☆Chương 4☆Thật giống như Hồng Môn Yến. (2)
☆Chương 4☆Thật giống như Hồng Môn Yến.(2)
"Cô cũng mười tám tuổi rồi? Là một tiểu thư danh giá còn phải đợi người khác dạy mình cắt bít tết?" Thiền Vu Thần từ phía sau cầm lấy hai tay của Lạc Hy, không hiểu sao anh vừa chạm vào, cổ tay cô không còn cứng ngắc nữa, áp lực vô hình anh mang đến cho cô cũng bỗng chốc tan biến. Mặc dù cảm xúc là lạnh lại khiến cô an tâm, đây không phải rung động mà giống như cô vừa tìm được một bình phong che chắn, xua đuổi mọi xui rủi.
Lần đầu tiên trong đời tiếp xúc vượt quá phạm vi cá nhân với một chàng trai trẻ tuổi thế này, Lạc Hy có chút không thích ứng được, hơi thở của Thiền Vu Thần cứ phất vào bên tai, sau gáy làm cô ngứa ngáy khó chịu. Cô nhận thức được rằng mình đang trở thành trung tâm của sự chú ý, vì những người đang ngồi ở đây dù đang ăn đó nhưng ánh mắt luôn len lén nhìn lại không dám nói gì. Họ cố kỵ Thiền Vu Thần sao? Ngay cả Thiền Vu lão gia cũng không lên tiếng ngăn lại dù cho trong mắt người khác, hành động này rõ ràng là em chồng đang đùa giỡn chị dâu.
Miếng bít tết cuối cùng đã được cắt nhỏ ra hết cũng là lúc Thiền Vu Thần buông tay, đứng thẳng người, khi anh chuyển mắt sang thì tất cả mọi người đều cúi đầu dùng bữa, giả vờ như không quan tâm tới mặc dù lòng không muốn chút nào, chỉ riêng Thiền Vu Thuần nâng mắt nhìn anh, "Mau ăn sáng đi rồi theo ba vào thư phòng."
Thiền Vu Thần không đáp, chỉ lạnh nhạt trở về chỗ ngồi, mang theo cả khí tràng như thái sơn áp đỉnh của anh giúp Lạc Hy nhẹ cả người, bây giờ chàng trai ngồi bên cạnh anh tức Thiền Vu Hưng mới lên tiếng, "Em có hứng thú với cô ta?"
"Cô ấy là vợ chính của anh." Thiền Vu Thần hớp một ngụm nước lọc, hơi nhíu mi nhìn sang. Thiền Vu Hưng chỉ nhún nhẹ vai, nét mặt hờ hững giống như câu nói vừa rồi của Thiền Vu Thần chả đả động được anh.
Lạc Hy vẫn còn buồn bực vì cử chỉ vừa rồi của Thiền Vu Thần nên vẫn luôn chú ý tới anh, nay nhìn thấy hai người to nhỏ với nhau, mày cô khẽ nhếch. Tuy rằng không biết họ đang nói gì nhưng Lạc Hy thầm nghĩ, chắc chắn là không có gì tốt, bởi vì từng biểu hiện từng cử chỉ của họ đã nói lên tất cả.
Trải qua chuyện vừa rồi khiến cô nhận ra một điều. Vào gia tộc Thiền Vu rồi, có thân phận là đại thiếu phu nhân nhưng khi cô vẫn chưa ngồi chắc được chiếc ghế này, vẫn chưa có thực quyền vì ngày tổ chức hợp hôn sẽ tổ chức vào ba tháng sau thì cô, chả là gì trong mắt người ta.
Tại sao lại gọi là hợp hôn? Bởi vì từ khi nhà Thiền Vu sống tách biệt với thế giới bên ngoài thì không còn tổ chức hôn lễ đình đám nữa, chỉ là một buổi tiệc ra mắt tất cả người trong gia tộc tại lâu đài sau đó hợp phòng. Lúc cô chính thức trở thành người của Thiền Vu Hưng, cô mới có thể nắm trong tay quyền lợi thực sự của con dâu trưởng. Ba tháng, thật giống như cô đang thử việc.
Bữa sáng cuối cùng cũng kết thúc trong im lặng, ngoài tiếng nhai nuốt rất nhỏ ra thì không có gì khác, ban đầu vốn là Hồng Môn Yến giờ đã biến thành 'hội nghị' rồi. Người hầu ai cũng cẩn thận hầu hạ sau đó nghiêm chỉnh đứng nép một bên, lưng đứng thẳng mắt nhìn phía trước không khác gì người máy. So với họ thì Lạc gia cô thoải mái hơn nhiều, ít ra không xem người hầu như công cụ phát tiết lửa giận.
Điển hình như tứ phu nhân Tô Mạn Mạn này đây, khi mọi người đều rời khỏi đại sảnh cô ta liền sai người hầu đem ghế quý phi ra sân vườn cho mình tắm nắng. Trong số những người đang bận bịu, có một nữ giúp việc trẻ sơ ý làm rơi kính râm trên bàn xuống đất đã lập tức bị tứ phu nhân vừa nhéo vừa mắng, trong đó còn có những câu không hợp với hoàn cảnh hiện tại, "Con quỷ nhỏ này muốn chết phải không? Mày thấy tao chỉ là tứ phu nhân nên không muốn ôm đùi tao chứ gì? Hôm qua tao thấy mày hầu hạ người ta nhiệt tình cẩn thận lắm mà! Mới vào đã muốn trèo lên cao rồi, người đàn bà kia ỷ mình hơn tao hai bậc nên luôn ức hiếp, bản thân mày nghĩ đi theo bà ta là có thể leo lên đầu tao sao?"
"Tôi không có tứ phu nhân, tôi chỉ lỡ tay thôi! Tứ phu nhân cho tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu ạ!" Nữ giúp việc kia vừa đứng chịu trận cho tứ phu nhân phát tiết vừa khóc lóc xin lỗi liên tục.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Mạn Mạn càng lúc càng trở nên vặn vẹo, Lạc Hy và má Dương, Ngụy Yên nhìn nhau, thở dài bất lực. Cả ba người bọn cô đang đứng nép ở cửa sau thông ra sân vườn rộng lớn xanh mượt ngoài kia, không ngờ phải chứng kiến cảnh tượng khó chịu như vậy.
"Thật giống như mụ dì ghẻ độc ác và cô bé lọ lem." Ngụy Yên nhỏ giọng nói, còn ghét bỏ bĩu môi. Cũng may cô không gặp phải chủ nhân như thế, nếu không sẽ bị trầy da tróc thịt mỗi ngày thay vì ăn mắng. Má Dương từng nói Ngụy Yên cô là khỉ con còn cô chủ là khỉ vương, không có khỉ vương bảo vệ cô đã sớm bị làm thịt.
"Cẩn thận cô ta nghe thấy." Má Dương điểm nhẹ trán của Ngụy Yên, cô liền thè lưỡi, co rụt cổ.
"Chúng ta đi dạo một vòng đi." Lạc Hy lui về phía sau, không ra sân vườn nữa để tránh gây chuyện với tứ phu nhân. Cô còn việc quan trọng phải lo, không hơi đâu dây dưa với cô ta.
"Tòa lâu đài này rộng như vậy, chúng ta phải đi đến khi nào hả cô chủ?" Ngụy Yên ôm cánh tay của Lạc Hy, tròn xoe mắt hỏi.
"Chúng ta chia nhau ra. Em thì đi tiếp xúc với những người làm trẻ tuổi, còn má Dương phụ trách khu vực nhà bếp. Riêng chị đi tìm bác Dương." Lạc Hy nghĩ kỹ lời của Ngụy Yên nói cũng đúng, cô còn ở đây lâu dài nên chưa vội dò xét địa hình, trước tiên cứ làm quen với nhóm người bên dưới để lấy thông tin.
"Cô chủ nhớ cẩn thận coi chừng lạc đường ạ." Má Dương chau mày lo lắng, lâu đài cổ này rộng không khác gì cung điện hoàng gia. Không nói đến nhiều phòng chỉ cần những con đường quanh co khúc khuỷu nối liền các khu với nhau thôi cũng đủ khiến người ta chóng cả mặt, lại thêm việc cô chủ có bệnh mù đường càng làm bà không yên tâm.
"Đến nhà để xe rất đơn giản mà má Dương." Lạc Hy cười trấn an bà, cô nhớ nó đối diện sân lớn của tòa lâu đài, phía bên đó nằm sát bìa rừng.
Nghe Lạc Hy nói như thế má Dương cũng yên lòng phần nào, nhưng vẫn dặn đi dặn lại rằng phải cẩn thận dù sao gia tộc Thiền Vu thực sự rất thần bí khiến người ta hoang mang.
Lạc Hy liên tục đảm bảo với má Dương rồi mới rời khỏi. Cô ra cửa lớn và chậm rãi đi xuống sân trước, băng qua thảm cỏ xanh dài gần sáu mươi mét để đến nhà chứa xe. Thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, Lạc Hy chợt nhăn mày khi thấy toàn khung cảnh của gia tộc Thiền Vu. Bao bọc tòa lâu đài này là rừng thông dày đặc, xanh ngắt một màu mang theo vẻ hoang sơ rậm rạp, còn có một lớp sương mù thường xuất hiện vào lúc sáng sớm và đêm tối. Ban ngày tạo cảm giác mát mẻ yên bình, ban đêm là âm u lạnh lẽo, còn có một chút rùng rợn.
Nghĩ đến đây, Lạc Hy liền nhớ tới bài đồng dao đêm qua, cô lại bất chợt rùng mình. Thật sự là do cô nghe lầm hay có người đang giở trò vì không muốn cô vào nhà này? Bóng trắng đó đúng là ma hay sao? Nhưng mà dù là người hay ma cũng không ngăn được quyết tâm tìm tung tích mẹ của cô!
Còn nữa, nếu là ma, cô sẽ giúp cầu siêu, còn là người đang giở trò thì cô quyết tìm ra kẻ chủ mưu, trả lại sự yên bình cho cô. Sinh ra người thừa kế hay muốn được chia một phần gia tài gì đó đối với cô không quan trọng, chỉ cần dò ra tin tức của mẹ cô sẽ lập tức đi ngay. Thời nay đã sớm không còn quan niệm cổ hủ, dù cô đã có một đời chồng thì có là gì. Nếu người sau này cô yêu không chấp nhận được thì anh ta không xứng để trở thành một nửa của cô.
"Cô chủ, sao cô lại sang đây?" Bắt gặp bóng dáng của Lạc Hy từ xa, bác Dương nhanh chóng chạy ra đón.
Thấy ông mặc chiếc áo da thật dày thì Lạc Hy thoáng cau mày, "Bác bị cảm ạ?"
Bác Dương kéo lại áo khoác, nhẹ chà sát hai tay, giọng đã hơi khàn đi, "Không hiểu sao đêm qua trời lạnh như mùa đông giá rét khiến nửa đêm bác phải mở lò sưởi."
"Đêm qua trời nóng mà bác, chỉ trừ..." Lạc Hy chợt nhớ đến lúc nửa đêm khi mình nghe thấy tiếng hát, cơn gió đó lạnh lẽo âm u khiến người ta lạnh từ trong xương. Chẳng lẽ bác Dương nói là cùng thời gian?
"Chỉ lạnh thôi sao bác? Bác có nghe thấy gì không?"
Bác Dương cùng Lạc Hy đi vào nhà xe, ở đó có một cái li văng lớn đặt sau bàn của bảo an, còn có sẵn bàn gỗ để trà và bàn cờ, "Không có, bác chỉ nghe được tiếng chó hú phát ra từ rừng thông. Có thể là chó sói." Ở đây là ngoại ô hoang vu lại còn rừng xanh sâu thẳm, có sói cũng không có gì lạ. Chỉ là xung quanh lâu đài có hàng rào điện bảo vệ nên không cần lo sợ lũ sói 'xâm lăng', biến gia tộc Thiền Vu thành một bữa 'đại tiệc' hoành tráng đầy máu me, khói lửa và thuốc súng.
"Bác đã thám thính được gì rồi ạ?" Nghe bác Dương nói vậy Lạc Hy càng khó hiểu hơn, không lý nào chỉ mình cô nghe được bài đồng dao đó.
"Tối qua bác và vài bảo vệ ngồi đây uống trà chơi cờ, họ vui quá nên đã buột miệng nói ra một chuyện." Bác Dương nhìn dáo dát xung quanh, sau khi xác định ở đây không có ai khác ông mới nhỏ giọng nói tiếp, "Họ nói gia tộc Thiền Vu có lời nguyền, rằng mỗi năm đều sẽ có người chết. Đa số là cô gái trẻ, bác lo cho cô chủ quá!"
"Chúng ta đã vào hang cọp rồi thì không còn đường rút lui, con sẽ cố gắng cẩn thận nên bác yên tâm đi. Với lại con là đệ tử chân truyền của ông ngoại và bác, chẳng lẽ bác không tin vào tài nghệ của mình?" Lạc Hy nhếch mày cười, gia tộc Thiền Vu tuy rằng bí ẩn nhưng không phải là nơi ăn thịt người, lời nguyền rủa mà bảo vệ nói chắc hẳn có liên quan đến chuyện kỳ lạ tối qua. Điều này không là mối đe dọa mà trở thành động lực, càng khiến cô muốn tìm hiểu sự thật hơn.
"Bác cứ tiếp tục làm quen với nhóm bảo an, sau khi thân rồi chúng ta sẽ dò hỏi chuyện của mẹ con."
"Được, cô chủ."
"Vừa rồi có người đi ra ngoài sao bác?" Nhìn lướt qua những chiếc xe đắt tiền bên trong, bỗng nhận ra thiếu chiếc đã đưa cô vào đây, Lạc Hy không nghĩ gì đã hỏi.
"Là nhị thiếu gia Thiền Vu Thần. Bác nghe tài xế nói cậu ta đi đón bạn gái ở Pháp sang." Bác Dương thản nhiên trả lời, dường như không quan tâm tới những gì mình nghe được từ tài xế.
"Anh ta mà cũng có bạn gái nữa sao? Chắc người đó cũng không bình thường nên mới yêu cục nước đá đó." Lạc Hy tự hỏi.
"Cô chủ nói gì?" Lạc Hy lảm nhảm nói nhỏ nên bác Dương không nghe thấy gì, ông nghi hoặc hỏi cô.
"Không có gì đâu bác. Con trở vào nhà chính đây, lát nữa sẽ bảo Ngụy Yên mang thuốc sang cho bác." Lạc Hy đứng lên chuẩn bị rời khỏi, cô không muốn ngồi một lát trở thành ngồi chờ đến khi Thiền Vu Thần quay về. Từ cố tình sang đây tìm bác Dương biến thành trùng hợp nhìn người ta tay trong tay diễn ân ái, cô nên tránh gặp mặt Thiền Vu Thần đó. Anh ta rất nguy hiểm, đây là giác quan thứ sáu liên tục cảnh báo cô và tần suất ngày một tăng lên sau cái hành động anh ta giúp cô cắt bít tết. Trạng thái như vậy, mỗi người đi một đường sẽ an toàn cho cô hơn.
"Gần chiều chúng ta sẽ đi chùa, con có cần xin phép họ không?" Bác Dương nhớ đến cuộc gọi sáng nay của vợ mình nên nhắc nhở Lạc Hy.
"Con đi tìm Thiền Vu lão gia." Lạc Hy nói xong rời đi, cô không biết được lát nữa đây mình bị dính vào rắc rối.
Haiz, đúng là hào môn, không có sóng gió thì họ sẽ buồn tẻ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip