Chương 168: Cần phải gánh chịu hậu quả
Trên máy bay, Vương Nguyên tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
'Vươngg thiếu gia, số 21 cũng chính là vé máy bay sao?'
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của nhân viên bán vé máy bay, Vương Nguyên chợt mở mắt ra.
Hôm nay là ngày 21, sinh nhật của anh . . . . . .
Nghĩ tới đây, cả người Vương Nguyên cứng đờ, hình ảnh hiện lên trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Vương Tuấn Khải.
Ngay sau đó, cậu sốt ruột lấy điện thoại ra, nhìn màn hình tối đen cậu mới ý thức được điện thoại di động của cậu đã tắt máy, mà căn bản trên máy bay cậu không thể nào gọi điện thoại cho anh . . . . . .
Vương Nguyên sững sờ để điện thoại di động xuống, trái tim dâng lên cảm giác khó chịu. Ông xã, em xin lỗi. . . . . .
'Vươngg thiếu gia, nếu như trước sáng mai cậu không thể tới Luân Đôn làm chứng cho Dịch Dương tiên sinh, Dịch Dương tiên sinh sẽ bị phán tội danh thành lập lập tức trục xuất trở về Trung Quốc giam giữ . . . . . .'
Đây là cuộc điện thoại luật sư của Dịch Dương Thiên Tỉ gọi tới cho cậu, cậu không còn cách nào lựa chọn, bởi vì anh rõ ràng không đồng ý cho phép cậu đi Anh.
Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà cậu đã quên nói với anh một câu "Sinh nhật vui vẻ!!"
. . . . . .
Vào buổi trưa.
Không có Vương Nguyên, cả căn biệt thự dường như trở nên trống vắng khó tả.
Vương Tuấn Khải yên tĩnh trầm lặng ngồi trên ghế sofa duy nhất trong phòng, trong tay cầm một ly rượu màu đỏ sậm.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Vương Tuấn Khải ấn nút trả lời, nhưng không lên tiếng.
Thuộc hạ trong điện thoại báo cáo với anh, "Tổng giám đốc, lúc chúng tôi tới sân bay tổng giám đốc phu nhân đã lên máy bay rồi. . . . . . Chúng tôi có cần lập tức lên máy bay tới Luân Đôn không?"
Vương Tuấn Khải trầm mặc mấy giây, nhàn nhạt nói, "Bảo đảm an toàn cho cậu ấy, đừng xuất hiện trong tầm mắt của cậu ấy."
"Dạ."
Ngay sau đó Vương Tuấn Khải kết thúc cuộc trò chuyện.
Ném điện thoại di động tới giường lớn, Vương Tuấn Khải nâng ly rượu lên nhấp một hớp.
Cốc, cốc.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng vẫn lạnh lùng Vương Tuấn Khải nói, "Vào đi."
Bà Vương và Vương Thanh đi vào phòng.
Vương Thanh lên tiếng trước, "Tuấn Khải, hôm nay là sinh nhật của em, chị và mẹ đưa cha từ bệnh viện về nhà rồi. . . . . ."
Bà Vương kéo vạt áo Vương Thanh, rồi sau đó mở miệng, "Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, Ngôn Ngôn ở dưới lầu bảo đói bụng, chúng ta xuống dùng cơm đi!"
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói, "Các người ra ngoài trước đi!"
Bà Vương gật đầu, "Ừ, mọi người xuống dưới lầu chờ con dùng cơm." Ngay sau đó bà Vương kéo Vương Thanh đi ra khỏi phòng.
Nhưng Vương Thanh không chịu đi ra với bà Vương, mà dừng chân tại chỗ, nhíu mày nói, "Tuấn Khải, chị thật sự không hiểu nổi Vương Nguyên cậu ta rốt cuộc có phải là vợ em hay không? Hôm nay sinh nhật em mà cậu ta dám bỏ đi như vậy, nghe người giúp việc nói cậu ta một mình đến sân bay, thậm chí ngay cả em cũng không thông báo một tiếng, cậu ta rốt cuộc là có ý gì?"
Bà Vương hạ thấp giọng nhắc nhở, "Thanh à! !"
Vương Thanh hoàn toàn không nghe lời bà Vương khuyên can, tức giận bất bình nói, "Bộ không phải sao. . . . . . Bây giờ cậu ta làm xằng làm bậy như thế còn không phải là ỷ vào Tuấn Khải cưng chiều cậu ta hay sao . . . . . . Đã mang thai cũng không biết ngoan ngoãn ở nhà, con thấy cậu ta là muốn gây rắc rối để người khác lo lắng cho cậu ta thôi."
Xoảng --
Ngay lúc đó, ly rượu đỏ trong tay bị Vương Tuấn Khải hung hăng ném xuống nền nhà trắng tinh.
Mẹ con bà Vương lập tức sợ hết hồn, sắc mặt Vương Thanh trong nháy mắt càng thêm tái nhợt.
"Đi ra ngoài! !"
Một tiếng rống giận phát ra âm u lạnh lẽo như đến từ địa ngục vang vọng dội vào lỗ tai hai mẹ con họ Vương.
Vương Thanh nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh bà Vương, lần đầu tiên bị dáng vẻ tức giận của Vương Tuấn Khải dọa cho chết khiếp.
Phải biết rắng, dáng vẻ tức giận của Vương Tuấn Khải rất không giống người, anh rất ít khi nổi giận vì chuyện gì đó, mặc dù lần trước mẹ con bà Vương giật dây chuyện Đan Nhất Thuần mang thai, Vương Tuấn Khải cũng không tức giận như thế.......... Có thể thấy lần này Vương Tuấn Khải đúng là thật sự tức giận.
Bà Vương vội kéo Vương Thanh rời khỏi phòng.
Trên thảm đỏ trắng tinh loang lổ vết rượu màu đỏ thẫm, tròng mắt đen láy của Vương Tuấn Khải tĩnh mịch tản ra sự lạnh lẽo, con ngươi dần dần co rút lại.
------
Tại Luân Đôn.
Vương Nguyên đi tới văn phòng luật sư, Ellen nói cho cậu biết cục cảnh sát nơi Dịch Dương Thiên Tỉ bị tạm giữ.
Trong đồn cảnh sát, Vương Nguyên trông thấy Ellen ngồi cùng Thiên Tỉ đang bị tạm giữ.
Thiên Tỉ có vẻ như tiều tụy đi rất nhiều, râu mọc dài ra không ít. . . . . .
Vương Nguyên ngồi đối diện Thiên Tỉ, quan tâm hỏi, "Anh có khỏe không?"
Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Nguyên rất đỗi kinh ngạc, "Vương Nguyên? Sao em lại ở đây?"
Ellen đẩy đẩy gọng kính trên mũi, áy náy giải thích với Dịch Dương Thiên Tỉ, "Thật xin lỗi, Dịch tiên sinh, là tôi thông báo Vươngg thiếu gia tới Luân Đôn. Quan tòa cần Vươngg thiếu gia làm chứng cho anh, nếu không anh rất khó có thể thoát khỏi tội danh này."
Thiên Tỉ tức giận nói, "Ai cho phép ông thông báo với Vương Nguyên? Tôi nói rồi, chuyện này tôi không cần Vương Nguyên giúp!"
Ellen nói, "Dịch tiên sinh, tôi chỉ muốn giúp anh thắng trận này trên tòa......"
Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng nói, "Tôi không cần một luật sư tự làm việc theo ý mình, phiên tòa này của tôi không cần ông phụ trách, tôi sẽ trả phí luật sư cho ông."
"Dịch tiên sinh. . . . . ."
Vương Nguyên chen vào nói, "Thiên Tỉ, anh đừng trách Ellen, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao Ellen nói anh có liên quan với nhóm người buôn lậu quốc tế?"
Thiên Tỉ nặng nề thở dài, "Vương Nguyên, chuyện của anh em không cần can thiệp, em căn bản không nên tới nước Anh, nếu để Vương Tuấn Khải biết, sợ rằng hai người lại vì anh mà cãi nhau........."
Nhắc tới Vương Tuấn Khải, đôi mắt trong suốt của Vương Nguyên thoáng hiện một chút chạnh lòng . . . . . Vừa xuống máy bay cậu liền lập tức gọi điện thoại cho anh nhưng điện thoại anh lại không kết nối được.
Vương Nguyên kiềm chế khó chịu trong lòng, cố ra vẻ thoải mái nói, "Việc của em và anh ấy anh không cần phải lo lắng, bây giờ anh nên lo lắng cho chính anh kìa....... Anh có thể kể rõ đầu đuôi sự việc cho em biết không?"
Thiên Tỉ vẫn kiên trì nói, "Bây giờ em nên ngay lập tức trở về Los Angeles!"
Vương Nguyênnhìn luật sư, "Ellen, anh nói cho tôi biết đi!"
Ellen do dự liếc nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ, rồi sau đó chậm rãi kể, "Một tuần trước, cảnh sát tới công ty của Dịch tiên sinh lấy danh nghĩa Dịch tiên sinh là kẻ khả nghi buôn lậu quốc tế đưa Dịch tiên sinh đi. . . . . ."
Vương Nguyên nhíu mày, "Tại sao có thể như vậy? Cảnh sát bắt người chẳng lẽ không cần chứng cớ sao?"
Ellen trả lời, "Cảnh sát đúng thật là có chứng cớ, chứng cớ chính là hình ảnh Dịch tiên sinh đang bàn bạc với nhóm người buôn lậu. . . . . ."
Hai mắt Vương Nguyên lập tức trợn lớn, "Thiên Tỉ, anh thật sự làm những chuyện này?"
Thiên Tỉ lập tức giải thích, "Vương Nguyên, làm sao anh có thể bàn bạc buôn lậu những người đó?"
"Vậy tại sao cảnh sát lại có những tấm hình chụp anh buôn lậu?"
"Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Thiên Tỉ muốn nói rồi lại thôi.
Vương Nguyên vội vàng hỏi, "Bởi vì sao?"
Thiên Tỉ rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía Vương Nguyên, "Em còn nhớ được chuyện lần đó không?"
Vương Nguyên không hiểu lắm, "Sao?"
"Lần đó em vì muốn thăm Bảo Nhi mà bay từ Male tới Los Angeles, em ngủ lại ở khách sạn LLD......."
Vương Nguyên chợt gật đầu, "Chuyện đó có liên quan đến kẻ khả nghi buôn bán kia sao?"
Thiên Tỉ gật đầu, "Đêm đó người cố gắng muốn hại em chính là người đàn ông buôn lậu kia, chính vì vậy mà cảnh sát nghi anh có liên quan đến hắn ta............"
Cậu không hiểu, "Nhưng mà đêm đó anh ra tay đánh hắn bị thương, làm sao mà có thể giao dịch với hắn ta?"
Thiên Tỉ chậm rãi giải thích, "Em không biết.........Sau chuyện ngày hôm đó, anh và em đến Male nhưng sau khi anh từ Male trở lại Los Angeles, anh đã phát hiện có một số người bắt đầu theo dõi anh. . . . . . Mới đầu anh căn bản không nghĩ người theo dõi anh và người đàn ông đêm đó muốn hại em là một, cho đến khi có một lần anh bị cảnh sát vu cáo hãm hại giấu ma túy trong nhà.......... Dựa vào lý lịch anh không có tiền án tiền sự, cuối cùng cảnh sát cũng điều tra rõ sự thật rồi thả anh đi, anh biết chuyện này là do những thanh niên đã theo dõi anh cả ngày làm, cho nên anh tìm cơ hội để bắt những kẻ theo dõi anh, buộc bọn chúng phải nói ra kẻ chủ mưu phía sau......... Sau khi biết kẻ chủ mưu, vì muốn làm rõ nguyên nhân hắn muốn hại anh, anh yêu cầu muốn gặp hắn một lần, nhưng anh thật không ngờ, kẻ chủ mưu phía sau đó chính là kẻ có ý đồ muốn hãm hại em, mà anh chủ động đi gặp hắn lại vừa đúng ý của hắn, hắn âm thầm sai người chụp lại ảnh của anh và hắn đang nói chuyện sau đó đưa cho cảnh sát...."
Vương Nguyên nhíu chặt mi tâm, "Tại sao cho tới bây giờ anh không nói cho em biết những chuyện này?"
Thiên Tỉ thở dài, "Khi đó em bởi vì anh đã giấu em một chuyện ngày trước mà giận anh, em nói em không muốn liên lạc với anh nữa, cho nên anh không có cơ hội nói cho em biết chuyện này, sau khi em cùng Vương Tuấn Khải đến Los Angeles, chúng ta lại càng không có liên lạc, lần gặp ở hội sở đó, nói thật, khi đó anh rất tức giận, nên cũng không muốn nói với em những chuyện này."
Vương Nguyên không hiểu hỏi, "Người kia nếu như muốn trả thù những chuyện đêm đó anh ra tay với hắn, vậy vì sao hắn còn phải tạo ra nhiều phiền phức theo dõi chụp ảnh để đối phó anh? Thật xin lỗi, em thật không muốn hắn hãm hại anh, em chỉ nghi ngờ......."
Thiên Tỉ gật đầu nói, "Hắn có lẽ phát điên........" Anh lấy tay che mặt, suy sụp nói, "Anh bị cảnh sát tới tìm mới biết hắn buôn ma túy, hơn nữa ảnh chụp rõ mặt anh và hắn, có trời mới biết, chuyện qua lâu vậy rồi, anh thậm chí còn không nhớ đến nó.......... Anh thật sự bị hắn hại cho thê thảm, bản thân hắn đương nhiên không cần rồi, bởi vì hắn vốn là tội phạm truy nã!"
Vương Nguyên lo lắng nói, "Vậy em có thể giúp gì được cho anh?"
Ellen thay Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời, "Vươngg thiếu gia, cậu chỉ cần nói ra toàn bộ quá trình Dịch tiên sinh vì cậu mà đánh nhau với tên tội phạm buôn ma túy kia, như vậy quan tòa sẽ tin người kia có ý muốn trả thù, cộng thêm Dịch tiên sinh trước đây vốn là thương nhân, tin rằng quan tòa sẽ công bằng phán xét........."
Vương Nguyên gật đầu, "Được."
Thiên Tỉ xin lỗi nói, "Vương Nguyên, thật xin lỗi, anh vốn định không muốn phiền đến em, nhưng không ngờ lần này lại quấy rầy đến cuộc sống của em."
Vương Nguyên cầm tay Thiên Tỉ nói, "Anh là anh trai em, em không thể nào không giúp anh, huống chi anh vướng vào chuyện này cũng bởi vì em.........."
Ellen hỏi, "Vươngg thiếu gia, vụ án của Dịch tiên sinh chiều này sẽ mở phiên toà thẩm tra xử lý, tôi cần cậu dùng thân phận là nhân chứng đến tham dự trên tòa án, có được không?"
"Được. . . . . . Nhưng mà, tôi chỉ hy vọng tôi có thể bí mật tham dự, có một số việc tôi không muốn xuất hiện trên truyền thông."
Ellen gật đầu, "Được."
Buổi chiều mở phiên toà thẩm lý vụ án Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên lấy thân phận chứng nhân làm chứng cho Thiên Tỉ, vụ án tiến triển rất thuận lợi, nhưng kết quả chung thẩm toà án thẩm vấn phải đợi đến buổi chiều hôm sau.
Vì thế, Vương Nguyên quyết định ở lại Luân Đôn một đêm.
Buổi tối ngủ lại ở một khách sạn Luân Đôn, cậu gọi điện thoại về cho Vương Tuấn Khải, nhưng, anh vẫn không nghe máy.
Vương Nguyên lo sợ bất an, suốt đêm nghĩ tới Vương Tuấn Khải mà không ngủ được, cậu liên tục gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải, lo lắng chờ đợi nhưng vẫn không thể nào kết nối được với điện thoại của anh.
Buổi chiều hôm sau, Thiên Tỉ ra hầu phiên tòa thẩm vấn cuối cùng . . . . . . Bởi vì có chứng cứ chính xác từ Vương Nguyên, kết quả toà án thẩm vấn rất lạc quan, Thiên Tỉ được phóng thích ngay tại chỗ.
Không nói chuyện nhiều với Thiên Tỉ, xế chiều hôm đó Vương Nguyên đã vội vã máy bay.
Bởi vì mang thai, cộng thêm hai ngày nay bôn ba mệt nhọc, Vương Nguyên vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi.
. . . . . .
Lúc Vương Nguyên về đến Los Angeles đã là 5 giờ sáng, cậu không dám chậm trễ đi taxi ba tiếng trở về biệt thự.
Người giúp việc trực đêm thoáng nhìn thấy Vương Nguyên, vui mừng nói, "Cậu chủ, cậu đã về rồi?
"Ừ." Cậu đáp nhẹ một câu, sau đó vội vàng bước lên lầu hai.
Đứng trước cửa phòng mình, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng vặn tay cầm nắm cửa.
Với tay mở đèn trong phòng, Vương Nguyên khẽ gọi, "Ông xã . . . . . ."
Thế nhưng khi vừa bật đèn lên, cậu nhìn thấy chỉ là một căn phòng ngủ trống rỗng cùng giường lớn phẳng phiu chỉnh tề.
Cậu chậm rãi đi tới mép giường, sững sờ nhìn chiếc giường lớn màu đen không có ai ngủ trên đó.
Ngồi ở mép giường, cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải một lần nữa, kết quả vẫn không có ai nhấc máy.
Cậu đi tới phòng khách lầu một.
Vương Nguyên hỏi người giúp việc đang ở đang ở trong phòng khách, "Tuấn Khải không có ở nhà sao?"
Người giúp việc trả lời, "Tiên sinh hai đêm nay không có về nhà ngủ."
"Vậy. . . . . . Ban ngày anh ấy có về không?"
"Có, Ngôn Tư tiểu thư hai ngày nay không đến nhà trẻ, là tiên sinh đi cùng với Ngôn tư tiểu thư."
Đúng rồi, sinh nhật của anh, cậu đã xin nghỉ trước cho Bảo Nhi, cậu vốn định cả nhà ấm áp quây quần bên nhau, vậy mà......
Vương Nguyên gật nhẹ đầu, "Được, chị đi xuống đi!"
Sau khi người giúp việc rời đi, Vương Nguyên sững sờ ở trong phòng khách một hồi lâu, một lúc sau cậu đi tới phòng trẻ nhìn Bảo Nhi.
. . . . . .
Cũng trong lúc đó, tại "Vương thị".
Bóng dáng cao ngất của Vương Tuấn Khải đứng vững vàng trước cửa sổ sát đất.
Chuông điện thoại di động vang lên, anh ấn nút trả lời.
"Tổng giám đốc, mười phút trước tổng giám đốc phu nhân đã về đến nhà an toàn. . . . . ."
------
Sáng sớm.
Vương Nguyên đang muốn ra ngoài thì nhìn thấy bà Vương đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Vương Nguyên dừng chân, vẫn cung kính chào bà, "Viện trưởng."
Bà Vương liếc nhìn tờ báo tuần san trong ray, thuận miệng hỏi, "Mới về tối hôm qua sao?"
Cậu gật đầu, "Dạ."
Bà Vương lại hỏi, "Bay giờ cậu muốn đi đâu?"
Vương Nguyên thành thật trả lời, "Con tới công ty."
"Tìm Tuấn Khải?" Lúc này giọng nói của bà Vương vẫn thong thả ôn hòa nhưng lại khiến cho Vương Nguyên có cảm giác không rét mà run.
"Dạ."
Bà Vương đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Vương Nguyên, cười khẩy một tiếng, "Tiểu Nguyên, nếu không phải bây giờ cậu đang có thai, tôi sẽ lấy thân phận mẹ chồng mà cho cậu một cái tát tai rồi!"
Sắc mặt Vương Nguyên chuyển sang tái nhợt.
Khuôn mặt ung dung của bà Vương lúc này xanh đen, sắc bén nói, "Tôi thừa nhận tôi luôn có thành kiến với cậu, nhưng tôi cũng thầm nghĩ có lẽ cậu là người biết giữ đúng chừng mực, không ngờ cậu thật sự làm cho tôi thất vọng....... Hôm sinh nhật của Tuấn Khải, tôi thậm chí còn đưa cha nó đang bất tỉnh trở về nhà, còn cậu lại không nói tiếng nào đi mất dạng hai ba ngày? Rốt cuộc là cậu có ý gì, có phải cậu đã cảm thấy chán cảnh sống với Tuấn Khải rồi hay không, không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của cậu với Tuấn Khải nữa phải không?"
Vương Nguyên lập tức lắc đầu, "Viện trưởng, con không có. . . . ."
Bà Vương tức giận nói, "Vương Nguyên, vì con tôi, tôi cũng đã cố gắng chung sống với cậu, nhưng ngược lại cậu đã thành công để tôi có cái nhìn khác về cậu......... Tôi sẽ chuyển về lại biệt thự Vương gia, bởi vì không muốn tiếp tục ở lại đây nhìn thấy cậu nữa!"
Nhìn vẻ mặt tức giận của bà Vương, Vương Nguyên cụp mắt xuống, trong lòng khó chịu không thôi.
. . . . . .
Nửa giờ sau, Vương Nguyên đi tới "Vương thị".
Thời gian vẫn còn rất sớm, nhân viên tới làm cũng không nhiều, nhưng khi nhìn thấy Vương Nguyên đến, những nhân viên đó lại có vẻ như rất kinh ngạc.
Vương Nguyên không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người đó, sau khi chào hỏi mỉm cười than thiện bình thường với bọn họ xong, cậu trực tiếp đi vào thang máy.
Thang máy dừng lại ở tầng 98, cậu điều hòa hô hấp đi tới trước cửa phòng làm việc của Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên đưa tay gõ nhẹ cánh cửa, phát hiện phòng làm việc không khóa, ngay sau đó cậu mở nhè nhẹ cửa phòng.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, cậu hoàn toàn không nghĩ đến sẽ nhìn thấy Đan Nhất Thuần đi ra từ phòng nghỉ của Vương Tuấn Khải.
Nhìn thấy Vương Nguyên, Đan Nhất Thuần hơi sửng sốt, ngay sau đó nói, "Vương Nguyên, sao cậu tới đây sớm vậy?"
Vương Nguyên khẽ mỉm cười, "À, Nhất Thuần, chào buổi sáng."
Đan Nhất Thuần thấy Vương Nguyên đưa mắt nhìn cửa phòng nghỉ, Đan Nhất Thuần lập tức giải thích, "Vương Nguyên, cậu đừng hiểu lầm. . . . . . Hai đêm nay Tuấn Khải đều ở lại công ty làm việc đến khuya, vì thế nên ở lại công ty nghỉ ngơi luôn, tôi chỉ là vào phòng dọn dẹp giường giúp Tuấn Khải thôi."
Thật ra thì Đan Nhất Thuần là thư ký của Vương Tuấn Khải, cô có làm những chuyện này cũng là bình thường, bởi vì ngày trước Lysa cũng phụ trách những việc này.
Vương Nguyên gật nhẹ đầu, bình tĩnh hỏi Đan Nhất Thuần, "Tuấn Khải không có ở trong phòng nghỉ sao?"
Đan Nhất Thuần nói, "Khi tôi tới Tuấn Khải đã không có ở trong phòng nghỉ, hơn nữa giường cũng không hề động qua, tối hôm qua Tuấn Khải hẳn là không có nghỉ ở đây."
"Ồ."
Đan Nhất Thuần thấy vẻ mặt Vương Nguyên có vẻ như thất vọng, không khỏi quan tâm nói, "Vương Nguyên, cậu và Tuấn Khải sao vậy?"
Vương Nguyên trầm mặc.
Đan Nhất Thuần cười nhẹ một tiếng, "Hôm sinh nhật Tuấn Khải không có ở nhà, tôi đã khẳng định hai người chắc là có chuyện gì rồi........ Vương Nguyên, cậu chọc giận Tuấn Khải phải không?"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu nói, "Tôi rời khỏi Los Angeles ba ngày, anh ấy cũng không nhận điện thoại của tôi."
Đan Nhất Thuần an ủi nói, "Đàn ông tốt nhất là nên dỗ dành, hơn nữa Tuấn Khải thương cậu như vậy, cậu chờ một chút nữa gặp Tuấn Khải rồi dỗ dành lấy lòng anh ấy là được rồi..............."
Vương Nguyên rũ mắt xuống, chán nản nói, "Tôi cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu."
Đan Nhất Thuần điềm đạm hiền lành cười nói, "Không sao, chín giờ có một cuộc hội nghị là do Tuấn Khải tự mình chủ trì, cậu cũng biết Tuấn Khải sẽ không bao giờ chậm trễ công việc, cho nên cậu chỉ cần ở chỗ này chờ anh ấy tới công ty là được rồi."
"Được." Cũng đành phải như vậy.
"Xem ra tối hôm qua cậu nhất định ngủ không ngon, tôi đi pha cho cậu một cốc cà phê....... À, thiếu chút nữa tôi quên mất, cậu bây giờ không thể uống cà phê, tôi nghe Robert nói cậu đã có em bé, chúc mừng cậu. . . . . . Cậu tới sớm như vậy nhất định vẫn chưa dùng bữa sáng, bây giờ tôi đến phòng ăn mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu ngồi ở sofa nghỉ ngơi một chút đi, tôi không muốn lát nữa Tuấn Khải tới nói tôi không chăm sóc tốt cho bà xã của anh ấy."
Vương Nguyên cười nhẹ nói, "Cám ơn."
. . . . . .
Thời gian chờ đợi luôn cảm thấy rất dài, Vương Nguyên không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, trâm trạng lo lắng bất an không yên.
Rốt cuộc đợi đến khi kim chỉ giờ sắp chỉ đến số chín, Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi vào phòng làm việc.
Vương Nguyên từ trên ghế sofa đứng bật dậy, nhỏ nhẹ gọi, "Ông xã . . . . . ."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải thoáng lướt qua người Vương Nguyên, sau đó nhìn Đan Nhất Thuần đi ở phía sau, thản nhiên nói, "Chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, lập tức vào họp."
Đan Nhất Thuần liếc nhìn sang Vương Nguyên, từ tốn nói, "À, Tuấn Khải, em giúp anh lùi giờ họp xuống một tiếng nữa.... Vương Nguyên ở đây chờ anh đã lâu ranh nói chuyện với Vương Nguyên một chút đi."
Vương Tuấn Khải nhìn chăm chú vào ánh mắt của Đan Nhất Thuần.
Không đợi anh mở miệng, Đan Nhất Thuần lập tức giống như chạy trốn lao ra khỏi phòng làm việc.
Vương Nguyên chậm rãi bước đến gần Vương Tuấn Khải, nghẹn giọng nói, "Ông xã, em thật xin lỗi."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải cũng không nhìn Vương Nguyên, chỉ lạnh nhạt lên tiếng, "Anh bảo tài xế đưa em về."
Vương Nguyên ngước nhìn Vương Tuấn Khải, "Có thể cho em ba phút giải thích được không?"
Vương Tuấn Khải ngước mắt nhìn Vương Nguyên, môi mỏng mấp máy, "Em hẳn là chưa quên lời em đã hứa với anh chứ......... Cho nên, lúc em quyết định đi Anh, anh nghĩ em cũng đã cân nhắc đến việc em phải gánh chịu hậu quả rồi."
END CHƯƠNG 168
Vui rồi :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip