Chương 212: Anh cứ thế nhìn cậu và hôn cậu


Lông mi dài khẽ rung lên, Vương Nguyên chậm rãi mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là trần nhà và cảnh vật trắng toát thanh lịch của bệnh viện.

"Vương Nguyên, Vương Nguyên. . . . . ."

Một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai Vương Nguyên, cậu quay đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập sự quan tâm của Robert, cậu từ từ chống người ngồi dậy, hỏi khẽ, "Em sao vậy?"

Robert đỡ thân thể mảnh mai của cậu, để cho cậu thoải mái dựa vào đầu giường xong mới trả lời, "Cả ngày hôm qua em bị sốt cao!"

Cậu giật mình kinh ngạc, "Sao lại thế?"

Robert kéo chăn lên đắp cho Vương Nguyên, tức giận nói, "Đúng ra là từ sáng sớm ngày hôm qua em đã cảm thấy khó chịu, nhưng em lại làm như không có việc gì mà đến nhà họ Đàm với anh. . . . . . May mắn là hôm qua anh không về quá muộn, nếu không có khi em bệnh mà chết ở khách sạn cũng không có ai hay biết! !"

Vương Nguyên giải thích với vẻ vô tội, "Sáng sớm hôm qua em đâu có cảm thấy khó chịu gì đâu. . . . . ."

Robert trợn mắt nhìn Vương Nguyên.

Cậu lập tức thay đổi giọng, "Phải, sáng sớm lúc thức dậy có cảm thấy hơi mệt chút, em cứ nghĩ là vì mang thai nên mới. . . . . ."

Robert nghiêm túc nhìn Vương Nguyên, nghiêm mặt nói, "Sức khỏe của em luôn rất yếu, hiện tại mang thai lại càng phải chú ý để không đau ốm gì, lần này may mắn là anh còn kịp đưa em đến bệnh viện, nếu như lần sau không có ai ở bên cạnh thì làm thế nào ?"

Cậu giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Sao anh lúc nào cũng dài dòng như thế?"

Robert hạ giọng nói, "Anh chỉ mong em có thể tự chăm sóc tốt cho mình."

Cậu gật nhẹ, "Em biết rồi."
Robert nghiêm túc nói, "Anh muốn em phải hứa!"

Vương Nguyên ngoan ngoãn đáp lại, "Em xin hứa!"

Nghe vậy Robert mới hài lòng, dịu giọng nói, "Có đói không, anh đi mua đồ ăn sáng cho em."

Cậu lắc đầu, "Em không muốn ăn."

Robert lập tức cau mày, "Vừa nãy mới bảo đảm là sẽ chăm sóc tốt cho mình, lúc này lại không để vào trong đầu rồi đúng không?"

Cậu nhạt nhẽo nói, "Chắc là vừa mới ngủ dậy, nên chẳng muốn ăn gì."

Robert tức giận, "Em đã không ăn gì từ sáng hôm qua đến giờ, cho dù em không muốn ăn, nhưng vẫn phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng em chứ?"

Vương Nguyên nhẹ nhàng xoa phần bụng vẫn chưa to lên của mình, đột nhiên vội vàng hỏi Robert, "Em sốt như thế không ảnh hưởng gì đến đứa bé chứ?"

Robert nói vô cùng hợp tình hợp lý, "Bị sốt cũng không ảnh hưởng gì đến đứa bé cả, nhưng nếu như em vẫn còn không muốn ăn gì, vậy thì sẽ thực sự ảnh hưởng đến nó đấy!"

Biết được đứa bé không sao, Vương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời bị giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo của Robert chọc cười, "Được rồi, anh mua cái gì thì em ăn cái đó, em đợi anh ở đây!"

Gương mặt nghiêm túc của Robert thoáng dịu xuống, "Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

"À, Robert. . . . . ."

Lúc Robert xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì Vương Nguyên đột nhiên lên tiếng gọi anh lại.

Robert dừng bước, xoay người lại hỏi, "Sao vậy?"

Vương Nguyên mở to mắt, hỏi, "Cái đó. . . . . . Chuyện ‘kết hôn’, anh làm xong chưa?"

Robert gật đầu, "Anh đã cầm hộ chiếu của anh và em đến Las Vegas đăng ký kết hôn rồi!"

Vương Nguyên ngẩn người ra, "Đăng ký kết hôn?"

Robert trêu đùa nói, "Sắc mặt thay đổi như thế, sao hả, em sợ kết hôn thật với anh à?"

Vương Nguyên trừng mắt nhìn Robert, nghiêm túc nói, "Việc như thế đừng đem ra nói đùa! Kết hôn là việc lớn của đời người, em không thể để anh vì giúp em mà khiến cho anh bị ghi là đã từng ly hôn! !"

Robert nhẹ giọng cười, "Em yên tâm đi, anh muốn giúp em nhưng cũng chưa đến mức là xả thân cứu giúp!"

Trên mặt Vương Nguyên lộ ra nghi ngờ, "Vậy lúc nãy anh vừa mới nói chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas là. . . . . ."

Robert giải thích rõ ràng, "Anh đi tìm một người bạn của ba anh làm trong chính phủ nhờ ông ấy giúp. . . . . . Cho nên, tương lai bất luận ai cũng có thể tra ra được ghi chép về chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas, nhưng mà chính phủ của Las Vegas sẽ không thừa nhận quan hệ của chúng ta. . . . . ."

"Ý anh là gì?"

Robert lời ít ý nhiều trả lời, "Có nghĩa là trong văn bản có ghi lại chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng thực tế nếu không phải ngoại trừ chính phủ của Las vegas và chúng ta, sẽ không có ai biết việc này."

Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt, "Có thật không?"

Robert gật đầu, "Em đừng có khinh thường năng lực của ba anh, ông ấy ở Saudi hô mưa gọi gió đương nhiên bạn bè cũng có một số có khả năng chứ. . . . . ."

Vương Nguyên vui sướng hỏi lại, "Vậy. . . . . . Việc này có thể giấu được Vương Tuấn Khải không?"

Robert nói, "Nếu như Tuấn Khải thật sự muốn điều tra, dĩ nhiên có thể tra được, nhưng cũng mất một khoảng thời gian, anh nghĩ đợi đến lúc cậu ta điều tra được thì em đã ở Trung Đông rồi. . . . . ."

Vương Nguyên mong đợi gật đầu, "Dạ."




--------




Lúc Robert xuống dưới mua bữa sáng, Vương Nguyên bởi vì nhàm chán nên dựa vào thành giường nói chuyện với bé cưng trong bụng.

"Con à, thật xin lỗi. . . . . . Gần đây tâm trạng ba cứ luôn khi này khi khác không yên, cho nên chắc cũng khiến con khó chịu theo ba. . . . . . Ba đảm bảo về sau sẽ hết lòng mà chăm sóc cho con, con nhất định phải ngoan ngoãn lớn lên đó. . . . . ."

"Cậu Kairos!"

Một tiếng gọi vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của cậu và bé cưng.

Vương Nguyên ngước mắt, nghi ngờ nhìn cô y tá đang thở hồng hộc trước mặt mình, "Hả, cô gọi tôi à?"

Y tá gật đầu, "Cậu có phải là cậu Kairos không?"

Vương Nguyên ngớ người.

Cô y tá giật mình kinh ngạc, "Nhưng tối hôm qua người đàn ông đưa cậu tới nói là chồng của cậu, tên anh ấy là Robert Kairos, cậu không biết anh ta?"

Robert?

Lúc này Vương Nguyên mới có phản ứng, vội vàng nói, "À, đúng rồi, chồng tôi đúng là Robert Kairos, ngại quá, mới nãy tôi không nghe rõ." Trời mới biết, bây giờ cậu cũng mới biết tên đầy đủ của Robert là Robert Kairos.

Y tá khẽ mỉm cười, "Vậy được rồi!"

Vương Nguyên nghi hoặc nhìn cô y tá trước mặt, "À, xin hỏi tại sao cô lại hỏi tôi vấn đề này?"

Cô y tá nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Vương Nguyên, có chút lúng túng nói, "Không dấu gì cậu, bề ngoài cậu rất giống một người. . . . . ."

Vương Nguyên nhíu mày, "Giống ai?"

Y tá thành thật trả lời, "Vợ của Vương Tuấn Khải chủ tịch tập đoàn ‘Vương thị’ đó!"

Sắc mặt Vương Nguyên hơi chuyển sang tái mét, cậu cười cười xấu hổ nói, "Cô nhận nhầm người rồi."

Y tá gật đầu một cái, "Đúng vậy, tôi rất thường xem tivi, ngày nào cũng xem những tin tức có liên quan đến Vương tổng hết, cậu biết đấy, Vương tổng siêu cấp đẹp trai nha. . . . . . À, vẻ ngoài của cậu và cậu Vương thật sự là quá giống!"

Vương Nguyên cúi đầu xuống, "Cám ơn cô đã khen."

Y tá nói, "Nếu cậu không phải là cậu Vương, vậy thì tôi yên tâm rồi. . . . . ."

Vương Nguyên không hiểu, "Sao?"

Y tá cười trả lời, "Tối hôm qua, cô y tá kia nhận ca trực thay tôi không biết quan hệ giữa cậu và chồng cậu, lúc cô ấy mới nhìn thấy cậu đã rằng cậu là vợ của Vương tổng, bởi vì quá phấn khích, sáng sớm nay cô ấy liền đem tin này nói cho toàn bộ bác sĩ y tá trong bệnh viện biết. . . . . . Không ngờ tin tức này liền truyền đến tai của người giới truyền thông, à không, những nhà báo kia một mực cho rằng cậu là vợ Vương tổng, sáng sớm liền có vô số những cuộc điện thoại gọi tới moi tin, chắc lúc này đã có rất nhiều phóng viên đang trên đường đến bệnh viện!"

Vương Nguyên kinh ngạc, "Cô nói có rất nhiều nhà báo đã đến bệnh viện?"

Y tá gật đầu, "Nghe họ nói như thế, tôi còn lo lắng là mình lầm người rồi, cho nên tôi mới cố ý đến hỏi cho rõ thân phận của cậu, ngộ nhỡ cậu thật sự là vợ Vương tổng, vậy tốt nhất nên chuyển sang phòng bệnh khác, tránh khỏi sự quấy nhiễu của đám phóng viên kia. . . . . . Nhưng, nếu cậu không phải vợ Vương tổng, đợi đến khi chồng  cậu quay lại, cho dù bệnh viện không ngăn được những phóng viên kia, nhưng xem ra đám phóng viên đó cũng không dám quấy nhiễu cậu."

Giờ phút này chuông báo động rung lên từng hồi trong đầu cậu.

Robert và Vương Tuấn Khải là bạn tốt, mối quan hệ này mặc dù không tính là tất cả mọi người đều biết, nhưng với đám phóng viên tuyền thông mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng kia tất nhiên là biết, nếu như mà chụp được cảnh cậu đi trong bệnh viện với Robert, như vậy, những phóng viên kia sẽ thổi phồng lên chuyện cậu vào viện thành cái chuyện động trời đến mức nào nữa?

Trời ạ, cậu không bao giờ muốn có bất kỳ liên quan nào với Vương Tuấn Khải nữa. . . . . .

Y tá thấy Vương Nguyên im lặng nên cũng không quấy rầy nữa, khách sáo nói, "Cậu Kairos, tôi còn phải đến các phòng bệnh khác làm việc, nếu như có chuyện gì xin cậu cứ bấm chuông."

Vương Nguyên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không trả lời y tá.

Cho đến lúc cậu hồi hồn muốn nhờ y tá làm một chuyện thì y tá đã không còn trong tầm mắt cậu.

Cậu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Robert, lúc này, bóng dáng cao lớn cùa Robert đúng lúc bước vào phòng bệnh.
Để đồ ăn sáng trong tay xuống Robert nghi ngờ hỏi, "Gọi điện cho ai vậy?"

Cậu để điện thoại di động xuống, gấp gáp nói, "Robert, chúng ta lập tức rời khỏi bệnh viện, anh ngay bây giờ hãy đi làm thủ tục xuất viện đi!"

Robert lập tức giận tái mặt, "Có nóng lòng muốn quay về thành phố Y đi nữa, nhưng cũng không đến mức vội phải đi ngay, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe em chưa tốt, tốt nhất là ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm hai ngày."

Vương Nguyên vội vàng giải thích, "Robert, em không phải là vì muốn nhanh chóng quay lại thành phố Y, mà là nếu chúng ta không đi, sẽ gặp phải đám phóng viên ngoài kia. . . . ."

Robert nhíu mày hỏi, "Cái gì mà phóng viên?"

Cậu liền kể lại chuyện mà y tá nói với cậu cho Robert nghe.

"Đám phóng viên này nhất định sẽ hỏi lung tung, em không muốn đi ra đối phó với bọn họ, cũng không hơi sức đâu mà làm thế. . . . . ."

Robert sau khi nghe xong gật đầu, "Được, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em ngay bây giờ, chúng ta trở về khách sạn ‘LLD’, ở đó nếu không phải là khách V.I.P không thể vào được."

Vương Nguyên gật đầu, "Dạ."


--------



Mười phút sau, Vương Nguyên đã thay xong quần áo được Robert đỡ ra khỏi bệnh viện.

Bởi vì Robert đã gọi trước cho phục vụ của khách sạn ‘LLD’ cho xe anh lái tới đây, cho nên bọn họ chỉ cần đi ra bệnh viện là có thể ngồi xe rời đi. . . . . .

Tuy bọn họ rất thuận lợi rời khỏi bệnh viện, cũng nhìn thấy phục vụ khách sạn dừng xe ở bên đường, nhưng khi bọn họ còn cho là đám phóng viên vẫn chưa tới, mới vừa bước ra khỏi cửa chính bện viện đã bị bao vây bởi một đám phóng viên.

Vương Nguyên giật mình sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vô số đèn flash nháy liên tục đồng loạt chiếu thẳng vào mặt của cậu và Robert, cũng trong lúc đó trước mặt bọn họ tất cả đều là micro của các kênh truyền thông lớn.

"Thưa cậu Vương, bên ngoài có tin đồn là cậu và tổng giám đốc Vương chia tay đã lâu, hai người thực sự đã ly hôn sao?"

"Cậu Vương, có người nhìn thấy cậu vào bệnh vện phụ khoa khám thai, có đúng là cậu đã có thai?"

"Cậu Vương, nghe nói trước đó vài ngày cậu và anh Lưu đây ở thành phố Y như hình với bóng thường xuyên đi lại với nhau, hai người có phải là đang trong quá trình tìm hiểu?"

"Thưa anh Lưu, vừa mới nãy ông rất cẩn thận đỡ cậu Vương đi ra ngoài, quan hệ của anh và cậu Vương là như thế nào?"

"Là bạn bè của Vương tổng, anh Lưu, anh có thể giải thích tình trạng hiện nay của Vương tổng và cậu nhà được không?"

. . . . . .


Những vấn đề xoay quanh Vương Tuấn Khải, Robert, Vương Nguyên liên tiếp kéo nhau đến.

Đối với bất kỳ vấn đề nào mà phóng viên nêu ra cậu đều không trả lời được, cậu một mực trầm mặc, sắc mặt tái nhợt.

Robert nhẹ nhàng đỡ lấy người Vương Nguyên, không vui nói với đám phóng viên, "Chúng tôi sẽ không trả lời những suy đóan vô lý của các người, xin các người tránh đường giùm cho . . . . . ."

"Thưa anh Lưu, xin ông phát biểu vài câu đi. . . . . ."

Robert dùng hết sức gạt đám phóng viên đang bu quanh trước mặt họ, mặc dù thế nhưng lũ nhà báo vẫn dính như keo da chó có chết cũng không buông.

Ngay sau đó Robert đứng che trước mặt Vương Nguyên, tức giận nói, "Vương Nguyên đang không khỏe, nếu như mọi người tiếp tục đeo bám không buông chúng tôi như thế sẽ khiến cho sức khỏe của cậu ấy càng thêm nghiêm trọng, tôi đảm bảo các người sẽ gánh không nổi đâu!"

Mặc dù Robert nói ra những lời hung hãn, nhưng đám phóng viên đã lăn lộn nhiều năm ở trong giới truyền thông căn bản cũng sẽ không dễ nổi giận như thế, một tên phóng viên bạo gan hỏi, "Anh Lưu, anh bảo vệ cậu Vương, là bởi vì đúng như sự suy đoán bên ngoài sao, Vương tổng và vợ ngài ấy đã ly hôn, mà bây giờ anh đang qua lại với vợ ngài ấy?"

Câu hỏi của phóng viên khiến Robert giận dữ siết chặt hai nắm đấm, lúc Robert chuẩn bị ra tay "Dạy dỗ" đám phóng viên gây sự vô lương thì tiếng thắng xe đang chạy tới đã dời đi sự chú ý của mọi người.

Tiếp theo, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện, mà chiếc xe Bentley đi đằng sau chiếc xe thương vụ kia mới thật sự khiến cho tất cả đám phóng viên đang có mặt đều cảm thấy sợ hãi.

Phải biết, người giàu có ở Los Angeles này có được xe Bentley cũng không ít thấy, nhưng chủ nhân chiếc Bentley phiên bản hạn chế mà hầu như chỉ thấy giới thiệu ở trong TV này chỉ có một người đó chính là. . . . . .Vương Tuấn Khải! !

Lúc này tất cả mọi người giống như đang nghĩ đến một nhân vật tầm cỡ nào đó mà âm thầm sinh ra cảm giác sợ hãi, không khí bốn phía chợt im ắng, mấy tên phóng viên vốn thích gây sự hiện tại cũng nghẹn không thể lên tiếng.

Quả nhiên, sau khi tài xế mở ra cửa xe, Vương Tuấn Khải mặc một bộ âu phục màu đen bước ra khỏi xe.

Cái thế giới này cũng chỉ có vài người vừa sinh ra đã có khí thế kiêu nghạo mạnh mẽ khiến người nào nhìn thấy anh cũng phải khuất phục, Vương Tuấn Khải chính là một người trong số đó.

Mỗi bước Vương Tuấn Khải đi về phía Vương Nguyên chung quanh hình như đều trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ một phóng viên nào dám mở miệng lên tiếng, trong lòng bọn họ nhộn nhạo cả lên vì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Robert sững sờ gọi, "Tuấn Khải. . . . . ." Anh hoàn toàn không nghĩ tới Vương Tuấn Khải sẽ xuất hiện trong giờ phút này.

Vương Tuấn Khải nhìn về phía Robert, giọng nói trước sau như một nay lại ôn hòa hơn mọi ngày, "Cám ơn cậu đã chăm sóc cậu ấy hộ tôi."

Làm bạn bè tốt của Vương Tuấn Khải đã nhiều năm, Robert tự nhiên rõ rằng giờ phút này Vương Tuấn Khải đang cần sự phối hợp của anh, anh lập tức cười cười, "Tôi còn tưởng rằng cậu không tới ấy chứ, Vương Nguyên đã chờ cậu rất lâu rồi. . . . . ."

Bỗng nhiên Vương Tuấn Khải dịu dàng kéo Vương Nguyên vào lòng, anh yêu thương cúi đặt lên tóc cậu, con hôn nhẹ lên mặt cậu, nhìn khuôn mặt sượng cứng của Vương Nguyên, dùng giọng cưng chiều nói, "Còn giận anh sao? Anh vừa họp xong thì đến đây. . . . . ."(Nghe sao mà ấm áp thế T.T)

Vương Nguyên rõ ràng Vương Tuấn Khải lúc này đang giải vây cho ba người bọn họ, nhưng mà giây phút anh ôm cậu vào trong vòng ngực ấm áp cùng nụ hôn cưng chiều bên má đó, còn có hương vị nam tính nhàn nhạt hòa cùng mùi nước hoa . . . . . . Tất cả những gì thuộc về anh và những cảm giác quen thuộc của cậu trong quá khứ chớp mắt hiện lên trong đầu cậu, lưu luyến nhớ lại, sự đau đớn không thể hiểu nổi truyền đến từ tim, làm cậu khó chịu đến mức không thèm để ý tất cả chỉ muốn đẩy anh ra. . . . . .

Giờ khắc này cậu chỉ đang nghĩ, có thể đem anh ném ra khỏi thế giới của cậu mãi mãi càng tốt. . . . . .

Vương Tuấn Khải nhận ra sự giãy giụa của Vương Nguyên, nhưng anh ôm cậu vô cùng chặt, không cho cậu có cơ hội tránh né.

Người ngoài không thấy được giằng co giữa bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy giữa họ rất ân ái, cộng thêm Vương Tuấn Khải làm việc giọt nước cũng không lọt, mặc dù giờ phút này phóng viên tinh mắt có thể thấy Vương Nguyên đang giãy giụa, nhưng vì lời nói vừa nãy của Vương Tuấn Khải, ký giả cũng sẽ cho là cậu đang hờn dỗi. . . . . .

Đôi mắt đen u tối của Vương Tuấn Khải quét qua đám phóng viên một cái, sau đó nói với cận vệ bên cạnh, "Ghi lại tất cả những hãng truyền thông có mặt ngày hôm nay, sau đó đều đưa văn kiện đến cho luật sư."

Hộ vệ cúi đầu, "Dạ."

Đám phóng viên sau khi nghe được Vương Tuấn Khải ra lệnh cho thuộc hạ tất cả đều kinh hãi trợn tròn mắt.

Vương Tuấn Khải không nói năng gì cứ thế ôm lấy Vương Nguyên đi về phía Bentley.

Đám phóng viên bắt đầu điên cuồng chạy tán lạn. . . . . .

Hộ vệ níu lấy một tên trong đám phóng viên đó nói, "Tổng giám đốc đã đã cảnh cáo mọi người, nhưng hiển nhiên mọi người không nghe vào tai, tôi nghĩ vì vậy mà mọi người nên chuẩn bị gánh lấy hậu quả cho tốt!"


. . . . . .

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ngồi vào chiếc Bentley, Robert cũng phối hợp ngồi vào xe của mình.

Nhìn trong kính chiếu hậu đã không còn bóng dáng của bất kỳ phóng viên nào, ngồi trong xe dựa vào cửa sổ, cố gắng kéo khoảng cách xa nhất với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lạnh lùng nói, "Không còn phóng viên ở đây nữa, thả tôi xuống xe đi!"

Ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn thẳng phía trước, cũng không để ý đến Vương Nguyên.

Cậu tức giận, "Tôi đã nói là không còn phóng viên nữa, bây giờ anh có thể cho tôi xuống xe được chưa?"

Chiếc Bentley lúc này lại rẽ sang đường khác.

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải vẫn thế không có phản ứng, cậu càng không có kiên nhẫn quát, "Vương Tuấn Khải! !"

"Dừng xe! !"

Lúc này giọng nói lãnh đạm không cảm xúc của Vương Tuấn Khải đột nhiên vang lên.

Xe cũng không phải là dừng lại ngay lập tức, mà dường như đang lo lắng cho người ngồi trong xe, đầu tiên là chậm lại, sau đó mới từ từ dừng hẳn.

Nhìn thấy xe ngừng lại, những từ ngữ thô tục của Vương Nguyên muốn thốt ra đã bị nuốt thẳng xuống bụng, không muốn chuốc thêm phiền phức, cậu lập tức mở cửa xe.

Ai ngờ, lúc cậu đưa tay lên cầm lấy tay nắm cửa, Vương Tuấn Khải đã đưa tay bắt lấy tay cậu.

Vương Nguyên muốn hất ra nhưng lại không hất được, cậu bất đắc dĩ quay mặt sang, lên tiếng mắng, "Vương Tuấn Khải, anh muốn làm cái gì nữa đây? Chuyện mới vừa rồi đừng nghĩ là tôi không biết anh sợ tôi nói sai cái gì đó. . . . . Tôi cho anh biết, nếu như không phải bây giờ tôi không có sức lực nào mà đi ứng phó với cái đám phóng viên kia, tôi căn bản cũng chẳng để ý gì mà nói ra sự thực là chúng ta đã ly hôn! !"

Hiếm có người dám nói chuyện như vậy với Vương Tuấn Khải, còn là giọng nói mang đầy tức giận cùng mắng mỏ, cho dù Vương Tuấn Khải đã không còn vẻ mặt lạnh lùng như trước nữa, nhưng tròng mắt đen lạnh lẽo kia cũng đủ khiến người ta không rét mà run, mà lúc này đây Vương Tuấn Khải lại chẳng có bất cứ biểu cảm gì, đôi mắt đen đậm u tối chỉ nhìn chằm chằm Vương Nguyên.

Không ngờ rằng trên khuôn mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải lại không có chút tức giận nào, ngược lại đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cậu chằm chằm không có ý định buông tha.

"Anh. . . . . ."

Tại sao anh lại nhìn mình như vậy?

Đáng ghét thật, trước kia anh chưa bao giờ nhìn cậu như thế, làm cậu có chút sợ sơ. . . . . .

Không khí trầm mặc một lúc lâu, Vương Tuấn Khải cất lên giọng hơi trầm và khàn nhỏ nhẹ nói, "Sau này em nên sửa đổi tính cách của mình đi, đừng để mọi người đều coi thường em.”

Bây giờ anh đang dùng giọng nói nhẹ nhàng từ tốn nói với cậu giống như những lúc anh trách cứ cậu làm sai, giọng nói rõ ràng còn mang theo sự cưng chiều . . . . . .

Vương Nguyên thoáng hoảng hốt.
Bỗng dưng anh kéo cậu vào trong ngực, đôi môi mỏng lành lạnh đột ngột đặt trên môi cậu.


END CHƯƠNG 212

Dấu hiệu của hường sao?! 😂
Mấy cô thử tưởng tượng đoạn sau xem nào 😆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: