Chương 176: Dũng cảm nhận được sự thất vọng của Vương Tuấn Khải


Một tiếng sau tại phòng khách biệt thự.

Đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sắc mặt tái nhợt của những vệ sĩ đứng trước bàn đọc sách, Vương Tuấn Khải lên tiếng, "Có một người mà cũng không dẫn về được sao? Một câu sợ làm cậu ấy bị thương là muốn tôi cho qua?”

Giọng điệu của Vương Tuấn Khải ôn hòa, nhưng giọng nói ẩn chứa khí thế không giận mà uy, khiến mấy vệ sĩ đứng trước mắt anh không rét mà run.

"Tổng giám đốc, xin bớt giận, là chúng tôi bất lực. . . . . ." Thấy không người nào dám mở miệng trả lời câu hỏi của ông chủ, một trong số những người hộ vệ thấy thế không thể không lên tiếng nói thẳng.

"Vậy tôi còn giữ các anh ở lại làm gì?”

Mọi người đều cúi đầu, sợ hãi trầm mặc không nói.

Nửa giờ sau Vương Tuấn Khải đã sai người tra được hành tung cụ thể của Vương Nguyên từ thiết bị định vị trong điện thoại Vương Nguyên, vì vậy Vương Tuấn Khải phái người đuổi theo Vương Nguyên, thế nhưng cuối cùng những người này lại không mang Vương Nguyên về.

Đan Nhất Thuần thấy những người vệ sĩ này nơm nớp lo sợ, không khỏi thay bọn họ lên tiếng giải thích, "Tuấn Khải, bọn họ đã cố gắng rồi. . . . . . Lúc bọn họ đuổi kịp Vương Nguyên, cậu ấy không quan tâm bọn họ ngăn cản đã leo lên một chiếc xe, bọn họ không thể cưỡng ép cậu ấy theo bọn họ trở về.”

Vương Tuấn Khải thuận tay rút lấy một điếu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra.

Đan Nhất Thuần biết Vương Tuấn Khải chỉ có lúc phiền muộn mới hút thuốc lá, cô nhẹ giọng nói, "Tuấn Khải, anh cũng đừng quá lo lắng, Vương Nguyên sẽ không có chuyện gì đâu."

Một hồi gõ cửa đã cắt ngang dòng suy tư của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh lại được đôi chút, nhưng không ngẩng đầu lên nói, "Vào đi."

Người đến là một trong những vệ sĩ, anh ta cúi đầu xuống, ngậng ngừng báo cáo với Vương Tuấn Khải, "Tổng giám đốc, chúng tôi đã để mất hành tung cậu chủ . . . . . ."

Ánh mắt sắc bén của  quét về phía vệ sĩ đang thấp thỏm lo âu trước mặt, “Cậu nói cái gì?"

Người vệ sĩ giống như mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm nói, "Xe của chúng tôi vẫn đi theo cậu chủ, nhưng đến một phi trường tư nhân thì cậu chủ đã bất chấp đến sự ngăn cản của chúng tôi, lên một chiếc phi cơ tư nhân....... Sau khi cậu chủ lên phi cơ, chung tôi không thể truy tìm được hành tung của cậu chủ nữa.”

Một hơi nói hết lời, vệ sĩ này đã chuẩn bị xong tâm lý để chịu sự trách phạt của Vương Tuấn Khải.

Vậy mà, lúc này Vương Tuấn Khải lại trầm tĩnh khiến cho người khác thật run sợ, khói mù từ trong tay anh từ từ bay lên cũng lộ vẻ quỷ dị.

Tất cả vệ sĩ có mặt cũng không dám nhìn thẳng vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như không của Vương Tuấn Khải, Đan Nhất Thuần vào lúc này cũng cảm thấy nội tâm của anh đang áp chế thịnh nộ.

Đan Nhất Thuần phất tay ý bảo tất cả hộ vệ lui ra, sau đó chậm rãi lên tiếng, "Tuấn Khải, Vương Nguyên kiên trì bỏ đi cậu ấy nhất định có nguyên nhân, cậu ấy không phải là người không có chừng mực như vậy.........”

Vẻ mặt Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn không ra chút lạ thường nào, nhưng nhiệt độ thân thể tản ra lại càng thêm lạnh lẽo.

Đan Nhất Thuần biết Vương Tuấn Khải rất cần sự yên tĩnh để suy nghĩ, cô nhỏ giọng nói, "Em đi ra ngoài trước. . . . . . Em pha cho anh một ly cà phê."

Vương Tuấn Khải vẫn không lên tiếng, tròng mắt đen càng phát ra một tia sáng âm trầm.

--

Vương Nguyên đã biến mất 15 giờ, trong thời gian này Vương Tuấn Khải đã dùng hết các loại phương pháp cố gắng tra tìm hành tung Vương Nguyên, thế nhưng vẫn chỉ là vô ích.

Điện thoại của Vương Nguyên được tìm thấy trong thùng rác tại phi trường bỏ hoang, đương nhiên có người áp chế cậu.

Suốt cả đêm Vương Tuấn Khải đều nhốt mình ở phòng khách, anh không nổi cơn thịnh nộ, trái lại an tĩnh khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Đan Nhất Thuần ở ngoài phòng khách của Vương Tuấn Khải trông cả đêm, lúc trời gần sáng, Đan Nhất Thuần giống như chợt nhớ ra điều gì, cô không gõ cửa mà trực tiếo mở cửa phòng sốt ruột gọi, “Tuấn Khải.........”

Vương Tuấn Khải cô đơn đứng tĩnh lặng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao ngất lạnh lùng, vẫn không lên tiếng trả lời Đan Nhất Thuần.

"Bây giờ em mới nhớ, lúc Vương Nguyên nhận điện thoại, hình như em nghe thấy cậu ấy nhắc tới chữ “Mẹ”...... Em vẫn cho rằng mẹ của Vương Nguyên không còn, cho nên nghĩ là nghe nhầm, nhưng vừa rồi em nhớ ra chuyện lúc nhỏ Vương Nguyên được người nhận nuôi.”

Vương Tuấn Khải không hề phản ứng đối với chuyện Đan Nhất Thuần vừa nói.

Đan Nhất Thuần sững sờ đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, nhìn anh lạnh lùng, khẽ gọi, "Tuấn Khải. . . . . ."

Cốc, cốc.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Vương Tuấn Khải hờ hững lên tiếng, "Vào đi."

Cận vệ đi vào phòng sách của Vương Tuấn Khải, nhìn bóng lưng anh, cung kính nói, "Tổng giám đốc, thuộc hạ đã tra được Ellen đến thăm Dịch Dương Thiên Tỉ ở đồn cảnh sát xong thì liên lạc với một người tên Arsène? Người đàn ông tên Arsène này lại gọi được điện thoại .... Walter? Arsène là người Mỹ gốc Hoa, chính là tổng giám đốc tập đoàn ‘Y’, chiều hôm qua lúc 6h30' hắn ngồi phi cơ tư nhân đi Luân Đôn. . . . . . Căn cứ theo điều tra của thuộc hạ, khi còn bé Arsène và Dịch Dương Thiên Tỉ ở cùng một cô nhi viện, tình bạn của bọn họ rất than thiết, hơn nữa khi Arsène nghèo túng Dịch Dương Thiên Tỉ đã từng giúp đỡ Arsène, cũng giúp đỡ Arsène học xong đại học, gần hai mươi năm qua Arsène vẫn luôn sống ở Mỹ, sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ thành lập công ty ‘Y’, Arsène mặt ngoài chính là người phụ trách công ty ‘Y’, nhưng người phụ trách thật sự thì là Dịch Dương Thiên Tỉ"

"Tập đoàn ‘Y’?" Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Tập đoàn ‘Y’ chính là công ty cạnh tranh hạng mục ở phía Tây?"

Vương Tuấn Khải lạnh nhạt mở miệng, "Nói tiếp đi."

Hộ vệ nói, "Bởi vì thời gian Arsène rời khỏi Los Angeles trùng khớp với thời gian tổng giám đốc phu nhân bỏ đi, cho nên thuộc hạ điều tra những người bên cạnh Arsène, thuộc hạ phát hiện, một thủ hạ của Arsène ngày hôm trước ở thành phố Y Trung Quốc bắt cóc ba mẹ nuôi của tổng giám đốc phu nhân là vợ chồng Vươngg thị. . . . . . Thuộc hạ cảm thấy rất có thể là Dịch Dương Thiên Tỉ ra lệnh cho Arsène bắt cóc vợ chồng họ Vươngg, uy hiếp tổng giám đốc phu nhân, cho nên tổng giám đốc phu nhân mới có thể bất chấp tất cả đi theo người của Arsène lên phi cơ đi Luân Đôn."

Đan Nhất Thuần lập tức nói theo, "Tuấn Khải, nói như vậy, Vương Nguyên bất chấp tất cả rời đi nhất định là nguyên nhân này. . . . . . Lúc Vương Nguyên nhận điện thoại xong trở về phòng vội vã cầm một hộp trang sức ra ngoài, em nghĩ những người này cố ý lừa gạt Vương Nguyên nói bọn họ cần tiền, em nghĩ Vương Nguyên không biết bắt cóc vợ chồng họ Vươngg là người của Dịch Dương Thiên Tỉ ....”

Hộ vệ hỏi, "Tổng giám đốc, Dịch Dương Thiên Tỉ tốn công sức dẫn dụ tổng giám đốc phu nhân đi, hiển nhiên là muốn lợi dụng tổng giám đốc phu nhân để đạt mục đích, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Đan Nhất Thuần lo âu nhìn Vương Tuấn Khải.

Anh hờ hững nói, "Tôi biết Dương Thiên Tỉ muốn tôi phải làm gì.”

Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, bóng dáng người giúp việc liền xuất hiện ngoài cửa phòng sách.

Người giúp việc nói, "Tiên sinh, có người tìm ông, anh ta nói anh ta có tin tức cậu chủ, bảo tôi để ông tự mình nghe điện thoại."

Vẻ mặt lạnh lùng Vương Tuấn Khải xoay người lại nhận điện thoại người giúp việc đưa tới.

Giọng vẫn bình tĩnh Vương Tuấn Khải nói, "Nói."

Trong điện thoại là giọng nói của một người đàn ông, "Vương tổng, tôi là Arsène, tôi tin bằng khả năng của anh, anh đã tra ra được chuyện quý phu nhân rời khỏi Los Angeles có liên quan đến tôi, không sai, là tôi bắt cóc vợ của anh, dùng ba mẹ nuôi uy hiếp vợ anh đi theo tôi, anh yên tâm, cậu ấy hiện tại rất an toàn, đứa bé trong bụng của cậu cũng rất tốt, nhưng mà người ngay không nói chuyện vòng tôi không thể bảo đảm cậu ấy vẫn luôn an toàn như vậy, trừ phi Vương tổng anh đồng ý ra tay giúp Dịch tổng chúng tôi...... Vương tổng có khả năng sai khiến Roglia phản bội Dịch tổng, vậy thì cũng có khả năng bảo Roglia sửa lại khẩu cung trước mặt cảnh sát, chỉ cần Vương tổng nói một câu, tôi bảo đảm Vương tổng phu nhân nhất định sẽ an toàn trở lại bên cạnh anh. . . . . ."

Giọng hơi khàn Vương Tuấn Khải nói, "Tôi muốn nghe tiếng của cậu ấy."

"Rất xin lỗi, Dịch tổng không cho phép. . . . . ."

Giọng nói Vương Tuấn Khải vẫn không thay đổi, chỉ là ôn hòa lặp lại một lần nữa."Tôi muốn nghe giọng nói của cậu ấy.”

"Được rồi, nếu là giao dịch, tôi đành gạt Dịch tổng một lần vậy.......”

Ngay sau đó trong điện thoại truyền tới lời cảnh cáo lạnh lẽo của Arsène, "Vương tổng phu nhân, tin rằng cậu sẽ nói chuyện tử tế với Vương tổng, không nên nói gì chắc cậu cũng biết!”

Trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng ồn rất nhỏ, sau đó là âm thanh đứt quãng của Vương Nguyên truyền vào trong điện thoại, "Ông xã . . . . . . Em rất sợ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ bắt cóc. . . . . Bắt cóc ba mẹ em. . . . . ."

Lúc này nghe được giọng nói của Vương Nguyên, trong nháy mắt tâm tình nguội lạnh của Vương Tuấn Khải bỗng trở nên mềm mại, anh thấp giọng nói, "Bà xã, anh yêu em!"

Đan Nhất Thuần đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải nghe anh thổ lộ tình cảm trong lòng cũng thấy chua xót.

Vương Nguyên đã khóc không thành tiếng.

"Mọi chuyện không cần lo lắng, anh muốn em phải nhớ kỹ, ngoan ngoãn ở ngay chỗ hiện giờ của em mà chờ anh, anh sẽ tới đón em, hãy tin anh.”

Vương Nguyên còn muốn nói nữa, điện thoại của cậu đã bị Arsène đoạt đi, "Vương tổng, Dịch tổng không có thời gian chờ vợ chồng các người tâm sự....... Tôi cho Vương tổng ông 12 giờ, nếu 12 giờ sau Roglia không sửa khẩu cung, hy vọng Vương tổng ông chuẩn bị thu dọn một xác hai mạng, dĩ nhiên Vương tổng thông minh như vậy, sẽ biết lựa chọn như thế nào, và dĩ nhiên là không nên báo cảnh sát!”

Kết thúc cuộc điện thoại, Vương Tuấn Khải đưa điện thoại lại cho người giúp việc.

Đan Nhất Thuần gấp gáp hỏi, "Tuấn Khải, là người bắt cóc Vương Nguyên sao? Hắn nói thế nào?”

Vương Tuấn Khải ngồi sau bàn làm việc, tròng mắt đen nhìn vệ sĩ trước mặt, "Báo cảnh sát, cũng bí mật phái người đến phía Tây tìm những nhà xưởng bị bỏ hoang ở gần khu vực sân bay."

Hộ vệ trước nay đều luôn tin vào kế hoạch của Vương Tuấn Khải, vệ sĩ lập tức nhận lệnh anh, "Dạ, thuộc hạ đi làm ngay."

Sau khi vệ sĩ rời khỏi, Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Tuấn Khải, sao anh lại cho người tìm những nhà xưởng bị bỏ hoang ở phía Tây, là vì anh biết bọn họ đưa Vương Nguyên đến đâu sao?”

Vương Tuấn Khải vẫn không thèm nhìn Đan Nhất Thuần đến một lần, lạnh nhạt nói, “Cô ra ngoài đi!”

------


Trong nhà xưởng gần phi trường tư nhân bị bỏ hoang phía Tây Los Angeles.

Vương Nguyên cẩn thận dùng khăn lau vết thương đang chảy máu vì bị bắn trên chân trái của ông Vươngg, cậu khóc nức nở, “Ba, có phải ba rất đau không?”

Bà Vươngg đỡ ông Vươngg đã mệt lả đi, khóc không thành tiếng.

Sắc mặt ông Vươngg tái nhợt, đau đến mức không nói ra lời, cả người xụi lơ trong ngực bà Vươngg.

Vương Nguyên dùng súng chỉ vào nhóm người đàn ông quát, "Tôi muốn các người mang ba tôi đến bệnh viện, các người có nghe thấy không?”

Người đàn ông chỉ phụ trách trông coi Vương Nguyên, bộ mặt lạnh lùng không nhìn ra sống chết, cũng không lên tiếng.

Vương Nguyên vội vàng nói, "Anh không nghe được tôi nói sao?"

Người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ, lúc này, một người đàn ông cao lớn khác đi vào.

"Vương tổng phu nhân, cô cần gì tức giận như vậy, chỉ có vậy ba nuôi cậu sẽ không chết đâu.”

Người lên tiếng nói chuyện với Vương Nguyên là Arsène, hắn thoạt nhìn là một người đàn ông hào hoa phong nhã châu Á, nhưng không nghĩ hắn có thể làm những chuyện bắt cóc ác độc như thế.

Cậu đứng dậy, trừng mắt nđứng dậy, trừng mắt nhìn Arsène, "Ông ấy chảy rất nhiều máu, cần cấp cứu!”

Arsène ngồi trên ghế trong nhà xưởng, buồn chán nhún vai nói, “Ông ấy có thể được điều trị hay không thì phải xem Vương tổng có thể hợp tác lúc nào......Chỉ là, Vương tổng tự xưng là thông minh, vào lúc này sợ là đang bận phái người đến Luân Đôn tìm cậu rồi....”

Vương Nguyên nhíu mày, "Tại sao anh ấy lại phái người tới Luân Đôn tìm tôi?”

Arsène đắc ý cười nói, "Bởi vì thuộc hạ của hắn nhìn thấy cậu lên phi cơ của tôi, mà thật ra thì tôi chỉ chở cậu dạo chơi trên bầu trời Los Angeles một vòng, chiếc phi cơ đáp xuống phía Tây Luân Đôn là do tôi đã chuẩn bị trước......... Tôi cố ý để Vương tổng nghe được tiếng phi cơ trong điện thoại, để Vương tổng nhầm tưởng tôi giam cậu ở một phi trường nào gần đó, căn cứ vào sự thông minh của Vương tổng, hắn sẽ nghĩ đến xung quanh phi trường Luân Đôn không có nhà dân, đa số là hoang vu, có thể nhốt cậu tất nhiên chỉ có thể là trong phân xưởng, cho nên lúc này Vương tổng đang bận rộn phái người đến khu vực gần phi trường bị bỏ hoang ở Luân Đôn để tìm cậu đấy.....”

Vương Nguyên tức giận nói, "Các người thật hèn hạ! !" Khó trách lúc cậu và Vương Tuấn Khải nói chuyện bọn họ cầm máy ghi âm phát một đoạn âm thanh huyên náo.

Arsène "Tốt bụng" nhắc nhở, "Vương tổng phu nhân, tôi chỉ muốn hưởng thụ một chút cảm giác đùa giỡn với người thông minh, cậu muốn chờ ông xã cậu tới cứu chỉ sợ rất khó, nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, cậu là người trong lòng của Dịch tổng, Dịch tổng không cho phép chúng tôi hại cậu, nhưng Dịch tổng cũng không thể thả cậu về bên Vương tổng, tương lai nếu cậu đi theo Dịch tổng, có thể không lo về cuộc sống sau này.”

Nhắc tới Dịch Dương Thiên Tỉ, trên mặt Vương Nguyên hối tiếc cùng thất vọng, cậu bình tĩnh nhìn Arsène, chán ghét nói, "Tôi tin anh có cách thay tôi chuyển cho Dịch Dương Thiên Tỉ một câu, anh nói cho anh ấy biết, anh ấy vĩnh viễn không thắng được Vương Tuấn Khải, vĩnh viễn!"

Cũng không ai nghĩ đến, giờ phút này, Arsène đột nhiên đưa tay bóp cổ Vương Nguyên, sắc mặt hắn xanh mét, gân xanh nổi lên, cắn răng tức giận nói, "Bất luận kẻ nào cũng không thể chất vấn Dịch tổng, nhất là cậu, bởi vì Dịch tổng quan tâm cậu . . . . . Nếu như cậu dám nói những lời này một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để cậu sống trên thế giới này nữa, kể cả là lời của Dịch tổng!"

Vương Nguyên bởi vì mang thai mà thân thể không tốt, lúc này lại bị Arsène bóp cổ, hô hấp chợt trở nên khó khăn.

"Vương Nguyên. . . . . ."

Bà Vươngg nhìn thấy sắc mặt Vương Nguyên từ đỏ biến thành xanh sau lại trắng, bà vội vã đặt ông Vươngg xuống, sau đó đứng dậy đứng bên cạnh Vương Nguyên, dùng sức vặn bàn tay của Arsènera, "Cậu mau buông thằng bé ra, buông ra mau. . . . . ."

Người phụ trách trông coi Vương Nguyên cũng khuyên can nói, "Lão Đại, không thể tổn thương cậu ấy, đó là lệnh của Dịch tổng!"

Thủ hạ nhắc nhở làm Arsène khôi phục lại lý trí, Arsène kiềm chế xúc động, lúc này mới thu hồi bàn tay đang thắt cổ Vương Nguyên.

Hô hấp khôi phục, Vương Nguyên liền ho khan vài tiếng, thật may là bà Vươngg kịp thời đỡ lấy Vương Nguyên, cậu lúc này mới không đến nỗi vì mất sức mà ngã nhào xuống.

Bà Vươngg vội đỡ Vương Nguyên ngồi xuống bên cạnh ông Vươngg ở góc tường, "Vương Nguyên, mau ngồi xuống bên này........”

Sau khi Vương Nguyên ngồi xuống, cảm giác choáng váng lúc này mới giảm được đôi chút.

Bà Vươngg quan tâm hỏi, "Vương Nguyên, con thấy thế nào?"

Cậu yếu ớt nói, "Con không sao. . . . . ."

Arsène bực tức rời đi.

Bà Vươngg đem đầu ông Vươngg đã bất tỉnh dựa vào đùi mình, nghẹn ngào nói, “Ông ấy chảy nhiều máu như vậy, không biết phải làm sao đây..........”

Vương Nguyên nhìn ông Vươngg đang hôn mê, bật khóc nức nở, khổ sở nói, "Mẹ, thật xin lỗi, là con làm liên lụy hai người . . . . ."

Nếu như không phải là vì khống chế cậu để uy hiếp Vương Tuấn Khải, bọn họ cũng sẽ không bắt cóc ba mẹ nuôi cậu.

Bà Vươngg không trả lời cậu, chỉ rơi nước mắt.

Cậu cầm bàn tay lạnh như băng của bà Vươngg, kiên định nói, "Tuấn Khải nói anh ấy sẽ đến cứu con.... Chúng ta sẽ không sao, ba rất nhanh sẽ được đưa đến bệnh viện.”

Bà Vươngg bi thương nói, "Arsène nói mẹ có nghe thấy, Tuấn Khải thông minh cũng không tìm được chúng ta. . . . . ."

"Không đâu, mẹ, con tin Tuấn Khải. . . . . . Anh ấy nói con ở chỗ này chờ anh ấy, anh ấy sẽ đến......... Anh ấy nhất định sẽ tới. . . . . ."

Trong đáy mắt mất mát của bà Vươngg xuất hiện một tia hy vọng, "Có thật không?"

Vương Nguyên dùng sức gật đầu, "Dạ, anh ấy nhất định sẽ tới! !"

END CHƯƠNG 176

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: