Chương 189: Bị bỏ thuốc (2)
"Vương tổng phu nhân, đây là căn phòng mà từ trước đến nay Vương tổng vẫn thường hay ở, tối nay cậu ở nghỉ lại ở đây nha. . . . . ."
Thời điểm nữ phục vụ nói chuyện với mình, ý thức Vương Nguyên đã mơ hồ không rõ, vì vậy cậu căn bản không có nghe kỹ lời của nữ phục vụ nói.
Nữ phục vụ thận trọng dè dặt đỡ Vương Nguyên đi vào phòng.
Vương Nguyên dường như đã xụi lơ trong người nữ phục vụ, cứ mặc cho cô ta dìu đỡ mình lên giường.
Nữ phục vụ để Vương Nguyên nằm ngay ngắn ở trên giường, sau đó nhẹ giọng gọi, "Vương tổng phu nhân, Vương tổng phu nhân. . . . . ."
Vương Nguyên mơ màng đáp lại, "Ừm?" Cậu chỉ trả lời chứ không có tỉnh lại.
Nữ phục vụ vì muốn xác định có phải Vương Nguyên chỉ đang mơ ngủ vô ý thức mà đáp lại mình hay không, vì thế lại tiếp tục gọi, "Vương tổng phu nhân?"
Như nữ phục vụ mong muốn, giờ khắc này Vương Nguyên không có lên tiếng nữa, cậu ngủ rất say, nghiễm nhiên đã không còn hay biết gì nữa.
Nữ phục vụ thấy Vương Nguyên đã ngủ, cô ta dè dặt cẩn thận cởi ra hết quần áo trên người Vương Nguyên, đến khi trên cơ thể trần trụi của cậu chỉ còn lại một lớp vải mỏng cuối cùng.
Có lẽ do cảm nhận được hơi lạnh đột nhiên bao phủ lấy cơ thể mình, trong cơn ngủ mê Vương Nguyên không kiềm được mà bật lên tiếng rên nhẹ, vốn nên tỉnh lại nhưng vì bị chất thuốc nào đó ngấm vào trong cơ thể ngăn cản không thể nào ngay lập tức tỉnh lại.
Nhận ra Vương Nguyên có vẻ như rất khó chịu, nữ phục vụ vội vàng kéo chăn lên đắp cho cậu, trông thấy mi tâm đang nhíu lại của Vương Nguyên dần dần giản ra, nữ phục vụ lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau đó, nữ phục vụ đi ra khỏi phòng tắm còn bưng theo một ly nước trắng đục, nâng Vương Nguyên dậy, cô ta cẩn thận đổ ly nước trắng đục đó vào trong miệng cậu.
. . . . . .
Rón rén ngó trước sau rồi đóng lại cửa phòng, nữ phục vụ từ lúc bắt đầu vẫn luôn khẩn trương lo lắng lúc này mới thở phào như trút được gánh nặng.
Nữ phục vụ vừa đi vào thang máy, vội lấy điện thoại ra gọi đi, ". . . . . . Đúng vậy, chuyện các người muốn tôi làm tôi đã làm xong cả rồi. . . . . . Các người nhớ gửi phần thù lao này vào trong trương mục cho tôi đấy."
------
Đêm dần buông xuống, giữa trán Vương Nguyên không biết từ lúc nào đã bắt đầu tuôn ra lấm tấm mồ hôi, ngay sau đó, Vương Nguyên đột nhiên xốc tấm chăn lên. . . . . .
Đúng vậy, cậu cảm thấy toàn thân rất nóng, trong cơ thể cậu giống như có một luồng nhiệt đang bắt đầu khởi động.
Nhiệt độ càng lúc càng nóng hừng hực, Vương Nguyên cảm thấy toàn thân mình giống như đang bị lửa thiêu, không chỉ có như thế, cậu còn nhận ra trong cơ thể mình đang trào dâng lên cái loại nóng lòng ham muốn dục vọng khó hiểu.
Không chịu nổi nhiệt độ trên cơ thể mình, Vương Nguyên đang ngủ say mê man tỉnh lại, cảm thấy cả người vô cùng nóng bức, cậu ước gì mình có thể được hòa vào dòng nước mát để làm dịu đi cơn nóng ấy, nghĩ thế cậu lập tức bò xuống giường, mặc cho ý thức vẫn chưa tỉnh táo, thất tha thất thểu từng bước đi vào nhà tắm.
Vừa đi vào phòng tắm, Vương Nguyên liền nhanh chóng vặn mở vòi nước. . . . . .
Mặc cho dòng nước lạnh lẽo tuôn xối xả lên cơ thể mình, Vương Nguyên thấy mình chưa bao giờ có được cảm giác khoan khoái dễ chịu và sự lạnh lẽo như lúc này.
Thế nhưng khi cậu tắt vòi nước chuẩn bị đi vào ngủ lại thì nhiệt độ trong cơ thể lại bốc cháy lên lần nữa.
Cậu chỉ đành phải tiếp tục cọ rửa cơ thể mình ở dưới vòi hoa sen, cho đến khi độ nóng lần nữa bị cuốn trôi.
Sau khi lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, nhiệt độ trên cơ thể cậu rốt cuộc cũng đã thuyên giảm.
Tắt vòi nước, cậu vốn muốn quay về giường để tiếp tục ngủ lại, nhưng chân cậu còn chưa kịp bước ra khỏi phòng tắm, bỗng đâu một cơn choáng váng hoa mắt ập tới khiến cơ thể cậu chênh vênh phải tựa vào trên mặt tường phòng tắm, cậu muốn đứng thẳng ổn định để đi ra ngoài, nhưng toàn thân đã không còn hơi sức xụi lơ trượt xuống dọc theo vách tường, cuối cùng tựa vào ở góc tường dần dần mất đi ý thức.
. . . . . .
Nửa đêm hai giờ khuya Vương Tuấn Khải trở lại căn phòng trong khách sạn nơi mình thường nghỉ lại.
Bật đèn lên sau đó anh theo thói quen ném áo khoác tây trang lên giường, vừa nới lỏng cà vạt trên cổ vừa bước đi vào phòng tắm.
Anh không thể nào ngờ được lúc mình đẩy ra cửa phòng tắm thì bị vật gì đó cản lại, khi anh nhận ra vật cản ở phía sau cánh cửa cũng đồng thời phát hiện người phụ nữ ngồi ở sau cửa góc tường chính là Vương Nguyên.
Nhìn lướt qua dáng vẻ lúc này của cậu, Vương Tuấn Khải không nén nổi mà nhíu lông mày.
Trong tầm mắt của anh, giờ phút này cậu đang tựa vào ở góc tường ngủ rất ngon, nhưng trên người cậu lại chỉ mặc có mỗi chiếc quần lót, đầu tóc ướt sũng, nhìn cậu vô cùng nhếch nhác, nhưng cũng không thể xem nhẹ sự hấp dẫn của cậu vào giờ phút này.
Dáng người cậu rất đẹp, đôi bờ xương vai nhỏ nhắn và hai đùi trắng nõn còn thon dài phơi bày hết ra, những loại hình ảnh này đều tạo thành một cảnh tượng khiến cho người đàn ông nào nhìn vào cũng không thể kiềm chế được.......
"Khốn khiếp!"
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Vương Tuấn Khải rít qua kẽ răng thầm mắng, sau đó không hề có chút do dự bế thốc Vương Nguyên lên khỏi góc tường.
Thời điểm anh bế cậu lên mới phát hiện chiếc quần lót trên người cậu toàn bộ đã bị ướt sũng, hơn nữa thân thể cậu nóng đến khác thường, nóng rực như lửa đang bốc cháy.
Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên không, Vương Nguyên 'ưm' lên trong cơn ngủ mê.
Có lẽ do hương thơm thoang thoảng quen thuộc dễ chịu của Vương Tuấn Khải len lỏi vào trong hơi thở mình, cậu như bị mê hoặc càng vùi đầu sâu vào trong lòng anh, quyến luyến hít lấy hơi thở trên người anh.
Giây phút này Vương Nguyên chỉ biết là khi vùi sâu vào trong ngực anh thì cảm thấy rất thoải mái, anh thật giống như hầm băng mát lạnh đột nhiên xuất hiện khi cậu đang bị thiêu đốt nóng bỏng, khiến cậu chỉ muốn bất chấp tất mà lao vào trong lòng anh. . . . . .
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên đi đến gần giường, sau đó đặt nhẹ cậu xuống mặt giường rộng lớn.
Lúc Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên xuống, cậu dường như rất là khó chịu, hàng lông mi dài vẫn luôn nhắm chặt nhưng miệng lại không tự chủ được mà thì thào gọi, "Ông xã. . . . . ."
Tiếng gọi này của Vương Nguyên khiến Vương Tuấn Khải hơi nao nao, anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng như uống sượu say của Vương Nguyên, ánh mắt sáng rực dần dần trở nên sâu lắng.
Vương Nguyên đang ngủ mê nhưng miệng thì không ngừng lẩm nhẩm, "Ông xã, đừng bỏ em. . . . . . Thật lòng em không muốn như vậy. . . . . . Em có thể giải thích. . . . . ."
Vương Tuấn Khải vẫn đứng ở cạnh giường, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Vương Nguyên không chớp, lắng nghe hết từng câu từng lời bày tỏ của cậu trong trong trạng thái vô ý thức ....
"Ông xã. . . . . ."
Anh cứ đứng lặng nhìn cậu chăm chú, nhìn hàng lông mày của cậu đang ngủ mà vẫn xoắn xuýt vào nhau, ánh mắt càng thêm u ám, thật không thể đoán được giờ phút này anh đang nghĩ gì.
Ánh mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt bởi vì đỏ hồng mà vô cùng quyến rũ xinh đẹp của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải không chần chừ nữa lấy ra điện thoại di động gọi đi.....
"Đưa hai bộ quần áo và quần lót nam lên đây. . . . . . "
Gấp lại điện thoại di động, ánh mắt sâu thẳm của Vương Tuấn Khải tiếp tục mải miết ngắm nhìn Vương Nguyên.
Chợt nhớ đến cơ thể nóng bỏng của cậu, Vương Tuấn Khả đưa tay sờ thử lên trán cậu.
Cơ thể Vương Nguyên có gì đó rất không bình thường, nhiệt độ trên trán cậu cũng không có quá nóng, nhưng trên người lại nóng như lửa, trước trán còn tiết ra lấm tấm mồ hôi.
Vương Tuấn Khải khó hiểu nhíu mày, vẫn nghĩ không ra tình trạng này của cậu.
Cốc --
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của Vương Tuấn Khải, anh đi ra mở cửa phòng, sau đó nhận lấy hai bộ quần áo cao cấp trên tay người phục vụ.
Đặt hai bộ đồ đó lên tủ đầu giường, ánh mắt nặng nề của Vương Tuấn Khải từ trên gương mặt đang bỏ bừng của Vương Nguyên từ từ di chuyển xuống tới đáy quần lót không biết tại sao lại bị ướt của cậu.
Vương Nguyên vẫn thì thào tự nói trong cơn ngủ mê, "Ông xã, em không muốn xa anh. . . . . ."
Vương Tuấn Khải lặng người suy nghĩ, rồi sau đó vươn tay ôm cậu vào lòng, thành thạo giúp cậu cởi ra chiếc quần lót cuối cùng trên người.
Được dựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, xông vào mũi là hơi thở quen thuộc nhàn nhạt dễ ngửi của anh, Vương Nguyên chậm rãi mở ra đôi mắt trong suốt, ánh mắt mông lung ngóng nhìn Vương Tuấn Khải.
Cậu thỏ thẻ gọi, "Ông xã?"
Vương Tuấn Khải nghiêm túc mặc quần lót vào cho cậu.
Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải không nói lời nào, cậu lập tức chu miệng lên, không vui nói, "Tại sao anh lại bỏ mặc em chứ? Ông xã. . . . . ."
Mặc xong quần lót mới vào cho Vương Nguyên, con ngươi trong suốt của Vương Tuấn Khải nhìn về phía cậu.
Vương Nguyên đột nhiên đưa tay ôm lấy Vương Tuấn Khải, cậu để hai gò má nóng rực tựa nhẹ sát vào lồng ngực rộng lớn của Vương Tuấn Khải, quyến luyến dụi dụi vào, ngây ngô cười nói, "Em biết anh nhất định sẽ không bỏ mặc em mà. . . . . ."
Anh nâng nhẹ cằm cậu lên, nhìn nụ cười ngây dại như mất đi ý thức trên mặt cậu, nếp nhăn giữa lông mày anh càng sâu hơn.
"Ông xã. . . . . ."
Bất ngờ lúc này Vương Nguyên lại chủ động đưa môi mình đến gần sát vào anh.
Vương Tuấn Khải còn chưa kịp suy nghĩ, Vương Nguyên đã hôn lên môi anh tới tấp, mặc dù động tác vụng về, nhưng chỉ đơn giản như thế cũng có thể làm nhiễu loạn ý chí của người khác.
Anh rất lý trí kéo Vương Nguyên đang bám vào trên người mình ra.
"Anh làm sao thế?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, không vui nhíu mày, "Chẳng lẽ anh không muốn em sao?"
Khuôn mặt điển trai của Vương Tuấn Khải lạnh lùng hỏi, "Em có biết mình đang làm gì không?"
Vương Nguyên giống như một đứa trẻ ngây thơ nhưng kiên định nói, "Em đương nhiên biết, em rất muốn ở bên cạnh anh!"
Nhưng lúc này Vương Tuấn Khải lại dứt khoát bế Vương Nguyên lên rồi đi trở lại vào phòng tắm.
Vương Nguyên tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, đưa tay bám chặt cổ anh.
Vương Tuấn Khải đá văng cửa phòng nhà tắm, sau đó ôm Vương Nguyên để ở dưới vòi hoa sen.
Vương Nguyên không chịu đứng xuống mặt đất lạnh như băng đó, cậu ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, làm nũng nói, "Ông xã, em không muốn ở chỗ này. . . . . ."
Vương Tuấn Khải đang muốn vặn mở vòi sen nước lạnh, đột nhiên anh há miệng 'hô' lên --
Hô hấp anh nhất thời như bị nghẹn lại, nhanh chóng dùng tay giữ lại bàn tay của cậu đang không ngừng vuốt ve bộ phận giữa hai chân anh.
"Ông xã, nó cứng quá. . . . . ." Sự tiếp xúc vừa rồi giống như đã đạt được kết quả mình muốn, Vương Nguyên tiến sát lại gần bên tai Vương Tuấn Khải mập mờ nói.
Anh xoay người lại sâu sắc nhìn cậu.
Khốn khiếp, trong hoàn cảnh thế này, cơ thể anh không lẽ không thể phản ứng sao?
Cậu vẫn bám sát anh, cười khanh khách nói, "Chúng ta đừng tắm. . . . . . Được không anh?"
Vương Tuấn Khải đỡ lấy bả vai Vương Nguyên, lạnh giọng nói, "Em mau tỉnh táo lại cho anh! !"
Cậu lại có vẻ như uất ức nói, "Anh làm gì hung dữ với em như thế chứ?"
Giọng Vương Tuấn Khải đã dịu lại đôi chút, nhưng vẫn nghiêm túc nói, "Em đứng ngay ngắn lại cho anh, như vậy thì một lúc nữa cơ thể mới có thể thấy dễ chịu hơn." (Dội nước lạnh nhiều rồi nên có kinh nghiệm hả anh :v)
Nhưng Vương Nguyên lúc này lại kiễng chân lên, lần nữa chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nếu như nói ở lần đầu tiên Vương Tuấn Khải có thể lý trí tĩnh táo đẩy Vương Nguyên ra, thì ở lần thứ hai này, khi cậu hôn lên môi anh, giây phút đó anh chỉ cảm thấy bộ phận nào đó trên cơ thể đang căng cứng lúc này càng bùng phát dữ dội, anh thật chỉ muốn siết chặt cậu vào trong ngực bất chấp tất cả mà hôn cậu một trận.
Nhưng Vương Tuấn Khải là người có sự tự chủ rất mạnh, cuối cùng, anh lại kéo Vương Nguyên ra lần nữa, cũng không do dự vặn mở vòi nước lạnh trong phòng tắm.
(Nhịn làm gì cho nó khổ :v)
Nước lạnh ngay lập tức trút xuống người Vương Nguyên khiến cậu cũng tỉnh táo lại đôi chút, cậu sững sờ đứng ở dưới vòi hoa sen, cũng cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên người khi gặp phải nước lạnh đã dần dần giảm đi rất nhiều.
Có lẽ do tác dụng của thuốc quá mạnh, khi cậu từ từ tỉnh táo lại thì cơ thể cũng đồng thời lung lay chực đỗ.
Trước khi cơ thể suy yếu của cậu sắp ngã xuống thì anh đã ngay tức khắc dùng sức đỡ lấy cậu ôm vào trong ngực, sau đó cùng với cậu đứng ở dưới vòi hoa sen mặc cho nước lạnh cọ rửa cả hai.
Tựa vào ngực anh, ý thức của cậu.đã từ từ khôi phục, cậu chậm rãi giương đôi mắt nhìn lên khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc ở trước mắt, giật mình kinh ngạc thốt lên, "Hả. . . . . . Tuấn Khải?"
Vương Tuấn Khải nặng nề nói, "Tỉnh rồi hả?"
Vương Nguyên cúi đầu xuống nhìn mình, mới phát hiện trên người mình lại chỉ có mặc mỗi một chiếc quần lót, cậu luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào, theo bản năng đẩy anh ra, "Em bị gì thế? Sao lại thế này. . . . . ."
Biết cậu gần như đã tỉnh táo lại, anh vững vàng bắt lại được cậu đang muốn né tránh ấn vào trong ngực, khàn giọng nói, "Đáng chết, em đừng nên lộn xộn! !"
Trời mới biết, cho dù giờ phút này anh được nước lạnh xối rửa nhưng bộ phận nào đó đang căng lên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chợt nhớ tới hình ảnh thân mật của Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần ở trong buổi tiệc tối nay, Vương Nguyên khó chịu đưa tay đẩy anh ra, "Anh buông em ra. . . . . ."
Vương Tuấn Khải nén giọng, không vui nói, "Em không thể yên lặng một chút được sao?"
Vương Nguyên chỉ cảm thấy lúc này mình ăn mặc thật lố lăng, dáng vẻ chắc rất khó coi, cậu đưa tay dùng sức chống đẩy, "Buông em ra. . . . . ."
Cậu không hề hay biết, sự giùng giằng giữa họ đã tạo nên sự ma sát cho hai cơ thể, sự ham muốn anh đã cố gắng kiềm chế cũng vì thế mà không thể nào khống chế được nữa và.....Rốt cuộc đã bùng nổ. . . . .
Bất thình lình anh ấn cậu tới vách tường, bờ môi mỏng nóng rực chuẩn xác bao trọn lấy môi cậu, mạnh mẽ hừng hực cạy mở hàm răng cậu ra. . . . . .
"Ưm. . . . . ." Anh dùng sức hôn mạnh như vậy khiến cậu cảm thấy đau không thể ta, cậu giãy giụa nói, "Buông. . . . . ."
Một chữ cũng chưa kịp nói đã bị anh nuốt hết vào trong bụng, ngay sau đó, anh cởi ra chiếc quần lót của cậu, một tay nhấc mông cậu lên. . . . . .
END CHƯƠNG 189
Chuyển xong chương này chắc tui chớt mất T.T
Tui còn trong sáng lắm T.T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip