đó rồi mà? - Anh ám chỉ môn bơi.

- Ừ nhưng… - Có nên nhờ anh ta khi mà nãy…

- Haha! Cũng có lúc biết nhường nhịn đấy nhỉ? - Anh biết nó nói gì.

- Ai nhịn anh bao giờ?

- Không phải thì thôi? Thế giờ muốn ăn cháo xong rồi lên trường hay ở nhà đây.

- Không cần! Mặc kệ tôi. - Nó tức nên chả cần đi nữa.

- Ừm… - Luân biết là nó lỳ nên hơi quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip