Chương 178: Dọn ra ngoài


Hai ngày sau.

Sắc trời u ám oi bức như sắp đổ mưa.

Vương Nguyên ngồi trên giường bệnh, không nói lời nào cứ sững sờ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Chị Dư bưng bữa trưa vào phòng bệnh, "Tổng giám đốc phu nhân, hôm nay cậu cảm thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa?”

Vương Nguyên sững sờ quay đầu nhìn về phía chị Dư, chỉ gật nhẹ đầu.

Chị Dư đặt bữa ăn sáng lên mặt bàn ở trên giường bệnh, "Dùng cơm trưa đi!"

Vương Nguyên lãnh đạm nói, "Bây giờ tôi không muốn ăn, để đó đi!”

Chị Dư khuyên nhủ, "Mấy ngày nay cậu đều không có ăn gì, cô ăn một chút đi!”

Vương Nguyên chậm rãi nói, "Tôi hơi mệt, chờ chút tôi tỉnh lại sẽ ăn sau!”

Chị Dư gật đầu, "Vậy cậu nghỉ ngơi thêm lát nữa đi. . . . . Tôi sẽ ở đây trông chừng cậu."

Gương mặt tái nhợt của Vương Nguyên miễn cưỡng nở nụ cười, “Chị không cần ở đây trông chừng tôi, tôi không sao, chỉ muốn nghỉ một lát.”

"Vậy cũng được. . . . . ." Chị Dư giúp Vương Nguyên hạ xuống gối đầu.

Cậu chui vào chăn, nhắm lại mí mắt đã nặng trĩu.

Chị Dư kéo chăn đắp cho Vươg Nguyên, lúc chị Dư chuẩn bị xoay người rời đi, cậu đột nhiên nắm lấy cánh tay Chị Dư.

Chị Dư xoay đầu nhìn Vương Nguyên, "Tổng giám đốc phu nhân, cậu có gì cần dặn dò sao?”

Cậu cắn cắn môi sau đó nói, "Có thể cho tôi mượn điện thoại của chị dùng một chút không?”

Chị Dư lập tức đoán được mục đích của Vương Nguyên, "Cậu muốn điện thoại cho tổng giám đốc?"

Vương Nguyên gật đầu, "Tôi mượn điện thoại người khác gọi cho anh ấy đều bị chặn cuộc gọi......... Tôi nghĩ chỉ có điện thoại của chị mới có thể liên lạc được.”

Chị Dư đứng ở mép giường, bình tĩnh nói, "Tổng giám đốc phu nhân, tôi nghĩ cậu nên biết nguyên nhân cậu không thể liên lạc được với tổng giám đốc. . . . . ."

Vương Nguyên ngây ngốc nhìn chị Dư, "Anh ấy thật sự không muốn nói chuyện với tôi sao?"

Chị Dư không chút nào giấu giếm nói, "Đúng vậy, hai ngày nay tổng giám đốc chưa từng hỏi thăm tình hình của cậu, đương nhiên có lẽ vì tổng giám đốc biết có tôi chăm sóc cho cậu, nhưng mà, tổng giám đốc không muốn đối mặt với cậu cũng là thật.”

Giống như nghe được một tin khó có thể chấp nhận, tròng mắt trong suốt trợn to, “Anh ấy không hỏi thăm tôi.”

Chị Dư nghiêm nghị trả lời, "Ngoài sự cặn dặn của tổng giám đốc bảo tôi đến đây chăm sóc cậu, tôi không nhận được cuộc điện thoại nào khác của tổng giám đốc.”

Vương Nguyên thất vọng rũ mắt xuống.

Chị Dư thấy thế liền xoay người bỏ đi.

"Chị Dư."

Cậu lần nữa lên tiếng gọi lại dáng vẻ chuẩn bị đi của chị Dư.

Bước chân của chị Dư dừng lại, đưa lưng về phía Vương Nguyên, "Cậu nói đi?"

Cậu nhắm mắt, khẩn cầu nói, "Không thể cho tôi mượn điện thoại một chút được sao?”

Chị Dư không suy nghĩ lắc đầu, "Xin lỗi, Tổng giám đốc phu nhân, tôi sẽ không giúp cậu!"

Nghe giọng nói lạnh lùng của chị Dư, đôi mắt Vương Nguyên dần dần nóng lên như sắp khóc.

Mặc dù đoán được phản ứng của Vương Nguyên lúc này, nhưng chị Dư vẫn không chút tiếc thương nói, "Tổng giám đốc phu nhân, có thể cậu vẫn chưa biết, ba nuôi cậu đã bị Arsène sát hại rồi. . . . . ."

"Cái . . . . . . Cái gì?"

Vương Nguyên chợt ngồi bật dậy, không thể nào tin nhìn bóng lưng chị Dư.

Chị Dư lạnh lùng nói, "Ba nuôi của cậu là do cậu gián tiếp hại chết........ Bởi vì cậu đưa ra một quyết định sai lầm, cậu hại chết ba nuôi cùng đứa con của cậu, còn hại tổng giám đốc suýt nữa bị thương, Đan tiểu thư hiện này còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện........ Cậu nên tự kiểm điểm lại những việc mình đã làm, nếu Đan tiểu thư không tỉnh lại, cậu quả thật đã phạm vào tội danh hại chết ba mạng người.”

Ba mạng người. . . . . .

Ba mạng người. . . . . .

Lời nói của chị Dư không ngừng vang dội trong đầu Vương Nguyên, giờ phút này giống như có một chiếc gông xiềng nặng nề đặt vào đầu cậu, cậu muốn giải thích, nhưng trái tim đau đớn lại làm cậu không thể nói thành lời.

Chị Dư cuối cùng nói, "Nếu như không phải là tổng giám đốc ra lệnh cho tôi không được phép cãi lại, vào lúc này tôi tuyệt đối sẽ không tình nguyện ở lại đây chăm sóc cậu, lại càng không nguyện ý gọi cậu bằng tiếng kính trọng “tổng giám đốc phu nhân”, xin tha lỗi vì tôi đã nói thẳng suy nghĩ của mình.”

Lời nói của chị Dư khiến cho đáy lòng Vương Nguyên càng thêm đau đớn, cậu dùng sức cắn môi mình, trong đầu đều là những sự việc đã phát sinh trong những ngày qua.

-----

Thời gian lại trôi qua hai ngày nữa.

Được các y tá hết lòng chăm sóc, cơ thể suy yếu vì sinh non của Vương Nguyên cũng từ từ chuyển biến tốt, mặc dù khuôn mặt vẫn tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng sức khỏe đã không có gì đáng ngại.

Y tá mở cửa sổ cho ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mỉm cười nói, "Vươngg thiếu gia, khí trời hôm nay rất tốt, tôi đỡ cậu ra vườn hoa đi dạo!"

"Được."

Y tá cẩn thận từng li từng tí đỡ Vương Nguyên xuống giường.

Đây là lần đầu tiên cậu xuống giường sau khi sinh non, cảm giác khi hai chân chạm đất khiến cậu có chút không thích ứng.

Y tá cười nói, "Cậu đã nằm liên tục mấy ngày, cơ thể vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nên mới có chút không quen."

Sau khi Vương Nguyên đứng vững, cảm kích nói với y tá, "Cám ơn các cô mấy ngày nay chăm sóc cho tôi, tôi không sao rồi, cô không cần phải khẩn trương đỡ tôi.”

Y tá thân thiện nói, "Cậu nên để cho tôi đỡ cậu đi vườn hoa, coi như tôi dẫn dường cho cậu.”

Vương Nguyên cảm kích nói, "Cám ơn."

Y tá đỡ Vương Nguyên đến vườn hoa.

Quang cảnh bệnh viện rất thanh tĩnh, tất cả bệnh nhân đang cảm nhận không khí mới mẻ dưới tán cây, y tá chọn cho Vương Nguyên một chỗ chỗ có ánh mặt trời chiếu qua tán lá, rồi đỡ cậu ngồi xuống ghế.

Y tá đi tươi cười nói, "Vươngg thiếu gia, không khí nơi này tốt hơn so trong phòng bệnh chứ?"

"Đúng vậy, không khí vườn hoa rất tốt."

Ngay sau đó ý tá đứng bên cạnh cậu.

Cậu lẳng lặng nhìn về phía trước, đột nhiên có một người đàn ông cẩn thận dắt một người phụ nữ bụng to xuất hiện trước mặt của cậu.

Động tác của người đàn ông rất cẩn thận, thỉnh thoảng nhắc nhở người vợ dưới chân có cục đá, mà người vợ mang bụng to tuy trách người đàn ông khẩn trương thái quá, nhưng sắc mặt lại tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

Nhìn hai vợ chồng họ ân ái, Vương Nguyên giống như nhớ đến giờ khắc hạnh phúc của mình, cậu cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ có thai nọ, theo bản năng đưa tay lên sờ bụng mình.........

Vốn tưởng rằng bụng mình cũng đang nhô cao như thế, nhưng khi cậu vuốt ve thì mới phát hiện bụng lại trở nên bằng phẳng.

Cậu cúi nhìn phần bụng bằng phẳng của mình, lúc này mới ý thức đến việc con cậu đã không còn nữa....

Cậu sững sờ đặt tay ở bụng, trong tim dâng tràn lên một hồi đau đớn.

Y tá chú ý tới người phụ nữ có thai trước mắt cùng động tác lúc này của Vương Nguyên, nên vội vàng nói, "À, Vươngg thiếu gia, tôi thấy mặt trời chỗ này hơi chói, hay là chúng ta đổi sang bên kia đi. . . . . ."

Vương Nguyên lắc nhẹ đầu, "Tôi muốn một mình ở đây yên tĩnh một lát."

Y tá khó xử, "Nhưng mà. . . . . ."

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn y tá sau đó ra vẻ thoải mái, cười nhạt nói, "Tôi không sao. . . . . ."

Y tá dĩ nhiên biết nước mắt đã sắp ngập đầy quanh hốc mắt Vương Nguyên, nhập viện năm ngày, không có ngày nào mà Vương Nguyên không rơi lệ, biết cậu muốn một mình yên tĩnh, y tá cũng không miễn cưỡng, nhẹ giọng nói, "Được rồi, Vươngg thiếu gia, tôi đứng cách cậu 50m, nếu như cậu muốn về lại phòng bệnh thì cứ lên tiếng gọi tôi, công viên quá lớn, nếu cậu tự trở về sẽ không biết đường.”

"Cám ơn."

Y tá đắp tấm chăn mỏng lên đầu gối cho Vương Nguyên, ngay sau đó rời đi.

Sau khi y tá đi, Vương Nguyên lần nữa đưa mắt nhìn về phía trước, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Trong đầu cậu bắt đầu hiện lên hình ảnh ấm áp những lần cậu cùng Vương Tuấn Khải thảo luận về đứa bé này........

Bọn họ cũng rất quý trọng đứa trẻ không dễ dàng mới có được này, nhưng cậu lại không bảo vệ tốt.......

‘Anh không cách nào đối mặt với em!’

Đây là lần cuối cùng cậu nhìn thấy anh khi anh nói với cậu những lời này.

Cậu biết những lời này bao hàm những cảm xúc rất tệ trong lòng anh, có mất mắt, có thất vọng, cũng có đau lòng. . . . . .

Vào lúc này cậu rất muốn nhìn thấy anh, sau đó giải thích rõ với anh những việc xảy ra, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy những giải thích đó cũng trở nên vô dụng với họ?

Chị Dư nói anh không hề hỏi thăm đến cậu . . . . . .

Anh không thèm để ý đến cậu sao?

"Tổng giám đốc phu nhân."

Tếng gọi cung kính cắt đứt suy nghĩ Vương Nguyên.

Cậu ngước đôi mắt trong suốt long lanh nước lên nhìn chị Dư.
Chị Dư cũng thấy nước mắt quanh hốc mắt Vương Nguyên, nhưng cũng không có chút thương tiếc, bình tĩnh hỏi, "Tôi tới phòng bệnh y tá nói cậu tới đây tản bộ. . . . . Hôm nay tôi đã hỏi bác sĩ về tình hình sức khỏe của cậu, bác sĩ nói cậu đã không có gì đáng ngại, tôi muốn hỏi cậu, lúc nào cậu muốn xuất viện?”

Vương Nguyên lấy tay gạt đi nước mắt, không muốn ở trước mặt người khác để lộ ra sự trạng thái không hay của mình, nhưng nước mắt cứ chảy ra không nghe theo sự sai bảo của cậu, một giọt vừa được lau đi, một giọt khác tiếp theo lại rơi xuống.

Liên tục hít hai hơi thật dài, điều chỉnh tốt tâm tình, Vương Nguyên mới lên tiếng, "Sức khỏe tôi đã không sao, nếu như có thể làm thủ tục xuất viện, ngày mai chị đi làm đi!”

Chị Dư gật đầu hỏi, "Vậy. . . . . . Là trở về Los Angeles sao?"

Câu hỏi của Chị Dư khiến Vương Nguyên chợt ngước mắt nhìn chị Dư, vẻ mặt như có điều không hiểu. "Sao chị lại hỏi thế?" Nhà của cậu ở Los Angeles, cậu đương nhiên là về Los Angeles rồi. . . . . .

Chị Dư hời hợt nói, "Tổng giám đốc chỉ giao cho tôi tới nơi này chăm sóc cậu, chứ không bảo tôi đưa cậu về Los Angeles."

Vương Nguyên nhìn gương mặt lạnh lùng của chị Dư bất chợt sửng sốt.

Chị Dư lại hỏi, "Cậu chắc chắn muốn ngày mai để tôi làm thủ tục xuất viện sao?”

Cậu thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói, "Ngày mai đi!"

Chị Dư gật đầu, "Vậy tôi đi trước!"

Vương Nguyên không nói gì thêm.

Sau khi chị Dư rời đi, y tá đi tới bên cạnh Vương Nguyên.

Y tá thấy chị Dư vội vã rời đi, không khỏi hỏi, “Vươngg thiếu gia, chị Dư này không phải là cấp dưới được tiên sinh phái đến chăm sóc cậu sao? Tại sao cô ấy lại lạnh nhạt với cậu như vậy?”

Vương Nguyên trầm mặc không nói gì.
Y tá thấy cậu không trả lời cũng không hỏi nhiều, nói sang chuyện khác, "Vươngg thiếu gia, cậu mệt không? Tôi đưa cậu về phòng bệnh!"

Vương Nguyên không trả lời y tá, mà nghiêm túc nói, "Cô y tá, tôi có thể nhờ cô một việc.....”

Gương mặt y tá vẫn mỉm cười ngọt ngào, “Xin cứ nói!”

"Xin cô giúp tôi mua một vé máy tối ngày mai đi Los Angeles.........”



Hôm sau.

"Vươngg thiếu gia, cậu nhất định phải xuất viện hôm nay sao? Bác sĩ đề nghị cậu nên ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, sức khỏe cậu tuy đã phục hồi nhưng vẫn cần được chăm sóc....”

"Tôi không sao. . . . . ."

Y tá nói, "Vé máy bay tôi đã đặt cho cậu rồi, đây là giấy chứng nhận.”

Vương Nguyên nhận lấy giấy chứng nhận của mình, cảm kích nói, "Cám ơn cô mấy ngày nay đã giúp đỡ tôi."

Y tá mỉm cười nói, "Phục vụ cậu là vinh hạnh của tôi. . . . . . Hy vọng lúc này rời đi có thể làm cho cậu vui vẻ một chút."

Vương Nguyên gật nhẹ đầu, "Cám ơn."

Mang theo giấy tờ tùy thân và thẻ tín dụng thường ngày mà chị Dư đưa cho cậu, Vương Nguyên một mình tới sân bay.

Lúc máy bay bay trên bầu trời Thụy Sĩ, cả người không còn hơi sức của cậu dựa vào thành ghế.

Đúng vậy, sức khỏe cậu  thật ra vẫn chưa tốt, cậu biết cậu còn cần phải nghỉ ngơi, nhưng cậu không thể tiếp tục ở lại bệnh viện thêm nữa, mỗi phút mỗi giây cậu đều mong được nhìn thấy anh, không biết vì sao trong lòng cậu thật bất an............

. . . . . .


Khi Vương Nguyên đến Mỹ đã là buổi chiều tại Los Angeles.

Không chậm trễ một giây phút nào, Vương Nguyên lập tức ngồi tắc xi về lại biệt thự.

Người giữ cửa nhìn thấy Vương Nguyên một mình trở lại vô cùng hoảng sợ, một hồi lâu mới cung kính gọi cậu, "Cậu chủ."

Vương Nguyên không bận tâm, trong lòng muốn nhìn thấy Vương Tuấn Khải làm cậu bước nhanh đi vào phòng khách biệt thự.

Bên trong phòng khách biệt thự vẫn ấm áp như thường ngày, đèn thủy tinh phía trên chiếu sáng cả căn phòng, tản ra ánh sáng mờ mịt nhưng rất nhu hòa.

"Cậu chủ. . . . . ."

Người giúp việc đều tỏ vẻ giật mình ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Nguyên đứng trong phòng. Cũng không phải những người giúp việc này nghe nói chuyện xảy ra ở Thụy Sĩ mà có thành kiến với Vương Nguyên, mà là những người này trước đó không biết gì về tin tức cậu từ Thụy Sĩ trở về, bất chợt nhìn thấy  cậu đứng ở phòng khách biệt thự, bọn họ đương nhiên có chút kinh ngạc.

Vương Nguyên còn chưa kịp nói với người hầu, một giọng nữ vang lên từ phòng ăn lầu một truyền đến, “Mẹ, mẹ mau nhìn xem là ai về kìa?”

Người lên tiếng là Vương Thanh, cô dựa vào khung cửa phòng ăn, mang theo vài phần hứng thú nhìn Vương Nguyên.

Vương Nguyên hít sâu một hơi đi tới trước mặt Vương Thanh, nhỏ nhẹ gọi, "Chị."

Vương Thanh cười nhạo nói, "Đừng gọi tôi là chị, tôi chưa bao giờ thừa nhận cậu là vợ Tuấn Khải............”

Vương Nguyêntrầm mặc, lúc này, bà Vương đi ra từ phòng ăn.

Nhìn thấy Vương Nguyên, sắc mặt bà Vương ngay lập tức chuyển thành căm ghét, không giống như lúc trước cố gắng duy trì vẻ tao nhã trước mặt người làm, bà Vương tức giận nói, "Bất chấp đến hậu quả mà bỏ đi, cậu còn về đây làm cái gì?"

Vương Nguyên vẫn cung kính gọi bà, "Viện trưởng."

Bà Vương đi đến trước mặt của Vương Nguyên, nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của cậu, lạnh lùng nói, "Cậu hại chết cháu tôi, tôi hận không thể moi hết tim phổi cậu ra!”

"Con xin lỗi. . . . . ."

Ở trước mặt người làm, bà Vương cố gắng không giơ tay cho Vương Nguyên một cái tát, gằn từng câu từng chữ nói, "Vương Nguyên, tôi cho cậu biết, coi như sau này cậu vẫn có thể ở lại Vương gia, cậu cũng đừng mong sau này có thể có được những ngày tháng yên lành.”

Vương Thanh đỡ bà Vương, khuyên nhủ, "Mẹ, không cần nói nhảm với loại người này, mẹ vừa nói muốn vào bệnh viện thăm Nhất Thuần, chúng ta dùng cơm trước đi......”

Bà Vương trợn mắt lạnh lùng nhìn Vương Nguyên, lúc này mới áp chế tức giận đi vào phòng ăn.

Đứng yên tại chỗ, Vương Nguyên sững sờ thật lâu.

Một người giúp việc đi tới bên cạnh Vương Nguyên, nhẹ giọng hỏi, "Cậu chủ, cậu ăn tối chưa? Có muốn tôi chuẩn bị bữa tối cho cậu dùng hay không?”

Vương Nguyên ngước mắt liếc mắt nhìn mẹ con họ Vương đi vào phòng ăn, cố gắng đè nén chua xót trong cổ họng, bình tĩnh hỏi thăm người giúp việc, "Tại sao không nhìn thấy Tuấn Khải và Bảo Nhi?"

Người giúp việc trả lời, "Đến tối tiên sinh mới về nhà . . . . . Về phần Ngôn Tư tiểu thư, mấy ngày nay không có nhìn thấy cô ấy, tiểu thư mấy hôm nay cứ luôn khóc, cũng không chịu đi nhà trẻ, xế chiều hôm nay vừa khóc đòi tìm cậu, giờ thì đang ngủ rồi."

Nghe người giúp việc nói xong, Vương Nguyên chậm rãi xoay người, bước về phía lầu hai.

Đứng trước cửa phòng trẻ, Vương Nguyên giống như mất đi dũng khí mở cửa, đứng trước cửa một lúc lâu, bỗng chốc nước mắt ngưng tụ đong đầy trong hốc mắt cậu.

Sau một lúc lâu cậu mới giơ tay lên lau đi nước mắt, nhẹ nhàng mở tay cầm cánh cửa.

Bên trong phòng trẻ, Bảo Nhi đang chìm vào giấc ngủ.

Vương Nguyên ngồi xổm bên cạnh giường, không chớp mắt nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt hồng hào ngây thơ của Bảo Nhi.

Vương Nguyên lấy tay bịt miệng ngăn chặn nỗi đau lòng mà phát ra tiếng nức nở nghẹn nghào. . . . .
"Ba, ba. . . . . ."

Đột nhiên, Vương Nguyên đang ngủ khóc thút thít gọi.

Vương Nguyên liền vội vàng đứng lên ôm Bảo Nhi vào trong ngực, "Có ba ở đây, Bảo Nhi. . . . . ."

Có lẽ do mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Vương Nguyên, Bảo Nhi từ từ mở ra đôi mắt ngây thơ trong suốt.

Cậu dùng sức hôn hít lên mặt Bảo Nhi, nghẹn ngào gọi, "Bảo Nhi à. . . . . ."

Nhìn thấy Vương Nguyên, Bảo Nhi quyến luyến đưa tay vòng ôm cậu thật chặt, bật khóc nức nở, "Ba. . . . . ."

Vương Nguyên cũng bật khóc, "Ba xin lỗi, mấy ngày nay ba không có ở bên cạnh chăm sóc con.”

Bảo Nhimím môi, uất ức nói, "Ba, ba đi đâu vậy? Con tưởng ba còn không cần Ngôn Ngôn nữa chứ.....”

Vương Nguyên dùng sức lắc đầu, "Đứa ngốc, ba làm sao có thể bỏ lại Bảo Nhi đây?"

Bảo Nhi mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Vương Nguyên, "Ba, sau này ba đừng bỏ Ngôn Ngôn một mình nữa, có được không?"

Hôn vào đôi mắt hồng hồng của Bảo Nhi, Vương Nguyên nghẹn ngào liên tục nói, "Được, được. . . . . ."

. . . . . .

Lúc Vương Nguyên ôm Bảo Nhi tới lầu một thì mẹ con Vương Thị đã đi rồi.

Vương Nguyên nói người giúp việc giúp họ chuẩn bị bữa ăn tối, đi cùng cậu, Bảo Nhi mấy ngày không chịu ngoan ngoãn ăn cơm rốt cuộc cũng chịu cầm đũa lên.

Dùng xong bữa ăn tối Vương Nguyên bế Bảo Nhi về lại phòng, chơi xếp hình với Bảo Nhi một lát, rồi kể chuyện cổ tích dỗ Bảo Nhi ngủ có vậy Bảo Nhi mới quên được sự uất ức mấy ngày qua, cuối cùng ở trên giường ngủ thật say.

Sau khi cho Bảo Nhi ngủ xong Vương Nguyên vẫn ngồi lại ở mép giường nhìn Bảo Nhi ngủ.

Lúc này cậu không suy nghĩ gì cả, cậu chỉ yên tĩnh ngồi chỗ này nhìn con gái yêu của cậu...........

Lúc kim đồng hồ chỉ 11 giờ, ngoài cửa phòng trẻ truyền đến tiếng đang mở cửa.

Vương Nguyên nghe thấy thanh âm mới quay đầu lại, bóng dáng ngạo nghễ mạnh mẽ rắn rỏi của Vương Tuấn Khải đã xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Cậu chậm rãi đứng lên, mặt trông ngóng về hướng anh.

Đối với sự xuất hiện của Vương Nguyên, ánh mắt Vương Tuấn Khải chỉ dừng lại trên người cậu đúng một giây, cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh không do dự rời tầm mắt sang hướng khác, sau đó nhìn đến khuôn mặt Bảo Nhi đang ngủ sau trên giường.
Nhìn con gái ngủ say thật lâu, một lúc sau Vương Tuấn Khải mới thu lại ánh mắt.

Giống như không để cậu vào trong mắt, anh xoay người bỏ đi ra ngoài.

Lúc anh chuẩn bị bước đi, Vương Nguyên đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay anh, "Ông xã . . . . . ."

Bên tai là tiếng gọi mang theo sự tức tưởi của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải không có bất kỳ động tác gì, cũng không lên tiếng đáp lại cậu.

Vương Nguyên đến trước mặt Vương Tuấn Khải, kiềm chế đau lòng mà chua xót nói, "Chuyện đứa nhỏ, em thật xin lỗi. . . . . ."

Vương Tuấn Khải vẫn dửng dưng không động đậy, đôi mắt đen u ám nhìn chăm chú vào Vương Nguyên, nhưng không lên tiếng.

Cậu đưa tay ôm lấy anh, bật khóc nói, "Ông xã, đừng không quan tâm em, có được không?” Có trời mới biết vào giờ phút này cậu thật sự cần một vòng ôm của anh biết bao . . . . . .

Mỗi lần cậu ôm anh như thế, anh đều không thể cự tuyệt, lại càng không thể nhìn cậu uất ức rơi lệ như lúc này. . . . . .

Thế nhưng lúc này, Vương Tuấn Khải lại hờ hững gỡ bàn tay của Vương Nguyên đang túm lấy tay anh, bình thản nói, "Anh sẽ dọn ra ngoài ở một thời gian."

END CHƯƠNG 178

Đêm nay Tết rùi có ai còn đọc truyện của mk nữa không để mk còn up nữa T.T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: