Quyển hạ - Chương 30: Lòng vẫn luyến tiếc... (hoàn)

Trưa ngày hôm đó, thời tiết xanh trong, cung nữ cuộn tất cả rèm trên hành lang lẫn trong điện. Không khí phảng phất hương hoa thanh nhã. Thoại Mỹ tựa vào trên tháp nhìn về phía cảnh sắc ở phía xa.

Qua một lát mới có cung nữ đi lên bẩm báo: "Nương nương, hoàng thượng tới."

Nàng giật mình giương mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy hắn một thân long bào đi tới.

Nàng không quay đầu, cứ thế bất động.

Kim Tử Long chầm chậm đi tới. Đợi nội thị đưa một cái giỏ, sau đó khoát tay áo nói: "Đều lui ra đi."

Hắn từ trong giỏ lấy ra một bát canh, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. Cũng không nói nhiều, tự tay múc một muỗng đua đến bên miệng nàng. Lông mi nàng run rẩy, bên trong bát là món điểm tâm rất quen thuộc táo đỏ long nhãn, người bình thường đều rất thích ăn. Nàng năm đó khi còn ở Thu Nguyệt Am, Tĩnh Thanh sư muội từng làm cho nàng ăn qua.

Ngữ khí của hắn dịu dàng như gió mùa thu nói: "Ăn đi, trưa nay nàng không ăn gì, lúc này nhất định là đói bụng rồi."

Nhưng nhìn thấy ánh mắt xa xăm mơ hồ của nàng, ngóng nhìn mặt hồ rộng lớn phía xa xa, hắn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Tất cả xung quanh, bao gồm cả hắn, nhất cử nhất động tựa như nửa điểm cũng không nghe thấy không gì có thể ảnh hưởng đến nàng, cũng có thể là nàng nghe thấy nhưng coi như không nghe, bộ dáng lại khôi phục như trước lúc hắn bị thương, lạnh lùng xa cách.

Kim Tử Long cứ giơ tay như vậy, hồi lâu, cánh tay bắt đầu run lên. Lúc này Thoại Mỹ mới quay đầu sang, miệng anh đào khẽ hé mở, đem táo đỏ trong thìa khẽ nuốt vào.

Hắn âm thầm thở dài: "Nghe Thẩm thúc nói, trước đây khi mẫu thân của ta còn sống, hàng năm đến sinh nhật bà trong nhà đều làm cho bà một chén chè nước đường."

Miếng táo đỏ hầm nhừ kia như chặn đứng ở yết hầu, nàng giương mắt nhìn hắn.

"Mỹ nhi, nếu mẫu thân ta bây giờ vẫn còn sống, không chỉ là một chén chè nhỏ như vậy, hôm nay bà muốn cái gì mà không được. Chính là, bà ấy đã đi xa rồi, ta chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân của ta. Mỹ nhi, đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ta. Cho dù hiện giờ ta chấp chưởng thiên hạ, nhưng là ta không thể bì lại thiếu sót này."

Lông mi của nàng khẽ run, giống như cánh bướm mềm mại. Đúng vậy, nàng sinh ra ở trong vòng tay phụ mẫu, từ nhỏ nhận hết yêu thương tất nhiên không biết đến đau khổ của hắn.

"Năm đó ta từ trong miệng Thẩm thúc biết được, mẫu thân của ta bị cô cô của nàng hạ độc chết, ta một lòng nghĩ muốn trả thù, trừ bỏ trả thù vẫn là trả thù. Nếu không phải Từ Ngọc Cẩn, nếu không phải bà ta... mẫu thân của ta cũng không chết thảm như thế. Ta cũng sẽ không tứ cố vô thân. Đúng vậy, ta hận bà ta, hận tất cả người của Từ gia. Thời điểm ta từng bước đi lên ngôi vị hoàng đế, trong lòng ta chỉ toàn oán hận. Sau này có nàng, ta vẫn không hiểu được, có những thứ mất đi thì vĩnh viễn sẽ không quay trở lại. Cho dù có làm như thế nào thì đều không thể quay lại. Cho dù diệt hết tất cả người của Từ gia thì mẫu thân của ta cũng không thể sống lại được. Đáng tiếc thời điểm đó ta quá ngu ngốc, không hiểu được phải nắm chặt người quan trọng trước mắt."

Cho nên thời điểm hắn có nàng, có Thừa Hiên vẫn cứ khăng khăng cố chấp như thế.

Sau này ngay cả ông trời cũng trừng phạt hắn, làm cho hắn mất đi nàng.

Cũng tại thời điểm kia hắn mới biết, nếu hắn có thể lùi một bước như vậy hắn có được không chỉ là giang sơn vạn dặm mà còn có nàng, có đứa con của bọn họ, cùng nắm tay nhau ngắm trời đất bao la. Cuộc sống đó mới là điều mà vạn người ngưỡng mộ.

"Năm đó Thẩm thúc giả truyền ý chỉ của ta đem thuốc độc ban cho nàng. Phượng Tê cung cháy lớn, ta mới giật mình, kỳ thật hạnh phúc lớn nhất cả đời này của ta đã sớm ở bên cạnh ta. Nhưng cuối cùng, cuối cùng đều mất đi. Mỹ nhi, nàng nói đi, ta phải làm thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta? Mỹ nhi... đừng rời xa ta, về sau sinh nhật hàng năm của nàng, ta đều tự tay làm chè nước đường cho nàng được không?"

Thoại Mỹ cứ như vậy nhìn hắn, đáy mắt xa xăm, cái gì cũng đều không rõ: "Chàng đã từng nói, chờ ta sinh hoàng nhi xong, bất kể điều gì đều sẽ đáp ứng ta."

Tay hắn giống như hơi hơi rung động, cũng không nói lời nào. Hồi lâu hắn mới chua xót mở miệng: "Nàng muốn như thế nào?"

Nàng không nói nửa chữ.

Âm thanh của hắn nhẹ nhàng trầm thấp: "Mỹ nhi, Lạc Hi và Thường Hi còn nhỏ như vậy, nàng thật sự đành lòng không bao giờ gặp chúng nữa sao?"

Thoại Mỹ ngơ ngẩn nhìn dãy cung điện trải dài phía xa như những dãy núi, lầu nối lầu, các nối các, trải dài tựa như vô tận. bầu trời trong sáng như ngọc lưu ly. Cách đó không xa có một dải mây lững lờ trôi tới, rất gần, tựa như giơ tay là có thể chạm vào.

Hồi lâu sau mới nói: "Ta mệt rồi... nơi này khiến ta thật sự rất mệt mỏi..."

[...]

Thu Nguyệt am nằm nơi hẻo lánh lưng chừng núi, chỉ có một con đường đá dẫn lên. Thoại Mỹ từng bước một bước lên thềm đá, bên đường cổ mộc bạc phơ, thỉnh thoảng có vài tiếng chim lảnh lót uyển chuyển vang lên.

Đi qua rất nhiều bậc đá, tiếng mõ từ từ truyền đến, Thu Nguyệt Am thanh tịnh đã hiện lên trước mắt.

Nàng chậm rãi đi vào, trấn tĩnh lắng nghe, truyền vào tai câu đầu tiên chính là: "Tham khổ, sân khổ, si càng khổ." Nàng giật mình ngơ ngác mà đứng, trong lòng mờ mịt.

Sư thái trụ trì niệm kinh xong mới nhìn đến nàng, đứng lên chỉ mỉm cười nói: "Đến đây nào."

Trên áo vải đay màu xanh thản nhiên truyền đến hương khói làm người khác an tâm khác thường.

Nàng cầm chén nước trà, chăm chú nhìn khói lượn lờ bốc lên nói: "Sư phụ, năm đó người nói con trần duyên chưa dứt, không nên quy y. Sư phụ, có lẽ kia chính là nghiệt duyên, đời này thật sự con đã không còn gì lưu luyến."

Sư thái trụ trì yêu thương nhìn nàng, ánh mắt ấm áp: "Tiểu Vãn, am ni cô thanh tĩnh, con có thể bỏ hết ưu phiền cùng mệt nhọc. Chính là có rất nhiều chuyện không phải cứ trốn ở chỗ này là có thể giải quyết hết mọi chuyện. Nếu như con nguyện ý có thế ở lại vài ngày."

Nàng liền thật sự ở lại, coi như trở lại những ngày ở am ni cô khi đó, giúp Tĩnh Thanh sư muội phơi thảo dược.

Chạng vạng ngày hôm đó, hai người như thường ở trong sân thu dược thảo, Tĩnh Thanh sự muội đột nhiên ngẩng đầu nói: "Tiểu Vãn trở về đi, nơi này không thích hợp với tỷ."

Nàng ngẩng đầu khó hiểu nhìn sang, Tĩnh Thanh sư muội cười cười nói: "Hắn tới đón tỷ."

Nàng quay đầu, thấy Kim Tử Long một thân y phục xanh đen, đứng dưới nắng chiều huy hoàng, trầm ổn như ngọc. Ánh nắng chiều chói chang, phản chiếu lên người hắn, lộ ra con ngươi sau thẳm như bóng đêm, như có thể thu phục lòng người.

Tĩnh Thanh sư muội thản nhiên nói: "Tiểu Vãn, thật sự tha thứ mới thanh thản lòng mình. Tỷ tới am một tháng nay, mỗi ngày cơm nước đều không yên, nếu luyến tiếc thì đừng từ bỏ..."

Mây mù che khuất đường lên núi, trước mắt là hắn, quay đầu lại là thanh đăng cổ phật. Nàng thật sự có thể làm bạn cùng thanh đăng, không bao giờ nghĩ đến hắn, không bao giờ nghĩ đến Thừa Hiên cùng đứa con vẫn đang khóc nháo ngày đêm sao?

Thật sự tha thứ mới thanh thản lòng...

Ánh chiều tà dần buông, Kim Tử Long từ từ tiến tới, thế nhưng khi cách nàng một khoảng nhất định, hắn dừng lại. Trên khuôn mặt nghiêm nghị ngày thường, bây giờ lại có chút lo lắng. Hắn nhìn nàng thật lâu cũng không nói gì. Đến khi cảm thấy không khí giữa hai người quá yên lặng, đến mức một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể nghe thấy rõ, hắn mới định mở miệng, thì nàng đã nhanh hơn một bước.

"Cùng trở về đi."

Kim Tử Long mở to mắt, dường như không tin vào những gì vừa nghe được: "Nàng... nàng vừa nói gì?"

"Ta nói, chúng ta cùng trở về đi." Thoại Mỹ lúc này mới nhìn thẳng vào ánh mắt của người đối diện. Nàng nở nụ cười, một nụ cười mà hắn tưởng chừng kiếp này sẽ không bao giờ thấy lại.

Kim Tử Long lúc này mới thật sự thả lỏng mà đáp lại nụ cười của nàng. Hắn bước nhanh đến, kéo nàng ôm vào lòng như ôm một thứ đồ trân bảo.

"Mỹ nhi, cảm ơn nàng... và cũng thật xin lỗi."

"Vì sao lại mâu thuẫn như vậy?" Thoại Mỹ vòng tay ôm hắn, mỉm cười nói.

"Cảm ơn vì lần này nàng đã không rời bỏ ta nữa. Xin lỗi, vì lại một lần nữa đem nàng giam cầm vào nơi cung cấm."

Hắn nói xong liền buông nàng ra, khẽ đưa tay vuốt ve những đường nét trên gương mặt nàng, vén những sợi tóc lỏa xõa trên trán.

Thoại Mỹ nhìn hắn, thật lâu sau nàng mới nói: "Lần này là ta lựa chọn, không phải vì chàng ép buộc. Đúng là nơi đó khiến ta mệt mỏi, nhưng khi rời đi ta mới hiểu, nơi đó có chàng, có bọn nhỏ, mới thật sự là nơi ta thuộc về."

Kim Tử Long mỉm cười, cúi xuống in vào môi nàng một cái hôn thật dài. Những tưởng hạnh phúc của hắn ở kiếp này đã kết thúc từ lâu, khi nàng vĩnh viễn mang theo một nửa hồn của hắn mà rời đi. Vậy mà trời cao chiếu cố, hắn dù không xứng đáng nhưng lại một lần nữa có được nàng. Nàng từng yêu hắn, là do hắn có phúc, kiếp này nàng gả cho hắn, là do hắn có phúc, khoảnh khắc cuối cùng nàng vẫn trở lại bên hắn, cũng lại là do hắn có phúc.

____________________HOÀN_____________________

Hoàn rồi ạ, nhưng vẫn còn 2 phiên ngoại vào tối nay, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Cris ❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #longmy