Chap 33 : Tôi đến từ Queen's Island - 2

Ngày hôm sau, Jiyeon nhìn thấy tấm ảnh này trên báo. Dĩ nhiên bạn cũng có thể tưởng tượng một chút về kỹ xảo điện ảnh, trước tiên là ngắm chuẩn lúc họ đang cười vui vẻ, sau đó xoay một cái, vậy là họ lên mặt báo. Jiyeon cầm tờ báo trên tay, để lộ bàn tay với các ngón tay thuôn dài, trắng mịn.

Cô mặc quần áo ngủ, ngồi trên sofa, bên cạnh đặt một cốc sữa vẫn đang bốc hơi nghi ngút. Cô vừa đọc báo vừa cười.

Tác giả của bài báo tự xưng hành nghề hơn hai mươi năm, là một tay săn tin giàu kinh nghiệm, đã từng nghiên cứu về các vụ scandal trong và ngoài nước gần trăm năm nay, từng săn tin và đăng không biết bao nhiêu bài viết, tuy nhiên, bức ảnh với cảnh tượng kỳ lạ này thì chưa từng gặp trong đời, đây là lần đầu tiên. Nếu hôm ấy, ngồi trên bàn ăn chỉ có ba người là Jiyeon, Eunjung và Yoo So Man thì chúng ta có thể coi chuyện này là một vụ đàm phán, đặc biệt là nó diễn ra sau vụ scandal tình ái của Jiyeon và Yoo So Man. Nhưng tối hôm ấy, có năm người cùng dùng bữa với nhau, không chỉ có con gái của Yoo So Man mà thậm chí còn có người em cùng cha khác mẹ của Eunjung. Đúng là ngoài sức tưởng tượng. Rốt cuộc mấy người này làm thế nào mà lại ở cùng nhau được? Lại còn trò chuyện hết sức vui vẻ? Dường như scandal của Jiyeon và Yoo So Man không ảnh hưởng gì tới Eunjung. Cô ta và Yoo So Man tỏ ra hết sức thân thiện, cởi mở.

Điều khiến người ta khó hiểu hơn là Yoo So Man không những đích thân tiễn Jiyeon và Eunjung xuống tầng mà còn chạy lại mở cửa xe cho Jiyeon, trông có vẻ hết sức ân cần. Dù thế nào đi nữa thì với thân phận và địa vị của Yoo So Man, quyết không cần phải nịnh bợ nhà họ Ham như vậy, thật là khiến người ta khó lòng mà tưởng tượng được.

Jiyeon đọc xong, ngẩng đầu lên nhìn Eunjung đang ngồi bên bàn ăn dùng bữa và hỏi: "Lạ thật, chúng ta ăn cơm ở Royal's Building, sao phóng viên lại biết được nhỉ?"

Eunjung không ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp: "Phóng viên mà, không có chỗ nào là không chui vào được".

"Em thấy chuyện này hơi kỳ quặc".

"Có cái gì mà kỳ quặc?" Eunjung đặt cốc xuống, ngẩng đầu mỉm cười với cô, vệt sữa dài dính trên đôi môi gợi cảm, trông rất giống trẻ con.

Jiyeon thấy tim đập nhanh hơn, ngừng lại một lát rồi nói: "Thì thấy có gì đó là là, chắc là em nhạy cảm quá. Hi hi, bài báo này viết cũng thật là..."

"Sao cơ?"

"À..." Jiyeon khẽ thở dài, nghĩ đến bốn chữ "kỹ càng tỉ mỉ".

"Thật sao? Unnie vẫn chưa đọc". Eunjung lấy khăn lau miệng, đi lại lấy tờ báo.

Cô ta vừa mới giở tờ báo ra, nhìn thấy bức ảnh đó, sắc mặt có chút biến đổi, vẫn chưa đọc được chữ nào thì điện thoại đổ chuông, Lee quản gia đứng ngay cạnh điện thoại, liền nhấc điện thoại và nói: "Dạ, cậu cả ạ, xin cậu chờ một chút". Nói xong nhìn Eunjung: "Cậu cả tìm cô".

Eunjung vừa nhìn thấy bức ảnh trên mặt báo liền biết dụng ý của Junhyung, chắc chắn là vì Richard.

Thế là cô cất cao giọng nói: "Tôi đang vội đi làm, bảo anh ấy gọi vào di động". Nói xong lập tức lấy điện thoại ra tắt máy.

Quản gia nói lại lời của cô ta rồi cúp máy.

Jiyeon không kìm được cười phá lên: "Unnie làm gì vậy? Úp úp mở mở... là anh trai unnie, đâu phải kẻ địch".

Eunjung không trả lời, chỉ nói với quản gia rằng: "Bác lên tầng lấy cho tôi cái áo khoác".

Lee quản gia lên tầng lấy áo.

Trong phòng không có ai, lúc ấy Eunjung mới ngồi xuống cạnh Jiyeon, không nhìn cô mà cố gắng hạ thấp giọng nói: "Này, gần đây bên ngoài không được an toàn, nếu có việc gì thì em bảo bác Lee, bác Choi đi làm cho. Nếu bắt buộc phải ra ngoài thì gọi Taewoon đi theo..."

Bỗng nhiên nghe thấy những lời quan tâm như vậy, Jiyeon không thấy quen lắm, nét mặt toát lên vẻ ngại ngùng. Cô im lặng một lúc rồi mới nói: "Em biết rồi, hôm qua unnie sai Taewoon đến bảo vệ em, em... cảm ơn unnie đã nghĩ chu đáo như vậy".

Eunjung nghe vậy không khỏi ho khan một tiếng: "Cậu ta nói như vậy sao?"

"Lẽ nào không phải?" Jiyeon hơi nhíu mày.

"Dĩ nhiên không phải... À không, đúng, đúng như thế". Bộ não của Eunjung tăng tốc hoạt động: "Chỉ có điều, rõ ràng là unnie bảo cậu ta, bảo cậu ta..." Quyết không thể nói sự thật được, Eunjung đành phải dừng lại nhìn cô rồi cười nhạt.

JIyeon nhớ lại câu mà Taewoon nói "giám đốc không cho tôi nói", thế là nhầm tưởng sự lúng túng của cô ta thành xấu hổ, ngầm hiểu ý, mỉm cười rồi nói: "Em biết rồi, unnie cũng phải cẩn thận đấy".

Eunjung vẫn muốn nói gì đó nhưng lúc ấy Lee quản gia đã mang áo khoác xuống. Cô đành gác cuộc nói chuyện lại, lặng lẽ mặc áo khoác rồi xách túi ra ngoài. Jiyeon đứng dậy tiễn cô, bỗng nhiên nhìn thấy trong thùng rác ở phía trái cửa cổng có một bó hoa đã héo khô, đó là loài hoa tulip mà cô rất thích.

Cô tưởng rằng Eunjung muốn chuộc lỗi nên mỉm cười và hỏi: "Thế này là thế nào?"

Eunjung dõi theo ánh mắt của cô, chợt nhớ ra điều gì đó và nói: "À, cái này là cô Park Hyomin ở Diamond tặng..."

Jiyeon sững người, sau đó là nhíu mày.

"Cô ta có để lại lời nhắn, ở chỗ bác Lee, em hỏi bác ấy, unnie đi đây".

Nói xong, Eunjung bước vào chiếc xe sang trọng, bác Choi cung kính đóng cửa xe, chiếc xe từ từ phóng đi.

Sáng nay lái xe Taewoon đi làm với tâm trạng không tốt lắm, tuy trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng nhưng ánh mắt vẫn không tránh khỏi vẻ lo lắng, bất an, vừa lái xe vừa quan sát nét mặt của giám đốc qua gương chiếu hậu.

Nhưng thấy từ lúc lên xe đến giờ Eunjung có vẻ rất vui, chốc chốc lại mỉm cười bí hiểm, cứ như đang đi trên mây, không biết đang nghĩ cái gì.

Khoảng hai, ba phút sau, bỗng nhiên cô ta như chợt tỉnh giấc mộng, không nghĩ ngợi gì mà hỏi anh ta: "Taewoon, chuyện hôm qua cậu làm rất tốt, tôi muốn thưởng cho cậu. Ấy... nhưng thưởng cái gì được nhỉ?"

Cô ta sờ cằm suy ngẫm một lúc.

Taewoon thấy tim mình đập thình thịch, nghĩ bụng cái gì đến sẽ đến, giơ đầu ra cũng bị chém mà rụt đầu vào cũng bị chém, đã thế thì cứ mặc kệ.

"Giám đốc, tôi rất xin lỗi về chuyện hôm qua, quả thực tôi..."

"Không sao". Eunjung mỉm cười ngắt lời anh ta, "Điện thoại hết pin là chuyện thường tình. À, chi bằng tôi tặng cậu một chiếc điện thoại mới".

Taewoon ngậm chặt miệng không nói gì, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng đến cực điểm.

Eunjung đã ký xong ngân phiếu, nhân lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ đưa cho anh ta và nói: "Chiều nay cậu đi chọn, nhân tiện giúp Jiyeon chọn một chiếc".

Taewoon cầm lấy tấm ngân phiếu, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, không những không phạt mà còn thưởng, thật là bất thường. Lẽ nào lời cầu nguyện tối qua đã hiển linh?

Eunjung dán mắt vào đồng hồ đếm giờ trên cột đèn đỏ, suy nghĩ miên man, chiếc điện thoại trong xe bỗng nhiên đổ chuông khiến cô giật nảy mình.

Chiếc điện thoại này gần như chưa dùng bao giờ, giống như vật trang trí, không ngờ cũng có một ngày đổ chuông.

Dĩ nhiên Eunjungbiết rằng người gọi điện là ai.

Cô không còn cách nào khác đành phải nhấc máy, nhắm mắt chịu đựng trận mắng mỏ của Junhyung, sau đó tìm một lý do mà mọi người thường dùng nhất: "Anh, anh hiểu nhầm rồi, máy của em hết pin nên mới tắt máy".

Sắc mặt của Taewoon có chút biến đổi khi nghe thấy câu ấy.

"Anh đừng sốt ruột, chuyện này em sẽ nói với anh. Sáng nay em có cuộc họp, bây giờ có văn bản quan trọng cần phải xem, lát nữa em gọi cho anh".

Nói xong, Eunjung cúp máy không chút do dự, động tác còn nhanh hơn cả Taewoon.

Taewoon thầm than thở trong lòng, nhìn "văn bản quan trọng" trong tay cô ta, thì ra là một tờ báo buổi sáng, nhìn qua gương thì thấy bốn chữ "tạp chí giải trí".

Anh ta không kìm được lại than thở.

Một lúc sau, chiếc xe đến tòa nhà CCM. Eunjung vừa xuống xe liền bảo Taewoon quay về, đợi lệnh của Jiyeon bất kỳ lúc nào, sau đó mới đi thang máy lên tầng. Vừa vào văn phòng, việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người nhấc máy, giọng khàn trầm lắng của một người dường như vẫn đang mơ màng trong giấc ngủ, nghe rất gợi cảm: "A lô, giám đốc Ham yêu quý, cậu đã xem báo hôm nay chưa?"

"Xem rồi". Hai tiếng ấy như được phát ra từ kẽ răng của Eunjung.

"Cậu hài lòng chứ?" Đối phương khẽ cười

"Hài lòng cái con khỉ". Eunjung nổi trận lôi đình, "Chẳng phải tôi đã bảo cậu là chỉ có thể đăng bức ảnh tôi bắt tay với Yoo SO Man sao? Tại sao lại đăng bức ảnh năm người? Lại con có ba bức ảnh nhỏ, đúng là ngu hết chỗ nói".

"À, giám đốc Ham yêu quý, chuyện này mình có thể giải thích". Đối phương lập tức cười trừ, "Cậu biết đấy, tòa báo rất chú trọng nội dung ban đầu để đăng tin của cậu, chuẩn bị xong mọi thứ chỉ cần chờ ảnh là in ra, vì vậy, đối phương chụp ảnh ở phòng ăn, lập tức chuyển về, một khi bức ảnh ấy mà vào tay chủ biên thì làm sao có thể đến lượt mình quyết định?"

Eunjung cười khẩy, gằn giọng nói: "Vậy thì bài viết là thế nào? Tôi muốn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa Jiyeon và Yoo So Man, kết quả trên báo viết những thứ linh tinh lộn xộn như thế nào? Toàn là những suy đoán vớ vẩn, những tưởng tượng lan man, vô căn cứ, một câu trọng tâm cũng không nhắc đến. Lẽ nào tôi chủ động tung tin để cho dân chúng tiêu khiển sao?"

Đối phương mếu máo, một mực xin lỗi: "Xin lỗi cậu, người bạn yêu quý nhất của mình, chuyện này tùy cô xử lý. Mình cũng không biết rằng họ lại không nghe lời như vậy. Cậu biết đấy, một khi có liên quan đến cậu thì giới truyền thông giống như con ngựa đứt cương, điên hết cả..."

Eunjung còn muốn khóc hơn cả cô ta: "Đúng là đồ ngu, một chuyện cỏn con như vậy mà cũng làm không xong. Cậu nói xem, tôi cần một người bạn như cậu làm gì nữa".

Đối phương xanh tái mặt mày: "Đừng mà Eunjung, xin cậu đừng bỏ rơi mình".

Eunjung cười khẩy: "Thế mà cũng đòi tự nhận là quen biết với giới truyền thông, hừ, bây giờ tôi đặc biệt nghi ngờ, người muốn xỏ tôi chính là cậu, Lee Qri".

Qri muốn khóc nhưng không thể khóc được: "Cậu hơi nặng lời rối đấy, nặng lời rồi đấy, có cho mình mười vạn lá gan thì mình cũng không dám xỏ cậu, mình..."

Eunjung chẳng thèm để ý đến lời cô ta, cúp máy đến cạch một cái.

Chuyện đã đến nước này, trút giận rồi cũng đành phải cho qua.

Eunjung nhắm đôi mắt tuyện vọng, đưa tay day huyệt thái dương đang đau âm ỉ, cô có thể dự đoán được phản ứng của người nhà họ Ham khi nhìn thấy bức ảnh này.

Lúc ấy, Ham lão phu nhân đang nhắm mắt giống cô, bà ngồi trên sofa trong phòng khách, bên cạnh có tờ báo buổi sáng.

Hàng chục năm nay, bà đã quen với việc buổi sáng thức dậy, ngồi trên sofa trong phòng khách sang trọng giống như hoàng thượng lâm triều vậy, mọi người ngồi vây xung quanh, họ đều là những người bên ngoại của bà. Những nội dung mà họ bàn luận dù chỉ là vấn đề làm đẹp, dưỡng sinh thì cũng đều nghiêm túc giống như đang bàn bạc việc triều chính vậy.

Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa đến lúc bàn luận viển vông, trong phòng khách chỉ có bà và Soon Dong.

Ham lão phu nhân ở góa từ khi còn trẻ, hồi trẻ, bà rất muốn dạy dỗ con gái trở thành một người hiền dịu, nết na. Kết quả là già néo đứt dây, con gái bà đã đi theo con đường hoàn toàn ngược lại với mong muốn của bà, vì thế mà đau khổ suốt nửa đời còn lại, sinh sống ở nước ngoài xa xôi. Tình yêu ấy không được con gái báo đáp lại, nên bà chuyển nó sang cháu ngoại, có yêu có hận, có buồn có đau, nhưng xét cho cùng thì yêu vẫn lớn hơn hận, vì vậy Soon Dong có thể nói những lời mà người khác không dám nói.

"Cháu thấy cái cô Jiyeon này không đơn giản".

"Vậy sao?" Ham lão phu nhân im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời, Soon Dong đã quá quen với thói quen này của bà.

"Trước đây cháu chưa bao giờ nghe đến tên cô ta, bữa tiệc từ thiện của hội quán Luxury là lần đầu tiên cô ta lộ diện. Lúc ấy, cô ta là bạn gái của Yoo So Man nhưng sáng hôm sau lại ở trong biệt thự của Eunjung unnie. Bác Lee cũng nói chưa bao giờ thấy cô ta... Sau đó, unnie như trúng tà, kiên quyết đòi đính hôn với cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến sự phản đối của cả nhà..."

Nói đến đây, cô ta lén liếc nhìn nét mặt của bà ngoại, không phát hiện có gì bất thường nên nói tiếp: "Quan hệ giữa cô ta và Yoo So Man chắc chắc không bình thường chút nào. Nhưng Eunjung unnie không những không quan tâm mà còn cùng họ ăn tối. Đây không phải là tác phong của unnie ấy, không biết rốt cuộc Jiyeon đã cho unnie ấy ăn bùa mê thuốc lú gì. Còn nữa, Richard, cậu ta với Yoo Eunji yêu nhau, Jiyeon cũng là do Yoo So Man đưa vào giới thượng lưu, cháu sợ bên trong có..." Nói đến đó bỗng nhiên cô dừng lại.

"Có gì?"

"Cháu lo Jiyeon lai lịch không rõ ràng, Eunjung unnie đúng là không dứt ra được rồi". Câu nói của Soon Dong đầy hàm ý.

"Cháu tưởng rằng cô ta chịu sự sai khiến của ai, đến quyến rũ unnie của cháu sao?" Cuối cùng Ham lão phu nhân cũng mở mắt, ánh mắt bà nhìn cháu gái sắc như dao, bỗng nhiên bà cười khẩy và nói: "Sức tưởng tượng của cháu quả là phong phú. Còn có thể kéo cô ta và Richard lại với nhau. Cháu tưởng ta không thích cái người ở nước ngoài kia nên bỏ rơi cháu mình sao? Ta nói cho cháu biết, không bao giờ có chuyện đó. Ta biết các cháu nghĩ những gì, tất cả cũng chỉ vì lo có người chia gia sản với mình..."

Soon Dong nghe thấy những lời đó, bỗng chốc mặt đỏ như gấc chín, vừa ấm ức vừa khó xử, không nói được lời nào, một lúc sau mới mếu máo nói: "Sao bà có thể nói như thế được, từ trước đến nay cháu chưa bao giờ nghĩ như thế, cháu..."

"Ta biết cháu không có, ta nói là nói anh và chị của cháu". Ham lão phu nhân nhẹ giọng nói, yên lặng một lúc, bỗng nhiên thở dài: "Chỉ có điều, những điều mà cháu lo lắng không phải là không có lý. Họ Park kia cần phải điều tra kỹ càng mới được, xem xem rốt cuộc lai lịch thế nào".

Soon Dong vẫn thấy ấm ức, bĩu môi không nói gì.

Ham lão phu nhân cũng thấy lúc nãy mình nói hơi nặng lời nên dịu dàng dỗ dành cô cháu gái, Soon Dong vui vẻ trở lại, can tâm tình nguyện đi làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip