Chương 177: Anh không ôm lại cậu


Bóng dáng đìu hiu cô quạnh của Vương Tuấn Khải đứng trước hàng rào được bảo vệ trên hành lang bệnh viện.

Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, đi tới sau lưng Vương Tuấn Khải.

"Vương tổng, Vương phu nhân đã tỉnh rồi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải xoay người đi vào phòng bệnh.

Bà Vươngg đã tỉnh lại giờ phút này đang gắng gượng muốn ngồi dậy.

Y tá đỡ bà Vươngg ngồi dậy dựa lưng vào gối đầu.

"Bác gái."

Vương Tuấn Khải đi vào phòng bệnh, khách sáo chào hỏi.

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, bà Vươngg lập tức kích động, "Tuấn Khải, tìm thấy những người bắt cóc Vương Nguyên chưa?”

Vương Tuấn Khải đứng ở mép giường, bình tĩnh nói, "Bác gái, bác hãy bình tĩnh trước đã, cháu có mấy vấn đề muốn hỏi bác.”

Bà Vươngg dựa người vào giường, cố gắng duy trì sự trấn định.

Vương Tuấn Khải nhẹ giọng nói, "Bác nói Vương Nguyên tình nguyện đi theo Arsène, đúng không?"

Vươngg mẫu gật đầu, "Đúng vậy."
"Bác có nghe thấy họ nói gì không?"

Bà Vươngg sững sờ lắc đầu, "Lúc Vương Nguyên nói chuyện với Arsène tôi ở rất xa, nên tôi không biết họ nói gì.....”

Vương Tuấn Khải lại hỏi, "Chúng tôi tìm hết cả khu nhà xưởng cũng không nhìn thấy bác trai, ông ấy và Vương Nguyên đều đi theo Arsène sao?"

Bà Vươngg muốn nói lại thôi, "Ông Vươngg ông ấy . . . . . . Ông ấy . . . . . ."

Vương Tuấn Khải ngồi xuống mép giường, ôn hòa nhìn bà Vươngg, bình tĩnh nói, “Bác gái, lúc ở nhà xưởng, cháu biết bác nói dối, Vương Nguyên không có lý do gì để tình nguyện đi theo Arsène. . . . . . Cháu muốn bác nói cho cháu biết sự thật, nếu không, bất kể bác giấu giếm cháu vì lý do gì, cuối cùng người bị sát hại cũng chỉ có Vương Nguyên cùng bác trai mà thôi.”

Vươngg mẫu thoáng sửng sốt.

Vương Tuấn Khải từ tốn nói, "Bác gái, hãy tin vào cháu, cháu sẽ không để cho họ xảy ra chuyện."

Bà Vươngg nhìn ánh mắt thành khẩn của Vương Tuấn Khải, rốt cuộc không chống được sự khiển trách của lương tâm, bật khóc nức nở, "Tuấn Khải, đúng, là bác đã nói dối. . . . . . Là bác cầu xin Vương Nguyên muốn thằng bé đi theo Arsène!"

Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi, "Tại sao bác làm như vậy?"

Bà Vươngg khổ sở nói, "Chân trái ông Vươngg bị bắn, chảy rất nhiều máu, Arsène đồng ý với bác nếu bác thuyết phục được Vương Nguyên sau này ngoan ngoãn đi theo Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn sẽ lập tức đưa ông Vươngg đi bệnh viện. . . . . . Bác không có lựa chọn khác, nếu ông Vươngg thật sự không được chữa trị kịp lúc, e rằng ông ấy sẽ bị mát mạng. . . . . . Ông Vươngg bây giờ đang ở trong tay bọn chúng, nếu Arsène biết bác nói cho chuyện này với cháu, Arsène nhất định sẽ không tha cho ông Vươngg."

"Cho nên, Vương Nguyên đã vì sự thỉnh cầu này của bác mới đi theo Arsène?"

Bà Vươngg gật đầu, "Phải . . . . . Là bác cầu xin nó làm như thế. . . . . ."

Vương Tưân Khải chợt im lặng dường như đang suy nghĩ đến điều gì.

Bà Vươngg nắm cánh tay Vương Tuấn Khải, khẩn cầu, "Tuấn Khải, bác van cháu nhất định phải giúp bác cứu ông Vươngg . . . . ."


. . . . . .


--

Vệ sĩ hấp tấp đi vào phòng sách của Vương Tuấn Khải.

Ngồi sau bàn làm việc, Vương Tuấn Khải lúc này đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vẫn còn nhớ lúc Vương Nguyên đeo chiếc nhẫn này cho anh.

"Tổng giám đốc."

Vệ sĩ xuất hiện cắt ngang suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải vẫn không ngẩng đầu nhưng lên tiếng, "Nói."

Vệ sĩ cúi đầu nói, "Chúng tôi đã tìm được đổng sự trưởng Vươngg rồi, nhưng mà. . . . . . Ông ấy đã chết."

Khi Vương Tuấn Khải nghe xong tin này đôi mắt đen lạnh đi hẳn, nhưng anh cũng không vì tin tức này mà khiếp sợ, anh ngẩng đầu nhìn thuộc hạ mình bình thản hỏi, "Phát hiện ông ấy ở chỗ nào?”

Vệ sĩ trả lời, "Là cảnh sát dùng chó nghiệp vụ đi truy tìm và phát hiện ra ông ấy….Chân trái và đầu ông ấy đều có vết thương do súng, vết thương trí mạng là phát súng sau ót, xác ông ấy bị vứt bỏ trong đống rác.......”

Vương Tuấn Khải ngửa người ra dựa người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, căn dặn,"Chuyện này tạm thời đừng nói cho bà Vươngg biết."

Hộ vệ gật đầu, "Dạ."

Vương Tuấn Khải hỏi, "Phi cơ thêm dầu chưa?"

Hộ vệ trả lời, "Dạ, lúc nào cũng có thể cất cánh."

Vương Tuấn Khải nhắm chặt hai mắt, chậm rãi nói, "Nửa giờ sau xuất phát."

"Dạ"

. . . . . .

Hơn mười giờ sau, tại Thụy Sĩ.
Sau tròng kính đen như mực, Vương Tuấn Khải bước xuống xe, ngước mắt nhìn đồn cảnh sát đứng cao vút dưới ánh mặt trời chói chang.

Gió nhẹ thổi lướt qua mái tóc đen phóng đãng của anh, khiến cho gương mặt tuấn mĩ của anh càng thêm vài phần phần đẹp trai mạnh mẽ, nhưng hình ảnh thoải mái như thế lại khiến cho ngừoi bên cạnh cảm thấy sợ hãi, bởi vì toàn thân anh tản ra khí lạnh giống như ở địa ngục, giờ phút này cũng có vẻ như hòa dưới ánh mặt trời nóng rực.

Cận vệ cúi đầu, kính cẩn nói, "Tổng giám đốc, đây chính là đồn cảnh sát nhốt Dịch Dương Thiên Tỉ, hai tiếng nữa hắn sẽ bị dẫn đến tòa thẩm án, tôi đã chào hỏi qua với cục trưởng, bây giờ ông muốn vào gặp hắn sao?”

Vương Tuấn Khảicứ thế bước đi thẳng vào trong.

Trong cục cảnh sát, cục trưởng tự mình dẫn Vương Tuấn Khải đi tới phòng của Dịch Dương Thiên Tỉ bị giam.

Cách cửa sổ thủy tinh, nhìn bộ dáng nhàn hạ của Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế, sắc mặt Dihj Dương Thiên Tỉ đột nhiên tái xanh.

Vương Tuấn Khải lười biếng dựa người vào ghế, khinh khỉnh mở miệng, "Thế nào, thấy tôi ngạc nhiên lắm sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ bình tĩnh nói, "Hiếm khi Vương tổng tự mình đến đây thăm tôi, tôi cảm thấy vinh hạnh bội phần.”

Vương Tuấn Khải nhếch môi khẽ cười, "Tôi còn tưởng rằng Dịch tổng sẽ cho rằng gặp nhau ở chỗ này là rất xấu hổ chứ........”

Con ngươi của Dịch Dương Thiên Tỉ vì tức giận mà rút lại, lạnh lùng nói, "Vương Tuấn Khải, mày đừng quá kiêu ngạo, thắng thua còn chưa phân, ai là người cười đến cuối cùng còn chưa biết.”

Vương Tuấn Khải duy trì nụ cười nhàn nhã ở khóe miệng, miễn cưỡng nói, "Dịch tổng, tôi vẫn luôn rất hiếu kì, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến anh sẵn lòng biến thành con rối cho Dịch Dương Đinh Mặc, nhất định phải tranh cao thấp với tôi?”

Dịch Dương Thiên Tỉ cười lạnh, "Thế giới này chuyện không rõ nguyên nhân còn nhiều lắm, Vương tổng làm sao có thể biết rõ hết đây?"

Vương Tuấn Khải nheo mắt lại, "Dịch Dương Đinh Mặc truyền lại mối hận cho anh?”

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên trầm mặc.

Vương Tuấn Khải chậm chạp hào hoãn nói, "Trước khi chúng ta phân thắng bại, ít nhất anh nên để cho tôi biết anh là đối thủ như thế nào.”

Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cuộc ngước mắt nhìn Vương Tuấn Khải, "Phải, là hận!"

Vương Tuấn Khải rửa tai lắng nghe.

Dịch Dương Thiên Tỉ giận dữ nói, "Xưa nay tao đều cho rằng ba nuôi rất hãnh diện về tao, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi tao biến ‘Vương Viễn’ từ một công ty chuẩn bị phá sản thành một tập đoàn nổi bật ở thành phố Y, tao cũng không hoài nghi sự tin tưởng của ba nuôi đối với tao, cho đến khi. . . . . . Ba nuôi sắp xếp cho tao tiếp xúc với Vương Nguyên! Nửa năm tiếp xúc với Vương Nguyên tao mới biết, thì ra ba nuôi vẫn luôn lợi dụng tao, vì để đối phó với mày ông ấy lại có thể nổ súng bắn vào chân tao........... Tao luôn nói với ba nuôi là có thể thắng mày, nhưng ông ấy không cho tao cơ hội, ông ấy không cho tao cơ hội, ông ấy không tin vào năng lực của tao, ông ấy cảm thấy tao không phải là đối thủ của mày......... Chưa bao giờ tao nghĩ tới trong lòng ông ấy đã cho rằng còn có một người có năng lực hơn tao, tao rất tức giận, cho nên tao thề có một ngày nhất định phải thắng được mày để ba nuôi tao biết con trai ông ấy không hề thua kém bất kỳ ai......”

Vương Tuấn Khải u ám nói, "Cho nên anh lợi dụng Vương Nguyên là muốn so cao thấp với tôi?”

Dịch Dương Thiên Tỉ thừa nhận, "Đúng, Vương Nguyên kiện mày lên tòa là do tao giật dây, Vương Nguyên không có lựa chọn khác........ Tao chỉ không ngờ kết quả lại hại ba nuôi phải vào tù! Sau đó có một khoảng thời gian tao sống trong cảnh chán nản thất vọng, hối hận vì đã đánh giá thấp mày, cho nên tao đã dùng ba năm ở Anh để thành lập ra tập đoàn Dịch thị!”

Vương Tuấn Khải chậm rãi nói, "Anh có nghĩ tới không, thật ra thì từ đầu đến cuối anh vẫn chỉ là con rối của Dịch Dương Đinh Mặc mà thôi!"

"Con rối?" Dịch Dương Thiên Tỉ hừ lạnh nói, "Vừa bắt đầu tao cũng nghĩ tao là con rối của ba nuôi, nhưng bây giờ tao không cho là vậy, bởi vì ba nuôi có mục đích để đối phó mày, mà tao cũng có mục đích để đối phó mày....”

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Vì Vương Nguyên?"

"Đúng, tao rất quan tâm đến cậu ấy, tao không hề muốn làm tổn thương cậu ấy, nhưng trái tim của cậu ấy lại không rung động vì tao. Cậu ấy ở Male ba năm, thậm chí không cho tao cơ hội nào để đến thăm cậu ấy, nhưng mày vừa xuất hiện ở Los Angeles, có thể dễ dàng dẫn cậu ấy đi. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng Dịch Dương Thiên Tỉ nghiến chặt hàm răng, từng chữ từng câu nói, "Tao muốn cho cậu ấy biết, cái thế giới này không phải chỉ có mình Vương Tuấn Khải mày, mày có khả năng cho cậu ấy cái gì, thì tao cũng có thể mang đến cho cậu ấy cái đó, dù cậu ấy có muốn cả thế giới này thì tao đây cũng sẵn lòng mang toàn bộ thế giới này dâng đến trước mặt cậu ấy!”

Vương Tuấn Khải lạnh lùng, "Nếu như anh thật sự quan tâm cậu ấy, nên trực tiếp đối phó với người đàn ông của cậu ấy, chứ không phải dựa vào sự tốt bụng của cậu ấy mà uy hiếp tôi.”

Vương Tuấn Khải chú ý thấy ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này hơi thoáng sửng sốt.

Ngay sau đó Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh nhạt nói, "Mày lầm rồi, tao đã không còn quan tâm tới cậu ấy nữa, hôm nay, chỉ cần có thể đạt được mục đích, tao không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn nào.”

Vương Tuấn Khải đeo mắt kính lên, đứng dậy, "Xem ra, Dịch tổng thật sự muốn phí sức với tôi đến cùng, nếu đã như vậy, chúng ta cứ tiếp tục chơi tiếp, chỉ là, tôi phải nhắc nhở anh một câu, Arsène làm những chuyện như vậy với Vương Nguyên, sau này nhất định tôi sẽ trả lại cho anh gấp mười lần!”


. . . . . .


Rời khỏi đồn cảnh sát, Vương Tuấn Khải nói với vệ sĩ phía sau, “Phái người trông chừng Dịch Dương Thiên Tỉ và luật sư Ellen, rất nhanh hắn sẽ dẫn chúng ta tới chỗ Arsène."

--

Trông một ngôi nhà dân bình thường tại vùng ngoại thành Zurich ở Thụy Sĩ, Vương Nguyên ngồi trên một cái ghế, miệng bị băng dính bịt lại, tay chân cũng bị trói chặt không thể động đậy.
Arsène đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, rồi hùng hổ đi tới trước mặt Vương Nguyên.

Vương Nguyên sợ hãi thụt lùi về phía sau.

Arsène lạnh giọng mở miệng, "Dịch tổng còn nửa giờ nữa sẽ phải nhận phán xét của tòa án Thụy Sĩ, mà chồng cậu chẳng làm gì cả, xem ra anh ta không thèm để ý đến sống chết của cậu nữa, nếu Dịch tổng nửa đời sau phải ngồi trong tù, vậy bây giờ có giữ cậu lại cũng vô ích.”

Thấy Arsène cầm một cái mã tấu sắc bén chĩa vào cậu, Vương Nguyên sợ hãi uốn éo người.

Đúng lúc Arsène đang định vung thanh mã tấu về phía khuôn mặt tái nhợt của Vương Nguyên, một tiếng hét thất thanh truyền đến, "Arsène! !"

Arsène giật mình, xoay đầu nhìn về phía người tới, "Ellen?"

Ellen nhíu mày, "Anh đang làm cái gì vậy?"

Arsène trả lời, "Tôi đang chuẩn bị. . . . . ."

Ellen giơ tay cho Arsène một quả đấm, "Anh quên lời của Dịch tổng căn dặn sao? Ai cho phép anh làm hại cậu ấy?”

Không hiểu vì sao ăn đấm, khóe miệng Arsène nhất thời tím bầm, hắn tức giận nhìn chằm chằm Ellen, "Đáng chết, ai bảo anh rằng tôi hại cậu ta?”

Ellen đoạt lấy thanh mã tấu từ tay Arsène, lập tức ném sasang một bên, tức giận nhìn Arsène, "Dịch tổng chỉ yêu cầu anh dùng Vương Nguyên để uy hiếp, chứ không muốn anh làm hại cậu ấy, rốt cuộc anh đã làm gì cậu ấy?"

Arsène che miệng bị thương, nghiến răng ken két nói, "Tôi làm tất cả đều là vì Dịch tổng, huống chi tôi cũng không làm hại Vương Nguyên!"

Ellen chất vấn, "Vậy anh cầm đao làm cái gì?"

Arsène bị tức giận giải thích, "Dịch tổng còn nửa giờ sẽ bị gán tội, tôi không thể ngồi yên ở đây, cho nên tôi chỉ muốn dọa Vương Nguyên một chút, sau đó bảo cậu ấy kêu gào gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải, thử xem Vương Tuấn Khải có vì Vương Nguyên mà bảo Roglia sửa khẩu cung hay không thôi. . . . . ."

Ellen xoay đầu liếc mắt nhìn quanh người Vương Nguyên không thấy bị tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò, "Anh nên nhớ, Dịch tổng không cho phép anh làm hại Vương Nguyên dù một sợi tóc. . . . . . Đợi chút, anh không làm gì Vương Nguyên, vậy tại sao Dịch tổng lại sai tôi đến xem vết thương trên người Vương Nguyên?"

Ellen vừa dứt lời, ‘Rầm’ ——
Tiếng cánh cửa bị đá văng truyền đến, Ellen cùng Arsène chưa kịp phản ứng, thì vài người đàn ông mang theo súng lục mặc đồ đen đã vọt vào bên trong phòng.

Ngay lập tức đầu của Ellen và Arsène đều bị họng súng chỉa vào, mà bóng dáng của Vương Tuấn Khải cũng xuất hiện trong tầm mắt hai người.

"Giơ tay lên, không được động đậy."

Hộ vệ ra lệnh cưỡng chế Ellen và Arsène giơ tay cao qua đỉnh đầu.
Vương Tuấn Khải vừa vào cửa cũng đưa tầm mắt vững vàng khóa chặt trên người Vương Nguyên.

Lúc Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải hốc mắt đã ửng đỏ, nhưng miệng cậu bị băng dính dán chặt, cố gắng nói mà không cách nào lên tiếng được.

Cho đến giờ phút này Ellen mới hiểu được, Dịch Dương Thiên Tỉ sai anh đến xem Vương Nguyên chính là chui vào bẫy của Vương Tuấn Khải. . . . . .

Vương Tuấn Khải cố ý tiết lộ chuyện Vương Nguyên bị thương cho Dịch Dương Thiên Tỉ biết, sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ biết được Vương Nguyên bị thương, đúng lúc Ellen đến tìm Dịch Dương Thiên Tỉ bàn chuyện tòa án thẩm vấn, Vương Tuấn Khải đoán Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ ra lệnh cho Ellen đi thăm dò tình hình của Vương Nguyên, cho nên phái người theo dõi nhất cử nhất động của Ellen, vì thế thông qua Ellen đã tìm ra nơi Arsène đang giam giữ Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải xé băng dính ngoài miệng Vương Nguyên ra, bế cậu lên.

Ánh mắt Vương Nguyên đã bị nước mắt làm mờ đi, cả người đau đớn khiến cậu không thể đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải.

Mắt thấy Vương Tuấn Khải sắp mang Vương Nguyên đi, đột nhiên Arsène bất cần sống chết đẩy ngã vệ sĩ trước mặt đang dùng súng chỉ vào đầu mình. . . . .

"Tổng giám đốc, cẩn thận!"

Lúc người vệ sĩ bị Arsène đẩy ra, không ngờ súng lại bị Arsène đoạt lấy.

Trong cùng một lúc, Vương Tuấn Khải bị Arsène chĩa súng vào đầu, mà bị vệ sĩ của Vương Tuấn Khải cũng đã chĩa súng vào đầu Arsène.

Arsène kéo chốt an toàn, hung ác nói, "Mạng của tao không hề gì, nhưng mạng Vương tổng của các người so với tao còn quan trọng hơn nhiều…….. Vương Tuấn Khải, tao muốn ngay bây giờ mày phải gọi điện thoại cho Roglia ép Roglia sửa khẩu cung! !"

Vệ sĩ thấy Arsène dùng súng chỉ vào Vương Tuấn Khải đều nín thở, vận sức chờ phát động.

Vương Tuấn Khải bế theo Vương Nguyên dừng lại trước cửa.

Họng súng nhắm ngay sống lưng Vương Tuấn Khải, Arsène lớn tiếng nói, "Tao muốn mày ngay lập tức gọi điện thoại, nhanh lên!"

Lúc này hộ vệ ra hiệu bằng mắt với Vương Tuấn Khải. Đây là hộ vệ đi theo Vương Tuấn Khải nhiều năm nên rất ăn ý.

Nhưng ngay lúc vệ sĩ chuẩn bị hành động, ý thức Vương Nguyên gần như sắp rơi vào hôn mê nhưng vì đau đớn mà kêu lên, "Ông xã . . . . . ."

Đùng, đùng.

Lúc vệ sĩ nổ súng đánh gục Arsène, Arsène đồng thời cũng nổ súng, cho nên hai tiếng súng vang lên cùng một lúc.

Nhưng điều mà vệ sĩ không ngờ, khi bọn họ nổ súng Vương Tuấn Khải lại không hành động theo ám hiệu, ngược lại còn cúi đầu nhìn Vương Nguyên trong lòng.

Arsène trúng đạn ngã xuống đất, nhưng đạn của Arsène cũng thẳng tắp lao tới hướng Vương Tuấn Khải. . . . . .

Lúc vệ sĩ còn chưa biết phải làm sao, đột nhiên có một bóng dáng phụ nữ yếu ớt dùng sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, viện đạn tức khắc xuyên qua ngực cô . . . . .
Lại thêm một tiếng thình thịch ngã xuống đất, vệ sĩ lúc này mới phản ứng được, nhưng trong tầm mắt lúc này chính là hình ảnh Đan Nhất Thuần bị trúng đạn nằm dưới đất, ngực trái cô vì bị trúng đạn mà tràn đầy máu tươi, cũng đã lâm vào hôn mê.

Mười giờ sau, tại bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ.

Vương Nguyên đang nằm mê man chậm rãi mở mí mắt, trong tầm mắt là phòng bệnh trắng toát, trang trí nhẹ nhàng mát mẻ, còn có mùi thuốc men nồng nặc.....

"Đây......... Đây là đâu?" Ý thức từ từ khôi phục, cậu cố gượng muốn ngồi dậy.

Y tá vừa thấy Vương Nguyên tỉnh lại, lập tức đỡ cậu, nói bằng tiếng Anh, "Vươngg thiếu gia, cậu mau nằm xuống đi, cậu mới vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể rất suy yếu. . . . . ."

Vương Nguyên sững sờ, "Phẫu thuật?"

"Hả. . . . . ." Y tá ý thức được mình vô tình đề cập đến chủ đề tạm thời không nên nói tới, vội vàng nói lại, "Không có chuyện gì cả, trước hết cậu nên nằm xuống đã!”

Vương Nguyên cũng cảm thấy cả người không còn chút hơi sức, cậu muốn nằm xuống, lại đột nhiên cảm thấy dưới bụng truyền đến một trận đau đớn.

"A!"

Đau đớn khiến cậu theo bản năng đỡ lấy bụng, chợt phát hiện bụng của cậu bằng phẳng hơn so với bình thường rất nhiều.

Một giây sau, cậu không để ý đến thân thể đau đớn, bật ngồi dậy.
Y tá thấy phản ứng đó Vương Nguyên nên lựa chọn im lặng.

Vương Nguyên đột nhiên nhớ lại một giây trước khi cậu hôn mê cảm giác đau đớn kịch liệt, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh, “Con tôi.....”

Vuốt ve vùng bụng bằng phằng, nghĩ đến hai chữ “phẫu thuật” y tá vừa nhắc đến, Vương Nguyên dường như ý thức được điều gì đó, cậu đột nhiên níu lấy cánh tay y tá, nghẹn giọng hỏi, "Con tôi không sao đâu, có phải không?"

Y tá thở dài không nói.

"Cậu nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết đi. . . . . ." Cậu đau lòng khóc thành tiếng, dùng hết sức toàn thân chất vấn.

Y tá cuối cùng không cưỡng được sức ép của Vương Nguyên, sau khi đỡ cơ thể yếu ớt của cậu nằm xuống giường, y tá đau lòng nói, "Thật xin lỗi, Vươngg thiếu gia, lúc cậu được đưa vào viện đứa bé đã không giữ được...... Bác sĩ đã làm phẫu thuật sinh non, bây giờ cậu phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Sinh non. . . . . .

Từ ngữ này khiến đầu Vương Nguyên như đón nhận được một tiếng nổ thật lớn, cậu ngơ ngác nghiêng người nằm xuống, đôi mắt sững sờ nhìn phòng bệnh trắng toát.

Lúc này, một y tá khác đi vào phòng bệnh của Vương Nguyên.
Y tá Chuẩn bị thay ống truyền dịch cho cậu xong, vội nói với y tá, “Bệnh nhân đã tỉnh, tôi phải đi báo với Vương tiên sinh, cô hãy chăm sóc tốt cho bệnh nhân.”

"Được rồi."

Y tá quan tâm hỏi, "Vươngg thiếu gia, cậu muốn uống nước không?"

Cậu ngây ngốc nhìn trần nhà, không trả lời.

. . . . . .

Cậu cứ mở to mắt như vậy cho đến khi trời tối.

Ánh đèn trong phòng bệnh sáng dìu dịu, y tá bưng một khay thức ăn lỏng tới cho Vương Nguyên ăn tối.

Y tá nhẹ giọng nói, "Vươngg thiếu gia, cậu nhất định đã đói bụng, ăn trước ít đồ được không?"

Vương Nguyênnhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, giống như không nghe thấy lời y tá nói.

Nhìn bộ dạng bi thương của cậu, y tá không nhịn được lắc đầu.

Y tá đi tới trước cửa liền gặp một đồng nghiệp giao ban.

"Sao vậy, cậu ấy có chịu dùng cơm không?"

"Cậu ấy không chịu dùng cơm, khóc cả một buổi chiều. . . . . ."

"Tôi đi thông báo với Vương tiên sinh, cậu ấy cứ như vậy cơ thể sẽ không chịu đựng được.”

"Cô mau đi đi, nơi này để tôi trông là được rồi."

Y tá trở lại phòng bệnh một lần nữa, nhìn thần sắc đờ đẫn của Vương Nguyên, không đành lòng nói, "Vươngg thiếu gia, cậu ít nhiều phải ăn một chút gì đi, nếu không cơ thể cậu sẽ không khá hơn được đâu. . . . . ."

Ánh mắt Vương Nguyên vẫn chìm đắm vào cảnh đêm bên ngoài.

Y tá than nhẹ rồi xoay người đi ra ngoài.

Nhưng lúc y tá vừa bước chân ra đến cửa, Vương Nguyên rốt cuộc cũng mở đôi môi khô khốc khàn giọng hỏi, "Tuấn Khải đâu?"

Thấy cậu rốt cuộc cũng có phản ứng, y tá trở vào lần nữa, nhẹ giọng nói, "Đồng nghiệp của tôi đã đi thông báo cho Vương tiên sinh rồi, tiên sinh sẽ rất nhanh tới đây. . . . . ."

Dự đoán được phản ứng của Vương Tuấn Khải khi biết đứa trẻ không còn, Vương Nguyên cố gắng ngăn chặn nước mắt cùng nỗi đau đớn trong lòng.

. . . . . .

Kim chỉ giờ chậm rãi di động, khi kim dài, kim ngắn đều chỉ vị trí số 12 thì cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn đi vào phòng của cậu.

Vương Nguyên lúc này đang nằm trên giường bệnh, cậu đưa lưng về phía cửa phòng.

Từ khi cậu tỉnh lại đến giờ vẫn không thể nào nhắm mắt, tiếng bước chân trầm ổn lúc này khiến cơ thể cậu hơi chấn động.

Cậu biết người đứng bên cạnh giường là ai, vì sợ đối mặt với sự thật đứa trẻ không còn nữa, cậu không dám xoay người lại.........

Hơi thở nam tính nhàn nhạt dễ chịu thuộc về anh xen lẫn với hơi thở của cậu, lòng cậu quặn đau, trong đầu hiện lên hình ảnh cậu và anh đang nói chuyện về đứa trẻ đầy thỏa mãn và hạnh phúc.

Nhận thấy anh trầm lựa chọn trầm mặc, cuối cùng cậu cũng quay người sang.

Nhìn thấy anh ngồi trên ghế cạnh mép giường, nước mắt mơ hồ lấp hết tầm mắt cậu.

Anh so với trong tưởng tượng của cậu tiều tụy đi rất nhiều, chưa bao giờ cậu nhìn thấy khuôn mặt anh mệt mỏi đến vậy.

"Ông xã . . . . . ."

Đôi mắt đen thẳm của Vương Tuấn Khải sâu kín nhìn cậu.

Vương Nguyên gắng gượng muốn ngồi dậy, còn Vương Tuấn Khải vẫn chỉ ngồi yên ở cạnh giường.

Cậu dùng hết sức chống đỡ cơ thể mình, nhìn anh, tất cả sự uất ức và thống khổ từ đáy lòng lúc này đều hóa thành nước mắt chua xót, cậu đưa tay dùng sức ôm lấy anh, khó chấp nhận thì thào, "Ông xã . . . . . . Con của chúng ta không còn nữa. . . . . . Con của chúng ta không còn nữa rồi. . . . . ."

Cậu tựa vào vai Vương Tuấn Khải, không thể nào ngăn chặn được sự khổ sở vào lúc này.

Mặc cho Vương Nguyên tựa vào vai anh, Vương Tuấn Khải không giống như lúc trước lấy tay vỗ nhẹ sống lưng cậu hoặc là dùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành cậu.

Vương Nguyên ôm Vương Tuấn Khải thật chặt cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, nước mắt khốn khổ thấm vào áo anh.

"Ông xã, em xin lỗi. . . . . . Em xin lỗi vì không bảo vệ được con của chúng ta. . . . . ."

Cậu không ngừng kể hết nỗi khó chịu trong lòng, nước mắt không chút kiêng kỵ chảy xuống.

Qua một lúc lâu, đến khi cậu khóc không còn ra nước mắt được nữa, cậu mới ý thức được, dường như từ đầu tới cuối, anh vẫn không trả lời lại mình.

Cậu từ từ buông hai tay đang ôm chặt anh, cậu sững sờ nhìn anh.

Vương Tuấn Khải nhìn tròng mắt trong trẻo đẫm nước của cậu, môi mỏng mím chặt không nói một câu.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nghẹn ngào hỏi anh, "Ông xã, sao anh không nói chuyện với em?"

Vương Tuấn Khải lúc này quay đầu sang bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Anh sẽ bảo người đến chăm sóc em.”

Vương Nguyên không hiểu hàm ý trong lời nói của Vương Tuấn Khải, cậu sững sờ lắc đầu.

Vương Tuấn Khải đứng dậy dứt khoát cất bước bỏ đi.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, nước mắt lần nữa ngưng tụ trong hốc mắt Vương Nguyên, cậu vội vàng gọi, "Ông xã . . . . . ."

Bóng lưng cao lớn của Vương Tuấn Khải lúc này dừng lại trước cửa, nhưng anh chỉ lạnh lùng nói với Vương Nguyên một câu, “Anh không cách nào đối mặt với em.”

Vương Nguyên còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng bóng dáng anh đã biến mất trong tầm mắt cậu.

Cậu muốn xuống giường đuổi theo anh, thế nhưng cơ thể đang đau và không còn hơi sức khiến cậu căn bản không có cách nào xuống giường, cuối cùng, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời bỏ cậu.

Sau khi Vương Tuấn Khải đi, Vương Nguyên vô lực nằm trên giường, trong đầu vang vọng câu nói sau cùng của anh khi xoay người bước đi.

Cả người mất sức rốt cuộc cũng cho cậu một giấc ngủ rất say, nhưng trong giấc ngủ khóe mắt cậu vẫn không ngừng rơi lệ.


. . . . . .

Vương Nguyên tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.

Khi tỉnh lại lần nữa bụng cậu không còn đau nhiều như hôm trước, nhưng dường như cũng còn chút cảm giác đau nhói.

Vừa mới tỉnh lại, Vương Nguyên gắng gượng muốn bước xuống giường.

Lúc này, đi vào trong phòng bệnh của cậu là dáng một người phụ nữ nhanh nhẹn tháo vát.

Hai chân cậu vừa chạm xuống đất, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy người tới, “Chị Dư?"

Chị Dư đứng ở mép giường, từ tốn nói, "Tổng giám đốc phu nhân, bây giờ cậu không tiện xuống giường.”

Lúc này y tá đi vào phòng bệnh nhấc hai chân cậu đặt trở lại trên giường bệnh.

Cậu quay đầu nhìn chị Dư, sững sờ hỏi, "Tôi đang ở đâu? Los Angeles sao?"

Chị Dư nói, "Cậu đang ở bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ. . . . . ."

"Vậy chị. . . . . ."

Chị Dư giống như biết Vương Nguyên muốn hỏi cái gì, cô bình tĩnh trả lời, "Là tổng giám đốc bảo tôi tới Thụy Sĩ chăm sóc cậu.”

Tuấn Khải. . . . . .

Trong đầu cậu hiện lên bóng lưng lạnh lùng của anh tối hôm qua.

Vương Nguyên nghiêm túc hỏi, "Chị Dư, Tuấn Khải đâu? Tại sao anh ấy bảo chị tới chăm sóc cho tôi?”

Chị Dư hời hợt trả lời, "Tổng giám đốc trở về Los Angeles rồi."

Vương Nguyên giật mình ngạc nhiên, "Anh ấy đi về? Sao lại vậy. . . . . ."

Chị Dư nói, "Vết thương của Đan tiểu thư rất nghiêm trọng, viên đạn gần như xuyên vào sát tim của Đan tiểu thư. . . . . . Los Angeles có bệnh biện ngoại khoa uy tín nhất thế giới, bác sĩ đề nghị tổng giám đốc đưa Đan tiểu thư trở về Los Angeles điều trị."

"Nhất Thuần sao?" Tại sao cô hoàn toàn không hiểu những lời nói lúc này của chị Dư.

Chị Dư hỏi ngược lại, "Tổng giám đốc phu nhân, cậu không biết chuyện gì xảy ra sao?"

Vương Nguyên mở lớn mắt, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chị Dư chất vấn nhìn thoáng qua Vương Nguyên, rồi sau đó chậm rãi nói, "Đan tiểu thư vì cứu tổng giám đốc mà bị trúng đạn . . . . ."

Vương Nguyên khiếp sợ, "Lúc nào? Tại sao có thể như vậy?"

Chị Dư kể lại toàn bộ sự việc cô biết được từ những người vệ sĩ cho Vương Nguyên nghe.

Vương Nguyên nghe chị Dư kể xong thật lâu không hoàn hồn nổi.

Chị Dư nghi ngờ hỏi, "Tổng giám đốc phu nhân, không phải lúc đó cậu ở đó sao?"

Cổ họng nghẹn ngào bế tắc đến nổi cậu không thể nào lên tiếng.

Cậu có mặt ở đó, nhưng lúc đó cơ thể cậu đang vô cùng đau đớn..........

Trước khi Vương Tuấn Khải đến, Arsène ép cậu uống một viên thuốc, cậu không biết đó là thuốc gì, từ lúc đó cơ thể cậu đã bắt đầu đau đớn, đến lúc Vương Tuấn Khải tới thì cơn đau đớn đó từ từ tăng lên dữ dội......

Ký ức cuối cùng cậu nhớ được là anh tới ôm cậu, mà sự đau nhức trên cơ thể cậu càng lúc càng rõ ràng, cậu muốn đưa tay ôm anh cũng không có sức.

Cậu mơ hồ nhớ lại lúc cậu không thể chịu đựng được đau đớn mất đi ý thức có lên tiếng gọi anh, nhưng khi đó cậu cũng đã không còn biết gì nữa, cậu không biết ngay sau đó đã xảy ra chuyện gì......


END CHƯƠNG 177

Dài quá đi mất T.T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: