Chương 181: Tôi đã bảo Tuấn Khải đuổi theo cậu
Sau câu hỏi của cậu, anh trực tiếp hỏi, "Em nghĩ thế nào?"
Cậu biết anh luôn là người lý trí, vấn đề mà cậu hỏi, có lẽ trong lòng anh đã có đáp án.
Cậu mở to đôi mắt long lanh nước, lắc đầu nói, “Em không biết, em muốn anh nói cho em biết.”
Anh nhìn cậu, lại hỏi, "Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Cậu trả lời, "Có gì không giống nhau sao? Kết quả chỉ có một."
Cậu không đoán được trong lời nói thật và lời nói dối của anh có gì khác nhau, cho nên cậu tình nguyện để anh trực tiếp nói cho cậu nghe kết quả.
Anh nhìn sâu vào mắt cậu, "Quyền lựa chọn là ở em, cho nên nói thật hay nói dối với em ít nhiều cũng có quan trọng.”
"Anh nói quyền lựa chọn là ý chỉ tờ giấy thỏa thuận ly hôn anh đưa cho em sao?” Cậu đau khổ nói, đột nhiên còn cảm thấy buồn cười, “Em nhớ lúc anh đưa cho em tờ giấy ly hôn đó anh nói là anh muốn bồi thường cho em trong quá khứ, tại sao bây giờ nó lại trở thành gông xiềng giữa chúng ta vậy?”
Anh nhìn cậu nhưng chỉ trầm mặc không nói.
"Tại sao cần phải phân biệt lời thật hay giả dối? Tại sao muốn giao quyền lựa chọn đó lại cho em? Anh có gì bất mãn với em, anh có thể nói thẳng với em, tại sao cứ luôn im lặng như vậy? Anh giữ lại quà Đan Nhất Thuần tặng cho anh, còn có cử chỉ thân mật với ở Đan Nhất Thuần trong phòng bệnh, tại sao anh không hề muốn giải thích với em về chuyện đó? Ít nhất chúng ta bây giờ vẫn là vợ chồng! !" Cậu nói rất nhanh, nhanh đến mức không giữ được bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng cậu lại chỉ chất chứa đầy đau đớn chỉ có cậu mới biết.
Đợi cậu nói xong, đối mặt với những câu hỏi của cậu anh chỉ thản nhiên nói, "Bây giờ em đang mất bình tĩnh, chờ em tỉnh táo lại rồi chúng ta hãy bàn tiếp về vấn đề này.”
"Em xin lỗi, lời nói của em có lẽ khiến anh cảm thấy em đang mất bình tĩnh, nhưng nếu em không bình tĩnh thì giờ phút này em sẽ không có can đảm để đứng trước mặt anh mà nói ra những lời này.” Cậu ngước mắt nhìn anh, nhấn mạnh giọng nói, "Em không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh nữa, mặc kệ giữa chúng ta có kết quả như thế nào, lúc này em chỉ muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì.”
Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu, anh trầm giọng nói, "Lời nói thật là anh biết chúng ta đều vẫn còn rất yêu đối phương, nhưng anh cũng xác định được hôn nhân của chúng khó có thể duy trì được nữa, còn nếu nói dối thì chúng ta có thể giải quyết được tất cả các vấn đề, tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Cậu trợn mắt nhìn anh không thốt nổi thành lời.
"Em nói cho anh biết, giữa lời nói thật và nói dối em chọn cái nào? Cái này có nghĩa là hai kết thúc khác nhau..... Nếu như em còn muốn hỏi anh muốn nói với em lời nào, anh có thể trả lời em, bây giờ, thậm chí trong tương lai anh đều chọn nói thật với em..... Nhưng kết quả như vậy cũng có nghĩa là giữa chúng ta sắp kết thúc.”
Vương Nguyên thẩn thờ trừng mắt nhìn anh đăm đăm . . . . . .
Kết thúc?
Cuối cùng anh cũng đã nói với cậu hai chữ này.
Anh sâu lắng nhìn cậu, tiếp tục nói, "Đương nhiên, anh cho em lựa chọn, em có thể cẩn thận suy nghĩ cho kỹ........”
Đôi mắt cậu nhìn anh đã mơ hồ ẩn hơi nước.
"Nếu anh đã nói thật là anh biết chúng ta vẫn còn yêu nhau, anh cũng còn quan tâm em, vậy tại sao hôn nhân của chúng ta lại không thể tiếp tục được chứ?” Cậu thì thào hỏi anh.
"Vậy dựa vào đâu mà hôn nhân chúng ta có thể tiếp tục duy trì?" Anh hỏi ngược lại cậu, tròng mắt đen thâm thúy nhìn cậu chằm chằm.
Gương mặt Vương Nguyên đột nhiên giống như tờ giấy trắng tái nhợt.
Ánh mắt Vương Tuấn Khải thì càng thêm lạnh lẽo.
"Chúng ta yêu nhau, từng hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ đối phương."
Sau một hồi lâu, cậu mới đau lòng nói với anh như thế.
Đáy mắt Vương Tuấn Khải thoáng qua chút đau đớn, "Nhưng em đã bỏ lại anh, Vương Nguyên, em không có làm được. . . . . ."
Vương Nguyên giật mình kinh ngạc mà trừng to hai mắt.
Vương Tuấn Khải nén giọng nói, "Lúc em quyết định theo Arsène đi Thụy Sĩ là em phải rõ hơn ai hết, dù em có đi cùng Arsène, Arsène cũng không thể giữ lời hứa mà cứu chữa cho ba nuôi em, thế nhưng em cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Arsène, một trong những nguyên nhân đương nhiên chính là vì mẹ nuôi em cầu xin, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là Arsène đã đáp ứng một yêu cầu của em đưa ra . . . . ."
Vương Nguyên đột nhiên sững sờ.
Vương Tuấn Khải sắc bén chăm chú nhìn gương mặt vì dao động mà tái nhợt của cậu “Em đưa ra yêu cầu với Arsène là sau khi em đến Thụy Sĩ, Arsène phải dẫn em đi gặp Dịch Dương Thiên Tỉ trước. . . . . .Em cho rằng một khi em gặp được Dịch Dương Thiên Tỉ thì dựa vào sự hiểu biết của em về Dịch Dương Thiên Tỉ, em có thể thuyết phục hắn quay đầu lại là bờ, và em có thể cứu được tất cả mọi người...... Anh nói có đúng không?”
Vương Nguyên sững sờ nhìn Vương Tuấn Khải, "Anh. . . . . ."
Vương Tuấn Khải nheo mắt, "Tại sao anh lại biết?"
Ánh mắt Vương Nguyên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải nhất thời như bị ứ đọng, không nói được câu gì.
"Miệng mồm lanh lẹ vừa rồi của em đi đâu rồi? Sao bây giờ không lấy lý lẽ hùng hồn đó ra mà cãi lại anh? Hay là em đang chờ anh nói cho em biết tại sao anh biết được chuyện này?”
Trong chớp nhoáng, tầm mắt Vương Nguyên đang ngắm nhìn anh bỗng trở nên mơ hồ.
Rầm ——
Vương Tuấn Khải đấm thật mạnh một quả đấm sang phía bên phải mặt tường lạnh như băng.
Gương mặt anh bị che lấp, quanh người anh bốc lên toàn hơi thở tức giận, anh lạnh lùng nói, “Đây chính là sự tin tưởng mà em nói sao? Ở thời khắc quan trọng nhất, người em nghĩ đến cứu được em là Dịch Dương Thiên Tỉ chứ không phải là anh!”
Cậu đau lòng gọi, "Tuấn Khải. . . . . ."
Anh như đang kiềm chế ý nghĩ muốn bóp chết mọi tiếng động từ nơi cậu, anh cười lạnh nói, "Vương Nguyên, đó là tình yêu mà em dành cho anh sao?"
Quá đỗi đau lòng cuối cùng dồn nén lại cho cậu tất cả chỉ còn nỗi thương tâm vô hạn, sự chua xót này nuốt xuống cổ họng so với bình thường còn cay đắng hơn gấp trăm ngàn lần.
Nhìn thấy nước mắt Vương Nguyên xâu thành từng chuỗi ào ào rơi xuống, ánh mắt sắc bén của Vương Tuấn Khải dần dần chuyển sang hờ hững, sau đó lại chuyển thành lạnh lẽo, "Lúc em chất vấn anh có trung thành với hôn nhân của chúng ta hay không, thì em có nghĩ tới tất cả những việc em làm để lại cho anh cảm nhận gì không?” Anh tàn nhẫn hỏi ngược lại cậu
Cậu nhìn anh, "Em có thể giải thích. . . . . ." Cậu run run trả lời.
Thế nhưng câu trả lời của cậu lại không thể xoa dịu được lòng anh.
"Giải thích?" Anh nhếch môi cười lạnh, "Sau khi anh chấp nhận lời giải thích của em, có phải hôn nhân của chúng ta trong tương lai cứ mãi lặp đi lặp lại giữa vấn đề cùng sự giải thích chăng?”
Cậu sững sờ lắc đầu.
"Anh mệt rồi Vương Nguyên à. . . . . . Vương Nguyên, có lẽ ngay từ đầu anh không nên nuông chiều em như vậy.......... Mất đi con, đây là sơ sót của anh, trách nhiệm của anh.” Anh nói xong, đôi mắt sâu thẳm càng thêm sắc bén.
Vương Nguyênnghe qua cũng rất dễ dàng hiểu ý của Vương Tuấn Khải, anh cho rằng anh đã lầm tin cậu....... cậu cũng có thể cảm nhận được sự tự trách mình trong lời nói của anh.
Vương Tuấn Khải cũng có thể nhìn thấy được sự đau khổ trên mặt Vương Nguyên lúc này, bởi vì đau khổ mà nước mắt đã bao phủ đôi mắt trong suốt của cậu.
Anh vẫn không để lộ cảm xúc của mình nói, "Không cần để Robert truyền lại sự khổ sở của em, bởi vì em không đáng được đồng tình.”
Lời anh cũng đã kết thúc.
Đôi mắt anh nhìn cậu so với lúc nãy càng thêm lạnh lẽo không có độ ấm.
Cậu biết lúc này anh nói với cô đều là lời nói thật, là những tức giận mà anh đã chất chứa bấy lâu nay.
Ngay sau đó Vương Tuấn Khải xoay người dứt khoát bỏ đi ra ngoài.
Toàn thân Vương Nguyên chấn động bao đảo.
"Rầm" Tiếng đóng cửa lập tức truyền đến, bóng dáng anh cũng biến mất trong tầm mắt cậu.
------
‘Em không đáng được đồng tình, em không đáng được đồng tình.....’
Trong đầu lặp đi lặp lại nhưng lời nói của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ngơ ngẩn thụt lùi về phía sau, sau đó để cả người suy yếu tựa vào vách tường trắng.
"Ba, ba. . . . . ."
Bảo Nhi lúc này đứng ở cửa phòng sách vội vàng lên tiếng gọi.
Vuong Nguyên nhanh chóng lau đi nước mắt chung quanh hốc mắt, hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa phòng.
Bảo Nhi tròn xoe mắt có vẻ như sợ hãi, "Ba, ba và cha sao vậy? Hai người vừa rồi nói chuyện thật lớn tiếng.........”
Vươmg Nguyên ôm lấy Bảo Nhi, âu yếu ôm Bảo Nhi vào trong ngực, nghẹn ngào an ủi nói, "Không có gì. . . . . ."
Bảo Nhi hỏi, "Có phải cha và ba cãi nhau hay không?"
Vương Nguyên tựa sát vào cổ Bảo Nhi, cố ra vẻ như không có việc gì nói, "Cha và ba không có cãi nhau, là cha nói chuyện hơi lớn tiếng một chút thôi, cha buồn phiền về chuyện công việc."
"Ồ."
. . . . . .
Bữa ăn tối lúc.
"Chú ‘củ cải’. . . . . ."
Robert bước vào phòng ăn, Bảo Nhi đáng yêu nở nụ cười gọi anh.
Robert bế Bảo Nhi lên khỏi ghế, hôn vào gương mặt mềm mại bụ bẫm của cô bé, thương yêu nói, "Ngoan, tiểu công chúa, có nhớ chú ‘củ cải’ hay không?”
"Dạ có." Bảo Nhi gật đầu thật mạnh.
Robert xụ mặt xuống, "Trả lời nhanh như vậy, không phải là muốn chú ‘củ cải’ cho con quà chứ?”
Bảo Nhi rất nghiêm túc lắc đầu, "Không phải vậy, chú ‘củ cải’, Ngôn Ngôn thật sự rất nhớ chú mà."
Robert lắc cái mũi nhỏ xinh của Bảo Nhi, "Được rồi, xem cái miệng nhỏ ngon ngọt của con này, con vào phòng khách xem chú ‘củ cải’ mua gì cho con.......”
"Dạ."
Robert ôm Bảo Nhi đi đến phòng khách, sau đó đi vòng ngược lại.
Thấy Vương Nguyên ngồi một mình ở phòng ăn, Robert đi tới gọi, "Vương Nguyên!"
Vương Nguyên cười nhẹ, "Sao anh lại tới đây?"
Robert chú ý tới hốc mắt ửng hồng của Vương Nguyên, anh ngồi bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói, "Tại sao lại khóc?"
Cậu lắc nhẹ đầu, "Không phải, do mấy hôm nay không hiểu sao mắt em lại bị sưng.”
Robert nhìn chung quanh bốn phía xong nhíu mày hỏi, "Không phải Tuấn Khải đã về nhà rồi sao? Sao không thấy xuống ăn cơm?”
"Về nhà rồi. . . . . ." Giọng Vương Nguyên nghẹn ngào trả lời, "Nhưng cũng vừa đi."
Robert khẽ cười nói, "Vương Nguyên, em đừng buồn, anh nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để giúp em và Tuấn Khải hòa thuận lại như lúc ban đầu.........”
‘Không cần để Robert truyền lại sự khổ sở của em, bởi vì em không đáng được đồng tình’
Giọng nói lạnh lùng của Vương Tuấn Khải văng vẳng bên tai Vương Nguyên, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng đau đớn, cậu cố bình tĩnh nói, "Robert, cám ơn anh vẫn luôn giúp em.....Nhưng em không sao, anh đừng lo lắng, cũng đừng bận tâm đến chuyện của bọn em.”
Robert nghiêm nghị hỏi, "Em và Tuấn Khải đã nói chuyện với nhau rồi?"
Vương Nguyên nhẹ gật đầu.
Robert khẩn trương hỏi, "Kết quả như thế nào?"
Sở dĩ lúc này Robert đến nhà, là vì cuộc nói chuyện buổi sáng với Vương Tuấn Khải khiến anh không yên tâm.
Vương Nguyên cố tỏ vẻ thản nhiên nhún nhún vai, "Em với anh ấy không sao."
Robert thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi. . . . . . Đúng rồi, Tuấn Khải ra ngoài làm gì?"
Vương Nguyên lấy đại một cái cớ, "Công ty tạm thời có chuyện cần anh ấy đến xử lý."
Robert nhẹ trách, "Cái tên cuồng công việc, chuyện nhà vừa mới hòa thuận được mà lại................”
Không muốn Robert tiếp tục hỏi tới, Vương Nguyên nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, thấy tâm trạng anh không tệ, có chuyện gì vui sao?"
Robert cười gật đầu, "Vương Nguyên, không thể không khen sự quan sát của em thật rất tỉ mỉ nha . . . . . Anh tới là muốn nói cho em biết, hai ngày nữa Nhất Thuần có thể xuất viện, nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, cô ấy muốn đi với anh đến Male, sau đó sẽ ở lại Male nghỉ ngơi.”
Vương Nguyên giật mình ngạc nhiên, "Nhất Thuần muốn cùng anh tới Male?"
Robert gật đầu, "Anh cũng cảm thấy thật bất ngờ, nhưng chính miệng cô ấy đã nói với anh........ Anh rất vui khi cô ấy lựa chọn như vậy, mặc dù cô ấy chỉ đơn thuần là đến Male nghỉ ngơi, nhưng anh tin rằng đây chính là cơ hội mà trời cao tạo ra cho anh và cô ấy.”
Vương Nguyên lại trầm mặc, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đúng rồi, Vương Nguyên, Nhất Thuần nhắn là muốn gặp em một chút........... Ngày mốt cô ấy ra viện rồi, ngày em nếu em có thời gian rảnh thì đến gặp cô ấy đi! Em yên tâm, bác gái và Vương Thanh ngày mai phải đi tham gia hoạt động từ thiện, họ sẽ không đến bệnh viện thăm Nhất Thuần đâu, mọi người không lo đụng mặt nhau.”
"Dạ được."
Hôm sau, tại bệnh viện.
Cốc cốc.
"Mời vào."
Giọng nói điềm đạm của Đan Nhất Thuần vọng ra.
Vương Nguyên ôm một bó hoa đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy cậu Đan Nhất Thuần liều nở nụ cười, "Vương Nguyên!"
Vương Nguyên thấy Đan Nhất Thuần muốn ngồi dậy, cậu vội đặt bó hoa sang một bên, đỡ lấy Đan Nhất Thuần, khẩn trương nói, "Sức khỏe cô vẫn chưa khỏi, mau nằm xuống đi. . . . . ."
Đan Nhất Thuần ngồi tựa vào đầu giường, mỉm cười nói, "Tôi không sao, ngoại trừ ngực đến bây giờ còn hơi đau một chút, còn lại những thứ khác đã không có gì đáng ngại."
Vương Nguyên ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ bị thương của Đan Nhất Thuần, áy náy nói, "Nhất Thuần, tôi xin lỗi, mấy hôm nay đều chưa thể tới thăm cô. . .
Đan Nhất Thuần lắc đầu, "Cậu đừng nói như vậy. . . . . . Cơ thể cậy cũng vừa mới khỏe lại, sắc mặt cậu lúc này thâm chí còn khó coi hơn tôi nữa.”
Vương Nguyên nhìn khuôn mặt thoải mái tự nhiên của Đan Nhất Thuần, trong lòng vô cùng tự trách, “Nhất Thuần, chuyện hại cô bị thương, tôi thành thật xin lỗi.....”
Đan Nhất Thuần lập tức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, nhẹ trách nói, "Tôi không cho cô nói như vậy, chuyện tôi bị thương không liên quan đến cậu........ Trên thực tế người nên nói xin lỗi cậu là tôi.”
Vương Nguyên không hiểu lắc đầu.
Đan Nhất Thuần khẽ thở dài, cụp mắt xuống, chậm rãi nói, "Tôi không có cơ hội nói với cậu.... Thật ra thì, chuyện Arsène bắt cóc ba mẹ nuôi cậu, tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.”
Vương Nguyên kinh ngạc hỏi, "Cô.......... Cô nói sao?"
Đan Nhất Thuần ngước mắt nhìn cậu , tự trách nói, "Vương Nguyên, thật xin lỗi, xin cho phép tôi giải thích rõ với cậu”
Cậu mở lớn mắt, khó có thể tin được.
Đan Nhất Thuần nắm tay chặt Vương Nguyên, thành khẩn giải thích, "Chuyện phải nói từ lúc tôi bắt đầu bước vào Vương thị....”
Vương Nguyên nghiêm túc lắng nghe.
Đan Nhất Thuần nhỏ nhẹ nói , "Thời gian qua tôi vẫn luôn giấu cậu và Tuấn Khải, thật ra trong khoảng thời gian tôi làm việc tại Vương thị, Dịch Dương Thiên Tỉ có liên lạc với tôi........”
Vương Nguyên nhíu mày, "Sao anh ta lại làm vậy?"
Đan Nhất Thuần trả lời, "Bởi vì anh ấy muốn muốn mượn tay tôi để lấy những thông tin cơ mật của Vương thị, sau đó lợi dụng hạng mục ở phía Tây dồn Vương thị vào chỗ chết........”
"Hạng mục phía Tây bộ có liên quan đến Thiên Tỉ?"
"Đúng vậy, người đứng sau công ty đầu tư xây dựng hạng mục ở phía Tây chính là Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng người đại diện phụ trách là Arsène."
Vương Nguyên nhất thời khẩn trương, "Vậy ‘Vương thị’. . . . . ."
Đan Nhất Thuần nói, "‘ Vương Thị’ không sao, cậu đừng lo lắng, nghe tôi nói hết trước đã. . . . . ."
"Được."
"Dịch Dương Thiên Tỉ rất hèn hạ, lúc hắn liên lạc với tôi, hắn nói hắn đang giữ video clip của cậu và hắn từng có quan hệ với nhau, hắn nói nếu như tôi không làm theo lời hắn, hắn sẽ gửi những ảnh chụp đó cho Tuấn Khải..... Vương Nguyên, nói thật, lúc tôi ở khách sạn LLD có nhìn thấy cậu ở chung phòng với Dịch Dương Thiên Tỉ, cho nên lúc đó tôi tin ngay không nghi ngờ gì, không phải là tôi hoài nghi nhân cách của cậu, mà lúc ấy cậu và Tuấn Khải đã không còn sống chung với nhau nữa, mặc dù quan hệ giữa cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ cũng rất bình thường, nhưng tôi cũng sợ hắn sẽ đem những ảnh đó gửi cho Tuấn Khải, tôi sợ hắn phá hoại tình cảm của hai người..... Cho nên, khi hắn yêu cầu tôi đưa tư liệu cơ mật của Vương thị cho hắn, tôi lập tức đáp ứng hắn, nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối không có cung cấp thông tin thật cho Dịch Dương Thiên Tỉ.....”
Trước đây Vương Nguyên sẽ tuyệt đối không tin Thiên Tỉ là một người ti tiện như thế, nhưng việc đã đến nước này, vào lúc này, cậu đã không còn tin tưởng Dịch Dương Thiên Tỉ nữa.
Đan Nhất Thuần tiếp tục nói, "Rất nhanh Dịch Dương Thiên Tỉ biết được tôi đã lừa hắn, đúng lúc đó Tuấn Khải cho tôi thôi việc ở Vương thị, sau khi rời khỏi Vương thị, tôi vẫn do dự có nên đem chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ uy hiếp kể cho Tuấn Khải biết hay không, bởi vì tôi sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm của cậu với Tuấn Khải, vào lúc tôi còn đang do dự thì tôi xem TV thấy Dịch Dương Thiên Tỉ bị cảnh sát bắt......... Thấy Tuấn Khải bắt đầu đối phó Dịch Dương Thiên Tỉ, tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng được buông xuống, sau đó tôi quyết định rời khỏi Los Angeles. . . . . . Nhưng, làm sao tôi cũng không ngờ, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi Los Angeles thì hắn lại sắp xếp người bắt ba mẹ tôi ở Pháp........ Bọn họ uy hiếp tôi phải làm theo lời bọn họ, không được báo cảnh sát, không không được kể với ai, nếu không bọn họ sẽ giết ba mẹ tôi.”
Liên tưởng đến những sự việc này mình cũng từng trải qua khiến Vương Nguyên nghĩ lại mà thấy sợ hỏi, "Bọn họ bảo cô làm gì?"
Đan Nhất Thuần ngước mắt nhìn Vương Nguyên, ray rứt nói, "Bọn họ nói bọn họ cần tôi phối hợp. . . . . .Vương Nguyên, sự thật ngày đó tới tìm cậu chào từ biệt là tôi nghe theo yêu cầu của tên bắt cóc tống tiền phải cố ý tới tìm cậu…..Bọn họ nói bọn họ sẽ lợi dụng việc bắt cóc ba mẹ nuôi cậu để cậu rời khỏi biệt thự, muốn tôi làm chính là cố gắng giữ chân không được để cho Tuấn Khải đi tìm cậu, nếu như tôi không làm được, bọn họ lập tức giết ba mẹ tôi!”
Vương Nguyên sững sờ.
Đan Nhất Thuần tự trách nói, "Tuấn Khải vốn có thể tìm thấy cậu, nhưng..............Vì an toàn của ba mẹ tôi, tôi nói với bọn họ Tuấn Khải sai người trên đường tìm cậu, cũng thông báo cho bọn họ biết trên người cậu có thiết bị định vị, thậm chí tôi còn kéo dài thời gian không cho Tuấn Khải biết cậu vì chuyện ba mẹ mình bị bắt cóc nên mới bị ép rời khỏi biệt thự....... Thật xin lỗi, tôi không thể không làm như vậy, nếu tôi không làm vậy bọn chúng sẽ giết ba mẹ tôi.”
Vương Nguyên hít một hơi thật sâu hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó Tuấn Khải nói điện thoại với cậu, cũng biết hành tung của cậu, anh ấy phái người đi Luân Đôn tìm cậu..... Tôi biết rõ đây là cái bẫy của Arsène, nếu như tôi không nói sự thật cho Tuấn Khảibiết, thì Tuấn Khải sẽ không có khả năng mà cứu cậu về được, nhưng lúc đó ba mẹ tôi còn ở trong tay bọn chúng, tôi chỉ có thể trước mặt Tuấn Khải giả vờ như cái gì cũng không biết, hơn nữa còn đem chuyện Tuấn Khải sập bẫy nói với bọn chúng......”
Vương Nguyên nghi ngờ, "Nhưng Tuấn Khải biết tôi ở Los Angeles. . . . . ."
Đan Nhất Thuần gật đầu, "Đó là vì lúc tôi gọi điện thoại cho bọn chúng, vệ sĩ của Tuấn Khải bắt được tôi....... Chuyện vệ sĩ không tìm được hành tung của cậu, Tuấn Khải đã bắt đầu nghi ngờ tôi, Tuấn Khải trước mặt tôi ra lệnh cho thủ hạ đi Luân Đôn tìm cậu, trên thực tế là muốn thử tôi. . . . . .Tôi lo lắng ba mẹ tôi đang trong tay bọn chúng nên không nói cho Tuấn Khải nguyên nhân tôi làm theo lời Arsène, nhưng Tuấn Khải rất nhanh tra được chuyện ba mẹ tôi bị bắt cóc, Tuấn Khải hứa với tôi sẽ cứu ba mẹ tôi, còn chuyện tôi cần làm chính là bằng mọi cách phải từ bọn cướp moi ra nơi cậu bị Arsène bắt cóc..... Tôi cũng không biết nên làm cái gì mới đúng, tôi rất sợ ba mẹ tôi có chuyện, nhưng, cuối cùng, tôi lựa chọn tin tưởng Tuấn Khải, bởi vì tôi biết năng lực của Tuấn Khải, tôi tin tưởng anh ấy sẽ giúp tôi cứu ra ba mẹ mình, đồng thời tôi sợ bọn chúng gây bất lợi với cậu, cho nên tôi đồng ý với Tuấn Khải . . . . . Bọn cướp cho là Tuấn Khải đã sai người đi Los Angeles tìm cậu, cộng thêm tôi vẫn phối hợp với bọn chúng, vì vậy bọn họ không phòng bị tôi, lúc tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ nói cho tôi biết chuyện Arsene cưỡng ép cậu ở Los Angeles, sau đó Tuấn Khải đã tìm được khu nhà xưởng bỏ hoang nơi cậu bị giam giữ.”
Vương Nguyên lúc này ray rứt chỉ biết rũ mắt xuống, cậu không thể nào tưởng tượng ra Tuấn Khải đã thất vọng như thế nào khi không nhìn thấy cậu ở khu nhà xưởng bỏ hoang kia.
Đan Nhất Thuần nói tiếp, "Trước khi Tuấn Khải đi Thụy Sĩ đã sai người cứu được ba mẹ tôi, tôi cầu xin Tuấn Khải có thể bảo người dùng phi cơ tư nhân đưa tôi đi Pháp, để cho tôi sớm nhìn thấy ba mẹ tôi, Tuấn Khải đã đồng ý. . . . . . Tôi thừa nhận, khi tôi nói ra yêu cầu này thật ra là vì tôi muốn đi theo Tuấn Khải đến Thụy Sĩ, cho dù biết Tuấn Khải nhất định có năng lực không để mình bị thương, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng, cho nên buộc cơ trưởng đưa tôi đến Thụy Sĩ. Tôi biết Tuấn Khải đi Thụy Sĩ đầu tiên sẽ đến gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, cho nên tôi đến đồn cảnh sát, quả nhiên đến đồn cảnh sát đã nhìn thấy xe của Tuấn Khải........ Tôi vẫn lén đi theo Tuấn Khải, vì không muốn Tuấn Khải phát hiện, tôi chọn khoảng cách đi theo rất xa, cuối cùng đứng ở trước một nhà dân, tôi nhìn thấy Tuấn Khải đi vào trong đó, tôi biết rõ anh ấy đã cứu được cậu, nhưng, lúc tôi tới, tôi nhìn thấy tất cả vệ sĩ đều đang chỉa súng vào một người đàn ông, mà tôi không ngờ người đàn ông đó cầm súng chỉ vào Tuấn Khải, tôi vốn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đã nhìn thấy người đó bóp cò, tôi không thể suy nghĩ.......”
. . . . . .
Tường thuật xong, Đan Nhất Thuần thấp giọng hỏi, "Vương Nguyên, cậu có trách tôi vì bị uy hiếp mà ngăn cản Tuấn Khải đi tìm cậu không?”
Vương Nguyên lắc đầu, "Tôi có thể hiểu vì sao cô làm vậy."
Đan Nhất Thuần bày tỏ cảm kích, lại nói, "Tôi muốn gặp cậu chính là muốn nói rõ với cậu những chuyện này, hiện tại đã được cậu tha thứ, tôi cũng cảm thấy yên tâm rồi........ Ngày mai tôi định xuất viện, sau đó cùng Robert đi Male. . . . . ."
Vương Nguyên hỏi, "Tại sao phải quyết định đi Male?"
Đan Nhất Thuần trả lời, "Bởi vì tôi không còn nơi nào để đi. . . . . . Tôi không thể trở về nước Pháp, nếu không chuyện tôi bị trúng đạn sẽ làm ba mẹ tôi lo lắng, mà ở Male cũng thích hợp cho việc nghỉ dưỡng, có Robert là bạn sẽ giúp tôi."
"Nhất Thuần, cô có thể cho tôi biết, đêm hôm trước tôi đến thăm cô, tôi...”
"Có phải cậu đang hiểu lầm gì không?" Đan Nhất Thuần khẩn trương mà trợn lớn mắt, lập tức giải thích, "Vương Nguyên, thật ra thì đêm hôm trước tôi có nhìn thấy cậu, tôi biết cậu không đi vào phòng bệnh nhất định là hiểu lầm hình ảnh lúc ấy, nhưng tôi và Tuấn Khải không giống như cậu nghĩ đâu, tôi đã bảo Tuấn Khải đuổi theo cậu.........”
END CHƯƠNG 181
Mình đã sai lầm . . . .sai lầm không thể sửa chữa rồi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip