[Bài học thứ mười một] Phần thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ có
Lần đầu tiên Gia Thụy ngủ quên trong lòng Thừa Lỗi, cảm giác đó, không thể dùng một từ thích là có thể hình dung.
Từ đó trở đi, Gia Thụy quen mùi thấy mùi ăn mãi, muốn ngừng mà không được, cả ngày như sâu bọ không xương, bò vào… trong lòng Thừa Lỗi.
Gia Thụy bắt đầu biết cách khống chế anh chàng Thừa Lỗi này.
Đương nhiên, mỗi lần tới nhà Thừa Lỗi, Gia Thụy đều cầm theo tài liệu ôn tập tiếng Anh cấp sáu, cũng có lý do đàng hoàng: ký túc xá quá ồn ào, không học được.
Vì vậy, mỗi buổi tối, Thừa Lỗi nằm trên sô pha kiểm tra tài liệu, còn Gia Thụy ngồi xếp bằng trên thảm ôn tập, đôi khi mệt mỏi, cậu liền mở hai tay Thừa Lỗi ra, nằm trên người anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi nghỉ ngơi, miệng cũng không nhàn rỗi, luôn hỏi này hỏi nọ.
“Có một chuyện em vẫn cảm thấy kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
“Anh nói, anh và… anh trai em là bạn học đại học, vậy anh cũng tốt nghiệp từ trường quân đội à? Vậy vì sao anh lại đi làm giảng viên?”
“Tôi có nói tôi tốt nghiệp từ trường quân đội sao?”
“Anh không tốt nghiệp? Vì sao? Lẽ nào bị kỷ luật gì?”
“Em đoán thử xem.”
Phần lớn thời gian Thừa Lỗi đều như thế, không bao giờ trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ trừ khi chế nhạo câu hỏi của Gia Thụy. Nếu không hỏi tiếp chứng tỏ chưa đủ cố gắng.
Nếu lại hỏi tiếp, Thừa Lỗi sẽ chuyển chủ đề câu chuyện sang hướng khác.
“Gần đây có phải em nặng hơn không?”
“Hì hì, anh nhận ra rồi à? Gần đây mặc nhiều quần áo, có thể che đi được, vì vậy mới ăn uống thoải mái một chút.”
“Nếu còn béo lên thì đừng nằm lên người tôi nữa.”
“Thừa Lỗi, em nghi ngờ anh không phải đàn ông.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng nghi ngờ em không phải con trai.”
“Những lúc thế này, anh phải nói, không sao, béo béo tròn tròn một chút mới đáng yêu mới đúng, sao có thể trả lời một câu làm tâm hồn người ta tổn thương như thế?”
“Tôi tổn thương tâm hồn em, nhưng nếu em còn béo lên nữa, thứ bị tổn thương chính là tim gan phèo phổi của tôi.”
“Có cần khoa trương vậy không? Không phải chỉ đè lên một chút thôi sao?”
Vừa dứt lời, Thừa Lỗi dùng động tác nhanh nhẹn ôm lấy Gia Thụy, lăn một vòng trên sô pha, hai người cùng nhau lăn.
Thừa Lỗi nhìn không mập, nhưng khung xương này, cơ thể này quả thật đè đến mức Gia Thụy thở không nổi.
“Em thấy bị đè một chút như vậy có thoải mái không?” Thừa Lỗi hỏi.
Gia Thụy chỉ có thể cầu xin tha thứ, lúc này Thừa Lỗi mới buông cậu ra.
Bởi vậy, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang một cái khác.
“Lỗi à, anh…”
“Xưng hô như vậy khiến tôi có loại khát vọng muốn ném em ra từ cửa sổ.”
“Vậy đổi cái khác, Lỗi Lỗi à, anh… Được rồi, em không gọi nữa, đừng ném em!!!”
[*Toát mồ hôi* Mình hay gọi bản ấy là Lỗi Lỗi, Tường Tường = =”]
Từ trước cửa sổ, Gia Thụy dùng tứ chi bò về, tiếp tục dựa vào lòng Thừa Lỗi: “Thừa Lỗi, anh từng thích ai chưa?”
“Tôi nhớ em đã từng hỏi vấn đề này.”
“Nhưng anh chưa chịu trả lời mà.”
“Vậy em nghĩ bây giờ tôi sẽ trả lời hay sao?”
“…”
Gia Thụy để cằm lên ngực Thừa Lỗi, ngón tay sờ dọc từ trán anh xuống phía dưới, chơi đùa với cái mũi của anh.
“Em chỉ muốn biết, dáng vẻ khi anh yêu cuồng nhiệt là như thế nào.”
“Vì sao lại có suy nghĩ này?”
“Bởi vì cho đến nay anh đều tỏ vẻ đối phó được với bất cứ chuyện gì, giống như không quan tâm đến bất cứ ai… Em thật sự rất muốn biết, khi anh kích động sẽ như thế nào.” (từ từ rồi em sẽ được thể nghiệm thôi cục bột nếp à.)
“Hiểu, cũng giống như tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của em.”
“Đừng đánh trống lảng, mau trả lời đi, rốt cuộc anh đã từng chủ động theo đuổi ai hay chưa?”
“Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa.”
“Anh thật không biết tích đức, em sẽ không ghen đâu, nói đi mà.”
“Quá khứ, rất quan trọng sao?”
“Dù sao em cũng muốn hiểu về anh hơn, nói mau, nói mau!”
“Cũng coi như… đã từng đi?”
“Chuyện khi nào, bề ngoài người ấy thế nào? Kiểu mạnh mẽ hay trang nhã? Tính cách phóng khoáng hay lạnh lùng?”
“Tôi nhớ em nói mình sẽ không uống giấm chua.”
“Em đâu có uống.”
“Vậy bàn tay đang bóp cổ tôi là thế nào đây?”
“… Được, đợi lát nữa mới bóp, nói em biết, người ấy có đẹp không? Mà thôi, coi như em chưa hỏi, anh lúc nào cũng rất kén chọn, người yêu không phải khuynh quốc khuynh thành là không được, nhìn em là biết.”
“Gia Thụy… Đừng ép tôi nói ra những lời làm tổn thương em.”
“Vậy anh câm miệng đi.”
“… Được.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“…”
“Sau đó?”
“…”
“Em hỏi anh, sau đó hai người thế nào? Vì sao không trả lời?”
“Không phải em bảo tôi câm miệng sao?”
“… Nói mau, sau đó hai người thế nào?”
“Không phải chuyện gì cũng có sau đó.” Thừa Lỗi dùng những lời này để kết thúc.
Tuy chỉ hỏi cho biết, tuy sẽ không uống giấm, tuy vẫn biết trong cuộc đời một người đàn ông như Thừa Lỗi không thể chỉ có một mình cậu, nhưng nghe được sự tồn tại của người kia, trong lòng Gia Thụy vẫn rất khó chịu.
Nhưng cậu không muốn bị Thừa Lỗi nhìn thấy vẻ nhỏ mọn của bản thân, vì vậy hôm nay Gia Thụy quyết định không tới nhà anh.
Ăn cơm tối xong, Gia Thụy cầm sách định tới phòng tự học, khu phòng học và khu phòng ngủ cách nhau một sân bóng rổ, để tiết kiệm thời gian, Gia Thụy đi đường tắt, băng qua sân bóng rổ.
Đang đi được nửa đường, Gia Thụy bỗng cảm giác được một loại ám khí nào đó đang dùng tốc độ ánh sáng bắn về phía đầu mình, cậu vội vàng nghiêng người.
Một tiếng “bộp” vang lên, một quả bóng rổ đập đúng vào nơi cậu vừa mới đứng, lực đạo này dường như có thể đánh nát một hòn đá, nếu vừa rồi Gia Thụy chậm một chút, nhất định sẽ bị đập chấn thương sọ não.
Đây nhất định là một cuộc tập kích kinh khủng có kế hoạch, có tổ chức, Gia Thụy buồn bực, cậu là người theo chủ nghĩa hòa bình, kẻ thù duy nhất là Thừa Lỗi cũng hóa từ kẻ địch thành người yêu, trong trường này còn ai như có thâm thù đại hận với cậu như vậy?
Dưới lực đàn hồi, “vô địch đoạt mệnh cầu” nảy lại theo quỹ đạo vừa rồi của nó, trở lại bên chân chủ nhân.
Ánh mắt Gia Thụy đuổi theo hung khí này, quay đầu, dưới ánh trời chiều làm nền, cậu nhìn thấy một đôi lông mày đen dày đang nhíu chặt lại.
Gia Thụy gật đầu, đúng rồi, quên mất Minh Hạo.
Tuy đã là cuối thu, nhưng Minh Hạo vẫn mặc một bộ quần áo bóng rổ rộng thùng thình, hai chân mở rộng, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt non choẹt, kiêu ngạo không để đâu cho hết, cũng u ám như không nhìn thấy ngày mai.
“Thật là, xin lỗi, lần sau tôi sẽ canh thời gian chuẩn hơn một chút.” Lời nói bay ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng trắng bóc của Minh Hạo, cứng như bi sắt.
Những người bên cạnh không tập bóng nữa mà len lén nhìn về phía đôi oan gia này.
Từ vụ sân khấu kịch lần trước, sau khi Minh Hạo thổ lộ với Gia Thụy trước mặt mọi người, đôi oan gia này không còn động tĩnh gì, ai ngờ hôm nay lại khai chiến.
Quần chúng cầm hạt dưa, băng ghế ra, bỗng cảm thấy thế giới thật đẹp.
“Minh Hạo, cậu cần gì phải yêu quá hóa hận như thế?” Gia Thụy thở dài.
Quần chúng hiểu ra: thì ra là yêu quá hóa hận.
Thấy sự thù địch của mình lại bị Gia Thụy có ý xuyên tạc, Minh Hạo bạo phát, ánh mắt trầm xuống, nhặt quả bóng lên, dùng sức lực lớn hơn nữa, ném về phía Gia Thụy.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, tế bào vận động của Gia Thụy vẫn không tệ, dùng một tư thế kinh điển trong “Ma trận” để tránh được một cú trí mạng.
“Minh Hạo, tôi hiểu suy nghĩ trong lòng cậu: không chiếm được thì đạp đổ.” Gia Thụy thở dài lần thứ hai.
Quần chúng lần thứ hai hiểu ra: thì ra là vậy, không chiếm được thì đạp đổ.
Khi tâm tình bốc lửa đến mức sôi ùng ục, Minh Hạo ném quả bóng xuống, khóe miệng nhếch lên, nặn ra một nụ cười quỷ quái: “Đúng, hôm nay, dù có chết tôi cũng phải đạp đổ cậu.”
Nói xong, Minh Hạo lùi về phía sau đạp đạp đất mấy cái, giống một động tác lấy đà, như Lưu Tường* vượt chướng ngại vật, vọt tới chỗ Gia Thụy.
*Lưu Tường: vận động viên chạy vượt chướng ngại vật nổi tiếng của Trung Quốc.
Sát khí này tạo thành một vũ trụ nhỏ dữ dội, trong vòng bán kính ba mét, không có bất cứ vật gì có thể sống sót.
Gia Thụy nghĩ thầm không tốt, nhanh chân bỏ chạy.
Vì vậy, hai người bắt đầu trình diễn đường đua sinh tử ngay trong trường.
Trên con đường lớn trong vườn trường, một làn khói bụi nổi lên cuồn cuộn, ở trung tâm, là một Minh Hạo mặt đầy sát khí và một Gia Thụy cuống cuồng tìm đường đào tẩu.
Dù sao cũng là quán quân 800 mét nam, công phu chạy trốn của Gia Thụy cũng không tệ, Minh Hạo không thể đuổi kịp cậu ngay lập tức được.
Hai người xuất phát từ sân bóng rổ, qua dãy phòng học thứ nhất, một tòa nhà tổng hợp, một sân bóng, một ký túc xá cho công nhân viên chức, một trung tâm hoạt động dành cho sinh viên, cuối cùng đến cạnh sân tennis.
Một đường này, bị rất nhiều bạn học trong trường nhìn thấy, cũng trở thành tiết mục giải trí sau giờ cơm tối.
Xét đến việc Gia Thụy vừa bị đuổi vừa hô to: “Chúng ta không có khả năng đâu, tha cho tôi đi, tôi chỉ là một cậu trai trong sáng thuần khiết thôi”, bởi vậy, mọi người đều nhất trí nhận định, Minh Hạo im hơi lặng tiếng hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi lửa tình, giống như Lamborghini vừa thay dầu, sống chết lăn về phía Gia Thụy.
Đêm đó, trên diễn đàn của trường, bài viết “Hầu Minh Hạo điên cuồng theo đuổi Điền Gia Thụy” hot chưa từng có trong lịch sử, trong đó, còn có người nhiều chuyện chụp lại ảnh hai đương sự. Trong ảnh, Minh Hạo mắt bắn ra sát khí bị người ta giải thích thành yêu thương dào dạt, Gia Thụy hoảng sợ, nhếch nhác bị giải thích thành xấu hổ đỏ mặt.
Đương nhiên, tất cả, đều để nói sau.
Lập tức, Gia Thụy đã bị đuổi tới cạnh sân tennis, trong lòng càng thêm lo lắng – ở đây người qua lại thưa thớt, nếu bị Minh Hạo phanh thây, băm nhỏ rắc vào bồn hoa làm phân bón thì ngay cả một nhân chứng cũng không có.
Sát khí lạnh thấu xương phía sau ngày một gần, trong lòng Gia Thụy cũng toát mồ hôi.
Mà lúc này, Minh Hạo chỉ còn cách Gia Thụy hai mét, vì vậy, lông mày cậu ta dựng thẳng lên, như đại bàng muốn giương cánh, cắm đầu chạy tới vì đại nghiệp báo thù.
Tay cậu ta giơ lên, một quả bóng, mang theo ngọn lửa nóng hơn lửa địa ngục, ném về phía chân Gia Thụy.
Lần này, Gia Thụy không tránh được, ngã lăn ra đất, nhất thời không cách nào đứng lên được, đành phải ôm đầu gối, trợn mắt nhìn Minh Hạo tới gần.
“Minh Hạo, không biết cậu đã nghe câu này chưa?” Gia Thụy cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất.
Minh Hạo không nói gì, giống như không nghe thấy, chỉ ngồi xổm xuống, nhặt quả bóng lên.
“Câu đó là, xúc động là ma quỷ, thật sự, cậu lúc này chính là bị ma xui quỷ khiến, tất cả những gì cậu làm, đều là sai. Minh Hạo, tỉnh táo lại, hít thở sâu theo tôi, tới đây, để đàn anh đây dạy cậu, một… hai… ba, hít vào, bốn năm sáu, thở ra.” Gia Thụy tiếp tục khuyên bảo.
Minh Hạo giơ cao quả bóng lên.
“Minh Hạo, giết người là phạm pháp, hơn nữa cậu đã qua mười tám tuổi, một mạng phải đền một mạng, không có lời đâu. Nếu tôi chết, sau này cậu sẽ phải ở trong trại giam cả đời, mặt mũi cậu nhỏ nhắn thế này, chắc chắn sẽ khiến mấy đại ca trong tù hứng thú, đến lúc đó, cho dù có vạn thọ vô cương, dù có bao nhiêu lọ dầu bôi trơn cũng không cứu được cậu đâu. Minh Hạo, cậu phải nghĩ cho kỹ nha!!!” Gia Thụy tận tình khuyên bảo, mồ hôi rơi như mưa.
Từ góc độ của Gia Thụy nhìn lên, dáng người Minh Hạo thật cao lớn, mỗi một đường cong trên cơ thể đều ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Điền Gia Thụy.” Minh Hạo gằn từng câu từng chữ: “Cậu xuống địa ngục đi.”
Nói xong, Minh Hạo ném quả bóng trên tay, mang theo cả gió rít rách da, hướng về đầu Gia Thụy.
Vì chân đau nên Gia Thụy không còn sức để tránh, lúc này đành phải chậm rãi nhắm mắt, chờ chính mình bị đập bẹp.
Quả bóng, gào thét bắn về phía mặt Gia Thụy. Trong lòng Gia Thụy tràn đầy tuyệt vọng – hủy dung, nhất định bị hủy dung rồi.
Ngay khi trái tim Gia Thụy đã bị tuyêt vọng đốt thành tro, một tiếng “bộp” vang lên, quả bóng đập xuống.
Nhưng, không có cảm giác đau, Gia Thụy trợn mắt, nhìn thấy một bàn tay che trước mặt.
Một bàn tay, vững vàng đón được quả bóng rổ giết người kia.
Bàn tay kia, là bàn tay như ngọc mà Gia Thụy quen thuộc nhất, là bàn tay như ngọc đã từng khiến cậu ngỡ ngàng.
Thừa Lỗi!!!
Trong nháy mắt, Gia Thụy nghĩ, mình là công chúa được hoàng tử giải cứu trong truyện cổ tích.
Thừa Lỗi ném quả bóng xuống đất, đập xuống đất từng cái một, bàn tay kia, dưới ánh trời chiều yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng trong suốt, giống như có ma lực, có thể khống chế bất cứ thứ gì trong lòng bàn tay.
Gia Thụy thấy, quả bóng vừa rồi còn hung ác nay đã giống một con cừu nhỏ, tùy ý Thừa Lỗi chơi đùa.
“Bạn học với nhau, không phải nên ở chung hòa thuận sao?” Tuy lời này là nói với Minh Hạo, nhưng Thừa Lỗi không nhìn cậu ta, mà bước lên trước, đưa tay ra với Gia Thụy.
Gia Thụy cảm động đến ứa nước mắt, con mắt của cậu quả nhiên không sai, chàng trai này ngoại trừ đẹp trai, những thứ còn lại cũng tốt không kém.
“Anh nên hỏi cậu ta xem cậu ta đã làm gì tôi chứ?” Minh Hạo đen mặt, nhưng cũng đúng thôi, khó khăn lắm mới có thể báo thù lại bị một tên Trình Giảo Kim từ đâu xông ra phá hỏng.
“Bạn học Điền Gia Thụy, bạn có thể trả lời câu hỏi của cậu ấy không?” Thừa Lỗi hỏi.
“Em, chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi.” Gia Thụy việc lớn hóa việc nhỏ.
“Đúng vậy, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, nhưng cũng là trò đùa khiến tôi có đủ lý do để giết cậu.” Cặp lông mày đen dày của Minh Hạo như hai thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chém Gia Thụy thành hai mảnh.
“Ngay cả như vậy, cậu cũng không nên đánh bạn học chứ.” Thừa Lỗi nói.
“Thứ nhất, tôi không cảm thấy cậu ta là con trai, thứ hai, gây ra một chuyện đáng ghê tởm như thế, đừng nói là con trai, cho dù là con gái hay chuyển giới tôi cũng sẽ không nương tay, thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất…” Minh Hạo nhíu mày nhìn Thừa Lỗi, nói: “Con mẹ nó, anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh?”
“Minh Hạo, anh ấy là giảng viên nhà tôi, cậu còn kiêu ngạo nữa anh ấy sẽ bắt cậu đi học một khóa chính trị tư tưởng!” Gia Thụy có chỗ dựa vững chắc, không còn sợ Minh Hạo nữa.
“Đồ xấu xa! Cậu thật sự cho rằng tôi không dám đánh cậu phải không!” Minh Hạo giận đến cực điểm, vừa nói vừa tiến lên muốn túm áo Gia Thụy.
Nhưng khuỷu tay của cậu ta bị một quả bóng rổ đập lên, sức lực rất lớn, đến mức cánh tay Minh Hạo run run, ngay cả giơ lên cũng khó.
Người ném cậu ta, đương nhiên là anh chàng giảng viên nhà Gia Thụy – Thừa Lỗi.
“Các người có quan hệ gì, sao lại thiên vị cậu ta như thế?!” Minh Hạo ôm cánh tay, chất vấn.
“Quan hệ của chúng tôi là thầy giáo, sinh viên rất thuần khiết.” Gia Thụy có tật giật mình.
Minh Hạo nghi ngờ.
Còn Thừa Lỗi, chỉ nâng Gia Thụy dậy, rồi bỏ đi.
Khi đi qua bên cạnh Minh Hạo, anh thấp giọng, nói một câu như có như không: “Nhắc cậu một câu, quần nhỏ in hình cậu bé bút chì Tiểu Tân, là mốt cũ rồi.”
“Vì sao, vì sao anh biết…” Minh Hạo lắp bắp nói, bởi vì Thừa Lỗi nhìn về phía cậu ta.
“Nếu lần sau cậu còn dám đánh cậu ấy, thì công bố tấm ảnh đó chỉ là món khai vị, tin tôi đi, cậu sẽ không muốn ăn đến món chính đâu.” Thừa Lỗi mỉm cười, nói ra một câu như vậy.
Gia Thụy vĩnh viễn ghi nhớ vẻ mặt của Minh Hạo khi nhìn Thừa Lỗi, giống như nhìn thấy một con rắn hổ mang nhe răng cười.
Đồng thời, ngoài sợ hãi, trong mắt Minh Hạo còn có hiểu ra.
Hiểu ra quan hệ của hai người bọn họ.
Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân, Gia Thụy nhất thời ném cô nàng chưa biết tên kia lên chín tầng mây, ngược lại còn theo Thừa Lỗi về nhà.
Thừa Lỗi ở trong phòng bếp hâm lại thức ăn, còn Gia Thụy đứng một bên, hai tay chống cằm, đôi mắt mơ màng.
“Sau này anh không nên đột nhiên tới cứu em.” Gia Thụy bỗng nói.
“Em chê tôi xen vào chuyện của người khác?” Thừa Lỗi đặt câu hỏi.
“Không phải, chỉ là…” Gia Thụy khẽ cắn môi dưới: “Nếu anh còn tiếp tục đẹp trai hơn thế, em sẽ không nhịn được mà đánh anh bất tỉnh, sau đó ăn sạch sành sanh, lăn qua lăn lại.”
“Ý của em là, cho dù em có bị đánh thành gấu trúc, tôi cũng không nên ra mặt?” Thừa Lỗi hỏi.
“Đúng vậy.” Gia Thụy gật đầu.
Sau một tiếng “đinh” vang lên, Thừa Lỗi lấy đồ ăn ra khỏi lò vi sóng: “Được, tôi nhớ rồi, ngày mai tôi sẽ nhắc Hầu Minh Hạo hoàn thành tâm nguyện của em.”
“Cái đó thì không cần.” Gia Thụy vội vàng xua tay, lại nói: “Đúng rồi, làm thế nào anh lại xuất hiện trên sân tennis, chỗ đó cũng đâu phải đường về nhà anh?”
Thừa Lỗi để đồ ăn lên bàn, nhàn nhã nói: “Bởi vì toàn trường đang đồn nhau, em đang bị Hầu Minh Hạo truy sát.”
Vừa dứt lời, Gia Thụy đã ôm lấy thắt lưng Thừa Lỗi từ phía sau: “Lỗi, thì ra, anh cố ý tới chỗ em… Biết được chuyện đó, em rất muốn lột sạch quần áo anh nha.”
Khi những lời này vừa ra khỏi miệng, một cái vuốt quỷ đã thò vào vạt áo Thừa Lỗi, bắt đầu giở trò.
Vận may của Gia Thụy tương đối tốt, vừa sờ, đã sờ ngay đến vị trí có màu anh đào kia, đây chính là cây anh đào của Thừa Lỗi, qua nơi này sẽ không còn nơi nào khác, Gia Thụy thừa cơ nỗ lực vuốt ve.
Bởi vì quá mức nhập tâm, vì vậy cậu chàng không phát hiện ra mình đã bị Thừa Lỗi bế lên, di chuyển tới ban công.
Khi phục hồi lại tinh thần, Gia Thụy nhìn đám người nhỏ như kiến dưới đất, vội vàng rút hai tay đang giở trò trong áo Thừa Lỗi ra, ôm lấy cổ anh, liên tục cầu xin tha thứ.
“Biết sai chưa?” Thừa Lỗi liếc mắt nhìn cậu, đặt cậu xuống.
“Biết sai rồi.” Gia Thụy gật đầu.
“Sai ở đâu?” Thừa Lỗi hỏi.
“Sai ở chỗ không tuân thủ quy tắc có qua có lại.” Nói xong, Gia Thụy cởi một cúc áo ra, làm vẻ bi tráng nói: “Đến đi, thỏa thích làm chuyện em đã làm với anh, em sẽ không phản kháng đâu!!!”
Thừa Lỗi: “…”
Sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân thành công khiến Gia Thụy càng yêu Thừa Lỗi, bởi vậy, cậu càng cố gắng ôn tập tiếng Anh cấp sáu, hạ quyết tâm phải qua bằng được.
Bởi vì Thừa Lỗi đã hứa với cậu, chỉ cần cậu qua, sẽ đồng ý một điều kiện của cậu.
Cuộc thi cấp sáu năm nay tổ chức vào ngày 23 tháng 12, cách hiện tại chỉ còn hai tháng, Gia Thụy dồn sức ôn tập, còn chăm chỉ gấp mấy lần năm thi vào đại học.
Khi đi học, khi thì cậu ngẩng đầu nhìn bảng đen không rời mắt, khi thì cậu chăm chú cầm bút ghi chú, khiến ông thầy giáo già sắp về hưu của trường cảm động đến rơi nước mắt, nhưng sau khi biết lúc đó cậu đang đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh, ông thầy giáo già giận đến mức bệnh tim tái phát, về hưu sớm.
Khi tan học, cậu chạy thẳng tới nhà Thừa Lỗi, trong khi chen chúc trên xe buýt, vừa cầm tay vịn, vừa đọc từ mới cấp sáu viết trên mu bàn tay, dáng vẻ con ngoan trò giỏi đó cũng phải khiến hai bà thím bên cạnh đứng dậy nhường chỗ.
Tới nhà Thừa Lỗi, Gia Thụy lại nằm bò ra thảm, đặt đồng hồ báo thức làm bài đọc, mỗi khi đồng hồ báo thức vang lên mà cậu còn chưa hoàn thành, cái đồng hồ đáng thương sẽ bị ném vào phòng bếp, bị dao chém thành mảnh nhỏ. Khoảng thời gian đó, dao nhà Thừa Lỗi bị tôi luyện đến mức ngay cả cắt đậu phụ cũng phải dùng đến một lực thật lớn.
Nói một cách ngắn gọn, Gia Thụy đã tẩu hỏa nhập ma, thời gian ôn tập mỗi ngày căn bản vượt quá mười hai tiếng.
Để mình không buồn ngủ, Gia Thụy nghĩ ra đủ loại biện pháp: thay nước uống bằng cà phê, buộc tóc vào ghế, dùng kim đâm vào đùi, thậm chí có lần còn định nhét ớt vào mũi.
Ngay cả Thừa Lỗi cũng phải thừa nhận, nếu quay lại thời chiến tranh, Gia Thụy sẽ là một chiến sĩ cách mạng có ý chí kiên định không gì lay chuyển được.
Trong sự hối thúc đầy dằn vặt và tàn ác với chính mình, cuối cùng Gia Thụy cũng thành công.
Tuy tháng ba năm sau mới có kết quả, nhưng cậu nghiêm túc đối chiếu đáp án, phát hiện lần này qua là cái chắc.
Gia Thụy hưng phấn đến mức tên mình là gì cũng quên béng, chỉ nhớ duy nhất một điều, chính là người yêu nhà mình tên Thừa Lỗi, và cả lời hứa của anh.
“Anh nói chỉ cần em qua cấp sáu, sẽ làm cho em một việc.”
“Sẽ không phải vì chuyện này em mới liều mạng thi qua cấp sáu đấy chứ?” Thừa Lỗi hỏi.
Gia Thụy cũng rất muốn khí thế nói với anh rằng không phải như vậy, nhưng đáng tiếc, nếu có thể làm như vậy đã không phải Gia Thụy.
“Được rồi, rốt cuộc em muốn tôi làm gì, hoặc là, muốn cái gì?” Thừa Lỗi nói.
“Rất đơn giản.” Gia Thụy nhấc mông lên, chậm rãi tới gần Thừa Lỗi, cố gắng khiến anh mất cảnh giác.
“Tôi nghĩ, điều kiện tiên quyết phải là chuyện tôi có đủ khả năng.” Thừa Lỗi nhìn thấy biểu hiện của Gia Thụy, biết rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
“Yên tâm, anh chỉ cần động mồm động mép là được rồi.” Vừa nói, Gia Thụy vừa di chuyển tới bên cạnh Thừa Lỗi, ngồi xuống, luồn tay qua cánh tay anh: “Em muốn chính miệng anh nói với em một câu.”
“Nói cái gì?” Thừa Lỗi hỏi.
Gia Thụy vùi mặt vào bờ vai anh, nói ra yêu cầu của mình: “Em muốn chính miệng anh nói… Anh yêu em, còn nữa, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em.”
“Có ý gì?” Thừa Lỗi hỏi: “Những lời này không phải do đàn ông tự nói sao?”
“Chờ anh chủ động nói với em những lời này, chẳng phải sẽ đến ngày tận thế sao?” Gia Thụy kéo tay áo Thừa Lỗi: “Nói đi, chỉ một câu như thế thôi, cũng chẳng phải đòi lấy mạng anh.”
“Cho dù nói, cũng phải chờ đến tháng ba năm sau, xác định em thật sự qua cấp sáu mới được.” Thừa Lỗi lấy lùi để tiến.
“Anh vừa tự mình tính điểm cho em, dù thế nào cũng hơn năm trăm điểm, tuyệt đối sẽ qua, Thừa Lỗi, anh không thể nuốt lời được!!!” Gia Thụy tiếp tục kéo tay áo Thừa Lỗi, không chịu buông.
“Tương lai khó nói trước được.” Thừa Lỗi nói.
“Anh cứ nói đi, coi như nói đùa cho em vui cũng được.” Gia Thụy nói.
“Tôi thấy em cả ngày đều vui, không cần đùa nữa.” Thừa Lỗi nói.
“Vậy anh coi như em bị bệnh nguy kịch, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của em đi.” Gia Thụy nói.
“Tôi tuyệt đối tin tưởng vào sức sống của em.” Thừa Lỗi nói.
“Chỉ hai câu nói mà thôi, có cần khó khăn thế không?!” Thừa Lỗi không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng khiến Gia Thụy tức giận, cậu bỗng đứng lên, trong lúc tức giận, không để ý, kéo tuột cúc áo của Thừa Lỗi.
“Đừng làm loạn nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, coi như chúc mừng em.” Thừa Lỗi đứng lên muốn kéo Gia Thụy.
“Không ăn.” Gia Thụy hất tay anh ra, giận dỗi bỏ đi.
“Tớ muốn chia tay với Thừa Lỗi.” Gia Thụy trịnh trọng tuyên bố.
“Vì sao?” Mân Thạc đã lâu chưa lên sân khấu hỏi.
Gia Thụy làm như đang nấu ăn, thêm mắm dặm muối vẩy bột ngọt vào trong câu chuyện, cũng đau khổ tố cáo sự lãnh đạm, tàn khốc, vô tình của Thừa Lỗi.
“Bởi vì tất cả những lý do trên, tớ muốn chia tay với anh ấy!!!” Gia Thụy dùng giọng điệu cứng rắn: “Gái không cần khuyên can tớ, lần này tớ không chia tay không được!!!”
“Tớ không có ý định khuyên can cậu.” Mân Thạc cầm lấy di động nhắn tin.
“Tớ sẽ thật sự chia tay đấy.” Gia Thụy nói.
“Cứ tự nhiên.” Mân Thạc không thèm nhấc mắt.
“Nhưng…” Gia Thụy thở dài: “Tớ không nỡ.”
Mân Thạc thở dài, giọng điệu đó ý là “tớ biết mà”.
“Cậu nói xem vì sao anh ấy không thể dỗ dành tớ một chút?” Gia Thụy cắn răng.
“Nguyên nhân ở chỗ, cậu mới là người theo đuổi.” Mân Thạc nói trắng ra đáp án.
“Tớ biết mà, đối với những loại chủ động dính lấy như chúng ta, đàn ông bọn họ đều không quan tâm.” Gia Thụy chính thức trở thành người con trai uất ức, bắt đầu giật tóc mình, một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi.
“Tớ chỉ hỏi cậu một câu.” Mân Thạc hỏi: “Ở bên Thừa Lỗi, cậu có vui không?”
“Đương nhiên, nếu không tớ sống chết bám lấy anh ấy làm gì, tớ đâu có thích tự ngược đãi bản thân.” Gia Thụy nói.
“Nếu vui là được rồi.” Mân Thạc nhún vai: “Trên đời làm gì có chuyện gì hoàn mỹ, một chút đau khổ mà thôi, nhẫn nhịn vượt qua là được.”
“Cậu nói dễ nghe thật đấy, việc này phải rơi vào đầu cậu rồi cậu mới biết cảm giác này… thật khó chịu.” Nói xong, Gia Thụy thở dài, giọng điệu u uất không gì sánh được.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?” Mân Thạc hỏi ngược lại.
“Còn có thể làm gì bây giờ, coi như kiếp trước tớ nợ anh ấy, kiếp này đến trả thôi, cứ… vui sướng trong đau khổ thôi.” Gia Thụy gập người, từng phần trên cơ thể đều thể hiện sự thất bại.
“Nhưng có một việc tớ không hiểu.” Gia Thụy nghi hoặc nhìn về phía Mân Thạc: “Không phải cậu luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao, vì sao lần này lại ngoan ngoãn khuyên bảo tớ như thế?”
“Tớ là loại người vô tâm như thế sao?”
Mân Thạc vô cùng tức giận với lời nhận xét này.
“Đương nhiên cậu là loại người như vậy, tớ cũng vậy, đây là nguyên nhân chúng ta có thể làm bạn của nhau!!!” Gia Thụy đập tay.
“Quên đi, nói cho cậu cũng không sao, gần đây tớ đang chìm đắm trong tình yêu, vô cùng thỏa mãn, lòng dạ cũng rộng mở hơn nhiều, hy vọng những người bên cạnh cũng thỏa mãn như tớ.” Mân Thạc nói ra sự thật.
“Yêu? Bạn gái thân mến, tôi đây muốn phê bình bạn, bạn xem, tư tưởng giác ngộ chính trị của bạn quá kém, sao có thể yêu đương lén lút sau lưng Đảng, tổ quốc và nhân dân như thế? Thật xấu hổ cho danh xưng Đảng viên dự bị của bạn.” Gia Thụy há miệng, vung tay chỉ trỏ.
“Không biết là ai yêu đương lén lút bị tớ phát hiện trên núi Hoa Sơn nữa.” Mân Thạc chưa bao giờ là cái đèn cạn dầu, chưa bao giờ.
“Chúng ta coi như hòa, điều khiến tớ hứng thú nhất lúc này là, rốt cuộc anh ta là ai?” Gia Thụy khẩn cấp hỏi.
“Huỳnh Xán Thành.”
“Là Xán Thành cùng khóa với chúng ta?”
“Đúng.”
“Là Xán Thành vô cùng cường tráng cùng khóa với chúng ta?”
“Đúng.”
“Là Xán Thành tuyệt đối thẳng vô cùng cường tráng cùng khóa với chúng ta?”
“Trước khi gặp tớ, anh ấy là như thế.”
Gia Thụy vô cùng, vô cùng kinh ngạc, sau lần đại hội thể thao kia, tuy Mân Thạc không nói ra miệng, nhưng mọi người nhìn ra được, hứng thú của cậu ta đối với Xán Thành ngày một tăng. Nhưng Xán Thành là thẳng nam trong thẳng nam, thẳng từ đầu đến chân, nghe nói trong đời ghét nhất là gay và hủ nữ.
Một người như vậy, lại có thể bị Mân Thạc bắt được, Gia Thụy phải thừa nhận, công lực của Mân Thạc nhà mình quả thật thâm hậu.
“Nhưng hai người, nhìn có vẻ không xứng lắm nha.” Gia Thụy nói ra cái nhìn của bản thân.
Gia Thụy cho rằng, nếu dùng chó để so sánh, Xán Thành chính là chó Ngao, còn Mân Thạc là Chihuahua.
Nếu so với động vật biển, Xán Thành là cá voi xanh, còn Mân Thạc là cá heo.
Nếu so với động vật họ mèo, Xán Thành chính là báo, còn Mân Thạc là mèo Ba Tư.
Hai người như vậy, hợp với nhau sao?
“Chỉ một câu, tình yêu, vui buồn tự biết, chẳng ai là kẻ ngu si, muốn cái gì, chính mình rõ nhất.” Mân Thạc chơi trò thâm ảo, kết thúc cuộc đối thoại này.
Còn Gia Thụy, đã trầm tư, nay càng trầm tư.
Khi Thừa Lỗi về tới nhà, phát hiện Gia Thụy đang ngồi trên sô pha nhà mình, lông mày nhăn đến mức có thể nghiền chết một con voi, mà trong tay, chính là chiếc áo sơ mi và cái cúc đã bị cậu giật đứt, đang khâu lại.
Gia Thụy dùng lý do ôn tập tiếng Anh để ngụy trang, mấy tháng trước đã thành công lấy được chìa khóa nhà Thừa Lỗi, từ đó, cậu coi đây chính là nhà mình, ra vào như chốn không người.
Lúc này, cậu đang cúi đầu, khâu rất chăm chú, giống như ngoại trừ khâu cúc áo cho anh, không còn chuyện gì quan trọng hơn.
Gương mặt cậu thật mượt mà, làn da rất non mềm, giống như có thể nhéo ra nước.
Cậu thích cười, mỗi khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong, nhíu thành hai đường kẻ, trong đôi mắt đó giống như có hai viên ngọc đen sáng lấp lánh.
Môi của cậu nho nhỏ, màu sắc rất đẹp, phớt hồng căng mọng.
“Em tới rồi.” Thừa Lỗi dùng những lời này để dạo đầu.
“Anh thất vọng lắm à?” Ngữ khí của Gia Thụy không vui.
Thừa Lỗi không trả lời câu hỏi này, Gia Thụy thừa nhận, đây là một cách làm rất thông minh, bởi vì lúc này, bất kể anh nói gì đều sẽ bị cậu bắt lấy sơ hở.
Cho dù là cây kim của Dung ma ma, đâm vào vải bông cũng không có cảm giác sung sướng, đương nhiên, cũng không cần thiết phải đâm nữa.
Vì vậy, giọng nói của Gia Thụy lại mềm xuống: “Lần trước, khi em đi, em giật đứt cúc áo của anh, vì vậy hôm nay mới tới khâu lại cho anh.”
“Ừ.” Thừa Lỗi tỏ vẻ đã biết.
Chỉ khâu một cái cúc áo nho nhỏ, vì vậy, tuy tay chân Gia Thụy không khéo léo, nhưng vẫn có thể làm được việc này dễ dàng.
Tay trái cầm áo và cúc, tay phải cầm kim, sợi chỉ thật dài không khống chế được, bị kim kéo theo, quanh co gấp khúc, thắt nút, tự đưa mình vào ngõ cụt, không còn đường lui, cơ hội duy nhất để giải thoát chính là cắt bỏ giữa chừng.
Nhìn như đau thương, nhưng ai biết trong lòng nó nghĩ gì, có lẽ, được làm bạn với cúc áo chính là niềm vui lớn nhất trong lòng nó thì sao?
Vui buồn tự biết.
Khâu cúc áo không phải một việc lớn, Gia Thụy vòng một nút thắt, cầm lấy cây kéo, cắt một đường, cúc áo và sợi chỉ, vĩnh viễn ở bên nhau.
“Ừ, cũng không tệ lắm.” Gia Thụy đưa chiếc áo cho Thừa Lỗi.
“Ừ.” Thừa Lỗi nhận lấy chiếc áo, hỏi tiếp: “Vẫn còn giận sao?”
“Giận cũng vô dụng, anh cũng không đau lòng.” Gia Thụy nói.
Thừa Lỗi vẫn làm theo chính sách – không nói không sai.
“Vốn định giận dỗi đề nghị chia tay với anh luôn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhất định anh sẽ không nói hai lời mà đồng ý, mượn cơ hội này đá em đi, em lại càng mệt. Vì vậy, em tha thứ cho anh luôn cho khỏe.” Gia Thụy ra vẻ rộng lượng.
“Vậy, xin cảm ơn.” Thừa Lỗi mỉm cười.
Cười như một con cầm thú không nắm bắt được, đương nhiên, là loại cầm thú vô cùng, vô cùng xinh đẹp.
Sau đó hai người tới con đường ven sông, ăn một vài món ăn bình thường, khi trở về đi dạo trên kè đá, nhìn sông nhìn nước.
Nói thật, thời tiết tháng mười hai thật sự không thích hợp để đi dạo, những cơn gió này, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn thích thò một đôi tay lạnh ngắt vào trong áo người ta, lạnh đến mức người ta phải rụt cổ.
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, trong tầm nhìn, chỉ thấy được lớp lớp sóng nhẹ trên mặt sông, không ngừng gợn lên, hòa tan băng lạnh.
Ven đường có một quán hàng rong bán những thứ đồ xinh xinh, Gia Thụy vừa ý một bộ găng tay, có tất cả ba cái, cái ở giữa để đôi tình nhân cùng đeo.
Đây chẳng phải quang minh chính đại hóa sự lén lút hay sao?
Gia Thụy không nói nhiều lời, lập tức xông lên mua một bộ, sau đó ép Thừa Lỗi đeo vào.
“Tôi không đeo.” Thừa Lỗi còn đang giãy dụa.
“Anh còn nói thêm một câu, em sẽ đẩy anh xuống sông cho anh tắm nước lạnh.” Gia Thụy uy hiếp, vẻ mặt và giọng điệu kia làm cho người ta tin chắc cậu sẽ làm vậy.
Vì vậy, Thừa Lỗi vẫn phải đeo găng tay vào.
Ở trong chiếc găng tay thật to kia, Gia Thụy cầm chặt lấy tay Thừa Lỗi.
Tuy là một tảng băng, nhưng Gia Thụy phát hiện, bàn tay Thừa Lỗi rất ấm, giống như một cái lò sưởi nhỏ.
Gia Thụy nghĩ trong lòng, ngày nay, loại đàn ông vừa đẹp trai, vừa có thẻ để quét, mùa đông còn có thể làm một cái lò sưởi miễn phí này càng ngày càng ít, dù thế nào cậu cũng không thể buông tay dễ dàng được.
Một tay ở trong găng tay, một tay lại phải nắm lấy lan can, vì vậy, Gia Thụy không còn tay nào để chỉnh sửa lại đầu tóc nữa.
Cậu mặc kệ ba nghìn sợi tóc tùy ý bay lượn.
“Tay thật mềm.” Thừa Lỗi nói.
“Anh thích tay mềm à?” Gia Thụy hỏi.
“So với việc tay có đầy vết chai sạn thì tay mềm tương đối tốt hơn.” Thừa Lỗi nói.
“Vậy, sau này em sẽ dưỡng cho tay thật mềm vì anh, gặp hỏa hoạn, nhất định sẽ bảo vệ tay trước rồi mới đến mặt.” Gia Thụy nắm càng chặt bàn tay Thừa Lỗi trong găng tay.
Gương mặt Thừa Lỗi bị giấu kín trong sắc trời mờ tối, vẫn thanh nhã như trước: “Tôi… thật sự quan trọng với em như vậy?”
“Giờ anh mới biết sao?” Gia Thụy dùng bàn tay đang nắm lấy tay Thừa Lỗi của mình cọ vào quần áo Thừa Lỗi.
“Vì sao lại là tôi?” Thừa Lỗi tự hạ thấp giá trị bản thân, hỏi một câu.
“Có ý gì?” Gia Thụy hỏi.
“Ý tôi là, vì sao em lại gặp phải tôi?” Tiếng nói của Thừa Lỗi rất nhẹ, nhẹ đến mức suýt chút nữa bị gió cuốn đi.
“Ai biết được?” Gia Thụy ngừng lại một chút, hỏi ngược lại: “Em cũng muốn hỏi, vì sao anh lại gặp phải em?”
Thừa Lỗi không trả lời, nhìn nghiêng, gương mặt anh như một bức điêu khắc, một bức điêu khắc cao quý trong bầu không khí như nhung đen, khiến kẻ khác nhìn thật thỏa mãn.
“Hai chúng ta sắp bị gió lạnh thổi hỏng đầu rồi.” Gia Thụy hít hít mũi, dựa sát vào người Thừa Lỗi.
Anh như một nguồn sáng, hấp dẫn con bướm là cậu lao tới.
Nước sông dường như cũng bị đóng băng, tiếng sóng ào ào đập vào bờ đã chậm lại, mang theo chút độ cứng, giống như gân cốt con người không nghe theo điều khiển.
“Thừa Lỗi, anh đối với ai cũng thế này sao?” Gia Thụy hỏi: “Luôn giống như người ngoài đứng xem ở bên cạnh, luôn bình tĩnh như vậy, giống như không có bất cứ chuyện gì liên quan đến anh.”
“Em rất ghét dáng vẻ này của tôi.” Thừa Lỗi trần thuật.
“Có đôi khi, không chỉ là chán ghét, còn là hận, hận anh sao có thể làm ra vẻ không liên quan đến mình trong khi em tốn nhiều công sức vì anh như thế, thật sự rất hận.” Gia Thụy nói.
“Vậy, vì sao…” Thừa Lỗi nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.
“Vì sao còn muốn ở bên anh phải không?” Gia Thụy vùi mặt vào trước ngực Thừa Lỗi, đây là động tác cậu rất thích, bởi vì làm như vậy cậu có thể thỏa thích ngửi mùi hương trên người anh: “Bởi vì em ngốc chăng.”
“Tương lai, nếu xuất hiện một chàng trai rất chủ động, có lẽ…” Thừa Lỗi không nói hết lời, bởi vì anh biết Gia Thụy hiểu anh đang nói gì.
“Em nghĩ ngược lại, tương lai anh sẽ là người rời khỏi em.” Gia Thụy nói.
“Tương lai khó nói trước.” Thừa Lỗi thản nhiên nói.
“Ngay cả một câu thề anh cũng không dám nói.” Gia Thụy trừng mắt nhìn anh giống như đang cự nự.
Thừa Lỗi mỉm cười, dời tầm mắt, không muốn trọng tâm câu chuyện hướng về chỗ mẫn cảm giữa bọn họ.
Gia Thụy bỗng rút tay ra khỏi chiếc găng tay bọn họ cùng mang, bàn tay trần cứ thế lộ ra dưới làn gió lạnh, tạo thành hình cái loa đặt bên miệng, cậu quay ra sông, dùng toàn bộ sức lực hét lớn: “Thừa Lỗi, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!”
Thanh âm thật vang dội, không có bất cứ do dự, không có bất cứ giả dối nào, nếu có, chỉ là nghiêm túc, chỉ là cố chấp, chỉ là kiên trì.
Cậu quấn khăn quàng cổ, lông xù vây quanh gương mặt cậu, giống như một con mèo nhỏ trong cơn gió lạnh, cái mũi hồng hồng vì lạnh, nhìn qua làm người ta trìu mến.
Thế nhưng ánh mắt của cậu, trong sự trong trẻo, lạnh lùng như nước sông còn lóe lên ánh sáng kiên định: “Anh không dám nói, em dám.”
Nói xong, Gia Thụy tiếp tục hét to lời thề kia với mặt sông, một lần nữa: “Thừa Lỗi, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!”
Thanh âm vang lên trên kè đá, khiến mọi người ghé mắt lại nhìn, nhưng dường như Gia Thụy hoàn toàn không phát hiện ra, bướng bỉnh lớn tiếng kể lể tâm sự của mình với dòng sông.
Đôi mắt Thừa Lỗi giống như nước sông đêm nay, sâu thẳm, tăm tối, lạnh lẽo, mềm mại, những gợn sóng lăn tăn rời rạc cũng đang im lặng xô bờ.
Cứ như thế, Gia Thụy hô không ngừng, đến khi cổ họng khàn khàn mới dừng lại.
Cậu thở hổn hển mấy hơi, quay đầu hỏi Thừa Lỗi một câu: “Anh, nghe có hiểu không?”
Thừa Lỗi gật đầu, bên môi anh nở ra một đóa hoa thật nhẹ: “Không chỉ có tôi nghe hiểu, mà thầy Henry trong trường vừa đi qua bên cạnh chúng ta cũng nghe hiểu.”
Câu nói này như một tiếng sét đánh lá gan Gia Thụy tan tành thành từng mảnh nhỏ, nhất thời hồn vía lên mây.
Bị thầy giáo trong trường phát hiện rồi?!
Gia Thụy vội vàng kiểm tra phương hướng Thừa Lỗi chỉ, quyết định xông lên, truy sát thầy giáo kia.
Vừa nhìn sang, phát hiện mình bị lừa, Gia Thụy chuẩn bị quay lại hỏi tội, khi quay đầu lại chạm phải một đôi môi mềm mềm.
Nói cách khác, Thừa Lỗi hôn trộm cậu.
Trong lúc ngạc nhiên, Gia Thụy cũng không quên nhắm mắt lại, một lần nữa hưởng thụ nụ hôn hiếm có của Thừa Lỗi.
Lần này, trong miệng Thừa Lỗi có vị bạc hà, tràn đầy, đều là vị bạc hà.
Trong nụ hôn nồng nhiệt này, Gia Thụy nghe thấy Thừa Lỗi nói nhỏ: “Em đêm nay, thật đáng yêu.”
Tuy đó không phải câu thề mà cậu muốn anh nói, nhưng Thừa Lỗi có thể chủ động nói ra một câu như vậy đã là khó lắm rồi.
Gia Thụy rất thỏa mãn.
Nếu Mân Thạc có thể bắt chẹt được Xán Thành, một ngày nào đó, Gia Thụy cũng có thể nắm chặt Thừa Lỗi trong lòng bàn tay.
Gia Thụy thề như vậy.
Đây là bài học thứ mười một mà Thừa Lỗi dạy cho Gia Thụy – Phần thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip