Chương 214: Rốt cuộc có thể đi làm chuyện của mình
Thành phố Y, Trung Quốc.
Tại nhà họ Vươngg.
Dì Lưu vui mừng ron rả đi ra từ phòng khách, "Cậu Vươngg, cậu mới về. . . . . ."
Vương Nguyên ngọt ngào chào lại, "Dì Lưu!"
Dì Lưu thân thiện nắm lấy tay Vương Nguyên, "Xem cậu đấy, đi một cái là đi cả mấy ngày liền, bà chủ nhớ cậu đã đành, Ngôn Ngôn cả ngày cũng làm ầm ĩ đòi cậy đấy. . . . . ."
Cậu cười nói, "Không phải con đã về rồi sao?"
Dì Lưu đưa mắt nhìn sang Robert đứng bên cạnh Vương Nguyên, hiền hòa nói, "Robert, cậu cũng tới à. . . . . . Mau vào trong nhà ngồi đi."
Robert khách sáo nói, "Làm phiền rồi."
. . . . . .
Bước vào phòng khách, Vương Nguyên liếc nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của mẹ và con gái, cậu nghi ngờ hỏi dì Lưu, "Ủa, mẹ con và Ngôn Ngôn đâu dì?"
Cậu vừa dứt lời thì một bóng dáng nhỏ bé mặc quần áo ca rô hoa trên bậc thang lầu hai đang đi xuống.
Vương Nguyên đứng dậy mỉm cười nhìn con gái, "Ngôn Ngôn. . . . . ."
"Ba. . . . . ." Bảo Nhi vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, dáng người nhỏ nhắn mới hơn năm tuổi chạy bay về phía Vương Nguyên.
Cậu ngồi xổm người xuống, mong nhớ niềm nở dang tay đón con gái vào lòng.
Thế nhưng trước khi Bảo Nhi vọt vào trong lòng Vương Nguyên thì Robert đã nhanh tay hơn cúi xuống bế ngang eo Bảo Nhi lên, nhẹ giọng trách, "Cô nhóc nghịch ngợm này, nhìn thấy chú ‘củ cải’ con cũng không thèm chào một tiếng nha!"
Bảo Nhi giãy giụa ở trong ngực Robert, bĩu môi nói, "Ngôn Ngôn không muốn nói chuyện với chú ‘củ cải’ nữa. . . . . ."
Robert nhíu mày hỏi, "Ồ, tại sao vậy?"
Bảo Nhi giận dỗi nói, "Ai bảo chú ‘củ cải’ dẫn ba đi Male chơi mà không dẫn Ngôn Ngôn đi theo chứ. . . . . ."
Vương Nguyên đứng thẳng người lên, cười nhẹ nói, "Ngôn Ngôn, không được nói chuyện không có lễ phép với chú ‘củ cải’ như vậy, biết không?"
"Dạ. . . . . ." Bảo Nhi ngoan ngoan đáp lại sau đó làm nũng nói, "Ba, con muốn ba ẵm con. . . . . ."
"Được. . . . . ."
Vương Nguyên vươn hai tay ta, nhưng Robert lại không chịu đưa Bảo Nhi qua cho Vương Nguyên bế, anh nghiêm túc nhìn Bảo Nhi ở trước ngực, "Ha ha, nhóc con, sao con có thể giận chú ‘củ cải’ vậy chứ? Chú ‘củ cải’ không có dẫn con đi Male là vì muốn tốt cho con thôi! Con biết không? Ở Male rất nóng, ba con và chú ‘củ cải’ ở Male thiếu chút nữa đã bị nướng khét đấy. . . . . . Cô công chúa nhỏ như con còn phải diễn kịch trên vũ đài, lỡ như bị nắng ăn đen không thể diễn vai công chúa Bạch Tuyết thì làm thế nào?"
Bảo Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi, "Nhưng con đâu thấy ba bị nướng cháy đâu à?"
"À, da ba con trắng vậy rất khó bị cháy, nhưng mà hai ngày trước đã phơi nắng đến bị bệnh luôn đấy. . . . . ."
Bảo Nhi đã bị Robert thành công dời đi sự chú ý quay sang hỏi ba, "Ba, ba bị bệnh sao?"
Vương Nguyên phối hợp nói, "Ừ, thật may là Ngôn Ngôn không có đi, nếu không chắc chắn cũng giống như ba phải bị chích thuốc rồi."
Bảo Nhi sợ hãi nói, "Ngôn Ngôn không muốn bị chích thuốc. . . . . ."
Robert thừa dịp nói, "Vậy bây giờ con còn trách chú ‘củ cải’ không dẫn con đi Male nữa không?"
Bảo Nhi lắc lắc đầu.
Robert xoa cái đầu nhỏ của Bảo Nhi, hài lòng nói, "Vậy mới không uổng công chú ‘củ cải’đã mua cho con rất nhiều đồ chơi chứ. . . . . ."
Bảo Nhi lanh lợi nói, "Cám ơn chú ‘củ cải’."
Robert dùng râu ria vừa mới mọc ra của mình cọ cọ lên gương mặt mịn màng của Liễu Nhiên, chọc cho cô bé cười khanh khách không ngừng.
Vương Nguyên mỉm cười nhìn bọn họ, không thể không thừa nhận Robert trời sinh là chúa dụ dỗ con nít, anh thật có tài năng đối phó với trẻ con.
Ba người ở trong phòng khách náo loạn một hồi, Vương Nguyên đột nhiên nghi hoặc hỏi, "Ủa, sao không thấy mẹ xuống?"
Người giúp việc đứng bên cạnh nói, "Dì Lưu đã đi gọi bà chủ."
"Có phải dạo này sức khỏe mẹ không tốt hay không?"
Người giúp việc trả lời, "Bà chủ rất khỏe ạ."
"Oh."
Lúc này, dì Lưu đứng ở lầu hai khép nép lên tiếng gọi, "Cậu Vươngg, bà chủ bảo cậu lên lầu một chút!"
Vương Nguyên lập tức đứng dậy, "Được."
. . . . . .
Vương Nguyên đẩy nhẹ cửa phòng bà Vươngg, "Mẹ."
Bà Vươngg đang ngồi dựa người vào đầu giường, nhưng không có trả lời cậu.
Cậu đóng cửa lại, bước nhẹ đi tới cạnh giường, lên tiếng gọi lần nữa, "Mẹ. . . . . ."
Bà Vươngg ngước mắt nhìn Vương Nguyên, "Về rồi sao?"
"Dạ." Cậu ngồi xuống ở mép giường, cảm thấy bà lạnh lùng hơn so với thường ngày, cậu nhẹ giọng hỏi, "Mẹ, mẹ thấy trong người không thoải mái sao?"
Bà Vươngg khẽ thở dài nói, "Không phải mẹ không thoải mái, mà vì lo lắng cho con nên ăn không ngon ngủ cũng không yên."
Vương Nguyên giật mình mở to hai mắt, "Mẹ, con không sao, mẹ sao vậy?"
Bà Vươngg nói thẳng, "Con nói con và Robert đi Male cho khuây khoả, mẹ thấy đó cũng là chuyện tốt. . . . . . Nhưng tin tức trên ti vi lại nói là mấy ngày nay con đều ở Los Angeles, mẹ vốn vẫn chưa tin, nhưng trong bản tin ngày hôm qua còn có con và Tuấn Khải. . . . . . Không, con và tên khốn đó ở trong xe. . . . . . Sao con lại có thể hồ đồ vậy chứ? Sao cứ phải dây dưa quan hệ với nó mãi thế?"
Cậu lập tức lắc đầu, "Mẹ, con không có. . . . . ."
Bà Vươngg đau lòng nói, "Không phải mẹ muốn trách con, mà là sợ con lại sa chân vào vũng bùn. . . . . . Con nên biết rằng, người đàn ông này không đáng để con phải quyến luyến. . . . . ."
Vương Nguyên cố gắng giải thích, "Mẹ, con không biết nên giải thích thế nào về chuyện con đi Los Angeles, nhưng con cam đoan với mẹ, con tuyệt đối không phải vì muốn quan hệ dây dưa với anh ta. . . . . ."
Bà Vươngg bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi, "Nó chịu để con về đây sao?"
Vương Nguyên không hiểu, "Dạ?"
Bà Vươngg nhìn xuống bụng Vương Nguyên, "Con đã có thai rồi, sao nó có thể không hỏi tới chuyện đó?"
Không ngờ rằng bà lại biết chuyện này, cậu sững sờ kinh hãi, "Dạ. . . . . ."
Bà Vươngg nói, "Mẹ nhìn thấy trên TV đưa tin con ra vào bệnh viện phụ khoa kiểm tra khám thai. . . . . . Lúc con chưa có đi Los Angeles thì đã biết mình có thai rồi, đúng không?"
Vương Nguyên từ từ rũ mắt xuống.
Bà Vươngg quan tâm hỏi, "Nó nói thế nào?"
Không muốn để mẹ biết chuyện mình đã xảy ra ở Los Angeles, Vương Nguyên tóm lượt lại nói, "Anh ta không quan tâm đứa bé này, để con tự quyết định."
Bà Vươngg thở dài nói, "Mẹ biết ngay con với nó là đoạn nghiệt duyên mà. . . . . . Haizz, nó cũng thật giỏi đấy, thân là đàn ông phủi mông một cái là có thể xoay người bỏ đi, chỉ tội một mình con phải hứng chịu hết tất cả. . . . . ."
"Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới anh ta nữa. . . . . ."
Bà Vươngg gật đầu, "Được, được. . . . . . Nhưng sức khỏe con hiện không tốt, lúc này chắc chắn dĩ nhiên không nên có đứa nhỏ này, con định như thế nào?"
Cậu bình tĩnh nói, "Con muốn sinh ra nó."
Bà Vươngg lên tiếng khuyên can, "Vương Nguyên, không phải mẹ ác độc, nhưng một mình con cưu mang hai đứa nhỏ. . . . . . Chẳng lẽ về sau con không định đi thêm bước nữa sao? Con người Lâm Thủy Miểu rất tốt, nhưng ngày hôm qua nhìn thấy tin tức của con và Vương Tuấn Khải ở trong TV, nó liền gọi điện thoại tới nói với mẹ không có ý muốn qua lại với con nữa. . . . . ."
Cậu giương mắt lên, "Mẹ, con nhất định phải nói rõ với mẹ chuyện này, thật ra con cũng không có dự định đi xem mắt thêm một ai nữa. . . . . ."
Bà Vươngg không vui nhíu mày hỏi, "Con còn nghĩ tới nó?"
Vương Nguyên lắc nhẹ đầu, "Quả thật là con muốn tìm một người có thể chăm sóc cho con và Bảo Nhi. Nhưng muốn chọn được một người thích hợp làm sao có thể dễ dàng tìm được đây? Lỡ như con lại gặp phải một người không tốt nữa. . . . . . Con thật sự đã không còn hơi sức để đón nhận thêm bất kỳ chuyện gì khiến con không vui nữa, con chỉ muốn tương lai con và con của có có được cuộc sống yên ổn an nhàn, dù cho chỉ có một mình con nuôi lớn bọn chúng. . . . . ."
Bà Vương hiểu lý lẽ nói, "Nếu con đã suy nghĩ kỹ rồi mẹ cũng không muốn can thiệp vào quyết định của con. . . . . . Nhà họ Vươngg không có gì cả, nhưng tiền vẫn còn một ít, nuôi con và cả cháu ngoại của mẹ cũng không thành vấn đề, con đừng lo lắng suy nghĩ gì cả."
"Mẹ, có thể con sẽ không ở lại đây. . . . . ."
Bà Vươngg trợn lớn hai mắt, "Tại sao?"
Vương Nguyên dịu giọng giải thích, "Con định cùng Robert đi Trung Đông. . . . . ."
"Con không thích sống chung nhà với mẹ sao?" Khi bà Vươngg nói ra lời này thì hai mắt đã đong đầy nước.
Vương Nguyên lập tức đưa tay ôm lấy bà, nghẹn ngào nói, "Không phải. . . . . . Con thật sự không muốn xa mẹ, nhưng nếu con cứ tiếp tục ở lại thành phố Y này sẽ chỉ mang đến cho mẹ rất nhiều, rất nhiều phiền toái. . . . . . Có lẽ sắp tới sẽ có rất nhiều ký giả bởi vì quan hệ giữa con và Vương Tuấn Khải mà đến làm phiền mẹ. Một khi con sinh em bé, bọn họ cũng sẽ trăm phương ngàn kế tra ra quan hệ của đứa nhỏ và Vương Tuấn Khải . . . . . . Con không muốn cả đời cứ bị ràng buộc với anh ta, cho nên con muốn đi tới một nơi mà không ai quen biết con. . . . . ."
Bà Vươngg thương xót nói, "Đứa nhỏ đáng thương, cuộc đời của con sao lại có thể gặp phải một người như thế. . . . . ."
. . . . . .
Buổi tối.
Mở ra cửa phòng trẻ, Vương Nguyên ló nữa đầu vào nhìn ngó, nhỏ giọng hỏi, "Ngôn Ngôn đã ngủ chưa?"
Robert thả cuốn truyện cổ tích trong tay ra, chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Vương Nguyên, Robert nhíu mày trầm giọng nói, "Con gái em thật là khó dụ đấy, những chuyện xưa anh kể hầu như con bé đều có thể đoán ra được nửa đoạn sau, vất vả lắm mới dỗ được nó ngủ . . . . . ."
Vương Nguyên kéo Robert đi ra khỏi phòng trẻ, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cậu cười nói, "Không phải anh tự khoe mình là chúa dụ con nít sao, dỗ dành Ngôn Ngôn đối với anh mà nói thật là chẳng có chút khó khăn nào."
Robert liếc xéo Vương Nguyên, trực tiếp cất bước đi, châm chọc nói, "Ai biết con gái em lại khó dụ đến thế."
Vương Nguyên rất vô tội nói, "Nè, là anh xung phong nhận việc muốn dỗ con gái em ngủ nha, em không có ép anh à. . . . . ."
Robert chợt dừng bước lại, nghiêm túc hỏi, "Trước kia em đều dỗ con gái em ngủ kiều này sao?"
Một câu hỏi vốn rất dễ trả lời, thế nhưng lúc này Vương Nguyên trầm mặc mấy giây.
Thật ra thì, ngày trước công việc dỗ Bảo Nhi ngủ không phải do một mình cậu phụ trách, nếu như hôm nào Vương Tuấn Khải không có tiệc xã giao vào buổi tối thì sẽ cùng với cậu dỗ Ngôn Ngôn ngủ. . . . . . Mà có nhiều khi, cậu còn chưa kịp dỗ Bảo Nhi ngủ thì cậu đã ngủ thiếp đi rồi, cho nên đa số là cậu đều được Vương Tuấn Khải bế về phòng ngủ.
Thấy Vương Nguyên bỗng thẫn thờ, Robert nghi hoặc hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"
Cậu lập tức hoàn hồn, "À, không có gì. . . . . ."
Robert nhíu lại lông mày, "Em đang suy nghĩ chuyện gì?"
Cậu rất tự nhiên chuyển sang một đề tài khác, "Ừm, em đang suy nghĩ, khi nào thì chúng ta có thể lên đường đi Trung Đông."
"Em nói với bác gái rồi sao?"
"Dạ, mẹ cũng đồng ý với quyết định của em."
"Cũng không cần gấp, sức khỏe em vẫn còn yếu, em cứ ở lại thành phố Y nghỉ ngơi thêm một hai tuần nữa, đợi tình trạng sức khỏe em ổn định rồi chúng ta hãy đi Trung Đông."
Cậu lập tức khẩn trương, "Em nghĩ hay là chúng ta nên sớm đi Trung Đông đi, chuyện chúng ta kết hôn giả không lừa được Vương Tuấn Khải lâu đâu!"
Nhìn cách cậu đề phòng Vương Tuấn Khải như vậy, giờ khắc này Robert có suy nghĩ muốn nói thật cho cậu biết suy đoán của anh về Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên thấy Robert im lặng rất lâu không trả lời, lo lắng hỏi, "Sao vậy, có vấn đề gì ư?"
Nhưng cuối cùng Robert không nói gì, anh chỉ lắc đầu, "À, không thành vấn đề, vậy chúng ta tranh thủ đi sớm cũng được, nhưng cũng phải đợi sau khi em nghĩ ngơi ở thành phố Y vài ngày đã."
Vương Nguyên gật đầu, "Dạ."
. . . . . .
Buổi tối.
Vương Nguyên nằm ở trên giường nhà mình, nhắm mắt rồi lại mở, mở rồi lại nhắm. Sau một hồi trằn trọc trở mình, cậu quyết định mở to mắt ra luôn, cứ thế mà nằm nhìn trần nhà hoa văn.
Đã rất lâu cậu không có nhớ tới người đó vào nữa đêm khuya yên tĩnh như thế này rồi, tại sao vào giờ phút này cậu lại bởi vì anh mà mất ngủ?
‘Sau này em nên sửa đổi tính cách của mình đi, đừng để lúc nào cũng bị người khác coi thường em.’
Những lời của anh không ngừng len lỏi vào trong đầu cậu, không hiểu sao nó làm cậu cảm thấy rất không thoải mái.
Tại sao anh muốn nói với cậu những lời này?
Dù tính nết cậu không tốt, dù cậu có tùy hứng đi chăng nữa, thì có liên quan gì tới anh? Tại sao lại phải dùng cái kiểu nói chuyện như thể rất quan tâm đến cậu?
Anh vốn là một tên lừa đảo siêu cấp, là đồ lưu manh. . . . . .
Ngày trước nói nào là chỉ yêu có mỗi mình cậu, nào là sẽ không cho phép cậu rời khỏi anh, tất cả đều chỉ là nói dối. . . . . . (Hừm -_-)
Chua xót nghèn nghẹn nơi cổ họng, cậu không ngừng tự nguyền rủa mình.
Mình đúng thật là không có tiền đồ, mình chính là một người vô dụng. . . . . .
Nước mắt ngưng tụ quanh hốc mắt cậu, cậu chùi lia lịa nước mắt đang tràn ra khóe mắt, sau đó kéo chăn lên ép mình chìm vào giấc ngủ. . . . . .
. . . . . .
Cũng trong lúc đó, ban ngày tại Los Angeles.
Cận vệ Cảnh Nghiêu đi vào phòng làm việc của Vương Tuấn Khải.
Hiện tại Vương Tuấn Khải đang ngồi ở trên ghế sofa duy nhất phòng làm việc, đôi mắt đen xa xôi vắng vẻ ngắm nhìn chất lỏng màu đỏ lắc lư ở trong ly trên tay mình.
"Tổng giám đốc."
Giống như biết người tới, Vương Tuấn Khải cũng không có nhìn về phía Cảnh Nghiêu, mà vẫn cứ nhìn chằm chằm vào rượu đỏ trong tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Rượu vang đắt giá thường thường đều là dùng loại nho tốt nhất để ủ, duy chỉ có ly rượu vang trong tay tôi chính là được làm ra từ những quả nho có chất lượng rất kém để ủ, rượu này vốn nên không đáng giá một đồng, nhưng mà ở trang trại nào đó tại nước Pháp lại sản xuất ra nó giá cả còn đắt hơn cả Laffey. . . . . . Vậy, cậu có biết tại sao vẫn có người chịu uống loại rượu này không?"
Cảnh Nghiêu lắc đầu, "Thuộc hạ không biết."
Vương Tuấn Khải nhếch môi cười, "Bởi vì loại rượu này khi uống vào miệng vô cùng đắng chát, người bình thường uống vào ngụm đầu tiên liền buồn nôn muốn ói không bao giờ chịu uống tiếp ngụm thứ hai. Nhưng mà, chỉ cần cậu chịu đựng uống ngụm thứ hai rồi đến thứ ba cậu sẽ cảm nhận được hương vị thơm ngọt của chất rượu lưu lại trong miệng cậu. Đương nhiên, loại rượu này không phải cứ uống hết đến giọt cuối cùng là có thể cảm nhận được sự ngọt ngào tinh túy của nó. . . . . . Thật ra loại rượu này mang ý nghĩa chính là thử thách sự kiên nhẫn của con người, chỉ cần cậu sẵn lòng chịu thử nó, hy vọng từ đắng chuyển thành ngọt thì chắc chắn sẽ được." (ngọt ngào tinh túy đc dịch ra từ chữ ‘cam thuần’, ngoài ngọt ngào nó còn có nghĩa là tự nguyện, cam chịu hoặc bằng lòng chấp nhận)
Cảnh Nghiêu lúng túng gãi gãi đầu, "Thuộc hạ không hiểu về rượu."
Vương Tuấn Khải để ly xuống, thoải mái dựa vào ghế sofa ở sau lưng, thảnh thơi hỏi, "Làm xong chưa?"
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ, chỉ còn đợi tổng giám đốc đưa Dịch Dương Thiên Tỉ vào cuộc thôi."
Vương Tuấn Khải thản nhiên nói, "Làm rất tốt. . . . . . Trên bàn có tấm chi phiếu, hẳn cũng đủ để cậu sống nửa đời còn lại."
Cảnh Nghiêu thẳng thắn từ chối, "Tổng giám đốc, tôi không cần chi phiếu, tôi tình nguyện đi theo ông."
Vương Tuấn Khải nheo lại mắt, "Nếu như tôi trắng tay rồi, cậu cũng sẽ chẳng có gì cả, cậu không lo lắng sao?"
Cảnh Nghiêu nghiêm nghị trả lời, "Tôi không lo vì tôi biết được ông sẽ không thua."
Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu, "Cậu đã biết được tính toán của tôi, nếu cậu vẫn kiên quyết thì tôi sẽ không miễn cưỡng cậu, cậu muốn ở lại vậy thì cứ ở lại đi!"
"Cám ơn tổng giám đốc."
"Ra ngoài đi!"
Cảnh Nghiêu vốn nên rời đi nhưng lúc này lại chần chờ đứng im tại chỗ.
Vương Tuấn Khải hỏi, "Còn chuyện gì sao?"
Cảnh Nghiêu ngập ngừng nói, "Cô Đan đứng đợi ông ở cổng công ty mấy ngày rồi, ông không cho phép cổ tới gặp ông, bảo vệ hỏi tôi nên xử lý như thế nào."
Ánh mắt Vương Tuấn Khải bỗng trở nên u ám, lạnh lùng nói, "Tôi biết rồi, cậu gọi chị Dư vào đây."
"Dạ"
Cảnh Nghiêu đi khỏi không được lâu sau, chị Dư liền đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải.
Chị Dư cung kính gọi, "Tổng giám đốc."
Vương Tuấn Khải đứng dậy khỏi ghế sofa, lạnh nhạt nói, "Chị giúp Đan Nhất Thuần mua vài bộ quần áo sang trọng một chút, nói cho cô ấy biết, ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy đi Đại Khê nghỉ mát."
Chị Dư ngẩn người ra, "Tổng giám đốc, cậu muốn đi nghỉ phép?" Trời ạ, một tuần nữa Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ được thả rồi. . . . . .
Vương Tuấn Khải ung dung hỏi, "Có gì không được?"
Biết Vương Tuấn Khải một khi quyết định làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do của mình, chị Dư không nhiều lời nữa, "Được, tôi sẽ đi làm ngay."
-
Ba ngày sau.
Người giúp việc nhà họ Vươngg đem hành lý chất lên xe riêng đỗ ở trước cổng.
Tại ngưỡng cửa phòng khách của nhà họ Vươngg, Vương Nguyên bịn rịn nói lời từ biệt cùng bà Vươngg.
Vương Nguyên ôm lấy bà Vươngg thật chặt, nghẹn ngào nói, "Mẹ, mẹ nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình đó. . . . . ."
Bà Vươngg vỗ nhẹ sống lưng mỏng manh của cậu, lời nói cũng nghẹn ngào không kém, "Mẹ ở nhà có nhiều người giúp việc chăm sóc, còn có dì Lưu nữa mà, con đừng quá lo lắng. . . . . ."
Cậu vẫn không yên tâm căn dặn, "Còn có chuyện của công ty nữa, mẹ nhớ không được quá lao lực đó. . . . . ."
Bà Vươngg gật đầu, "Được rồi, mấy người bạn trước kia của ba con hiện đang giúp cho ‘Vươngg thị’ rồi, tin rằng hoạt động của ‘Vươngg thị’ trong tương lai sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Mẹ, mẹ nhớ bảo trọng. . . . . ."
Nhắm hai mắt, Vương Nguyên quyến luyến cúi đầu trên vai bà Vươngg.
Bà Vươngg bật tiếng khóc thút thít nói, "Con cũng phải chăm sóc tốt cho mình, có cơ hội nhớ dẫn hai đứa cháu ngoại của mẹ về thăm mẹ. . . ."
Vương Nguyên càng siết chặt bà Vươngg, bởi vì cố chịu đựng sự mủi lòng mà giọng khàn khàn nói, "Con biết rồi."
Sau một lúc lâu bà Vươngg mới từ từ buông Vương Nguyên ra, nín khóc mỉm cười nói, "Được rồi, con trai, đâu phải là sau này không gặp mặt nữa, mẹ sẽ đợi con trở về . . . . . . Thời gian không còn sớm nữa, hai đứa coi lên đường đi!"
"Dạ."
Robert đi lên trước ôm nhẹ hai vai khẽ run của Vương Nguyên, hết sức chân thành nhìn bà Vươngg bảo đảm nói, "Bác gái, bác yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vương Nguyên!"
Bà Vươngg tin tưởng gật gật đầu.
Vương Nguyên nhìn quanh bốn phía một vòng hỏi, "Ủa, Ngôn Ngôn đâu?"
Bà Vươngg trả lời, "Con bé mới vừa nói muốn đi phòng vệ sinh, mẹ bảo dì Lưu dẫn nó đi rồi."
Robert nhìn Vương Nguyên nói, "Anh vào trong kiếm con bé."
Vương Nguyên nói, "Em đi với anh, con bé cũng có tính hời hợt giống như em, em vào hỏi xem con bé có còn bỏ quên thứ gì hay không."
"Được."
. . . . . .
Robert cùng Vương Nguyên đi vào trong phòng khách mới phát hiện dáng người nho nhỏ của Bảo Nhi giờ phút này đang dừng chân ở trước TV màn hình LCD cực lớn trong phòng khách.
Ngay lúc này, trong TV đồng thời phát tin ——
‘Từ một nhân viên làm việc trong khách sạn tiết lộ, Vương tổng và bạn gái trước là cô Đan Nhất Thuần đang ở cùng nhau trong một căn phòng tại khách sạn. . . . . . Vùng Đại Khê trời xanh nước biếc, luôn là lựa chọn hàng đầu dành cho những cặp tình nhân, những đôi vợ chồng đến để nghỉ mát. . . . . .’
Robert ập tức cầm lên điều khiển trên bàn trà tắt TV.
Cũng lúc này, dì Lưu vội chạy nhanh đến trước mặt Vương Nguyên, tự trách nói, "Cậu Vươngg, thật xin lỗi, bà chủ có thói quen xem tin tức, tôi đang chuẩn bị tìm xem tin tức hôm nay có gì, nhưng không ngờ tất cả tin tức trong ngày hôm nay đều là. . . . . . Ngôn Ngôn vừa nhìn thấy hình ảnh trên TV đã không chịu đi nữa, cũng không cho tôi tắt."
Vương Nguyên nhìn tới chỗ Bảo Nhi.
Bảo Nhi thật giống như không nỡ dời mắt khỏi màn hình TV, sau đó đi về phía Vương Nguyên, thật nhỏ giọng nói, "Ba, con muốn ba ẵm con. . . . . ."
Vương Nguyên bế Bảo Nhi lên, ôm nhẹ con gái vào trong ngực, không lên tiếng nói một lời nào.
Robert đi theo ở phía sau Vương Nguyên, lòng bởi vì nhìn thấy hình ảnh hai ba con trước mắt mà vô cùng đau xót.
. . . . . .
Trên đường đi đến sân bay riêng, Bảo Nhi luôn ngủ say ở trong lòng Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhìn khuôn mặt non nớt khi ngủ say của Bảo Nhi, tim nhói đau như ai quất mạnh vào, cậu đột nhiên thấy chua xót, nước mắt không kiềm được cũng đong đầy quanh hốc mắt.
Robert nhận ra tâm tình của Vương Nguyên, anh cũng không bày tỏ sự quan tâm nào mà chỉ chuyên chú lo lái xe, bởi vì anh biết cậu sẽ không thích để anh nhìn thấy sự xấu hổ của cậu vào lúc này.
Cậu mở to hai mắt, sau đó đưa ánh mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. . . . . .
Nhìn từng dãy kiến trúc ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, cậu cắn nhẹ môi dưới.
Ông trời thật đúng là châm chọc. . . . . .
Trong khi cậu đi Trung Đông thì cũng là lúc anh và Đan Nhất Thuần đi nghỉ mát hưởng tuần trăng mật. . . . . .
Cậu vốn không hiểu cái gì gọi là ‘xem như là người lạ’, nhưng bây giờ thì cậu đã hiểu rồi. . . . . .
END CHƯƠNG 214
Xin lỗi m.n nha, m.n thông cảm cho tui, hôm nay, ngày mai, ngày kia tui phải thi rùi nên không có nhiều thời gian up chương mới, vì vậy nên mk chỉ có thể up từ 1, 2 chương 1 ngày thôi :(
Yên tâm, sau khi thi xong mk cho m.n đọc hường phấn tung tóe luôn. Hứa thật đấy, đừng bỏ rơi tui T.T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip