seventeenth-♡.ᐟ
" TRỤ 1 NHÀ CHÍNH CỦA T1 ĐÃ ĐỔ XUỐNG !!! HLE đang nhấm tới nhà chính của T1,Gumayusi bị Peanut HẤT RA !!! TẤM VÉ VÀO CHUNG KẾT GẶP GENG CŨNG NHƯ TẤM VÉ ĐẾN VỚI CHUNG KẾT THẾ GIỚI ĐÃ THUỘC VỀ HLE!!! "
" T1 chính thức dừng chân tại vị trí thứ 3 và hẹn gặp lại T1 cùng các đội tuyển khác ở vòng loại khu vực để tìm ra 2 tấm vé cuối cùng "
Cố gắng kiềm nén cơn bão lớn trong lòng,em gượng cười để an ủi những người đồng đội của mình đang thất thần vì đây là lần đầu tiên đội hình ZOFGK phải chiến đấu ở vòng loại khu vực.Em chẳng nghĩ rằng mọi chuyện lại tới nhanh như vậy kể cả chuyện ấy.
Ánh mắt em dừng lại ở cậu bạn đồng niên của mình,em không biết Wooje hiện đang nghĩ gì nhưng em chỉ biết mình muốn chạy thật nhanh lại ôm lấy cậu mà chấn an.Nhưng ánh mắt ấy làm em có đôi chút rụt rè mà không dám tiến tới,em chỉnh đành lướt ngang qua cậu,vỗ nhẹ vai như lời an ủi rồi lặng lẽ rời khỏi phòng chờ.
Ngồi ở cầu thang hành lang vốn đã lạnh lẽo,nay còn hơn thế.Bao nhiêu cảm xúc dồn nén từ khi nói chuyện với Ruhan,nói không đau lòng là nói dối.Nhưng em không cho phép bản thân mình bị chuyện đó làm yếu đuối ảnh hưởng đến đồng đội,và rồi mọi chuyện kết thúc cũng là lúc em tự giải thoát cảm xúc cho mình...
Từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má của em,tiếng nấc cứ vang lên trong hành lang vắng lặng ấy.Đặt tay mình lên đầu gối,mặt em cuối xuống từ giọt nước mắt cứ thế theo đà mà rớt xuống tay áo mình.
" Sao lại khóc thế này...hic..hic...dặn lòng không được khóc cơ mà..."
" Nhưng...nhưng..mình không thể...thể mạnh mẽ được nữa..."
Em cứ như thế mà không để ý bên cạnh mình đã có người ngồi đó từ khi nào,đến khi tiếng nấc của em nhỏ lại,em mới nhận ra cậu đã ngồi kế bên mình từ nãy đến giờ.Dùng đôi mắt hơi xưng vì đã khóc lâu nhìn cậu,rồi đến khi cậu quay qua nhìn lại em mới quay mặt chỗ khác mà né tránh cậu.
Một khoảng không gian lặng diễn ra giữa cả hai,không ai dám nói với ai câu nào,chỉ có thể nhìn ngồi kế bên nhau vậy thôi.Nhận thấy không khí trở nên ngộp ngạt,Wooje đành là người mở lời trước vì mục đích ban đầu của cậu là vậy cơ mà.
" Này sao cậu lại chạy ra đây ngồi,không sợ lạnh à "
...
" Do tớ..tớ thấy hơi ngợp ngạt một tí "
" Đừng như thế,tớ thừa biết dù không khí đội có tệ đến đâu cậu vẫn ở đó kéo mọi người lại với nhau chứ không phải bỏ ra ngoài giữa chừng như vậy được "
Phải,Wooje nói đúng,mỗi khi đội gặp khó khăn,lúc tất cả mọi người đều bị yếu lòng thì chỉ có mình em kéo mọi người lại cùng nhau.Nhưng ngày hôm nay em chỉ cố vũ một tí rồi lặng lẽ rời đi,có lẽ Wooje đủ rõ em đang gặp chuyện gì khi em rời khỏi phòng.
" Tớ..."
" Cậu bị anh Ruhan từ chối rồi phải không ? "
Từ chối? ngay cả lời yêu chưa kịp nói ra đã bị người ấy chặn lại rồi thì lấy đâu ra từ chối chứ.Em cười nhạt nhìn xuống bàn tay của mình,em lắc nhẹ đầu cho cậu biết đó không phải là điều đúng mà là...
" Lời chưa kịp nói đã bị gió cuốn đi mất thì việc từ chối là không thể Wooje à "
Câu nói của em có vẻ hơi khó hiểu,nhưng Wooje vẫn hiểu điều đó đã diễn ra như thế nào.Cậu chẳng nói gì cả,chỉ thở một hơi dài rồi đặt tay lên đầu em vỗ nhẹ vì cậu biết dường như em lại sắp khóc nữa rồi.
" Nào...khóc thì khóc đi,bao lời chưa muốn nói cứ nói đi,tớ sẽ ở đây cùng cậu.Chỉ xin cậu..."
" Đừng như vậy thêm một lần nào nữa...tớ sẽ thương cậu lắm..."
Có vẻ câu nói sau của cậu hơi nhỏ nhưng chỉ cần nhiêu đó đã khiến em không kiềm được nữa,và cứ thế bao nhiêu lời chưa nói em đã nói hết cho cậu bạn đồng niên của mình nghe.
" Cả tớ và anh Ruhan chẳng ai sai cả...chỉ là hic..tớ là người ích kỉ...chẳng muốn mình là lựa chọn thứ 2 của anh ấy..."
" Tớ ích kỉ vì biết mình là người đến sau nhưng vẫn cố gắng có thứ mình không nên có...để rồi...chính mình mới là người sai nhất "
Nghe tiếng khóc của em ngày càng trở nên lớn hơn,Wooje nhẹ nhàng kéo đầu em tựa lên vai cậu,vòng tay qua vai em vỗ nhẹ như đang vỗ dành em bé của mình.
" Nào Ri An ngoan,Ri An không được khóc.Cậu không sai,cậu cũng không ích kỉ chỉ là hai người gặp nhau sai thời điểm thôi "
" Nhưng tớ...tớ thích anh Ruhan lắm...cái cảm giác phải làm bạn với người mình thích...và...còn thấy người ấy đi chung với người con gái khác "
Cũng phải thôi,chẳng dễ dàng tí nào khi phải làm bạn cùng người mình dành trọn cả trái tim và còn đau hơn nữa khi phải tươi cười chút phút cho người ấy,em tự hỏi sao lúc ấy mình có thể mạnh mẽ mà trả anh về cho cô ấy.
" Nhưng Ri An à,đôi khi chúng ta nên học chấp nhận hiện thực rằng đây không phải là câu chuyện cổ tích của những đứa trẻ mà nó là bộ phim dài tập chưa đi tới hồi kết "
Phải chúng ta nên học cách chấp nhận thực tại rằng,vốn dĩ ngay từ đầu ta đã bước qua đời nhau chỉ là em một mình em tự tìm kiếm trong khoảng không mà anh đã đi qua.Wooje nhìn người mình thương trong lòng đang nấc lên từng đợt vì người con trai khác,cậu chẳng hề vui tí nào.Nhưng em đâu biết Wooje từng học cách chấp nhận,em thích Ruhan và chỉ coi cậu là người bạn thân thiết,người đồng đội mà em tin tưởng.
Wooje đã thầm chúc phúc và cầu mong cho em va Ruhan đến được với nhau,nhưng khi cậu thấy cảnh em ngồi một mình khóc ở hành lang cũng như đoạn tin nhắn dài mà anh Ruhan gửi mình.Ngay lúc ấy thật sự Wooje chỉ muốn ôm em dù người cần được tâm sự nhiều hơn lại là cậu.Vừa thua trận đấu quan trọng vừa thấy người con gái mình thương ngồi tự trách mình vì người con trai khác,Wooje cũng chẳng thể nào khá hơn hẳn.
Khi em đã đủ bình tĩnh và nhẹ hơn trong lòng,em rời khỏi bờ vai của cậu.Nhìn trên vai cậu có một vùng thắm nước mắt của mình làm em cảm thấy hơi lúng túng,không nghĩ mình lại làm phiền Wooje như vậy,thật sợ Wooje sẽ ghét mình mất thôi.
" Tớ..tớ xin lỗi vì đã làm bẩn áo cậu..."
" À...không sao đâu,chỉ cần cậu vui vẻ trở lại thì nó chẳng còn quan trọng gì cả "
" Ri An à,cậu đã thoải mái hơn chưa ?"
Em nhẹ nhàng gật đầu biểu thị cho cậu biết mình đã ổn hơn nhiều rồi,Wooje luôn là người xuất hiện kế bên em khi em cảm thấy khó khăn nhất,em rất quý Wooje,thầm cảm ơn cuộc đời đã cho em được gặp Wooje.Nhưng dù thế nào,em vẫn phải hỏi Wooje cho bằng được tại sao cậu lại né tránh mình suốt thời gian qua.
" Này Choi Wooje,sao mấy tuần vừa qua cậu lại né tránh tớ ? Tớ làm gì cậu giận à "
" Hừm...tớ có né cậu à ? "
" Này cậu bị thua nên đâm ra úng não à,này nhé cậu nhé mọi cuộc ăn khuya của chúng mình,tớ rủ cậu chơi cậu cũng không chơi cùng mà viện cớ duo với anh Hyeonjun trong khi anh ấy đang ngủ say trong phòng. "
" Còn nữa..."
" Ri An à,cảm ơn cậu vì đã còn quan tâm tớ "
" Hả...cậu nói gì cơ ? "
Wooje cảm thấy may mắn khi em vẫn còn quan tâm cậu,Wooje né tránh em vì sợ nếu cứ như thế cậu sẽ không bao giờ chấp nhận việc ấy mất.Mà cũng phải thôi cậu đột nhiên làm vậy khiến em không quan tâm thì chứng tỏ em bị thần kinh mất thôi.
" Ri An à "
" Hửm? Cậu nói đi ? "
" Tớ thật sự rất thích cậu "
...
...
" Hả?!? sao..sao cơ..."
" Này,Kim Ri An,tớ Choi Wooje thật sự rất thích cậu "
- Cô bé đang tập chơi lol -
Chương này có vẻ hơi nhạt ^^, vì saooo,vì saoo cơ ?!!
vì tớ đã bị bào đến cạn idea,nhưng không sao không sao chắc chắn tập sau sẽ đỡ nhạt hơn🤸♂️
Đẹp trai vô cùng tận đây ạ 😽🫶🏻🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip