Chương 221: Thắng thì phải thắng cho đẹp


Cả người Vương Nguyên dựa nhẹ vào thành giường, lạnh nhạt nói, "Chị Dư, tôi không hiểu chị đang nói gì!"

Chị Dư nổi giận lôi đình nói, "Cậu còn giả ngu với tôi?"

Thái độ trước sau không giống nhau của chị khiến Vương Nguyên trở nên trầm mặt.

Chị Dư bắt đầu xổ ra một tràng mắng chửi với giọng điệu giận dữ, "Cậu là cái đồ lòng dạ rắn rết, đồ ác độc. . . . . ."

Vương Nguyên đợi đến lúc chị Dư mắng hết một hơi dài không mắng tiếp được nữa, cậu mới bình tĩnh nói, "Nếu như chị còn tiếp tục dùng những lời lẽ thô lỗ đó để nói chuyện với tôi nữa, thì rất xin lỗi, bây giờ tôi muốn được nghỉ ngơi."

Chị Dư cố tình gây sự, "Vương Nguyên, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu đang bắt tay cùng Dịch Dương Thiên Tỉ để đối địch với tổng giám đốc không?"

Vương Nguyên nhíu mày, "Tôi nói rồi, tôi nghe không hiểu chị đang muốn nói gì."

Robert ngồi bên cạnh có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng của chị Dư đang tức giận chửi mắng trong điện thoại, Robert không nhịn được giằng lấy điện thoại của cậu, sẵng giọng quát chị Dư, "Chị Dư, bây giờ Vương Nguyên là vợ của tôi, tôi không cho phép chị dùng cái giọng đó nói chuyện với cậu ấy."

Chị Dư ở đầu bên kia nghe thấy giọng của Robert, ngữ điệu dần dần hòa hoãn lại chị mất hứng nói, "Cậu Robert, cậu có biết chuyện cậu Vươngg yêu cầu tổng giám đốc giao lại phần tài sản ly hôn không?"

"Tôi biết."

"Cậu biết vậy tại sao cậu không ngăn cản cậu ấy? Chẳng lẽ cậu đã quên cậu và tổng giám đốc là bạn tốt bao nhiêu năm rồi à?"

Robert thản nhiên nói, "Tình bạn của tôi với Tuấn Khải chưa bao giờ thay đổi, mà ngược lại hình như cậu ấy không coi tôi là bạn nữa thì phải."

Chị Dư vội vàng giải thích, "Cậu Robert, không phải như thế. . . . . . Tổng giám đốc không có ý đó đâu, mà là gần đây tổng giám đốc có rất nhiều chuyện khó giải quyết phải xử lý, tổng giám đốc cũng muốn gặp cậu lâu rồi . . . . . ."

Robert rộng lượng nói nói, "Bỏ đi, tôi cũng hiểu cậu ấy bây giờ đang gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức . . . . . . Chị vừa rồi mới quát mắng ‘bà xã’ của tôi, chị tốt nhất nên giả thích rõ ràng với tôi."

. . . . . .

Cúp điện thoại, Robert ngẩn ra, sau đó đưa di động trả lại cho Vương Nguyên.

Cậu hỏi, "Chị Dư nói gì với anh?"

Robert nhìn Vương Nguyên một lúc lâu, như đang do dự, lại giống như không biết nên nói như thế nào.

Cậu cau mày, "Sao cứ muốn nói rồi lại thôi?"

Robert nhìn sang Bảo Nhi bên cạnh nói, "Cô bé tinh nghịch, ngoan. . . . . . Con qua bên kia chơi ghép hình đi, chú ‘củ cải’ muốn nói chuyện riêng với ba con một chút."

Bảo Nhi rất hiểu chuyện, kéo theo một chiếc ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi vào một góc phòng bệnh.

Sau đó Robert nhìn Vương Nguyên nói, "Bảo Nhi đối với chuyện của Tuấn Khải rất nhạy cảm, anh không muốn con bé nghe được tin tức xấu có liên quan đến Tuấn Khải. . . . . ."

Vương Nguyên nhíu mày thật sâu, "Tin tức xấu?"

Robert nhìn xoáy vào Vương Nguyên, trong đôi mắt màu lam mang theo chút bi thương, hối tiếc nói, "Vương Nguyên, có lẽ chúng ta đã làm sai rồi. . . . . ."

"Làm sai cái gì?"

Robert cúi đầu xuống, chán nản nói, "Có lẽ, chúng ta không nên ‘hợp tác’ với Dịch Dương Thiên Tỉ. . . . . ."

Vương Nguyên hoang mang hỏi, "Tại sao anh lại có ý nghĩ này? Chuyện gì đã xảy ra rồi?"

Robert khẽ thở dài, lần nữa ngước mặt lên, buồn bã mà nhìn thẳng vào Vương Nguyên, nhỏ giọng nói, "Chị Dư nói với anh, Tuấn Khải cậu ấy luôn có kế hoạch để đối phó với Dịch Dương Thiên Tỉ. . . . . . Tuấn Khải vốn định lợi dụng 30% cổ phần còn lại để dụ Dịch Dương Thiên Tỉ rơi vào bẫy, Tuấn Khải đoán rằng Dịch Dương Thiên Tỉ vì muốn đoạt lấy toàn bộ tài sản của Vương gia mà sẽ đi vay tiền. Nhưng Tuấn Khải không nghĩ tới vào lúc này em lại muốn số tài sản ly hôn đó. . . . . . Vì thế, tiền vốn Dịch Dương Thiên Tỉ có được đã đủ mua lại 15% cổ phần trong tay Vương Tuấn Khải, cũng có thể thành công đá văng Vương Tuấn Khải ra khỏi Vương thị, do đó Dịch Dương Thiên Tỉ cũng sẽ không rơi vào bẫy của Tuấn Khải, vậy cũng có nghĩa là mọi thứ mà Tuấn Khải đã cố gắng từ đầu đến giờ đều uổng phí rồi!"

Vương Nguyên sững sờ hỏi lại, "Anh ấy có kế hoạch sao?"

Robert gật đầu, "Ừ."

Vương Nguyên dựa hẳn cả người vào thành giường, bỗng nhiên trầm mặc không nói gì nữa.

Robert ảo não mà nói, "Chúng ta vốn là muốn giúp Tuấn Khải, không ngờ lại khéo quá hóa vụng. . . . . ."

Sau khi trầm tư mất vài giây, Vương Nguyên hỏi, "Vậy bây giờ em nói không cần tới số tài sản ly hôn ấy nữa, làm vậy có còn kịp không?"

Robert nhẹ nhàng lắc đầu, "Không kịp nữa, Tuấn Khải đã hủy bỏ kế hoạch này rồi. . . . . ."

Vương Nguyên giật mình kinh ngạc, "Tại sao anh ấy lại làm vậy?"

Robert giải thích, "Nguyên nhân thứ nhất, nếu em quyết định tiếp tục ‘hợp tác’ với Dịch Dương Thiên Tỉ, mặc dù kế hoạch của Tuấn Khải vẫn có thể tiến hành theo kế hoạch, nhưng trong tính toán của Tuấn Khải nếu Dịch Dương Thiên Tỉ rơi vào bẫy thì đồng thời cũng sẽ kéo theo cả em vào. Nguyên nhân thứ hai, nếu em từ chối không tiếp tục hợp tác với Dịch Dương Thiên Tỉ, lúc đó hắn cũng sẽ không đi vay tiền để mua lại cổ phần của Tuấn Khải nữa, ngược lại hắn sẽ hoài nghi nguyên nhân mà em bất ngờ đổi ý, cho nên em chỉ có thể tiếp tục đòi Tuấn Khải số cổ phần đó, nhưng bất kể em có làm gì đi nữa, tất cả đều đã muộn rồi. . . . . ."

. . . . . . . . . .

Tất cả đều đã muộn rồi. . . . . .

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời Robert nói, Vương Nguyên liên tục bị vây trong trạng thái hoảng loạn.

Robert từ ngoài phòng bệnh đi vào.

Cậu ngước mắt lên nhìn, nhưng không có thể hiện sự thẫn thờ trước đó ra ở trước mặt Robert.

Robert ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói với Vương Nguyên, "Anh đi tìm hiểu tin tức. . . . . . Có tin đồn đúng như những lời chị Dư đã nói, Tuấn Khải nói với bên ngoài là bác Vương không cho cậu ta bán đi số cổ phần còn lại, phải dùng đến lý do này để giải thích cho sự đột ngột thay đổi ý định. . . . . . Xem ra, Tuấn Khải đã thật sự hủy bỏ kế hoạch!"

Cậu chán nản thốt lên, "Thật ra anh ta có thể không cần để ý đến em."

"Cậu ta làm sao có thể không để ý đến em. . . . ." Suýt chút nữa Robert đã nói toạt ra cuộc nói chuyện giữa anh và Tuấn Khải lần đó có liên quan đến việc ly hôn cho Vương Nguyên biết, nhưng vì ngại dụng ý muốn giấm giếm Vương Nguyên của Tuấn Khải, huống chi anh cũng đã đồng ý với Tuấn Khải. Sẽ giữ bí mật đến khi Vương Tuấn Khải tới đón Nguyên, Robert liền sửa lại lời định nói, "Cậu ta. . . . . . Cậu ta đương nhiên là phải để ý đến em, em là ba của Bảo Nhi, nói thế nào cũng là ba của con gái cậu ta, nếu em theo Dịch Dương Thiên Tỉ mà gặp chuyện không may thì Bảo Nhi phải làm thế nào?"

Vương Nguyên lại rơi vào trầm mặc lần nữa.

Robert bắt đầu có chút lo âu, “Chúng ta biến khéo thành vụng mất rồi, bây giờ nên làm gì đây? Thời gian vẫn còn một ngày nữa, Tuấn Khải sẽ có biện pháp gì để đối phó với Dịch Dương Thiên Tỉ bây giờ?"

Vương Nguyên vẫn không nói một câu.

Robert nói, "Hay là, chúng ta đi gặp Tuấn Khải đi. . . . . . Em hãy giải thích nguyên nhân em hợp tác với Dịch Dương Thiên Tỉ cho Tuấn Khải biết, ít nhất cũng sẽ không làm cho Tuấn Khải hiểu lầm em."

Vương Nguyên bình thản nói, "Không cần."

"Tại sao?"

"Ngày mai là ngày anh ấy đối đầu với Dịch Dương Thiên Tỉ, bây giờ anh ấy không có thời gian để ý đến những chuyện này đâu."

"Nhưng mà. . . . . ."

"Robert, em mệt rồi, em muốn nằm nghỉ một lát, anh có thể giúp em trông chừng Ngôn Ngôn được không?"

Thấy Vương Nguyên đã nằm xuống nhắm mắt lại ngủ, Robert không nói thêm gì nữa, anh gật đầu nói, "Được."

. . . . . .

Sau khi Robert rời đi, Vương Nguyên từ từ mở mắt ra.

Trong đầu đầy những suy nghĩ tạp nham, cậu nằm nghiêng sang một bên, chợt nhớ lại đêm qua.

Anh đến thăm Đan Nhất Thuần, tinh thần vẫn nhiệt tình hăng hái, tác phong bình tĩnh ung dung.

Cậu vẫn luôn biết anh là người dù có đối mặt với hoàn cảnh khó khăn thến nào cũng sẽ lâm nguy không loạn, nhưng mà lần này, mọi dấu hiệu đều cho thấy Thiên Tỉ đang đứng ở thế thượng phong, mặc dù anh làm việc từ trước đến nay luôn tính toán kỹ lưỡng, nhưng cậu vẫn không dằn được mà lo lắng cho anh. . . . . .

Cậu đã từng đoán rằng có lẽ anh đang âm thầm bày mưu, cậu cũng sẵn lòng vì anh dốc hết sức mình, cậu vẫn nghĩ mình đang giúp anh, vậy mà. . . . . .

Ngay lúc này, những âm thanh huyên náo từ ngoài cửa truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Nguyên.

Giọng hộ vệ vang lên, "Cậu chủ, bà ấy nhất định muốn vào. . . . . ."

Robert lên tiếng nói, "Mọi người tránh ra đi, đừng làm bác gái bị thương. . . . . . Bác gái, bác gái. . . . . . Vương Nguyên cậu ấy đang nghỉ ngơi. . . . . ."

Vương Nguyên nghi ngờ ngồi dậy, vẫn chưa rõ tình huống ra sao, bà Vương cũng đã đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

Bà Vương khí thế hừng hực, đi một mạch tới trước giường, lúc gần đến trước mặt Vương Nguyên, lúc này Bảo Nhi từ bên ngoài lao vào ôm chặt lấy chân bà Vương, cô bé đáng thương cầu xin nói, "Bà nội, đừng đánh ba, bà nội. . . . . ."

Bà Vương mặc dù đang giận dữ, nhưng không cách nào giận chó đánh mèo sang Bảo Nhi, bà cố sức gỡ hai tay Bảo Nhi ra, dùng sự uy nghiêm của bà nội nói, "Ngôn Ngôn, con mau tránh ra! !"

Bảo Nhi khóc nức nở nói, "Không được, con không cho bà nội đánh ba. . . . . ."

Bà Vương đã lâu không được gặp Bảo Nhi, trong lòng cũng có mấy phần nhớ thương, nhưng nghĩ đến những chuyện Vương Nguyên đã làm ra, tâm tình bà liền trào dâng lên sự tức giận, bà mạnh mẽ lôi Bảo Nhi ra, sau đó hai mắt bừng bừng lửa giận đi về phía Vương Nguyên.

Lường trước được mọi việc, cả người Robert đứng chắn trước giường bệnh của Vương Nguyên, anh lạnh lùng nói, "Bác gái, Vương Nguyênbây giờ đã là vợ con, con không cho phép bác làm tổn thương cậu ấy! !"

Bà Vương giận dữ trừng mắt nhìn Robert, "Dù gì con cũng là bạn tốt nhiều năm với Tuấn Khải, con đã không giúp Tuấn Khải thì thôi đi lại còn dung túng tiếp tay với người này đi hợp tác với Dịch Dương Thiên Tỉ, con thật khiến mọi người quá thất vọng! !"

Robert cố gắng giải thích, "Bác gái, bác bình tĩnh một chút, mọi chuyện không giống như bác tưởng tượng đâu. . . . . ."

Đúng lúc này, Vương Thanhđi vào phòng bệnh, cô đỡ lấy bà Vương, ánh mắt nhìn thẳng uy hiếp Robert , thất vọng nói, "Robert, người như cậu ta, có đáng để anh đi cưới không, có đáng để anh bảo vệ không?"

Robert hỏi ngược lại, "Vậy chẳng lẽ cô đáng?"

Giấy phút này, tim Vương Thanh đạp mạnh loạn nhịp, cô nhìn Robert thật lâu, lòng lại một lần nữa bị những lời nói sắc nhọn của anh đâm vào gây thương tích đau đớn.

Giọng mắng chửi giận dữ của bà Vương lại vang lên, "Vương Nguyên, nếu cậu dám làm ra cái chuyện thấp kém hèn hạ như thế, tại sao còn núp sau lưng Robert làm một con rùa đen rút đầu?"

Mặt Robert lộ vẻ không vui, "Bác gái, xin bác đừng tùy tiện nói những lời như thế."

Bà Vương dùng uy nghiêm của trưởng bối mạnh mẽ cưỡng ép Robert, "Con tránh ra.”

Robert lạnh lùng nghiêm túc nói, "Có con ở đây, bất kỳ ai cũng không thể làm hại Vương Nguyên."

Bảo Nhi ở bên cạnh cũng ôm chặt bà Vương, tiếng nói ngây thơ cầu xin của cô bé vang lên, "Bà nội, bà nội. . . . . . Đừng mắng ba, sẽ dọa ‘em bé nhỏ’ trong bụng ba sợ đó. . . . . ."

Khoảnh khắc đó, bà Vươbg dường như đã nghe được lời của Bảo Nhi, cả người bà cứng đờ.

Đúng lúc này Robert cũng chen vào khuyên, "Bác gái, con sẽ không để bác làm tổn thương đến Vương Nguyên."

Vương Thanh siết chặt tay bà Vương, vờn quanh bên tai đều là những lời quan tâm của Robert dành cho Vương Nguyên, lòng cô đau như cắt.

Có lẽ là Bảo Nhi nhắc tới ba chữ ‘em bé nhỏ’ đã khiến cho bà Vương dần dần trấn tĩnh lại.

Phá vỡ trầm mặc, Vương Nguyên bình tĩnh nói, "Robert, anh tránh ra đi!"

Robert kiên trì nói, "Anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm hại đế em!"

Vào lúc này bà Vương quay sang bảo Vương Thanh, "Thanh à, con bế Ngôn Ngôn ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với Vương Nguyên một chút."

"Dạ."

Vương Thanh ngồi xổm xuống muốn bế Bảo Nhi lên, nhưng dù có làm gì Bảo Nhi cũng không chịu buông bà Vương ra.

Bà Vương nói với Bảo Nhi bằng giọng yêu thương giống như trước đây, "Cháu gái ngoan, mới nãy bà nội lớn tiếng với con, bà nội xin lỗi con. . . . . . Con theo cô đi ra ngoài chơi một lát, bà nội bảo đảm sẽ không mắng ba con!"

Bảo Nhi vẫn lắc đầu không chịu.

Sau đó bà Vương ngước mắt nói với Robert, "Cháu cũng có thể đi ra ngoài ngồi một lát chứ. . . . . . Bác cam đoan với cháu, bác sẽ không làm gì Vương Nguyên, huống chi trong bụng Vương Nguyên còn có đứa bé của Tuấn Khải."

Robert nói thẳng, "Bác gái, cháu không tin bác."

Bà Vương nhíu mày, "Chẳng lẽ trọng lượng lời bác nói không đáng giá như vậy sao?"

Robert vẫn chưa bày tỏ thái độ gì thì Vương Nguyên đã lên tiếng nói, "Robert, anh ra ngoài trước đi, em không sao đâu."

Robert chần chờ không chịu đi.
Vương Nguyên nói lần nữa, "Anh yên tâm đi, viện trưởng sẽ không làm gì em đâu."

Robert đứng chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bị Vương Nguyên thuyết phục, bế theo Bảo Nhi đi ra khỏi phòng bệnh.

Đợi khi bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Vương Nguyên và bà Vương, cậu mới nhỏ nhẹ lên tiếng nói, "Viện trưởng, bác nói đi."

Bà Vương nhìn vào gương mặt rõ ràng gầy đi nhiều so với trước kia của Vương Nguyên, lãnh đạm nói, "Tại sao cậu bằng lòng sinh con cho Tuấn Khải?"

Vương Nguyên quay mặt nhìn sang chỗ khác, tầm mắt dừng lại trên những bông hoa nhỏ màu vàng được cô y tá đặt trên bệ cửa sổ, cậu lạnh nhạt nói, "Bác sĩ nói sức khỏe tôi hiện tại không thích hợp để phá thai."

Bà Vương chuyển sang một đề tài khác, "Tiểu Nguyên, tôi biết cuộc sống hôn nhân giữa cậu và Tuấn Khải cũng không vui vẻ gì, tuy rằng tôi có thành kiến với cậu, nhưng tôi cũng thấy được Tuấn Khải đã làm ra rất nhiều chuyện tổn thương cậu  . . . . . Cậu hãy nói cho tôi biết, trong lòng cậu có ghi hận với Tuấn Khải hay không?"

Vương Nguyên nói chuyện rất thoải mái, "Chuyện tình cảm có gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tôi không có sức đâu mà ghi hận anh ta."

Bà Vương nói, "Nếu như cậu thật sự đã nghĩ như thế, vậy tại sao còn bắt tay với Dịch Dương Thiên Tỉ để đối phó Tuấn Khải? Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù cậu có hận Tuấn Khải thế nào đi nữa thì nó cũng là cha của Ngôn Ngôn, cũng từng mang đến hạnh phúc cho cậu, tại sao cậu phải tàn nhẫn đến vậy?"

Vương Nguyên từ từ nhắm mắt lại hai hàng lông mi, trong lòng nhói đau nhưng cũng không có một lời giải thích.

Phịch ——

Đột nhiên vang lên tiếng của người quỳ xuống sàn.

Cậu chợt mở mắt ra, nhìn thấy bà Vương giờ phút này đang quỳ trên mặt đất, cậu lập tức xốc chăn bước xuống giường, cậu khẩn trương nói, "Viện trưởng, sao bác lại . . . . . Mau đứng dậy đi!"

Nhưng dù cậu có nâng bà lên thế nào, bà vẫn một mực không chịu đứng lên.

Vương Nguyên luống cuống muốn ngồi xổm xuống, nhưng bởi vì mang thai mà đành thôi, chỉ có thể nâng bà Vương dậy, "Viện trưởng. . . . . ."

Bà Vương nhìn về phía trước, ánh mắt dại ra, nghẹn giọng nói, "Mặc dù Tuấn Khải không nói gì với chúng tôi, nhưng chị Dư đã kể với chúng tôi về tình hình của Tuấn Khải. . . . . . Tôi biết hiện tại nó đang rơi vào khốn cảnh, tôi rất lo lắng cho nó. . . . . . Tuấn Khải từ nhỏ đến lớn cho tới hôm nay cũng chưa từng khiến tôi và ba nó lo lắng bao giờ, lúc đi học nó cũng rất thông minh, người khác mất nửa năm để học một thứ gì đó nhưng nó chỉ cần mất một tháng. Sau khi ba nó ngã bệnh nó thay ba nó tiếp quản Vương thị, dường như trời sinh nó ra đã là thương nhân, ‘Vương thị ’ được nó quản lý không ngừng phát triển. . . . . . Tôi vẫn luôn rất kiêu ngạo vì có đứa con trai này. . . . . . Nhưng mà nó không phải là thần, cũng có lúc nó sẽ gặp phải khó khăn, giống như hiện tại, nó đang đối diện với khốn cảnh. . . . . . Chị Dư nói, Dịch Dương Thiên Tỉ có tài liệu để uy hiếp Tuấn Khải, nếu ngày mai Tuấn Khải không chuyển nhượng cổ phần lại cho hắn, rất có thể hắn sẽ để Tuấn Khải ngồi tù, Tuấn Khải vốn đã nghĩ ra cách để đối phó với hắn, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng ít ra còn có phần thắng, nhưng mà cậu lại nhẫn tâm phá ngang kế hoạch của nó! !"

Nói tới đây, nước mắt bà Vương rào rạt chảy xuống. . . . . .

Đây là lần đầu tiên Vương Nguyên nhìn thấy bà Vương luôn luôn tôn quý kiêu ngạo cởi ra áo khoác kiên cường, bởi vì lo lắng cho con trai mà nước mắt rơi dài trên mặt.

Hốc mắt Vương Nguyên cũng ửng hồng theo, cậu khó khăn nói, "Viện trưởng, bác đứng lên trước đi. . . . . ."

Bà Vương bắm chặt lấy Vương Nguyên, lần đầu tiên ở trước mặt cậu ăn nói khép nép, "Tôi không cần cậu vì giúp Tuấn Khải mà phải quay lại bên Dịch Dương Thiên Ti làm gì cả, tôi chỉ cầu cậu trong lúc quan trọng này đừng giúp Dịch Dương Thiên Tỉ mà khiến Tuấn Khải càng thêm họa vô đơn chí, nếu như cậu có thể cách Tuấn Khải thật xa đã là rất tốt rồi. . . . . ."



. . . . . .


Buổi tối.

Từ lúc bà Vương và Vương Thanh đi khỏi, Vương Nguyên liền tự nhốt mình trong phòng bệnh. . . . . .

Robert rất lo lắng cho cậu nhưng dưới sự liên tục bảo đảm của cậu, Robert rốt cuộc vẫn phải dẫn theo Bảo Nhi trở về khách sạn, nhường không gian và thời gian lại cho cậu.

Không có ai biết, suốt đêm này, thật ra cậu rất muốn gọi một cuộc điện thoại. . . . . .

Đúng vậy, cậu muốn gọi cho anh.

Nói "xin lỗi" cũng tốt, nói "tin anh" cũng được, cái gì cũng được hết. . . . . .

Cậu chỉ muốn nghe giọng của anh mà thôi, muốn biết anh bây giờ có ổn không. . . . . .

Đáy lòng cậu không chắc, rất không chắc chắn. . . . . .

Thật ra cậu cũng giống chị Dư, giống viện trưởng, giống Robert cũng rất lo lắng cho anh, nhưng cậu lại không thể biểu lộ sự quan tâm của mình ra ngoài giống như họ. . . . . .

Mình đã làm hỏng kế hoạch của anh ấy, hiện tại anh sẽ nghĩ sao? Sẽ giống như nhóm người viện trưởng cho rằng mình đang giúp Dịch Dương Thiên Tỉ sao?

Không, vào giờ phút này cậu không nên để tâm đến việc anh nhìn nhận về cậu như thế nào, cậu nên để tâm chính là cửa ải ngày mai này, anh sẽ vượt qua như thế nào?

"Em không muốn để cho anh một mình, một mình chìm nổi trong biển người. . . . . ."

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Nhìn thoáng qua dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, sau khi xác định tâm trạng không có ảnh hưởng gì cậu mới ấn nút nghe, bình tĩnh nói, "Không biết Dịch tổng có chuyện gì quan trọng mà nửa đêm lại gọi điện cho tôi?"

Thiên Tỉ khẽ bật cười, "Anh gọi đến chỉ là muốn nói cho em biết, thật đáng tiếc anh không thể mua được 15% cổ phần còn lại trong tay Vương Tuấn Khải, nghe nói là bởi vì lão già của anh ta không cho phép anh ta bán ra chỗ cổ phần còn lại của ‘Vương thị’, cũng đúng, Vương Khâm coi trọng ‘Vương thị’ giống như ba nuôi anh cũng là ba em coi trọng ‘Vương Viễn’ vậy. . . . . ."

Cậu lạnh giọng nói, "Anh không thể mua được cổ phần của Vương thị cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết, tôi đã đòi lại phần tài sản ly hôn của tôi từ phía Vương Tuấn Khải. . . . . . Tôi cũng cần phải cảm ơn anh nhiều đấy, làm người có lúc không cần quá thanh cao, không có đạo lý nào mà vượt qua được tiền cả."

Thiên Tỉ làm ra vẻ quan tâm nói, "Nghe nói hôm nay bà Vương đã đến bệnh viện tìm em sao? Có phải em đã bị bà ta mắng cho một trận rồi không?”

Cậu không hề nể mặt nói, "Trễ thế này mà Dịch tổng gọi đến chỉ vì muốn hỏi chuyện này, tôi nghĩ không cần mất thời gian nữa, tôi chuẩn bị ngủ rồi, vui lòng cho tôi gác máy."

Thiên Tỉ vội vàng nói, "Chuyện anh nói còn chưa hết mà. . . . . . Chuyện bây giờ anh nói với em mới là chuyện chính."

Vương Nguyên im lặng lắng nghe.

Thiên Tỉ tiếp tục nói, "Ngày mai anh sẽ cùng Vương tổng, à, không. . . . . . Về sau cũng không nên gọi anh ta là ‘Vương tổng’ nữa, anh ta bây giờ chỉ nên gọi là Tuấn Khải thôi. . . . . . Trưa mai anh và Tuấn Khải sẽ cùng nhau mở họp báo, đến lúc đó toàn thế giới cũng sẽ được xem, anh hy vọng em có thể mở ti vi lên xem hoặc muốn đến tận nơi xem cũng được, anh mong rằng lúc mình chiến thắng có thể được nhìn thấy em, cùng anh chia sẻ niềm vui đó. . . . . ."

Cậu bình tĩnh lạnh nhạt nói, "Tôi sẽ xem trên tivi, về phần đến tận nơi, thật xin lỗi, ai thắng ai thua tôi cũng chẳng thấy vui mừng gì."

Thiên Tie tựa lên khung cửa trong phòng, lại cười nói, "Có phải em không muốn đến tận nơi là vì biết ngày mai Vương Tuấn Khải sẽ biến thành một kẻ đáng thương, em sợ phải nhìn thấy hình ảnh như thế đúng không?"

"Tại sao Dịch tổng lại nghĩ như thế?"

"Bởi vì hiện giờ em đang rất tự trách, vì em đã phá hỏng kế hoạch của Vương Tuấn Khải. . . . ."

Vương Nguyên nhíu chặt lông mày, "Anh đang nói vớ vẩn cái gì thế?"

Thiên Tỉ dương cao độ cong nơi khóe miệng, cười lạnh nói, "Vương Nguyên, em cần gì phải giả vờ như thể mình không hề quan tâm đến Vương Tuấn Khải chứ? Anh biết em đã nhiều năm rồi, tính cách em thế nào anh còn không hiểu sao? Em yêu Vương Tuấn Khải còn hơn thứ gì trên đời này. . . . . ."

Vương Nguyên cũng cười theo, "Dịch tổng anh thật đúng là người biết lấy chuyện cổ tích ra pha trò đấy."

Thiên Tỉ nhẹ nhàng nói, "Em có thừa nhận hay không cũng chẳng sao cả, hay để anh trực tiếp nói cho em hiểu vậy. . . . . .Thời điểm Vương Tuấn Khải truyền ra ngoài tin tức muốn bán thảo cổ phần Vương thị, anh đã biết ngay là anh ta đang giở trò. . . . . . Anh thừa nhận, trong quá khứ anh rất khó phòng bị được anh ta, anh ta muốn anh ngồi cả đời trong tù, nhưng thật đáng tiếc chính là, con rết trăm chân đập hoài không chết, được sống lại từ cõi niết bàn anh đã không còn giống với trước kia nữa, anh ta muốn gài bẫy anh, vậy anh cũng thử đùa với anh ta một chút. . . . . . Anh biết hắn muốn dụ anh mua cổ phần của hắn, mặc khác cũng đã đào sẵn một cái bẫy để anh nhảy vào, thế là anh cũng mạn phép kéo luôn cả em vào. . . . . . Em thật quá mức ngây thơ đấy, em nghĩ anh sẽ tin em hợp tác với anh là vì muốn đánh bại Vương Tuấn Khải sao, Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên, chút mưu mẹo đó của em vẫn chưa đủ khả năng để qua mặt anh đâu, nhưng hết lần này tới lần khác cứ bỏ mặc chính người đàn ông mà em yêu nhất. . . . . . Ôi thật là, kế hoạch của Vương Tuấn Khải chuẩn bị lâu như thế, trong một đêm đã bị em phá hủy, tuy nhiên, thông qua chuyện Vương Tuấn Khải bị buộc phải huy bỏ kế hoạch lần này, ngược lại em có thể suy nghĩ tới một vấn đề là Vương Tuấn Khải có còn quan tâm đến em hay không. . . . . . Vương Nguyên, em thấy sự phân tích của anh thế nào?"

Cách điện thoại, giọng điệu của Vương Nguyên vô cùng kiên đinh và còn mang theo sự khinh bỉ, "Anh vĩnh viễn không bao giờ thắng được anh ấy! !"

Thiên Tỉ cũng không tức giận, vẫn cười cười nói, "Vậy sao, anh nhớ trước đây anh đã từng nói với em, chuyện thắng thua giữa anh và Vương Tuấn Khải vẫn chưa có quyết định đâu. . . . . . Ngày mai, em sẽ nhìn thấy được sự thật ai thắng ai thua rồi ! !"

Vương Nguyên cười mỉa nói, "Anh hãy tự cầu nguyện cho bản thân mình đi!"

Thiên Tỉ trơ trẽn nói, "Người nên cầu nguyện chính là Vương Tuấn Khải, hắn đã không còn một phần thắng nào cả! Em cứ chờ xem đi, ngày mai nếu hắn không công bố với toàn thế giới chuyển nhượng cổ phần lại cho anh, số phận cuối cùng của hắn đó là phải sống những ngày tháng trong tù đấy!"

"Tốt, tôi sẽ chờ đến ngày mai xem anh thua thảm hại như thế nào! !"

Thốt ra những lời châm biếm vào điện thoại xong, Vương Nguyên không cho Thiên Tỉ có cơ hội đáp lại, cậu đã dứt khoát tắt máy kết thúc cuộc nói chuyện.

--


Trưa hôm sau.

Sáng sớm, Robert đã đến bệnh viện đón Vương Nguyên quay lại khách sạn. . . . . .

Giờ phút này, Robert và Vương Nguyên đều ngồi trên giường, Bảo Nhi ngồi trên đùi Robert, ba người chăm chú nhìn vào chương trình đang trực tiếp trên tivi. . . . . .

"Hoan nghênh các vị phóng viên đã đến với cuộc họp báo của tập đoàn ‘Vương thị’ và tập đoàn ‘Y’ hôm nay . . . . . ."

Đúng lúc căng thẳng này, Bảo Nhi đột nhiên hỏi một câu rất ngây thơ, "Chú ‘củ cải’, tập đoàn ‘Vương thị ’ là công ty của cha phải không ạ?"

Robert đang nhìn chằm chằm vào TV nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời, "Đúng, là công việc kinh doanh của cha con, công ty đó rất lớn."

"Hay quá, cha thật là lợi hại."

"Nhóc con, con mau im lặng một chút. . . . . ."

“Dạ."

Vương Nguyên từ đầu đến cuối không hề hé răng, cậu căng thẳng nhìn chằm chằm vào TV tim đập như trống dồn.

Cảnh trên TV đột ngột chuyển sang phía ngoài của cuộc họp báo, Thiên Tỉ đang mặc một bộ vest rất đẹp trai, đeo kính đen, hăng hái để đám phóng viên chụp ảnh liên tục.

"Dịch tổng, ngài có thể tiết lộ một chút nội dung ngày hôm nay hay không, là có liên quan đến chuyện ‘Vương thị’ muốn đổi chủ như bên ngoài đồn đãi sao?"

"Dịch tổng, có lời đồn nói ngài đã mua được 70% cổ phần của Vương thị sao?"

. . . . . .


Hàng loạt những vấn đề của phóng viên bay đến tai Thiên Tỉ, anh chỉ cười không nói, cuối cùng làm bộ giống như thật sự bị đám phóng viên bị quấy rầy quay lại nói với đám phóng viên một câu, "Mở cuộc họp báo này là chủ ý của Vương tổng, còn vấn đề cụ thể như thế nào hay là mọi người đợi Vương tổng đến rồi hỏi ngài ấy đi!"

Nghe được lời nói của Thiên Tỉ trên TV, Robert tức không chịu được, "Tên khốn kiếp này, muốn để toàn thế giới nhìn thấy Tuấn Khải cúi đầu xưng thần với hắn đây mà.”

Vương Nguyên vẫn duy trì tỉnh táo, giữ im lặng không nói một lời.

. . . . . .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dịch Dương Thiên Tỉ đến rất đúng giờ, nhưng bóng dáng của Vương Tuấn Khải vẫn mãi không thấy xuất hiện.

Các phóng viên của các kênh truyền thông nổi tiếng thế giới đã sớm chặn kín đường trước chỗ ngồi của hai vị tổng giám đốc, từng cái máy quay phim cùng với vô số microphone chĩa thẳng về phía bọn họ.

"Dịch tổng, đã đến giờ họp báo, tại sao vẫn không thấy Vương tổng tới?

Có phóng viên đã bắt đầu đặt câu hỏi. . . . . .

Thiên Tỉ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngay sau đó nói với Đường Hân ở bên cạnh, "Cô đi xem thử đi, nếu Vương Tuấn Khải dám đổi ý thì cô biết phải làm thế nào rồi đấy!"

Đường Hân gật đầu, cô đang định xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên ——

"Vương tổng, Vương tổng. . . . . ."

Vương Tuấn Khải bước đi tới hiện trường ở trước mặt, tất cả phóng viên lập tức lao đến.

Trong giây tiếp theo, tất cả hình ảnh chuyển thành bóng dáng của Vương Tuấn Khải ..…..

Khoảnh khắc Vương Tuấn Khải xuất hiện bầu không khí dường như lắng đọng xuống —— Bộ vest đen như mực, dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ đi giữa những ánh đèn plash không ngừng lóe lên, anh giống như một vị Vương giả, cả người toát lên sự khí phách cùng phong độ ngạo mạn của bậc Vua chúa, thật giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ dẫn đầu vỗ tay, "Hoan nghênh Vương tổng."

Thật ra hắn muốn đưa Vương Tuấn Khải lên càng cao, như vậy lúc rơi xuống mới càng đau.

Tất cả mọi người đang có mặt cũng phối hợp vỗ tay, bỗng dưng, Vương Tuấn Khải liếc mắt quét qua cả đám phóng viên, đám phóng viên từng bị Vương Tuấn Khải tố cáo đều sợ hãi mà yên tĩnh lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ dường như không thể chờ đợi được nữa, hắn đứng lên mỉm cười nhìn Vương Tuấn Khải nói, "Vương tổng, mọi người đã đợi anh rất lâu rồi. . . . . .Giờ thì bắt đầu buổi họp báo được rồi, vậy nhờ anh nói với các nhà báo nguyên nhân tại sao hôm nay chúng ta lại mở cuộc họp báo này."

Vương Tuấn Khải ung dung dựa vào thành ghế, sau khi điều chỉnh cho mình một tư thế thoát mái nhất mới nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ, sau đó đưa mắt nhìn tới đám phóng viên của các kênh truyền thông đang nhìn mình chằm chằm chờ đợi, cười mà như không cười nói, "Cám ơn sự có mặt của chư vị phóng viên truyền thông, hôm nay tôi có một chuyện quan trọng cần tuyên bố, đó chính là tập đoàn ‘Vương thị’ và tập đoàn ‘Y’ từ hôm nay trở đi sẽ xác nhập lại thành cùng một công ty! Nói đơn giản chính là —— Trong một tháng tới, tập đoàn ‘Y’ sẽ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn ‘ Vương thị’ tôi và trở thành một trong tập đoàn ‘Y’ sẽ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn ‘ Vương thị’ tôi và trở thành một trong các công ty chi nhánh của Vương thị."

Nghe được lời của Vương Tuấn Khải, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng có nghi vấn nhưng lại không dám lên tiếng đặt câu hỏi, mà gương mặt tươi cười rạng rỡ của Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi nghe những lời nói đó của Vương Tuấn Khải đã bắt đầu vặn vẹo khó coi.

Dịch Dương Thiên Tỉ cố gắng duy trì hình tượng, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng nói, "Anh đang nói cái gì?"

Vương Tuấn Khải nhàn hạ liếc sang Dịch Dương Thiên Tỉ, khóe miệng thoáng hiện ý cười nói, "Dịch tổng, anh thua rồi. . . . . ."

Dịch Dương Thiên Tỉ nghiến răng nói, "Vương Tuấn Khải! !"

Đường Hân đứng bên cạnh mặt lạnh nói, "Dịch tổng, ngay bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp chuyện mà anh đã giao."

Vương Tuấn Khải thoải mái tự nhiên mà nói với tất cả đám phòng viên trước mặt, "Hôm nay là một ngày rất tốt, mọi người có thể đặt câu hỏi, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời."

Vương Tuấn Khải vừa nói ra lời này, lập tức đám phóng viên liền ào lên đặt câu hỏi.

"Vương tổng. . . . . ."

Cũng không có ai ngờ tới, chưa có một phóng viên nào kịp đưa ra câu hỏi hoàn chỉnh, thì lúc này có sáu vị cảnh sát Los Angeles mặc cảnh phục đã nghiêm túc xuất hiện ở hiện trường.

Các câu hỏi của nhóm phóng viên đưa ra không thể không dừng lại.

Giây phút tiếp theo, trong khi nhóm phóng viên vẫn còn đang nghi ngờ nhìn nhau, một vị cảnh sát trưởng đã đi tới trước mặt Dương Thiên Tỉ, những cảnh viên còn lại bước đến còng tay hắn lại, đồng thời cũng còng luôn cả Đường Hân đang có mặt tại hiện trường, ngay sau đó cảnh sát trưởng vô cùng nghiêm túc nói với Dịch Dương Thiên Tỉ, "Thưa ngài Dịch, ngài bị tình nghi giết người có chủ đích, bắt cóc, chiếm đoạt tài sản, gây trở ngại tư pháp công chính. . . . . . Hiện ngài đã bị bắt, mời ngài theo chúng tôi về đồn cảnh sát để hợp tác điều tra."

END CHƯƠNG 221

Hãy đập chết tui đi, tui không muốn sống nữa TT.TT ahuhu

#klq: vừa nãy đang xem video Khải Nguyên- Thiên Nguyên, vui dã man mà lúc quay lại chuyển ver truyện sao mà chán thế không biết TT.TT

Chỗ này có ai thích KN-TN giống tui không ạ ._.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: