Chương 160: Anh chỉ không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm
"Ba, sau này Bảo Nhi sẽ không cần đến bệnh viện nữa đúng không?"
Vương Nguyên ôm lấy Bảo Nhi, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, "Đúng vậy, chú bác sĩ nói Bảo Nhi đã hoàn toàn khỏi rồi . . . . . . Sau này Bảo Nhi sẽ khỏi phải đến bệnh viện nữa." Sau hai tháng kiểm tra, thể trạng Bảo Nhi không có xuất hiện hiện tượng hoại tử nào, bác sĩ đã kết luận Bảo Nhi hoàn toàn hồi phục.
Bảo Nhi ngước đầu hỏi, "Vậy là Bảo Nhi có thể đến vườn trẻ chơi cùng các bạn khác được rồi sao?"
Vương Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, sắp tới mỗi ngày ba đều sẽ đưa Bảo Nhi đến nhà trẻ."
Bảo Nhi vui vẻ ôm lấy Vương Nguyên, "Cám ơn ba."
Vương Nguyên hôn một cái thật kêu vào mặt Bảo Nhi.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Vương Nguyên ôm Bảo Nhi đang muốn chui vào xe đã ngừng chờ sẵn ở trước cửa bệnh viện, Bảo Nhi lại đột nhiên hớn hở gọi, "Ba, cha ở bên kia. . . . . ."
Theo tay chỉ của Bảo Nhi, Vương Nguyên thuận mắt nhìn về phía trước.
Trước của khách sạn "LLD", một tốp người quần áo chỉnh tề đang từ trong đi ra, Vương Nguyên vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi lẫn trong nhóm người thương nhân, ánh mặt trời chiếu xuống dáng người cao ngất cùng gương mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải có vẻ cực kì bắt mắt.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám, là bộ mà buổi sáng cậu tự mình chọn cho anh, trời sinh anh có được dáng người rất chuẩn, quần áo không có anh làm nền hẳn là sẽ không được nổi bật như thế, trên mặt anh lúc nào cũng hiện lên ý cười, đang chuyện trò vui vẻ với bạn bè, ngày đầu tiên quen biết anh cậu đã biết anh rất tuấn tú phong độ, nay anh lại có thêm sự trầm tĩnh lõi đời.
Bảo Nhi giãy dụa trong ngực Vương Nguyên, "Ba, con muốn đi qua chỗ cha!"
Vương Nguyên thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú trên người Vương Tuấn Khải, "Bảo Nhi, cha đang bàn công việc, hiện giờ chúng ta không tiện đi qua đó nói chuyện với cha. . . . . ."
Bảo Nhi nhăn nhó nũng nịu, "Nhưng mà con muốn nói chuyện với cha. . . . . . Ba . . . . ." Bảo Nhi ngước mắt làm nũng với Vương Nguyên.
Vương Nguyên bất đắc dĩ ngước mắt nhìn tới Vương Tuấn Khải, trùng hợp ngay lúc đó ánh mắt anh cũng vô tình trông thấy cậu.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải cười cười.
. . . . . .
Trao đổi với bạn bè đôi ba câu, Vương Tuấn Khải thong thả đi tới trước mặt Vương Nguyên.
Bảo Nhi dang rộng hai tay gọi, "Cha. . . . . ."
Vương Tuấn Khải ôm qua Bảo Nhi từ trước ngực Vương Nguyên, hôn Bảo Nhi một cái rồi nhìn Vương Nguyên nói, "Không phải anh đã nói buổi chiều đưa hai mẹ con tới bệnh viện sao?"
"Bệnh viện cách nhà không xa, để em đưa Bảo Nhi đi cũng được mà." Sau khi Bảo Nhi xuất viện làm kiểm tra không còn hiện tượng hoại tử thì không cần phải đến bệnh viện phía Đông nữa, cho nên nhiều lần Vương Tuấn Khải bận công việc, Vương Nguyên đều tự mình đưa Bảo Nhi tới bệnh viện.
Vương Tuấn Khải nhíu mày nói, "Anh không yên tâm."
Bảo Nhi rất nghiêm túc nói, "Cha, ba nói Bảo Nhi từ nay về sau khỏi phải tới bệnh viện nữa, chú bác sĩ cũng nói Bảo Nhi đã hết bệnh rồi.........."
Mấy lần trước Vương Tuấn Khải đưa hai mẹ con tới bệnh viện, bác sĩ cũng đã nói đại khái tin này cho Vương Tuấn Khải biết, lần này Vương Nguyên đến là để xác nhận kết quả này.
Vương Nguyên khó kiềm chế được vui sướng gật đầu lia lịa.
Vương Tuấn Khải đưa ra một tay ôm Vương Nguyên về phía mình, sau đó hôn lên trán cậu một nụ hôn.
Bảo Nhi vui vẻ cười khanh khách không ngừng, nhìn thấy cha và ba thân mật, cô bé thông minh đáng yêu che hai mắt mình lại, những vẫn giữ một kẽ hở để len lén nhìn.
Vương Nguyên nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Bảo Nhi bị chọc cho phì cười.
Vương Tuấn Khải nói, "Anh đưa hai ba con về."
Vương Nguyên hỏi, "Ủa, anh không quay lại công ty sao?"
Vương Tuấn Khải bế lên Bảo Nhi, một tay ôm eo Vương Nguyên, "Công việc làm mãi cũng không hết, nhưng ở bên cạnh hai ba con em bao nhiêu cũng không đủ."
Vương Nguyên tựa vào vai Vương Tuấn Khải hưởng thụ giây phút yên bình hạnh phúc.
----------
Trong quán cà phê, Dịch Dương Thiên Tỉ thu hồi tầm mắt, rồi sau đó đưa mắt nhìn sang Vương Thanh ở đối diện.
Tầm mắt Vương Thanh xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong quán cà phê dừng lại ở cảnh tượng vừa rồi. Vương Tuấn Khải bế Bảo Nhi, hôn lên trán Vương Nguyên, sau đó dìu Vương Nguyên bước vào xe, mọi cử chỉ hành động đều cho thấy em trai mình cưng chiều Vương Nguyên như thế nào.
Vương Thanh bực tức thu hồi ánh mắt, nhìn qua Dịch Dương Thiên Tỉ, "Anh hẹn tôi ra đây để cho tôi thấy cảnh người yêu cũ của anh ân ái lưu luyến với em trai tôi?"
Dịch Dương Thiên Tỉ nâng lên tách cà phê nhấp một miếng, chỉ cười không nói.
Vương Thanh giận đến mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói, "Tôi không có nhiều thời gian ở đây nói nhảm với anh, nếu anh không nói cho tôi biết mục đích anh hẹn tôi ra đây thì xin lỗi, tôi còn có việc!" Vương Thanh nói xong liền đứng dậy.
Dịch Dương Thiên Tỉ giương mắt nhìn gương mặt đang không còn nhẫn nại của Vương Thanh, thong thả nói, "Sự nóng giận của Vương đại tiểu thư đúng thật cũng không tầm thường nha. . . . . . Không phải cô cũng đã biết mục đích tôi hẹn cô ra đây rồi sao?"
Vương Thanh nhìn chằm chằm Dịch Dương Thiên Tỉ "Trong điện thoại anh nói anh có cách tạo điều kiện cho tôi và Lưu Nhất Lân đến với nhau, vậy xin hỏi như lời anh nói cách của anh là gì?"
Trên gương mặt ôn nhã của Dịch Dương Thiên Tỉ mang theo ý cười: "Cô cứ ngồi xuống trước đã, rồi chúng ta trao đổi với nhau rõ ràng hơn."
Vương Thanh bất đắc dĩ ngồi xuống, khoanh tay ngồi nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ trước mặt, cảnh cáo nói, "Dịch Dương Thiên Tỉ, hôm nay tôi đồng ý ra đây gặp anh không có nghĩa là tôi ưa gì anh, trước kia anh và Vương Nguyên bắt tay đối phó Tuấn Khải như thế nào tôi đều biết rõ, các người cũng coi như đều là người họ Dịch, họ Dịch quả nhiên không có người nào tốt."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn con ngươi Vương Thanh hơi rút lại, "Xem ra Vương đại tiểu thư cô nên học lại cách quản lý tốt cái miệng của mình, nếu không đàn bà mà thích lải nhải giống như cô vậy, thì sẽ không có một người đàn ông nào thích cô nổi đâu."
Vương Thanh hừ lạnh, "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi không sợ anh đâu! Bây giờ anh đã trắng tay rồi, ngay cả Vương Viễn cũng thua cho Tuấn Khải!"
Dịch Dương Thiên Tỉ không phản bác, chỉ cười nhẹ nói, "Vương đại tiểu thư nếu như cứ muốn tiếp tục thảo luận với tôi về vấn đề hôm nay tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, vậy thì thời gian để chúng ta nói về chuyện của cô và Lưu Nhất Lân sẽ rất ít."
Vương Thanh cố gắng kiềm chế tức giận, cố gắng bình tĩnh lại.
Dịch Dương Thiên Tỉ từ tốn nói, "Cô muốn đến với Lưu Nhất Lân, nhưng người phụ nữ Lưu Nhất Lân thích lại là Đan Nhất Thuần, mà Đan Nhất Thuần vì Vương tổng có thể sẽ độc thân cả đời, điều này cũng có nghĩa là Lưu Nhất Lân sẽ chờ đợi Đan Nhất Thuần cả đời. . . . . . Cô đừng hoài nghi về chuyện Lưu Nhất Lân sẽ dùng cả đời này để chờ đợi Đan Nhất Thuần, bởi vì khi lãng tử quay đầu là chỉ có thể đã gặp được tình yêu đích thật, mà ở phương diện khi người đàn ông gặp được tình yêu thật sự của mình tuyệt đối không hề thua kém người phụ nữ, cho nên cô muốn đến với Lưu Nhất Lân, chuyện cô có thể làm chính là làm sao để Lưu Nhất Lân hoàn toàn mất hết hy vọng với Đan Nhất Thuần!"
Vương Thanh tức giận nói, "Đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ còn phải đợi anh dạy cho tôi sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không vội tức giận, còn cười nói, "Vương đại tiểu thư biết đạo lý này, nhưng áp dụng không đúng cách. . . . . . Tôi có nghe nói về chuyện trước kia Vương đại tiểu thư xúi giục Đan Nhất Thuần mang thai, chiêu này thật ra rất cao minh, không chỉ thiếu chút nữa phá hư chuyện của Vương Nguyên cùng Vương tổng, còn thành công đẩy Đan Nhất Thuần về phía Vương tổng, cuối cùng đạt được mục đích một đá ném hai chim, có điều, kết quả lại không được như mong muốn.......... Tôi đang suy nghĩ, Vương đại tiểu thư nếu như đã biết đẩy Đan Nhất Thuần về phía Vương tổng có thể làm cho Lưu Nhất Lân mất hết hy vọng, vậy tại sao Vương đại tiểu thư không tiếp tục kế sách đó một lần nữa?"
Vương Thanh nghiêng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, cười lành ra tiếng, "Dịch Dương Thiên Tỉ, anh cho rằng tôi là đứa trẻ mới lên ba tuổi sao? Anh vòng vèo nãy giờ cũng chỉ là muốn tôi xen vào phá hoại tình cảm của Tuấn Khải và Vương Nguyên, mục đích cuối cùng cũng là vì bản thân anh mà thôi, anh cho rằng tôi sẽ ngu đến mức đi làm quân cờ cho anh hay sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Thanh, vẫn cười cười như trước.
Vương Thanh hừ mũi cười khẩy, "Anh đừng có mơ tưởng viễn vông nữa, người mà Tuấn Khải thích, anh vĩnh viễn cũng không thể giành nổi đâu!"
Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu quan sát Vương Thanh, "Xem ra đã qua vài lần thất bại, cộng thêm bị Vương Tuấn Khải cảnh cáo, bây giờ cô đã tự thuyết phục được mình chấp nhận sự thật Vương Nguyên là em dâu rồi sao."
Vương Thanh nhíu mày, "Đúng, vậy thì thế nào?"
Lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ.rút trong người ra một xấp hình đưa qua cho Vương Thanh: "Tôi nghĩ cô sau khi xem xong những bức hình này sẽ có một cái nhìn khác."
Vương Thanh nhận lấy xấp hình, sau khi nhìn thoáng qua những tấm hình đó, hai tròng mắt cô không kiềm được nhất thời trợn trắng, "Anh và Vương Nguyên......... Hai người.."
Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, "Cô không có nhìn lầm, đây đúng thật là hình của tôi cùng Vương Nguyên chụp khi ở khách sạn."
Vương Thanh chất vấn, "Người này quay lưng lại, làm sao tôi có thể xác định đó là Vương Nguyên?"
"Không cần xác định, cô có thể hoài nghi chuyện này. . . . . . Nhưng nếu như cô có để ý đến cuộc sống riêng của em trai cô một chút, thì cô cũng biết khoảng thời gian trước tình cảm của Vương tổng và Vương Nguyên hình như có xảy ra một số vấn đề, mà chỗ mấu chốt của vấn đề chính là Vương tổng đã biết chuyện này............ Tôi không phủ nhận trong lòng Vương Nguyên vẫn luôn có Vương tổng, cũng như tôi và Vương Nguyên đã từng trải qua một một quãng thời gian tốt đẹp đó thôi, không phải sao?"
Vương Thanh nghiến răng chửi, "Đê tiện! !"
Dịch Dương Thiên Tỉ nói, "Theo như tôi được biết Vương Tổng và Vương Nguyên đã hòa thuận trở lại rồi......... Nghĩ đến Vương tổng đã nhẫn nhịn xuống chuyện này, đây quả thật cũng không dễ dàng!"
Vương Thanh tức giận trừng mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, "Anh đang châm ngòi gây xích mích sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ không phủ nhận, "Tôi làm vậy chỉ là vì tôi quá quan tâm tới Vương Nguyên, tôi mong đợi cậu ấy về lại bên cạnh tôi, cũng giống như Vương đại tiểu thư chờ đợi Lưu Nhất Lân trở về bên cạnh cô......... Tôi nghĩ, nếu như Đan Nhất Thuần có thể trở thành em dâu cô, Lưu Nhất Lân sẽ mất hết hy vọng, Vương đại tiểu thư cô nếu muốn ở lại bên cạnh Lưu Nhất Lân thì đó không còn là chuyện khó nữa!"
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vương Tuấn Khải vừa đi vào phòng làm việc, thì nhìn thấy chị Dư và Vương Thanh đã đứng ở trong phòng làm việc.
"Tổng giám đốc, tiểu thư nói có chuyện tìm cậu."
Vương Thanh nhẹ giọng gọi, "Tuấn Khải."
Vương Tuấn Khải đi đến sau bàn làm việc, thản nhiên nói, "Có chuyện thì nói đi."
Vương Thanh từ từ đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói, "Chị muốn thương lượng với em chuyện này."
Vương Tuấn Khải mở văn kiện trên mặt bàn, giọng điệu vẫn cứng nhắc không có chút cảm tình, "Nói."
Vương Thanh nói, "Chị muốn vào Vương thị làm việc."
Lúc nghe xong những lời này của
Vương Thanh, Vương Tuấn Khải ngước mắt lên nhìn Vương Thanh, sau đó dựa người vào ghế ngồi, điều chỉnh cho mình tư thế ngồi thoải mái, hơi nhíu mày nói, "Tiền hàng tháng tôi đưa cho chị không đủ sao?"
Vương Thanh lập tức lắc đầu, "Không phải. . . . . . Trước đây vì chị lười, không muốn làm việc, mấy năm nay cũng không có làm gì, chị cảm thấy cuộc sống của chị thật nhàm chán, nên bây giờ chị muốn bắt đầu lại cuộc sống mới."
"Chị có ý nghĩ như vậy?" Suy nghĩ này của Vương Thanh thật sự ngoài suy nghĩ và dự đoán của Vương Tuấn Khải.
Thật ra khi còn ở đại học Vương Thanh cũng học về thương mại, thành tích ở trường cũng coi như khá nổi bật, chỉ là sau khi quen biết Lưu Nhất Lân, mấy năm nay cứ luôn giam mình trong trạng thái chán chường, dường như chưa bao giờ để ý đến chuyện công việc.
Vương Thanh rũ mắt xuống, "Giống như mẹ nói, chị không thể nào cả đời lệ thuộc vào em.......... Chị muốn làm việc một phần vì muốn tự học cách tự lập."
Vương Tuấn Khải đưa mắt quan sát Vương Thanh, hiển nhiên là rất khó có thể tin được giờ phút này người phụ nữ đứng trước mặt anh muốn học được cách sống độc lập lại là chị gái mình.
Vương Thanh thấy Vương Tuấn Khải không trả lời, vì vậy lén dùng ánh mắt liếc nhìn chị Dư một cái.
Chị Dư cũng hiểu ý, lập tức phụ họa nói, "Tổng giám đốc, thành tích của tiểu thư lúc ở đại học cũng không tệ, sắp xếp cô ấy vào bộ phận đơn giản của công ty cũng không có vấn đề gì."
Trên thực tế, việc Vương Thanh có thể vào công ty làm việc, Vương Tuấn Khải vô cùng phần tán thành ý kiến này.
Những năm qua, chuyện Vương Thanh có tình cảm với Lưu Nhất Lân, anh cũng có biết, nhưng chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được, mặc dù Lưu Nhất Lân là bạn anh, nhưng anh cũng không nói thêm vào được gì, Lưu Nhất Lân biết Vương Thanh cũng là thông qua anh, cho nên mấy năm nay thấy Vương Thanh dành tình cảm sâu đậm cho Lưu Nhất Lân, sâu trong lòng anh cũng có phần cảm thấy áy náy với Vương Thanh.......... .
Vương Thanh thấy Vương Tuấn Khải đang do dự, vội vàng nói thêm vào, "Tuấn Khải, chị muốn vào Vương thị làm việc là nghiêm túc, chị thề là chị không hề có suy nghĩ gì khác."
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Tj, suy tính một lúc rồi ra lệnh, "Chị Dư, chuyện này giao cho chị sắp xếp!"
Được Vương Tuấn Khải chấp thuận, Vương Thanh lặng lẽ làm một động tác hoan hô, sau đó ngập ngừng nói: "Tuấn Khải, chị còn một người bạn cũng muốn vào Vương thị làm, em có thể cho cô ấy vào làm chung với chị hay không?"
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói: "Đây không phải cái chợ bán thức ăn."
Vương Thanh lập tức giải thích, "Em yên tâm, bạn của chị trình độ học vấn cùng cách đối nhân xử thế tuyệt đối có đủ tư cách vào Vương thị làm việc, cô ấy chỉ cần tìm được một công việc tốt, mà chị cũng muốn ngoài lúc làm việc có thể có thêm bạn."
Vương Thanh lại liếc mắt nhìn chị Dư.
Chị Dư lập tức nói, "Ồ, tổng giám đốc, hôm nay trưởng phòng PR có báo với tôi nói chỗ họ lúc này đang có hai vị trí trống........... Tôi muốn đưa tiểu thư mới vào công ty, công việc ở bộ phận quan hệ xã hội tương đối nhẹ, tiểu thư có thể thích ứng được."
Vương Tuấn Khải ít quan tâm đến những loại chuyện vụn vặt như thế này, không kiên nhẫn liền nói: "Chị tự sắp xếp đi."
Chị Dư gật đầu, "Vâng."
Vương Thanh cảm kích chớp chớp mắt nhìn chị Dư.
----------
"Bà xã?"
Vương Tuấn Khải gần đây đã hình thành một thói quen, việc đầu tiên khi về đến nhà mà anh làm chính là gọi Vương Nguyên.
Vương Nguyên đang ngồi trên giường lớn trong phòng, thấy Vương Tuấn Khải về đến nhà, Vương Nguyên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện kim đồng hồ đã chỉ đến số 12, cậu nghĩ thầm anh chắc đã dùng cơm trưa rồi, vì thế hỏi, "Anh về ngủ trưa sao?"
"Anh về ăn cơm với em sẵn tiện ở ngủ trưa luôn." Giọng Vương Tuấn Khải từ xa tới gần, bóng dáng cao lớn và giọng nói cùng lúc xuất hiện trong phòng ngủ.
Vương Nguyên lúng túng nói, "Hả, em nghĩ là anh gần đây công việc tương đối nhiều, cho nên em đã ăn trưa với Bảo Nhi rồi, Bảo Nhi cũng vừa mới đi ngủ."
Vương Tuấn Khải cởi áo vest tùy tiện vứt sang một bên, đi tới cạnh giường, nhìn Vương Nguyên đang ngồi trên giường suy nghĩ ghép lại tấm hình, nghi ngờ hỏi: "Đang chơi gì vậy?"
Vương Nguyên ra vẻ sầu não: "Em đang suy nghĩ làm thế nào để hợp lại tấm ghép hình này........." (À, trò "xếp hình" Lão Khải giỏi nhất đấy :v)
Kể từ khi lấy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng không có việc gì làm, cho nên cậu đã mua một bộ ghép hình để xếp giết thời gian lúc rảnh rỗi.
Vương Tuấn Khải có chút kinh ngạc, dù sao anh không biết cậu lại có hứng thú ở phương diện này: "Từ lúc nào mà em cũng học chơi cái này vậy?"
Vương Nguyên lúng túng nói, "Anh cũng biết, Bảo Nhi thích chơi ghép hình. . . . . .Trình độ ghép hình của con bé lúc này đã ở mức độ cao cấp rồi, em sợ có ngày Bảo Nhi hỏi em mà em lại không biết, cho nên đi mua một bộ có độ khó cao một chút, nghe nói hợp lại nhanh nhất cũng phải tốn mất mấy ngày."
Vương Tuấn Khải hỏi, "Vậy em định chuẩn bị dành mấy ngày để hoàn thành nó........... Ồ, diện tích bức hình ghép này còn chưa tới 50 cm?"
Vương Nguyên rất nghiêm túc nói, "Anh đừng thấy diện tích tấm hình này không tới 50 cm mà coi thường nó, nó rất là khó ghép, em đã tốn ba buổi trưa để ngồi suy nghĩ ghép bức hình này đó."
Vương Tuấn Khải khiếp sợ lặp lại, "Ba buổi trưa?"
Vương Nguyên thấy dáng vẻ giễu cợt của anh, không nhịn được nói, "Anh đừng xem thường chỉ số thông minh của bà xã anh, em mua bức hình có độ khó cao này, mà đã gọi là có độ khó cao đương nhiên là sẽ không dễ dàng ghép được nó rồi............"
Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn bản ghép hình, nghiêm túc hỏi Vương Nguyên, "Chồng em về nhà ngủ trưa, chẳng lẽ em không ngủ chung sao?"
Vương Nguyên cầm miếng ghép hình lên, nhỏ giọng nói, "Trưa nay em bận phải ghép cho xong bức hình này rồi, ngoan, anh ngủ một mình nha!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Một bộ ghép hình thôi, có đáng để em bỏ rơi ông xã em không vậy?"
Vương Nguyên lúng túng nói, "Ách, em với Bảo Nhi đố nhau xem ai hợp xong bức ghép hình này trước......... Em không thể thua con gái của mình được, đúng không?"
Lúc xuống giường cậu bị Vương Tuấn Khải kéo ngược trở lại, Vương Nguyên không hề phòng bị ngã vào trong ngực anh.
"Ông xã, đừng làm rộn." Vương Nguyên giãy giụa trong ngực Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đặt ở trên đùi, thân mật nói, "Lấy ra đây."
"Cái gì?"
"Ghép hình."
Vương Nguyên trừng to đôi mắt, "Anh cũng thích sao?"
"Không ghép xong, bà xã anh làm sao có thời gian ngủ trưa với anh?"
Vương Nguyên cười hì hì nói, "Được thôi, vậy anh ghép đi." Gần đây cậu thật khổ sở khi luyện trò chơi ghép hình kiểu này, cậu không tin tấm hình mấy ngày nay cậu không nghĩ ra mà anh có thể giải quyết được trong thời gian ngắn.
Vương Nguyên chăm chú nhìn anh, Vương Tuấn Khải cầm lên một miếng ghép hình, trầm tư mấy giây, rồi sau đó từ tốn lập đi lập lại chỉnh sửa ngay ngắn tấm ghép hình.
Vương Nguyên thử tính toán nhẩm, đại khái không tới ba phút, Vương Tuấn Khải đã ghép xong hoàn chỉnh đưa bức hình đến trước mặt Vương Nguyên.
(Đấy! Tui đã bảo là Lão Khải giỏi "xếp hình" lắm mờ :v)
Vương Nguyên sững sờ kinh hãi không dám tin nhìn bộ ghép hình đã hoàn chỉnh ở ngay trước mắt.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào lòng, "Bây giờ có thời gian ngủ với ông xã em chưa?"
Vương Nguyên ra vẻ sùng bái nhìn Vương Tuấn Khải, "Ông xã, anh làm như thế nào vậy?" Món đồ chơi có độ khó cao vậy mà vào tay anh dường như chẳng có chút khó khăn nào cả...........
"Bộ môn ghép hình nãy rõ ràng chẳng có mức độ khó khăn gì như em nói."
Cậu cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa, thậm chí muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Khổ nỗi là vừa rồi cậu còn muốn cười anh...........
"Em thừa nhận em còn không thông minh bằng con gái mình."
Cậu nghe người giúp việc nói Bảo Nhi đã ghép xong rồi, cho nên khi vừa dùng xong bữa trưa cậu liền liền trốn vào trong phòng, chỉ sợ con gái mang hình đã ghép xong đến tìm cậu.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đột nhiên hỏi, "Sau này hai ba con em có tranh tài nữa, có cần anh giúp em không?"
"Không, không cần, thật ra thì lúc nãy em cũng sắp ghép lại được rồi, tại anh làm rối loạn suy nghĩ của em......... Huống chi em và con gái muốn so tài cho vui thôi."
Đường đường là một tổng giám đốc trên thương trường, vậy mà lại cùng bà xã rảnh rỗi ngồi chơi trò chơi, điều này dường như rất lãng phí thời gian.
"Anh chỉ là không muốn nhìn thấy bà xã anh thua quá thảm."
Vương Tuấn Khải cưng chiều vuốt vuốt tóc Vương Nguyên.
"Anh lại giễu cợt em. . . . . ."
"Không dám."
"Ông xã. . . . . ." Vương Nguyên vòng tay ôm eo Vương Tuấn Khải, cả người dựa vào anh, thuận thế vùi mặt vào trong ngực anh: "Cứ như thế này, em cũng cảm thấy có anh thật là hạnh phúc."
----------
Hai ngày sau.
Chị Dư đi vào phòng làm việc của Vương Tuấn Khải, báo cáo với ang, "Tổng giám đốc, tôi đã sắp xếp nhân viên phòng PR tối nay đi với cậu đón tiếp mấy vị quan khách chính phủ."
"Ừ."
Chị Dư cẩn thận hỏi, "Quản lý phòng PR sắp xếp người đi với cậu chính là nhân viên mà hôm qua công ty ta mới được tuyển vào, cậu cảm thấy có vấn đề gì không?"
Vương Tuấn Khải hờ hững nói, "Cứ sắp xếp như vậy đi."
"Vâng."
. . . . . .
Buổi tối tại hội sở "Nhà Trắng".
Vương Tuấn Khải vừa bước vào trong phòng được bao, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Đan Nhất Thuần đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện rất vui vẻ với mấy vị quan chức chính phủ Los Angeles.
Đan Nhất Thuần vừa nhìn thấy Vương Tuấn Khải, vội đứng dậy cung kính chào anh, "Vương tổng."
Mấy vị quan chức chính phủ cũng đứng dậy bắt tay với Vương Tuấn Khải, hài lòng nói: "Vương tổng, vị tiểu thư ở bộ phận ngoại giao của quý công ty anh không những xinh đẹp, hơn nữa còn rất thông mình, tôi nghĩ rằng tối nay chuyện hợp tác của chúng ta sẽ rất thú vị.........."
END CHƯƠNG 160
Rồi! Cho nó hường hường một tí trước khi ngược tàn bạo :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip