Chương 31: Noah

Tôi vẫn không thể tin mọi chuyện đã trở nên mất kiểm soát đến vậy. Phút trước bạn đang nhảy với một người, phút sau bạn gần như ngã ra sàn khi người mà bạn ước sẽ rủ mình ra sàn nhảy lại đang đập cho một gã ngốc đã hôn bạn mà không xin phép. Tôi đã có thể tự mình thoát khỏi anh ta, nhưng Nicholas đã nổi điên trước khi tôi có cơ hội.

Tôi ghét bạo lực hơn bất cứ điều gì khác. Tôi đã chứng kiến ​​quá nhiều điều đó, và tôi biết rằng đó luôn là vấn đề, không bao giờ là giải pháp. Tôi không muốn ở bên một người bạo lực. Nicholas đã cho tôi thấy anh ấy ngay lập tức sử dụng nắm đấm khi mọi thứ trở nên tồi tệ, nhưng giống như một kẻ ngốc, tôi đã bỏ qua chi tiết đó vì tình cảm của tôi dành cho Nick mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì tôi từng cảm thấy với bất kỳ ai. Vài ngày qua ở bên anh ấy thật tuyệt vời. Tôi thậm chí đã bắt đầu mở lòng với anh ấy, nhưng sau đêm nay, mọi chuyện đã kết thúc. Anh ấy thể hiện ra rằng anh ấy chỉ là một gã đàn ông ghen tuông cố gắng đánh dấu lãnh thổ của mình, và tôi không thích điều đó một chút nào. Tôi đã rất sợ khi anh ấy túm lấy vai tôi, và tôi đã thấy anh ấy giận dữ như thế nào. Tôi không thể ở bên bất kỳ ai khiến tôi sợ hãi; đó là điều tôi không thể chịu được.

Khi Jenna và tôi về đến phòng khách sạn, cô ấy vẫn đang tức giận về hành vi của Nick đồng thời cầu xin tôi tha thứ cho anh ấy, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn lên giường. Ngày hôm đó đã không kết thúc theo cách tôi mong muốn, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là trở về nhà và nhìn nhận mọi thứ từ một góc nhìn rõ ràng hơn.

Một giờ sau, tôi nghe thấy tiếng động ở hành lang. Tôi biết Nick đã về muộn, và tôi lo lắng cho anh ấy. Tôi đứng dậy đi đến cửa, hé cửa để nhìn ra hành lang. Những gì tôi nhìn thấy khiến tôi hoá đá.

Nick không ở một mình. Có một cô gái kẹp giữa anh ấy và cánh cửa. Họ đang hôn nhau. Anh ấy đang sờ soạng cô ta.

Tôi không biết mình có gây ra tiếng động không, nhưng Nick dường như nhận ra tôi ở đó. Anh ấy quay lại và nhìn tôi. Buông cô gái ra, anh ấy quay về phía tôi, lấy tay che mắt và bắt đầu bước về phía tôi.

"Chết tiệt, Noah," anh ấy nói, son môi của cô gái vẫn còn trên môi.

Tôi quay lại và đóng sầm cửa vào mặt anh ấy.

Tôi đã không ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi mệt đến mức phát ốm, đầu tôi đau nhức. Tôi thậm chí chẳng buồn quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Từ khi đến đây, tôi đã cố gắng trông thật xinh đẹp trước mặt Nick, nhưng có ích gì chứ? Cuối cùng, điều gì phải đến cũng đã xảy đến. Nicholas là một kẻ bạo lực và lăng nhăng. Anh ấy đã lừa dối tôi, và như một kẻ ngốc, tôi đã sa vào lưới tình. Tôi thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt anh ấy nữa.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng tôi không thể quên được hình ảnh cô ta chạm vào cơ thể anh ấy, môi cô ta dính trên môi anh ấy... Anh ấy đã phát điên khi có kẻ hôn tôi trong club, và tôi thậm chí còn không muốn điều đó... thế nhưng những gì anh ấy làm còn tệ hơn nhiều.

Jenna nhận ra sự im lặng của tôi, khi xếp đồ, cô ấy cố gắng đánh lạc hướng tôi bằng những câu chuyện cười và bình luận về thời tiết, giao thông hàng không. Tôi không biết làm thế nào để tránh Nicholas trong suốt chuyến đi trở về, nhưng tôi quyết tâm làm như vậy.

Khi chúng tôi kéo vali ra khỏi phòng khách sạn và đến thang máy, tôi nhìn thấy anh ấy. Tóc anh ấy trông như thể anh ấy đã vò rối, anh ấy đang ngồi trên ghế với khuỷu tay chống lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào tay mình. Khi nghe thấy chúng tôi, anh ấy nhìn lên.

"Noah", anh ấy nói, và chỉ cần nghe anh ấy gọi tên tôi thôi đã khiến tôi muốn khóc.

"Tránh xa tôi ra", tôi ra lệnh cho anh ấy. Jenna kinh ngạc, không biết phải nói hay làm gì.

Anh ấy đến gần, và tôi có thể thấy quầng thâm dưới mắt anh ấy.

"Noah, làm ơn, anh xin lỗi về chuyện đêm qua. Anh đã say và không biết mình đang làm gì." Anh ấy cố nắm lấy tay tôi, nhưng tôi giật ra. Ngay cả trong tình trạng này, anh ấy vẫn rất tuyệt, và tôi ghét bản thân mình vì vẫn còn cảm thấy điều gì đó dành cho anh ấy. Tôi cần phải cố gắng hơn nữa.

"Tôi không muốn anh ở gần tội nữa. Bất kể giữa chúng ta có chuyện gì, thì cũng kết thúc rồi. Vốn dĩ chúng ta không nên bắt đầu chuyện này. Đó là một sai lầm ngay từ đầu."

Trong mắt anh, tôi thấy hàng ngàn cảm xúc: tức giận, hối hận, đau đớn, xấu hổ...

"Anh đã say, Noah... Anh không biết mình đang làm gì."

Tôi quan sát anh mà không phản ứng gì.

"Ừ, nhưng tôi biết mình đang làm gì lúc này. Tôi muốn chúng ta trở lại là anh em cùng cha khác mẹ. Với tôi anh chỉ là như vậy. Con trai chồng mới của mẹ tôi. Không hơn."

Thang máy đến, tôi bước vào. Jenna cũng vậy, trong khi Nick quay lại và bước đi. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi chúng tôi, nhưng tất cả những gì tôi muốn cuối tuần này kết thúc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi muốn ở bên mẹ. Tôi muốn mẹ ôm chặt tôi trong vòng tay và nói với tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chuyến bay dường như kéo dài mãi mãi. Tôi không biết sự thiếu kiên nhẫn của mình có hiện rõ trên khuôn mặt hay không, nhưng cả ba người họ đều để tôi một mình trong suốt chuyến bay. Khi chúng tôi thả Jenna và Lion xuống, sự im lặng bao trùm cả chiếc xe. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không muốn ở đó. Tôi muốn anh ấy càng xa tôi càng tốt; tôi cảm thấy bị phản bội theo cách mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng hạnh phúc là điều có thể, nghĩ rằng tôi đã chạm vào nó bằng đầu ngón tay của mình. Tôi gần như có thể thấy tương lai với Nick, nhưng điều đó đã tan vỡ nhanh như khi nó xuất hiện. Mắt tôi nóng bừng vì muốn khóc. Tôi vẫn có thể thấy Nick đánh anh chàng đó; nó gần giống như một đoạn phim kinh dị. Và rồi anh ấy ở bên cô gái kia. Từ khoảnh khắc đó, tôi đã biết rằng tình cảm của tôi dành cho anh ấy mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì tôi nhận ra. Điều đó thậm chí còn tệ hơn cả việc nhìn thấy Dan ở bên người bạn thân nhất của tôi.

Tôi cảm thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má, và trước khi tôi kịp lau đi, những ngón tay của anh ấy đã chạm vào da tôi, đánh cắp thứ gì đó không phải của anh ấy. Tôi gạt tay anh ấy ra.

"Đừng chạm vào tôi, Nicholas!" Tôi ra lệnh cho anh ấy, biết ơn vì tôi đã không bật khóc nức nở.

Anh ấy trông như thể sự từ chối của tôi đã làm anh tổn thương, nhưng điều đó hẳn là dối trá: Nicholas không có cảm giác gì với tôi. Anh ấy đã chứng minh điều đó.

Ngay lập tức, anh ấy dừng xe. Tôi nhìn ra ngoài và thấy chúng tôi vẫn chưa đến nhà.

"Anh đang làm gì vậy?" Tôi hỏi, mất phương hướng, tức giận, choáng váng. Tôi cảm thấy dễ bị tổn thương và tôi cần tránh xa anh ấy.

Anh ấy quay lại.

"Em phải tha thứ cho anh", anh ấy cầu xin.

Tôi lắc đầu. Tôi sẽ không tiếp tục nghe anh ấy nói nữa. Tôi thậm chí không muốn ngồi chung xe với anh ấy. Tôi tháo dây an toàn và bước ra ngoài. Tôi không quan tâm chúng tôi đang ở giữa đường.

Tôi nghe thấy anh ấy chạy theo tôi nhanh nhất có thể. Tôi cố gắng chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc anh ấy đã tóm được tôi và giật tôi lại để đối mặt với anh ấy.

"Anh xin lỗi, Noah," anh nói. "Anh không muốn làm thế. Anh không quen với chuyện này. Em không hiểu sao? Anh chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai, và hôm qua khi anh thấy... Anh gần như mất kiểm soát. Tên khốn đó hôn em, ý anh là thế."

"Vậy anh nghĩ tôi cảm thấy thế nào khi thấy anh xé toạc mặt hắn ra?!" Tôi hét lên, cố gắng thoát khỏi tay anh. "Ngưỡng mộ? Biết ơn? Không! Tôi sợ lắm! Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thích bạo lực! Và rồi, tệ hơn nữa, anh lại hôn hít với người khác ngay trước cửa phòng tôi!"

Khi nghe tôi nói, Nick buông tôi ra, gần như thể anh ấy bị điện giật vậy.

"Em sợ anh à?" anh hỏi.

Tôi biết mình sắp sụp đổ, nhưng tôi vẫn gật đầu.

"Anh sẽ không bao giờ động vào em," anh nói. "Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với em trong quá khứ, Noah, nhưng dù chuyện gì xảy ra, anh hứa—anh sẽ không bao giờ làm em đau."

Tôi lắc đầu.

"Anh đã làm rồi, Nicholas."

Anh ấy cố nói gì đó, nhưng tôi ngắt lời anh ấy.

"Làm ơn đưa tôi về nhà đi."

Chúng tôi không nói gì suốt chặng đường còn lại, và khi đến nơi, tôi mang vali thẳng vào phòng sau khi chào mẹ và William. Nicholas thậm chí không ở lại. Sau khi lấy hành lý của chúng tôi ra, anh ấy quay lại xe. Tôi không quan tâm, không còn quan tâm nữa; tôi chưa bao giờ quan tâm, hoặc ít nhất là tôi vẫn cố tự nhủ như vậy.

Sáng hôm sau, tôi nhận được một lá thư. Tôi định sẽ đi chơi với Jenna, Lion và Mario, và tôi để nó ở ghế phụ khi lái xe đến nơi chúng tôi gặp nhau. Không có địa chỉ người gửi, tôi mở nó ra sau khi ra khỏi xe để đợi.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được thứ mình sẽ thấy. Khi bắt đầu đọc, tim tôi đập nhanh hơn, và tôi cảm thấy máu dồn hết khỏi mặt mình.

Tao viết cho mày lá thư này vì tao ghét mày hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Hãy cẩn thận, Noah.

A.

Những lời đó như thiêu đốt tâm trí tôi. Chưa từng có ai nói với tôi điều gì như thế, và tôi cảm thấy tay mình bắt đầu run rẩy. Có lẽ ai đó đã bỏ lá thư vào hộp thư của chúng tôi vì không có tem. A? A là ai vậy? Người đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là Anna, nhưng không thể là cô ta. Cô ta là một con đĩ, nhưng tôi không nghĩ cô ta có khả năng làm điều gì đó như thế. Sau đó, tôi nghĩ đến Ronnie và lời đe dọa mà anh ta đã đưa ra với Nicholas, nhưng tại sao anh ta lại viết A? Tôi không biết ai có tên bắt đầu bằng chữ cái đó... Thật điên rồ. Tôi sợ, nhưng tôi quyết định coi đó là một trò đùa. Sẽ không có ai làm hại tôi, không phải ở thành phố đó, không phải ở nhà tôi.

"Có chuyện gì thế?" một giọng nói quen thuộc hỏi. Đó là Mario. Tôi đã mời anh ấy vì anh ấy không ngừng gửi tin nhắn cho tôi kể từ khi tôi đi Bahamas. Mario và tôi đã có một khoảnh khắc, có thể nói như vậy—chúng tôi đã hôn nhau, nhưng có vẻ như điều đó có ý nghĩa với anh ấy hơn là với tôi. Tôi đã định dừng mọi mối quan hệ lãng mạn với anh ấy, nhưng sau những gì đã xảy ra với Nicholas, tôi không chắc chắn nữa. Mario tốt bụng, nhẹ nhàng, chu đáo; anh ấy tôn trọng tôi và có vẻ thực sự quan tâm đến tôi. Tôi biết mình đang tự lừa dối bản thân, nhưng tôi muốn ở bên một người bình thường một lần trong đời, tìm một người có thể khiến tôi hạnh phúc và tôn trọng tôi như một con người, và Mario có vẻ hoàn hảo.

Tôi mỉm cười với anh ấy. Tôi nghi ngờ rằng mình trông có vẻ rất thuyết phục, đặc biệt là vì tôi vẫn còn giữ lá thư đó trong đầu. Tôi nhét nó vào túi quần và cố tỏ ra vui vẻ.

"Không có gì. Em ổn mà", tôi đáp lại, ôm anh ấy. Chúng tôi sẽ đến chỗ chơi bowling. Tôi không phải là người chơi bowling giỏi, nhưng tôi sẽ cố gắng vui vẻ, đánh lạc hướng bản thân và quên Nick đi.

Jenna và Lion vừa đến. Cô ấy ôm tôi; cô ấy biết tôi không ổn và không muốn nói về những gì đang xảy ra. Lion dường như không biết cách cư xử.

Tôi vẫn mỉm cười với anh ấy, và bốn chúng tôi bước vào trong. Nơi này rất rộng, xung quanh có người chơi và ăn đồ ăn nhẹ. Tiếng bóng đập vào chốt vang vọng đều đặn khắp phòng. Tôi cảm thấy thoải mái khi có nhiều người xung quanh hét lên khi có người đánh trúng.

Trong lúc chúng tôi đang đợi giày, Mario hỏi tôi thực sự không biết chơi sao.

"Đừng cười em", tôi nói. "Dù sao thì, ném bóng xuống đất cũng không khó đến thế".

"Được rồi, anh mừng là em đã đến", anh ấy nói. Đôi mắt nâu của anh ấy rất khác so với Nick. "Anh biết có chuyện gì đó đã xảy ra giữa em và Nicholas", anh ấy nói tiếp, và tôi phải nhìn đi chỗ khác. Tôi không muốn nói về Nick, và chắc chắn là không phải với Mario. "Nhưng anh không quan tâm, Noah. Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội. Nick không phải người dành cho em. Anh không nói vậy vì anh muốn cơ hội, anh chỉ nói sự thật thôi. Anh ta không phải là người đàn ông dành cho phụ nữ, và em xứng đáng có một người tốt hơn anh ta".

Anh ấy đúng, tôi nghĩ vậy, nhưng đồng thời, một phần trong tôi muốn bảo vệ Nick, nói với Mario rằng anh ấy sai, nói rằng Nick có thể thay đổi, rằng tôi có thể khiến anh ấy thay đổi.

Thật ngây thơ.

"Em không thể ở bên ai lúc này", tôi tuyên bố. "Em không muốn làm tổn thương anh, nhưng em cần anh hiểu." Lúc đó tôi tự nguyền rủa mình vì không thể yêu đúng người dành cho mình.

Anh ấy đến gần và lướt một ngón tay lên má tôi, để lại một cảm giác ấm áp.

"Anh sẽ rất vui nếu được làm bạn với em. Hiện tại." Anh ấy nắm lấy đôi giày của mình. Tôi cũng làm như vậy, không thực sự hiểu những gì anh ấy vừa nói với tôi.

Bowling hóa ra khó hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi bắt đầu xem cho đến khi cuối cùng tôi cũng dám chơi. Tôi không thể đánh đổ được một chiếc bi nào. Mọi người cười tôi và điều đó khiến tôi phát điên. Tôi không thể kiềm chế được—tôi rất thích cạnh tranh.

Khi tôi bắt đầu quen dần, tôi hơi quá khích. Tôi lăn bóng quá mạnh, bóng trượt và tôi ngã ngửa ra sàn. Nhưng không chỉ có vậy—các ngón tay của tôi bị kẹt trong quả bóng và nó rơi xuống bụng tôi.

Không cần phải nói cũng biết là nó đau, và tôi vô cùng xấu hổ. Tôi gần như nôn mửa, và khi đứng dậy, tôi thấy hoa mắt. Lúc đầu mọi người cười tôi, nhưng sau đó họ đến xem tôi có ổn không. Tôi không chết, nhưng bên hông tôi đau đến mức tôi gần như muốn khóc.

"Chúng ta đến bệnh viện thôi", Mario nói.

"Noah, khi cô ngã, cô bị đập đầu đấy. Cô cần đi khám bác sĩ", Jenna giục tôi.

"Tôi ổn mà!" Tôi hét lên. Thực ra tôi đang đau, nhưng chưa đầy một giờ nữa, tôi phải đi làm ở quán bar. Tôi đã nghỉ một ngày ở Bahamas rồi, nên không thể trốn được.

Thấy tôi tức giận, mọi người để tôi đị.

"Em chắc là không muốn anh đưa em đi chứ?" Mario hỏi lần thứ tám trong một phút. Khi thấy tôi cau có, anh ấy giơ tay lên để cho tôi biết anh đã bỏ cuộc.

"Được rồi, được rồi!" anh ấy nói, cười. "Nhưng chườm đá vào, nếu em bị ốm hay có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho anh. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

Ugh... Tôi phải ra khỏi đó ngay bây giờ.

"Cảm ơn, Mario," tôi nói, hôn má anh ấy và lên xe.

Nửa giờ sau, tôi bước vào cửa Bar 48. Tôi không thích làm việc, nhưng vào ngày hôm đó, đó là nơi cuối cùng tôi muốn đến. Tôi đã nói dối mọi người—thực ra tôi không ổn chút nào. Tôi đau hông, và đầu tôi như muốn nổ tung.

"Này, cô gái", Jenni, một trong những cô hầu bàn làm ca đó nói. Cô ấy rất tử tế, mặc dù chúng tôi không có nhiều điểm chung. "Cô đang vui đấy à, đồ quỷ", cô ấy nói, vừa nói vừa chép miệng.

Hiểu ý tôi chứ?

Tôi thay áo đồng phục và bắt đầu làm việc. Hôm đó là thứ năm, nhưng nơi này đông nghẹt. Tôi tan làm lúc mười giờ, và không thể chờ để được về nhà.

"Này, Noah", ông chủ tôi nói. Ông ấy bị đau lưng khi phục vụ đồ uống. "Tối nay cô có thể ở lại muộn được không? Cô có thể bù lại số giờ làm việc của hôm qua".

Không, làm ơn! Tôi muốn hét lên, nhưng không thể làm gì được. Tôi vội vã chạy vào phòng nghỉ, tự làm một túi chườm đá nhỏ và chườm lên trán. Cơn đau đó không biến mất, và tôi cảm thấy tệ hơn từng giây.

Tôi vẫn tiếp tục làm việc mặc dù phải rời khỏi hai lần để nôn trong phòng vệ sinh của nhân viên. Rõ ràng là có điều gì đó không ổn, và tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự nên đến bệnh viện không. Tôi súc miệng. Khi quay lại, tôi gần như lên cơn đau tim: Ronnie đang ở đó. Anh ta đang đứng ở góc phòng với một nhóm người. Tôi vô cùng sợ hãi. Bức thư trong túi tôi như đang bốc cháy, tôi muốn bỏ chạy. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt anh ta khi anh ta chĩa súng vào tôi.

"Phục vụ mấy người đó", ông chủ ra lệnh cho tôi, đưa cho tôi một khay đồ uống. Chết tiệt. Tôi thậm chí không được phép phục vụ rượu, nhưng chúng tôi quá bận rộn nên họ không quan tâm đến việc vi phạm các quy tắc. Tôi đã cố gắng nhờ Jenni giúp đỡ, nhưng cô ấy thậm chí còn bận hơn cả tôi.

Tôi cầm lấy khay và nhanh chóng đặt những ly rượu xuống, hy vọng rằng họ sẽ không để ý đến tôi.

"Không thể tin được", Ronnie nói, nắm lấy cánh tay tôi.

"Thả tôi ra". Tôi cố giữ bình tĩnh.

"Ồ, thôi nào, nán lại một lát đi". Tôi có thể cảm nhận được sự căm ghét, khinh thường của anh ta dành cho tôi. Tôi đã làm nhục anh ta, và một người như anh ta không thể bỏ qua điều đó.

Bạn bè anh ta đang cười phá lên. Tôi không biết phải làm gì. Quán quá đông, ông chủ của tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy tôi.

"Anh muốn gì, Ronnie?" Tôi hỏi giữa hai hàm răng nghiến chặt.

"Tôi muốn làm tình với cô theo mọi tư thế, thế nào?" Bạn bè anh ta bắt đầu cười.

"Tốt hơn là anh nên thả tôi ra nếu không muốn tôi gọi bảo vệ ném anh ra ngoài", tôi đe dọa.

"Bạn trai cô thế nào?" anh ta tiếp tục. "Lần cuối tôi gặp hắn ta, hắn ta khóc như một đứa trẻ và cầu xin chúng tôi để hắn ta yên".

Tôi nhớ lại trận đòn mà Nick đã phải chịu—trận đòn do lỗi của tôi—và cơn buồn nôn mà tôi cảm thấy suốt buổi chiều hôm đó đã quay trở lại.

"Thả tôi ra—anh đang làm tôi đau," tôi nói, vặn cổ tay mình trong cái siết chặt bằng sắt của anh ta.

"Cô nghe cho kỹ đây," anh ta nói, kéo tôi lại gần hơn để tôi có thể thấy cái miệng ghê tởm của anh ta đang chuyển động. "Nói với Nicholas rằng—"

Ngay lúc đó, một cánh tay quấn quanh eo tôi, một tiếng động nặng nề đánh bật Ronnie ra, và ngay lập tức, Nicholas đã ở trước mặt tôi, chặn tôi bằng cơ thể của anh ấy.

"Nói gì với tao cơ?" anh ấy bình tĩnh hỏi.

Ronnie mỉm cười và đứng dậy, đối mặt với anh ấy.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Đừng như vậy nữa, làm ơn.

"Này, bọn tao nhớ mày lắm, anh bạn," hắn ta nói với một nụ cười đen tối khiến tôi kinh hãi. "Mày không đến nữa... Như thể mày đã trở nên yếu đuối vậy."

"Để Noah yên," Nick nói, các cơ trên cơ thể anh ấy căng cứng.

"Không thì sao?" Ronnie bước tới cho đến khi mũi họ chạm vào nhau.

Tôi nắm lấy tay Nicholas.

"Nicholas, đừng làm thế", tôi thì thầm. Tôi biết anh ấy đã nghe thấy tôi. Ronnie cũng vậy. Nick ấn nắm đấm vào ngực Ronnie và đẩy hắn ta ra.

"Tránh xa cuộc sống của tao ra, Ronnie. Mày không muốn gặp rắc rối với tao đâu. Có quá nhiều nhân chứng ở đây để mày có nguy cơ phải quay lại nhà tù".

Ronnie nghiến răng và cố gắng cười toe toét.

Đúng lúc đó, người quản lý cùng với bảo vệ bước tới.

"Hai người", anh ta nói với Ronnie và Nick, "ra khỏi đây ngay".

Tôi run rẩy toàn thân.

Tôi đi theo họ ra ngoài. Nicholas đi đến xe của anh ấy và Ronnie đến xe của hắn—hay đúng hơn là đến chiếc xe Ferrari của Nick. Hắn ta chạy vụt qua Nick và biến mất trên phố. Tôi bước đến chỗ Nick với một cảm giác lạ trong lồng ngực.

"Em ổn chứ?" anh ấy hỏi tôi, nhìn khuôn mặt tôi với vẻ lo lắng.

"Ừ, tôi ổn, chỉ là..." Đột nhiên một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong tôi, tôi không thể nhìn rõ Nick nữa, mọi thứ tối sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #myfault