Cậu nhóc của anh

Bác sĩ nói Phương Tuấn chỉ là bị thương một chút ngoài da, kê chút thuốc bôi mấy ngày là khỏi. Nhưng anh nhìn đùi cậu non mịn trắng nõn lộ ra mấy vết tím xanh gai mắt, sợ xương cậu lưu lại di chứng, bắt cậu chụp X-quang mới xác định không có sai sót nào mới yên tâm. Bác sĩ cũng mặc kệ hắn, người ta có tiền muốn chụp bao nhiêu cũng được.

Phương Tuấn tùy ý Bảo Khánh chuyện bé xé to ôm mình đi tới đi lui, chỉ ngoan ngoãn im lặng nép vào lòng ngực anh, ngoan đến mức làm người khác phải đau lòng. Anh mang theo cậu về nhà mình. Nhà hắn ở khu biệt thự có trị an tốt, không quá lớn. Hắn ở một mình, mỗi Chủ nhật có dì giúp việc đến hỗ trợ quét dọn. Thật ra nơi này cách công ty Bảo Khánh rất xa, nhưng hơn ở chỗ vô cùng yên tĩnh, đối với loại tính tình này của hắn chỉ có nơi an tĩnh một chút mới thích hợp.

Anh trước hết bế cậu thả xuống sô pha trong phòng khách, để cậu ngoan ngoãn chờ một lúc. Hắn tìm trong tủ một bộ quần áo mang vào phòng tắm, sau đó xả đầy nước ấm chuẩn bị tắm cho Phương Tuấn

Quay lại phòng khách thấy cậu lưng thẳng tắp dịu ngoan ngồi trên sô pha, đôi mắt không chớp nhìn về hắn. Anh thấy dáng vẻ này của cậu trái tim lập tức mềm mại, buồn cười ngồi xuống cạnh cậu, vuốt ve cái lưng cứng đơ của cậu.

"Em có thể thả lỏng chút, bảo bối. Ở nhà ngồi như nào thoải mái thì cứ ngồi như vậy."

Phương Tuấn có chút ngây ngô mà chớp chớp mắt, ưm một tiếng, sau đó dựa đầu vào vai anh, ghé người vào lòng ngực hắn.

"....."

Như này ai mà chịu được?

Tim Bảo Khánh đập thình thịch, tiếng lớn đến làm hắn kinh hãi.

"Anh ơi... tim anh đập to quá". Phương Tuấn nghe thấy âm thanh trong lòng ngực mà thấy tò mò. Anh lại im lặng cười. Cậu chắc chắn không hiểu điều này nghĩa là gì, ngay cả chính hắn cũng không hiểu nổi đây là cảm giác gì nữa.

Hắn rất quả quyết mới rời được khỏi ôn nhu mềm mại của Phương Tuấn, đặt cậu ngồi lên ghế trong phòng tắm,

"Trước tắm đã, trên người có vết bẩn"

"Không bẩn! Em không bẩn!"
Vừa nói, Phương Tuấn một bên cởi quần áo của mình, bên trong là làn da trắng nõn bóng loáng, dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng, cũng không bẩn thỉu như phần lộ ra ngoài.

Bảo Khánh không dám lại nhìn tiếp, vội vàng nói:
"Bảo bối của anh đương nhiên không bẩn"
Liền chạy như bay ra khỏi phòng tắm.

Cậu không biết vì cái gì Khánh đột nhiên vội vàng ra ngoài như vậy, liền cẩn thận mà đi vào bồn tắm tắm rửa. Cậu thật nghiêm túc mà kì cọ rất lâu, kì toàn thân đến sạch sẽ thơm ngào ngạt, mới mặc vào quần áo của Bảo Khánh mà chậm rãi đi ra.

Anh vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng tắm, nhìn thấy Tiếu Túy chậm chạp đi ra mới lập tức tiến lại gần. Hắn cao hơn Phương Tuấn nửa cái đầu, dáng người cũng cường tráng hơn rất nhiều, cho nên quần áo hắn so với cậu cũng rộng thùng thình, cứ như bơi trong quần áo. Anh bế cậu lên, ngửi thấy hương sữa tắm quen thuộc của mình, trong miệng lầm bầm:
"Tắm xong vì sao không gọi anh? Lần sau nhớ phải gọi anh, anh ôm em ra".

Nào biết Phương Tuấn ngữ khí kiêu ngạo đáp:
"Em có thể! Anh bận, chân bôi thuốc xong khỏe rồi! Không cần anh bế nữa đâu!"

Anh bế cậu đến giường lớn trong phòng ngủ, khăn trải giường trắng như tuyết khiến người ở trên như phát sáng. Cậu mới tắm xong nên mặt bị hơi nóng hun đến hồng cả mặt, hai má cũng đỏ ửng, nhìn đáng yêu cực kì.

Bảo Khánh không nhịn được cúi người, dùng ngón trỏ gẩy nhẹ mũi cậu, nhẹ giọng nói:

"Chờ chân em khỏi rồi anh cũng vẫn ôm em, em muốn đi đâu anh bế em đến đó".

Phương Tuấn ngượng ngùng mà vùi đầu vào gối, tiếng nói truyền tới tai Bảo Khánh có điểm khang khác:

"Vậy kì lắm, em có chân tự đi mà".

Anh nhịn không được cười:
"Anh đương nhiên biết Phương Tuấn nhà mình giỏi nhất, giờ thì bảo bối giỏi nhất đến đây cho anh bôi thuốc nào".

Nói xong anh mặt không đổi sắc kéo chân thon dài của cậu lên cặp đùi rắn chắc của mình, lại mặt không đổi sắc mà cởi quần cậu, đem thuốc mỡ đầy tay bôi lên chỗ xanh tím của cậu. Anh quả nhiên là một bộ dáng chính nhân quân tử, lòng bàn tay hơi thô ráp nhẹ xoa đùi Phương Tuấn, giống như quên mất có thể dùng tăm bông để bôi thuốc.

Có chút hơi buồn buồn cậu hơi rụt rụt chân theo bản năng. Bảo Khánh thấy da thịt mang tới xúc cảm thật tốt dưới lòng bàn tay đang định tránh né, mạnh bạo dùng tay kia đè lại đùi Phương Tuấn, miệng nói:
"Ngoan nào, đừng động đậy".

Hắn nhìn bàn tay màu lúa mạch của mình xoa đi xoa lại trên đùi trắng của Cậu, đối lập mãnh liệt của hai màu da làm hắn nghe ra một làn hương sắc tình đang lan tỏa, một ngọn dục hỏa đột nhiên dâng lên trong lòng. Động tác xoa nắn vốn nhẹ nhàng dần biến mạnh mẽ, như chỉ hận không thể lưu lại trên người Phương Tuấn dấu vết của chính hắn, ánh mắt nhìn chân cậu khủng bố như muốn đem cậu ăn luôn vào bụng.

"A! Đau quá!"

Bảo Khánh bị tiếng nói của Phương Tuấn làm bừng tỉnh, lập tức từ trong dục vọng thoát ra. Vừa ngẩng đầu liền thấy hai mắt Phưong Tuấnrưng rưng ánh nước. Hắn đau lòng muốn chết, chán ghét bản thân phát sinh khát vọng với cậu, càng hận bản thân xuống tay quên nặng nhẹ làm đau cậu.

Hắn vội vàng ôm Phương Tuấn vào trong ngực dỗ dành:
"Thực xin lỗi bảo bối, là anh làm đau em, cho anh xin lỗi".

Cậu đem mặt chôn vào vai anh khóc tu tu, tay đấm ngực hắn, miệng nói ghét anh. Bảo Khánh ngực căng chặt, bị đấm hoàn toàn không có cảm giác đau gì, ngược lại là Phương Tuấn bắt đầu kêu cậu đau tay. Nước mắt cậu thấm vào quần áo tiến vào da hắn, Bảo Khánh cảm nhận nhiệt độ bỏng người này mà vừa đau lòng vừa khó chịu, kéo tay cậu đến miệng mình hôn hôn, nói:
"Không đau, không đau nữa".

Anh ôm hôn cậu trong chốc lát, dỗ cậu một lúc mới nín khóc, dùng khăn giấy trên tủ đầu giường xoa mặt cho cậu, ôm cậu vào trong lòng ngực ngủ

Lần đầu tiên ôm một người ngủ nhưng Bảo Khánh không có chút nào thấy không quen. Đồng hồ sinh học như thường làm hắn dậy sớm, hôn hôn đỉnh đầu người trong ngực rồi nhẹ tay nhẹ chân rời giường rửa mặt.

Như thói quen hàng ngày, hắn đầu tiên là chạy bộ rèn luyện mất nửa giờ, cơ bắp trên ngực trên bụng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, quay lại phòng tắm tắm qua, rồi đi nhà bếp chuẩn bị hai phần đồ ăn sáng đơn giản.

Hắn chậm chạp ăn hết phần ăn của mình, lại về phòng xem Phương Tuấn. Cậu vẫn còn giữ nguyên tư thế cuộn tròn bị hắn ôm vào lòng, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như mỹ nhân ngủ chờ vương tử đến hôn đánh thức. Hắn cúi người nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của cậu, nhẹ giọng gọi:
"Bé con dậy nào, mặt trời nóng cháy mông rồi".

Cậu cảm nhận được người bên ngoài quấy rầy, thân thể không ý thức được mà ngọ nguậy, từ từ tỉnh giấc.

Vừa mở mắt đã thấy gương mặt Bảo Khánh phóng to đằng trước, không phải là người suốt ngày đánh mình, Phương Tuấn liền yên tâm, mở ra hai tay với anh: "Anh ơi ôm em".

Tâm anh đều sắp bị lời ngọt ngào đỗ chết, lập tức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, dễ như trở bàn tay mà bế cậu lên.
"Trước hết đi rửa mặt, anh đang làm bữa sáng cho em, chờ bé con rửa mặt xong là ăn".

Cậu vòng lấy cổ anh, ở bên tai hắn ngáp một tiếng, mềm mại đáp "Vâng ~"

Chờ cậu rửa mặt xong, anh ngồi ở bên cạnh Phương Tuấn xem hắn ăn sáng, bánh sandwich nghẹn lúng búng trong miệng, đáng yêu giống con mèo con.

Anh muốn mang cậu đến công ty hắn để tự mình trông cậu, nhưng cậu chưa có quần áo thích hợp, chân cũng chưa khỏi hẳn, không thể chờ lâu, cũng đi không được bao lâu, đành phải nói:
"Lát nữa anh phải đi công ty, em chơi ở nhà đợi anh được không? Mấy ngày nữa chân em khỏi rồi anh lại đưa em đi chơi mua quần áo".

Phương Tuấn mở to hai mắt: "Vâng!anh đi đi, em sẽ ngoan mà!"

Bảo Khánh thấy cậu nghe lời như vậy lại thấy hơi hụt hẫng, hắn càng muốn cậu có thể giống như một bé con, sẽ vô cớ gây rối làm nũng, mà không phải ngoan đến mức khiến người ta đau lòng như vậy.

Sau khi tới công ty, anh lập tức bảo trợ lí đi mua hai bộ áo ngủ cùng áo quần hàng ngày phù hợp với vóc dáng Phương Tuấn, giữa trưa lại bảo hắn mang quần áo về nhà, thuận tiện mang cơm cho cậu. Nếu không phải anh cả ngày tính tình bạo liệt, hình tượng lãnh đạm đã khắc vào lòng người khác thì trợ lý thiếu chút nữa hoài nghi cậu bé xinh đẹp kia chính là tình nhân được bao dưỡng của ông chủ mình.

Chờ Bảo Khánh thật vất vả xong việc về nhà đã qua 8 giờ. Hắn vừa vào cửa đã thấy Phương Tuấn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, miệng ăn đồ ăn vặt, trên bàn còn hộp sữa bò đã mở cùng một ít trái cây.

Cậu thấy anh đã trở lại, lập tức mong mỏi nhìn hắn, giọng nói vô cùng tủi thân:
"Anh ơi,anh về muộn quá, em đói."

Anh căn bản là không cầm lòng được trước bộ dáng ủy khuất của cậu. Gần đây hắn vì bận việc công ty đến cuống cuồng, thường xuyên bận đến nửa đêm, cơm tối cũng không có thời gian ăn. Hắn không ăn tối thì không có việc gì nhưng không thể đành lòng cậu nhịn cùng hắn được.

Hắn lập tức ngồi lên sô pha bế cậu ngồi lên đùi mình. Thân thể mảnh khảnh của cậu so sánh cùng anh càng nhỏ nhắn, toàn thân được ôm ấp trong lòng hắn. Anh nhẹ giọng xin lỗi:
"Anh bận quá quên mất, về sau nhất định sẽ không để bảo bối nhà ta đói nữa, tha thứ cho anh nhé, được không?"
Dứt lời liền lập tức mở di động đặt cơm.

Cậu vùi vào trong ngực hắn, giọng rầu rĩ:
"Anh bận, em hiểu mà".

Bé con nhà mình quá hiểu chuyện, làm anh muốn dỗ dành cũng không còn gì để dỗ, đành phải gắt gao ôm người trong lòng như ôm trân bảo tuyệt thế.

Cơm nhà hàng rất nhanh được mang đến, anh sợ ăn muộn sẽ hại dạ dày của cậu nên toàn chọn đồ ăn thanh đạm ít dầu mỡ.

Bảo Khánh nhìn bé con thấy đồ ăn hai mắt tỏa sáng mà buồn cười:
"Ăn từ từ thôi, ăn nhanh không tốt".

Phương Tuấn trong miệng còn ngậm đồ ăn, chỉ nhìn anh mà gật gật thật mạnh. Sau lại như nghĩ ra gì đó, đem đồ ăn trong miệng nuốt hết, lại gắp một ít đưa đến miệng Bảo Khánh,
"Ăn ngon! Anh cũng ăn đi!"

Cậu cũng không biết Trì Dật chưa ăn cơm. Anh một tháng này đều bận đến mức luôn không ăn tối, thấy quen rồi nên cũng không có cảm giác đói, nhưng cậu thấy đồ ăn ăn ngon lại theo bản năng chia sẻ cho hắn, cảm giác này cực kì thỏa mãn Bảo Khánh. Hai người anh một miếng, em một miếng giải quyết hết đồ ăn.

Rửa mặt xong anh lại giúp bé con xoa thuốc. Lần này hắn không ngừng ám chỉ trong lòng không được sinh ra ý nghĩ xấu xa, mới có thể không có gì mà xoa thuốc xong.

Hai người ấm áp ngồi trên giường. Anh đang xem tạp chí thương mại, tìm hiểu giá cả thị trường, cậu ôm điện thoại hắn yên tĩnh chơi trò chơi. Điện thoại hắn lưu trữ rất nhiều tin tức liên quan đến thương nghiệp, nhưng hắn thấy không sao cả liền đưa cho Phương Tuấn nghịch nghịch bấm bấm.

Mấy ngày nay hai người ở chung bình đạm mà ngọt ngào. Chân cậu cũng đã khỏi, anh muốn đi mua cho bé con quần áo và giày, dẫn cậu đi chơi. Lúc mới đầu anh vẫn luôn chờ người nhà Phương Tuấn đăng thông báo tìm người, kết quả lại hoàn toàn không có tin tức gì.

Hắn tự giễu mà nghĩ, sợ là người nhà này đã sớm vì cậu ngốc nghếch mà muốn bỏ em ấy rồi. Các người không thương, vậy thì để tôi thương!

Anh muốn dẫn cậu đi mua quần áo giày dép, vất vả làm việc hai ngày mới giải quyết xong công việc, hôm nay hơn 4 giờ đã có thể rời công ty về nhà. Anh trước kia về nhà chỉ để ngủ một giấc mà thôi, chỗ đó trong mắt hắn chỉ là chỗ để ngủ, hiện tại chỉ cần nghĩ đến có Phương Tuấn đang ở, lại càng ngày càng có cảm giác của gia đình. Mỗi ngày hắn trở về nhà tâm tình cũng càng gấp gáp.

Anh vừa mở cửa ra, cậu liền chạy như bay bổ nhào vào người hắn, trong lòng ngực và trái tim được lấp đầy. Cậu đem mặt chôn vào ngực hắn, giọng nói có chút vui vẻ:
"A..anh hôm nay về thật là sớm".

Bảo Khánh là người theo chủ nghĩa đại nam tử, cực kì thỏa mãn với ỷ lại của cậu, hắn trực tiếp bế ngang cậu lên, còn nâng lên hạ xuống. Cảm giác không trọng lực khiến nhóc con trong lòng ngực kinh hô một tiếng, lập tức ôm lấy cổ anh.

Anh cúi đầu hôn hôn gương mặt đỏ bừng của cậu, liền thả cậu xuống, nói:
"Anh hôm nay dẫn em đi mua quần áo, để cho bảo bối nhìn thật xinh đẹp nhé".

Cậu chu môi:
"Em là bé trai! là đẹp trai! không phải xinh đẹp!"
"Đúng đúng đúng, Tiếu Túy nhà chúng ta đẹp trai nhất, đẹp trai nhất thế giới luôn".

Bé con nghe ra được ngữ khí trêu chọc của hắn, ngạo kiều hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý tới hắn, trong tóc mai đen nhánh lộ ra hai cái tai đỏ hồng, run run rẩy rẩy khiến người thương tiếc.

Anh giúp cậu mặc bộ quần áo trợ lý đưa hôm nọ, bé con trong lúc đó còn ầm ĩ muốn để cậu tự mặc, không cần anh giúp. Anh mặc kệ cậu nói, tự tay giúp cậu mặc xong quần áo.

Ngồi lên xe, cậu vẫn còn tức giận, thừa lúc chờ đen xanh đèn đỏ anh không nhịn được vươn ngón tay chọc chọc mặt cậu,
"Còn giận sao? Không thích anh mặc quần áo giúp em à?"

Phương Tuấn mắt trừng trừng nhìn hắn:
"Em đã 22, không phải trẻ con! Có thể tự mặc quần áo".

Cậu lớn lên thanh xuân xinh đẹp ngập tràn sức sống, anh vẫn luôn cho rằng cậu là tầm tuổi mới vào đại học, không ngờ rằng đã 22 rồi. Nhưng hắn cũng thấy không có gì, ngữ khí nhẹ nhàng mà trêu chọc:
"22 thì sao nào? Chờ em 32 anh cũng vẫn tự tay mặc quần áo cho em".

Phương Tuấn mím môi, Bảo Khánh lại nói tiếp lí lẽ rõ ràng, cậu lại mê mang bị anh đánh lạc hướng, cuối cùng giao hết quyền chủ động mặc quần áo.

Anh vừa lòng nhếch khóe miệng.

Anh mang cậu đi vào một tòa cao ốc chọc trời, vừa xuống xe liền nắm tay cậu thật chặt, sợ bé con đi lạc. Hắn nghĩ với tuổi của cậu hẳn là nên mặc đồ đàn ông, nhưng nhìn gương mặt như hoa thủy tiên của cậu, vẫn là dẫn cậu đến khu hàng hiệu học sinh.

Một nhân viên nữ nhìn thấy hai người liền vội vàng đi ra chào đón, nhiệt tình dò hỏi:
"Xin hỏi hai vị chọn phong cách gì ạ?"

Phương Tuấn không am hiểu giao tiếp cùng người lạ, cậu đang nắm chặt tay anh đổi thành ôm cả cánh tay anh. Anh ôn nhu nói với cậu:

"Đừng sợ" Dứt lời lại quay ra nói với nhân viên nữ: "Cho em ấy"

Nhân viên nữ hiểu rõ, không nói gì đánh giá Phương Tuấn một chút rồi mang tới một bộ quần áo,
"Vị thiếu gia này da thật trắng, áo hoodie màu đỏ này rất tôn da, dáng người anh thật sự thon gầy, có thể thử quần jean này xem sao nhé".

Cậu lần đầu được gọi là thiếu gia, có chút ngại ngùng, anh sờ sờ đầu hắn,
" Em đi thử xem".

Anh thừa dịp cậu thử quần áo vài phút sau lại tự mình lấy vài bộ, để trên tay, chuẩn bị cậu đi ra lại cho cậu thử tiếp.

Khoảnh khắc Phương Tuấn từ phòng thử đồ đi ra, Trì Dật liền không chớp mắt nhìn cậu, áo đỏ da trắng, môi hồng răng trắng, khi cười tươi thuần khiết như tinh linh hạ phàm, thật sự không ai có thể đẹp bằng.

Phương Tuấn eo gầy chân thon, ôm vào trong ngực cũng chưa được mấy lạng thịt, anh vẫn luôn biết, mặc xong bộ đồ này càng là thon gầy, làm hắn hận không thể nuôi bé con đến mập ra mới tốt.

"Bộ này nhìn rất đẹp"
Anh tự đáy lòng khen cậu. Nhìn cậu đỏ mặt, lại để cậu thử tiếp mấy bộ còn lại. Bé con lớn lên thật đẹp, cơ thể như móc treo quần áo vậy, anh không nhịn được mua hết những đồ cậu thử qua, đến tận khi cậu nói
"Đủ, đủ rồi!"
lại mua thêm vài đôi giày nữa, hai người mới rời khỏi trung tâm mua sắm.

Cậu bất an ngồi trong xe,
"Nhiều như vậy, anh có phải kiếm được rất nhiều tiền không?"

"Bảo bối, anh có tiền, cứ thoải mái mua".

Lúc lâu sau vẫn không thấy cậu đáp lại, Bảo Khánh quay đầu liền thấy bé con đang im lặng khóc. Hắn cả kinh lập tức tìm chỗ đỗ xe lại, cởi ra đai an toàn, nghiêng qua dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Phương Tuấn.

"Bảo bối, bảo bối của anh, sao lại khóc? Anh vừa có chỗ nào không tốt với em sao?"

Nước mắt bé con không dừng được, trong xe lại không có khăn giấy, Anh đau lòng lập tức đem cánh tay qua dùng vạt áo lau nước mắt cho cậu. Tư trang đắt tiền so với nước mắt Phương Tuấn trở thành không đáng một đồng.

"Ko có anh đối em quá tốt, em chỉ là đồ ngốc, không giúp được ca ca, chỉ biết khóc".

Bảo Khánh lòng đau muốn chết, lập tức xuống xe mang cậu vào ghế sau, bế cậu ngồi lên đùi mình. Hai tên đàn ông, chỗ ngồi rộng thế nào cũng thành chật chội. Anh lại không quan tâm được nhiều vậy, vội vàng ôm sát bé con trên người, bên tai cậu dỗ dành:
"Phương Tuấn, em là bảo bối của anh. Tên không có mắt nào dám bảo em ngốc, anh giúp em đánh hắn. Rõ ràng bé con nhà ta thông minh như vậy, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, khóc cái là khiến người ta đau lòng".

Anh ôm cậu dỗ hồi lâu, bé con chậm rãi nín khóc. Một lát sau, cậu liền ngượng ngùng sụt sịt mũi, đem mặt chôn vào cổ hắn, rầu rĩ:
"Anh ơi, em muốn xì mũi..."

Không có khăn giấy, cũng không tiện đi mua, anh liền đem cà vạt trên cổ mình cởi xuống, ấn vào mũi cậu,
"Xì vào cái này đi"

"Không được đâu, anh còn dùng mà!"

Bảo Khánh mặt không đổi sắc lừa hắn:
"Không sao, không đắt đâu".

Cậu trước giờ đều tin tưởng lời Bảo Khánh, liền ghé vào tay anh xì xì cái mũi vào cà vạt hắn.

An ủi cậu xong, anh sửa sang lại, ngồi vào ghế lái, cúi người hôn hôn đôi mắt sưng đỏ của bé con, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi hồng hồng của cậu,

"Quỷ thích khóc, đói bụng chưa, ca ca mang em đi ăn ngon được không?"

Có lẽ là sau khi khóc vẫn còn ngượng ngùng, cậu ngồi quy quy củ củ, thanh âm mềm mại:
"Đều nghe lời anh hết".

Sinh hoạt cùng cậu mấy ngày nay, anh đã sớm phát hiện cậu thích ăn cay nhưng lại không thể ăn cay. Tuy rằng Phương Tuấn cứ luôn miệng nhắc mãi muốn ăn lẩu nướng BBQ, nhưng hắn vẫn mang tư tưởng của ông bố già, không cho cậu ăn quá cay, mỗi lần nấu cơm đều theo khẩu vị thanh đạm khỏe mạnh.

Hôm nay hắn muốn dỗ bảo bối nhà hắn vui, liền nói:
"Anh dẫn em đi ăn lẩu, chọn loại nồi cay em thích nhé, được không?"
Cậu quả nhiên vui vẻ, mở to hai mắt to tròn đen trắng rõ ràng vui sướng nhìn hắn, mạnh mẽ gật đầu.

Anh đầu tiên lái xe đến tiệm trà sữa cực kì nổi tiếng với học sinh mua một cốc trà sữa. Phương Tuấn nhận lấy cốc trà ấm áp, chậm rãi hút uống, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn anh".

Anh xoa nhẹ đầu cậu:
"Không cần phải nói cảm ơn với anh ."

Rất nhanh đã đến quán lẩu, anh cởi dây an toàn của mình, vươn mình qua chuẩn bị cởi giúp cậu. Đúng lúc này Phương Tuấn đem trà sữa tới miệng hắn,
"anh khát, anh cũng uống đi!"

Anh kì thật không khát, nhưng hắn không đành lòng bỏ qua ý tốt của bé con, liền uống một ngụm từ tay cậu. Vậy mà vô tình được hôn cậu gián tiếp,anh đi đường cũng cảm giác lâng lâng.

Vào bên trong Bảo Khánh chọn nồi lẩu uyên ương, độ cay chọn theo mức cay nhất của cậu

Lúc mới bắt đầu ăn, cậu thật vui vẻ, vẫn luôn đem đồ ăn nhúng vào nồi cay. Nhìn bộ dáng thèm chảy nước miếng của cậu, anh bật cười, sợ cổ họng bé con chịu không nổi đành phải không ngừng đưa nước đến miệng cậu, giúp cậu giải cay.

Lúc sau cậu ăn không cần anh đút nước nữa, chính mình từng ngụm từng ngụm tự uống. Anh nghiêng người dùng bụng ngón tay leo khóe mắt rớm nước của cậu, bất đắc dĩ nói:
"Lần sau kiểu gì cũng không được ăn cay như vậy nữa".

Vốn tưởng rằng Phương Tuấn sau lần này sẽ ít nhiều sợ cay, vậy mà cậu lập tức buông ly nước, bắt lấy tay anh làm nũng nói: "Đừng mà..."

Anh nào chịu được, điểm mấu chốt trong nháy mắt chả biết bị ném vào góc nào, cầm lấy khăn giấy giúp cậu xoa nước mũi, "Được rồi được rồi, đều nghe em, em nhóc con này là ông trời phái xuống khắc anh phải không?"

Để lần sau còn có thể lại được ăn cay, Phương Tuấn cố đấm ăn xôi vung qua vung lại cánh tay anh, nhấp nháy hai mắt quang minh chính đại làm nũng:
"Em không phải".

Bảo Khánh không thể kiên trì trước bạo kích từ cậu làm nũng, gắp lấy miếng nấm nhỏ từ nồi canh thổi thổi rồi đưa đến miệng cậu,
"Ăn nhanh nào, trở về uống sữa bò cho bớt cay".

"Vâng! Anh cũng ăn đi!"

Bữa này ăn rất lâu, cậu thật vất vả ăn một đống đồ cay, ăn rồi lại ăn không ngừng, về đến nhà đã là qua 10 giờ.

Bảo Khánh vừa về nhà, trước hết làm nóng ly sữa bò đưa cho cậu uống. Bé con uống xong còn ôm cái ly ngồi trên sô pha, trên môi dính một vòng trắng vệt sữa. Bảo Khánh đi qua rút khăn giấy lau miệng cho cậu.

"Uống xong rồi sao? Đi tắm rửa rồi còn ngủ, anh để áo ngủ của em trong phòng tắm rồi. Anh lên phòng trên tầng tắm".

Chờ cậu tắm xong nằm lên giường, anh vẫn còn chưa tắm xong, cậu liền cầm di động của hắn trên giường chơi tiếp.

Bảo Khánh tắm xong đi ra liền thấy bé con đang chơi điện thoại của hắn, mới nhớ tới hôm nay chỉ mải mua quần áo với giày, quên mua điện thoại cho em ấy, liền định mai bảo trợ lý đi mua một cái.

Phương Tuấn khuỷu tay chống xuống nằm sấp trên giường chơi điện thoại, áo ngủ tơ tằm mềm mại trên người, vòng eo mảnh khảnh phác họa ra độ cong hoàn mỹ, hai bắp chân từ đầu gối đưa lên đung đưa, ống quần vì trọng lực mà rũ xuống, lộ ra nửa bắp chân trắng trẻo lóa mắt trong ánh đèn ngủ.

Ánh mắt Bảo Khánh tối sầm lại, đi lên trước bắt lấy đôi chân không an phận nhét vào trong chăn, đứng đắn nói:
"Đừng để bị cảm"

Da thịt tinh tế bóng loáng trong lòng bàn tay làm anh không đành lòng rời đi. Hắn bắt lấy cậu mắt cá chân mà theo đường cong sờ đến bên hông, sau đó một phen ôm vòng eo thon gầy hoàn mỹ vừa một vòng tay của mình.

Biệt thự nhỏ rất nhiều phòng, nhưng anh vẫn luôn để cậu ngủ ở phòng mình, đêm khuya tĩnh lặng hắn ôm cậu cùng đi vào giấc ngủ.

Vì anh thích cậu thật rồi!!!!

MN xem cho ý kiến nhé 💖💖💖

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip