Chương 126: Anh có phụ nữ khác, cậu vẫn độc thân

Chúng ta đều không sai

Chẳng qua là không thích hợp

Tình yêu à,

Lúc ấy em không hiểu được

Lựa chọn là của em

Không phải do anh

Em phải tự gánh vác tương lai của mình.

Vòng ôm anh dành cho em ngày hôm qua

Em đã từng không biết làm thế nào cho phải

Nếu chúng ta gặp lại em sẽ mỉm cười

Cám ơn anh, cám ơn anh

Em đã được nếm trải tình yêu tuyệt diệu.

......

Sau này Vương Nguyên mới biết, ngày đó Vương Tuấn Khải phải tới thành phố Y thảo luận một hạng mục rất quan trọng. Nghe nói hạng mục kiến trúc này vốn chuẩn bị xây dựng ở Los Angeles, nhưng thương nghiệp lớn anh hợp tác lại quyết định xây dựng ở thành phố Y.

Hơn một năm sau đó, Vương Tuấn Khải vẫn làm việc ở thành phố Y, nhưng Vương Nguyên đã đến một nơi cách thành phố Y rất rất xa.

Một năm trước trước khi rời khỏi, Vương Nguyên thỉnh thoảng còn suy tư một chuyện......

Vào ngày cậu tới sân bay, hai bên gặp nhau. Nếu như cậu lại gọi anh như lúc vừa mới ra tù, anh sẽ xuống xe nổi giận với cậu, hay là sẽ xảy ra điều gì khác, chỉ cần họ dính dáng thêm một phút nữa, kết cục của họ có thể thay đổi không? Anh không bao giờ biết lúc đó xảy ra một chuyện rất lớn mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại......

Hai năm sau cậu cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa. Bởi vì phát hiện ra mình đã hai mươi bảy tuổi, đã qua cái tuổi chờ mong và ảo tưởng, cậu bình thường, bây giờ thật sự rất tốt.

......

Khi Lưu Nhất Lân gọi điện thoại cho Vương Nguyên, cậu đang chọn quần áo trong một shop hàng hiệu không tính là rẻ. Mùa hè đến rồi, Vương Nguyên muốn ăn mặc nhẹ nhàng một chút.

Vương Nguyên vừa liếc nhìn quần áo trong tiệm, vừa lấy kẹp điện thoại giữa bả vai và tai, cung kính nói, "Dạ, tổng giám đốc Lưu, tôi biết rồi, tôi sẽ giới thiệu khách sạn của chúng ta cho Giản tiểu thư...... Yên tâm, cô ấy nhất định sẽ rất hài lòng với khách sạn chúng ta, bữa tiệc tối tôi bảo đảm cô ấy sẽ tham dự."

Sau khi cúp máy, cậu cầm bộ âu phục trang nhã vừa lựa chọn trước gương ướm lên người,sau đó mỉm cười nói với nhân viên cửa hàng, "Tôi mua cái này!"

Nhân viên cửa hàng là người Maldives* bản xứ, không hiểu tiếng Anh của Vương Nguyên.

Nhưng sau khi Vương Nguyên khoa tay múa chân, nhân viên cửa hàng rất vui vẻ tính tiền cho cậu trai phương Đông xinh đẹp.

*đảo Maldives ở ấn độ dương.

Xách túi đồ ra khỏi tiệm quần áo, Vương Nguyên nhàn nhã giẫm lên cát dưới chân, khóe miệng khẽ cười.

Maldives là thủ đô của đảo Male, trời xanh nước biếc, ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ trung bình năm duy trì hai mươi tám độ. Lưu Nhất Lân đúng là biết cách chọn địa điểm, cậu thật sự càng ngày càng thích nơi đây.

Trở lại khách sạn, nhân viên phục vụ khách sạn hòa nhã nói, "Vươngg thiếu gia, cậu đã trở lại."

Vương Nguyên gật đầu, "Vâng, hôm nay vốn muốn nghỉ ngơi một ngày, nhưng tiểu thư Giản Nhược tới......Tổng giám đốc Lưu nói Giản Nhược là người Trung Quốc, lại còn nổi tiếng, nên anh ấy muốn tôi tiếp đón cô ấy."

Nhân viên phục vụ cười nói, "Vươngg thiếu gia, tiểu thư Giản Nhược đã nghỉ tại khách sạn chúng ta từ đêm qua rồi."

Vương Nguyên gật đầu, "Tốt, ngay bây giờ tôi sẽ đi chào hỏi cô ấy."

Cất những thứ cậu vừa mua được ngày hôm nay vào phòng, Vương Nguyên thay đồng phục làm việc, tiếp theo đi vào phòng tiếp đón khách quý.

Cốc --

Người ở bên trong nghe tiếng gõ mở cửa phòng ra..

Vương Nguyên mỉm cười, chủ động đưa tay, "Giản tiểu thư, xin chào, tôi tên là Vương Nguyên. Trong lúc cô tới đảo Male, cô có thể coi tôi là hướng dẫn viên du lịch, cũng có thể coi tôi như là bạn bè."

Giản Nhược có làn da bánh mật khỏe mạnh, tóc ngắn xinh đẹp,vẻ mặt thoạt nhìn rất phấn khởi."Robert đã nói với tôi cậu là nhân viên ưu tú nhất, chuyến du lịch của tôi nhất định sẽ rất thú vị."

Vương Nguyên cũng không khiêm nhường, tranh thủ bắt lấy thời cơ, "Giản tiểu thư, nếu không thì chiều nay tôi sẽ dẫn cô ra ngoài đi dạo, ở đảo Male, không chỉ có trời xanh mà còn có người dân chất phác, cô sẽ muốn ở lại đây lâu hơn mấy ngày."

Giản Nhược đã đến rất nhiều quốc gia, gặp rất nhiều hướng dẫn viên du lịch, nhưng Vương Nguyên đúng là người xinh đẹp nhất Giản Nhược từng gặp. Hơn nữa, Giản Nhược càng nhìn Vương Nguyên càng cảm thấy thân quen.

Giản Nhược nói, "Được, tôi vào thay quần áo, cậu chờ tôi một chút."

Vương Nguyên khẽ gật đầu, ngay sau đó ra khỏi phòng.

Đi tới hành lang, dựa vào lan can, cậu thoải mái hưởng thụ nhiệt độ dễ chịu và gió nhẹ mang theo vị mặn của nước biển.

Bỗng dưng, Vương Nguyên liếc thấy một cô gái phương Đông xinh đẹp yểu điệu ở bên trái.
Dưới chiếc mũ rộng vành là khuôn mặt tuyệt thế khiến người ta phải nín thở, váy trắng không hề lộ rõ vóc dáng nhưng vẫn lộ ra đường cong, điện thoại màu xanh mảnh nhỏ đang đặt bên vành tai......

Mới chỉ nghiêng mặt sang bên nhìn cô gái, Vương Nguyên cũng đã nhận ra thân phận của cô ấy. Cậu run người, sau đó bình tĩnh thu hồi ánh mắt.Ngôi sao quốc tế tới đảo Male nghỉ phép rất nhiều, nhưng cậu hiếm khi liếc mắt đã nhận ra, sở dĩ lúc này có thể nhận ra nữ thần này bởi vì gần đây tin tức có liên quan đến người đẹp này quá nhiều.

Người đẹp cười hiện lên lúm đồng tiền, giọng nói mềm mại tựa như bánh Tiramisu, "Dạ, em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh tới đón em...... Anh thị sát công ty quan trọng mà...... Nhé......"

*Một món bánh tráng miệng nổi tiếng của Ý.

Bên tai vang lên cuộc đối thoại ngọt ngào với bạn trai của cô gái bên, Vương Nguyên hơi hoảng hồn, lúc này Giản Nhược đã thay quần áo xong, gọi cậu, "Vươngg thiếu gia chúng ta đi thôi!"

Vương Nguyên nở nụ cười chuyên nghiệp, "Vâng."

-

Giản Nhược quả nhiên là một nhà báo du lịch đích thực, mỗi khi nhìn thấy một sự vật làm cô cảm thấy mới lạ, Giản Nhược sẽ lấy chiếc máy ảnh DV chuyên nghiệp bội số lớn ra chụp.
Biết rõ chuyên ngành của Giản Nhược, Vương Nguyên hướng dẫn du lịch cho Giản Nhược tận tình hơn.

Gần tới hoàng hôn, Giản Nhược chợt thả chiếc DV trong tay ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, sau đó có vẻ kinh ngạc, "WOW, tôi nhận ra cậu rồi, cậu là Vương Nguyên,chính là Vương Nguyên đã từng kiện Vương Tuấn Khải tổng giám đốc tập đoàn Vương thị, cậu là vợ trước của Vương Tuấn Khải phải không?"

Ở đây hai năm, thỉnh thoảng Vương Nguyên có bị du khách hỏi vấn đề này, nhưng cậu đều trả lời hời hợt như lúc này, "À, cũng đã là chuyện quá khứ rồi."

Giản Nhược quan sát Vương Nguyên kỹ càng, không hiểu cau mày, "Rất nhiều người nói cậu rất xấu, hôm nay tôi đi với cậu ba giờ, tôi cảm thấy cậu là một người rất dịu dàng,sao lại không giống báo mấy năm trước miêu tả một chút nào? Nhiều chuyện hỏi một bây, bây giờ cậu còn liên lạc với Vương Tuấn Khải không? Vương Tuấn Khải đã có bạn gái rồi, cậu biết không?"

Giọng nói Kiều Sở Ngạn vang lên đúng lúc, "Giản Nhược --"

Cuộc đối thoại của Giản Nhược và Vương Nguyên chợt bị cắt đứt, cách đó không xa, Lưu Nhất Lân mặc bộ vest cắt may vừa vặn, đẹp trai mà nhàn nhã đi về phía họ.

Giản Nhược đã quên vấn đề vừa rồi, lập tức vẫy tay, "Robert!"
Lưu Nhất Lân đi tới trước mặt hai cô gái, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt bình tĩnh như thường của Vương Nguyên, sau đó nói dịu dàng với Giản Nhược, "Giản mỹ nữ, tôi là ông chủ khách sạn Yarit, tôi có nghĩa vụ đích thân đến làm hướng dẫn viên du lịch cho vị nhà báo du lịch nổi tiếng ở Trung Quốc là cô, người có thể sẽ mang đến cho khách sạn của chúng tôi lợi ích vô hạn trong tương lai. Nên thời gian tiếp theo tôi sẽ dẫn cô đi ngắm cảnh khắp đảo, thế nào?"

Giản Nhược gật đầu như băm tỏi, "Đương nhiên được......"

Ngay sau đó Lưu Nhất Lân ga lăng ra hiệu xin mời, Giản Nhược thõa mãn nhấc biết.

Thấy Giản Nhược và Lưu Nhất Lân rời khỏi, Vương Nguyên không khỏi lắc đầu cười. Cậu phải thừa nhận, sở dĩ khách sạn Yarit hấp dẫn tất cả du khách nữ, một phần lớn nguyên nhân đều do khách sạn này có một ông chủ vô cùng đẹp trai hấp dẫn. Dĩ nhiên, ông chủ của cậu cũng bằng lòng dạo quanh đám người đẹp vui đến quên cả trời đất .

Vương Nguyên xoay người chuẩn bị trở về khách sạn, lúc này mới phát hiện ra mặt trời đã ngả về tây.

Nhìn mặt biển gợn sóng lăn tăn, cậu cởi giày ra, nhàn nhã tự nhiên ngồi ở bãi biển, chân không chạm xuống nước, lười biếng hưởng thụ cảnh đẹp lúc này.

Điện thoại di động chợt vang lên, cậu lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn số điện thoại, mỉm cười nhấn nút trả lời, "Thiên Tỉ!"

Giọng nói Thiên Tỉ dịu dàng, "Hôm nay có bận không?"

Vương Nguyên nhìn về phía mặt trời màu đỏ đang hạ dần về phía chân trời ở đằng xa, nhàn nhã nói, "Không bận, mỗi ngày chỉ tiếp đãi một vị vị khách du lịch ngắm cảnh, nhưng ông chủ thường làm việc của em, nên em có rất nhiều thời gian để lười biếng."

Thiên Tỉ cười khẽ, "Anh rất tò mò ông chủ em là ai, lại dám thuê nhân viên lười biếng như vậy."

Vương Nguyên cười vui vẻ, "Làm ơn, ông chủ em so còn lười biếng hơn em...... Thậm chí em nghi ngờ mục đích anh ta mở khách sạn này nhất định là để dễ dàng sinh hoạt cá nhân."

Thiên Tỉ nhếch mày, "Vậy em..... Ở bên cạnh anh ta có an toàn không?"

Vương Nguyên đang muốn trả lời Thiên Tỉ, ánh mắt chợt liếc thấy Lưu Nhất Lân đi về phía cậu, cậu vội vã nói, "Ặc, em không thể nói xấu anh ta nữa, anh ta tới rồi......"

Vương Nguyên vội vã cúp máy, sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà nhìn mặt biển đã xuất hiến những đốm đèn nhỏ.

Lưu Nhất Lân mặc quần áo thoải mái đi tới bên cạnh Vương Nguyên, gương mặt quyến rũ không có vẻ bất cần đời lúc trước, đôi mắt xanh nhìn gò má xinh đẹp của cậu, chợt thốt lên, "Vương Nguyên, xin lỗi!"

Bỗng nghe thấy Lưu Nhất Lân nói ba chữ này, Vương Nguyên vội vàng đứng lên, sững sờ nói, "Ặc, tổng giám đốc Lưu, anh không sao chứ?"

Lưu Nhất Lân thử thăm dò hỏi, "Vừa rồi ở khách sạn, cậu thấy Nhất Thuần rồi hả?"

Vương Nguyên thật thà gật đầu, "Ừ, cô ấy còn xinh đẹp hơn những hình ảnh trên báo."

Ánh mắt Lưu Nhất Lân chuyển tối, giọng nói hơi áy náy, "Vương Nguyên, xin lỗi, tôi không ngờ rằng Nhất Thuần lại đột nhiên tới đây chơi, tôi mới nhận được điện thoại của Tuấn Khải......"

Vương Nguyên khẽ nhíu mày, "Tại sao anh muốn giải thích với tôi nhiều như vậy?"

Lông mày Lưu Nhất Lân càng nhíu chặt thêm, "Ặc, Nhất Thuần tới đây chơi cậu không để ý sao?"

Vương Nguyên nhún vai cười nói, "Tổng giám đốc Lưu, anh là ông chủ khách sạn Yarit, anh tiếp đón bạn bè của anh, tôi để ý thế nào chứ?"

"Nhưng......"

Vương Nguyên chợt nhớ tới dáng vẻ vội vàng của Lưu Nhất Lân khi đưa Giản Nhược đi lúc nãy, chợt tỉnh ngộ, "Thì ra lúc nãy anh đưa Giản Nhược đi vì không muốn tôi đưa Giản Nhược về khách sạn à?" Cậu vẫn còn nghi ngờ, ông chủ luôn thích phụ nữ diêm dúa lẳng lơ hấp dẫn, sao lại đột nhiên đổi khẩu vị vậy?!

Lưu Nhất Lân gật đầu chân thành, "Tôi không muốn cậu về khách sạn gặp phải Nhất Thuần." Ai biết đã gặp nhau rồi.

Vương Nguyên im lặng rũ cặp mi dài xuống, "Ông chủ, anh nói như vậy lại làm tôi lúng túng......"

Lưu Nhất Lân nói chạm rãi, "Tôi chỉ không muốn cậu buồn."

Vương Nguyên xách giày, nhấc bước đi, "Nếu tôi buồn, ba năm trước đã buồn rồi......"

Lưu Nhất Lân lặng lẽ đi theo sau Vương Nguyên, nói bằng giọng bất đắc dĩ, "Vương Nguyên, tôi không quan tâm cậu nghĩ gì, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, cậu và Tuấn Khải không còn khả năng nữa...... Tuấn Khải chủ động theo đuổi Nhất Thuần, tôi chưa từng thấy Tuấn Khải quan tâm tới cô gái nào như vậy, thậm chí còn hơn cả cậu......" Biết được mình lỡ lời, Lưu Nhất Lân vội vàng nói lại, "Tôi nói lời này cậu đừng để trong lòng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu từ vị trí người ngoài. Nói thật, năm đó tôi rất coi trọng cậu và Tuấn Khải, nhưng không ngờ rằng hôm nay cậu và Tuấn Khải lại đến nước này......" Không chỉ Vương Tuấn Khải không hiểu được Vương Nguyên, ngay cả Robert luôn tự xưng là tình thánh cũng không hiểu được.

Vương Nguyên xoay người lại, nghiêm nghị nói, "Ông chủ, tôi biết hai năm trước anh chịu thuê tôi nghĩa là anh còn coi tôi như bạn bè......Nhưng bây giờ tôi lấy thân phận bạn bè nói cho anh biết, Robert, đời này tôi đã làm một chuyện hối hận nhất chính là yêu Vương Tuấn Khải. Tôi thề, tôi không hề nói dối."

Robert mới thật sự như thể thở phào nhẹ nhõm, "Nếu đã vậy, tôi cũng không cần cho cậu nghỉ mấy ngày nữa.... Hai ngày này Tuấn Khải sẽ nghỉ phép đến đây với Nhất Thuần, tôi đương nhiên phải hầu hạ họ, chuyện khách sạn tạm thời giao cho cậu xử lý."

Vương Nguyên ra hiệu OK với Robert.

Robert bị động tác ngây thơ của Vương Nguyên chọc cười.

-

ở khách sạn Yarit, Vương Nguyên có một phòng riêng. Bởi vì căn phòng nhỏ hẹp, ban đầu Robert định dùng để làm phòng để đồ lặt vặt, nhưng Vương Nguyên lại thuyết phục Robert cho cậu dùng căn phòng này, bởi vì cậu thích căn phòng ba mặt toàn biển đó.

Robert dĩ nhiên không phải không muốn cho Vương Nguyên sử dụng căn phòng này, chẳng qua anh không muốn cậu chịu thiệt, hôm nay thấy cậu thoải mái hài lòng ở đây hai năm, Robert cũng không dị nghị nữa.

Sau khi tạm biệt Robert, Vương Nguyên trở lại phòng mình.

Kéo màn cửa sổ ra theo thói quen, để hơi lạnh của gió biển ban đêm thổi vào phòng,như vậy cậu mới thoải mái nằm trên chiếc giường mềm mại nhỏ hẹp, nhắm hai mắt, hưởng thụ gió biển dịu êm.

Suy nghĩ lắng đọng trong chốc lát, sau đó cậu ôm áo ngủ chuẩn bị bước vào phòng tắm bên cạnh, lúc này, cậu vô tình liếc thấy cảnh tượng trên hành lang đối diện cách bờ biển qua cửa sổ đã kéo rèm.

Trên hành lang, Đan Nhất Thần vẫn đứng ở đó gọi điện thoại, ban đêm ánh đèn lờ mờ chiếu lên người cô, làm Đan Nhất Thuần thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp mông lung.

Vương Nguyên thấy cô cũng không tầm thường, đã từng có rất nhiều người khen ngợi cô, nhưng sau khi nhìn thấy Đan Nhất Thuần cậu mới biết, có vài người đẹp đến mức không có từ nào có thể miêu tả.

Vương Nguyen đang định rời mắt đi, cậu chợt nghe thấy Đan Nhất Thuần hoảng sợ kêu lên.

Vương Nguyên chưa hiểu mọi chuyện ra sao đã thấy Đan Nhất Thuần ngả vào lồng ngực của một bóng dáng tuấn dật.

Bởi vì ánh đèn không sáng lắm, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của người đó......

Nhưng dù cho sương mù trên biển và ánh đèn ngăn cách, cậu vẫn có thể nhận ra anh sau khi liếc nhìn -- Vương Tuấn Khải.

Đan Nhất Thuần không ngờ anh lại xuất hiện, sau khi ngả vào ngực anh, vui sướng đến mức ôm chặt lấy anh......

Dù cho là động tác ôm eo Đan Nhất Thuần, hay là động tác hôn trán Đan Nhất Thuần, anh cũng hết sức dịu dàng. Hình ảnh lãng mạn như thế, anh và Đan Nhất Thuần như thể hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện cổ tích......

Cậu thừa nhận, Vương Tuấn Khải cậu biết trong quá khứ hiếm khi dịu dàng như thế, cho dù là hôn, anh cũng bá đạo đến vô lý, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, cậu lại hoảng hồn......

Một giây sau, cậu thấy anh ôm ngang Đan Nhất Thuần lên......

Sau đó đèn trong phòng đối diện tắt ngóm, cậu kéo rèm cửa sổ vào, lông mi rũ xuống lại nâng lên, sau đó nhún vai cười.

......

Hôm sau, Vương Nguyên quả nhiên nhận được điện thoại của Lưu Nhất Lân.

Lưu Nhất Lân dường như có chút khó nói, "Ặc, tối qua Tuấn Khải đến......"

Vương Nguyên như thể đã biết, bình tĩnh nói, "Anh đi tiếp đãi họ đi, tôi sẽ trôm nom khách sạn cho anh."

"Được."

Cúp máy, Vương Nguyên nói với Giản Nhược đứng cạnh, "Giản tiểu thư, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đến một nơi dễ nhìn thấy cá nhiệt đới nhất trên đảo Male."

Giản Nhược có vẻ thất vọng, "A, hôm nay ông chủ cậu không rãnh tiếp đãi tôi à?"

Vương Nguyên mỉm cười nói, "Bạn tốt của tổng giám đốc Lưu tới, tổng giám đốc Lưu phải đi xã giao với họ...... Cô hãy yên tâm, Giản tiểu thư là nhà báo du lịch nổi tiếng thế giới, chỉ cần nhắc tới khách sạn Yarit chúng tôi trong sách mới xuất bản, một khi có lợi nhuận, tổng giám đốc Lưu tất nhiên sẽ rất cảm kích cô, đến lúc đó còn sợ tổng giám đốc Lưu không liên lạc với cô sao?"

Giản Nhược lúng túng cười một tiếng, "Đáng ghét, tôi có nói mình thích tổng giám đốc Lưu đâu......"

Ngay sau đó, Vương Nguyên đưa Giản Nhược đến hải vực nước cạn nơi cá nhiệt đới thích bơi lội.

Nhưng không biết có phải do lúc này đã gần tới giữa trưa hay không, ở hải vực nước cạn luôn tràn ngập cá nhiệt đới lại không thấy một con.

Không nhìn thấy sắc thái rực rỡ của cá nhiệt đới, Giản Nhược cũng có vẻ thất vọng.

E sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Giản Nhược, Vương Nguyên quyết định đưa Giản Nhược tới một hải vực nước cạn khác, hải vực nước cạn này Vương Nguyên rất ít tới, bởi vì cá cảnh nhiệt đới bên đó không nhiều bằng hải vực bên này, nhưng mà lúc này có dù sao vẫn tốt hơn là không có.

Vương Nguyên và Giản Nhược đến hải vực nước cạn bên kia nhanh chóng. Rất đúng dịp, hôm nay cá nhiệt đới trong hải vực lại có thể nhiều hơn thường ngày.

Sau khi Giản Nhược nhìn thấy thì vô cùng hưng phấn, lại còn thích trò chơi truy đuổi cá nhiệt đới, chạy dọc theo bãi biển.

Vương Nguyên có thể hiểu được tâm tình lúc này của Giản Nhược, bởi vì lần đầu tiên cậu nhìn thấy bãi biển nước cạn có cá nhiệt đới này thì cũng hưng phấn như vậy.

Vương Nguyên đột nhiên phát hiện Giản Nhược chạy đâu không thấy, dĩ nhiên cậu biết Giản Nhược kích động đuổi theo cá, nhưng e sợ Giản Nhược xảy ra chuyện nên Vương Nguyên vội vàng chạy về phía Giản Nhược.

Mọi việc trùng hợp hết lần này đến lần khác, Vương Nguyên vừa nhấc chân đã thấy Robert và Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần tới đây.

Thời gian không cho phép Vương Nguyên xoay người rút lui, bởi vì ba người phía trước cũng đồng thời chú ý tới cậu.

Khi Robert thấy Vương Nguyên thì ngẩn người.

Vương Nguyên cảm thấy run sợ một giây, sau đó bình tĩnh đi về phía ba người họ. Cậu hiểu rõ, lúc này cậu xoay người rời khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy có gì đó, dù sao cậu không còn vấn vương, nên không có gì phải cố kỵ.

Nhớ lại lời nói hôm qua của Vương Nguyên, Robert mới trấn định chút, nhưng nội tâm Robert vẫn lo lắng mơ hồ, nói thế nào đi nữa thì tình cảm giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đã tan vỡ, đã ra tòa rồi, gặp lại nhau sẽ thế nào đây?

Vương Tuấn Khải mặc quần áo thoải mái màu trắng,tay đút trong túi quần, gương mặt điển trai càng nổi bất hơn dưới ánh mặt trời, làm người ta khó có thể dời mắt.

Khi Vương Nguyên đi về phía đối diện họ, Robert đã muốn ngừng thở.

E sợ cho trường hợp quá mức lúng túng, Robert lên tiếng trước, "Vương Nguyên, sao lại ở đây một mình?" Anh biết rõ là Vương Nguyên sẽ đưa Giản Nhược tới hải vực, nên dẫn bạn tốt tới đây, ai ngờ......

Vương Nguyên ngước mắt nhìn Robert, "Ông chủ, anh có thấy Giản tiểu thư không? Tôi thấy cô ấy đi về phía này, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy cô ấy đâu."

Vương Tuấn Khải dĩ nhiên chú ý tới Vương Nguyên, ánh mắt tao nhã lạnh nhạt của anh nhìn cậu không hề dao động.

Vương Nguyên chú ý tới ánh mắt của Vương Tuấn Khải, cậu không lên tiếng chào hỏi, chỉ khẽ gật đầu với anh, sau đó dời ánh đi.

Robert nhìn sang trái, "Không phải cô ấy ở đó sao?"

Vương Nguyên nhìn theo ánh mắt của Robert nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Giản Nhược đang đứng trên bờ cát ngắm nhìn đàn cá, Vương Nguyên cười ngượng, "Ặc, vừa rồi nhất định là tôi hoa mắt mới không nhìn thấy, tôi đi trước đây."

Robert gật đầu, may là nơi đây không biến thành bãi chiến trường.

Tin tức trên báo đến giờ vẫn còn nhắc tới Vương Tuấn Khải và Vương Tuấn Khải, nên Đan Nhất Thuần cũng nhận ra thân phận của Vương Nguyên.

Đan Nhất Thuần quay đầu, có phần không chắc lắm hỏi Vương Tuấn Khải, "Tuấn Khải, cậu ấy là?"

Bỏ tay khỏi túi quần, Vương Tuấn Khải ôm lấy vòng eo mảnh mai của Đan Nhất Thuần, nói hời hợt, "Em không cần phải biết."

END CHƯƠNG 126

Ai có nick fb cho mk xin để kb với nha ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: