Quyển thượng - Chương 16: Đế Hậu bất hòa

"Nương nương, người hãy dùng lực đi!"

Thoại Mỹ hét đến lạc giọng, đau đớn đến nỗi tưởng chừng như có gì đó chui ra từ trong người ra, những giọt mồ hôi như những hạt đậu từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đất, thấm ướt cả tấm tẩm y.

"Nương nương, nô tì thấy tiểu hoàng tử rồi, người cố gắng dùng thêm chút sức nữa!"

Nhưng nàng thật sự không làm được, mơ mơ màng màng, mí mặt nặng đến nỗi không mở ra được, rất muốn cứ như vậy ngủ.

Thanh âm của bà đỡ vẫn văng vẳng bên tai: "Nương nương, người ngàn lần không được ngủ, nếu người ngủ rồi, có thể sẽ không tỉnh lại được nữa."

Thoại Mỹ ích kỉ nghĩ, nếu mình không tỉnh lại nữa thì cứ vậy đi, mang trên lưng cả nhà Từ gia mà sống, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi. Nàng vẫn còn một muội muội, muội ấy vừa hay cũng đến tuổi cập kê, chẳng may nàng chết đi rồi, muội ấy có thể dễ dàng ngồi vào vị trí này.

Nghĩ tới lại một nữ nhi Từ gia nữa bị cô mẫu ép gả, nàng không nhịn được bật cười, càng cười lại càng đau, cũng chẳng biết tại sao tỉnh táo đến lạ thường.

Không biết đau đớn thêm bao lâu, cuối cùng tiếng khóc cũng vang lên, tứ phía rộn lên tiếng chúc mừng không ngớt, các cung nữ vui mừng rối rít: "Hoàng tử! Hoàng hậu nương nương sinh được tiểu hoàng tử!"

Chỉ có ma ma đỡ đẻ hét lên một tiếng: "Không xong rồi, nương nương băng huyết rồi!"

Máu từ trong cơ thể cứ chảy ra không ngừng, Thoại Mỹ cảm giác thân thể càng càng lạnh, giống như bước vào đáy vực băng, không giũa giụa được, cũng không trốn thoát được.

Chỉ sợ lần này phải chết thật rồi. May mà tiểu hoàng tử bình an vô sự, nàng chết cũng coi như không uổng phí.

Trong tiếng người hỗn độn, Thoại Mỹ lại nghe được một giọng nói lạnh lẽo ghé sát tai nói: "Nghe đây! Trẫm có thể tha cho Trữ vương một mạng, nhưng nàng phải tỉnh lại. Nếu nàng chết, trẫm lập tức ban chết cho hắn!"

Trữ vương!

Đầu nàng đột nhiên nảy lên.

Nàng đã từng có lỗi với hắn, ngàn lần vạn lần không thể một lần nữa hại hắn chết được.

Thoại Mỹ liều mạng hít thở, giãy giụa trong cái ranh giới giữa sự sống và cái chết, cảm giác như có dòng nước ấm áp bên môi, như nước mùa xuân chậm rãi chảy xuống cổ họng.

[...]

Khi Thoại Mỹ tỉnh lại, trời đã sáng.

Cung điện nguy nga vắng vẻ tịch mịch.

"Người đâu!" Thanh âm của nàng yếu ớt thốt lên, nhưng vẫn có người nghe thấy. Vụ Châu từ bên ngoài hưng phấn chạy vào: "Nương nương, người tỉnh rồi!"

Thoại Mỹ khẽ gật đầu, mệt đến mức không muốn nói chuyện nhiều thêm một câu, chỉ hỏi: "Tiểu hoàng tử đâu?"

Vụ Châu cười nói: "Tiểu hoàng tử đang ngủ ở chỗ ma ma, nô tì đi bế tới cho người!"

Thoại Mỹ nhận lấy một bọc nho nhỏ, đứa bé được ăn uống no đủ không biết đang mơ thấy gì, khóe miệng vểnh lên mỉm cười.

Thoáng như đã qua một đời, vậy mà nàng đã làm mẫu thân.

Sau khi nàng tỉnh lại mới biết nó đã được hoàng đế ban tên, Vọng - Kim Thừa Vọng.

Vọng, tức là quên.

Dường như hắn đang dùng tên đứa bé để cảnh cáo nàng điều gì.

Ngày ấy nàng hấp tấp, quả thật không giữ được miệng, làm càn quá mức, bây giờ nhớ lại đã có chút sợ, sợ hắn nhớ ra, nhịn không được giết chết nàng. Làm gì có nam nhân nào chịu được nữ nhân của mình vẫn còn giữ mối tư tình với kẻ khác, huống gì đây là thiên tử.

Trữ vương không bị ban chết, mà bị giáng chức, mang theo Vương phi và cả nhà đến Ký Châu giá lạnh, nếu không có chỉ, cả đời không được hồi kinh.

Sợ bóng sợ gió một trận, cuối cùng hắn cũng bình an, vợ con của hắn cũng bình an.

Cuộc sống trong thâm cung vẫn như cũ, tựa như nước chảy, cũng bình thản như nước. Chuyện gì cũng như cũ, ngoại trừ hoàng đế không hề bước vào cung hoàng hậu qua đêm lấy một lần. Cho dù là ngày mùng một mười lăm.

[...]

Vọng nhi đã tròn một tuổi.

Sinh thần đầu tiên của Vọng nhi được Từ thái hậu tổ chức rất long trọng. Tất cả người trong Từ gia đều tiến cung chúc mừng Vọng nhi. Bá phụ, bá mẫu, phụ thân, mẫu thân, còn có vài huynh đệ tỷ muội họ hàng gần xa của Thoại Mỹ.

Trong Vị Ương cung ca múa khắp nơi, y cẩm gấm hoa.

Ngay cả Kim Tử Long cũng bị Từ thái hậu mời đến dự tiệc, lúc hắn tiến vào Thoại Mỹ đang chọc Vọng nhi cười, thấy hắn vội vàng nghênh đón: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng"

"Ừm", hắn liếc nàng một cái, không mặn không nhạt đáp.

Nụ cười trên môi nàng cứng đờ, đưa đứa bé trong lòng ôm cho hắn xem: "Hoàng thượng, Vọng nhi biết nói chuyện rồi này."

Nói xong quay sang dỗ dành: "Vọng nhi, phụ hoàng con tới rồi, mau gọi phụ hoàng đi!"

Kim Tử Long không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm, giống như căn bản không hề quen biết.

Vọng nhi bị khí thế uy nghiêm của hắn dọa đến nỗi hoảng sợ khóc toáng lên. Thoại Mỹ đành để nhũ mẫu bế đứa bé đi.

Nàng sửa sang lại áo bào bị nhăn, nở nụ cười méo xệch: "Nhiều tháng rồi thần thiếp không gặp hoàng thượng, người có khỏe không?"

Sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi: "Trẫm đúng là đã rất lâu không tới đây, bên trong không có hơi người, lạnh lẽo như băng. Không bằng chỗ Quý phi khiến trẫm thư thái."

Nghe vậy nàng không cười nổi nữa. Hắn cũng không muốn nhiều lời, phất tay áo rời đi.

[...]

Trong suốt bữa tiệc, Thoại Mỹ không còn tâm trí thưởng thức ca múa trên đài, gắp một miếng thức ăn cũng nhạt như nước ốc.

Kim Tử Long ngồi cạnh Thoại Mỹ, khoan thai hỏi: "Ngươi có phải là Từ Yên Vy?"

Đường muội phía dưới được sủng mà lo sợ đứng dậy: "Bẩm Hoàng thượng, thần nữ là đúng là Yên Vy."

Kim Tử Long khẽ gật đầu: "Ngươi là muội muội ruột của Yên Vân à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Đường muội không giấu nổi vui mừng nói: "Hoàng thượng vẫn còn nhớ kĩ thần, năm nay thần đã mười sáu."

Kim Tử Long ôn hòa cười: "Sao trẫm lại không nhớ rõ? Dù sao cũng là muội muội ruột của Yên Vân, so với người khác cách biệt một tầng."

Ai cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, mặt phụ thân cùng mẫu thân của Thoại Mỹ biến sắc rõ rệt, một nhà bá phụ của nàng lại mang vô vàn cảm xúc, hình như nhớ tới nữ nhi mất sớm.

Thoại Mỹ khó chịu đến mức ngón tay run bần bật, ngay cả chén rượu cũng cầm không xong. Toàn bộ tiếng ồn ào xung quanh tựa như biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại âm thanh ù tai cứ ong ong trong đầu.

Điều này vô hình lại là một cái tát hung ác, đánh cho nàng đến gấp gáp không kịp chuẩn bị gì, khiến nàng tê tâm liệt phế.

Kim Tử Long nặng nhẹ một phen, chẳng phải hắn đang biểu thị hắn vừa ý Yên Vy, chán ghét nàng hay sao?

Nàng có thể nói cái gì? Nàng còn có thể làm cái gì?

May mà có cô mẫu bên cạnh mở miệng nói: "Đều là nữ nhi Từ gia, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nào có phân biệt xa gần gì? Để mà nói, vẫn là Tiểu Mỹ sàn tuổi nhất với Vân nhi, tình cảm cũng tốt nhất."

Thoại Mỹ thấy có người giải vây liền nắm bắt cơ hội, gật đầu nói phải: "Bổn cung cũng thường xuyên nhớ đến đường tỷ, chuyện hôm qua mà như mới trước mắt."

Kim Tử Long trở nên âm trầm, chẳng nói chẳng rằng quăng đôi đũa đi, thoái thác còn có chuyện quan trọng rồi rời tiệc giữa chừng.

Thoại Mỹ chán nản nghĩ, hỏng rồi, đã sớm truyền quan hệ Đế Hậu không hòa thuận, bây giờ ngay cả thể diện bên ngoài hắn cũng không cần nữa, chẳng lẽ không để ý mặt mũi của nàng sẽ để đi đâu à?

Một bữa tiệc chúc mừng giải tán trong sự buồn bực.

Nhà bá phụ vội vàng cáo lui, mẫu thân muốn an ủi nàng lại cứ chần chừ, nàng đau đầu thở dài một hơi, nói với bà: "Mẫu thân, người hồi phủ đi!"

Ôn Uyển hối hận cắn môi nói: "Tiểu Mỹ, con không nên trách mẫu thân, nếu biết hắn đối đãi với con không tốt như thế, cho dù lúc trước có phải đối nghịch với thái hậu nương nương mẫu thân cũng quyết không gả con vào cung."

Nàng chua xót cười một tiếng: "Bây giờ nói thì có ích gì? Trách thân con mà thôi."

Nếu như hắn không oán nàng, không hận nàng, nàng đã muốn mỗi ngày thắp ba nén hương rồi, sao lại không biết tự lượng sức mình, đi so đo với Yên Vân cơ chứ?

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #longmy