Chương 129: Một khi thực sự đã lạnh nhạt thì thường không thể như ý

Vương Nguyên cũng không biết Vương Tuấn Khải rời khỏi Male lúc nào, tóm lại sau khi Robert giao cho cậu hai chuyện kia, ban ngày cậu không ở lại quá chín giờ, ban đêm cũng trở về khách sạn rất khuya.

Cho đến khi Dịch Dương Thiên Tỉ ở lại Male một tuần, cậu không có cớ ở lại bên ngoài nữa. Lúc này cậu trở lại khách sạn, mới biết được thì ra là Vương Tuấn Khải đã rời khỏi Male từ lâu rồi.

Vương  Nguyên thật ra vẫn tò mò nguyên nhân Vương Tuấn Khải tới Male lần này, nhưng cậu không suy đoán, cũng không suy nghĩ nữa. Biết anh rời khỏi, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

......

Sáng sớm, Vương Nguyên nhìn thấy tin Vương Tuấn Khải sắp tổ chức họp báo, dường như có chuyện lớn muốn tuyên bố. Khi Vương Nguyên uống cà phê đã đoán được chuyện Vương Tuấn Khải có thể muốn tuyên bố, nhưng Vương Nguyên cũng không phản ứng bất ngờ, cậu chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó tiếp tục nhấp cà phê trong tay.

Dùng bữa sáng xong, Vương Nguyên đang chuẩn bị đứng dậy, tiếng chuông điện thoại di động của cậu lại vang lên.

Liếc mắt nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, Vương Nguyên lập tức nhấn nút trả lời, "Alo?"

Trong điện thoại là giọng nói nhỏ khàn của phụ nữ, "Tiểu Nguyên, cậu nhận ra giọng mình không?"

Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, Vương Nguyên trợn mắt: "Đường Hân?"

Giọng nói của Đường Hân dường như rất khổ sở, "May mà cậu còn nhận ra giọng nói của mình......"

Vương Nguyên chỉ cười nhạt cười một tiếng, "Ừm."

Đường Hân bắt đầu đi vào chủ đề chính, "Khó khăn lắm mình mới biết số di động của cậu, nghe nói cậu sống ở Male rất tốt......"

Vương Nguyên nghi ngờ trong lòng. Làm sao Đường Hân lại biết được số di động của cậu? Cậu nhớ rõ cậu làm số này bằng tên của một người dân bản xứ,nên trừ Thiên Tỉ và Robert, hầu như không ai biết số của cậu.

Đường Hân như thể đoán được nghi ngờ của Vương Nguyên, nói chậm rãi, "Cậu không cần đoán, Dịch Dương Thiên Tỉ nói cho mình biết số điện thoại này."

Vương Nguyên nhất thời cau mày, "Thiên Tỉ?"

Đường Hân trả lời thành thật, "Đúng vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ mắc ơn mình."

Vương Nguyên kinh ngạc. Cậu không bao giờ biết Thiên Tỉ lại có tình bạn với Đường Hân.

Đường Hân nghiêm nghị hỏi, "Không biết cậu còn nhớ chuyện ba năm trước đây Dịch Dương Đinh Mặc dùng thủ đoạn bắt cóc con gái ép Tuấn Khải từ bỏ hạng mục ở Saudi không?"

Vương Nguyên im lặng, một hồi lâu sau trả lời, "Mình nhớ."

Chuyện này làm sao cậu lại quên được? Cậu còn nhớ rõ khi đó cậu đau khổ cầu khẩn Vương Tuấn Khải đi cứu Bảo Nhi, nhưng Vương Tuấn Khải vì bảo vệ Bảo Nhi mà cự tuyệt cậu, cậu thật sự rất khó chịu. Nhưng sau khi biết được nổi khổ tâm của anh, cậu thừa nhận khi đó cậu rất cảm động, dù sao vì điều này anh cũng mất một hạng mục quan trọng...... Vậy mà, kết quả sau cùng lại chứng thực anh cũng không mất hạng mục Saudi đó. Điều này làm cậu có cái nhìn khác với chuyện anh cứu Bảo Nhi. Bởi vì, cậu vẫn tưởng rằng anh thật sự từ bỏ hạng mục Saudi vì Bảo Nhi, nhưng không ngờ rằng thật ra anh không hy sinh gì cả, chuyện cứu Bảo Nhi chẳng qua chỉ là một phần kế hoạch.

Những năm này cậu từng nghĩ, nếu không phải nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra làm cậu không thể nhìn thấu Vương Tuấn Khải, cậu nghĩ năm đó cậu cũng không phải là không thể tin tưởng anh.

Đường Hân nói tiếp, "Thật ra thì hạng mục Saudi đó đã nắm chắc trong tay Tuấn Khải, bởi vì người sở hữu mỏ dầu ở Saudi chính là ba của Robert, dù Dịch Dương Đinh Mặc sử dụng thủ đoạn gì, Tuấn Khải cũng không thể mất hạng mục đó...... Tuấn Khải công bố mất hạng mục đó bởi vì anh ấy muốn dẫn Dịch Dương Đinh Mặc mắc câu. Tuấn Khải đã đặt một cái bẫy trong hạng mục này, chỉ cần ông ta chui vào, e rằng ông ta sẽ gặp tai vạ khó tránh. Nhưng mà, lúc kế hoạch của Tuấn Khải sắp thành công thì mình gọi một cuộc điện thoại cho Dịch Dương Thiên Tỉ, anh ta mới có thể rút lui trước khi ký hợp đồng, cuối cùng bảo toàn Vương Viễn."

Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Nhưng mình nhớ rằng lúc ấy cậu cũng không có ở Los Angeles."

Thật ra thì cậu vẫn còn nghi ngờ trong lòng, sao cậu lại nói những chuyện này với Đường Hân.

Đường Hân trả lời, "Mình đúng là không có ở Los Angeles, nhưng mình và Tuấn Khải ở bên nhau lâu như vậy, mình hiểu rõ qua hệ giữa Tuấn Khải và Robert. Tuấn Khải không thể nào mất hạng mục Saudi, nhưng Tuấn Khải lại cố ý đưa ra tin đồn mất hạng mục, khiến Dịch Dương Đinh Mặc lập tức phái Dịch Dương Thiên Tỉ đi Saudi. Lúc trước mình từng nghe nói về thù hận giữa Dịch Dương Đinh Mặc và nhà họ Vương, cũng đoán được Tuấn Khải đang dẫn Dịch Dương Đinh Mặc mắc câu."

Vương Nguyên kinh ngạc, "Lúc ấy Vương Tuấn Khải đang đối phó với Dịch Dương Đinh Mặc?"

Chuyện này cậu lại hoàn toàn không biết."Còn nữa..., lúc ấy tại sao cậu lại phá hư kế hoạch của Vương Tuấn Khải?" Trong ấn tượng của cậu, Đường Hân vẫn luôn hướng về Vương Tuấn Khải, cô ấy làm sao có thể sẽ níu chân Vương Tuấn Khải được?

Đường Hân nói, "Bởi vì tôi ghen với việc Tuấn Khải bảo vệ cậu, nên tôi nói cho Dịch Dương Thiên Tỉ biết chuyện Tuấn Khải có thể đang vạch kế hoạch giăng bẫy Vương Viễn...... Tôi hiểu rõ nếu như kế hoạch của Tuấn Khải có vấn đề, người đầu tiên Tuấn Khải nghi ngờ chính là cậu, bởi vì lúc ấy tôi đã để cho Dịch Dương Thiên Tỉ tung tin đồn nói là cậu để lộ, dù sao lúc ấy cậu và Tuấn Khải đang ở bên nhau, kế hoạch của Tuấn Khải cho dù có tỉ mỉ tinh vi đi nữa, cũng không thể không bị cậu phát hiện...... Tôi vốn định lợi dụng chuyện này khiến Tuấn Khải hiểu lầm quan hệ của cậu và Tuấn Khải. Nhưng tôi không thể ngờ rằng Tuấn Khải chưa từng nghi ngờ cậu, thậm chí còn giữ cậu ở lại Los Angeles......"

Vương Nguyên khó có thể tin thốt ra, "Cậu nói, cậu từng để Thiên Tỉ tung tin đồn hãm hại tôi?"

Đường Hân trả lời thành thật, "Đúng vậy, bởi vì khi đó mục đích của Dịch Dương Thiên Tỉ giống với tôi. Anh ta không muốn cậu ở bên Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên sững sờ lắc đầu, "Mà tôi không bao giờ biết......"

Đường Hân nói u oán, "Cậu đương nhiên không biết chuyện này. Chúng tôi chỉ muốn tiết lộ cho Tuấn Khải, nhưng tôi và Thiên Tỉ không ngờ rằng Tuấn Khải lại không nghi ngờ cậu......"

Thì ra là đằng sau hạng mục Saudi còn cất giấu chuyện này.

Sau lúc đó cậu lại hoàn toàn không biết cậu đang ở trong cảnh ngộ bị người hãm hại. Bây giờ nhớ lại, khi đó anh còn muốn kết hôn với cậu......Cho nên sau khi họ kết hôn, trong lòng anh không chỉ hiểu rõ cậu đang cố ý tiếp cận anh, anh còn hiểu rõ cậu có thể phá vỡ kế hoạch của anh vì Thiên Tỉ, mà anh lại không hề cân nhắc chuyện này. Những ngày đó, họ chỉ có ấm áp và ngọt ngào......

Đường Hân không thể không thừa nhận nói, "Bây giờ cậu nên hiểu Tuấn Khải rất quan tâm tới cậu."

Lúc này Vương Nguyên đang chìm trong trạng thái sững sờ, bởi vì cậu không ngờ rằng tình cảm anh dành cho cậu...... Hóa ra trong mắt người ngoài lại rõ ràng đến thế.

Nhưng mà đối với cậu mà nói những chuyện này đã là quá khứ, sau khi kiện anh ra tòa, cậu đã không tư cách để hối tiếc nữa rồi.

Vương Nguyên hoàn hồn lại từ cơn hoảng hốt, "Tại sao bây giờ cậu lại muốn nói cho tôi biết chuyện này?"

Đường Hân trả lời thẳng thắn, "Rất đơn giản, tôi hi vọng sau khi cậu hiểu được tình cảm của Tuấn Khải dành cho cậu, cậu có thể chủ động giành lấy Tuấn Khải"

Vương Nguyên trả lời hờ hững, "Đây hình như không phải lời cậu định nói với tôi." So với bất kỳ ai, cậu hiểu rõ tình cảm của Đường Hân dành cho Vương Tuấn Khải sâu nặng tới nhường nào, Đường Hân không thể từ bỏ Vương Tuấn Khải.

Đường Hân thở dài, "Đúng, ba năm trước đây tôi tuyệt đối không nói với cậu lời như vậy, nhưng ba năm sau, tôi đã thay đổi...... Cậu có muốn biết nguyên nhân tại sao ba năm trước tôi lại tự sát không?"

Vương Nguyên nói, "Là cậu biết được sự thật tôi và Vương Tuấn Khải đã kết hôn mà nghĩ quẩn?"

Đường Hân cười thê lương một tiếng, "A, đây không phải là nguyên nhân chính, nguyên nhân chính là chuyện tôi bí mật mưu đồ giật giây Dịch Dương Thiên Tỉ hãm hại cậu. Tuấn Khải đã điều tra được, sau đó Tuấn Khải lệnh cho chị Dư gọi điện thoại nói cho tôi biết, anh ấy sẽ tha thứ cho tôi một lần, bởi vì tôi đã từng cứu mạng anh, sau này khi tôi có yêu cầu gì anh cũng sẽ giúp tôi,nhưng anh không thể ở bên tôi......Sau khi tôi về nước biết cậu và Tuấn Khải tiên triển tốt đẹp hơn, nhưng tôi lại không thể lên án nguyên nhân của cậu, khi tôi tới biệt thự tìm Tuấn Khải mới biết Tuấn Khải đã kết hôn với cậu, hơn nữa anh ấy vẫn cự tuyệt tôi kiên quyết, tôi muốn níu kéo Tuấn Khải mới tự sát, nhưng mà...... Tôi không thể níu kéo Tuấn Khải, khi tôi nằm viện, tôi thậm chí nghe chị Dư nhắc tới Tuấn Khải tổ chức hôn lễ bù cho cậu. Vì cậu, Tuấn Khải thậm chí còn đích thân tới New York thiếu kế cho cậu một chiếc nhẫn kim cương ánh huỳnh quang ở tiệm trang sức......"

Vương Nguyên nhớ rõ khi đó Vương Tuấn Khải có đi New York một chuyến. Bởi vì khi đó cậu nhân lúc Vương Tuấn Khải đi New Yorkmà thăm dò rất nhiều chuyện từ chị Dư...... Cậu vẫn tưởng rằng anh đi công tác chỉ vì công việc, nhưng không ngờ rằng anh tới New York vì chiếc nhẫn kia.

Trái tim dâng lên cơn đau nhè nhẹ, Vương Nguyên cố gắng duy trì giọng nói lạnh nhạt đáp, "Tôi vẫn không hiểu, tại sao cậu muốn hướng tôi nhắc tới nhiều chuyện như vậy?" Đường Hân cũng không biết, cô không muốn nghe nhiều về những chuyện này......

Đường Hân đau lòng thốt ra, "Bởi vì ba năm qua, mặc dù cậu và Tuấn Khải đã chia tay nhưng tôi vẫn không thể trở lại bên Tuấn Khải được nữa...... Anh ấy hoàn toàn không yêu tôi, không, có thể ngay cả thích cũng không, anh ấy đối xử tốt với tôi đều vì hồi bé tôi đã từng ‘cứu mạng’ anh. Thực ra là một người rất xem trọng tình nghĩa, nên năm đó anh mới có thể đoạt lại tất cả những thứ tôi đã mất lại cho tôi...... Ba năm qua, mặc dù tôi đã rời khỏi Tuấn Khải, cũng thấy anh đã có bạn gái mới, nhưng tôi biết rõ anh ấy cũng không hề vui vẻ, người anh ấy quan tâm thực sự là cậu, nếu không khi cậu tiếp cận anh ấy với mục đích bất chính, anh ấy sẽ không cho cậu chút cơ hội nào, anh ấy chỉ mong có thể đi tới cuối cùng với......Thế nên hôm nay tôi cũng không còn cơ hội ở bên anh ấy nữa, tôi chỉ hi vọng người tôi yêu có thể có được hạnh phúc thật sự. Tôi tin Đan Nhất Thuần tuyệt đối không phải là người Tuấn Khải quan tâm thực sự."

Vương Nguyên hiểu rõ lời nói của Đường Hân đều xuất phát từ đáy lòng. Bởi vì, hôm nay bên cạnh Vương Tuấn Khải đã có Đan Nhất Thuần, coi như Đường Hân còn muốn trở lại bên Vương Tuấn Khải, người Đường Hân nên lừa gạt là Đan Nhất Thuần, mà không phải là cậu – người không còn dính líu gì tới Vương Tuấn Khải nữa......

Hốc mắt Vương Nguyên đã hơi nhuộm đỏ, cậu vốn cho rằng cậu có thể khống chế được, song, mặc dù cậu cố gắng mở to mắt,những giọt lệ vẫn ngưng đọng ở hốc mắt cậu.

Đường Hân dường như cảm thấy ở đầu điện thoại kia cảm xúc của Vương Nguyên đang dao động, Đường Hân nói chậm rãi, "Tiểu Nguyên, từ nay về sau tôi không xuất hiện ở thế giới của cậu và Tuấn Khải nữa...... Rất xin lỗi những năm qua thật ra người nói dối để ở bên Tuấn Khải chính là tôi. Có lẽ ông trời đã sớm chỉ định, người thật sự cứu Tuấn Khải mới là người trong cuộc đời Tuấn Khải, cậu có vô số cơ hội để nói chuyện này cho anh ấy biết, nhưng cậu không làm, điều này chứng tỏ tôi không bao giờ có thể theo kịp sự độ lượng và thiện lương của cậu...... Thật ra thì có chuyện tôi vẫn chưa bao giờ nói với cậu, khi còn bé ở trại trẻ mồ côi, mặc dù tôi là ‘công chúa nhỏ’ trong mắt mọi người, nhưng người tôi thật sự ngưỡng mộ là cậu, bởi vì cậu may mắn có thể cứu Tuấn Khải trong lúc nguy nan, mà tôi lại không phải là người được trời cao sắp xếp xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy....."

"......"

"Nghe nói Tuấn Khải sắp kết hôn, mong cậu có thể nắm lấy cơ hội......"

-----

Ban đêm.

Vương Nguyên lặng yên tựa trên đầu giường, cậu không có bất kỳ phản ứng nào,đôi mắt trong suốt lại ẩm ướt.

Vẫn tưởng rằng hai năm trước cậu đã cạn khô tất cả nước mắt, cậu không ngờ lúc này cậu còn có thể cảm thấy nước mắt chạy trên mặt......

Tại sao Đường Hân lại nói với cậu những lời kia?

Đường Hân không bao giờ biết được, bây giờ nhắc tới chuyện quá khứ với cậu là chuyện tàn nhẫn cỡ nào......

Cậu thật sự rất hối hận, rất hối hận đời này lại yêu Vương Tuấn Khải......

Nếu như không yêu, cậu sẽ không phải trải qua nhiều đau khổ như vậy, hơn nữa sẽ không phải gắng gượng quên người này đi, đến nỗi cho tới bây giờ, khi rõ ràng cậu và anh đã đường ai nấy đi, nhưng cậu vẫn sẽ rối loạn dễ dàng như vậy, mặc dù ba năm nay cậu đã có thể khống chế mình rất tốt —— Một người khi vui cũng cười, khi khó chịu cũng cười, khi muốn khóc cũng cười......

Nhưng, trong đầu cậu vẫn còn những hồi ức kia......

Ba năm trước đây, khi cậu thất bại ở toàn án, nhìn bóng lưng không hề liếc nhìn cậu đã xoay người rời khỏi, cậu vẫn nhớ như in khoảng khắc đau lòng đó...... Mà cậu thậm chí còn không có dũng khí đuổi theo nói một tiếng"Xin lỗi".

Khi định rời khỏi thành phố Y, taxi dừng lại trước đèn đỏ,vô tình nhìn thấy anh. Khi đó cậu thật sự thật sự rất muốn gọi anh một tiếng, nhưng cậu vẫn không đủ dũng khí......

Ngày đó khi biết mình đã mất đứa con trong bụng kia, cậu mới hiểu rõ duyên phận trời cao dành cho cậu và anh thật sự đã hết, ông trời thu hồi mọi thứ có liên quan giữa cậu và anh......

Gặp anh ở Maldives thật sự bất ngờ, sở dĩ có thể biểu hiện lạnh nhạt trước mặt anh như vậy, không phải vì cậu cố gắng đè nén tình cảm dành cho anh, cũng không phải vì cậu muốn tỏ vẻ tự nhiên trước mặt anh, mà là cậu đã học được cách cư xử bình tĩnh.

Khi nhìn thấy anh và Đan Nhất Thuần ân ái trong phòng khách sạn, cậu thật sự chúc phúc anh có được hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Thế nên khi Đường Hân nói cho cậu biết tất cả,lúc này cậu ngoại trừ ngồi dựa vào đầu giường nhớ lại quá khứ, thì cậu không làm gì được nữa. Hơn nữa, cậu cũng không làm.

Hôm nay, yêu và không yêu một người đối với cậu mà nói đã không quan trọng nữa. Quan trọng là khi anh hạnh phúc, cậu cũng hạnh phúc, ít nhất cậu có thể chứng minh cho mình, không có anh,cuộc đời của cậu vẫn như vậy.

Bình tĩnh lau nước mắt nơi khóe mắt, cậu cầm điện thoại di động lên gọi cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Khi Vương Nguyên gọi điện thoại cho Thiên Tỉ, anh đang họp, liếc thấy số điện thoại của cậu trên màn hình thì lập tức tạm ngừng cuộc họp, đi ra khỏi phòng họp vui mừng nghe điện thoại của cậu, "Vương Nguyên!"

Yên lặng thật lâu, Vương Nguyên mới khẽ gọi, "Thiên Tỉ......"

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe thấy trong giọng nói của Vương Nguyên hơi khác thường, anh dựa vào hàng rào sau lưng, mỉm cười nói dịu dàng, "Làm sao vậy?" Thiên Tỉ vẫn hưng phấn vì Vương Nguyên chủ động gọi điện thoại cho anh.

Vương Nguyên cúi đầu đấu tranh một giây, sau đó ngẩng mặt lên, nói nghiêm túc, "Về sau chúng ta đừng liên lạc nữa!"

Một giây này, khuôn mặt đang mỉm cười của Thiên Tỉ chợt trắng bệch, vô cùng kinh ngạc, "Vương Nguyên...... Em nói gì?"

Vương Nguyên nghiêm nghị lặp lại một lần nữa, "Em nói, về sau chúng ta đừng liên lạc nữa."

Dịch Dương Thiên Tỉ đã nghe thấy câu trả lời của Vương Nguyên rõ ràng, anh khó có thể tin, "Đừng mà...... Vương Nguyên......Vì sao vậy? Có phải Đường Hân nói gì với em không?" Khi Đường Hân muốn anh đưa số, anh đã từng do dự, nhưng nghĩ đến anh đã từng đứng trên một chiến tuyến với Đường Hân nên vẫn đưa số cho Đường Hân.

Đối với những chuyện đã qua, Vương Nguyên không muốn nói quá nhiều, cậu bình tĩnh đáp, "Em biết anh tốt với em, cũng biết anh làm rất nhiều rất nhiều chuyện cho em, nhưng mà anh khiến em cảm thấy nặng nề, khiến em không biết phải đối mặt với anh thế nào nữa..... Cám ơn anh đã giúp đỡ em, tương lai em nhất định sẽ yên lặng cầu nguyện anh có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình."

Dịch Dương Thiên Tỉ gấp gáp hô lên, "Vương Nguyên......"

"Đừng liên lạc với em nữa, cũng đừng trở lại Male tìm em, anh biết em không muốn rời khỏi Male...... Thiên Tỉ, chúc phúc cho anh.”

Cúp máy, Vương Nguyên nằm xuống, sau đó cười lạnh rồi nhắm mắt lại.....

-----

Hôm sau.

Vương Nguyên thức dậy làm việc như cũ, như thể đã hoàn toàn quên mất cuộc điện thoại nhận được cùng với cuộc điện thoại gọi đi tối hôm qua, cậu đi tới phòng ăn chuẩn bị dùng bữa sáng, nhưng vô tình phát hiện các nhân viên trong khách sạn đều không ăn sáng mà đọc báo. Tất cả đều ghé tai nói chuyện gì đó.

Vương Nguyên thấy dáng vẻ thảo luận sôi nổi của họ, cậu cũng đã đoán được đầu đề tin tức hôm nay là gì, cậu bình tĩnh đi tới trước mặt đầu bếp, mỉm cười nói, "Một phần ăn A."

Đầu bếp đang chìm trong trạng thái sững sờ, sau khi nghe Vương Nguyên nói mới hoàn hồn, dùng tiếng Anh không tốt hỏi, "Á, cậu Vươngg cậu nói gì vậy?"

Vương Nguyên nhẹ nhàng nói chậm lại một lần nữa, "Tôi nói tôi muốn một phần ăn A, phần ăn có thêm trứng chiên đó."

Đầu bếp lúc này mới gật đầu, "À."

Vương Nguyên vừa định xoay người đi, lại phát hiện đầu bếp tài nghệ cao siêu lại khi không cẩn thận làm trứng rơi xuống đất, cậu rất nghi hoặc, không khỏi quan tâm hỏi, "Đầu bếp,ông không sao chứ?"

Đầu bếp chiên trứng cho Vương Nguyên, lúc này mới mở to mắt, lo lắng nói, "Cậu chưa đọc báo ngày hôm nay à?"

Vương Nguyên nghi ngờ, "Dạ?"

Đầu bếp chiên trứng xong vừa chuyển cho Vương Nguyên, vừa trầm trọng nói, "Gặp chuyện không may......"

Vương Nguyên nghi hoặc hỏi, "Chuyện gì ạ?"

Đầu bếp nói, "Trên báo nói, tổng giám đốc tập đoàn Vương thị Vương Tuấn Khải, chính là người giàu chơi với ông chủ đó, sáng nay anh ta gặp tai nạn giao thông...... Ông chủ rất lo lắng, sáng sớm đã bay tới Mĩ, nghe nói vết thương rất nghiêm trọng, hình như nguy hiểm đến tính mạng, lúc đi ông chủ rất không vui!"

Robert luôn đối xử với các nhân viên không tệ, nên tâm tình Robert không tốt, tâm tình của các nhân viên cũng không tốt theo.

Khi nghe thấy đầu bếp nhắc tới bốn chữ cuối cùng kia thì phần ăn A trên tay Vương Nguyên chợt rớt xuống đất.

Tất cả nhân viên bên trong phòng ăn đang bàn tán cũng ngước mắt lên khi nghe thấy tiếng mâm rơi xuống đất,nhưng sau khi liếc thấy là Vương Nguyên, mọi người lại tiếp tục bàn tán.

Nhân viên khách sạn phần lớn là cư dân chất phác ở đảo Male, nên họ không biết Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đã từng có quan hệ, sở dĩ họ chú ý đến Vương Tuấn Khải vì anh là bạn tốt của Robert, đúng lúc xuất hiện nghỉ phép ở đây.

Vương Nguyên sững sờ trong chốc lát, bước chân không tự chủ được mà đi đến trước mặt đám người đang bàn tán, không thể khống chế mở miệng, "Tờ báo, có thể cho tôi mượn không?"

Mọi người biết quan hệ của Vương Nguyên và Robert, ngay sau nhường tờ báo cho cậu.

Vương Nguyên nhìn hình ảnh trên trang nhất, hình ảnh chiếc xe thương vụ đắt tiền bị đụng phải đã hoàn toàn thay đổi, lòng cậu chợt sững lại.

Ngay sau đó, cậu bắt đầu đọc cẩn thận từng chữ trên bản tin, nhìn thấy phía dưới bài báo là hình ảnh bác sĩ y tá khẩn trương đẩy chiếc cáng cứu thương. Thân thể cậu cứng ngắc, sững sờ.

END CHƯƠNG 129

M.n cảm thấy thế nào sau khi đọc chương này. Đoán thử tình hình tiếp theo đi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: