☆Chương 7☆Luật cấm nhà Thiền Vu. (3)

☆Chương 7☆Luật cấm nhà Thiền Vu . (3)

"Đây là Phật đường, mời đại thiếu phu nhân dâng hương sau đó quỳ xuống chịu phạt." Lên tầng thứ ba của tòa tháp, thắp cháy hương rồi đưa cho Lạc Hy, Tố Ngọc đã lấm tấm mồ hôi nhưng Lạc Hy vẫn không chút thở dốc, tầng ba đối với cô chưa đủ nhét kẽ răng.

Nhìn tượng Phật Tổ bằng vàng thật to lớn ngồi trên đài sen và Quan Âm Bồ Tát bên dưới tay trái trước mặt, Lạc Hy chậm rãi quỳ xuống đệm nhỏ dưới chân. Phật đường này chỉ có bốn bức tường nhưng là xây bằng cẩm thạch, chùm đèn trên cao soi sáng toàn bộ không gian rộng lớn hơn sáu mươi mét vuông, trên án ngoài nghi ngút khói trầm hương lan tỏa còn có hoa sen màu trắng tinh khiết được chứa trong chậu thủy tinh, chiếc mõ lớn ra thì không còn gì khác.

"Chị Tố Ngọc, tôi có chuyện muốn hỏi." Sau khi cắm hương xong, Lạc Hy lại quay trở về đệm nhỏ nhưng không phải quỳ mà ngồi khoanh chân, nhìn sang Tố Ngọc đang ngồi uống nước trên nhuyễn tháp cổ xưa của Trung Quốc.

"Đại thiếu phu nhân cứ nói." Tố Ngọc đặt ly thủy tinh xuống bàn gỗ nhỏ, đáp lời Lạc Hy, khi chuyển mắt qua thấy cô đang ngồi, chị ta liền cao giọng, "Đại thiếu phu nhân phải quỳ lên."

"Vừa rồi đại phu nhân nói tôi đi Phật đường chịu phạt sáu giờ, không nói rõ tôi phải quỳ hay ngồi." Lạc Hy khẽ nhún vai, cười mỉm. Cô đồng ý đến đây không có nghĩa là cô chấp nhận làm theo lời họ.

Tố Ngọc đờ người ra trong giây lát, tiếp theo nói không nên lời, "Nhưng...nhưng đại thiếu phu nhân cũng không thể ngồi như vậy." Trước giờ ai đến đây cũng ngoan ngoan quỳ một cách quy cũ, có như cô gái này đâu!

"Một là chúng ta bỏ qua vấn đề hiện tại và việc ai nấy lo, hai là tôi trực tiếp bước ra cánh cửa kia và về phòng." Lạc Hy tay chống trên đùi, đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn Tố Ngọc, cánh tay kia của cô cũng chỉ cho chị ta biết ý định đang nung nấu trong đầu cô lúc này.

Thế là Tố Ngọc bại trận, lần đầu tiên mắt nhắm mắt mở tại Phật đường, nơi mà mình trông chừng không biết bao nhiêu 'tội nhân' tới đây. Bởi vì chị ta biết, nếu tiếp tục ép buộc Lạc Hy thì cô sẽ làm như đã nói, sau đó chị ta bị đại phu nhân trách phạt vì không thể làm tròn bổn phận, và kết quả nhận được là đừng hòng có thể đảm nhận chức vụ cai quản các nữ giúp việc trong nhà Thiền Vu. Cho nên vì uy danh, vì địa vị, chị ta thỏa hiệp với Lạc Hy.

"Chị Tố Ngọc, phụ nữ được chấp nhận mới có thể vào từ đường là ý gì?" Lạc Hy quay trở về câu hỏi dang dở vừa rồi. Thật ra cô cũng không hứng thú cho lắm, chỉ vì tránh nhàm chán trong lúc chịu phạt nên tìm chuyện để giết thời gian thôi.

"Chỉ có vợ lớn của các vị thiếu gia sau khi hợp hôn xong và các vị phu nhân sinh con trai mới được thờ phụng ở từ đường." Tố Ngọc cũng tận tình giải thích cho Lạc Hy hiểu, "Ngoài ra những phụ nữ khác trong nhà không được vào, vì như thế là bất kính. Nhẹ thì chọc giận tổ tiên, nặng thì khiến nhà Thiền Vu mất hết phúc khí."

Nghe Tố Ngọc nói xong Lạc Hy âm thầm nghiến răng, nhà Thiền Vu nghĩ rằng vẫn còn ở thời cổ xưa sao? Khinh thường giới nữ như vậy thì thật quá đáng, mặc dù không quá khe khắt nhưng cũng làm tổn thương lòng tự trọng của những phụ nữ khác trong nhà. Cũng bởi cái quy tắc vô lý này mà họ ganh ghét, ám hại mặc dù cô chưa chính thức trở thành đại thiếu phu nhân.

"Chị Tố Ngọc có chuyện gì hay nữa thì kể tôi nghe đi." Lạc Hy cười mỉm đơn thuần với Tố Ngọc nhưng ẩn chứa dụ dỗ, mong rằng chị ta sẽ mắc câu.

"Đại thiếu phu nhân, cô là đang bị phạt, phải chuyên tâm sám hối đó ạ." Tố Ngọc không biết nói sao nhìn Lạc Hy.

Lạc Hy bĩu môi, quay lại ngẩng đầu đối diện với Phật Tổ, không chút để ý nói, "Tôi cứ tưởng chị Tố Ngọc là người giúp việc quan trọng của nhà Thiền Vu thì không có chuyện gì là không biết. Thiết nghĩ muốn học hỏi chút kinh nghiệm từ chị nhưng xem ra là tôi nghĩ nhiều quá rồi."

Nghe cô nói vậy, Tố Ngọc đang uống nước cũng bị cắt ngang, câu này thực sự đã đánh động vào tâm lý người thích được kính nể như Tố Ngọc nên chị ta bắt đầu nói liên miên không dứt, chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói được, ngay cả con chó canh giữ bìa rừng của nhà Thiền Vu sinh bao nhiêu chó con chị ta cũng kể cho Lạc Hy nghe.

"Nhà Thiền Vu có lịch sử lâu đời ở nước M, tài sản trải dài khắp các quốc gia như Mỹ, Anh, Pháp, Trung Quốc... Dù vậy chúng ta cũng không giao lưu với bên ngoài và cũng không ai có thể vào đây trừ khi được gia chủ cho phép. Các cô cậu chủ từ nhỏ tới lớn đều học tại nhà, gia sư được mời về đều là người tài giỏi. Sau đó nếu ai muốn du học nước ngoài thì gia chủ cũng cho phép nhưng không được rời nhà quá bảy năm..."

Thật ra nói đến lịch sử của nhà Thiền Vu thì phải kể rất lâu, còn dài hơn cả tờ sớ, phải viết thành sách mới đủ. Trước khi nước M trở thành cường quốc thì nhà Thiền Vu đã tồn tại rồi, họ xuất thân là thương buôn, hay đi khắp nơi đồng thời cũng gặp được những chuyện ly kỳ.

Có một lần khi đến vùng núi hoang vu của Bắc Hoang thì gặp được một vị hòa thượng tuổi trung niên ngồi dưới gốc cây cổ thụ to lớn đã khô héo, vị hòa thượng đã xin gia chủ đời đầu tiên của nhà Thiền Vu một ngụm nước.

Gia chủ này tên Thiền Vu Bá, sau khi nghe vậy đã phát thiện tâm cho vị hòa thượng kia một cái bánh bao và bình nước cuối cùng của mình. Vị hòa thượng ấy vì trả ơn đã tặng cho Thiền Vu Bá một hộp gỗ, căn dặn Thiền Vu Bá sau chuyến buôn này phải lập tức về nhà và đổi sang kinh doanh, làm gì cũng được nhưng đừng đi buôn nữa nếu không sẽ gặp họa sát thân. Ông ấy còn căn dặn, nếu như Thiền Vu Bá gặp nguy nan thì hãy mở hộp gỗ ra.

Ban đầu Thiền Vu Bá có nghe theo lời của vị hòa thượng nói, sau khi mua hết số tiền mang theo đã quay về nhưng khi ngang qua thị trấn nhỏ cũng tức là Thủy trấn bây giờ, nhìn thấy một chiếc bình cổ hiếm có được treo giá cũng không cao, Thiền Vu Bá đã ở lại bán một số hàng để lấy tiền mua bình cổ. Ông ta không ngờ vì quyết định này của mình mà dẫn tới tai họa cho bản thân.

Tối đó vì muốn tiết kiệm tiền, Thiền Vu Bá qua đêm ở miếu hoang, đến nửa khuya, bỗng nhiên có vài người xông vào, người nào cũng mặt mày như hung thần ác sát, tên cầm đầu kề dao sắt vào cổ muốn Thiền Vu Bá giao ra hết ngọc thạch cũng tức là tiền thời đó.

Sau khi chúng cướp xong còn muốn giết người, vì giằng co với chúng, Thiền Vu Bá làm rơi hộp gỗ, trong lúc chỉ mành treo chuông Thiền Vu Bá tưởng chừng mình chết chắc thì bỗng nhiên kỳ tích xuất hiện. Vật trong hộp rơi ra đó là một cái mõ toàn thân phát ra ánh sáng vàng chói mắt như Phật quang, âm thanh phát ra còn vang vọng và trong trẻo hơn tiếng chuông, không ngừng ngân dài khiến bọn cướp ôm đầu thống khổ kêu rên tựa như gặp phải cực hình.

Thiền Vu Bá ngơ ngác đứng lên, nhặt chiếc mõ cầm trên tay, không thể nào tin nhìn bọn cướp đang lăn lộn kêu la trên đất. Thật không ngờ vị hòa thượng kia lại tặng vật thần kỳ cho mình, nó đã cứu ông một mạng.

Sau khi thoát chết Thiền Vu Bá đã gấp rút chạy đi, không dám quan tâm kết cục của bọn cướp, một mạch lên đường trở về nhà. Từ đó ông dựa theo lời dặn của hòa thượng đổi sang kinh doanh, và chiếc mõ kia cũng trở thành vật trấn gia chi bảo của nhà Thiền Vu.

Không hiểu sao từ khi có nó thì Thiền Vu Bá liên tục gặp may mắn, làm ăn phát đạt càng làm càng lớn, dần dần nhà Thiền Vu cũng trở thành một trong những gia tộc nổi tiếng và giàu có nhất nhì ở nước M. Đến nay trải qua ba mươi mấy đời.

Thu sang đông đến, năm tháng qua đi, nhà Thiền Vu truyền đến đời Thiền Vu Bác lão thái gia cũng chính là ba của Thiền Vu Thuần, bỗng nhiên chiếc mõ thần vốn đang được cung phụng trong Phật đường tự nhiên không cánh mà bay ngay ngày lão thái gia cưới vợ lớn.

Từ đó nhà Thiền Vu liên tục xảy ra những hiện tượng kỳ lạ theo sau đó là không vị thiếu gia nào có con trai, khiến nhà Thiền Vu rơi vào hoảng loạn, bất an. Trong lúc lão thái gia đang bế tắc, bỗng một ngày ông gặp được một pháp sư, ông ta nói với lão thái gia rằng chỉ cần cưới thêm nhiều vợ, sẽ có người sinh được con trai.

Đã đến đường cùng, không thể nhìn nhà Thiền Vu tuyệt hậu, lão thái gia đành phá vỡ quy tắc của tổ tiên, cưới thêm vợ nhỏ. Không ngờ sau đó thật sự có người đã sinh được con trai, là tam phu nhân của lão thái gia.

Giải quyết chuyện này xong thì chuyện khác lại tới, không lâu sau đại phu nhân của lão thái gia đột nhiên qua đời không rõ nguyên nhân. Từ đó nhà Thiền Vu càng không yên ổn, đáng sợ hơn là cứ đến ngày giỗ của lão thái thái thì lại có một mạng sống bị cướp đi, còn chết rất thê thảm. Tránh việc này đồn khắp nơi, lão thái gia tuyên bố từ đây về sau nhà Thiền Vu sẽ không giao lưu với bên ngoài nữa, đến nay cũng đã hơn sáu mươi năm.

"Vì vậy nên đại thiếu phu nhân đã vào nhà Thiền Vu rồi thì không thể tự tiện ra ngoài, không được vi phạm luật cấm." Tố Ngọc nói nãy giờ cũng đã khô cổ họng, chị ta uống liền ba ly nước. Khi đưa mắt nhìn sang thấy Lạc Hy quỳ đó không lên tiếng liền nghi hoặc, "Đại thiếu phu nhân?" Lạc Hy không hề đáp lại càng khiến chị ta hồ nghi, đành phải đứng lên đi qua xem cô thế nào.

"Đại thiếu..." Tố Ngọc đến gần mới phát hiện Lạc Hy đã ngủ gục từ lúc nào, đành phải đẩy nhẹ vai của cô, "Đại thiếu phu nhân, trong khi sám hối không được ngủ. Như vậy là bất kính với Phật Tổ và Quan Âm."

Lạc Hy giật mình tỉnh dậy, mờ mịt nhìn qua Tố Ngọc, sau đó nhoẻn miệng cười với chị ta, "Giọng của chị hay quá khiến tôi ngủ quên lúc nào cũng không hay." Vẫn cái nụ cười ngây ngô thuần khiết như vừa rồi có thể khiến người ta tháo bỏ mọi phòng bị.

"Đại thiếu phu nhân không nghe được những lời tôi vừa kể sao?" Tố Ngọc dò hỏi, vừa rồi vì tập trung quá nên chị ta lỡ miệng nói luôn chuyện án mạng, đây là điều cấm ở nhà Thiền Vu.

Lạc Hy lắc đầu, "Tôi chỉ biết nhà Thiền Vu có mõ thần."

Nghe vậy, Tố Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó quay trở lại ngồi trên nhuyễn tháp, không nhìn thấy được ánh sáng quỷ dị chợt lóe qua nhanh trong mắt và nụ cười nhếch môi đầy tà tứ của Lạc Hy.

Chuyện gì nên nghe, cô đều nghe được hết. Lần bị phạt này, cô không chịu thiệt.

...

"Cô chủ!" Chớp mắt một cái đã qua sáu giờ, Lạc Hy cũng được 'thả' ra khỏi Phật đường. Tuy nói ngồi trên đệm nhỏ nhưng chân cô cũng không tránh khỏi việc máu không lưu thông vì thời gian quá dài, thế nên cô phải khập khiễng bước đi. Má Dương và Ngụy Yên đã chờ ở bên ngoài từ lâu, vừa thấy cô Ngụy Yên lập tức chạy đến dìu.

"Mau về phòng ngâm nước nóng, nếu không sẽ bị bầm tím." Má Dương mặc dù hối thúc nhưng cũng cẩn thận đỡ Lạc Hy chậm rãi đi từng chút, không màng đến sự hiện diện của Tố Ngọc.

"Quả nhiên đao lâu ngày không mài sẽ bị rỉ sét. Mới có mấy năm không quỳ mà giờ con giống như phế nhân rồi." Lạc Hy cười nói, đây là bên ngoài, tai vách mạch rừng, cô không thể để lộ việc mình và Tố Ngọc đã thỏa thuận.

"Con còn nói đùa được." Má Dương điểm nhẹ lên trán của Lạc Hy, bất đắc dĩ lắc đầu. Giờ thì bà hoàn toàn tin tưởng phong thủy ở nhà Thiền Vu không hợp với cô chủ bảo bối của bà, nên mới có chuyện vừa đến chưa được hai ngày đã xảy ra nhiều việc kỳ lạ và rắc rối như vậy.

"Chiều nay chúng ta còn đi chùa không má Dương?" Ngụy Yên dìu bên phải của Lạc Hy, hơi nghiêng đầu hỏi.

"Như vậy còn đi đâu được." Má Dương vừa đau lòng lại cũng oán trách nhìn Lạc Hy, "Con cũng thật là, sao lại sơ suất như vậy!"

"Con sẽ cẩn thận hơn." Ánh mắt của Lạc Hy lạnh hẳn đi, hào môn và hậu cung giống như nhau, đều là đấu. Cô muốn sống yên ổn thì không đấu cũng phải phòng người, còn có...trả đũa. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ chịu thiệt, món nợ hôm nay từ từ sẽ tính với Đồng Lệ Lệ.

"Sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy, có phải đau lắm không?" Má Dương phát hiện trên trán của Lạc Hy có lấm tấm mồ hôi, môi thì mím chặt nên lo lắng hỏi, "Có cần ngồi nghỉ một lát?" Ở đây là hành lang nối liền các dãy lầu với nhau, xung quanh đều là hồ nước, thảm cỏ, cây xanh và nhiều ghế gỗ, có thể ngồi chỗ nào cũng được.

Lạc Hy nhíu mi lắc đầu, cô vẫn cố gắng về đến phòng được.

Cứ thế, Lạc Hy chậm rãi đi từng chút một, đến ngã rẽ của hành lang thì hai chân cô đã cứng ngắc, không nhấc lên được nữa làm cô bất lực vô cùng. Cô đúng là không nên quỳ yên một chỗ không nhúc nhích như vậy, mới có sáu giờ mà khiến cô biến thành nửa tàn phế rồi.

"Để em cõng chị." Ngụy Yên liền ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn lại nói.

Lạc Hy khựng người suy nghĩ, có nên leo lên lưng Ngụy Yên hay không, đồng thời tưởng tượng ra viễn cảnh cô và Ngụy Yên sẽ bị ngã nằm bò trên đất, bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn đi tới, từ trên cao nhìn xuống cô, "Có cần giúp đỡ?"

"Không cần, tôi không dám phiền nhị thiếu gia." Lạc Hy trực tiếp từ chối, sáng nay anh ta 'áp giải' cô đi nhận phạt, giờ đến đây ra vẻ tốt bụng cho ai xem?

Nhưng mà có người xem lời cự tuyệt của Lạc Hy như gió thoảng qua tai, thế nên đã ngang nhiên ôm ngang cô lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của má Dương, Ngụy Yên và Tố Ngọc ở phía sau, lưu loát xoay người đi.

"Nếu cô nói những lời như 'bỏ tôi xuống', 'buông tôi ra', 'không cần anh giúp' thì tôi sẽ trực tiếp quăng cô vào hồ nước." Lạc Hy chưa kịp mở miệng đã bị người ta chặn họng. Cô liếc xéo Dịch Thần một cái, hai tay túm chặt ngực và lưng áo anh hơn, coi như âm thầm hả giận.

"Anh không sợ người ta dị nghị?" Lạc Hy nhướng mi hỏi, dù sao cô và anh cũng là quan hệ chị dâu em chồng, không thể quá gần gũi được.

"Trên dưới nhà Thiền Vu ai ai cũng biết tôi không có hứng thú với phụ nữ." Thiền Vu Thần lạnh nhạt nói một câu khiến Lạc Hy nhẹ cong khoé môi, híp mắt đầy tà tứ.

"Vậy là anh chỉ thích đàn ông?" Sắc mặt Thiền Vu Thần đanh lại, anh siết chặt tay một cái, Lạc Hy liền la một tiếng, "A! Đau!"

"Tốt nhất cô nên ngậm miệng lại." Thiền Vu Thần trầm giọng cảnh cáo.

Lạc Hy mím môi, quay ngoắc đầu nhìn về phía trước, trên gương mặt có những biểu hiện của một tâm trạng không thoải mái, khung cảnh hiện tại có xinh đẹp đến đâu cũng không thể đánh tan bực tức trong lòng cô. Thù này cô lại ghi, chờ tính với anh ta sau!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip