Chương 194
Chương 194: Chuyện quá khứ, cứ xem như quần áo anh mua cho cậu, không mặc nữa thì vứt
Đầu Thu (cỡ tháng 7), hoa cỏ cây cối trong vườn vẫn luôn xanh tươi mơn mởn, nhưng trông nó có vẻ hơi lạnh lẽo.
Vương Nguyên dừng chân trước một bụi cây cỏ chanh, nhìn ngắm chúng một hồi lâu mới xoay người đi.
Lúc xoay người nhìn thấy người giúp việc đang dẫn Bảo Nhi đi về phía cậu, cậu nhìn Bảo Nhi cười, ngồi xổm người xuống dang tay ra đón Bảo Nhi đang chạy bổ nhào vào trong ngực mình.
Bảo Nhi chạy vọt tới trong ngực ba, đưa tay ôm lấy ba, cọ nhè nhẹ vào gương mặt, "Ba. . . . . ."
Vương Nguyên bế lên Bảo Nhi, vừa đi vừa hỏi, "Con ăn sáng xong rồi sao?"
Bảo Nhi gật đầu, "Dạ!"
Cậu cọ nhẹ vào chiếc mũi nhỏ con gái, nhẹ giọng nói, "Vậy chúng ta đi thôi!"
"Ba, ba nói muốn dẫn Ngôn Ngôn đến nhà bà ngoại, vậy chúng ta phải đi bao lâu?"
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, “À, việc này. . . . . . Ba vẫn chưa nghĩ kỹ phải đi bao lâu nữa. . . . . . Ngôn Ngôn không nỡ rời khỏi đây sao?"
Bảo Nhi lắc đầu, "Ngôn Ngôn nghĩ là cha sẽ cùng đi với chúng ta. . . . . . Cha hay ba ai Ngôn Ngôn cũng không muốn xa hết!"
Vương Nguyenw cười nhẹ, "Bé ngốc, cha con rất bận, lần trước đã dẫn con đến chỗ chú ‘củ cải’ chơi rồi, sao con còn có thể yêu cầu cha dẫn con đến chỗ bà ngoại được nữa chứ? Hay là Ngôn Ngôn không thích đi với ba đến nhà bà ngoại?"
Bảo Nhi gấp gáp nói, "Ba, không phải vậy. . . . . . Ba ở đâu, Ngôn Ngôn cũng phải theo ba đến đó!"
Nói xong ỷ lại ôm lấy Vương Nguyên.
Vương Nguyên vui vẻ cười cười, "Đây mới là con gái ngoan của ba!"
Bảl Nhi đột nhiên hỏi, "Vậy chúng ta phải mau sớm trở về, nếu không cha ở nhà một mình sẽ rất buồn đó!"
Cậu cười nhưng lại im lặng không trả lời câu hỏi của con gái.
. . . . . .
Bế theo Bảo Nhi, Vương Nguyên nhìn tài xế đem rương hành lý cực lớn bỏ vào cóp sau xe.
Tài xế đóng cửa cốp sau xe, thắc mắc hỏi Vương Nguyên, "Cậu chủ, cậu đi về thăm nhà có một chuyến mà cần phải mang theo nhiều đồ vậy sao?"
Tài xế không biết chuyện Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đã thỏa thuận ly hôn, ông vẫn nghĩ Vương Nguyên cũng như hai lần trước dẫn theo con gái đi chơi cho khuây khỏa.
Không biết nên trả lời câu người tài xế hỏi như thế nào, cậu ngớ ra một lúc mới cố gắng nặn ra một chữ, ". . . . . . Dạ."
Tài xế không hỏi nữa, ngay sau đó mở cửa xe cho cậu.
Vương Nguyên xoay người nhìn thoáng qua ngôi biệt thự ở phía sau, sau đó ôm Bảo Nhi cúi người ngồi vào trong xe.
Bảo Nhi ngồi trên đùi Vương Nguyên, đôi con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại, rồi bất chợt vui vẻ nói, "Ba, chúng ta đến nhà bà ngoại chơi, vậy bà ngoại có biết làm món điềm tâm bánh trứng cho Ngôn Ngôn ăn không?"
Vương Nguyên điểm nhẹ chóp mũi Bảo Nhi, "Đương nhiên rồi, bà ngoại thương nhất là Ngôn Ngôn mà."
Bảo Nhi giống như đột nhiên phát hiện ra gì đó, nghiêng đầu hỏi Vương Nguyên, "Ba, sao tự nhiênba lại gọi con là ‘Ngôn Ngôn’, nào giờ không phải ba vẫn hay gọi con là ‘Bảo Nhi’ sao?"
"À, là vì bây giờ ba nhận thấy cái tên ‘Ngôn Ngôn’ dễ nghe hơn, vì thế sau này ba sẽ gọi con là ‘Ngôn Ngôn’."
Bảo Nhi nở nụ cười hồn nhiên thật tươi, "Dạ được. . . . . . Tên nào Ngôn Ngôn cũng thích hết."
. . . . . .
Chiếc xe thuận lợi chạy đến sân bay, tài xế giúp Vương Nguyên lấy ra rương hành lý.
Vương Nguyên cảm kích nhìn tài xế nói, "Chú Trần, chú cứ đi về trước đi. . . . . ."
Tài xế hỏi, "Cậu chủ không cần tôi giúp cậu sao?"
Cậu lắc đầu, "Con chỉ có một cái rương hành lý, cũng không khó đi lắm. . . . . . Chú quay về đi!"
Tài xế gật đầu, "Vậy được, cậu chủ, cậu đi đường cẩn thận."
Vương Nguyên mỉm cười, "Dạ."
Sau khi tài xế quay về, Vương Nguyên ngồi xổm người xuống, nghiêm túc nói với Bảo Nhi, "Con gái ngoan, ba vì phải kéo theo hành lý, không có cách nào bế con đi được, con nắm lấy tay ba, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ba, hiểu không?"
Bảo Nhi khôn khéo lập tức nắm lấy tay Vương Nguyên, ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Vương Nguyên yêu thương hôn vào má Bảo Nhi, sau đó kéo theo hành lý dắt tay Bảo Nhi đi vào đại sảnh sân bay.
Ngồi chờ ở phòng khách sân bay cũng hơn mười phút, Vương Nguyên đứng dậy rời chỗ vào xếp hàng để nhân viên bắt đầu tiến hành kiểm tra an toàn.
Vương Nguyên đưa giấy chứng nhận cho nhân viên kiểm soát, theo bản năng xoay đầu nhìn lại lối vào ở đại sảnh sân bay.
Nhìn thấy động tác đó của ba, Bảo Nhi thắc mắc hỏi, "Ba, ba đang nhìn gì đó?"
Cậu thu hồi tầm mắt, lắc nhẹ đầu nói, "Không có gì."
Nhân viên kiểm tra sau khi đã kiểm tra xong rồi trả giấy chứng nhận lại cho Vương Nguyên, cậu dắt theo Bảo Nhi đang muốn đi vào Airport departure terminal của sân bay, cùng lúc đó Bảo Nhi vì tò mò cũng bắt chước theo ba nhìn lại, rồi đột nhiên mừng rỡ reo to lên, "Ba, cha tới kìa, ba. . . . . ."
Toàn thân Vương Nguyên lập tức chấn động, ngước mắt lên nhìn.
Cách đoàn người thưa thớt, cậu rất dễ nhận ra bóng dáng cao lớn tuấn tú quen thuộc đó đang đi giữa dòng người.
Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, áo Po¬Lo cùng với quần vải kaki, mang kính đen, hoàn toàn không giống với phong cách ăn mặc quần áo tây trang nghiêm túc như thường ngày khi làm việc.
Giữa dòng người, bóng dáng cao lớn của anh cực kỳ bắt mắt có thể sánh ngang với dáng người của người mẫu nam, vì vậy Vương Nguyên đã dễ dành nhìn thấy anh đầu tiên ở trong đoàn người.
"Cha. . . . . ."
Bảo Nhi mừng rỡ reo lên.
Nhân viên làm việc trong sân bay nói với Vương Nguyên, "Thưa cậu, cậu có thể đi vào được rồi."
Vương Nguyên áy náy nói, "Ồ, xin lỗi, tôi muốn vào trễ vài phút. . . . . ." Dứt lời, cậu dắt Bảo Nhi tránh sang một bên.
"Cha. . . . . ."
Thấy khoảng cách Vương Tuấn Khải càng lúc càng tới gần, Bảo Nhi đã giang sẵn hai tay đòi anh bế.
Rốt cuộc Vương Tuấn Khải cũng đi đến trước mặt hai người, trước tiên là bế Bảo Nhi qua, sau đó hôn nhẹ lên gương mặt non nớt của Bảo Nhi một cái.
Vương Nguyên đứng ở bên cạnh nên có chút thời gian ngước mắt nhìn Vương Tuấn Khải, nhưng nhận ra dường như anh không hề chú ý tới mình thì cậu ngay tức khắc rất tự nhiên chuyển ánh mắt sang hướng khác.
"Cha, cha muốn đi với ba và con đến nhà bà ngoại sao?"
Bảo Nhi bất ngờ hỏi câu đó khiến thần kinh Vương Nguyên đột nhiên căng lên, không hiểu sao lúc này cậu cũng muốn biết câu trả lời của anh. . . . .
Vương Tuấn Khải nói, "Cha có công việc cần phải làm, chờ cha có thời gian đã, được không?"
Giọng nói từ tính của Vương Tuấn Khải rõ rệt lọt vào bên tai Vương Nguyên, dây thần kinh đang căng thẳng của cậu cũng từ từ thả lỏng xuống, như có chút thất vọng, rồi lại giống như cũng là trong dự đoán của mình.
Ở trước mặt con gái Vương Tuấn Khải lúc nào cũng luôn kiên nhẫn, anh nhẹ giọng dỗ dành nói, "Ngoan ngoãn đi theo ba, không được nghịch ngợm đó!"
Bảo Nhi gật gật đầu vòng tay ôm chặt cổ Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải không kiềm được hôn Bảo Nhi thêm một cái nữa.
Bảo Nhi hỏi, "Cha, đợi khi con và ba quay trở lại thì cha phải đến đón ba và con đó!"
Vương Tuấn Khải ôn hòa trả lời con gái, "Được."
Giờ phút này Vương Nguyên cảm thấy trình độ nói dối của Vương Tuấn Khải đã đạt đến cấp bậc cao thủ, khi trả lời Bảo Nhi biểu cảm trên mặt anh lại giống y như thật.
Vương Nguyên từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên nhìn hai cha con thương cảm từ biệt, ánh mắt thỉnh thoảng còn nhìn sang hướng khác.
Ước chừng năm phút sau, Vương Nguyên bình tĩnh nói với Vương Tuấn Khải, "Xin lỗi, em phải lên máy bay rồi."
Vương Tuấn Khải kề sát vào tai Bảo Nhi thủ thỉ mấy câu gì đó, sau đó đưa Bảo Nhi qua cho Vương Nguyên bế.
Vương Nguyên bế Bảo Nhi, không hề nhìn tới Vương Tuấn Khả một lần nào, cậu dứt khoát xoay người đi về phía chỗ kiểm tra khi nãy.
Vương Nguyên cứ thế mà đi không dám quay đầu lại, chỉ có thể cố gắng thẳng lưng bước đi.
Đi qua khu vực kiểm tra, Bảo Nhi đang vẫy tay chào tạm biệt với Vương Tuấn Khải, còn Vương Nguyên vẫn không có quay đầu lại, cho đến bước vào Airport departure terminal.
--
Máy bay đang bay lượn giữa không trung, Vương Nguyên kéo lên tấm chăn đắp cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi dựa người vào ghế, nhỏ nhẹ hỏi, "Ba, sao lúc nãy ba không nói chuyện với cha?"
Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn Bảo Nhi, nghiêm túc trả lời, "Chuyện cần nói ba đã nói với hết với cha con rồi."
Dáng vẻ Bảo Nhi tỏ ra nữa hiểu nữa không, "Lời nói mà cũng có thể nói hết nữa sao?"
"Được rồi, nhóc tinh nghịch, không cho phép con có cái kiểu dài dòng y hệt như người lớn thế đâu nhé. . . . . . Ngủ đi!"
Bảo Nhi trợn tròn hai mắt, "ba, con không ngủ được."
Cũng đúng, sáng nay con bé vừa mới dậy chưa được bao lâu, bây giờ làm sao có thể ngủ tiếp được nữa.
Vương Nguyên đề nghị, "Vậy ba chơi ghép hình với Bảo Nhi nha!"
Bảo Nhi vui thích gật đầu thật nhanh, "Dạ."
. . . . . .
Cả chuyến hành trình được hai ba con dùng trò chơi ghép hình để giết thời gian, trong khoảng thời gian đó Bảo Nhi cũng ngủ được một giấc, nhưng Vương Nguyên thì vẫn không thể nào chợp mắt được.
Lúc đến sân bay quốc tế thành phố Y thì trời vẫn còn sớm, Vương Nguyên đón một chiếc tắc xi, bảo tài xế chở cậu về thẳng biệt thự Vươngg gia.
Đúng 10h sáng, Vương Nguyênvề tới trước cổng chính Vươngg gia.
Tất cả mọi người trong Vươngg gia đều đã quen thuộc với Vương Nguyên, họ thân thiện mở cổng cho cậu, ân cần giúp Vương Nguyên kéo hành lý vào nhà, cũng bế lấy Bảo Nhi đang được Vương Nguyên ẵm trong ngực.
"Vươngg thiếu gia! !"
Dì Lưu vui vẻ bước ra đón Vương Nguyên đi vào biệt thự.
"Bà chủ, Vươngg thiếu gia đã về rồi. . . . . ."
Vừa đi vào phòng khách, dì Lưu liền cất giọng nhìn lên lầu hai gọi.
Vương Nguyên hỏi, "Dì Lưu, mẹ đang ngủ sao?"
Dì Lưu trả lời, "Không có, bà mới vừa đi dạo ở vườn hoa về, bây giờ có lẽ đang thay quần áo ở trên lầu."
Vương Nguyên ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, bế cho Bảo Nhi ngồi lên đùi mình, rồi nhẹ giọng hỏi thăm, "Ngôn Ngôn, con có muốn đi ngủ chút không?"
Hai mí mắt Bảo Nhi gần như muốn sụp xuống nói, "Dạ, ba, con buồn ngủ quá."
Dì Lưu vội nói, "Vậy tôi đưa Ngôn Ngôn lên lầu ngủ, ngồi máy bay lâu như vậy, có lẽ con bé cũng mệt lắm rồi."
Vương Nguyên mỉm cười, "Làm phiền dì Lưu quá."
"Không phiền, không phiền. . . . .Nhìn thấy Ngôn Ngôn, cả nhà dường như tăng thêm sức sống không ít, bà chủ mà nhìn thấy nhất định sẽ vui lắm."
"Dạ. . . . . ."
Sau đó dì Lưu cẩn thận bế lên Bảo Nhi đã nhắm lại hai hàng lông mi dài đi lên lầu.
Lúc dì Lưu đi lên lầu thì vừa vặn đụng phải bà Vươngg đang muốn đi xuống, bà Vươngg trông thấy Bảo Nhi đang ngủ say sưa trong lòng vú Lưu, ánh mắt hiền từ không nén được sự vui sướng, "Cháu gái ngoan. . . . . ."
Dì Lưu ra dấu suỵt nhỏ bằng miệng, hạ giọng nói với bà Vươngg, "Bà chủ, Ngôn Ngôn vừa mới ngủ . . . . . ."
Bà Vươngg gật nhẹ đầu, "Mau bế con bé đi lên phòng nghỉ đi."
"Dạ."
Bà Vươngg bước xuống cầu thang, đi tới phòng khách.
Vương Nguyên nhìn thấy bà Vươngg đi xuống lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt hơi tái nhợt nở một nụ cười thật rạng rỡ gọi, "Mẹ!"
Bà Vươngg đi tới trước mặt Vương Nguyên, cẩn thận quan sát gương mặt cậu gầy gò hơn so với lần trở về trước, đau lòng nói, "Sao con lại gầy đến thế này?"
"Da, đâu có!"
Vương Nguyên đỡ bà Vươngg ngồi xuống ghế sofa.
Bà Vươngg chăm chú ngắm nhìn cậu , nhíu mày nói, "Sắc mặt con xem ra cũng không được tốt!"
Vương Nguyên thoải mái mà giải thích, "Mẹ à, ngồi máy bay thời gian lâu như vậy, mệt mỏi sắc mặt đương nhiên là phải vậy rồi. . . . . . Mẹ đừng quá lo lắng."
Bà Vươngg khẽ thở dài, "Con là do mẹ nuôi lớn, chẵng lẹ mẹ lại không nhận ra con bị mệt mỏi là do đâu sao?"
Vuong Nguyên cười nhẹ, từ từ rũ mắt xuống, thản nhiên nói, "Được rồi, mẹ, mẹ muốn hỏi cái gì."
Bà Vươngg dịu giọng nói, "Mẹ có xem TV, nhìn thấy Tuấn Khải giải thích về chuyện tụi con ly hôn, vừa rồi mẹ còn nghĩ hẳn là sắp tới con và Tuấn Khải sẽ cùng nhau về đây, nhưng không ngờ hôm nay con lại về có một mình. . . . . ."
Vương Nguyên ngước mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hiền từ đầy quan tâm của bà Vươngg.
"Con đừng hiểu lầm, không phải là mẹ không hoan nghênh con về, mẹ chỉ là thấy hơi khó hiểu. . . . . ."
Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của bà Vươngg tay, thản nhiên nói, "Mẹ, con và Tuấn Khải đã ly hôn rồi, Ngôn Ngôn cũng được con nuôi dưỡng."
Nghe những lời nói đó của Vương Nguyên, bà Vươngg giật mình sững sốt, "Sao lại như thế? Mẹ nhìn thấy con và Tuấn Khải ở trong TV. . . . . ."
Bà Vươngg chưa nói xong đã bị Vương Nguyên cắt ngang, cậu điềm tĩnh nói, "Những gì mẹ nhìn thấy đó không phải sự thật, anh ấy làm như vậy có lẽ vì không muốn ký giả giới truyền thông chú ý tới chúng con, mà tạo thành sự bất tiện cho con và anh ấy."
Bà Vươngg nghi ngờ, "Sao gọi là bất tiện?"
Vương Nguyên trả lời, "Con chỉ muốn sống cuộc sống thật đơn giản, nếu như mỗi ngày đều bị đám ký giả đi theo, con sao có thể được bình yên nổi."
Bà Vươngg nghiêm mặt nói, "Ý mẹ muốn hỏi là về phía Tuấn Khải chứ không phải hỏi con."
Vương Nguyên hơi ngập ngừng rồi trả lời, "Anh ấy đã yêu thích một người phụ nữ khác, nếu công khai tin tức chúng con ly hôn, làm thế sẽ gây bất lợi cho người phụ nữ anh ấy yêu. . . . . ."
Bà Vươngg khẩn trương hỏi, "Tuấn Khải thích người phụ nữ khác? Ý con nói là Đan Nhất Thuần đang được báo chí nhắc tới?"
Cậu im lặng như ngầm thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip