Chương 57

Kim Tử Long vừa ôm Thoại Mỹ vừa nói, "Nàng không nên đến chỗ Trương thị. Người đã cùng đường tuyệt lộ sẽ dễ làm ra những việc điên cuồng."

"Hoàng thượng đang nói về việc Trương thị bắt cóc Liễu Chiêu nghi sao? Liễu Chiêu nghi vừa mới sinh non, lại bị kinh sợ, còn bị thần thiếp cấm túc. Ngươi đúng là nên an ủi nàng ấy."

"Nàng cấm túc nàng ấy, trẫm tới thăm nàng ấy không phải vi phạm ý chỉ của nàng sao?" Kim Tử Long cười mỉa mai rồi nắm tay nàng lên ngự liễn.

"Vậy là do thần thiếp sai." Thoại Mỹ đảo mắt, dáng vẻ biết sai, "Tí nữa thần thiếp sẽ miễn giải lệnh cấm túc cho nàng ấy. Hoàng thượng nên đi thăm nàng ấy một chút."

"Ha ha, trẫm không có ý này." Kim Tử Long cười làm lành, trong lòng vui vẻ, nàng... đang ghen sao? "Mỹ nhi là người đứng đầu hậu cung, ý chỉ đã hạ sao có thể tùy ý sửa đổi? Liễu Chiêu nghi không quan tâm ý chỉ của trẫm lại dám mang theo đao vào địa lao, vốn nên phạt. Nàng ấy còn hại nàng phải rơi vào hiểm cảnh, trẫm không truy cứu đã là tha thứ rồi."

Chăm sóc phi tần của hắn vốn là trách nhiệm của hoàng hậu nàng, nhưng Liễu Dạ Nguyệt ba lần bốn lượt gây chuyện thị phi, nàng nể mặt hắn nên cũng không tiện trách móc nặng nề. Nếu Liễu Dạ Nguyệt đã có vị trí đặc thù trong lòng hắn, vậy thì hắn để ý nàng ta nhiều một chút cũng không có gì sai.

"Hoàng thượng nhắc nhở thần thiếp chăm sóc Liễu Chiêu nghi, tất nhiên thần thiếp sẽ không cô phụ tâm ý của hoàng thượng. Nhưng Liễu Chiêu nghi ngây thơ hồn nhiên, tình ý của hoàng thượng đối với nàng ấy khó tránh khỏi khiến nàng ấy trở thành mục tiêu cho người khác công kích. Chỉ sợ thần thiếp cũng không có cách nào bảo vệ nàng ấy thật tốt, chi bằng... hoàng thượng tự mình bảo vệ nàng ấy nhé."

Kim Tử Long ôm chặt nàng, "Nàng vẫn đang tức giận với trẫm. Là do trẫm sai, Mỹ nhi, trẫm không muốn nàng phải bảo vệ bất kỳ kẻ nào, nàng bình an là điều quan trọng nhất."

"Ừm?" Ý nàng không phải như vậy, "Thần thiếp nói là, chỉ sợ không thể chăm sóc Liễu Chiêu nghi..."

Lòng nàng bị tổn thương, tim nàng tan nát, là kể từ khi hắn muốn nàng chăm sóc Liễu Dạ Nguyệt. Đột nhiên Kim Tử Long hiểu ra, lúc ấy hắn đã làm cái gì. Nàng yêu hắn như vậy, yêu đến nỗi luôn im lặng làm mọi chuyện vì hắn như vậy, thế nhưng hắn đã làm gì? Tại sao hắn lại ngốc đến nỗi yêu cầu nàng phải chăm sóc một nữ nhân khác, nữ nhân của hắn? Vì nàng yêu hắn, yêu cầu như vậy đối với nàng chính là một loại tra tấn. Tâm của nàng đã chết, có lẽ cũng bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.

Nữ tử cùng hắn làm bạn mười ba năm, nữ tử yêu hắn như vậy, lại bị hắn giày vò đến nỗi không còn tình cảm. Mà bây giờ, nói cho cùng hắn phải làm gì, mới có thể khiến nàng yêu hắn thêm lần nữa?

"Hoàng thượng, mặc dù thần thiếp biết chuyện tình cảm không thể khống chế, nhưng trong cung này có nữ tử nào không khát vọng có được sự thương tiếc của quân vương? Thần thiếp xin người để ý nhiều hơn đến các phi tần khác, vụ việc của Trương thị cũng coi như là một cảnh cáo đối với thiếp..."

Lúc trước trong mắt nàng chỉ có hắn, dù cho nàng đã cố gắng đối xử công bằng, nhưng nói cho cùng nàng vẫn lấy cảm nhận của hắn làm trọng. Nhưng bây giờ... nàng không hi vọng lại có thêm một Liễu Dạ Nguyệt, cũng không hi vọng có thêm một Trương Lệ Trinh nữa.

"Trương thị gây bất lợi cho nàng sao?" Hắn nghĩ nàng muốn đẩy hắn đi là do lời nói của người khác, hắn nắm chặt tay nàng hỏi.

Lúc Kim Tử Long nghe thấy Liễu Dạ Nguyệt bị bắt cóc, còn Thoại Mỹ đã đến địa lao để cứu người, tim hắn đập nhanh một cách cuồng loạn. Hắn không thể để cho Mỹ nhi xảy ra chuyện được, hắn biết nàng muốn đối phó với Trương thị là chuyện không khó, nhưng người đã bước vào đường cùng sẽ cực kỳ hung ác, hắn chỉ sợ nàng khinh địch. Vì thế hắn không để ý lúc đó còn đang nghị sự với triều thần mà chạy thẳng tới Dịch Đình. Mặc dù bây giờ thấy nàng bình yên vô sự, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có người muốn gây bất lợi cho nàng, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy khẩn trương.

Thoại Mỹ tiếp tục nói, "Trương thị nói với thần thiếp, trước khi thiếp gả cho người, trong nhiều năm đó người đều không chạm vào cơ thiếp khác?"

Kim Tử Long không ngờ nàng sẽ hỏi cái này, mặt mất tự nhiên đỏ hồng đáp, "Mười lăm tuổi trẫm đính ước với nàng, vẫn chưa từng nghĩ để nàng phải chịu thiệt. Đêm tân hôn của chúng ta, trẫm đã chờ ròng rã ba năm, không dành cho nàng những thứ tốt nhất sao trẫm có thể cam tâm?"

Thoại Mỹ sửng sốt, nhớ tới lúc hai người mới thành hôn. Trong sinh hoạt hàng ngày, hắn mỉm cười kẻ lông mày cho nàng, buổi chiều cùng nhau đánh đàn ca múa trong phủ của hắn, thỉnh thoảng lại cùng nàng thưởng hoa. Nàng cho là hai người họ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng...

Nàng không biết đã sai ở chỗ nào, không lẽ tình thâm không dài lâu mới là điều đương nhiên sao?

Kim Tử Long nhìn nàng, rõ ràng trước kia hắn đã yêu nàng như vậy, rõ ràng chỉ có khi ở cùng nàng mới là lúc hắn cảm thấy bình an hạnh phúc nhất, vì sao hắn lại thay lòng đổi dạ? Vì sao hắn lại có ảo giác hắn đã yêu người khác?

Có lẽ, là do nàng đối xử với hắn quá tốt. Tốt đế mức hắn đã quên mình đã từng cố gắng khắc chế như thế nào, để rồi quay đi yêu nữ tử khác. Mãi cho đến sau này, nàng thu hồi hết thảy, hắn mới hiểu được những cái mà nàng đã làm cho hắn. Dịu dàng của nàng cho hắn, là thứ nên quý trọng, chứ không phải để tiêu xài, tiêu xài rồi thì sẽ không còn nữa. Có lẽ có nỗ lực hay cố gắng cứu vớt cỡ nào đều cũng sẽ không còn.

"Vì cảm thấy hoàng thượng quá yêu thần thiếp nên Trương thị sinh lòng oán hận. Hoàng thượng, nỗi thống khổ của nàng ấy thiếp có thể hiểu được. Thiếp là hoàng hậu, nên khuyên người ban phát ân huệ..."

Nàng muốn nói hắn không nên độc sủng một người, cho dù là nàng hay là Liễu Dạ Nguyệt. Độc sủng sẽ khiến cho nữ tử đó trở thành mục tiêu công kích, cũng khiến cho hậu vị của nàng bị uy hiếp. Về công hay về tư, nàng đều muốn khuyên.

Nàng vẫn không yêu hắn. Mỗi câu của nàng đều như dao đâm vào tim hắn, hắn cũng không dám vạch trần, "Mọi chuyện trẫm đều có thể đồng ý với nàng, chỉ riêng chuyện này. Mỹ nhi, một đời này, trẫm sẽ không có nữ nhân khác, nàng yêu trẫm hay không thì trẫm cũng chỉ muốn một mình nàng, việc của cung phi, trẫm sẽ nghĩ cách."

Thoại Mỹ nhíu mày, hắn đang nói cái gì?

Trên đường về Cam Tuyền cung, hai người đều ăn ý không nói gì. Thoại Mỹ không ngờ hắn sẽ nói cả đời này hắn chỉ cần nàng, chưa bao giờ nàng nghĩ đến. Bốn năm trước lúc hắn mới ổn định triều cục, nàng đã từng có ảo mộng rằng kể từ đây bọn họ sẽ ngày đêm bầu bạn, không có phi tần, không có việc vặt, nhưng ở hiện thực, nàng lại là người đầu tiên an bài những việc này.

Trong thiên hạ này làm gì có tình yêu một đời một thế một đôi người cơ chứ? Yêu cầu của nàng chẳng qua cũng chỉ mong có được một người yêu nàng mà thôi. Đương nhiên nàng xem tình yêu là hỗ trợ lẫn nhau, nàng tha thứ rộng lượng, đổi lại hắn thấu hiểu cảm kích, nhưng giữa họ lại có một Liễu Dạ Nguyệt. Lúc đó nàng mới hiểu được, cái hắn muốn không phải là khoan dung rộng lượng, tình yêu của nàng có thể không phải là tình yêu hắn cần.

Cho tới bây giờ, nàng đối với tình yêu, đối với hắn, đều không còn chờ mong gì. Đột nhiên hắn lại nói sau này hắn chỉ có một mình nàng?

Kim Tử Long không nói gì thêm nữa, từ đầu đến cuối chỉ ôm nàng chưa từng buông tay.

Thời gian vội vàng trôi qua, chớp mắt đã đến tháng tư. Buổi chiều này, Thoại Mỹ chuẩn bị một ít tổ yến cho hoàng đế, vừa đến trước Cam Tuyền cung thì nàng gặp Kim Hữu Tề. Nàng nhìn ra được Tề nhi đã có phong phạm vương giả, trong lòng nàng rất vui mừng.

"Mẫu hậu, vị này là thái phó Chu Dật Thanh."

Thoại Mỹ nhìn theo hướng Kim Hữu Tề nói, thấy một nam tử với bộ quan phục áo tím đang hành lễ với mình. Nàng cho miễn lễ, nam tử kia cũng đưa mắt nhìn nàng. Hắn ước chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người như ngọc, ngược lại có mấy phần khí chất của công tử thế gia.

Nam tử kia thấy nàng đang nhìn hắn, lập tức hạ mắt cung kính đứng thẳng. Thoại Mỹ gật đầu, biết đây là người được hoàng đế tỉ mỉ lựa chọn. Tuy Thái phó của Thái tử xuất thân từ dân thường, nhưng đối đãi có lễ nghĩa, rất có phong phạm tiên phong đạo cốt.

Thoại Mỹ dặn dò Tề nhi vài câu rồi rời đi, mọi người khom lưng đưa tiễn.

Chỉ có Nghi Tâm lặng lẽ nói với Họa Trúc, "Thái phó kia thật là không đứng đắn."

Họa Trúc thở dài nhìn Nghi Tâm một cái, thái phó của Thái tử sao đến phiên cung nữ bọn họ nhận xét chứ.

Ánh mắt của hắn nhìn nương nương, đó vốn không phải là ánh mắt của một thần tử nhìn hoàng hậu. Nghi Tâm thầm nghĩ, lúc này Thoại Mỹ đã tiến vào Cam Tuyền cung, các nàng chỉ đứng chờ ngoài điện.

"Nói mới nhớ, vị Chu thái phó này... trông khá quen." Họa Trúc buồn bực, đến cùng họ đã gặp nhau ở đâu chứ? Nàng vẫn không nghĩ ra, lắc đầu nói, "Nghi Tâm, muội cũng chớ có nói lung tung. Tỳ nữ trong Đông cung đều nói thái phó như trích tiên, vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn với tỳ nữ, ánh mắt hắn nhìn nương nương có gì không đúng chứ?"

Nghi Tâm cười nhẹ, "Ồ, Họa Trúc tỷ tỷ nói đúng lắm. Họa Trúc, không phải tỷ coi trọng thái phó như trích tiên đó chứ?"

"Muội!" Họa Trúc dùng sức nhéo Nghi Tâm một cái, "Một ngày không nói hươu nói vượn thì muội không chịu được đúng không? Lại nói lung tung ta sẽ không thêu hầu bao cho muội nữa!"

Vương Đức Tử chạy ra, khẽ nói: "Các bà cô của tôi ơi, nói nhỏ một chút. Hoàng thượng lưu nương nương lại dùng bữa ở Cam Tuyền cung, còn lệnh gọi mấy vị công chúa và hoàng tử cùng đến. Họa Trúc cô nương, nương nương muốn cô đi truyền lời."

Hai cô nương vội thu liễm lại, quay về làm việc của mình.

Trong Cam Tuyền cung, Kim Tử Long đang phê duyệt tấu chương còn Thoại Mỹ ngồi ở bàn bên lật xem ghi chép chi tiêu của hậu cung. Thỉnh thoảng Kim Tử Long ngẩng đầu lên, thấy nàng nhíu mày phê vào từng trang giấy, hắn không nhịn được mỉm cười. Thời gian có nàng ở bên cạnh, thật là hạnh phúc.

Thoại Mỹ ngẩng đầu thu nụ cười của hắn vào trong đáy mắt, "Hoàng thượng sao thế?"

"Mỹ nhi, hay là nàng chuyển đến Cam Tuyền cung đi." Hắn cười nói.

Nàng sửng sốt một chút, rồi lập tức từ chối, "Người ngại thiếp nhận chưa đủ hận ý sao? Nếu như thiếp chuyển đến đây, chỉ sợ ngay cả Hứa Chiêu viện, Quý phi cũng không muốn thân thiết với thiếp."

"Vấn đề của cung phi, trẫm sẽ xử lý. Không thì... trẫm dọn qua chỗ của nàng trước nhé?" Kim Tử Long xích lại gần nàng nói.

Thoại Mỹ đảo mắt, cười vô cùng chân thành, "Có thể chứ, nếu hoàng thượng không ngại việc ngày nào cũng phải ăn cháo đậu xanh."

"Ngày nào cũng phải ăn sao?" Hắn nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Thoại Mỹ gật đầu.

"Được thôi, vậy thì ngày nào cũng ăn." Kim Tử Long bất đắc dĩ nói.

"Ồ?" Không phải từ trước đến giờ hắn đều ghét món ăn cháo đậu xanh sao?

Kim Tử Long cười gian, in lên môi nàng một nụ hôn, "Cứ quyết định vậy nhé! Trương Bảo Toàn, ngày mai dọn toàn bộ tấu chương đến chính điện Phượng Tường cung. Sau này, trẫm sẽ phê duyệt ở đó."

"Người... người giả vờ." Thoại Mỹ chu môi nói.

Kim Tử Long cười to, "Không phải nàng muốn ngày nào trẫm cũng ăn sao? Ăn nhiều thì sẽ thích thôi." Hắn nhịn không được lại hôn lên môi nàng, "Vẫn là Mỹ nhi độc đáo, cháo đậu xanh chưa chắc đã không ngon, nhưng làm sao có thể ăn mỗi ngày mà không ngán. Bây giờ giờ một bữa không ăn trẫm đều không chịu được."

Nàng có chút buồn bực, nói thầm, "Lừa đảo".

"Hửm, nàng vừa nói gì?"

"Thần thiếp nói, cái này thật mất thể thống."

"Sao lại như vậy? Đế hậu ân ái, là may mắn của quốc gia, quốc gia có phúc mới là điều tốt đẹp." Kim Tử Long cười tươi đáp.

Thoại Mỹ không có lời nào để nói. Thật ra nàng cũng muốn xem một chút, hậu cung có hơn hai mươi cung phi, hắn có thể một lòng một dạ với nàng tới khi nào.

"Hoàng thượng, ngày mai thần thiếp muốn xuất cung." Đây là hắn nói, hắn cũng không thể đổi ý.

***

Bù rồi đấy nhé ^^ Gút nai cả nhà

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #longmy