Chương 118: Chủ động làm hòa
Buổi tối.
Robert khẽ gõ cửa phòng tổng giám đốc Vương thị.
“Mời vào.”
Ngữ điệu của Vương Tuấn Khải vẫn luôn lãnh đạm, Robert đẩy cửa vào: “Hi, tổng giám đốc Vương!”
Đang vùi đầu trong đống văn kiện, Vương Tuấn Khải ngước mắt nhìn Robert: “Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”
Robert đứng khoanh tay dựa vào khung cửa, ung dung nhìn Vương Tuấn Khải, khóe miệng nhếch lên: “Đêm khuya không về nhà với vợ yêu mới cưới mà vẫn còn thời gian ngồi đây bận rộn làm việc sao?”
Vương Tuấn Khải tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện trước mặt, trầm giọng nói: “Chị Dư đã nói gì với cậu?”
Robert trả lời thành thật: “Mình hỏi cái gì chị Dư đương nhiên trả lời cái đó!”
Vương Tuấn Khải cũng chẳng ngẩng đầu lên, đáp hờ hững: “Xem ra cậu đang có điều gì muốn nói?”
“Tổng giám đốc đúng là tổng giám đốc, không thể lừa cậu được!” Robert trông vô cùng hăng hái, anh đi tới trước bàn làm việc, ra vẻ phiền não nói: “Nên mới nói, tuyệt đối đừng bao giờ thích người nào cả, trên đời này tiểu mỹ nhân là loại động vật phiền toái nhất!”
Vương Tuấn Khải nhíu mày: “Tại sao tối nay cậu lại có thời gian tới đây tâm sự với mình về chuyện tình yêu vậy?”
Robert hiên ngang lẫm liệt nói: “Nhìn anh em khổ vì tình, với tư cách là người đàn ông tiêu chuẩn điển hình ‘Đi giữa vạn bụi hoa, mảnh lá nhỏ cũng không dính vào người’, Robert mình quyết tâm cứu vớt tình yêu của cậu!”
Vương Tuấn Khải hừ mũi coi thường.
Robert bắt đầu nói, anh đã có nhiều năm kinh nghiệm tìm hiểu “các bụi hoa”: “Mình cho cậu biết, thật ra thì các tiểu mỹ nhân rất khó theo đuổi, nhưng lại là loài động vật dễ dụ nhất trên đời…”
Vương Tuấn Khải buông văn kiện trong tay ra đứng lên.
Robert cho rằng Vương Tuấn Khải muốn đi, vội vàng chắn trước mặt người bạn tốt: “Cậu nghe mình nói đã!”
Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Robert, bờ môi mỏng hờ hững nhếch lên: “Cậu nói tiếp đi.”
Robert lúc này mới thỏa mãn bỏ qua cho Vương Tuấn Khải, khóe miệng nâng lên thành một đường cong: “Lần trước mình đã thấy người của cậu. Nói thật, cậu ta đúng thật là tiểu mỹ nhân phương Đông xinh đẹp nhất mà mình từng gặp, ăn mặc giản dị nhẹ nhàng nhưng rất thanh lệ thoát tục…”
Vương Tuấn Khải nhíu mày, có vẻ không vui nói: “Nói vào điểm chính!”
Đúng là hết cách, Robert chỉ cần vừa nhắc tới người đẹp liền không thể bình tĩnh được.
Nghe Vương Tuấn Khải cảnh cáo, Robert cười he he nói: “Mình chỉ mới khen vợ cậu xinh đẹp có mấy câu, cậu đã nóng nảy ghen tuông vậy rồi. Xem ra tình cảm cậu dành cho Vương Nguyên cũng không phải bình thường.”
Vương Tuấn Khải đi tới trước tủ rượu, rót cho mình và Robert mỗi người một ly, anh không để tâm tới câu nói kia, nhấp một hớp.
Robert nhận lấy cái ly còn lại, cũng nhấp một hớp, cười nói: “Mình biết bây giờ cậu đang quan tâm đến điều gì… Thật ra thì, trong xã hội này tiểu mỹ nhân chỉ là phái yếu, nhiều khi cậu cũng nên suy nghĩ trên lập trường của các mỹ nhân.”
Ánh mắt Vương Tuấn Khải hơi trầm xuống, tựa như cảm thấy rất hứng thú: “Nói đi.”
Robert nghiêm nghị đáp: “Cậu nghĩ xem, cho dù cậu ấy tiếp cận cậu có mục đích thì thế nào. Cho tới giờ cậu vốn không cho cậu ấy cảm giác tin tưởng. Chẳng hạn như hai năm trước, cậu ấy tin tưởng cậu như thế, kể cả lúc trong tù, cậu ấy vẫn toàn tâm toàn ý chờ đợi cậu hai năm, đến cuối cùng hóa ra người cậu ấy chờ mong lại có âm mưu hãm hại cậu ấy, kết quả… Lòng dạ mỹ nhân rất yếu ớt, thử hỏi có mấy người có thể chịu đựng được sự tổn thương lớn như thế?” Robert đứng ở phương diện một tiểu mỹ nhân giải thích sâu sắc. Dù sao thì cuộc sống của anh, trừ mỹ nhân ra, cũng là đàn ông.
Vương Tuấn Khải yên lặng.
Robert nói tiếp: “Tuấn Khải, Vương Nguyên là người có lòng dạ thế nào cậu rõ nhất, cậu ấy đã chịu quá nhiều tổn thương nên sợ không dám gần cậu nữa, đây là chuyện thường tình của con người… Ban đầu dựng chuyện hãm hại cậu ấy cũng là cậu, bây giờ muốn giữ cậu ấy ở bên cạnh cũng là cậu, sự thay đổi lớn như thế, có lẽ cậu hiểu rõ tình cảm trong lòng cậu cũng đã thay đổi, nhưng cậu ấy biết sao? Cậu kết hôn với cậu ấy, cậu ấy đương nhiên chỉ có thể nghĩ rằng cậu đang có mục đích nào đó, bởi vì cậu đã tạo nên một việc động trời trong cuộc đời cậu ấy, cậu bảo cậu ấy tin tưởng cậu thế nào?”
Vương Tuấn Khải đưa ánh mắt u ám về phía trước, trong lòng đang suy nghĩ những lời Robert nói.
Robert đưa ly rượu lên chạm vào ly của Vương Tuấn Khải, rồi nói chậm rãi: “Mình thấy, nếu cậu thật sự yêu cậu ấy, hãy nói thẳng mọi chuyện với cậu ấy, mình đã lăn lộn trên tình trường nhiều năm, mình đoán rằng trong lòng Vương Nguyên nhất định còn có cậu, cậu cần phải làm cậu ấy tin tưởng cậu lần nữa, như vậy mới có thể từ từ bước vào trái tim cậu ấy…”
----
Buổi chiều.
Ru Bảo Nhi ngủ trưa xong, Vương Nguyên đang định bước ra khỏi phòng, Vương Tuấn Khải mấy ngày nay không về biệt thự đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt cậu.
Vương Nguyên liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
“Anh muốn nói chuyện với em!”
Nghe thấy câu nói của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên khẽ gật đầu rồi đi theo Vương Tuấn Khải đến ban công tầng hai của biệt thự.
Cả hai đều yên lặng, Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mang vẻ ảm đạm của Vương Nguyên, cậu lại hướng mắt nhìn ra xa, lặng yên không lên tiếng.
Bỗng nhiên, Vương Tuấn Khải vươn tay ôm Vương Nguyên vào trong ngực, không cho cậu giãy giụa, hai tay của anh ôm chặt lấy cậu, cằm thân mật đặt lên mái tóc tản ra mùi thơm thoang thoảng của cậu.
Cậu dựa vào ngực anh, cũng không có bất kỳ hành động phản kháng nào, cũng không đáp lại cái ôm ấy, chỉ sững sờ đứng yên tại chỗ.
Cảm thấy cậu không có phản ứng gì, anh chậm rãi buông cậu ra, bóp nhẹ bả vai mỏng manh của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn giận anh à?”
Cậu cúi đầu xuống, đáp hờ hững: “Không có.”
Vương Tuấn Khải thử làm như thể Robert nói, xuống nước nói: “Xin lỗi, đêm đó…”
Lông mi cậu cụp xuống, tủi hờn trả lời: “Tôi không biết đã làm sai điều gì… Nhưng xin anh về sau đừng đối xử với tôi như vậy.”
Câu cuối cùng, dường như cậu phải kiềm chế để không bật ra tiếng nghẹn ngào.
Dáng vẻ đáng thương của cậu làm lòng anh thắt lại, anh lại ôm cậu vào lòng, vừa hôn lên tóc cậu, vừa nói dịu dàng: “Không đâu, về sau sẽ không như vậy nữa…”
Cậu yếu ớt đứng nguyên tại chỗ, mặc cho anh ôm.
Anh cảm thấy thân hình cứng nhắc của cậu dần dần trở nên mềm mại hơn, lúc này mới cầm lấy tay cậu vòng qua eo của anh.
Cậu không đẩy anh ra mà ngước đôi mắt đã nhuộm đỏ lên, vụng về ôm chặt anh.
Anh hôn lên hàng mi đẫm nước mắt của cậu, dịu dàng nói tiếp: “Anh có lời muốn nói với em.”
Cậu vùi vào ngực anh: “Em cũng có lời muốn nói với anh, em nói trước.”
Anh ôm lấy cậu: “Được”
Cậu đấu tranh trong lòng một hồi lâu, mãi mới có dũng khí để nói ra: “Anh có biết không, hai năm nay em thật sự rất khổ cực…” – Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt, giọng cậu nghẹn ngào “Em cố gắng hết sức để không có bất kỳ liên quan nào với anh nữa, nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong cuộc sống của em… Bị anh dẫn tới tận Los Angeles, em đã nghĩ rằng không thể ở bên anh thêm một khắc nào nữa, vì mỗi lần nhìn thấy anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh, em sẽ nhớ về khoảng thời gian trước kia, chúng ta đã từng tốt đẹp như thế, tất cả thật ra đều là sự ngu ngốc của tuổi trẻ…Nhìn thấy anh mỗi phút mỗi giây, lòng em rất đau, em không thể nào hiểu được, tại sao trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy…”
Nhìn hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt cậu, anh đưa ngón tay cái lên lau nhẹ, giọng nói trầm lắng: “Xin lỗi…”
Cậu cố nén sự chua xót, nhưng chỉ càng thêm đau khổ thốt ra: “Anh nói không sai, em đến gần anh không phải vì em vẫn còn muốn ở bên với anh, mà bởi vì em muốn biết rõ một chuyện…”
Cậu nói thẳng làm cho anh hơi bất ngờ, nhưng đây cũng chính là thứ mà hôm nay anh muốn nói rõ ràng với cậu, vì vậy anh nói chân thành: “Em nói đi.”
Cậu nói thẳng: “Có liên quan đến cái chết của mẹ em.”
Anh dường như đã đoán trước được: “Anh biết.”
Cậu kinh ngạc: “Anh biết?”
Anh chưa từng có thói quen giải thích, thế nhưng lúc này lại chậm rãi thốt ra: “Anh đã hỏi chị Dư, biết chuyện em đến Vương thị tìm chị ấy.”
Cậu gật đầu: “Phải, em đến tìm chị Dư… Em muốn biết rõ những ân oán đời trước.”
Anh nói hờ hững: “Chuyện đời trước anh không mấy để ý, anh cũng không muốn những ân oán đời trước tạo ra khoảng cách giữa hai chúng ta.”
Trên thực tế, nửa năm trước cũng mới biết được Dịch Dương Đinh Mặc có quan hệ ba con với Vương Nguyên, chuyện này còn chính do chị Dư âm thầm điều tra người đứng đằng sau tranh quyền nuôi dưỡng giúp Vương Nguyên.
Lúc đầu Vương Tuấn Khải cũng không đề phòng Dịch Dương Đinh Mặc dù sao thì khoảng thời gian Dịch Dương Thiên Tỉ sống chung với Vương Nguyên cũng coi là hòa bình, mà lúc ấy Vương Tuấn Khải cũng không muốn tiếp tục quấy rầy cuộc sống của Vương Nguyên nữa. Nào ngờ, Dịch Dương Đinh Mặc lại chộp thời cơ khi anh mất cảnh giác lợi dụng Vương Nguyên để uy hiếp anh, nên anh mới biết sự hận thù trong lòng ông ta còn lớn hơn tình cảm ba con với Vương Nguyên, nên Vương Tuấn Khải mới đưa Vương Nguyên tới Los Angeles.
Nhưng Vương Tuấn Khải chưa bao giờ có ý nghĩ để ân oán đời trước ảnh hưởng đến thế hệ này.
Cảm xúc của cậu trở nên kích động: “Nhưng anh không thể không để ý tới chuyện đời trước được, bởi vì bảy năm trước em đã tận mắt chứng kiến mẹ em gặp tai nạn…”
Đôi mắt đen của anh chợt tối sầm lại: “Em thật sự tận mắt nhìn thấy?”. Đoán rằng khi điều tra về chuyện tử vong của mẹ, cậu có thể đã biết về sự thật của sự việc, nếu không cậu sẽ không tìm đến anh, nên hôm qua anh đã bảo chị Dư cố ý để tấm hình kia để tiết lộ cho cậu, bởi vì tấm hình chính là mấu chốt của vụ tai nạn xe cộ ngày đó.
Anh muốn thăm dò xem cậu đã biết được bao nhiêu, đồng thời cũng muốn tìm hiểu nếu như cậu biết sự thật này thì về sau cậu sẽ làm gì.
Cậu gật đầu: “Ừ, trong vụ tai nạn ấy em có mặt ở hiện trường…”
Cậu như đắm chìm trong kí ức ngày hôm đó, sắp xếp hoàn chỉnh những gì mình nhìn thấy bảy năm trước kể lại cho Vương Tuấn Khải nghe.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ yên lặng nghe.
Cậu nhìn anh thật lâu, nghiêm túc hỏi: “Vì vậy, Tuấn Khải, em muốn hỏi anh, rốt cuộc hôm đó, người ngồi trong chiếc xe màu bạc ấy có phải anh không?”
Anh không hề giấu giếm, thốt ra: “Phải.”
Cậu như bị chấn động mạnh, giật lùi về phía sau một bước.
Anh bình tĩnh nói với cậu: “Anh không muốn phủ nhận rằng anh không liên quan đến cái chết của mẹ em năm đó, nhưng cái chết của mẹ em thật sự là ngoài ý muốn.”
Cậu không ngừng lắc đầu, rung giọng nói: “Không phải ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải…”
Anh giữ lấy thân hình đang không ngừng lùi lại đằng sau của cậu, nhìn sâu vào đáy mắt cậu, thành khẩn hỏi: “Em có tin anh không?” (Tin anh bán nhà :v )
Cậu đứng yên nhìn anh: “Anh bảo tôi làm sao để tin tưởng đây…”
Giọng anh trầm xuống: “Rất xin lỗi, bởi vì dính dáng đến một số người, anh không thể kể hết chuyện năm đó cho em biết, nếu như em không thể tin lời anh nói, anh cũng không muốn giải thích nhiều với em.”
Cậu dựa vào ngực anh, cũng không có bất kỳ hành động phản kháng nào, cũng không đáp lại cái ôm ấy, chỉ sững sờ đứng yên tại chỗ.
Cảm thấy cậu không có phản ứng gì, anh chậm rãi buông cậu ra, bóp nhẹ bả vai mỏng manh của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn giận anh à?”
Cậu cúi đầu xuống, đáp hờ hững: “Không có.”
Vương Tuấn Khải thử làm như thể Robert nói, xuống nước nói: “Xin lỗi, đêm đó…”
Lông mi cậu cụp xuống, tủi hờn trả lời: “Tôi không biết đã làm sai điều gì… Nhưng xin anh về sau đừng đối xử với tôi như vậy.”
Câu cuối cùng, dường như cậu phải kiềm chế để không bật ra tiếng nghẹn ngào.
Dáng vẻ đáng thương của cậu làm lòng anh thắt lại, anh lại ôm cậu vào lòng, vừa hôn lên tóc cậu, vừa nói dịu dàng: “Không đâu, về sau sẽ không như vậy nữa…”
Cậu yếu ớt đứng nguyên tại chỗ, mặc cho anh ôm.
Anh cảm thấy thân hình cứng nhắc của cậu dần dần trở nên mềm mại hơn, lúc này mới cầm lấy tay cậu vòng qua eo của anh.
Cậu không đẩy anh ra mà ngước đôi mắt đã nhuộm đỏ lên, vụng về ôm chặt anh.
Anh hôn lên hàng mi đẫm nước mắt của cậu, dịu dàng nói tiếp: “Anh có lời muốn nói với em.”
Cậu vùi vào ngực anh: “Em cũng có lời muốn nói với anh, em nói trước.”
Anh ôm lấy cậu: “Được”
Cậu đấu tranh trong lòng một hồi lâu, mãi mới có dũng khí để nói ra: “Anh có biết không, hai năm nay em thật sự rất khổ cực…” – Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt, giọng cậu nghẹn ngào “Em cố gắng hết sức để không có bất kỳ liên quan nào với anh nữa, nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trong cuộc sống của em… Bị anh dẫn tới tận Los Angeles, em đã nghĩ rằng không thể ở bên anh thêm một khắc nào nữa, vì mỗi lần nhìn thấy anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh, em sẽ nhớ về khoảng thời gian trước kia, chúng ta đã từng tốt đẹp như thế, tất cả thật ra đều là sự ngu ngốc của tuổi trẻ…Nhìn thấy anh mỗi phút mỗi giây, lòng em rất đau, em không thể nào hiểu được, tại sao trên đời này lại có người tàn nhẫn như vậy…”
Nhìn hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt cậu, anh đưa ngón tay cái lên lau nhẹ, giọng nói trầm lắng: “Xin lỗi…”
Cậu cố nén sự chua xót, nhưng chỉ càng thêm đau khổ thốt ra: “Anh nói không sai, em đến gần anh không phải vì em vẫn còn muốn ở bên với anh, mà bởi vì em muốn biết rõ một chuyện…”
Cậu nói thẳng làm cho anh hơi bất ngờ, nhưng đây cũng chính là thứ mà hôm nay anh muốn nói rõ ràng với cậu, vì vậy anh nói chân thành: “Em nói đi.”
Cậu nói thẳng: “Có liên quan đến cái chết của mẹ em.”
Anh dường như đã đoán trước được: “Anh biết.”
Cậu kinh ngạc: “Anh biết?”
Anh chưa từng có thói quen giải thích, thế nhưng lúc này lại chậm rãi thốt ra: “Anh đã hỏi chị Dư, biết chuyện em đến Vương thị tìm chị ấy.”
Cậu gật đầu: “Phải, em đến tìm chị Dư… Em muốn biết rõ những ân oán đời trước.”
Anh nói hờ hững: “Chuyện đời trước anh không mấy để ý, anh cũng không muốn những ân oán đời trước tạo ra khoảng cách giữa hai chúng ta.”
Trên thực tế, nửa năm trước cũng mới biết được Dịch Dương Đinh Mặc có quan hệ ba con với Vương Nguyên, chuyện này còn chính do chị Dư âm thầm điều tra người đứng đằng sau tranh quyền nuôi dưỡng giúp Vương Nguyên.
Lúc đầu Vương Tuấn Khải cũng không đề phòng Dịch Dương Đinh Mặc, dù sao thì khoảng thời gian Dịch Dương Thiên Tỉ sống chung với Vương Nguyên cũng coi là hòa bình, mà lúc ấy Vương Tuấn Khải cũng không muốn tiếp tục quấy rầy cuộc sống của Vương Nguyên nữa. Nào ngờ, Dịch Dương Đinh Mặc lại chộp thời cơ khi anh mất cảnh giác lợi dụng Vương Nguyên để uy hiếp anh, nên anh mới biết sự hận thù trong lòng ông ta còn lớn hơn tình cảm ba con với Vương Nguyên, nên Vương Tuấn Khải mới đưa Vương Nguyên tới Los Angeles.
Nhưng Vương Tuấn Khải chưa bao giờ có ý nghĩ để ân oán đời trước ảnh hưởng đến thế hệ này.
Cảm xúc của cậu trở nên kích động: “Nhưng anh không thể không để ý tới chuyện đời trước được, bởi vì bảy năm trước em đã tận mắt chứng kiến mẹ em gặp tai nạn…”
Đôi mắt đen của anh chợt tối sầm lại: “Em thật sự tận mắt nhìn thấy?”. Đoán rằng khi điều tra về chuyện tử vong của mẹ, cậu có thể đã biết về sự thật của sự việc, nếu không cậu sẽ không tìm đến anh, nên hôm qua anh đã bảo chị Dư cố ý để tấm hình kia để tiết lộ cho cậu, bởi vì tấm hình chính là mấu chốt của vụ tai nạn xe cộ ngày đó.
Anh muốn thăm dò xem cậu đã biết được bao nhiêu, đồng thời cũng muốn tìm hiểu nếu như cậu biết sự thật này thì về sau cậu sẽ làm gì.
Cậu gật đầu: “Ừ, trong vụ tai nạn ấy em có mặt ở hiện trường…”
Cậu như đắm chìm trong kí ức ngày hôm đó, sắp xếp hoàn chỉnh những gì mình nhìn thấy bảy năm trước kể lại cho Vương Tuấn Khải nghe.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ yên lặng nghe.
Cậu nhìn anh thật lâu, nghiêm túc hỏi: “Vì vậy, Tuấn Khải, em muốn hỏi anh, rốt cuộc hôm đó, người ngồi trong chiếc xe màu bạc ấy có phải anh không?”
Anh không hề giấu giếm, thốt ra: “Phải.”
Cậu như bị chấn động mạnh, giật lùi về phía sau một bước.
Anh bình tĩnh nói với cậu: “Anh không muốn phủ nhận rằng anh không liên quan đến cái chết của mẹ em năm đó, nhưng cái chết của mẹ em thật sự là ngoài ý muốn.”
Cậu không ngừng lắc đầu, rung giọng nói: “Không phải ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải…”
Anh giữ lấy thân hình đang không ngừng lùi lại đằng sau của cậu, nhìn sâu vào đáy mắt cậu, thành khẩn hỏi: “Em có tin anh không?”
Cậu đứng yên nhìn anh: “Anh bảo tôi làm sao để tin tưởng đây…”
Giọng anh trầm xuống: “Rất xin lỗi, bởi vì dính dáng đến một số người, anh không thể kể hết chuyện năm đó cho em biết, nếu như em không thể tin lời anh nói, anh cũng không muốn giải thích nhiều với em.”
Cậu dựa lưng vào mặt tường lạnh như băng ở phía sau, sững sờ nhìn anh.
Anh cúi đầu hôn lên trán cậu, khẽ nói: “Thử tin tưởng anh một lần, có được không?”
Cậu chán nản rũ mi mắt: “Tôi có thể tin tưởng anh được điều gì…”
Anh nhìn thật sâu vào hàng nước mắt của cậu, nói dịu dàng: “Tin vào trái tim của anh, là thật sự muốn cùng em đi tiếp con đường này…”
Cậu sững sờ nhìn anh, chưa bao giờ cậu nghĩ người như anh lại có thể thốt ra những lời tình cảm như vậy.
Một hồi lâu sau, cậu vẫn không thể tin được, nghi ngờ hỏi anh: “Những gì anh nói đều là sự thật?”
Anh gật đầu: “Kết hôn với em, là chuyện khiến anh hài lòng nhất trong cuộc đời mình.”
Ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, cậu hỏi lại một lần nữa: “Anh thật sự yêu em?”
Vẫn nhìn chằm chằm như xoáy sâu vào trong ánh mắt của cậu: “Phải, anh yêu em, Vương Nguyên” (Em cũng yêu anh, Tuấn Khải ♡)
Cậu đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Anh vươn một tay ôm cậu vào trong ngực: “Đừng khóc… Anh xin lỗi, lâu như vậy mới nói với em câu này.”
Cậu dựa vào bờ ngực rắn chắc của anh, nước mắt thi nhau chảy xuống như hạt đậu.
Anh ôm chặt cậu, khẩn cầu hỏi: “Em đã từng nói em yêu anh, vậy anh hỏi em… Hiện tại còn hay không?”
Cậu vòng tay ôm anh, chua xót nói: “Em yêu anh, Vương Tuấn Khải…” (cảm động quá)
---
Tình cảm của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đã nóng dần lên, đây sự thật mà tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Vào một buổi sáng, Vương Nguyên đưa tay đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ở bên cạnh: “Này, anh mau dậy đi…Phải tới công ty đấy, nếu không thì chút nữa chị Dư sẽ lại gọi điện giục anh nữa…”
Vương Tuấn Khải trở mình áp Vương Nguyên xuống dưới thân, ánh mắt say mê nhìn Vương Nguyên, khàn khàn nói: “Hay hôm nay ở nhà với em?”
Vương Nguyên nhoài đầu ra, từ chối tiếp xúc với hơi thở nóng rực của ai đó, nhắc nhở: “Này, hôm qua chị Dư có nói hôm nay anh phải đi gặp một khách hàng quan trọng mà…”
Vương Nguyên lật người nằm trở lại, chán nản nhìn trần nhà.
Vương Nguyên thấy vẻ mặt có vẻ không vui của Vương Tuấn Khải cậu liền vươn tay vòng qua ngực anh: “Đừng như vậy, gặp khách hàng xong rồi về, em sẽ ở nhà chờ anh…”
Vương Tuấn Khải chuyển ánh mắt nhìn sang cậu: “Nhưng anh phải xã giao đến tận tối…”
Vương Nguyên cố làm ra vẻ tức giận, nhíu mày: “Anh trở nên lười như vậy từ khi nào thế?”
Anh vùi đầu vào cổ cậu, hít lấy mùi hương thuộc về cậu: “Sau khi kết hôn với em…”
Cậu bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho nhột, cố gắng đẩy đầu anh ra: “Này, anh thật sự phải đến công ty....”
Ngừng một giây, anh lại đè cậu xuống dưới, khóe miệng ẩn chứa nụ cười giảo hoạt nói: “Anh đương nhiên sẽ đi, nhưng vẫn còn chút thời gian ‘vận động’ …”
“Vận động?” Cậu nghi hoặc hỏi, một giây sau kêu lên “Á……”
Tự tưởng tượng đi anh em :v
......
Vương Tuấn Khải tới Vương thị với tinh thần vô cùng sảng khoái.
Robert đã chờ ở phòng làm việc, nhìn thấy Vương Tuấn Khải xuất hiện, Robert lập tức đứng bật dậy khỏi ghế salon, híp mắt quan sát Vương Tuấn Khải: “Cảnh xuân nhộn nhạo, xem ra buổi sáng đã có một cuộc ***.”
Vương Tuấn Khải ngồi vào bàn làm việc, coi Robert như không tồn tại.
Robert tức giận nhảy ra trước mặt Vương Tuấn Khải, khẽ nói: “Tổng giám đốc này, cậu đúng là ‘qua cầu rút ván’, ôm được mĩ nhân về cũng là do tôi bày cách đó.”
Vương Tuấn Khải nhíu mày liếc nhìn người bạn tốt: “Cậu muốn yêu cầu thưởng gì?”
Robert thầm thì: “Mình nghe nói Vương Thanh biết mình đến Los Angeles, cậu chỉ cần giúp mình giữ bí mật chuyện này là tốt rồi, xin cậu đấy…”
Lông mày Vương Tuấn Khải càng nhíu chặt: “Cậu tự nhận là tình thánh mà cũng có lúc sợ à?”
Robert bất đắc dĩ nói: “Cậu cũng biết chuyện quá khứ của mình và Vương Thanh, mình chỉ không muốn quấy rầy đến cô ấy nữa…”
----
Trong khu vườn của biệt thư, Vương Nguyên đang ngồi trên băng ghế dài làm bằng gỗ.
Người giúp việc đang chơi đùa với Bảo Nhi ngây thơ trên thảm cỏ, Vương Nguyên mỉm cười nhìn sự vui vẻ của Bảo Nhi.
Đúng vậy, sóng yên sóng lặng đã trôi qua một tuần, cậu và Vương Tuấn Khải càng lúc càng phát triển khiến cho nhiều người phải thầm ngưỡng mộ.
Bỗng dưng, chị Dư đi vào vườn.
Từ xa chị Dư đã thân thiện gọi Vương Nguyên: “Phu nhân.”
Vương Nguyên mỉm cười: “Chị Dư.”
Chị Dư cũng kính hỏi: “Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu không?”
“Dĩ nhiên.”
Chị Dư liền ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên.
Cậu hỏi chị Dư: “Tâm trạng của chị rất tốt, có chuyện gì vui sao?”
Chị Dư cười nói: “Nhìn thấy cậu và tổng giám đốc hạnh phúc, tôi đương nhiên vui vẻ… Cậu không biết, trước đây tôi thật sự lo cậu và tổng giám đốc trở ngại vì chuyện của mẹ cậu, may là cậu tin tưởng tổng giám đốc…”
Vương Nguyên vẫn cười thản nhiên, cũng không nói gì.
Chị Dư xúc động nói: “Nói cho cậu biết một tin vui, ba ngày nữa tổng giám đốc sẽ lên ti vi tuyên bố tin kết hôn, tổng giám đốc định tổ chức hôn lễ long trọng với cậu vào cuối tuần.”
Vương Nguyên hưng phấn thốt lên: “Thật sao?”
Chị Dư gật đầu, sau đó làm như ăn trộm hạ giọng nói nhỏ: “Có thể tối nay tổng giám đốc sẽ nói chuyện này với cậu, cậu nhất định phải tỏ vẻ rất vui mừng, nếu không tổng giám đốc sẽ biết là tôi nói cho cậu biết chuyện này…”
Vương Nguyên trợn tròn mắt: “Chẳng nhẽ anh ấy muốn gây ngạc nhiên cho tôi?
Chị Dư gật đầu: “Đương nhiên, hơn nữa cậu còn có thể nhận thêm một tin vui nữa nha, cái này tôi không nói đâu, cậu chờ đến tối tổng giám đốc nói với cậu nhé!”
“Ừ.”
~ ~ ~ ~ ~
Chị Dư đi rồi, Vương Nguyên vẫn mỉm cười nhìn về phía trước, dần dần, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt.
Cậu bình tĩnh lau giọt nước mắt vừa trượt khỏi hốc măt, cố gắng để cho nụ cười trên mặt thật tự nhiên.
Bảo Nhi chạy tới trước mặt Vương Nguyên, ngọt ngào gọi: “Baba…”
Vương Nguyên vươn tay ôm lấy Bảo Nhi, khẽ trách: “Nhìn con lại chơi đầu đầy mồ hôi này…”
Người giúp việc đứng một bên nói: “Phu nhân, tôi đưa tiểu thư về thay quần áo…”
Vương Nguyên gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Khu vườn lại trở về trạng thái yên tĩnh, nụ cười trên khuôn mặt Vương Nguyên dần dần biến mất, khuôn mặt trở nên tái nhợt như không có một chút sức sống nào.
Vương Nguyên tựa như không còn sức lực cầm điện thoại lên gọi vào một số.
Điện thoại vang lên giọng nói mà Vương Nguyên mong đợi muốn nghe: “Vương Nguyên!”
Vương Nguyên nói chậm rãi: “Thiên Tỉ, hai ngày nữa em muốn rời khỏi đây… Anh có thể sắp xếp giúp em không?” Đây đã là lần thứ tư trong tuần cậu gọi cho Thiên Tỉ.
Dịch Dương Thiên Tỉ mơ hồ lo lắng: “Có thể, nhưng mà… Em chắc rằng không bị Vương Tuấn Khải phát hiện chứ?”
Vương Nguyên bình tĩnh nói: “Không đâu, người đó tin tưởng em rồi.”
Dịch Dương Thiên Tỉ nghe thấy giọng nói của Vương Nguyên có vẻ không bình thường, quan tâm nói: “Giọng của em có vẻ không ổn lắm, em khỏe không?”
“Em không sao….”
Không nhìn thấy Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có thể tạm thời giảm bớt lo lắng: “Được rồi, cứ làm theo kế hoạch chúng ta bàn bạc từ trước, hai ngày sau anh sẽ đợi em ở đó.”
“Cảm ơn anh, Thiên Tỉ…”
Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn nói bằng giọng ấm áp như mọi ngày: “Đừng khách sáo với anh như thế, anh nói rồi, khi nào em cần anh, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em.”
Vương Nguyên dường như vừa nhớ ra chuyện gì: “Đúng rồi…”
Dịch Dương Thiên Tỉ đoán được chuyện Vương Nguyên định nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ xử lí như thể mấy lần trước, cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ không bị nghe lén.”
“Vậy được rồi.”
......
Cúp máy, Vương Nguyên đau khổ ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
Hai ngày sau, dưới sự giúp đỡ của Dịch Dương Thiên Tỉ cậu sẽ rời khỏi Los Angeles…
Cậu sẽ dẫn Bảo Nhi đi đến một nơi không có người quen biết hai ba con cậu, cậu sẽ bắt đầu một cuộc đời mới, dĩ nhiên, ba chữ “Vương Tuấn Khải” kia sẽ biến khỏi cuộc đời cậu.
END CHƯƠNG 118
Chắc có chuyện vui rồi :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip