Chương 146: Sau khi kết hôn


Hôn lễ ngày đó, trời trong nắng ấm.

Sân cỏ xanh biếc mênh mông bát ngát, từng dãy bong bóng mềm rũ bay lơ lửng trên không trung, dùng hoa hồng trắng trải dài hai bên thảm màu đỏ, những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân xuất hiện một cách long trọng, tất cả tạo nên một buổi hôn lễ ấm áp lãng mạn...

Vương Nguyên mặc áo cưới trắng muốt, ánh mắt rưng rưng nhìn Vương Tuấn Khải một thân trang phục đen đứng đối diện trên thảm đỏ.

Hôm nay nhìn anh không lạnh lùng kiêu ngạo như thường ngày, khóe miệng lúc nào cũng gợi lên ý cười, trò chuyện vui vẻ với khách mời đang có mặt. Ánh mắt anh lại thỉnh thoảng liếc qua cậu, chú ý tới mọi nhất cử nhất động của cậu, từ một cái nhíu mày tới một nụ cười.

Còn cậu đứng xa xa nhìn anh, trong thâm tâm tự nhiên nghĩ tới từng chút từng chút một những tháng ngày gắn bó với anh.

Cho dù đã từng có nhiều đau khổ ra sao, xót xa như thế nào trong quá khứ, giờ phút này cậu thật sự rất cảm tạ ông trời đã thương xót... Trên đời này có rất nhiều người đều yêu sâu đậm một người nào đó, mong muốn được đi tới chân trời góc bể với người ấy, nhưng cuối cùng số phận lại đẩy đưa đến với người khác. Vì vậy có thể nói cậu là một người rất may mắn.

"Hoan nghênh mọi người đến tham dự hôn lễ của Vương Tuấn Khải tiên sinh và Vương Nguyên thiếu gia ..." MC đứng trên khán đài tuyên bố nghi thức của hôn lễ chính thức bắt đầu.

Bởi vì không có cha, cũng không có bạn bè, Vương Nguyên bước đi cùng người phụ dâu trên tấm thảm đỏ chói mắt.

Còn Vương Tuấn Khải đang đứng ở một đầu thảm đỏ khác đợi cậu.
Dưới ánh mặt trời, anh so với thường ngày lại càng trông tuấn tú không thể tưởng tượng nổi.

Vương Nguyên căn bản thấy không rõ lắm biểu cảm giờ phút này của Vương Tuấn Khải, bởi vì hốc mắt cậu sớm đã mơ hồ, cậu nghẹn ngào cảm thấy giờ phút này mình như đang ở trong mộng ảo.

Cậu bước đi về phía đàm Tuấn Khải, mỗi một bước đi bên tai đều có thể nghe thấy những lời bình phẩm bới móc đủ điều về cậu.

"Ài, cuối cùng Vương tổng vẫn là tái hôn với vợ trước, Đan tiểu thư hẳn là rất khó chịu lắm."

"Cũng không hẳn vậy. Vừa rồi tôi mới gặp Đan tiểu thư, cô ấy cũng đang tham dự hôn lễ, trông có vẻ cũng thành tâm chúc phúc cho đám cưới 2 người họ lắm."

"Dù thế nào, tôi cũng cảm thấy Đan tiểu thư không hề thua kém Vươngg thiếu gia về điểm gì. Nói về xinh đẹp hay trẻ tuổi, Đan tiểu thư cũng đâu có thua kém Vươngg thiếu gia à, ý tôi cũng không phải cho rằng Vươngg thiếu gia không xứng với Vương tổng, nhưng nói cho cùng trước kia Vươngg thiếu gia đối với Vương tổng như vậy, tình cảm của hai người dù thế nào cũng có sự ngăn cách ...."

"Cô nói xem, tại sao Vương tổng lại có thể chọn Vươngg thiếu gia mà không chọn Đan tiểu thư nhỉ?
Trước kia nhìn Vương tổng sánh đôi với Đan tiểu thư thật là một hình ảnh đẹp đôi..."

Tiếng xì xầm to nhỏ không ngớt bên tai, Vương Nguyên làm như không nghe thấy, ánh mắt chỉ chú ý tới bóng dáng cao lớn cách cậu càng lúc càng gần.

Từng bước từng bước một, cậu đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải, anh nắm lấy tay cậu, bật cười nói, "Em thật ngốc, khóc đến trang điểm lem hết rồi kìa."

Vương Nguyên vẫn cứ khóc, ánh mắt không hề chớp một cái mải miết ngóng nhìn anh.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng lau giọt lệ bên khóe mắt cậu, thương yêu nói, "Anh hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng khiến em rơi lệ, từ nay về sau em sẽ chỉ còn niềm vui khi ở bên cạnh anh."

Vương Nguyên gật đầu rồi khoác tay anh.

Hai người cùng nhau sánh bước trên thảm đỏ tiến về phía Mục Sư đang đứng ở đầu bên kia. Mặc dù nước mắt đã mơ hồ đến mức làm mờ nhạt đi cảnh vật xung quanh, thế nhưng Vương Nguyên lại chưa bao giờ có cảm thấy an toàn hạnh phúc đến thế.

Cuối cùng, trước sự chứng kiến của nhiều người, cậu và Vương Tuấn Khải ở trước mặt Mục Sư đã ưng thuận thề ước bên nhau đến trọn đời.

Đối với cậu, toàn bộ những gì vừa diễn ra giống như một cảnh mộng, đến tận khi Vương Tuấn Khải tự tay đeo lên chiếc nhẫn kim cương ánh huỳnh quang cho cậu, dưới ánh nắng trời chiều ấm áp, cảm giác được nụ hôn của anh in nhẹ lên trán cậu, lúc này cậu mới dám xác định, cuối cùng cậu và anh cũng có được một kết cục hoàn mỹ.

-------

Trong buổi tiệc tối sau hôn lễ, Vương Nguyên lúc nào cũng ở bên cạnh Vương Tuấn Khai đón tiếp từng người khách mời đến chung vui.

Hôn lễ hôm nay, cậu đã có rất nhiều niềm vui ngoài ý muốn. . . .
Trong đó, niềm vui lớn nhất chính là cậu không thể nào ngờ được bà Vương và Vương Thanh lại xuất hiện với trang phục vô cùng long trọng, bà Vương không những xuất hiện với thân phận là người chứng hôn cho buổi lễ, mà giờ phút này còn đang giúp Vương Tuấn Khải tiếp đón khách mời.

Vương Nguyên biết rõ, người duy nhất có thể thuyết phục bà Vương đến tham dự hôn lễ chắc chắn chỉ có Vương Tuấn Khải. Điều này có thể cho thấy vì hôn lễ hôm may mà anh hẳn đã làm rất nhiều việc.

Nghĩ vậy, bàn tay cậu đang khoác tay anh lại càng siết chặt đầy âu yếm.

Xa xa, Lưu Nhất Lân cùng Đan Nhất Thuần đang cầm ly rượu đi về phía bọn họ.

"Vương Nguyên, chúc mừng em." Bóng dáng Lưu Nhất Lân còn chưa thấy đã nghe tiếng đến trước.

Vương Nguyên khoát tay Vương Tuấn Khải, mỉm cười nhìn dáng vẻ hí hửng ung dung của Lưu Nhất Lân.

Đôi mắt sáng quắc của Vương Tuấn Khải liếc nhìn Lưu Nhất Lân, khóe môi quỷ quái nhếch lên, "Tôi cho rằng cậu đã rời khỏi đây từ sớm rồi chứ."

Buổi tối đối với Lưu Nhất Lân mà nói là quan trọng cỡ nào, không có quấn quít trong đám phụ nữ thật đúng là không phải tác phong của anh ta.

Lưu Nhất Lân ảo não nói, "Thật sự tôi cũng muốn đi rồi, nhưng tối nay tôi đến cùng Đan Nhẩt Thuần. Cô ấy nói cô ấy muốn chính miệng chúc phúc cho cậu và em tiểu Nguyên, tôi không đi cùng cô ấy thì cũng không phải cho lắm."

Đứng cùng Lưu Nhất Lân, Đan Nhẩt Thuần cười nhẹ một tiếng, lập tức đưa ánh mắt chuyển sang Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên tự đáy lòng nói: 'Tuấn Khải, Vương Nguyên, xin chúc phúc cho hai người. Tôi tin rằng trong tương lai về sau hai người nhất định sẽ là một cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian."

Vương Nguyên nhẹ nâng ly cụng với Đan Nhất Thuần, "Cám ơn cô, Nhất Thuần."

Vương Tuấn Khải bây giờ mới để ý tới hai gò má đang ửng đỏ của Đan Nhất Thuần, không nhịn được Lưu Nhất Lân, "Cậu cho cô ấy uống bao nhiêu rượu?"

Lưu Nhất Lân nhìn Đan Nhất Thuần đã hơi có men say, vội vàng thanh minh, "Làm gì có à, vừa rồi tôi chỉ lừa cô ấy uống có một hai ly thôi. . . . . ." Lưu Nhất Lân không dám nói, trên thực tế vừa rồi Đan Nhất Thuần đã tự mình uống rất nhiều rượu, hành động khác thường như thế, trong lòng Lưu Nhất Lân tất nhiên hiểu rất rõ.

Đan Nhất Thuần lúc này đã ngà ngà say, cô tựa vào vai Lưu Nhất Lân, cười rất là vui vẻ.

"Tuấn Khải, em chúc phúc cho hai người. . . . . . Tuấn Khải. . . . . ." Đan Nhất Thuần không ngừng lẩm bẩm thì thào nói .

Vương Tuấn Khải nhìn thấy trên mặt Đan Nhất Thuần đã bắt đầu nổi mẩn đỏ, nghiêm mặt lạnh nhạt căn dặn Lưu Nhất Lân, "Cô ấy dị ứng với rượu cồn, bây giờ cậu mau đưa cô ấy về rồi cô ấy uống thuốc đi."

Lưu Nhất Lân nghiêng đầu nhìn Đan Nhất Thuần, nhất thời khẩn trương, "Lần trước ở quán Bar còn tưởng rằng cô ấy kiếm cớ không chịu uống rượu với tôi, xem ra cô ấy dị ứng cũng thật nghiêm trọng. . . . . . Tuấn Khải, vậy tôi đưa Đan Nhất Thuần về trước, tối nay là đêm tân hôn của cậu với em tiểu Nguyên, đừng quên tiễn khách mời về sớm chút nha, ha ha. . . . . ."

. . . . . .

Đợi đến khi khách mời về hết đã là một giờ đêm.

Mẹ con họ Vương được Tuấn Khải sắp xếp đưa về Vương gia trước, giờ phút này, sau khi thay xong lễ phục, anh cùng Vương Nguyên đang yên tĩnh ngồi ở bên trong xe.

Vương Nguyên lên tiếng, "Ông xã, sao chúng ta vẫn chưa về?" Xưng hô kiểu này, cậu cảm thấy không hề mới lạ, hơn nữa từ nay về sau cậu cũng dự định sẽ gọi anh như thế.

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nóng lòng mong mỏi ngắm nhìn Vương Nguyên, ý vị sâu xa nói, "Tối nay không có về nhà, anh muốn dẫn em đi tới một nơi . . . . ."

Vương Nguyên nghi ngờ, "Đi đâu hả?"

Nhưng lúc này anh đã khởi động xe chạy đi.

Đêm khuya, chiếc xe mang theo hai người lướt nhẹ ở trên đường. Vương Nguyên thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc trộm Vương Tuấn Khải.

Cho đến khi anh thành công bắt quả tang cậu đang lén lút nhìn anh, anh bật cười nói, "Bà xã đại nhân, nhìn còn chưa đủ sao?"

Bị bắt quả tang, Vương Nguyêm xấu hổ lung túng nói, "Ai nói em nhìn anh, đồ xấu xa."

Vương Tuấn Khải chỉ cười không nói.

Cuối cùng xe dừng lại ở trước cổng một bệnh viện. Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên cùng bước xuống xe.

Cậu nghi ngờ nhìn bệnh viện trước mắt, "Tuấn Khải, sao lại dẫn em tới bệnh viện?"

Vương Tuấn Khải nói, "Anh dẫn em tới gặp ba anh."

Vương Nguyên sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân Vương Tuấn Khải.

Y tá nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền kính cẩn lên tiếng chào hỏi, "Vương tổng."

Vương Tuấn Khải khoát tay với y tá, tiếp theo dắt Vương Nguyêm đi vào phòng bệnh.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc khiến Vương Nguyên cảm thấy khó thở, nhưng sau đó nhìn thấy người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh toàn thân cắm đầy ống dẫn, trong lòng cậu không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, "Đó chính là ba anh sao?" Có thể nhìn ra được diện mạo Vương Tuấn Khải chính là có từ cha anh, cho dù hôn mê nằm ở trên giường nhiều năm như vậy, ông Vương nhìn trông chẳng khác gì một người đàn ông trung niên chỉ đang ngủ say.

Vương Tuấn Khải nhìn ông Vương đang ngủ say lên tiếng nói, "Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại của ông ấy rất thấp, nhưng mấy năm nay anh vẫn luôn không từ bỏ. Anh dẫn em đến thăm ba là bởi vì anh biết nếu như ba có thể tỉnh lại, ông ấy nhìn thấy anh và em hạnh phúc ở bên nhau nhất định sẽ rất vui vẻ. Ba đã từng nói với anh, cuộc đời con người có thể không coi trọng nhiều thứ, chỉ riêng chuyện tình cảm mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống....."

Vương Nguyên thâm tình chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải. Cậu rốt cuộc hiểu ra, cách nhìn đối với chuyện tình cảm của anh thì ra là được ảnh hưởng từ cha mình.

Vương Tuấn Khải xoay người, đỡ nhẹ bờ vai cậu, dịu dàng nói, "Anh cần em đồng ý với anh một chuyện."

Vương Nguyên ngóng nhìn vào ánh mắt u uẩn của anh, "Dạ?"

Vương Tuấn Khải ấn nhẹ câj vào trong ngực, "Anh không cho phép em rời khỏi anh nữa. . . . Bởi vì anh không muốn giống ba anh, một người mãi mãi sống đơn độc." (Còn em nè anh)

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải, bỗng nhiên đáy mắt long lanh sóng nước, cậu nghiêm túc gật đầu, "Em có nói rồi, em sẽ mãi luôn ở bên cạnh anh, cho dù mai này anh không còn cần tới em nữa, em cũng sẽ không rời bỏ anh."

Sau khi kết hôn, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên liền chuyển vào sống ở khu biệt thự anh mới mua ở ngoại ô Los Angeles.

Biệt thự này cũng không xa hoa, các thiết bị lắp đặt dùng trong nhà cũng nhẹ nhàng thoáng mát rất hợp với ý chủ, đây chính là điều mà ngay từ khi lần đầu tiên bước vào Vương Nguyên đã cảm thấy thích nó.

Vào lúc này, vườn hoa như nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu với mặt cỏ xanh mơn mởn, Vương Nguyên tựa vào vai Vương Tuấn Khải, hạnh phúc nói, "Ông xã, chúng ta đã kết hôn hơn một tháng. . . . Làm sao mà mỗi ngày anh đều ở bên em như vậy?" Tuy rằng cậu rất thích cái cảm giác này, nhưng cậu biết ở "Vương thị" còn có rất nhiều chuyện cần anh giải quyết.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Sao hả, không thích anh ở cạnh em?"

Vương Nguyên lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, "Em dĩ nhiên là thích, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến chuyện của công ty anh. . . . ."

Vương Tuấn Khải nghe vậy liền nghiêm nghị nói, "Bây giờ tranh thủ chút thời gian ở bên cạnh em, vì sắp tới có thể anh phải rời khỏi Los Angeles một chuyến."

Vương Nguyên nhất thời không nghe rõ ràng, "Hả?"

Vương Tuấn Khải từ tốn nói, "Đại khái là anh cần đi nửa năm."

Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải nói thế cậu bỗng nhiên giật mình, "Tại sao? Là vì chuyện của công ty sao?"

Vương Tuấn Khải gật đầu, "Anh muốn đi thị sát công việc ở các chi nhánh khác."

Vương Nguyên vội vàng nói, "Em hiểu biết thị sát công việc rất quan trọng, nhưng anh có thể dẫn em đi theo mà."

Vương Tuấn Khải bình tĩnh đáp, "Trong nửa năm đó phải đi rất nhiều nơi, em sẽ rất mệt, huống chi sức khỏe cơ thể em vẫn chưa tốt, em còn phải tiếp tục ở lại Los Angeles điều trị."

Cậu biết lời anh nói là sự thật, một tầng hơi nước nhất thời phủ kín đôi con ngươi trong suốt, "Ông xã, nhất định phải đi nửa năm lâu như vậy sao?"

Khó khăn lắm cậu và anh mới có được ngày hôm nay, kết hôn mới hơn một tháng mà đã phải xa nhau, cậu không thể chịu cảnh xa nhau như vậy.

"Ừm." Anh không muốn giấu giếm cậu về vấn đề thời gian, bởi vì anh biết cậu trai nhỏ của anh nhất định sẽ tính toán ngày anh trở về, anh sợ cậu chờ đợi lâu sẽ khiến cậu thất vọng rồi buồn, cho nên giờ phút này anh quyết định nói cho cậu biết thời gian dài nhất, như vậy mặc dù cậu khó chịu, nhưng nếu anh có thể về sớm, anh ít nhất vẫn có thể cho cậu một bất ngờ.

Nước mắt từ hốc mắt cậu trong nháy mắt tràn ra như gió bão.

Giọng Vương Tuấn Khải khàn khàn nói, trong lòng luyến tiếc cũng không thua gì Vương Nguyên, thương yêu nói, "Đồ ngốc, không được khóc, anh sẽ rất nhanh trở về thôi."

Vương Nguyên liền bật khóc nức nở, "Em đã sớm biết nên không có nói ra những lời ngu ngốc muốn anh mỗi ngày đều ở bên cạnh em..." Có trời mới biết cậu chỉ là tùy tiện nói vậy mà thôi.

Vương Tuấn Khải ôm cậu vào trong ngực, hôn nhẹ lên hàng mi ướt nước của cậu, dỗ dành nói, "Ngoan, anh sẽ gọi điện thoại cho em mỗi ngày."

Vương Nguyên liền đẩy anh ra, vụng về dùng tay như trẻ con mà lau đi nước mắt.

Vương Tuấn Khải giữ chặt khuôn mặt của cậu, "Giận anh sao?"

Cậu rũ mắt xuống, nhưng biết anh cũng bất đắc dĩ nên lắc lắc đầu.

Vương Tuấn Khải nhếch môi nói, "Còn nói không có giận, coi môi bĩu ra kìa."

Vương Nguyên cắn cắn môi, sau đó nới lỏng ra, từ từ rũ xuống mi mắt, cố gắng giữ vững bình tĩnh nói, "Em chỉ không nghĩ tới vừa mới kết hôn xong lại phải xa anh. Nhưng em sẽ không cố tình gây sự, em biết sự nghiệp đối với anh mà nói cũng rất quan trọng. Nửa năm không phải sẽ qua rất nhanh sao, huống chi mỗi ngày anh đều sẽ gọi điện thoại cho em. Em sẽ không sao."

Vương Tuấn Khải hoài nghi nhìn Vương Nguyên.

Cậu nín khóc mỉm cười, chủ động đưa tay ôm lấy anh, "Ông xã đừng có lo, dù sao thời gian chúng ta ở bên nhau còn dài mà." Cậu đang tự an ủi mình, đồng thời cũng không muốn để anh lo lắng cậu.

Anh hôn nhẹ lên trán câj, "Nghe lời anh, ngoan ngoãn chờ anh trở lại. . . ."

Cậu khéo léo gật đầu, "Dạ."

Vương Tuấn Khải dịu dàng hỏi Vương Nguyên. "Còn có lời gì muốn nói với anh không?"

Tựa vào ngực Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Em nhớ Bảo Nhi." Cũng lâu rồi cậu không có gặp đứa nhỏ tinh nghịch của cậu, những ngày anh không có ở đây, nếu như Bảo Nhi có thể ở cạnh cậu, cậu hẳn là sẽ không sao.

Vương Nguyên không hề nhìn thấy ngay lúc này một tia nặng nề chợt lóe lên trong đáy mắt Tuấn Khải rồi nhanh chóng vụt tắt, giọng nói anh trầm thấp nhưng không lộ ra sơ hở một chút nào, "Trước hôn lễ đã có nói với em, vốn định mỗi tuần đón Bảo Nhi về nhà một lần, nhưng mỗi lần Bảo Nhi về rồi thì không muốn quay lại nhà trẻ nữa, em cũng hy vọng Bảo Nhi ở đó học được tính độc lập mà, không phải sao?"

Vương Nguyên lo lắng nói, "Em biết anh là vì muốn tốt cho con, dù sao ở Los Angeles này cũng có rất nhiều người cho con mình đi nhà trẻ. Em chỉ lo lắng Bảo Nhi đã quen được mọi người cưng chiều như thế, nay đột nhiên tất cả đều không có ai ở bên cạn con bé, con nó sẽ rất sợ." Nền giáo dục của Mỹ thực chất có sự khác nhau rất lớn so với Trung Quốc, nhưng cậu lại là một người ba sống theo truyền thống của Trung Quốc, cho nên cậu không thể bỏ mặc con mình sống tự lập được.

Vương Tuấn Khải nhẹ giọng an ủi, "Đừng lo lắng, Bảo Nhi ở nhà trẻ 24h đều được được chăm sóc rất tốt, hãy tin tưởng anh. Nhiều lắm là chờ anh về, anh sẽ đón Bảo Nhi cùng về."

Vương Nguyên nhất thời vui sướng, "Được. . . . ." Đến lúc đó cả nhà ba người họ đã có thể mỗi ngày chung sống hạnh phúc bên cạnh nhau rồi.

-------

Hôm sau Vương Tuấn Khải rời khỏi Los Angeles, Vương Nguyên vốn là muốn đi tiễn anh, nhưng đến cuối cùng lại bỏ cái ý niệm này, bởi vì cậu không muốn để anh nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của cậu mà không an tâm rời đi.

Sau khi kết hôn, Vương Nguyên cũng không còn đi làm ở "Vương thị", cho nên sau khi Vương Tuấn Khải rời đi, cậu cũng chẳng biết phải làm gì ăn không ngồi rồi ở biệt thự.

Chỉ là, cuộc sống như thế đối với cậu mà nói cũng khá là thanh thản yên bình. Cậu đã dùng tiền tích góp của mình cộng thêm được Vương Tuấn Khải giúp đỡ, cậu đã tìm được cho mẹ một ngôi mộ rất tốt, rồi an táng ở Los Angeles. Cậu có thể đến mộ thăm mẹ mình bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên, Vương Nguyên bây giờ căn bản không kiêng kỵ dùng tiền của Vương Tuấn Khải, cậu đã chân chính xác định cả đời mình chỉ có thể làm vợ anh.

Thời gian rảnh không có làm gì, cậu hay đi dạo phố mua đồ, có lúc còn đi bệnh viện thăm bố chồng, nếu như còn nhàm chán thì gọi điện thoại cho anh nói chuyện phiếm. . . . . .

Cậu cùng anh mặc dù xa nhau, nhưng vì mỗi ngày đều trò chuyện, thời gian không có anh bên cạnh, ngược lại cậu cũng không có cảm giác xa nhau là một chuyện khó chịu gì mấy. Những khi nhớ anh, cậu sẽ đếm thầm trong lòng thời gian anh trở về, cứ như thế, thời gian trôi qua trong nháy mắt đã được hai tháng rồi.

Hôm nay, lúc Vương Nguyên đến thăm ông Vương, nhưng không ngờ lại gặp bà Vương ở trước cổng bệnh viện.

Thời điểm bà Vương nhìn thấy Vương Nguyên vẫn là biểu cảm chán ghét không muốn gặp, cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn là lễ phép bước đến trước mặt bà, nhẹ giọng hỏi thăm, "Viện trưởng."

Bà Vương lạnh lùng nói, "Cậu tới bệnh viện làm gì?"

Vương Nguyên đáp, "Con đến thăm ba."

Bà Vương ngay lập tức tức giận, "Ai cho phép cậu gọi ông ấy là 'Ba'? Cậu không có tư cách đó!"

Vương Nguyên chậm rãi ngước mắt nhìn bà Vương, bình tĩnh nói, "Viện trưởng, con và Tuấn Khải đã kết hôn rồi, mặc kệ mẹ có chấp nhận hay không, con cũng đã là vợ của Tuấn Khải. Con biết mẹ đồn ý tham dự hôn lễ tụi con cũng chỉ là vì mẹ không muốn quan hệ giữa mẹ và anh ấy càng thêm căng thẳng, thật ra mẹ và con đều là những người khát vọng có được tình thân. Con thật lòng hy vọng mẹ có thể thử tiếtiếp nhận con, trong cuộc sống về sau con sẽ nhất định luôn hiếu kính với mẹ."

Bà Vương quay mặt đi, cười nhạt khinh thường, "Nếu như cậu thật sự để ý tới cảm nhận của tôi, vậy tốt nhất đừng cướp đi con trai và cháu gái của tôi. Sau khi kết hôn với cậu, Tuấn Khải chưa hề trở về thăm tôi một lần nào, mà tôi muốn gặp Ngôn Ngôn cũng không gặp được. Đây có phải là hiếu kính của cậu?"

Vương Nguyên kiên nhẫn giải thích, "Viện trưởng, Tuấn Khải anh ấy đi nước ngoài thị sát công việc rồi, anh đã rời khỏi Los Angeles hơn hai tháng, mà Bảo Nhi vẫn luôn đi học ở nhà trẻ, hơn ba tháng nay con cũng không có nhìn thấy Bảo Nhi."

Bà Vương nhất thời nghi ngờ cau mày, "Tuấn Khải ra nước ngoài thị sát công việc?"

Vương Nguyên nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, đại khái bốn tháng sau mới về."

Bà Vương nghe vậy thì cười nhạo, khinh bỉ nói, "Vương Nguyên, dù cậu có muốn lừa gạt tôi, cậu cũng phải tìm được lý do nào hay hơn chứ. Mỗi lần Tuấn Khải đi thị sát công việc đều nhất định phải dẫn Dư Mẫn theo cùng, nhưng lần này sao Dư Mẫn lại không đi theo nó? Còn nữa... Chuyện ở công ty căn bản cũng không cần Tuấn Khải tự mình đi thị sát, duy chỉ có một lần là vào năm năm trước đến thành phố Y mà thôi, nhưng lần đó Tuấn Khải vốn là vì Đường Hân mới tìm đến cậu!"

. . . . . .

Trở lại biệt thự, Vương Nguyên trầm lặng yên tĩnh ngồi ở ghế sofa trong phòng khách.

Cậu thừa nhận, giờ phút này cậu đang suy xét về lời nói của bà Vương.

Tuy rằng mỗi lần gặp bà Vương đều chăm chích cậu, nhưng hôm nay những lời bà Vương nói với cậu, đúng thật là cậu hoàn toàn không nghĩ tới.

Lúc anh nói muốn đi nửa năm cậu không có chút nào hoài nghi, nhưng giờ suy nghĩ lại, giả sử đúng như lời bà Vương nói là sự thật, vậy anh rời khỏi Los Angeles là vì chuyện gì? Hơn nữa là có chuyện gì mà anh phải cần đến tận nửa năm để xử lý?

Ở trong ấn tượng của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hầu như cũng không có ghi chép lại lần đi công tác nào dài đến nửa năm. . . . . .

Suy tư một hồi, trong lòng cậu đột nhiên trở nên luống cuống khó hiểu, cậu bắt đầu không khỏi lo lắng cho anh, đáy lòng mơ hồ cũng cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra. Cuối cùng, trong lúc do dự cậu cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng Vương Tuấn Khải từ tốn truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia, "Bà xã .... ."

Vương Nguyên dựa người vào ghế sofa, nhẹ giọng hỏi, "Anh bây giờ rất bận sao?"

Vương Tuấn Khải giờ phút này đang đứng ở trước cửa sổ trong phòng bệnh của bệnh viện, anh chăm chú nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trên giường bệnh, chậm rãi đáp, "Không có bận."

Vương Nguyên hơi hơi nhíu mày, "Nghe giọng anh có vẻ như rất mệt."

Anh xoay người bước ra phía ngoài hành lang, dịu dàng nói, "Không mệt, chỉ nhớ em thôi. . ."

Vương Nguyên cười nhẹ một tiếng, "Anh thật biết nói lời dễ nghe để gạt em. Em nghe nói lần này anh đi thị sát công việc không có dẫn theo chị Dư đi cùng, có phải bởi vì chị Dư không có đi theo giúp anh, cho nên anh mới cảm thấy mệt mỏi?"

Vương Tuấn Khải trầm mặc một lúc lâu, rồi nói "Vương Nguyên, em biết anh không thích em quanh co lòng vòng như vậy. Có phải ai đã nói linh tinh gì với em không?"

Sớm biết người nhạy cảm như anh rất dễ dàng nhận thấy cậu đang dò xét, cậu lập tức nói ngay nỗi nghi ngờ của mình, "Ông xã, hôm nay em đến thăm ba anh không ngờ gặp viện trưởng, là viện trưởng nói cho em biết anh không có dẫn theo chị Dư đi thị sát công việc. . . . . . Ông xã, em rất lo lắng cho anh, em cảm thấy anh có chuyện gì đó giấu em."

Vương Tuấn Khải cũng không trả lời cậu ngay, bầu không khí giữa cuộc nói chuyện bỗng rơi vào im lặng.

Vào thời điểm cả hai đều trầm mặc, trong điện thoại Vương Nguyên đột nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo lại mềm mỏng ngọt ngào, "Tuấn Khảk, bác sĩ đã kiểm tra cho em rồi, ông ấy nói em bé rất khỏe mạnh."

Vương Nguyên nhanh chóng nhận ra đó là giọng của Đan Nhất Thuần, ngay lập tức, tay cậu đang cầm điện thoại di động run lên một cái.

Hạ Tử Du không nghe rõ Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần đang nói cái gì, nhưng vào giờ phút này cậu có thể xác định Vương Tuấn Khải đã giấu giếm cậu một số chuyện, mà lúc này cậu chỉ muốn làm rõ ràng, tại sao Đan Nhất Thuần lại ở cùng với Tuấn Khải? Mà Đan Nhất Thuần lại còn có thể ở trước mặt anh nhắc tới hai chữ "Em bé"?

Vương Nguyên không dám hỏi ra miệng, cậu đang đợi Vương Tuấn Khải giải thích.

Vài giây sau, Vương Tuấn Khải trầm giọng nói :" Bà xã, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, ba giờ sau, anh sẽ về nhà chính miệng giải thích với em!" Anh biết cá tính của cậu, nếu như có thể giấu giếm cậu là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu như không thể giấu được, anh không muốn cậu suy nghĩ lung tung.

END CHƯƠNG 146

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: