Chương 216: Trở lại Los Angeles gặp anh (1)


Địa phương Đại Khê.

Trời trong nắng ấm, hương vị mằn mặn của nước biển mang đến thấm vào ruột gan con người.

Dưới tàn dù che nắng, Vương Tuấn Khải đeo kính đen nhàn hạ nằm trên ghế dựa ở bãi biển nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, chị Dư cùng Cảnh Nghiêu đi tới hướng Vương Tuấn Khải.

Nhìn thấy anh đang nghỉ ngơi, chị Dư và Cảnh Nghiêu lựa chọn trầm mặc đứng ở một bên.

Dường như nghe được tiếng bước chân người tới, tuy anh nhắm hai mắt nhưng cũng đã biết được là ai, anh nhẹ giọng hỏi, "Chuyện gì?"

Chị Dư cung kính lên tiếng, "Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ hắn nói muốn gặp cậu, bây giờ anh đang trên máy bay tới Đại Khê."

Vương Tuấn Khải vẫn nhắm hai mắt, không hề có phản ứng gì.
Chị Dư lại nhỏ giọng nói thêm một câu, "Đến với Dịch Dương Thiên Tỉ còn có Đường Hân."

Cảnh Nghiêu hừ mũi khinh thường nói, "Đường Hân cùng Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay đã là cá mè một lứa, cô ta đi theo hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Chị Dư gật đầu, "Thật không nghĩ tới một cô bé khi còn nhỏ hiền lành như vậy, sau khi lớn lên lại trở thành một người lòng dạ sâu hiểm như thế."

Cảnh Nghiêu nói, "Tổng giám đốc, thật ra thì muốn đối phó Đường Hân rất dễ dàng, cô ta chỉ dựa hơi Vương Tuấn Khải, chỉ cần chúng ta châm ngòi ly gián. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bình thản lên tiếng, "Không cần, cô ta ở lại bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ còn có chỗ dùng tới."

Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ."

Bầu không khí bỗng lặng xuống, Vương Tuấn Khải hời hợt hỏi, "Cậu ấy mang thai có bị khó chịu gì hay không?"

Chị Dư cùng Cảnh Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, hơi bất ngờ khi người Vương Tuấn Khải quan tâm nhất giờ phút này chính là "cậu ấy", Cảnh Nghiêu lập tức trả lời, "Căn cứ theo lời người giúp việc chăm sóc cho bà tổng giám đốc ở nhà Kairos nói, thì tinh thần và sức khỏe phu nhân tổng giám đốc rất tốt, xem ra cũng không có vì mang thai mà có chỗ nào khó chịu. Lần đi khám thai gần đây, bác sĩ cũng nói sức khỏe phu nhân tổng giám đốc không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể hơi suy nhược, vẫn cần nên chú trọng điều dưỡng, nhưng mà gần hai ngày nay bà tổng giám đốc thường hay bị mất ngủ, buổi tối dường như rất khuya mới ngủ được."

Mặc dù cách tròng kính đen như mực, thế nhưng chị Dư vẫn có thể nhìn thấy mi tâm của Vương Tuấn Khải hơi nhíu lại, vì thế chị liền bổ sung vào, "Tổng giám đốc không cần lo lắng, phu nhân tổng giám đốc ban ngày vẫn có nghỉ ngơi, thời gian ngủ đều được bổ sung đầy đủ."

Sau khi nói xong chị liếc mắt nhìn sang Cảnh Nghiêu.

Cảnh Nghiêu lập tức hiểu ý, vội phụ họa nói, "Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Tôi nhớ lúc chị tôi mang thai bởi vì chân bị sưng phù nên tối cũng thường đau đến không ngủ được, anh rể tôi cũng lo lắng kia mà, thật may là sau đó đã sinh ra được một em bé vô cùng khỏe mạnh . . . . . ."

Cảnh Nghiêu mới vừa nói xong chị Dư liền hung hăng trợn mắt nhìn sang, bởi vì lời của Cảnh Nghiêu hoàn toàn là khiến cho chuyện càng nói càng thêm nghiêm trọng.

Vương Tuấn Khải mở mắt ra, đáy mắt anh phát ra sự u ám, lạnh lùng nói, "Tôi muốn 24 giờ đều phải có người chăm sóc cho cậu ấy, không cho phép có bất kỳ chuyện gì xảy ra với cậu ấy và hai đứa nhỏ."

Chị Dư cúi đầu thưa, "Dạ."

Cảnh Nghiêu nói, "Thật ra có ông Robert bên cạnh chăm sóc cho bà tổng giám đốc rồi, tổng giám đốc không cần lo lắng."

Nhắc tới Robert, Chị Dư đột nhiên nhớ tới một chuyện, chị vội nói với Vương Tuấn Khải, "Tổng giám đốc, hai ngày nay Robert liên tục gọi điện thoại cho tôi đòi nói chuyện với cậu, cậu ta nói muốn gặp cậu, tôi đã từ chối cậu ấy rồi, nhưng với cá tính của cậu ấy tôi sợ cậu ấy sẽ tới Đại Khê này, lỡ như đụng mặt với Dịch Dương Thiên Tỉ vậy thì không hay rồi . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, "Nếu như cậu ta tới, hãy sắp xếp cho cậu ta ở lại khách sạn, tôi sẽ tìm thời gian để gặp cậu ấy."

"Dạ."


---------


Buổi chiều, tại khách sạn cao cấp ba mặt giáp biển đúng chuẩn năm sao thuộc vùng Đại Khê.

Bên trong một phòng cao cấp được bao với ba mặt toàn là biển, Vương Tuấn Khải hơi nới lỏng cà vạt, cởi ra một chiếc cút áo trên cổ áo sơ mi, lười biếng tựa vào trên ghế sofa bằng da màu xanh đen.

Đan Nhất Thuần ngồi bên cạnh thay Vương Tuấn Khải rót rượu, thỉnh thoảng còn đắm đuối đưa tình liếc mắt nhìn anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ không có vẻ gì giống như một người vừa ngồi tù ba tháng, tay cầm một ly rượu ngồi ở đối diện Vương Tuấn Khải, khuôn mặt ôn tồn nho nhã không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Đan Nhất Thuần, "Vương tổng đúng là vẫn anh tuấn như xưa, phụ nữ yêu anh thật là ai ai cũng xinh đẹp à!"

Đường Hân ngồi ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ hai mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Đan Nhất Thuần, mỉa mai nói, "Xinh đẹp có ích lợi gì, phải giữ được lòng của người đàn ông mới coi là lợi hại!"

Đan Nhất Thuần cũng không tức giận, sau khi thay Vương Tuấn Khải rót xong rượu liền ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh Vương Tuấn Khải, hiển nhiên là dáng vẻ của một cô gái nhỏ đáng yêu.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay mặt sang liếc nhìn Đường Hân, "Sao tôi có cảm giác lời của cô toàn đầy mùi dấm chua thế?"

Ngước mắt nhìn tới dáng vẻ hăng hái của Vương Tuấn Khải, dù Đường Hân vẫn chưa quên được anh, nhưng nghĩ tới Vương Tuấn Khải từng hung ác tuyệt tình với mình, Đường Hân liền lạnh nhạt nói, "Tôi không phải ghen, tôi chỉ muốn khuyến cáo cô em gái nhỏ trẻ tuổi này thôi, cho dù hiện tại có được yêu chiều thì đó có thể cũng chỉ là trong nhất thời mà thôi. Vương tổng chúng ta trở mặt còn còn nhanh hơn lật sách, lỡ như chọc cho Vương tổng một lần bị mất hứng, thì có lẽ ngay cả mạng cũng không thể giữ nổi."

Dịch Dương Thiên Tỉ phối hợp hỏi, "Cô còn canh cánh trong lòng à?"

Đường Hân căm hận nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, giọng nói tưởng chừng như đang nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên Vương tổng máu lạnh vô tình như thế nào trơ mắt nhìn tôi bị Lorik đuổi giết đâu!"

Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ nhẹ sống lưng Đường Hân, "Tất cả đều đã qua rồi, thả lỏng chút đi."

Đường Hân thở nhẹ nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ cảm kích nói, "Nếu như không có Dịch tổng, có thể tôi đã là quỷ dưới họng súng của Lorik rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ hòa nhã cười, "Sự thật chứng minh tôi đã không uổng công cứu cô, hôm nay tôi có thể bình yên vô sự cùng Vương tổng giám đốc ba đây mặt đối mặt nâng chén thoải mái tán gẫu, những thứ này đều phải cảm ơn cô."

Lúc này Đường Hân kiêu ngạo nhìn về phía Vương Tuấn Khải, lạnh lùng nói, "Có lẽ Vương tổng cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ thua dưới tay của một người phụ nữ?"

Kim Trạch Húc giả mù sa mưa lên tiếng giảng hòa, "Thôi được rồi, Đường Hân, cô đừng nói nữa, cô xem cô lôi thôi như vậy, khó trách không chiếm được lòng của Vương tổng, cô nhìn xem cô Đan Nhất Thuần kìa, thật là ngoan hiền ngồi ở bên cạnh Vương tổng đấy, đây mới là mẫu người mà Vương tổng thích."

Vương Tuấn Khải hoàn toàn không để đôi nam nữ kẻ xướng người họa trước mặt vào trong mắt, một tay anh ôm eo Đan Nhất Thuần, một tay nâng ly rượu đỏ thỉnh thoảng nhấp nhẹ, ánh mắt dường như đều chỉ nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ không tỳ vết của Đan Nhất Thuần, tâm tình xem ra rất tốt. (E hèm)

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn về phía Vương Tuấn Khải, cười nói, "Dáng vẻ Vương tổng và cô Đan đắm đuối đưa tình thật đúng là khiến người ta hâm mộ, mà tôi nhớ không lầm người được Vương tổng dành cho sự thương yêu đó, trước kia hình như chỉ có thể thấy mỗi khi ở bên cạnh Vương Nguyên, chẳng lẽ Vương tổng thật đã thay lòng đổi dạ rồi sao?"

Đường Hân tiếp lời nói, "Dịch tổng, nguồn tin của anh thật đúng là chậm chạp. . . . . . Bên ngoài ai cũng đoán Vương tổng và Tiểu Nguyên đã ly hôn, tuy rằng Vương tổng và Tiểu Nguyên cả hai đều ăn ý không thừa nhận. Nhưng theo tôi thấy, bọn họ chỉ là tạm thời không công bố, đoán chừng là không muốn cuộc sống lẫn nhau bị đám ký giả truyền thông quấy nhiễu. . . . . . Tôi nghe người giúp việc nhà họ Vương truyền ra tin tức, cô Đan và Vương tổng đã bí mật đăng ký kết hôn, nói vậy lần này Vương tổng và cô Đan tới Đại Khê nghỉ mát, cũng là tuần trăng mật tân hôn. . . . . . Cho nên à, Vương tổng và Tiểu Nguyên kia cũng đã là quá khứ rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ chậc chậc hai tiếng, "Việc này thật kỳ quái. . . . . . Vương tổng đã vì Vương Nguyên mà có thể làm những chuyện mình không muốn làm, tình cảm bền vững như thế làm sao có thể rạn nứt đây?"

Đường Hân cười lạnh, "Dịch tổng quên rồi sao, khi đó Vương Nguyên đã bị anh đùa giỡn đến xoay vòng vòng, nghe nói rất nhiều lần chọc Vương tổng nổi giận, vì thế mới khiến cho Vương tổng nản chí ngã lòng. . . . . ."

Trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ thể hiện sự kinh ngạc, "Điều này sao có thể đây? Vương tổng vì cứu Vương Nguyên có thể bất chấp vận mệnh nửa đời sau của mình, phần tình cảm này sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt?"

Đường Hân rất nghiêm túc trả lời Dịch Dương Thiên Tỉ, "Dịch tổng, anh đừng quên khi đó là Tiểu Nguyên đang mang thai . . . . . . Nếu Vương tổng không có dốc hết khả năng để cứu Tiểu Nguyên, vậy Vương tổng còn xem là một người đàn ông sao? Chỉ là Vương tổng tuyệt đối không ngờ rằng hao phí tâm sức cùng tài lực đi cứu vợ mình, nhưng kết quả lại bị cái cậu vợ ngu xuẩn kia của Vương tổng phá hỏng hết kế hoạch. . . . . . Đoán chừng là bởi vì mất đi đứa nhỏ nên khiến cho Vương tổng đối với Tiểu Nguyên thất vọng cực độ, từ đó hai người mới đi tới con đường ly hôn. . . . . ."

Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi nghe xong liền ồ lên như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nghiêm túc hỏi Vương Tuấn Khải, "Vương tổng, chuyện là như vậy thật sao?"

Tay Vương Tuấn Khải tự nhiên ngao du trên vòng eo thon thả của Đan Nhất Thuần, mãi đến khi thấy Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi tới mình, anh mới híp nửa mắt đánh giá hắn, khóe miệng nhợt nhạt gợi lên ý cười, "Tôi cứ nghĩ hôm nay Dịch tổng tới là có chuyện cần bàn với tôi chứ, nhưng không ngờ lại có hứng thú về chuyện riêng của tôi như thế."

Dịch Dương Thiên Tỉ nâng ly ra dấu cụng với Vương Tuấn Khải, "Ồ, chỉ là muốn ôn lại chuyện xưa với Vương tổng thôi, anh cũng biết tôi rất quan tâm đến Vương Nguyên, nhưng khi ra tù nghe nói Vương Nguyên cùng với Robert gì đó đi Trung Đông rồi, muốn tìm Vương Nguyên hàn huyên tâm sự cũng không được. . . . . . Được rồi, không cùng Vương tổng nói đến những người không liên quan nữa, chúng ta bắt đầu bàn việc chính đi!"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải vẫn nở rộ ý cười ung dung.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn sang Đường Hân bên cạnh nói, "Hợp đồng chuẩn bị xong chưa?"

Đường Hân gật đầu, "Rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn về phía Vương Tuấn Khải, nhận thấy thần sắc của Vương Tuấn Khải không có chút biến hóa nào, Dịch Dương Thiên Tỉ khó nén nổi nhíu mày hỏi, "Tôi thật sự rất bội phục Vương tổng, lúc này rồi mà anh vẫn còn có thể biểu hiện được bình tĩnh như thế. . . . . . Đem 70% cổ phần của Vương thị giao cho tôi, anh thật không có chút nào không cam lòng sao?"

Ý cười nơi khóe miệng Vương Tuấn Khải vẫn nở rộ, "So với cuộc sống tự do sau này của tôi mà nói, 70% cổ phần đó hầu như đã không còn quan trọng."

Đường Hân cao giọng cười nói, "Cũng đúng, Vương tổng còn có 30% cổ phần trong ‘Vương thị’, dựa vào năng lực của Vương tổng, thua keo này bày keo khác cũng không phải là không thể được. Có điều, ‘Vương thị’ phát triển được như ngày hôm nay, có lẽ Vương tổng đã mất hơn mười năm cố gắng, muốn đợi thời trở lại e cũng không dễ dàng, nhưng mà, Vương tổng cũng có thể ngồi yên không cần làm gì cả, dù sao phía sau 30% cổ phần này cũng đại biểu cho số tiền không nhỏ, bấy nhiêu đó có rất nhiều người mấy đời cũng không kiếm được."

Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng khiển trách, "Tiểu Hân, lúc này rồi mà cô còn nói móc Vương tổng làm gì. . . . . . Nên làm chuyện quan trọng trước đi!"

Đường Hân trả lời, "Được, Dịch tổng."

Lúc này Vương Tuấn Khải kề sát vào tai Đan Nhất Thuần nói gì đó, sau đó hôn nhẹ lên mặt Đan Nhất Thuần dịu dàng nói, "Đi đi. . . . . ."

Đan Nhất Thuần đứng dậy.

Ánh mắt nãy giờ nhìn thấy Vương Tuấn Khải và Đan Nhất Thuần thân mật, đáy lòng Đường Hân vô cùng khó chịu, cô không nhịn được hỏi Vương Tuấn Khải, "Vương tổng, không biết anh bảo cô Đan đi làm gì vậy."

Vương Tuấn Khải dựa người về phía sau, rất hứng thú nhìn Đường Hân, "Hóa ra, cô Đường đây thật là quan tâm đến chuyện riêng của tôi đấy."

Đường Hân hừ mũi nói, "Tôi chỉ sợ Vương tổng anh hiện đang giở trò thôi, mọi người ai cũng hiểu rõ Vương tổng anh dù có lâm vào đường cùng nhưng vẫn có bản lĩnh để phản kích."

Vương Tuấn Khải chỉ cười không nói, Đường Hân nhìn vào đôi mắt đen kín như bưng của anh, nhưng dù thế nào cũng không thể hiểu được tâm tư của anh.

Lúc này bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa, sau đó chị Dư đẩy cửa đi vào.

Chị Dư đi thẳng tới chỗ Vương Tuấn Khải, cung kính cúi đầu, "Tổng giám đốc, cô Đan bảo tôi đem mộc công ty tới. . . . . ."

Vương Tuấn Khải gật nhẹ, "Ừ, chị xem giúp hợp đồng của Dịch tổng mang tới, nếu không có chỗ nào sai sót thì đóng dấu lên đi!"

Đường Hân lập tức đưa hợp đồng sang cho chị Dư.

Chị Dư nhìn hợp đồng Đường Hân đưa tới, chần chờ thật lâu cũng không nhận lấy.

Đường Hân đợi đến mất kiên nhẫn, không kiềm được nhíu lông mày nói, "Chị Dư, tôi biết chị đi theo Vương tổng nhiều năm rồi, tiếc cho sự nghiệp mà Vương tổng đánh mất. Nhưng đây đã là chuyện không thể cứu vãn được nữa, trừ phi chị cảm thấy Vương tổng bị ngồi tù là lựa chọn tốt nhất?"

Chị Dư run rẩy nhận lấy bản hợp đồng Đường Hân đưa tới, lần nữa dùng ánh mất hỏi quyết định của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải nhìn lại chị Dư gật nhẹ đầu, ý bảo chị Dư không cần thiết do dự.

Chị Dư đột nhiên cảm thấy bản hợp đồng trên tay nặng tựa như chì, nghĩ đến là do Vương Nguyên làm hại Vương Tuấn Khải lâm vào bước đường cùng không thể không mạo hiểm như ngày hôm nay, chị Dư không nhịn được ở đáy lòng đem Vương Nguyên ra mắng ngàn lần vạn lần. . . . . .

Nghiêm túc xem xét qua bản hợp đồng một lần, sau đó chị Dư đóng con dấu của "Vương thị" lên góc phải phía dưới bản hợp đồng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Đường Hân nhìn những gì đang xảy ra trước mắt đều rất hài lòng.

Đường Hân nhận lại bản hợp đồng, sau đó đứng dậy, mỉm cười nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói, "Dịch tổng, phần hợp đồng này chỉ cần có thêm chữ kỹ của Vương tổng nữa là sẽ chính thức có hiệu lực."

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đứng dậy theo, phủi phủi tây trang, anh nhếch môi cười nói, "Tôi và Vương tổng đã bàn xong rồi. . . . . . Một tuần lễ sau chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức hội chiêu đãi ký giả, đến lúc đó, Vương tổng nhớ tuyên bố cho cả thế giới này biết tôi mới chính là ông chủ của anh, người phụ trách mới của ‘Vương thị’, đúng không?"

Khóe miệng Vương Tuấn Khải khẽ nhếch cười, "Dịch tổng cảm thấy vui là được rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ giựt giựt tay áo tây trang nói, "Yên tâm đi, Vương tổng, phần văn kiện trước đây anh đã cho tôi, ngày hôm đó tôi sẽ giao nó lại cho anh, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"

Dứt lời, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Đường Hân kiêu căng tự mãn đi ra khỏi phòng khách sạn.


---------


Sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ và Đường Hân bỏ đi, chị Dư bực tức cất con dấu vào trong hộp, sau đó mắng, "Hai con sói mắt trắng này, để xem bọn họ còn có thể phách lối tới khi nào!"

Vương Tuấn Khải khẽ nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, tròng mắt đen nhìn tới cảnh biển xanh thẳm mênh mông ở phía trước, tâm tình bình hòa đến mức như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện mới vừa rồi.

Chị Dư quá tức giận lên tiếng, "Tổng giám đốc, lúc đầu cậu vốn không nên vì Vương Nguyên mà đem phần văn kiện kia giao cho Dịch Dương Thiên Tỉ, thì hôm nay hắn cũng không có cơ hôi mang phần văn kiện đó ra nắm thóp, mà mặc sức đòi hỏi cậu mọi thứ. . . . . ."

Giọng điệu Vương Tuấn Khải lạnh lùng nghiêm túc nói, "Tôi đã nói không được nhắc lại chuyện đó nữa! !"

Chị Dư ấm ức nói, "Cậu vì cậu ta làm đủ thứ chuyện, nhưng cậu ta hoàn toàn không hề hay biết cái gì, suốt ngày chỉ biết oán hận cậu. . . . . ."

Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói, "Chị đi ra ngoài đi!"

Biết tính tình của Vương Tuấn Khải, chị Dư cũng không dám nói thêm gì nữa, ". . . . . . Dạ."

. . . . . .


Chị Dư mới vừa đi ra, Đan Nhất Thuần cùng Cảnh Nghiêu liền khẩn trương kéo chị Dư sang một bên.

Cảnh Nghiêu nhỏ giọng hỏi, "Tôi thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Đường Hân đi ra, chuyện như thế nào rồi?"

Chị Dư đi tới ban công cạnh hành lang, khẽ thở dài nói, "Còn có thể như thế nào, bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã đóng dấu xong, chỉ cần tổng giám đốc ký tên lên nữa là 70% cổ phần của ‘Vương thị’ sẽ thuộc về Dịch Dương Thiên Tỉ. . . . . ."

Cảnh Nghiêu cũng thở dài theo, "Trước mắt cũng chỉ có như vậy mới có thể cầm chừng được Dịch Dương Thiên Tỉ. . . . . ."

Đan Nhất Thuần bình tĩnh hỏi, "Dịch Dương Thiên Tỉ dự định khi nào sẽ trả phần văn kiện đó lại cho Tuấn Khải?"

Chị Dư nhìn Đan Nhất Thuần, theo thực tế trả lời, "Hắn cố tình muốn bêu xấu tổng giám đốc, cho nên dự tính cùng tổng giám đốc vào một tuần lễ sau mở hội chiêu đãi ký giả, bảo tổng giám đốc phải tuyên bố với toàn bộ thế giới mình rút lui khỏi ‘Vương thị’. . . . . ."

Cảnh Nghiêu không nhịn được nghiến răng nói, "Hắn thật đúng là tên đê tiện!"

Đan Nhất Thuần lý trí hỏi, "Nói như vậy, Tuấn Khải muốn thắng Dịch Dương Thiên Tỉ thời gian cũng chỉ có một tuần lễ?"

Chị Dư gật đầu."Tuy thời gian rất gấp, nhưng vẫn đủ như chúng ta đã dự tính."

Cảnh Nghiêu không hiểu nói, "Chị Dư, tôi có chỗ không hiểu, nếu tổng giám đốc có thể dùng cổ phần trao đổi với Dịch Dương Thiên Tỉ, tại sao còn phải quyết định mạo hiểm? Nếu như kế hoạch của tổng giám đốc không thành công, vậy thì tổng giám đốc mất đi có lẽ cũng không chỉ là 70% cổ phần của ‘Vương thị’, có thể còn bị ngồi tù. . . . . ." Cảnh Nghiêu nói tới đây cũng không dám tiếp tục nói thêm nữa.

Chị Dư liếc xéo Cảnh Nghiêu, "Tôi nói cậu thật là uổng phí đi theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy. . . . . . Trước hết không nói tới ‘Vương thị’ là tâm huyết bao nhiêu năm qua của tổng giám đốc, tổng giám đốc không thể nào vứt bỏ ‘Vương thị’, coi như tổng giám đốc ngược lại đúng thật là lựa chọn trao đổi với Dịch Dương Thiên Tỉ, cuối cùng tránh không được bị ngồi tù, cậu cảm thấy nửa đời sau của tổng giám đốc có thể tốt hơn sao?"

Cảnh Nghiêu yếu ớt nói, "Tôi cũng biết, tôi chỉ lo lắng cho tổng giám đốc cho nên mới không muốn tổng giám đốc mạo hiểm. . . . . ."

Chị Dư nói, "Cậu phải tin tưởng tổng giám đốc, đi theo tổng giám đốc nhiều năm nay, cậu có thấy tổng giám đốc đã thua bao giờ chưa?"

Cảnh Nghiêu dịu giọng nói, "Tôi tin tưởng tổng giám đốc nhất định sẽ thắng, nhưng mà. . . . . ."
Vẫn chưa biết kết quả, chuyện cho dù có nắm chắc 99%, cũng sẽ còn 1% khiến người khác lo lắng.
Chị Dư căn dặn, "Được rồi, tổng giám đốc không thích chúng ta hỏi nhiều suy nghĩ nhiều, chúng ta cứ làm theo lời tổng giám đốc nói là được rồi. . . . . ."

Cảnh Nghiêu gật đầu, "Dạ."

Đan Nhất Thuần lúc này xen vào nói, "Chị Dư, em đi trước."

"Ừ."

Sau khi Đan Nhất Thuần và Cảnh Nghiêu lần lượt bỏ đi, chị Dư đứng ở ban công suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, chị tự quyết định một chuyện.

---------


Riyadh.

Vương Nguyên nằm sấp trên bệ cửa sổ, sững sờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chìm vào suy nghĩ.

Bảo Nhi  từ ngoài cửa chạy vào, mừng rỡ gọi, "Ba, ba. . . . . . Ba nhìn xem dì tặng cho con cái khăn che mặt nè, ba thấy có đẹp hay không?"

Vương Nguyên đang chìm trong suy nghĩ nên không có trả lời Bảo Nhi.

Bảo Nhi đưa tay kéo vạt áo Vương Nguyên, "Ba. . . . . ."

Lúc này Vương Nguyên mới hoàn hồn giựt mình, nhỏ giọng hỏi Bảo Nhi, "Sao nào?"

Bảo Nhi dùng cái khăn che mặt phủ kín mặt mình, đáng yêu hỏi Vương Nguyên, "Đây là khăn che mặt dì tặng cho con đó, có đẹp không?"

Vương Nguyên cười nói, "Ừ."

Bảo Nhi đưa tay ôm lấy Vương Nguyên, "Ba à, sao hôm nay mẹ ít nói chuyện vậy, có phải ba thấy trong người khó chịu hay không?"

Cậu kiên nhẫn giải thích với con gái, "Ba không có sao, ba chỉ đang suy nghĩ thôi."

Bảo Nhi ngây thơ hỏi, "Ba nghĩ gì thế?"

Đúng vậy, mình đang suy nghĩ gì chứ. . . . . .

Từ hôm Robert đi cho đến bây giờ, tâm trạng cậu cứ mãi lo lắng không yên. . . . . .

Cậu hiểu rất rõ tại sao tâm trạng mình lo lắng không yên, chính bởi vì giấc mộng của đêm hôm đó. . . . . .

Không phải cậu chưa từng nằm mơ thấy ác mộng, nhưng thấy ác mộng, nhưng cho dù cảnh ở trong mộng có sợ hãi thế nào đi nữa, sau khi trời sáng cậu cũng sẽ không còn để nó ở trong lòng, duy chỉ có lần này, vừa nghĩ tới nội dung cảnh trong mộng, cậu liền thấy rất khó chịu, cộng thêm Robert kể với cậu chuyện Thiên Tỉ ra tù. . . . . .

Cậu phải thừa nhận, khi biết được Thiên Tỉ ra tù điều duy nhất cậu nghĩ tới là Thiên Tỉ sẽ đi tìm người kia, thêm giấc mộng đó, không hiểu vì sao lòng cậu cứ phập phồng lo lắng, nhưng cậu cũng rất hiểu rõ, bây giờ mình đã không cần thiết phải lo lắng cho người ta nữa, vì dù sao cậu và người đó cũng đã trở thành người dưng nước lã. . . . . .

Bảo Nhi lắc lắc ba, "Ba, sao ba không nói chuyện?"

Vương Nguyên hồi hồn, "Hả. . . . . ."

Lúc này, một người giúp việc đi đến cắt đứt cuộc nói chuyện của Vương Nguyên cùng con gái, "Cậu Vươngg, bên ngoài có một người phụ nữ trung niên nói mình tên là Dư Mẫn muốn gặp cậu . . . . ."

Cậu chợt ngước mắt, "Dư Mẫn?"

Người giúp việc nói, "Dạ, cô ấy nói cô ấy là ‘Chị Dư’, cô ấy có chuyện cần gặp cậu."

Chị Dư. . . . . .

Làm sao có thể. . . . . .

Người giúp việc thấy Vương Nguyên đang do dự, bổ sung thêm, "Cậu Vươngg, nếu cậu không muốn gặp cô ấy thì tôi sẽ ra bảo cô ấy đi, còn nếu cậu muốn gặp cô ấy cũng không sao cả, sự an toàn ở nhà Kairos được bảo vệ rất tốt, ở chỗ này không ai có thể gây tổn thương cho cậu . . . . ."


. . . . . .


Cuối cùng, tại phòng khách xa hoa lộng lẫy, Vương Nguyên đã gặp chị Dư.

Được ngăn cách bởi hộ vệ nhà Kairos bảo vệ cho Vương Nguyên, chị Dư đứng từ xa nhìn tới cậu, trên mặt không còn nét lạnh lùng khi ở trước mặt cậu như trước kia, chị từ tốn nói, "Cậu Vươngg, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không chịu gặp tôi nữa. . . . . ."

"Tôi cũng không ngờ chị sẽ đến Trung Đông, là Vương Tuấn Khải bảo chị đến sao?" Giờ phút này Vương Nguyên cứ đinh ninh cho rằng Vương Tuấn Khải đã biết chuyện cậu và Robert giả kết hôn, cho nên mới bảo chị Dư đến tìm cậu.

Chị Dư bình tĩnh nói, "Tổng giám đốc không có bảo tôi tới tìm cậu, là tôi giấu tổng giám đốc tới đây tìm cậu."

"Không phải sao?" Cậu nghi ngờ hỏi, "Vậy chị tới tìm tôi có việc gì?"

Chị Dư ngóng nhìn Vương Nguyên, sau đó nói, "Tôi muốn cậu theo tôi về Los Angeles một chuyến."

END CHƯƠNG 216

Sắp có trò hay rồi :v

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: