Chương 143 : Làm lành
Vương Nguyên ngồi trong quán cà phê đợi Lưu Nhất Lân thật lâu nhưng không thấy Lưu Nhất Lân trở ra, vì đang trong giờ làm việc mà xin nghỉ đi ra ngoài, nên Vương Nguyên có phần sốt ruột liên tục nhìn đồng hồ trong quán cà phê.
Sau khi Lưu Nhất Lân biến mất hai mươi phút, Vương Nguyên vô tình ngước mắt lên nhưng không ngờ lại nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang bước vào nhà hàng.
Vương Tuấn Khải vừa bước vào ánh mắt đầu tiên liền dừng lại ở nơi Vương Nguyên ngồi, lòng Vương Nguyên chợt chấn động, trong đầu nhớ lại lời nói của Lưu Nhất, cậu yên lặng nhìn Vương Tuấn Khải, cuối cùng lựa chọn ngồi im ở tại chỗ.
Vương Tuấn Khải.đi tới hướng Vương Nguyên, có lẽ do ngoại hình anh quá mức gây chú ý, khiến rất nhiều khách nữ trong nhà hàng đều không hẹn mà cùng ném tới ánh mắt ngấp nghé ở trên người anh.
Trong tầm mắt Vương Tuấn Khải dường như không hề có bất kỳ ai khác, ánh mắt anh từ đầu đến cuối chỉ có ngóng nhìn Vương Nguyên.
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, ở đáy lòng Vương Nguyên bỗng nhiên buồn bực, lúc này anh nên đang bắt đầu mở hội nghị, sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Trước đến giờ Vương Tuấn Khải không thích xuất hiện ở nơi đông người, cho nên, sau khi đi tới trước mặt Vương Nguyên, anh lập tức nắm tay cậu nói, "Đi theo anh!"
Vương Nguyên bị ép buộc phải đứng lên, khó xử nói, "Tôi còn đang đợi bạn."
Ánh mắt đen thẳm của Vương Tuấn Khải chợt ảm đạm, giọng điệu không nóng không lạnh như thường ngày, "Bạn của em sẽ không đến nữa. . . . . ."
Vương Nguyên ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng được. Khó trách anh lại xuất hiện ngay lúc này, thì ra là Lưu Nhất Lân báo cho anh biết. . . . . .
Vào lúc cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị anh dắt đi ra khỏi quán cà phê, anh đi rất nhanh, cậu vì theo không kịp bước chân của anh cho nên cổ tay bị anh làm đau, cậu đau đến nhíu lại đầu lông mày, "Vương Tuấn Khải, anh làm tôi đau quá. . . . . ."
Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện cậu đang xoa nhẹ cổ tay, ngay lập tức anh đổi sang ôm ngang eo của cậu.
Hô hấp của Vương Nguyên chợt căng thẳng, "Ối. . . . . ."
Mọi người trong quán cà phê đều tập trung nhìn vào bọn họ.
Vương Tuấn Khải hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh ôm lấy Vương Nguyên trực tiếp đi ra khỏi quán cà phê, sau đó nhét cậu vào trong xe của anh đang đỗ sát ở bên ngoài quán cà phê.
Vương Nguyên chưa kịp ngồi dậy, Vương Tuấn Khải đã khởi động xe chạy đi.
Đợi đến khi Vương Nguyên ngồi dậy thì phát hiện xe đã nhanh chóng chạy ở trên đường, Vương Nguyên chợt nhớ tới lời Lưu Nhất Lân nói với cậu, cậu vội vàng kêu lên, "Đừng chạy nhanh quá, Tuấn Khải. . . . . ." Vì đang ở trong tình thế cấp bách nên cậu không tự chủ mà gọi tên anh vô cùng thân mật.
Vương Tuấn Khải cho rằng cậu đang sợ, nên từ từ giảm lại tốc độ. Thật ra thì Vương Tuấn Khải lái cũng không nhanh lắm, chỉ là tốc độ của xe thể thao bình thường thôi.
Nhận thấy tốc độ xe đã chậm lại, Vương Nguyên cũng dần dần bình tĩnh đôi chút.
Xe rốt cuộc dừng lại ở gần vùng biển Los Angeles.
Vương Nguyên hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ, ngước mắt liếc nhìn Vương Tuấn Khải ngồi ở ghế lái.
Vương Tuấn Khải mở cửa xe, gương mặt điển trai lạnh lùng, môi mỏng hờ hững nói, "Xuống xe!"
Vương Nguyên nhìn khuôn mặt của Vương Tuấn Khải không có một chút biểu cảm nào thì trong lòng lo sợ không yên, lập tức bước xuống xe.
Gần như là ngay lúc Vương Nguyên bước xuống xe, Vương Tuấn Khải đã đè cậu lên cửa xe. . . . . . (Chắc lại nữa rồi :v)
Nghiêng đầu qua, Vương Tuấn Khải bá đạo không ai bì nổi ức hiếp lên môi cậu.
"Ưm. . . . . ."
Vương Nguyên ra sức chống cự, Vương Tuấn Khải liền bắt được hai tay liên tục không an phận của cậu.
Vương Nguyên trừng lớn tròng mắt nhìn anh, dần dần cơ thể mất sức xụi lơ, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn dựa hẳn vào thân xe ở phía sau.
Sau một lúc lâu, Vương Tuấn Khải mới buông cậu ra, không hề chớp mắt chăm chú ngắm nhìn hai gò má đỏ ửng của Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải hỏi, "Lưu Nhất Lân nói với em cái gì?"
Đôi môi Vương Nguyên bởi vì vừa rồi bị Vương Tuấn Khải hôn kịch liệt mà tê dại đau đớn, sau khi cậu ổn định lại hô hấp, mới từ tốn nói, "Nói chuyện mà anh không muốn nói với em."
Vương Tuấn Khải ngay lập tức nhíu lại lông mày. Đáng chết, rốt cuộc Lưu Nhất Lân đã nói với cậu những gì?
Vương Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của Vương Tuấn Khải, nghiêm túc nói, "Chuyện này anh nên nói cho em biết chứ. . . . . ." Anh có biết là khi cậu nghe kể chuyện này cậu thật sự rất lo lắng cỡ nào hay không, cũng may là bây giờ anh vẫn bình yên vô sự đứng ở trước mặt cậu. . . . . .
Lưu Nhất Lân thật sự đã nói với cậu ấy?
Vương Tuấn Khải vịn nhẹ bả vai Vương Nguyên, nhỏ giọng bật ra, "Hiện tại, về chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ. . . . . ."
Giọng nói Vương Nguyên đột nhiên nghẹn ngào, ánh mắt ngóng nhìn anh lóng lánh ngấn nước, lắp bắp nói, "Sao em có thể không lo lắng đây? Em đã cho rằng anh đá cửa bỏ đi là vì anh để ý chuyện đó, nhưng mà anh. . . . . . Anh không muốn để em nhìn thấy, trên người anh còn bị thương sao?"
Vương Tuấn Khải nhất thời giật mình, rồi anh lắc đầu.
Vương Tuấn Khải đột nhiên đưa tay ôm lấy Vương Nguyên, giờ khắc này giống như quyến luyến lại như đau lòng tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, "Tuấn Khải, anh biết không? Em rất sợ anh sẽ vì nguyên nhân cơ thể em mà không cần em nữa. . . . . . Thật xin lỗi, em không biết anh bị xảy ra tai nạn xe cộ, may mắn là hiện tại anh không có sao. . . . . ."
------
Buổi tối, tại "Vương thị".
Vương Tuấn Khải ngồi ở trên ghế sofa trong phòng làm việc, dù nóng lòng nhưng vẫn ung dung mà chờ đợi một người không muốn sống nào đó đến.
Bỗng nhiên, Lưu Nhất Lân cà lơ phất phơ đi vào phòng làm việc của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải ngước mắt liếc nhìn người bạn tốt, khịt mũi nói, "Tai nạn xe cộ, hừ, khổ cho cậu bịa chuyện dùm tôi!"
Lưu Nhất Lân ngồi ở đối diện Vương Tuấn Khải, quỷ quái mà cười nói, "Mặc kệ là lý do gì, tôi đã có nói, tối nay nhất định cậu có thể ôm em tiểu Nguyên mà?"
Vương Tuấn Khải đen mặt, nhíu chặt lông mày, "Cậu cố tình sắp đặt sao?"
Lưu Nhất Lân làm bộ vô tội, "Cố tình sắp đặt cái gì?"
Vương Tuấn Khải nghiến răng nói, "Cậu biết mà! !"
Lưu Nhất Lân ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói, "Tôi biết tôi có nhiều khổ cực bịa ra những lời nói dối này sao? Tôi chưa nói đến nỗi nghiêm trọng như thế, cậu cho rằng em tiểu Nguyên sẽ tin tưởng à? Cậu nên vui mừng bởi vì em tiểu Nguyên cậu ấy vẫn còn để ý đến cậu, cho nên mới có thể tin vào lời nói dối này của tôi, nếu không phải vì biết cậu gần đây chịu nhiều áp lực rất lớn, tôi mới lười phải giúp cậu, nhìn cậu theo đuổi em tiểu Nguyên giống như con ruồi không đầu xoay xoay, vậy mới thú vị. . . . . ."
Lúc này Vương Tuấn Khải lạnh lùng buông ra lời nói, "Chuyện này nếu cậu đã nói với cậu ấy như thế, thì đừng nên để lộ ra sơ hở trước mặt cậu ấy, tôi không muốn cậu ấy suy nghĩ nhiều."
Lưu Nhất Lân gật đầu, "Tôi biết."
"Thời gian không còn sớm, cậu đi về đi!"
Lưu Nhất Lân trêu ghẹo nói, "Nhanh như vậy đã không thể chờ đợi được muốn trở về ôm em tiểu Nguyên rồi sao?"
Con ngươi đen nhánh của Vương Tuấn Khải đảo qua Lưu Nhất Lân, ánh mắt đột nhiên gian xảo quỷ quyệt, "Tôi nghe nói cậu gọi điện thoại vào phòng PR hẹn cậu ấy đi ra ngoài gặp mặt?"
Lưu Nhất Lân gật đầu, "Đúng vậy? Có vấn đề gì?"
Vương Tuấn Khải nheo lại một bên mắt, "Cậu ấy là người của tôi, tôi không thích cậu và cậu ấy thân cận quá mức, sau này muốn gặp cậu ấy, phải báo với tôi trước!"
Lưu Nhất Lân vuốt vuốt cái mũi, "Ồ, cậu ghen cũng thật khủng khiếp. . . . . . Vương đại chủ tịch, lần này cậu thật sự bị rơi vào trong tay của người yêu rồi, cậu yên tâm, tôi không hề có một chút tư tưởng xa vời nào với em tiểu Nguyên đâu, em tiểu Nguyên ở Male ba năm cũng do một tay tôi tận tâm tận lực giúp cậu chăm sóc cho cậu ấy. . . . . ."
Lúc này Vương Tuấn Khải mới thu hồi ánh mắt nham hiểm gian ác.
Lưu Nhất Lân xoay người sải bước như sao xẹt rời đi, lúc cất bước sắp ra khỏi phòng anh không quên nhắc nhở, "Vương tổng. . . . . . Đừng quên cậu còn thiếu nợ tôi, đợi lúc thích hợp tôi đến tìm cậu thu nợ!"
. . . . . .
Sau khi Lưu Nhất Lân đi ra khỏi của chính tập đoàn "Vương thị" thì gọi điện thoại cho Đan Nhất Thuần.
Một giờ sau, Lưu Nhất Lân cùng Đan Nhất Thuần hẹn nhau ở một quán Bar có hoàn cảnh lịch sự yên tĩnh.
Đan Nhất Thuần nôn nóng hỏi thăm Lưu Nhất Lân, "Sao rồi? Tuấn Khải và Vương Nguyên làm lành chưa?"
Lưu Nhất Lân tự rót cho mình một ly rượu trước, nhấp một hớp sau đó mới gật đầu, "Ừ, vui vẻ rồi. . . . . . Nhưng mặc dù vui vẻ rồi, tôi cũng không để cho Tuấn Khải sống thoải mái như vậy đâu. . . . . ." Dứt lời, Lưu Nhất Lân không quên nở nụ cười quỷ quái.
Đan Nhất Thuần nhất thời khẩn trương, "Không phải anh nói với Vương Nguyên chuyện gì khác chứ?"
Lưu Nhất Lân lắc đầu, sau đó nhìn Đan Nhất Thuần ngoắc ngoắc ngón tay.
Đan Nhất Thuần nghiêng đầu qua, Lưu Nhất Lân nhỏ giọng nói, "Tôi nói với Vương Nguyên, Tuấn Khải bị ‘tai nạn xe cộ’ vẫn chưa khỏi hẳn, buổi tối đừng nên làm việc vất vả, lúc Tuấn Khải nghe đến chuyện này mặt cũng hết xanh rồi lại đen. . . . . ."
Biết được không có chuyện gì quan trọng, Đan Nhất Thuần chỉ cười nhẹ.
Thấy Đan Nhất Thuần thở phào nhẹ nhõm, Lưu Nhất Lân để ly rượu xuống, nghiêm túc hỏi Đan Nhất Thuần, "Cứ như vậy mà rút lui, cô không hối hận chứ?"
Đan Nhất Thuần xoay đầu nhìn về phía Lưu Nhất Lân, "Cái gì?"
Lưu Nhất Lân lại nâng lên ly rượu nhấp một hớp, "Đừng nói với tôi cô không có thích Tuấn Khải, tôi lăn lộn lớn lên ở trong đám đàn bà, chỉ nhìn vào ánh mắt của cô thì tôi đã có thể nhìn thấu được lòng của cô."
Đan Nhất Thuần khẩn trương nhíu lại đầu lông mày, "Lưu Nhất Lân, những lời thế này anh đừng có nói lung tung, tôi không muốn để người khác nghe được rồi dẫn đến hiểu lầm."
Lưu Nhất Lân híp mắt, "Là hiểu lầm sao?"
Đan Nhất Thuần cụp mắt xuống, "Tóm lại. . . . . . Tuấn Khải và Vương Nguyên có thể hạnh phúc là tốt rồi!"
Lưu Nhất Lân thở dài nói, "Cô và Vương Nguyên đều là những người tốt, Tuấn Khải thật rất may mắn!"
Vương Tuấn Khải vĩnh viễn sẽ không biết, thật ra người giúp anh nghĩ ra cách xoay chuyển Vương Nguyên chính là Đan Nhất Thuần.
Thật ra Đan Nhất Thuần vẫn ở Male không có đi công tác ở Milan, sau khi nghĩ ra được một cách có một không hai, vì không tiện ra mặt giúp Vương Tuấn Khải, cho nên đã nói cách làm đó cho Lưu Nhất Lân biết, một người lúc nào cũng luôn quan tâm Vương Tuấn Khải, chính vì vậy Lưu Nhất Lân mới cố tình từ Male bay tới Los Angeles một chuyến.
Bởi vì nhận thấy cách làm của Đan Nhất Thuần có thể giúp cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hòa hợp lại, nên Lưu Nhất Lân đã dựa theo đó nói cho Vương Nguyên biết.
Lúc ấy Lưu Nhất Lân nói với Vương Nguyên như thế này ——
Ngày hôm đó, quả thật Tuấn Khải rất tức giận nên đã đá cửa bỏ đi, nhưng cậu ấy không phải giận em, mà cậu ấy giận chính là bản thân mình. . . . . . Cậu ấy tự trách khi đó cậu ấy chỉ biết lo nghĩ cho mình, cho nên có rất nhiều chuyện đã không có đứng vào lập trường của em mà suy nghĩ, nên mới có thể gián tiếp dẫn đến việc em mất đi đứa nhỏ, khiến cho cơ thể em tạo thành di chứng nghiêm trọng như vậy. . . . . . Tuấn Khải bởi vì trong lòng khó chịu mà lái xe như tên bắn ở trên đường, rồi vô tình đụng nhau với xe của người khác, trên người Tuấn Khải có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng nghiêm trọng nhất chính là cột xương sống, cũng may bệnh viện cuối cùng kiểm tra phát hiện bị thương có ảnh hưởng đến tuỷ sống thần kinh, mấy ngày qua cậu ấy không có liên lạc với em là vì cậu ấy vẫn còn ở bệnh viện làm kiểm tra lại sức khỏe. . . . . . Ngày Tuấn Khải gọi điện thoại cho em thật ra đó là ngày cậu ấy vừa mới xuất viện, cậu ấy không nói cho em biết là không muốn để em lo lắng, về phần Tuấn Khải bảo chị Dư đi đón Bảo Nhi, là do mẹ cậu ấy ra lệnh, lúc ấy Tuấn Khải căn bản là không biết.
Vương Nguyên nghe xong lời này sau đó sững sờ thật lâu.
Lưu Nhất Lân vừa nhìn thấy phản ứng của Vương Nguyên thì biết cách của Đan Nhất Thuần nghĩ đã thành công rồi, cho nên anh liền lập tức báo cho Tuấn Khải
------
Trong đêm đó, Vương Tuấn Khải ngồi ở "Vương thị" đến sau nửa đêm mới lái xe đi đến nhà trọ Vương Nguyên ở. . . . . .
Vương Tuấn Khải cho rằng có lẽ Vương Nguyên đã ngủ rồi, thật không ngờ Vương Nguyên vẫn còn ngồi ở trên ghế sofa đợi anh.
Vương Tuấn Khải để chìa khóa xe xuống, sau đó ngồi vào bên cạnh Vương Nguyên, ôm ngang eo cậu nói, "Trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ?"
Vương Nguyên quay đầu lại nhìn anh, lo lắng nói, "Sau này anh đừng có lái xe nhanh như vậy nữa, không phải anh có tài xế riêng sao? Anh bảo tài xế lái xe cho anh là được rồi. . . . . ."
Vương Tuấn Khải vỗ nhẹ lên mặt cậu, nhỏ giọng nói, "Anh không sao."
Vương Nguyên lo âu nhíu lại lông mày, "Hôm nay anh cũng lái xe rất nhanh, em rất lo lắng sau này nếu anh phải lái xe một mình. . . . . ."
Bàn tay nổi rõ nếp nhăn của Vương Tuấn Khải yêu thương xoa nhẹ lên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà lạnh buốt của Vương Nguyên, nhẹ giọng nói, "Về sau anh sẽ không để cho em phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, chịu không?"
Vương Nguyêm dùng sức gật đầu, "Sau này, chuyện gì chúng ta cũng đều nên nói rõ với nhau, đừng có giấu giếm đối phương bất cứ chuyện gì."
Vương Tuấn Khải ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Vương Nguyên thật lâu, mỉm cười gật đầu với cậu. Giờ phút này tận đáy lòng anh chỉ đành nói xin lỗi với cậu. Vương Nguyên, xin lỗi em, tạm thời anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa này, nhưng mà, nếu có thể làm được thì anh đây sẽ cố gắng hết sức.
Cậu vươn tay ôm lấy anh nói, "Em sẽ nhớ kỹ những lời anh đã nói. . . . . ."
Vương Tuấn Khải. hôn một cái lên chóp mũi cậu, "Vậy bây giờ em có chịu gả cho anh không?"
Mãi đến giờ phút này cậu vẫn có phần khó có thể tin, "Chúng ta thật sự có thể cứ thế mà tiếp tục sao?"
Vương Tuấn Khải cam kết với cậu, "Không ôm thử cho vui, chỉ ôm trọn đời."
Cậu ngã đầu vào ngực anh, "Ừm."
. . . . . .
Buổi tối, Vương Nguyên vẫn ngủ say ở trong ngực Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải ngắm nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Vương Nguyên lúc ngủ say, còn anh thì làm cách nào cũng không thể ngủ được.
Vào lúc nửa đêm, Vương Nguyên đột nhiên bị một cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.
"Bảo Nhi. . . . . ."
Vương Nguyên ngồi bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vương Tuấn Khải lập tức ngồi dậy theo cậu, vỗ nhẹ sống lưng cho cậu, "Sao vậy?"
Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang ở bên cạnh, trong lòng nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cậu ôm chằm lấy Vương Tuấn Khải, hơi thở không ổn định thốt lên, "Mới vừa rồi em mơ thấy ác mộng. . . . . . Em mơ thấy Bảo Nhi khóc lóc gọi em, em nhớ Bảo Nhi quá. . . . . . Tuấn Khải, em muốn gặp Bảo Nhi, em muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con. . . . ."
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán cho cậu, cười nhẹ, "Chỉ là cơn ác mộng thôi, đừng sợ. . . . . . Ngày mai anh sẽ đưa Bảo Nhi đến ở cùng với chúng ta."
Vương Nguyên do dự, "Nhưng mà, mẹ anh có tức giận hay không?"
Anh ấn cậu vào trong ngực, "Mẹ nên hiểu rõ, bà ấy muốn ở cùng với cháu gái thì nhất định phải chấp nhận em, cho nên, tùy bà ấy đi!"
"Tuấn Khải, em không biết cuộc sống sau này em có thể ở chung hòa thuận với người nhà anh không, nhưng em sẽ cố gắng hết sức của mình." Ân oán của đời trước cũng đã qua, bây giờ cậu chỉ muốn nắm chặt hạnh phúc trước mắt thật tốt, nhận được lời chúc phúc từ mọi người.
Vương Tuấn Khải nhẹ giọng an ủi, "Thật ra mẹ anh cũng không phải là một người khó chung đụng, chỉ vì mẹ yêu ba anh quá sâu đậm, cho nên đối với chuyện năm đó của mẹ em, trong lòng bà vẫn luôn có khúc mắc. . . . . . Anh nghĩ muốn mẹ quên chuyện này cũng khó, em có thể thử ở chung với mẹ, nhưng nếu như mẹ anh để em phải bị uất ức, anh thà rằng mãi mãi chúng ta không trở về!"
Vương Nguyên gật đầu, "Em có thể thông cảm với mẹ anh." Thật ra thì, từ đầu đến cuối cậu cũng không hề muốn có quan hệ căng thẳng với bà Vương, cậu vẫn luôn ước ao, đó là có thể có được một gia đình đầm ấm, cũng có thể cố gắng làm một người con dâu tốt được mẹ chồng thương yêu.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi. . . . . ."
------
Trong phòng làm việc tổng giám đốc, chị Dư đang tập trung tinh thần báo cáo công việc có liên quan đến khách sạn "LLD" với Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, biểu cảm không kiên nhẫn xuất hiện ở trên khuôn mặt điển trai của anh.
Chị Dư nhìn thấy động tác đó của anh, cẩn thận ngưng lại việc báo cáo. "Tổng giám đốc, thân thể không khỏe sao?"
Vương Tuấn Khải trước nay vẫn luôn giống như siêu nhân làm bằng sắt, cũng không dễ dàng biểu hiển vẻ mỏi mệt ở trước mặt người khác, mấy ngày gần đây lại có vẻ lo lắng không yên, rõ ràng có gì đó khác thường.
Vương Tuấn Khảk dừng lại động tác vuốt lông mày, "Tôi không sao."
Chị Dư nói, "Tổng giám đốc, nếu bây giờ cậu chưa muốn nghe về bản báo cáo này, tôi sẽ vào nói lại sau."
Vương Tuấn Khải gật nhẹ đầu một cái.
Chị Dư lập tức ôm văn kiện rời đi.
Nhưng, vào lúc chị Dư sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của Vương Tuấn Khải đột nhiên truyền đến, "Trợ lý Dư, có chuyện cần căn dặn chị!"
Chị Dư lập tức xoay người lại, "Dạ, tổng giám đốc."
Vương Tuấn Khải ngồi thẳng người lên, ánh mắt u ám liếc nhìn chị Dư, "Chuyện trước khi bảo chị đi đến chỗ Vương Nguyên đón Bảo Nhi, tôi hy vọng chị không nên tiết lộ với bất kỳ ai."
Chị Dư sửng sốt một chút rồi gật đầu, "Dạ."
Vương Tuấn Khải phất tay, "Đi xuống đi!"
. . . . . .
Buổi chiều, Vương Tuấn Khải bế Bảo Nhi trở lại nhà trọ của Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhìn thấy Bảo Nhi thì rất vui vẻ, vừa ôm vừa hôn Bảo Nhi.
Bảo Nhi vẫn luôn hoạt bát hiếu động, nhìn thấy Vương Nguyên dường như cũng càng thêm thân mật hơn so với trước đây.
Vương Nguyên cùng với Bảo Nhi chơi đùa ở trong phòng khách, cho đến khi Bảo Nhi đã thấm mệt thì cậu ôm con trở về phòng ngủ, lúc này cậu mới chú ý tới Vương Tuấn Khải vẫn luôn trầm mặc ngồi ở trên ghế sofa.
Vào ngày thường Vương Tuấn Khải cũng có thói quen lạnh lùng như thế, Vương Nguyên không có suy nghĩ nhiều liền đi tới bên cạnh Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói, "Tuấn Khải, xin lỗi, gặp được Bảo Nhi, nên đã quên mất anh . . . . ."
Vương Tuấn Khải nắm lấy tay Vương Nguyên, ra dấu bảo cậu ngồi ở lên đùi anh.
Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Xương sống của anh vẫn chưa có lành hẳn, em sợ không cẩn thận sẽ làm anh bị thương. . . . . . Hôm nay em học được cách hầm canh, theo như nấu nướng trên sách nói là có thể giúp cho xương cốt phục hồi lại như cũ, em đi lấy một chén cho anh uống nha?"
"Không uống. . . . . ." Nhấc nhẹ một cái, anh ôm cậu ngồi lên đùi của mình.
Cậu bĩu môi nói, "Có phải sợ em nấu khó uống hay không?"
Anh vùi đầu vào trên bả vai mảnh khảnh của cậu, từ từ nhắm hai mắt lại, thật giống như trầm tĩnh trong giây phút được bình yên, nhẹ nhàng nói ra, "Bây giờ không muốn uống, nhưng một chút nữa anh sẽ uống sạch hết toàn bộ."
Cậu bắt bí được anh không thả, "Cái này là anh nói đó nha, khó uống anh cũng phải uống cho hết."
Anh giống như không hề lên tiếng nhưng lại cất tiếng trả lời cậu, "Ừ."
Nhận thấy hôm nay anh ôm cậu luôn mang theo một loại quyến luyến rất khác lạ, đêm qua thậm chí anh ôm cậu nguyên một buổi tối không buông ra, giờ phút này cũng ôm cậu thật lâu không hề nới lỏng, nhưng cũng không nói lời nào, cảm giác này khiến lòng cậu có một loại bất an khó hiểu.
Cậu nghiêng đầu lại nhìn gương mặt điển trai của anh, quan tâm hỏi, "Gần đây có phải anh đang có chuyện gì phiền lòng hay không?"
Anh không có trả lời.
Cậu vội vàng rời khỏi đùi anh, lo lắng nói, "Em thấy anh có vẻ rất mệt mỏi, có phải là tai nạn xe cộ để lại di chứng gì hay không?"
(Nó có bị tai nạn gì đâu mà di chứng chứ ==!)
Anh lắc đầu, "Tai nạn đó không có gì đáng ngại, nhưng trong công ty thật có vài chuyện phiền lòng. . . . . . Có điều qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi, em cũng biết, chuyện làm ăn bình thường không có gì là không thể giải quyết."
Cậu ngồi xổm ở trước mặt anh, vẫn chưa hết lo lắng nói, "Em không biết tình trạng công việc trước đây của anh là như thế nào, nhưng em không mong muốn anh vì chuyện của công ty mà tự làm mệt bản thân mình."
Anh đưa tay vuốt vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, rồi nói sang chuyện khác, khóe miệng hơi nhướng lên, "Gần đây bận nhiều chuyện của công ty, chuyện hôn lễ anh sẽ sắp xếp sau. . . . . ."
Cậu gật đầu như giã tỏi, "Được rồi!" Đã bị thất bại một lần, bây giờ cậu vẫn còn băn khoăn lo ngại.
Anh nhíu mày, "Sao hả, không muốn sớm gả cho anh à?"
Cậu lập tức lắc đầu, "Không phải, chỉ là còn có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết. . . . . ." Thật ra thì cậu lo lắng nhất chính là về phía người thân của anh.
Anh thâm tình nhìn câj, "Mấy vấn đề này em không cần lo nghĩ, sau này anh sẽ tự giải quyết."
Cậu thật lòng nói, "Hy vọng quan hệ giữa em và mọi người có thể từ từ cải thiện."
Anh hôn lên trán cậu một cái, "Không phải vừa rồi em nói hầm canh cho anh uống sao?"
"Dạ." Cậu dùng sức gật đầu, vui vẻ đứng dậy đi vào phòng bếp lấy canh cho anh.
Vương Tuấn Khải dựa lưng vào thành ghế sofa chợp mắt.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Vương Tuấn Khải đột nhiên vang lên.
Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, anh lập tức đứng dậy, bỏ ra phía ngoài ban công nhà trọ, rồi anh mới ấn xuống nút nghe.
Trong điện thoại di động của anh truyền đến một giọng nói chững chạc lớn tuổi, "Vương tổng, đã tìm được người thích hợp mang thai hộ giúp anh. . . . . ."
Vương Tuấn Khải lạnh lùng nghiêm túc nói, "Tôi tin tưởng bác sĩ Hoffman, ông sẽ làm thỏa đáng chuyện này."
Hoffman trả lời, "Vương tổng yên tâm, sẽ rất thuận lợi."
Lúc này, Vương Nguyên ở trong phòng khách nhà trọ cất tiếng gọi, "Tuấn Khải, uống canh đi. . . . . ."
Vương Tuấn Khải xoay người chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nguyên, khuôn mặt tuấn tú dịu lại, khóe môi nhếch lên nhìn cậu cười, nhưng môi mỏng lại gằng từng chữ lạnh lẽo nói, "Tôi hy vọng chuyện này có thể vĩnh viễn bảo mật, nếu như để lộ ra ngoài, tôi nghĩ ông cũng sẽ không muốn tương lai mất đi cái nghề bác sĩ này!"
END CHƯƠNG 143
Hình như lại có chuyện rồi anh em ơi :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip